Vợ Đồng Chí, Cố Lên!
Chương 33: Bất cứ giá nào
Triệu Nhiễm Nhiễm yên lặng để điện thoại xuống, lỗ mũi chua xót hơn cả dưa chua rồi. Những cái tốt của Giang Tiềm, đều hiện lên ở trong đầu giống như là chiếu phim, một người không chu đáo lại rất là tỉ mỉ khi đối diện cô, sợ cô khó xử, có bệnh cũng không kêu một tiếng, điều này làm cho trong lòng Triệu Nhiễm Nhiễm áy náy rỉ máu.
Bất cứ giá nào, kệ ai phản đối, cùng lắm thì náo loạn, ai còn có thể cứng rắn buộc bọn họ chia tay?
Cô cũng là một người bị nuông chiều đến bốc đồng, lập tức thu dọn hành lý, vẫn không quên mang theo mấy món ăn vặt mình mua, nhất định vượt qua một chuyến xe lửa cuối cùng.
"Chị đi đâu?"
Xoay người, thấy Triệu Trí Lược đứng ở cửa phòng, cô yên lặng cúi đầu, trên tay không ngừng thu dọn đồ đạc, dùng giọng điệu bướng bỉnh trả lời anh, "Chị phải đến quân khu một chuyến."
Thật lâu không có âm thanh, chỉ có tiếng hít thở phập phồng không ngừng, "Chị không thể không có anh ta sao?"
Cô không suy nghĩ liền nặng nề gật đầu, "Không thể không có anh."
"Nếu hôm nay em không cho chị đi thì sao?"
Triệu Nhiễm Nhiễm vẫn không có ngẩng đầu, lại giọng điệu kiên định nói, "Chị cần phải đi, anh ấy bị thương, chị phải đến thăm anh ấy mới yên tâm."
Triệu Trí Lược cười nhạo một tiếng, "Anh ta trở nên yếu đuối vậy từ khi nào, em chỉ đấm anh ta hai cái, có cần làm nũng vậy không, cũng không xem bên ngoài là thời tiết gì, anh ta như vậy mà bảo yêu chị?"
Triệu Nhiễm Nhiễm chợt quay đầu, "Em nói cái gì? Em đánh anh ấy? Lúc nào hả?"
Triệu Trí Lược sững sờ, xem ra cô không biết, Giang Tiềm này cũng xem như đàn ông, không có đâm thọc. "Chị để ý em đánh anh ta lúc nào làm chi, anh ta không nên bị đánh sao?"
Triệu Nhiễm Nhiễm vọt tới bên cạnh cậu, vỗ một cái vào trên cánh tay cậu, "Em đánh anh ấy làm gì? Chị đã nói với em, trước kia anh ấy trở về đại đội đặc chủng làm nhiệm vụ đã bị thương, em làm vậy sẽ khiến vết thương của anh ấy nặng thêm đó."
Triệu Trí Lược trừng mắt nhìn cô.
Thật ra thì ngay từ lúc Giang Tiềm tìm đến chịu đánh rồi nói ra câu nói kiên định ‘vô luận như thế nào cũng tin tưởng cô ấy’ thì phòng tuyến tâm lý của Triệu Trí Lược đã lung lay, dù sao không có mấy người có thể làm được như vậy.
Ngày đó bọn họ nói chuyện rất nhiều, Giang Tiềm nói nếu như quỳ xuống có thể được đến sự tha thứ của cậu thì anh nguyện ý quỳ, chỉ là không phải quỳ cho cậu, mà là cho Triệu Nhiễm Nhiễm, người anh thật xin lỗi chỉ có Triệu Nhiễm Nhiễm, ở trước mặt cô luôn không cần mặt mũi, hoàn toàn không cảm thấy mất mặt, cũng không sợ bị cười thành sợ vợ. Có thể tới tìm cậu nói, cũng là bởi vì Triệu Nhiễm Nhiễm quan tâm cậu.
