Vô Diệm Vương Phi
Chương 83: Trở về
“Nương nương, nương nương. . . Rốt cuộc người bị sao vậy?”
Lục Nhi nhìn vẻ bối rối rõ ràng trên gương mặt Tây Nhi cảm thấy có chút hoài nghi, nàng tiến lên, nhỏ giọng gọi Lăng Tây Nhi.
“Ngươi đi ra ngoài trước đi. . . Khi Vương gia trở về, mời hắn tới chỗ của ta trước. . . Ta có lời muốn nói với hắn!”
Nàng thở phào nhẹ nhỏm một hơi, miễn cưỡng cười nói.
“Dạ, nương nương, vậy Lục Nhi xin cáo từ!”
Lục Nhi lui xuống, Lăng Tây Nhi giống như một con rùa đen rút đầu dùng chăn bao lấy thân thể, nàng đột nhiên có chút sợ hãi, có lẽ hôm nay, đối với Đoạn Tuấn Mạc Nhiên, nàng không thể thoải mái phất tay chào tạm biệt nữa rồi, nàng ở thời cổ đại này, cả đời này sẽ cùng hắn có liên hệ rất lớn rồi!
Trong hoàng cung, không khí Tết âm lịch cũng tương đối náo nhiệt, các cung nữ thái giám bận rộn đem hoàng cung trang trí đổi mới hoàn toàn, trên mặt mỗi người cũng tràn đầy vẻ tươi cười vui vẻ.
Tâm tình của Đoạn Tuấn Mạc Nhiên rất tốt bước đi thong thả, nhàn nhã rảo bước tiến vào thư phòng của Đoạn Tuấn Mạc Bắc, khóe môi không tự chủ nhếch lên, mang theo nụ cười như có như không, không dễ dàng phát hiện ra.
“Hôm nay tâm tình của ngươi không tệ?”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc phất tay một bảo thái giám lui ra ngoài, đảo mắt tỉ mỉ đánh giá Đoạn Tuấn Mạc Nhiên .
“Phải không?”
Hắn nhàn nhạt mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế tròn bằng gỗ lim bên cạnh .
“Thân thể khôi phục như thế nào rồi?”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc nhướng nhướng mày, đối với nét mặt đang cười nhẹ cảm thấy có chút hoài nghi, thật sự là tâm tình tốt hiếm có, có phải nên thừa dịp hắn đang cao hứng, đem nhiệm vụ khó giải quyết giao cho hắn làm..
“Nếu như ta nói không tốt, ngươi có tin không?”
Hắn liếc xéo Đoan Tuấn Mạc Bắc, khóe miệng mang theo nụ cười châm chọc , trong lòng của Đoạn Tuấn Mạc Bắc nghĩ cái gì, hắn dĩ nhiên hiểu một cách rõ ràng.
“Nếu thân thể đã hoàn toàn địa khôi phục, không bằng. . .”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc chậm rãi mở miệng.
“Trước mười lăm tháng giêng, tất cả không cần bàn nữa!” Hắn phất tay một cái, đây là thời gian hắn dành cho mình và Tây Nhi, ai cũng đừng nghĩ muốn chiếm lấy.
“Tại sao muốn sau mười lăm tháng giêng? Nếu như trẫm không nhớ lầm, ngươi ở trong thành mừng ngày lễ năm mới. . .”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc nhướng nhướng mày.
“Rất ít sao? Hôm nay không giống, ta muốn tham gia dạ tiệc mừng năm mới trong cung!”
Hắn cười càng thêm lạnh nhạt, trong ánh mắt hiện lên một vẻ toan tính khiến người khác đoán không ra.
“Tham gia tiệc tối?”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc vỗ vỗ đầu của mình, hắn không nghe lầm chứ? Những năm trước đây, Đoạn Tuấn Mạc Nhiên chính là vì những lễ tiết rườm rà trong cung mới kiên trì không ở trong cung lễ mừng năm mới !
“Đúng, ngươi không nghe lầm!”
Hắn chớp chớp đôi mắt to đen láy, nét mặt đang cười nhẹ đột nhiên trở nên nghiêm túc:
“Thần đệ dâng tấu chương lên Hoàng thượng không biết Hoàng thượng. . .”
“Hử?”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc lôi tấu chương ra, càng thêm cẩn thận nhìn một lần:
“Ta đã xem qua nhiều lần, nhưng mà. . .”
“Có khó khăn gì?”
Mặt hắn không chút thay đổi mở miệng.
“Nếu giảm miễn thuế má sẽ làm cho quốc khố trống rỗng. . .”
“Hoàng thượng, mọi việc đều lấy… làm gốc, nước lấy dân làm gốc, dân lấy áo cơm làm gốc, lấy việc mưu cầu áo cơm làm gốc.
