Vợ Đồng Chí Xấu Xa
Chương 35: Gặp lại Tiểu Cường
.
"Phẫu thuật rất thành công, đã không còn gì đáng ngại, chỉ cần ở lại bệnh viện dưỡng thương là được rồi." Có thể cứu sống, mỗi lần phẫu thuật thành công, cảm giác khi nhìn thấy người nhà bệnh nhân vì vui mừng mà khóc thật sự rất tốt. "Mọi người nên cảm ơn vị Trang tiểu thư này, nếu không có Trang tiểu thư giúp đỡ, phẫu thuật không có khả năng thành công như thế."
"Cảm ơn cô." Đây là lời cảm ơn phát ra từ nội tâm của Dịch Nham.
"Không cần cảm ơn."
"Xin hỏi Trang tiểu thư và vị tiên sinh này có rảnh không? Để tỏ lòng cảm ơn, tôi mời hai người đi ăn tốt." Dịch Nham cảm thấy Trang Nhã Khinh và Phá Trần đứng chung một chỗ có thể coi là một đôi trai tài gái sắc.
"Bây giờ ăn cơm tối không phải còn quá sớm sao?" Bọn họ vừa mới ăn cơm trưa xong.
"Vậy chúng ta có thể đi uống trà chiều trước." Dịch Nham đề nghị.
Trang Nhã Khinh suy nghĩ, cùng lúc hỏi Phá Trần một chút, mặc dù mỗi lần Phá Trần đều để cô tự quyết đinh, nhưng cô vẫn có thói quen hỏi Phá Trần.
"Chị ở lại đây đi, ở lại chơi với em." Tiểu Hổ bĩu môi, đong đưa cánh tay Trang Nhã Khinh.
"Được, thằng nhóc đáng yêu này."
"Trang tiểu thư có thể đồng ý thực sự là vinh hạnh của tôi. Lâu như vậy rồi mà chưa hỏi, tôi nên xưng hô với vị tiên sinh này như thế nào?"
"Tên tôi là Phá Trần."
"Haha. Xin chào Phá Trần." Phá sao? Họ thật kỳ lạ.
"Xin chào."
Trang Nhã Khinh có cảm giác mình vẫn là người tham ăn như cũ. Không phải ăn chính là ăn như vậy sao, hơn nữa toàn bộ đều là miễn phí.
"Thị trưởng, cuộc họp còn chưa xong, anh xem..." Người đàn ông đi đến cùng với Dịch Nham, nhìn dáng vẻ chắc là thư ký rồi.
"Tạm thời dừng cuộc họp lại, chờ tôi xong việc sẽ mở lại, cũng không phải là chuyện gì quan trọng."
"Vâng."
Ra khỏi bệnh viện Trang Nhã Khinh mới nhớ ra xe mình còn dừng ở trên đường, vừa rồi cứ lên xe cấp cứu như thế, cũng không nhớ tới chuyện tự lái xe mình đến bệnh viện. "Đúng rồi, xe của tôi vẫn còn ở trên đường."
"Là chiếc xe thể thao màu trắng bạc sao?"
"Đúng, làm sao anh biết?"
"Tôi đã cho người kéo xe về nhà tôi rồi." Anh ta cũng theo tuyến đường đó mà qua đây, trên đường cũng biết được tình huống cụ thể, cũng đoán được chiếc xe kia là của ân nhân cứu mạng cha mình, cũng bố trí người khác kéo xe về nhà mình.
"Thị trưởng thật lợi hại, có thể tùy tiện kéo xe người khác đi." Trong câu nói của Trang Nhã Khinh có chút mỉa mai.
"Haha, không kéo đi lúc đó để nó ở giữa đường không phải là sẽ cản trở giao thông sao? Tôi chẳng qua là kéo tới địa điểm nào đó sửa chữa một chút mà thôi."
"Ba, ba thật gian xảo." Bỗng nhiên Tiểu Hổ xen miệng vào.
"Thằng nhóc này, con thật là..."
"Haha. Đây là đứa bé đáng yêu."
Như thế nào cũng không nghĩ ra, Trang Nhã Khinh lại có duyên phận với hai thằng cha kia như vậy, ăn một bữa cơm mà cũng có thể gặp được, uống một cốc trà cũng có thể gặp được. Hai người vừa mới vào kia, không phải là một béo một gầy, tên cái gì mà con gián. A... tiểu Cường, còn có cái tên nghiện mà Trang Nhã Khinh gặp được lúc mới đến thành phố A kia sao.