Dưới gối đàn ông có vàng, anh biết Giang Tiềm ở chỗ người khác cứng đầu muốn chết, lại chỉ da mặt dày ở trước mặt Triệu Nhiễm Nhiễm thôi, tổng cộng chỉ kiên cường một lần, lần đó cũng là bởi vì Triệu Nhiễm Nhiễm cố tình gây sự, mới khiến hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm mà chia tay. Đổi lại là anh, tuyệt đối sẽ không vì một người phụ nữ mà làm được vậy.
Cho nên lúc này so sánh hai người, thì Triệu Trí Lược cậu ngược lại trở thành một người đàn ông cặn bã có chủ nghĩa cố chấp; mà Giang Tiềm lại thành một bé trai bướng bỉnh vì lấy được yêu thương mà trở nên da mặt dày làm nũng la lối om sòm, sự mạnh mẽ và lưu manh kết hợp hoàn mỹ trên người của anh, làm cho không ai có thể không trìu mến.
Tên côn đồ!!
Triệu Trí Lược vẫn tự nhận là một người lý trí, đã quyết tâm nghĩ, nếu như Triệu Nhiễm Nhiễm không hạnh phúc, vậy đời này cậu sống tốt hơn nữa cũng là bất hạnh, nhưng nếu như Triệu Nhiễm Nhiễm ở chung với người mình không yêu, ngày tháng trôi qua bình tĩnh an ổn, thì cô cũng không thể nghiệm được gì từ đó. Cho nên anh nói ‘Không thể không là Giang Tiềm’, thì Giang Tiềm nói ‘đừng làm cô ấy khó xử’, dù Triệu Trí Lược ghen tỵ hơn, và không hài lòng người này cũng không thể không thừa nhận, bọn họ thích nhau, cho nên Triệu Nhiễm Nhiễm chỉ có ở chung với Giang Tiềm mới có thể được hạnh phúc.
Mặc dù không nguyện tiếp nhận thực tế, nhưng cũng không có biện pháp gì thay đổi, hơn nữa cậu cũng chầm chậm cảm nhận được sự gánh vác của Giang Tiềm, huống chi, có người hoàn mỹ hơn xuất thì, thì cậu cũng không yên lòng giao chị cậu ra.
Về phần những lỗi Giang Tiềm phạm phải, thật ra thì cũng không tính là lỗi, đổi thành chính cậu có khi còn làm quá hơn.
Có thể làm sao, chấp nhận đi!
Đánh Giang Tiềm xong cũng tiêu giận không ít, hiện tại chỉ tức giận anh ta dụ dỗ chị cậu lên giường, cậu đương nhiên hiểu chuyện như vậy một khi bắt đầu thì thần cũng không thể cản trở, cũng không phải quan tâm hành động trước hôn nhân gì, sợ nhất là Triệu Nhiễm Nhiễm mang thai kết hôn sẽ bị nhà chồng xem thường, chỉ là biện pháp luôn có thể nghĩ ra. Triệu Trí Lược móc mấy bao nhỏ trong túi quần ra ném lên giường, "Chị muốn đi em cũng không cản được, mang theo cái này, không thể cái gì cũng nuông chiều anh ta."
Triệu Nhiễm Nhiễm trợn mắt hốc mồm, dạo này, thì ra lưu hành tặng vật này à? !
"Em không phản đối chị ở chung với Giang Tiềm nữa hả ?"
Triệu Trí Lược lập tức giơ tay lên muốn đánh người, "Ngậm miệng cho em, còn cằn nhằn nữa sẽ vá lại."
Thấy gương mặt cậu bởi vì ngượng ngùng dần dần có chút đỏ ửng, cô lại rất không sợ chết muốn hoan hô.
Lần này cô mang theo không ít thứ, tràn đầy mấy cái túi, phút cuối cùng còn không có quên bỏ mấy bao nhỏ vào. Bởi vì gấp gáp đi vội vàng, cả áo khoác ngoài cũng quên mặc, vẫn là Triệu Trí Lược không âm không dương nhắc nhở một câu.