Thần đệ cho rằng, Thiên Địa Thịnh xuất hiện chỉ là một kết quả, nguyên nhân thật sự là triều đình, dưới tình huống như vậy, sẽ phải lấy việc ‘an dân’ làm chủ, chính là muốn trấn an nhân dân, an dân sau chính là làm lòng dân yên ổn, chính là muốn tạo thuận lợi cho nông dân cùng sản xuất nông nghiệp, chia đều ruộng đất, khuyến khích khai hoang, cải cách thuế má, miễn giảm thu tô, khuyến khích tăng vụ mùa, không theo vụ mùa, lập thêm nhiều khu dân cư, khởi công xây dựng thuỷ lợi khiến cho nông dân nhận được sản xuất sinh lợi, khôi phục phát triển nông nghiệp sản xuất , trong đó giảm miễn thuế má là phương pháp xử lí trực tiếp thích hợp nhất, để cho phần lớn nhân dân có lòng tin đối với triều đình chúng ta, mọi người mới có bình tâm tập trung vào chuyện sản xuất, cũng là biện pháp được lòng dân tốt nhất, hơn nữa vùng Giang Nam bị khô hạn, cuộc sống dân chúng khó khăn, triều đình chọn lựa biện pháp này nhất định sẽ khiến lòng người vui sướng.”
Đoạn Tuấn Mạc Nhiên kiên trì không nhượng bộ, hắn vẫn tiếp tục nói:
“Về phần quốc khố, có lẽ sẽ căng thẳng một thời gian ngắn, có thể tận lực giảm bớt chi tiêu.”
“Nếu thế, thì cũng chỉ có thể làm như vậy!”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc trầm ngâm hai giây rồi gật đầu.
“Hoàng thượng anh minh! Thần đệ xin cáo lui!”
Thấy mục đích đã đạt được Đoạn Tuấn Mạc Nhiên chấp tay cáo từ.
“Aizz, hoàng đệ, thời gian vẫn còn sớm, ngươi không cần phải gấp gáp, trẫm còn có chút chuyện muốn trao đổi với ngươi !”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc cười ha ha, tiến lên thân mật khoác bả vai của Đoạn Tuấn Mạc Nhiên, giống như kiểu huynh đệ trong những gia đình bình thường.
“Nếu như là về chuyện của Mộng Nhan, xin đừng mở miệng!”
Mí mắt cũng không thèm chớp một cái, cho dù là Hoàng thượng cũng không nể tình.
“Thập Lục đệ, ngươi biết không, nếu người quá thông minh. . .”
Nụ cười xấu hổ trên mặt cứng tại chổ, Đoạn Tuấn Mạc Bắc nhẹ nhàng nhăn mặt nhíu mày
“Sẽ làm cho người ta chán ghét!”
Hắn nói xong, đưa mắt nhìn xem:
“Ta vốn đã khiến người chán ghét, nếu Hoàng thượng không sợ tương lại Mộng Nhan biến thành gái lỡ thì không ai muốn, thì cứ việc đưa nàng vào vương phủ!”
Hắn nhàn nhạt mở miệng, thuận tiện gỡ cánh tay của Hoàng thượng bỏ xuống .
“Chẳng lẽ không có cách thương lượng nào sao? Đàn ông ba vợ bốn nàng hầu là chuyện rất bình thường, huống chi ngươi là Vương gia, nếu như ngươi thật lòng thích Lâm Y Y, Mộng Nhan có thể kiêu ngạo, nàng làm thiếp, một chuyện nhưng tiện cả đôi đường, ngươi có thể có được một công chúa tựa như tiên nữ, trẫm lại có thể hướng Hoàng nãi nãi báo cáo kết quả công tác. . .”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc tận tình khuyên bảo một lòng muốn Đoạn Tuấn Mạc Nhiên tiếp nhận công chuá Mông Nhan.
“Hoàng thượng, lúc cưới Lâm Y Y làm vợ, người đã đáp ứng qua, chỉ một lần này, lần sau sẽ không viện lí lẽ này nữa, người muốn đổi ý sao?”
Hắn lười biếng giương mắt, không nhanh không chậm mở miệng.
“Không phải là trẫm muốn đổi ý, là Mộng Nhan không chỉ nhắc với trẫm một lần, nàng thích ngươi, ngưỡng mộ ngươi, muốn. . .”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc có chút sứt đầu mẻ trán, hơi tức giận nhìn chằm chằm Đoạn Tuấn Mạc Nhiên.
“Hoàng thượng nên nghĩ biện pháp khiến Mộng Nhan hết hy vọng thì thực tế hơn!”
Hắn nhàn nhạt mở miệng, chậm rãi đi hướng ra ngoài.
“Ngươi chắc chắn không cần Mộng Nhan sao?”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc chưa từ bỏ ý định hỏi tới.
“Xác định cùng với khẳng định!”