Có điều là bọn họ không nhận ra Trang Nhã Khinh, giống như đang tìm người khác. Cũng không có cách nào, ai bảo Trang Nhã Khinh hôm nay và Trang Nhã Khinh hôm đó có sự khác biệt quá lớn đâu.
Nhưng cho dù là dáng vẻ Lolita hay là dáng vẻ nữ hoàng giống như bây giờ, chắc chắn Trang Nhã Khinh vẫn là người hấp dẫn ánh mắt của người khác, nhất là ánh mắt của đàn ông.
Sau khi Tiểu Cường nhìn xung quanh một vòng, không ngoài ý muốn phát hiện Trang Nhã Khinh trong góc phòng. Mắt lóe sáng, chỉ kém một điều là nước miếng chưa chảy ra, nhìn dáng vẻ bỉ ổi kia, lại khiến Trang Nhã Khinh muốn trừng trị anh ta một lần nữa.
"Tiểu Cường, có phải anh lại quên giáo huấn lần trước không?" Xem ra tên nghiện kia vẫn tương đối ký trí, kéo Tiểu Cường tinh trùng đầy não lại.
"Dù sao lão đại còn chưa tới, chúng ta chơi đùa trước đã."
"Chó không bỏ được thói ăn phân. Sau lần giáo huấn trước khẩu vị của anh thay đổi, nhưng tính tình háo sắc vẫn như vậy. Anh không sợ lát nữa đến lão đại đến đây phát hiện anh lại làm chuyện ngu xuẩn sao?"
"Tôi..." Cân nhắc một lúc, Tiểu Cường vẫn quyết định buông tha miếng thịt béo đã lên tới miệng kia, chuẩn bị rời đi. Nhưng lúc anh ta quay đầu lại lại khiến anh ta ngồi không yên. Anh ta không nhận ra Trang Nhã Khinh, nhưng lại nhận ra Phá Trần, người cuối cùng vặn cổ tay anh ta.
"Mẹ nó, mày lại dám để tao gặp lại mày." Khiến anh ta không còn mặt mũi, vừa đau cả một tháng, đến bây giờ tay vẫn còn chưa tốt, vẫn còn cảm thấy đau. Tỷ lệ xương bị tổn thương một trăm phần trăm. Người bóp nát tay anh ta chính là con nhóc thối kia, nhưng người đàn ông này với con nhóc thối kia chính là một người. Hơn nữa, về sau anh ta lại nói tay anh ta bị người đàn ôn này bóp nát. Huhu. Anh ta làm sao không biết xấu hổ nói tay anh ta bị con nhóc thối kia bóp nát đây? Làm như vậy thì mặt mũi anh ta để chỗ nào chứ?
"Mọi người biết nhau sao?" Dịch Nham thấy Tiểu Cường nổi giận đùng đùng vọt lên, thấy rõ mục tiêu của Tiểu Cường chính là Phá Trần, nên mới hỏi.
"Tôm tép nhã nhép mà thôi." Trang Nhã Khinh trả lời giúp Phá Trần. Tiện thể ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Tiểu Cường. Tiểu Cường cũng được coi là không quá ngốc, coi như là Trang Nhã Khinh thay đổi bộ phong cách váy, trang điểm một chút, nhưng gương mặt vẫn không thay đổi. Nhìn một cái thì Tiểu Cường đã nhận ra Trang Nhã Khinh.
"Cái con nhóc thối này, xem hôm nay ông mày có thu thập mày hay không." Tiểu Cường gặp lại Trang Nhã Khinh, tức giận trong lòng càng lớn. Tay trái chuẩn bị đánh tới chỗ Trang Nhã Khinh. Không có cách nào khác, bây giờ tay phải không còn dùng được nữa rồi.
Phá Trần bình tĩnh tiếp được tay Tiểu Cường, sau đó, nhẹ nhàng bóp lần nữa, chỉ nghe thấy tiếng rắc một cái, tay trái của Tiểu Cường cũng biến thành giống như tay phải rồi. Thằng cha không biết tự lượng sức mình, hoàn toàn ngu xuẩn. Không biết dáng vẻ lão đại của bọn họ như thế nào, lại có đệ tử như vậy. Biết rõ ràng mình không đánh lại, nhưng hết lần này tới lần khác tiến lại gần, không phải là tự mình chịu đánh sao?"
Người gầy kia vội vàng qua đây hỗ trợ. Quyền cước của người gầy lại có thể tốt hơn của Tiểu Cường. Vốn tưởng rằng cũng là một người vô dụng, kẻ nghiện có bao nhiêu bản lĩnh đây, nhưng chưa đến hai chiêu. Cũng vừa đúng hai chiêu, lúc Phá Trần chuẩn bị bẻ gãy tay của tên nghiện này, có một lực mạnh đánh qua đây, Phá Trần đành phải thu tay lại.