Mặc xong áo khoác ngoài, nhìn xem thời gian đã còn dư lại không nhiều lắm, vội vàng chạy xuống dưới lầu, vừa đúng đụng vào Triệu phu nhân Triệu lão gia vừa mới mở cửa.
Lúc ấy Triệu Nhiễm Nhiễm liền đơ, sao có thể giải thích đây? ? ! !
Triệu phu nhân nhìn con gái ăn mặc chỉnh tề xách theo hành lý nghi ngờ hỏi, "Nhiễm Nhiễm, con muốn đi đâu?"
Cô không kịp kịp phản ứng, ô ô a a không biết làm sao mở miệng.
"Mẹ. . . . Con. . . . Con muốn. . . . Muốn đi thăm dì. . . . dì út."
"Dì út của con đã về nhà ông bà ngoại vào lễ mừng năm mới, bây giờ còn đang ở đó mà, mấy ngày trước không phải con đã gặp sao." Triệu phu nhân quan sát cô, trong lòng suy tư, đứa nhỏ này thế nào? Dương Chấn Chấn nhập vào người? Bà nhìn nhìn Triệu Trí Lược, sử dụng ánh mắt hỏi thăm, Triệu Trí Lược sợ giật mình.
"Nó đã lớn như vậy, muốn đi đâu thì đi chỗ đó thôi." Cũng may Triệu lão gia lên tiếng.
Ánh mắt Triệu phu nhân xoay quanh giữa ba người, "Ba người làm gì sau lưng tôi?"
Triệu lão gia không được tự nhiên ho khan một tiếng, "Một lát anh giải thích với em, tiểu Lược, đi với chị con đi."
Triệu Trí Lược như được đại xá, nhanh chóng cầm túi hành lý của Triệu Nhiễm Nhiễm lên, hai người nhanh chóng không còn hình bóng, chỉ còn lại Triệu lão gia chuẩn bị bị hỏi cung.
Nửa giờ sau, khi Triệu lão gia uyển chuyển tình ái dào dạt nói rõ chuyện của hai người, mặt của Triệu phu nhân đã không thể dùng nghiêm túc để hình dung, mà thành giống như tượng gỗ.
"Ông lại dung túng con gái làm chuyện như vậy, Giang Tiềm đó là người không đáng tin cậy, rốt cuộc ai mới là con ruột của ông, ông lại hướng về người ngoài."
Giọng điệu của Triệu phu nhân có chút run rẩy, nhưng Triệu lão gia - đồng chí Triệu Sâm mặc kệ ở trước mặt người ngoài thì mặt đen cỡ nào, nhưng khi ở trước mặt vợ thì rất biết dỗ người, ông dịu dàng ôm vai Triệu phu nhân, nhỏ giọng khuyên và, "Không có gì, con gái thích mới quan trọng, em xem bọn họ hòa hảo rồi Nhiễm Nhiễm rõ ràng mập lên, bình thường không phải em đau lòng nó nhất sao."
"Ông nói lời chó má gì." Triệu phu nhân cả lời tục cũng nói ra, "Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta ngốc, nó xem không hiểu vấn đề nhưng ông còn không nhìn ra được sao? Nó và Giang Tiềm không hợp, mặc kệ từ gia đình đến trình độ giáo dục đều không thích hợp, trước kia ông nói bởi vì Giang Tiềm đã cứu ông một mạng, hơn nữa thấy cậu ta cũng là người thành thật, những vấn đề này cũng có thể coi thường, tôi cũng chịu giúp hai đứa ở chung, nhưng sự thật chứng minh Giang Tiềm quá ngây thơ, cậu ta không thể cho Nhiễm Nhiễm một phần tình cảm an ổn, tôi không yên lòng về cậu ta."