Lời nói lạnh lùng tà mị từ xa xa truyền tới, Đoạn Tuấn Mạc Bắc thất vọng trở về ngồi ở trước Long án, hắn khẽ thở dài một hơi, chậm rãi ngoái đầu nhìn lại:
“Hoàng nãi nãi, hiện tại người nghe được rối đó? Không phải là trẫm bất hiếu, không quan tâm chuyện tình của Mộng Nhan biểu muội, Thập lục hoàng tôn của người không cũng không nể tình!”
Gương mặt già nua lạnh lùng, Hoàng Thái hậu được thái giám dìu từ bên cửa thư phòng đi ra, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không vui:
“Đều là tại ngươi, ban đầu để cho hắn cưới cái gì con gái của võ lâm thế gia, cùng lắm chỉ là vợ lẽ mà thôi, ngươi lại còn đáp ứng hắn một điều kiện hết sức vô lý , hiện tại ngươi nói Mộng Nhan phải làm sao bây giờ?”
Giọng của Hoàng Thái hậu lạnh lùng nói, hầm hừ ở trên ghế phượng ngồi xuống.
“Trẫm đã đem biện pháp duy nhất nói cho biểu muội rồi, nhưng mà biểu muội. . .”
Không hăng hái tranh giành, đi thời gian suốt mấy tháng, người cũng còn không gặp được vài lần, rốt cục thật vất vả gặp mặt, còn bị người tát một cái đuổi đi ra ngoài!
“Mộng nhan cũng là bị quỷ làm mê mẩn tâm hồn, Vương gia này cũng không phải chỉ một mình hắn, tại sao lại đi coi trọng tên tôn nhi bất hiếu chứ! Nếu như không phải là Mộng Nhan đòi chết đòi sống. . . Không bớt lo, mỗi người đều làm người khác lo lắng như vậy!”
Bà không kiên nhẫn vỗ đầu ghế phượng, ánh mắt trở nên kích động.
“Hoàng nãi nãi, coi chừng thân thể!”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc nhẹ nhàng thở dài, chính là, ngoại trừ Đoạn Tuấn Mạc Nhiên ra, nếu tùy tiện coi trọng người nào đó, chỉ cần một đạo thánh chỉ ban ra, ngay cả có ba trăm lão bà thì tất cả cũng đều phải ngoan ngoãn biết điều mà tránh đường, nhưng mà hết lần này tới lần khác lại coi trọng một người khó khăn nhất như vậy !
“Hừ, ta cũng sắp bị hắn làm tức chết rồi, còn muốn thân thể thì có ích gì!”
Hoàng Thái hậu vừa nói, không kiên nhẫn đứng lên, lại đột nhiên khụy xuống, sắc mặt tái nhợt.
“Hoàng nãi nãi, người. . .”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc vội vàng tiến lên đỡ, cũng sai người truyền ngự y tới.
Trong tẩm cung của Hoàng Thái hậu, sau khi ngự y cẩn thận tỉ mỉ xem bệnh, rồi cung kính lui ra ngoài, sau đó quỳ trước mặt Đoạn Tuấn Mạc Bắc.
“Hoàng Thái hậu rốt cuộc là bệnh gì?”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc không kiên nhẫn nhìn ngự y.
“Hoàng thượng, là ruột quặn đau, bệnh tình đột phát, uống mấy thang thuốc sẽ khỏi hẳn!”
Trương ngự y quỳ trên mặt hơi run rẩy.
“Đang tốt lành, sao ruột lại quặn đau được?”
“Có thể là ăn uống không hợp. . .”
Trương ngự y thấp thỏm mở miệng.
“Người đâu, đem thái giám chịu trách nhiệm ăn uống của Hoàng Thái hậu đem ra chém!”
Sắc mặt của Đoạn Tuấn Mạc Bắc phát lạnh, lạnh lùng nói.
“Dạ!”
Tả hữu tuân lệnh, thái giám kia còn không có la hai tiếng oan uổng thì đã bị người lôi ra ngoài.
“Hoàng thượng!”
Thái hậu giãy dụa ngồi dậy, hiện tại bà đã khỏe hơn rất nhiều, mặc dù sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt.
“Hoàng nãi nãi, người yên tâm, thân thể không có gì đáng ngại, chẳng qua là ruột quặn đau!”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc bước tới, đỡ Hoàng Thái hậu đứng lên.
“Hoàng thượng muốn thật quan tâm thân thể của Hoàng nãi nãi người, vậy thì đem chuyện tình của Mộng Nhan giải quyết đi! Hoàng thượng, ta bất kể ngươi dùng biện pháp gì, Mộng Nhan nhất định phải gả cho Đoạn Tuấn Mạc Nhiên!”
Bà khẽ thở dài một hơi rồi nói.
“Hoàng nãi nãi, người đây không phải là. . .”
Làm khó hắn sao! Đoạn Tuấn Mạc Bắc cau mày thật chặt.
“Làm sao, ngươi không đáp ứng sao?”
Ánh mắt Hoàng Thái hậu đột nhiên trở nên nghiêm nghị.
“Tốt, trẫm đáp ứng, người cứ yên tâm nghỉ ngơi, trẫm sẽ nghĩ biện pháp. . .”