"Hai thằng nhóc chúng mày cuối cùng lại gây chuyện gì cho lão tử nữa phải không?" Người đàn ông đang tiến lên mặc áo phông, phía dưới mặc quần đùi, vừa mới đi lên lập tức quát Tiểu Cường và tên nghiện một trận.
"Lão đại, bọn họ chính là người bẻ gãy tay của em, vừa rồi lại bẻ gãy tay còn lại." Tiểu Cường đắc ý tiến lên vạch tội. Lão đại đến đây, bây giờ anh ta không cần sợ bọn họ nữa rồi.
"Phế vật, tại sao lão tử lại nhận hai người vô dụng như chúng mày làm đồ đệ chứ." Người đàn ông hét lên, giọng nói không giống như bình thường. Tiện thể lại đánh lên đầu Tiểu Cường và kẻ nghiện mỗi người một cái.
"Lão đại, anh đánh như vậy sẽ đánh bọn em đến ngu dốt đấy."
"Vốn là ngu sẵn rồi, không sợ ngu thêm một chút nữa đâu." Sau khi lão đại giáo huấn hai người một lúc, quay lại nhìn đám người Trang Nhã Khinh. Trang Nhã Khinh thấy được trong mắt người đàn ông này có ánh mắt hứng thú, nhưng không có cảm giác dâm loạn. Có lẽ hai người này thật chán ghét nhưng không nhất định lão đại cũng chán ghét như thế. "Chính là các người đánh thuộc hạ của tôi bị thương sao?"
"Đúng." Phá Trần trực tiếp trả lời, Trang Nhã Khinh ngồi bên cạnh nhàn nhã uống trà, giống như chuyện này không có chút liên quan nào với cô. Dịch Nham có chút ngồi không yên, nhưng Trang Nhã Khinh lại cho anh ta một ánh mắt xem kịch vui, Dịch Nham cũng ngồi xuống dùng trà. Tiểu Hổ là cậu bé không tim không phổi, hoàn toàn không cảm nhận được có lực uy hiếp nào ở đây, vẫn ngồi bên cạnh Trang Nhã Khinh chơi Transformers. Vừa mới mua trên đường tới đây.
"Phẫu thuật rất thành công, đã không còn gì đáng ngại, chỉ cần ở lại bệnh viện dưỡng thương là được rồi." Có thể cứu sống, mỗi lần phẫu thuật thành công, cảm giác khi nhìn thấy người nhà bệnh nhân vì vui mừng mà khóc thật sự rất tốt. "Mọi người nên cảm ơn vị Trang tiểu thư này, nếu không có Trang tiểu thư giúp đỡ, phẫu thuật không có khả năng thành công như thế."
"Cảm ơn cô." Đây là lời cảm ơn phát ra từ nội tâm của Dịch Nham.
"Không cần cảm ơn."
"Xin hỏi Trang tiểu thư và vị tiên sinh này có rảnh không? Để tỏ lòng cảm ơn, tôi mời hai người đi ăn tốt." Dịch Nham cảm thấy Trang Nhã Khinh và Phá Trần đứng chung một chỗ có thể coi là một đôi trai tài gái sắc.
"Bây giờ ăn cơm tối không phải còn quá sớm sao?" Bọn họ vừa mới ăn cơm trưa xong.
"Vậy chúng ta có thể đi uống trà chiều trước." Dịch Nham đề nghị.
Trang Nhã Khinh suy nghĩ, cùng lúc hỏi Phá Trần một chút, mặc dù mỗi lần Phá Trần đều để cô tự quyết đinh, nhưng cô vẫn có thói quen hỏi Phá Trần.
"Chị ở lại đây đi, ở lại chơi với em." Tiểu Hổ bĩu môi, đong đưa cánh tay Trang Nhã Khinh.
"Được, thằng nhóc đáng yêu này."
"Trang tiểu thư có thể đồng ý thực sự là vinh hạnh của tôi. Lâu như vậy rồi mà chưa hỏi, tôi nên xưng hô với vị tiên sinh này như thế nào?"
"Tên tôi là Phá Trần."
"Haha. Xin chào Phá Trần." Phá sao? Họ thật kỳ lạ.
"Xin chào."
Trang Nhã Khinh có cảm giác mình vẫn là người tham ăn như cũ. Không phải ăn chính là ăn như vậy sao, hơn nữa toàn bộ đều là miễn phí.