Triệu lão gia vuốt vuốt cái trán, hai đứa bé thật là không có lương tâm, ném một mình ông vào ổ sói rồi.
"Em ngẫm nghĩ xem Giang Tiềm thật không tồi, hơi kích động, nhưng đâu có ai toàn vẹn, cậu ta thật sự. . . ."
"Mấy chuyện ông nói tôi đã sớm nghe ngán." Triệu phu nhân ngăn ông, "Chuyện này không được, tôi không đồng ý."
Triệu lão gia thấy khuyên vô dụng, hơi trải hai tay, "Không có biện pháp, tự em đi khuyên con gái đi, nếu nó chịu nghe em, thì anh cũng không nhúng vào."
Triệu phu nhân tức giận cắn răng một cái, bà có thể hung ác hạ quyết tâm trị con gái, thì nói mấy lời vô dụng này với ông chi.
. . . . . . . . . . . .
Khi hai vợ chồng họ Triệu gia ở nhà trò chuyện với nhau, thì hai chị em họ Triệu đã chạy tới trạm xe lửa. Năm nay tuyết quá lớn, tuôn rơi xuống như lông ngỗng, không có gió, nhiệt độ cũng không thấp. Trên đường bị kẹt xe một lát, dến9 nơi thì cách giờ xuất phát còn nửa tiếng.
Triệu Trí Lược đến trạm xe lửa liền vẫn giả bộ làm bức tượng, chỉ lộ ra tác dụng lúc Triệu Nhiễm Nhiễm mua vé xe lửa, xoay xoay vặn vặn như một thiếu niên ở thời kỳ trưởng thành.
Triệu Nhiễm Nhiễm mua xong vé xe cũng không nóng nảy, lúc này mới nhớ tới mấy lời hai người đang nói lúc nãy.
"Em trai, em không phản đối chị với Giang Tiềm nữa à?" Cô hỏi nho nhỏ, giống như là không được khuyến khích, lại hơi lấy lòng. Triệu Trí Lược có chút yêu thương cô, suy nghĩ một lát, nhưng vẫn nói thật, "Em vẫn không coi trọng hai người, hai người. . . . Không quá xứng đôi, không phải em mắt cao, mà là hai người không được quen thuộc, tình yêu là nhất thời tâm huyết dâng trào, nhưng về sau làm sao sống chung với nhau lâu dài, còn có gia đình của anh ta, hoàn toàn không giống nhà chúng ta. Trước kia không suy tính những chuyện này, nhưng suy nghĩ kỹ lại sau khi trải qua nhiều việc, thì quả thật không thích hợp."
Triệu Nhiễm Nhiễm không có phản bác, cô cũng không biết những điều này có phải thật hay không, nhưng cô biết tình yêu không suy tính tới quá nhiều thực tế, cho nên dù biết có nhiều trở ngại hơn, cô tin tưởng, bọn họ ở chung chắc chắn hạnh phúc.
"Em trai, dù tương lai có thể hối hận, nhưng bây giờ chị không thể rời bỏ anh ấy."
"Chị không thể rời bỏ anh ta? A, từ lúc nào tình cảm của hai người đã sâu như vậy rồi hả? Nếu như không có trận chia tay kia thì đến giờ hai người còn chưa ổn định đâu! Có thể tất cả mọi người nhìn lại đều là Giang Tiềm chủ động, Giang Tiềm yêu chị nhiều, nhưng em chỉ thấy, em chỉ thấy từ đầu tới cuối đều là chị làm nhiều, chị chạy đến quân khu thăm anh ta, chị nói láo vì anh ta, chị vì anh ta mà khiêu chiến với mẹ và em. . . . ."
"Em. . . ."
