Vô Diệm Xinh Đẹp
Chương 49: Tranh giành vị trí thừa kế Cơ thị
Tôn Nhạc liếc hắn một cái, liền lướt qua Tam công tử nhìn về phía chiếc xe ngựa thứ ba. Màn xe chiếc xe ngựa thứ ba rớt ra, bên trong ngồi là một thiếu niên khuôn mặt gầy, làn da đen, hai hàng lông mày như đao. Tuổi thiếu niên này xấp xỉ với Ngũ công tử, diện mạo không giống như Ngũ công tử cùng Tam công tử. Tuy rằng không giống, bất quá Tôn Nhạc chỉ liếc mắt nhìn một cái, liền cảm giác được hắn nhất định cũng là huynh đệ của Ngũ công tử. A Phúc thấy nàng nhìn chằm chằm thiếu niên kia đánh giá, liền nhẹ giọng giải thích : “Đó là Thập Cửu công tử! Diện mạo của hắn giống Phủ chủ nhất, từ nhỏ giỏi võ, rất được Phủ chủ sủng ái.” “Vâng.” A Phúc từ từ nói: “Tam công tử, Ngũ công tử chúng ta, còn có vị Thập Cửu công tử này, đều là người Phủ chủ yêu thích, đồng thời, cũng là người bổn gia chú ý đến. Tôn Nhạc, ngươi đọc sách thật nhiều, nên biết họ Cơ là thiên hạ đệ nhất họ! Thế lực Cơ gia tuy rằng không phải ai cũng biết, tuy nó không thể so với vương hầu một quốc gia. Nhưng Phủ chủ chúng ta cũng là đứng đầu một thành, con cháu được xưng là công tử! Loại vinh quang này cũng không tầm thường! Lần này bổn gia cố ý ở trong họ tộc các nơi tuyển chọn một người thừa kế, ở trận đấu tài trí năm nước, người xuất chúng nhất định sẽ được bổn gia coi trọng, đến lúc đó ngươi cần phải biểu hiện tốt một chút!” A Phúc nói thật hòa hoãn, Tôn Nhạc nghe xong trong lòng lại nổi lên sóng lớn, nàng thấp giọng nói: “Tôn Nhạc chỉ là một bé gái xấu xí, có thể được Ngũ công tử coi trọng như thế, tự nhiên toàn lực ứng phó. Chỉ sợlà Tôn Nhạc trí tuệ có hạn, làm cho công tử thất vọng rồi!” Ngũ công tử nhắm hai mắt lại, thản nhiên nói: “Ngươi không cần phải coi nhẹ mình!” Tôn Nhạc đáp: “Vâng!” Nàng ngẩng đầu nhìn Ngũ công tử, nhẹ nhàng, kiên định nói: “Công tử đã coi trọng, Tôn Nhạc tất đem hết toàn lực!” Ngũ công tử khóe miệng giương lên, không nhắc lại nữa. Tôn Nhạc đưa mắt nhìn phía sau Ngũ công tử, hai cô gái vẻ mặt đơn thuần xinh đẹp, thầm suy nghĩ: những lời này của Ngũ công tử, tuyệt không tránh các nàng, xem ra các nàng thật sự là người bên cạnh Ngũ công tử. Nàng nghĩ vậy thì trong lòng không khỏi có điểm cảm thấy chua chát. Nàng vội vàng cúi đầu đem sự không thoải mái vừa trào ra nuốt xuống thầm suy nghĩ: Tôn Nhạc a Tôn Nhạc, Ngũ công tử thân phận như thế bên cạnh hắn làm sao có thể thiếu mỹ nhân? Ngươi không thể còn vọng tưởng tuyệt đối không thể vọng tưởng. Tôn Nhạc bắt buộc chính mình ngẩng đầu lên lại nhìn ra phía ngoài. Ánh mắt nàng xuyên thấu qua Thập Cửu công tử nhìn về phía xe ngựa thứ hai. Chiếc xe ngựa kia cách đã xa hơn nữa màn xe không cuốn lên nên Tôn Nhạc căn bản nhìn không được gì. Bất quá không cần nàng nhìn tiếng A Phúc lại từ bên cạnh truyền đến” Xe ngựa đầu tiên là Phủ chủ, xe thứ hai là Tứ lão gia. Tứ lão gia là người kiếm tiền giỏi nhất trong chúng lão gia. Hắn đi xa thấy nhiều hiểu biết rộng.” A Phúc nói tới đây dừng một chút còn nói thêm: “Nhóm Kiếm khách cỡi lừa là tử sĩ nuôi trong phủ mỗi một người đều là người dũng mãnh kiếm thuật cao cường lấy một địch mười bọn họ chỉ nghe mệnh lệnh của Phủ chủ. Trong xe bò phía sau cũng giống như vậy đều là thực khách của Phủ chủ là những người nhiều mưu trí. Tôn Nhạc ngươi còn có chỗ nào không rõ sao?” Tôn Nhạc lắc lắc đầu. A Phúc gật gật đầu, chậm rãi dựa vào vách xe một chút, hai mắt nhắm lại dưỡng thần. Tôn Nhạc làm sao ngủ được? Xe này càng lung lay lợi hại, trong dạ dày của nàng càng quay cuồng. Lập tức, Tôn Nhạc liền đem ánh mắt đặt ở cảnh sắc hai bên đường. Đoàn xe hành tẩu thật sự