"Thị trưởng, cuộc họp còn chưa xong, anh xem..." Người đàn ông đi đến cùng với Dịch Nham, nhìn dáng vẻ chắc là thư ký rồi.
"Tạm thời dừng cuộc họp lại, chờ tôi xong việc sẽ mở lại, cũng không phải là chuyện gì quan trọng."
"Vâng."
Ra khỏi bệnh viện Trang Nhã Khinh mới nhớ ra xe mình còn dừng ở trên đường, vừa rồi cứ lên xe cấp cứu như thế, cũng không nhớ tới chuyện tự lái xe mình đến bệnh viện. "Đúng rồi, xe của tôi vẫn còn ở trên đường."
"Là chiếc xe thể thao màu trắng bạc sao?"
"Đúng, làm sao anh biết?"
"Tôi đã cho người kéo xe về nhà tôi rồi." Anh ta cũng theo tuyến đường đó mà qua đây, trên đường cũng biết được tình huống cụ thể, cũng đoán được chiếc xe kia là của ân nhân cứu mạng cha mình, cũng bố trí người khác kéo xe về nhà mình.
"Thị trưởng thật lợi hại, có thể tùy tiện kéo xe người khác đi." Trong câu nói của Trang Nhã Khinh có chút mỉa mai.
"Haha, không kéo đi lúc đó để nó ở giữa đường không phải là sẽ cản trở giao thông sao? Tôi chẳng qua là kéo tới địa điểm nào đó sửa chữa một chút mà thôi."
"Ba, ba thật gian xảo." Bỗng nhiên Tiểu Hổ xen miệng vào.
"Thằng nhóc này, con thật là..."
"Haha. Đây là đứa bé đáng yêu."
Như thế nào cũng không nghĩ ra, Trang Nhã Khinh lại có duyên phận với hai thằng cha kia như vậy, ăn một bữa cơm mà cũng có thể gặp được, uống một cốc trà cũng có thể gặp được. Hai người vừa mới vào kia, không phải là một béo một gầy, tên cái gì mà con gián. A... tiểu Cường, còn có cái tên nghiện mà Trang Nhã Khinh gặp được lúc mới đến thành phố A kia sao.
Có điều là bọn họ không nhận ra Trang Nhã Khinh, giống như đang tìm người khác. Cũng không có cách nào, ai bảo Trang Nhã Khinh hôm nay và Trang Nhã Khinh hôm đó có sự khác biệt quá lớn đâu.
Nhưng cho dù là dáng vẻ Lolita hay là dáng vẻ nữ hoàng giống như bây giờ, chắc chắn Trang Nhã Khinh vẫn là người hấp dẫn ánh mắt của người khác, nhất là ánh mắt của đàn ông.
Sau khi Tiểu Cường nhìn xung quanh một vòng, không ngoài ý muốn phát hiện Trang Nhã Khinh trong góc phòng. Mắt lóe sáng, chỉ kém một điều là nước miếng chưa chảy ra, nhìn dáng vẻ bỉ ổi kia, lại khiến Trang Nhã Khinh muốn trừng trị anh ta một lần nữa.
"Tiểu Cường, có phải anh lại quên giáo huấn lần trước không?" Xem ra tên nghiện kia vẫn tương đối ký trí, kéo Tiểu Cường tinh trùng đầy não lại.
"Dù sao lão đại còn chưa tới, chúng ta chơi đùa trước đã."
"Chó không bỏ được thói ăn phân. Sau lần giáo huấn trước khẩu vị của anh thay đổi, nhưng tính tình háo sắc vẫn như vậy. Anh không sợ lát nữa đến lão đại đến đây phát hiện anh lại làm chuyện ngu xuẩn sao?"
"Tôi..." Cân nhắc một lúc, Tiểu Cường vẫn quyết định buông tha miếng thịt béo đã lên tới miệng kia, chuẩn bị rời đi. Nhưng lúc anh ta quay đầu lại lại khiến anh ta ngồi không yên. Anh ta không nhận ra Trang Nhã Khinh, nhưng lại nhận ra Phá Trần, người cuối cùng vặn cổ tay anh ta.
"Mẹ nó, mày lại dám để tao gặp lại mày." Khiến anh ta không còn mặt mũi, vừa đau cả một tháng, đến bây giờ tay vẫn còn chưa tốt, vẫn còn cảm thấy đau. Tỷ lệ xương bị tổn thương một trăm phần trăm. Người bóp nát tay anh ta chính là con nhóc thối kia, nhưng người đàn ông này với con nhóc thối kia chính là một người. Hơn nữa, về sau anh ta lại nói tay anh ta bị người đàn ôn này bóp nát. Huhu. Anh ta làm sao không biết xấu hổ nói tay anh ta bị con nhóc thối kia bóp nát đây? Làm như vậy thì mặt mũi anh ta để chỗ nào chứ?