"Anh ta dựa vào cái gì. . . ." Triệu Trí Lược cắn răng hung hăng cắt đứt cô, "Còn có thân phận của anh ta, anh ta không thể lúc nào cũng ở bên chị. . . . . Nhưng em có biện pháp gì, ai bảo chị chịu, cùng lắm thì về sau chị chịu khổ chịu tội em đi theo là được." Cậu nói xong những lời này thì nhìn chằm chằm Triệu Nhiễm Nhiễm một cái, đưa túi hành lý cho cô rồi xoay người rời đi.
Bất cứ giá nào, kệ ai phản đối, cùng lắm thì náo loạn, ai còn có thể cứng rắn buộc bọn họ chia tay?
Cô cũng là một người bị nuông chiều đến bốc đồng, lập tức thu dọn hành lý, vẫn không quên mang theo mấy món ăn vặt mình mua, nhất định vượt qua một chuyến xe lửa cuối cùng.
"Chị đi đâu?"
Xoay người, thấy Triệu Trí Lược đứng ở cửa phòng, cô yên lặng cúi đầu, trên tay không ngừng thu dọn đồ đạc, dùng giọng điệu bướng bỉnh trả lời anh, "Chị phải đến quân khu một chuyến."
Thật lâu không có âm thanh, chỉ có tiếng hít thở phập phồng không ngừng, "Chị không thể không có anh ta sao?"
Cô không suy nghĩ liền nặng nề gật đầu, "Không thể không có anh."
"Nếu hôm nay em không cho chị đi thì sao?"
Triệu Nhiễm Nhiễm vẫn không có ngẩng đầu, lại giọng điệu kiên định nói, "Chị cần phải đi, anh ấy bị thương, chị phải đến thăm anh ấy mới yên tâm."
Triệu Trí Lược cười nhạo một tiếng, "Anh ta trở nên yếu đuối vậy từ khi nào, em chỉ đấm anh ta hai cái, có cần làm nũng vậy không, cũng không xem bên ngoài là thời tiết gì, anh ta như vậy mà bảo yêu chị?"
Triệu Nhiễm Nhiễm chợt quay đầu, "Em nói cái gì? Em đánh anh ấy? Lúc nào hả?"
Triệu Trí Lược sững sờ, xem ra cô không biết, Giang Tiềm này cũng xem như đàn ông, không có đâm thọc. "Chị để ý em đánh anh ta lúc nào làm chi, anh ta không nên bị đánh sao?"
Triệu Nhiễm Nhiễm vọt tới bên cạnh cậu, vỗ một cái vào trên cánh tay cậu, "Em đánh anh ấy làm gì? Chị đã nói với em, trước kia anh ấy trở về đại đội đặc chủng làm nhiệm vụ đã bị thương, em làm vậy sẽ khiến vết thương của anh ấy nặng thêm đó."
Triệu Trí Lược trừng mắt nhìn cô.
Thật ra thì ngay từ lúc Giang Tiềm tìm đến chịu đánh rồi nói ra câu nói kiên định ‘vô luận như thế nào cũng tin tưởng cô ấy’ thì phòng tuyến tâm lý của Triệu Trí Lược đã lung lay, dù sao không có mấy người có thể làm được như vậy.
Ngày đó bọn họ nói chuyện rất nhiều, Giang Tiềm nói nếu như quỳ xuống có thể được đến sự tha thứ của cậu thì anh nguyện ý quỳ, chỉ là không phải quỳ cho cậu, mà là cho Triệu Nhiễm Nhiễm, người anh thật xin lỗi chỉ có Triệu Nhiễm Nhiễm, ở trước mặt cô luôn không cần mặt mũi, hoàn toàn không cảm thấy mất mặt, cũng không sợ bị cười thành sợ vợ. Có thể tới tìm cậu nói, cũng là bởi vì Triệu Nhiễm Nhiễm quan tâm cậu.
Dưới gối đàn ông có vàng, anh biết Giang Tiềm ở chỗ người khác cứng đầu muốn chết, lại chỉ da mặt dày ở trước mặt Triệu Nhiễm Nhiễm thôi, tổng cộng chỉ kiên cường một lần, lần đó cũng là bởi vì Triệu Nhiễm Nhiễm cố tình gây sự, mới khiến hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm mà chia tay. Đổi lại là anh, tuyệt đối sẽ không vì một người phụ nữ mà làm được vậy.