Nói thì nói như vậy chứ tính tình của Đoạn Tuấn Mạc Nhiên. . . Hắn khẽ thở dài một hơi, xem ra không dùng tuyệt chiêu thì không không xong rồi, nếu không có cách nào dao động Đoạn Tuấn Mạc Nhiên , vậy thì từ trên người Lâm Y Y tìm lối thoát vậy!
Đoạn Tuấn Mạc Nhiên nhàn nhã bước đi trở lại vương phủ, đã bị cỗ xe ngựa to lớn trước phủ hấp dẫn tâm mắt, vòng quanh xe ngựa quay một vòng, biểu tình trên mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
“Gia, người đã trở về phủ!”
Quản gia cung kính hành lễ, hắn nhưng lại giống như không có nghe thấy, gương mặt tuấn tú lạnh lùng đi vào trong.
“Vương gia, Vương gia, người rốt cục trở lại, nương nương đã phái người tới hỏi người mấy lần rồi. . .”
Vừa vào trước viện, Lục Nhi liền đuổi kịp, giọng nói thấp thỏm không yên mở miệng.
“Nói với nàng, ta có khách, một lúc ta sẽ đi qua!”
Hắn thờ ơ mở miệng, ánh mắt lạnh như băng thẳng tắp bắn về phía thiên sảnh, rốt cuộc đã tới, tới vừa đúng lúc
***
Trong đại sảnh, Lâm Kiếm Hồng với dáng vẻ phục tùng còn thái độ thì rất nghiêm trang và cung kính , trong khi đó Lâm Y Y không ngừng xoa xoa khăn tay, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nàng không hề nắm chắc chút nào, còn ánh mắt và nét mặt của Lâm Thế Vinh và Lâm phu nhân thì đang lo lắng tới cực điểm.
“ Hồng Nhi, ngươi xác định Vương gia đã biết chuyện gả thay này sao? Có phải là ngươi. . .”
Lâm Thế Vinh nhìn qua Lâm Kiếm Hồng thấp giọng nói, sau đó ánh mắt chuyển qua nhìn Lưu An đang đứng bên cạnh, dường như có vẻ gì đó nhưng ông lại không biết có gì không đúng. . .
“Dạ!”
Lâm Kiếm Hồng nhỏ giọng nói, âm thanh nặng nề tiết lộ tâm trạng trầm trọng của hắn.
“Nhưng lần trước vẻ mặt của Yên Chi không phải hoàn toàn không chê vào đâu được sao?”
Lâm Thế Vinh vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi.
“Cha, nghĩ con sẽ dối người sao?”
Lâm Kiếm Hồng chuyển tầm mắt về phía ông, ánh mắt lạnh như băng.
“Nếu Vương gia đã biết chuyện này, nhưng tại sao vừa rồi lại không truy cứu, con cần gì phải nhất định kiên trì đón Yên Chi trở về?”
Lâm Thế Vinh khẩn trương lau một lớp mồ hôi lạnh, vừa bước vào vương phủ trang trọng nghiêm túc này, trong tim của ông cảm thấy có điềm không tốt .
“Cha, người không cần sợ hãi, thật ra thì Đoạn Tuấn Mạc Nhiên chỉ một mực muốn gạt chúng ta mà thôi!”
Lâm Kiếm Hồng cười lạnh một tiếng, ánh mắt liếc xéo Lưu An đang đứng cách đó không xa!
“Gạt chúng ta? Con muốn nói gì ?”
Lâm Thế Vinh một lần nữa hoài nghi nhìn Lưu An một cái, kể từ khi bước vào cửa Lưu An cũng không hề nói gì, chẳng qua chỉ ân cần tiếp đón bọn họ, nhưng khi vừa nói đến chuyện quan trọng , hắn lại bắt đầu pha trò.
“Hắn không phải là Đoan Tuấn Mạc Nhiên! Đoan Tuấn Mạc Nhiên thật sự là một người khác!”
Lâm Kiếm Hồng thấp giọng nói, một câu nói làm cho nét mặt già nua của Lâm Thế Vinh không khỏi biến sắc:
“Ý của con là. . .”
Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy, ông lạnh lùng liếc Lưu An một cái, trách không được khi ông gọi Lưu An là con rể cho thỏa đáng nhưng Lưu An chẳng qua chỉ cười nhạt mà thôi, không trách được Lưu An lần nữa lấy cớ bận việc, không muốn cùng bọn họ đối mặt rõ ràng, thì ra là như vậy!
Lâm Thế Vinh đứng lên, vừa muốn tiến đến, thì đã có một thiếu niên khoảng mười tám mười chín tuổi từ đại sảnh đi tới, dung mạo tuấn tú, hai mắt thật to, đen long lanh có thần, nhưng trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng mãnh liệt, lạnh lùng và lạnh lẽo giống như tảng băng hàng vạn năm
Sống mũi thẳng tắp, cái miệng nhỏ nhắn hồng tươi, bởi vì đang nhếch lên khiến hai bên khóe môi khẽ trễ xuống, vừa có vẻ cao ngạo vừa quật cường, đắc ý, trầm ổn như núi, nhưng lại giống như biển cả mênh mông, cũng giống như loài rắn đuôi chuông ác độc vô tình.