chậm, địa phương đoàn xe thật dài đi qua, người qua đường đều tránh đi. Tôn Nhạc thật đúng là lần đầu tiên ra ngoài, nàng trợn to hai mắt, rất hứng thú đánh giá người đi đường nhìn thấy trên đường. Những người qua đường này phần lớn là mặc áo tang, có y quan chỉnh tề. Có người ngồi một chiếc xe lừa xuất hành, cũng có người cưỡi con lừa ngẫu nhiên có thể nhìn đến một ít người đi bộ, phần lớn đều vội vàng, vẻ mặt phong trần. Hơn nữa, lấy ánh mắt Tôn Nhạc xem xét, phần lớn những người này sắc mặt xanh lét vàng vọt, có vẻ suy dinh dưỡng, hơn nữa đều thấp lùn. Những người này nhìn đến một đoàn xe dài này thì đứng ở bên đường tỉ mỉ quan sát. Bất quá những người cỡi lừa hoặc ngồi xe lừa này, đang nhìn đến xe ngựa chỉ có hai con ngựa kéo thì sẽ lộ ra một cái biểu tình coi thường. Tôn Nhạc biết, điều này là do số lượng ngựa đại biểu thân phận địa vị. Một đội này của bọn họ chỉ có hai con ngựa kéo xe, điều này nói rõ thân phận địa vị chủ nhân cũng không cao, ít nhất thua xa vương hầu. Xem ra, những người này phần lớn là một ít thực khách chuẩn bị đầu quân vào vương hầu, tranh thủ kiếm tiền đồ phú quý. Hai mắt sáng trong suốt của Tôn Nhạc quan sát hết thảy chung quanh, trên mặt bất tri bất giác đã dẫn theo ý cười. Ở bên trong xe ngựa lay động, thời gian trôi qua thật nhanh, đến trưa thì đoàn xe tạm dừng lại, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút dùng cơm xong lại xuất hành. Người hầu trong phủ mang ra, người người đều thực nhanh nhẹn tháo vát, như A Phúc, động tác xếp nồi nấu cơm hết sức nhanh chóng. Tôn Nhạc đi theo bên cạnh hắn, xếp củi chuẩn bị mấy thứ linh tinh hết sức bận bịu. A Phúc vừa đem một vài miếng thịt khô, gạo gì đó để vào trong một cái nồi nấu lên, vừa hướng Tôn Nhạc cười nói: “Tôn Nhạc, nghe người ta nói phòng của ngươi thường xuyên bay tới từng đợt mùi thơm đồ ăn cực kỳ mê người, về sau có cơ hội có thể làm một chút để cho ta nếm thử.” Tôn Nhạc đáp nhẹ nói : “Vâng.” A Phúc nhìn nàng một cái, cười đến thập phần hữu hảo, “Tôn Nhạc, ngươi thật sự là không tệ.” Tôn Nhạc ngồi xổm đất chỗ ông táo, cố phồng má hướng củi thổi vài ngụm hơi dài, thẳng đến ngọn lửa trung tâm càng thêm hồng nhiệt rồi, nàng mới nhẹ giọng trả lời: “Phúc đại ca quá khen!” A Phúc ha ha cười, hắn mở nắp nồi sứ ra, bỏ một nhúm muối vào. Tôn Nhạc ngẩng đầu nhìn những thứ quay cuồng trong nồi kia, đồ ăn không giống đồ ăn, cháo không giống cháo, trong dạ dày không khỏi càng khó chịu. Nàng thầm suy nghĩ: cư nhiên mặc kệ thịt a rau a gạo a đều bỏ vào trong nồi, thật sự là lãng phí. Nàng vừa nghe mùi vị liền no rồi, trong lòng lại thương tiếc nguyên liệu nấu ăn này, không khỏi có điểm hối tiếc. Ở bên cạnh hai người Tôn Nhạc, cũng có năm sáu cái lò đồng thời đốt , Tôn Nhạc thoáng liếc mắt đánh giá một cái, liền phát hiện những người hầu kia giống như A Phúc, đem tất cả nguyên liệu nấu ăn đều vứt vào trong một cái nồi nấu một mạch. Nàng xem vài lần, liền có điểm nhìn không được, vội vàng quay đầu hướng trong rừng cây phía sau nhìn lại. Trong rừng cây ngoài ba trăm mét, một trận tiếng ca phiêu đãng mà đến. Ngũ công tử cùng hai vị công tử cùng với Phủ chủ và các thực khách ngồi xổm ở trên bàn tiệc vải bố, lưng dựa sập, vừa vươn tay cầm lấy điểm tâm ăn, vừa thưởng thức vũ đạo của chúng nữ. Song nữ kia vẫn ngồi chồm hỗm ở phía sau Ngũ công tử, một cái cho hắn ăn điểm tâm, một cái còn lại là giúp hắn ấn xoa bả vai. Ngũ công tử khép hờ hai mắt, giương khóe miệng, một bộ dáng thực thoải mái thực hưởng thụ. Nhìn đến Ngũ công tử như vậy, Tôn Nhạc thầm nghĩ: hắn hình như không giống lúc bình thường.
Tác giả :
Lâm Gia Thành