Cho nên lúc này so sánh hai người, thì Triệu Trí Lược cậu ngược lại trở thành một người đàn ông cặn bã có chủ nghĩa cố chấp; mà Giang Tiềm lại thành một bé trai bướng bỉnh vì lấy được yêu thương mà trở nên da mặt dày làm nũng la lối om sòm, sự mạnh mẽ và lưu manh kết hợp hoàn mỹ trên người của anh, làm cho không ai có thể không trìu mến.
Tên côn đồ!!
Triệu Trí Lược vẫn tự nhận là một người lý trí, đã quyết tâm nghĩ, nếu như Triệu Nhiễm Nhiễm không hạnh phúc, vậy đời này cậu sống tốt hơn nữa cũng là bất hạnh, nhưng nếu như Triệu Nhiễm Nhiễm ở chung với người mình không yêu, ngày tháng trôi qua bình tĩnh an ổn, thì cô cũng không thể nghiệm được gì từ đó. Cho nên anh nói ‘Không thể không là Giang Tiềm’, thì Giang Tiềm nói ‘đừng làm cô ấy khó xử’, dù Triệu Trí Lược ghen tỵ hơn, và không hài lòng người này cũng không thể không thừa nhận, bọn họ thích nhau, cho nên Triệu Nhiễm Nhiễm chỉ có ở chung với Giang Tiềm mới có thể được hạnh phúc.
Mặc dù không nguyện tiếp nhận thực tế, nhưng cũng không có biện pháp gì thay đổi, hơn nữa cậu cũng chầm chậm cảm nhận được sự gánh vác của Giang Tiềm, huống chi, có người hoàn mỹ hơn xuất thì, thì cậu cũng không yên lòng giao chị cậu ra.
Về phần những lỗi Giang Tiềm phạm phải, thật ra thì cũng không tính là lỗi, đổi thành chính cậu có khi còn làm quá hơn.
Có thể làm sao, chấp nhận đi!
Đánh Giang Tiềm xong cũng tiêu giận không ít, hiện tại chỉ tức giận anh ta dụ dỗ chị cậu lên giường, cậu đương nhiên hiểu chuyện như vậy một khi bắt đầu thì thần cũng không thể cản trở, cũng không phải quan tâm hành động trước hôn nhân gì, sợ nhất là Triệu Nhiễm Nhiễm mang thai kết hôn sẽ bị nhà chồng xem thường, chỉ là biện pháp luôn có thể nghĩ ra. Triệu Trí Lược móc mấy bao nhỏ trong túi quần ra ném lên giường, "Chị muốn đi em cũng không cản được, mang theo cái này, không thể cái gì cũng nuông chiều anh ta."
Triệu Nhiễm Nhiễm trợn mắt hốc mồm, dạo này, thì ra lưu hành tặng vật này à? !
"Em không phản đối chị ở chung với Giang Tiềm nữa hả ?"
Triệu Trí Lược lập tức giơ tay lên muốn đánh người, "Ngậm miệng cho em, còn cằn nhằn nữa sẽ vá lại."
Thấy gương mặt cậu bởi vì ngượng ngùng dần dần có chút đỏ ửng, cô lại rất không sợ chết muốn hoan hô.
Lần này cô mang theo không ít thứ, tràn đầy mấy cái túi, phút cuối cùng còn không có quên bỏ mấy bao nhỏ vào. Bởi vì gấp gáp đi vội vàng, cả áo khoác ngoài cũng quên mặc, vẫn là Triệu Trí Lược không âm không dương nhắc nhở một câu.
Mặc xong áo khoác ngoài, nhìn xem thời gian đã còn dư lại không nhiều lắm, vội vàng chạy xuống dưới lầu, vừa đúng đụng vào Triệu phu nhân Triệu lão gia vừa mới mở cửa.