Dáng người thon dài hiên ngang không tương xứng với tuổi tác, vừa thanh cao lại vừa lộ ra vẻ cương quyết khiến người khó có thể nắm bắt được, cả người toát ra khí thế bá chủ làm lòng người không dám khinh thường.
Toàn thân hắn đang mặc một bộ quần áo màu vàng óng ánh mà chỉ có hoàng tộc mới có thể mặc, tấm đai lưng màu vàng rộng làm phô bày ra thắt lưng thon của hắn, mặt trên có khảm một miếng ngọc bội huyết long, chân đi giày màu vàng, tóc dài đen như mực tùy ý lấy một sợi dây màu vàng buộc lại, hai bên mặt chừa lại một lọn tóc, càng hiện lên vẻ tà mị và cuồng vọng.
Hắn đi vào, chậm rãi nhìn quét qua mọi người một cái, không hề nói một lời liền ngồi vào ghế chủ tọa, hai tròng mắt sáng tràn đầy sự không kiên nhẫn và vẻ lạnh băng.
“Tiểu Tuấn tử?”
Lâm phu nhân thất thanh kinh ngạc la lên, bà đối với đối tượng cùng Yên Chi làm chuyện xấu dĩ nhiên có ấn tượng sâu sắc, nhưng lại có điểm không giống, ngày đó tiểu Tuấn Tử chính là một gã sai vặt hèn mọn, luôn sợ đầu sợ đuôi, nói cũng không dám nói nửa câu, hiện tại bà tỉ mỉ đánh giá hắn, nhưng trong bụng lại không dám khẳng định .
Mơ hồ hừ lạnh một tiếng, vẻ không kiên nhẫn trong ánh mắt Đoạn Tuấn Mạc Nhiên nhanh chóng tăng vọt, tiểu Tuấn tử, là để cho những người này có thể gọi hắn sao?
“Càn rỡ , thấy Vương gia còn không hành lễ?”
Lưu An thấy Đoạn Tuấn Mạc Nhiên đi vào ngồi ở vị trí chủ tọa, tự nhiên hiểu rõ Vương gia đã không muốn mình giả mạo nữa, hắn chỉ cần đàng hoàng làm tốt vị trí quản gia là tốt rồi!
“Vương gia huh? Ngươi mới thật sự là Đoạn Tuấn Vương gia?”
Lâm Thế Vinh kinh hoảng , đứng bật dậy.
“Lâm lão gia, ngài dùng nha hoàn để giả mạo tiểu thư, Bổn vương đương nhiên cũng có thể dùng quản gia để giả mạo Vương gia!”
Đoạn Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn quét qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Y Y, giọng nói trở nên lạnh lùng, tà mị mở miệng.
“Tiểu nữ thật có tội, là do tiểu nữ dùng cái chết để uy hiếp cha mẹ vì không muốn gả vào vương phủ, cha mẹ vạn bất đắc dĩ mới bảo nha hoàn gả thay, nếu Vương gia muốn trách tội thì cứ trách tội Y Y là được!”
Lâm Y Y tiến lên quỳ xuống , nói một cách oai phong lẫm liệt.
“Trách tội?”
Đoạn Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, tà mị buông thõng hai tay:
“Bổn vương chưa bao giờ nghĩ tới muốn trách tội các ngươi, do các ngươi tự mình đưa tới cửa, không phải sao?”
Lời này vừa thoát ra khỏi miệng hắn khiến vẻ mặt khẩn trương trên mặt Lâm Thế Vinh trở nên hơi hòa hoãn, ông ta chính là sợ Đoạn Tuấn Mạc Nhiên sẽ trách tội vì vậy nghĩ tới chuyện mất bò mới lo làm chuồng đưa tới cửa xin chịu tội, chủ động thừa nhận sai lầm vì muốn tranh thủ được khoan hồng, mới đồng ý lời đề nghị của Lâm Kiếm Hồng đem Yên Chi đổi lại, nếu hôm nay Đoạn Tuấn Mạc Nhiên không có ý này, chẳng phải là một công hai chuyện còn tiện lợi hơn
“Tạ ơn Vương gia . . .”
Lời của Lâm Thế Vinh vẫn chưa nói hết, Lâm Kiếm Hồng đã tiến lên một bước trầm giọng nói:
“Vương gia không trách tội là Vương gia có lòng dạ rộng lượng, hiện tại nếu tất cả hiểu lầm đã được giải trừ, nhà họ Lâm chúng tôi dĩ nhiên nên đem hai người đổi lại, ai quay về vị trí của người ấy, như vậy cũng coi như là trả lại sự công bằng cho Vương gia!”