"Mọi người biết nhau sao?" Dịch Nham thấy Tiểu Cường nổi giận đùng đùng vọt lên, thấy rõ mục tiêu của Tiểu Cường chính là Phá Trần, nên mới hỏi.
"Tôm tép nhã nhép mà thôi." Trang Nhã Khinh trả lời giúp Phá Trần. Tiện thể ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Tiểu Cường. Tiểu Cường cũng được coi là không quá ngốc, coi như là Trang Nhã Khinh thay đổi bộ phong cách váy, trang điểm một chút, nhưng gương mặt vẫn không thay đổi. Nhìn một cái thì Tiểu Cường đã nhận ra Trang Nhã Khinh.
"Cái con nhóc thối này, xem hôm nay ông mày có thu thập mày hay không." Tiểu Cường gặp lại Trang Nhã Khinh, tức giận trong lòng càng lớn. Tay trái chuẩn bị đánh tới chỗ Trang Nhã Khinh. Không có cách nào khác, bây giờ tay phải không còn dùng được nữa rồi.
Phá Trần bình tĩnh tiếp được tay Tiểu Cường, sau đó, nhẹ nhàng bóp lần nữa, chỉ nghe thấy tiếng rắc một cái, tay trái của Tiểu Cường cũng biến thành giống như tay phải rồi. Thằng cha không biết tự lượng sức mình, hoàn toàn ngu xuẩn. Không biết dáng vẻ lão đại của bọn họ như thế nào, lại có đệ tử như vậy. Biết rõ ràng mình không đánh lại, nhưng hết lần này tới lần khác tiến lại gần, không phải là tự mình chịu đánh sao?"
Người gầy kia vội vàng qua đây hỗ trợ. Quyền cước của người gầy lại có thể tốt hơn của Tiểu Cường. Vốn tưởng rằng cũng là một người vô dụng, kẻ nghiện có bao nhiêu bản lĩnh đây, nhưng chưa đến hai chiêu. Cũng vừa đúng hai chiêu, lúc Phá Trần chuẩn bị bẻ gãy tay của tên nghiện này, có một lực mạnh đánh qua đây, Phá Trần đành phải thu tay lại.
"Hai thằng nhóc chúng mày cuối cùng lại gây chuyện gì cho lão tử nữa phải không?" Người đàn ông đang tiến lên mặc áo phông, phía dưới mặc quần đùi, vừa mới đi lên lập tức quát Tiểu Cường và tên nghiện một trận.
"Lão đại, bọn họ chính là người bẻ gãy tay của em, vừa rồi lại bẻ gãy tay còn lại." Tiểu Cường đắc ý tiến lên vạch tội. Lão đại đến đây, bây giờ anh ta không cần sợ bọn họ nữa rồi.
"Phế vật, tại sao lão tử lại nhận hai người vô dụng như chúng mày làm đồ đệ chứ." Người đàn ông hét lên, giọng nói không giống như bình thường. Tiện thể lại đánh lên đầu Tiểu Cường và kẻ nghiện mỗi người một cái.
"Lão đại, anh đánh như vậy sẽ đánh bọn em đến ngu dốt đấy."
"Vốn là ngu sẵn rồi, không sợ ngu thêm một chút nữa đâu." Sau khi lão đại giáo huấn hai người một lúc, quay lại nhìn đám người Trang Nhã Khinh. Trang Nhã Khinh thấy được trong mắt người đàn ông này có ánh mắt hứng thú, nhưng không có cảm giác dâm loạn. Có lẽ hai người này thật chán ghét nhưng không nhất định lão đại cũng chán ghét như thế. "Chính là các người đánh thuộc hạ của tôi bị thương sao?"
"Đúng." Phá Trần trực tiếp trả lời, Trang Nhã Khinh ngồi bên cạnh nhàn nhã uống trà, giống như chuyện này không có chút liên quan nào với cô. Dịch Nham có chút ngồi không yên, nhưng Trang Nhã Khinh lại cho anh ta một ánh mắt xem kịch vui, Dịch Nham cũng ngồi xuống dùng trà. Tiểu Hổ là cậu bé không tim không phổi, hoàn toàn không cảm nhận được có lực uy hiếp nào ở đây, vẫn ngồi bên cạnh Trang Nhã Khinh chơi Transformers. Vừa mới mua trên đường tới đây.
Tác giả :
Mạn Nam