Lúc ấy Triệu Nhiễm Nhiễm liền đơ, sao có thể giải thích đây? ? ! !
Triệu phu nhân nhìn con gái ăn mặc chỉnh tề xách theo hành lý nghi ngờ hỏi, "Nhiễm Nhiễm, con muốn đi đâu?"
Cô không kịp kịp phản ứng, ô ô a a không biết làm sao mở miệng.
"Mẹ. . . . Con. . . . Con muốn. . . . Muốn đi thăm dì. . . . dì út."
"Dì út của con đã về nhà ông bà ngoại vào lễ mừng năm mới, bây giờ còn đang ở đó mà, mấy ngày trước không phải con đã gặp sao." Triệu phu nhân quan sát cô, trong lòng suy tư, đứa nhỏ này thế nào? Dương Chấn Chấn nhập vào người? Bà nhìn nhìn Triệu Trí Lược, sử dụng ánh mắt hỏi thăm, Triệu Trí Lược sợ giật mình.
"Nó đã lớn như vậy, muốn đi đâu thì đi chỗ đó thôi." Cũng may Triệu lão gia lên tiếng.
Ánh mắt Triệu phu nhân xoay quanh giữa ba người, "Ba người làm gì sau lưng tôi?"
Triệu lão gia không được tự nhiên ho khan một tiếng, "Một lát anh giải thích với em, tiểu Lược, đi với chị con đi."
Triệu Trí Lược như được đại xá, nhanh chóng cầm túi hành lý của Triệu Nhiễm Nhiễm lên, hai người nhanh chóng không còn hình bóng, chỉ còn lại Triệu lão gia chuẩn bị bị hỏi cung.
Nửa giờ sau, khi Triệu lão gia uyển chuyển tình ái dào dạt nói rõ chuyện của hai người, mặt của Triệu phu nhân đã không thể dùng nghiêm túc để hình dung, mà thành giống như tượng gỗ.
"Ông lại dung túng con gái làm chuyện như vậy, Giang Tiềm đó là người không đáng tin cậy, rốt cuộc ai mới là con ruột của ông, ông lại hướng về người ngoài."
Giọng điệu của Triệu phu nhân có chút run rẩy, nhưng Triệu lão gia - đồng chí Triệu Sâm mặc kệ ở trước mặt người ngoài thì mặt đen cỡ nào, nhưng khi ở trước mặt vợ thì rất biết dỗ người, ông dịu dàng ôm vai Triệu phu nhân, nhỏ giọng khuyên và, "Không có gì, con gái thích mới quan trọng, em xem bọn họ hòa hảo rồi Nhiễm Nhiễm rõ ràng mập lên, bình thường không phải em đau lòng nó nhất sao."
"Ông nói lời chó má gì." Triệu phu nhân cả lời tục cũng nói ra, "Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta ngốc, nó xem không hiểu vấn đề nhưng ông còn không nhìn ra được sao? Nó và Giang Tiềm không hợp, mặc kệ từ gia đình đến trình độ giáo dục đều không thích hợp, trước kia ông nói bởi vì Giang Tiềm đã cứu ông một mạng, hơn nữa thấy cậu ta cũng là người thành thật, những vấn đề này cũng có thể coi thường, tôi cũng chịu giúp hai đứa ở chung, nhưng sự thật chứng minh Giang Tiềm quá ngây thơ, cậu ta không thể cho Nhiễm Nhiễm một phần tình cảm an ổn, tôi không yên lòng về cậu ta."
Triệu lão gia vuốt vuốt cái trán, hai đứa bé thật là không có lương tâm, ném một mình ông vào ổ sói rồi.
"Em ngẫm nghĩ xem Giang Tiềm thật không tồi, hơi kích động, nhưng đâu có ai toàn vẹn, cậu ta thật sự. . . ."