“Đúng đúng đúng, Vương gia nếu như không chê tiểu nữ. . .”
Lâm Thế Vinh lập tức gật đầu nói phụ họa, hiện tại thế lực quan phủ ở Giang Nam đã ngày càng trở nên lớn mạnh, còn thế lực của Thiên Địa Thịnh cũng từ từ bị suy yếu, cuộc chiến tranh này ai thắng ai thua đã sớm có kết quả.
“Ta chán ghét!”
Hắn cười lạnh như băng , một câu nói khiến mọi người đều hút một hơi khí lạnh, liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Ai quay trở về vị trí của người đấy?”
Đoạn Tuấn Mạc Nhiên tà mị liếc Lâm Kiếm Hồng một cái, khóe môi lạnh lùng nhếch lên, trên mặt mang theo vẻ châm chọc cười lạnh:
“Ngươi cho rằng đây là chuyện của một đứa trẻ chuyển nhà sao?” ánh mắt hắn tối sầm lại, trong ánh mắt đầy vẻ âm độc và tà mị.
“Không phải cần chuyển nhà mới có thể yêu cầu họ trở về vị trí cũ sao!”
Lâm Kiếm Hồng không nhượng bộ bởi vì hắn muốn cứu Lăng Tây Nhi ra, tuyệt đối không thể để nàng tiếp tục ở trong hố lửa này mãi.
“Lâm Kiếm Hồng, ngươi không biết tự lượng sức mình, nên nhớ đây là Đoạn Tuấn Vương phủ!”
Hai tròng mắt sắc bén của Đoan Tuấn Mạc Nhiên trở nên thâm trầm, ẩn chứa một sự tự tin lạnh lùng và mãnh liệt, cả người toát ra khí phách khiến lòng người không nhịn được khẽ run lên.
Không khí đột nhiên trong nháy mắt trở lên nghiêm túc, hai nam nhân ưu tú ngang nhau, ngươi trừng mắt nhìn ta, ta trừng mắt nhìn ngươi, giống như có một mạch nước ngầm ở giữa hai người va chạm mãnh liệt .
“Cái gì? Vương gia đi đến đại sảnh rồi?”
Lăng Tây Nhi đang lo lắng đợi chờ lập tức nhảy dựng lên, biểu tình kinh hoảng trên mặt càng thêm rõ ràng, tại sao hắn không thương lượng trước với nàng, chẳng lẽ. . .
Nàng nghĩ tới khả năng đáng sợ nhất, nên chẳng màng đến chuyện trang điểm, vội vàng chạy về hướng đại sảnh.
“Nương nương, nương nương, người muốn đi đâu vậy?”
Lục Nhi theo sát phía sau.
“Đi tới đại sảnh, tìm Vương gia!”
Bước chân của nàng không chậm lại, không sai, nàng đang sợ hãi, sợ kết quả không tốt kia sẽ xảy ra . Lâm Y Y thích Đoạn Tuấn Mạc Nhiên, nàng ta nhất định muốn đem thân phận hai người đổi lại! Không sai!
Nàng vội vàng bước vào đại sảnh, chỉ thấy Đoạn Tuấn Mạc Nhiên và Lâm Kiếm Hồng hai người đang lạnh lùng trừng mắt nhìn nhau, bầu không khí trong sảnh trở nên quỷ dị tới cực điểm, cũng khẩn trương tới cực điểm, phảng phất giống như có một cuộc quyết đấu không thể tránh được.
Lăng Tây Nhi xuất hiện lập tức làm cho không khí trong đại sảnh có biến chuyển lớn, Lâm Kiếm Hồng si tình nhìn về phía Tây Nhi, Lâm Y Y thì bởi vì Tây Nhi xuất hiện càng thêm khẩn trương, còn Đoạn Tuấn Mạc Nhiên chỉ nhàn nhạt nhướng nhướng mày, đưa một tay ôm Lăng Tây Nhi vào ngực, ngồi ở trên vị trí chủ tọa, hành động này chẳng những nói rõ địa vị nữ chủ nhà của Lăng Tây Nhi, mà cánh tay siết chặt ở trên eo nhỏ của nàng càng tuyên bố quyền sở hữu của hắn!
Lục Nhi nhìn vẻ bối rối rõ ràng trên gương mặt Tây Nhi cảm thấy có chút hoài nghi, nàng tiến lên, nhỏ giọng gọi Lăng Tây Nhi.
“Ngươi đi ra ngoài trước đi. . . Khi Vương gia trở về, mời hắn tới chỗ của ta trước. . . Ta có lời muốn nói với hắn!”
Nàng thở phào nhẹ nhỏm một hơi, miễn cưỡng cười nói.
“Dạ, nương nương, vậy Lục Nhi xin cáo từ!”
Lục Nhi lui xuống, Lăng Tây Nhi giống như một con rùa đen rút đầu dùng chăn bao lấy thân thể, nàng đột nhiên có chút sợ hãi, có lẽ hôm nay, đối với Đoạn Tuấn Mạc Nhiên, nàng không thể thoải mái phất tay chào tạm biệt nữa rồi, nàng ở thời cổ đại này, cả đời này sẽ cùng hắn có liên hệ rất lớn rồi!
Trong hoàng cung, không khí Tết âm lịch cũng tương đối náo nhiệt, các cung nữ thái giám bận rộn đem hoàng cung trang trí đổi mới hoàn toàn, trên mặt mỗi người cũng tràn đầy vẻ tươi cười vui vẻ.
Tâm tình của Đoạn Tuấn Mạc Nhiên rất tốt bước đi thong thả, nhàn nhã rảo bước tiến vào thư phòng của Đoạn Tuấn Mạc Bắc, khóe môi không tự chủ nhếch lên, mang theo nụ cười như có như không, không dễ dàng phát hiện ra.
“Hôm nay tâm tình của ngươi không tệ?”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc phất tay một bảo thái giám lui ra ngoài, đảo mắt tỉ mỉ đánh giá Đoạn Tuấn Mạc Nhiên .
“Phải không?”
Hắn nhàn nhạt mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế tròn bằng gỗ lim bên cạnh .
“Thân thể khôi phục như thế nào rồi?”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc nhướng nhướng mày, đối với nét mặt đang cười nhẹ cảm thấy có chút hoài nghi, thật sự là tâm tình tốt hiếm có, có phải nên thừa dịp hắn đang cao hứng, đem nhiệm vụ khó giải quyết giao cho hắn làm..
“Nếu như ta nói không tốt, ngươi có tin không?”
Hắn liếc xéo Đoan Tuấn Mạc Bắc, khóe miệng mang theo nụ cười châm chọc , trong lòng của Đoạn Tuấn Mạc Bắc nghĩ cái gì, hắn dĩ nhiên hiểu một cách rõ ràng.
“Nếu thân thể đã hoàn toàn địa khôi phục, không bằng. . .”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc chậm rãi mở miệng.
“Trước mười lăm tháng giêng, tất cả không cần bàn nữa!” Hắn phất tay một cái, đây là thời gian hắn dành cho mình và Tây Nhi, ai cũng đừng nghĩ muốn chiếm lấy.
“Tại sao muốn sau mười lăm tháng giêng? Nếu như trẫm không nhớ lầm, ngươi ở trong thành mừng ngày lễ năm mới. . .”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc nhướng nhướng mày.
“Rất ít sao? Hôm nay không giống, ta muốn tham gia dạ tiệc mừng năm mới trong cung!”
Hắn cười càng thêm lạnh nhạt, trong ánh mắt hiện lên một vẻ toan tính khiến người khác đoán không ra.
“Tham gia tiệc tối?”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc vỗ vỗ đầu của mình, hắn không nghe lầm chứ? Những năm trước đây, Đoạn Tuấn Mạc Nhiên chính là vì những lễ tiết rườm rà trong cung mới kiên trì không ở trong cung lễ mừng năm mới !
“Đúng, ngươi không nghe lầm!”
Hắn chớp chớp đôi mắt to đen láy, nét mặt đang cười nhẹ đột nhiên trở nên nghiêm túc:
“Thần đệ dâng tấu chương lên Hoàng thượng không biết Hoàng thượng. . .”
“Hử?”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc lôi tấu chương ra, càng thêm cẩn thận nhìn một lần:
“Ta đã xem qua nhiều lần, nhưng mà. . .”
“Có khó khăn gì?”
Mặt hắn không chút thay đổi mở miệng.
“Nếu giảm miễn thuế má sẽ làm cho quốc khố trống rỗng. . .”
“Hoàng thượng, mọi việc đều lấy… làm gốc, nước lấy dân làm gốc, dân lấy áo cơm làm gốc, lấy việc mưu cầu áo cơm làm gốc.
Thần đệ cho rằng, Thiên Địa Thịnh xuất hiện chỉ là một kết quả, nguyên nhân thật sự là triều đình, dưới tình huống như vậy, sẽ phải lấy việc ‘an dân’ làm chủ, chính là muốn trấn an nhân dân, an dân sau chính là làm lòng dân yên ổn, chính là muốn tạo thuận lợi cho nông dân cùng sản xuất nông nghiệp, chia đều ruộng đất, khuyến khích khai hoang, cải cách thuế má, miễn giảm thu tô, khuyến khích tăng vụ mùa, không theo vụ mùa, lập thêm nhiều khu dân cư, khởi công xây dựng thuỷ lợi khiến cho nông dân nhận được sản xuất sinh lợi, khôi phục phát triển nông nghiệp sản xuất , trong đó giảm miễn thuế má là phương pháp xử lí trực tiếp thích hợp nhất, để cho phần lớn nhân dân có lòng tin đối với triều đình chúng ta, mọi người mới có bình tâm tập trung vào chuyện sản xuất, cũng là biện pháp được lòng dân tốt nhất, hơn nữa vùng Giang Nam bị khô hạn, cuộc sống dân chúng khó khăn, triều đình chọn lựa biện pháp này nhất định sẽ khiến lòng người vui sướng.”