"Mấy chuyện ông nói tôi đã sớm nghe ngán." Triệu phu nhân ngăn ông, "Chuyện này không được, tôi không đồng ý."
Triệu lão gia thấy khuyên vô dụng, hơi trải hai tay, "Không có biện pháp, tự em đi khuyên con gái đi, nếu nó chịu nghe em, thì anh cũng không nhúng vào."
Triệu phu nhân tức giận cắn răng một cái, bà có thể hung ác hạ quyết tâm trị con gái, thì nói mấy lời vô dụng này với ông chi.
. . . . . . . . . . . .
Khi hai vợ chồng họ Triệu gia ở nhà trò chuyện với nhau, thì hai chị em họ Triệu đã chạy tới trạm xe lửa. Năm nay tuyết quá lớn, tuôn rơi xuống như lông ngỗng, không có gió, nhiệt độ cũng không thấp. Trên đường bị kẹt xe một lát, dến9 nơi thì cách giờ xuất phát còn nửa tiếng.
Triệu Trí Lược đến trạm xe lửa liền vẫn giả bộ làm bức tượng, chỉ lộ ra tác dụng lúc Triệu Nhiễm Nhiễm mua vé xe lửa, xoay xoay vặn vặn như một thiếu niên ở thời kỳ trưởng thành.
Triệu Nhiễm Nhiễm mua xong vé xe cũng không nóng nảy, lúc này mới nhớ tới mấy lời hai người đang nói lúc nãy.
"Em trai, em không phản đối chị với Giang Tiềm nữa à?" Cô hỏi nho nhỏ, giống như là không được khuyến khích, lại hơi lấy lòng. Triệu Trí Lược có chút yêu thương cô, suy nghĩ một lát, nhưng vẫn nói thật, "Em vẫn không coi trọng hai người, hai người. . . . Không quá xứng đôi, không phải em mắt cao, mà là hai người không được quen thuộc, tình yêu là nhất thời tâm huyết dâng trào, nhưng về sau làm sao sống chung với nhau lâu dài, còn có gia đình của anh ta, hoàn toàn không giống nhà chúng ta. Trước kia không suy tính những chuyện này, nhưng suy nghĩ kỹ lại sau khi trải qua nhiều việc, thì quả thật không thích hợp."
Triệu Nhiễm Nhiễm không có phản bác, cô cũng không biết những điều này có phải thật hay không, nhưng cô biết tình yêu không suy tính tới quá nhiều thực tế, cho nên dù biết có nhiều trở ngại hơn, cô tin tưởng, bọn họ ở chung chắc chắn hạnh phúc.
"Em trai, dù tương lai có thể hối hận, nhưng bây giờ chị không thể rời bỏ anh ấy."
"Chị không thể rời bỏ anh ta? A, từ lúc nào tình cảm của hai người đã sâu như vậy rồi hả? Nếu như không có trận chia tay kia thì đến giờ hai người còn chưa ổn định đâu! Có thể tất cả mọi người nhìn lại đều là Giang Tiềm chủ động, Giang Tiềm yêu chị nhiều, nhưng em chỉ thấy, em chỉ thấy từ đầu tới cuối đều là chị làm nhiều, chị chạy đến quân khu thăm anh ta, chị nói láo vì anh ta, chị vì anh ta mà khiêu chiến với mẹ và em. . . . ."
"Em. . . ."
"Anh ta dựa vào cái gì. . . ." Triệu Trí Lược cắn răng hung hăng cắt đứt cô, "Còn có thân phận của anh ta, anh ta không thể lúc nào cũng ở bên chị. . . . . Nhưng em có biện pháp gì, ai bảo chị chịu, cùng lắm thì về sau chị chịu khổ chịu tội em đi theo là được." Cậu nói xong những lời này thì nhìn chằm chằm Triệu Nhiễm Nhiễm một cái, đưa túi hành lý cho cô rồi xoay người rời đi.
Tác giả :
Tô Già Mục