Đoạn Tuấn Mạc Nhiên kiên trì không nhượng bộ, hắn vẫn tiếp tục nói:
“Về phần quốc khố, có lẽ sẽ căng thẳng một thời gian ngắn, có thể tận lực giảm bớt chi tiêu.”
“Nếu thế, thì cũng chỉ có thể làm như vậy!”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc trầm ngâm hai giây rồi gật đầu.
“Hoàng thượng anh minh! Thần đệ xin cáo lui!”
Thấy mục đích đã đạt được Đoạn Tuấn Mạc Nhiên chấp tay cáo từ.
“Aizz, hoàng đệ, thời gian vẫn còn sớm, ngươi không cần phải gấp gáp, trẫm còn có chút chuyện muốn trao đổi với ngươi !”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc cười ha ha, tiến lên thân mật khoác bả vai của Đoạn Tuấn Mạc Nhiên, giống như kiểu huynh đệ trong những gia đình bình thường.
“Nếu như là về chuyện của Mộng Nhan, xin đừng mở miệng!”
Mí mắt cũng không thèm chớp một cái, cho dù là Hoàng thượng cũng không nể tình.
“Thập Lục đệ, ngươi biết không, nếu người quá thông minh. . .”
Nụ cười xấu hổ trên mặt cứng tại chổ, Đoạn Tuấn Mạc Bắc nhẹ nhàng nhăn mặt nhíu mày
“Sẽ làm cho người ta chán ghét!”
Hắn nói xong, đưa mắt nhìn xem:
“Ta vốn đã khiến người chán ghét, nếu Hoàng thượng không sợ tương lại Mộng Nhan biến thành gái lỡ thì không ai muốn, thì cứ việc đưa nàng vào vương phủ!”
Hắn nhàn nhạt mở miệng, thuận tiện gỡ cánh tay của Hoàng thượng bỏ xuống .
“Chẳng lẽ không có cách thương lượng nào sao? Đàn ông ba vợ bốn nàng hầu là chuyện rất bình thường, huống chi ngươi là Vương gia, nếu như ngươi thật lòng thích Lâm Y Y, Mộng Nhan có thể kiêu ngạo, nàng làm thiếp, một chuyện nhưng tiện cả đôi đường, ngươi có thể có được một công chúa tựa như tiên nữ, trẫm lại có thể hướng Hoàng nãi nãi báo cáo kết quả công tác. . .”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc tận tình khuyên bảo một lòng muốn Đoạn Tuấn Mạc Nhiên tiếp nhận công chuá Mông Nhan.
“Hoàng thượng, lúc cưới Lâm Y Y làm vợ, người đã đáp ứng qua, chỉ một lần này, lần sau sẽ không viện lí lẽ này nữa, người muốn đổi ý sao?”
Hắn lười biếng giương mắt, không nhanh không chậm mở miệng.
“Không phải là trẫm muốn đổi ý, là Mộng Nhan không chỉ nhắc với trẫm một lần, nàng thích ngươi, ngưỡng mộ ngươi, muốn. . .”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc có chút sứt đầu mẻ trán, hơi tức giận nhìn chằm chằm Đoạn Tuấn Mạc Nhiên.
“Hoàng thượng nên nghĩ biện pháp khiến Mộng Nhan hết hy vọng thì thực tế hơn!”
Hắn nhàn nhạt mở miệng, chậm rãi đi hướng ra ngoài.
“Ngươi chắc chắn không cần Mộng Nhan sao?”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc chưa từ bỏ ý định hỏi tới.
“Xác định cùng với khẳng định!”
Lời nói lạnh lùng tà mị từ xa xa truyền tới, Đoạn Tuấn Mạc Bắc thất vọng trở về ngồi ở trước Long án, hắn khẽ thở dài một hơi, chậm rãi ngoái đầu nhìn lại:
“Hoàng nãi nãi, hiện tại người nghe được rối đó? Không phải là trẫm bất hiếu, không quan tâm chuyện tình của Mộng Nhan biểu muội, Thập lục hoàng tôn của người không cũng không nể tình!”
Gương mặt già nua lạnh lùng, Hoàng Thái hậu được thái giám dìu từ bên cửa thư phòng đi ra, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không vui:
“Đều là tại ngươi, ban đầu để cho hắn cưới cái gì con gái của võ lâm thế gia, cùng lắm chỉ là vợ lẽ mà thôi, ngươi lại còn đáp ứng hắn một điều kiện hết sức vô lý , hiện tại ngươi nói Mộng Nhan phải làm sao bây giờ?”
Giọng của Hoàng Thái hậu lạnh lùng nói, hầm hừ ở trên ghế phượng ngồi xuống.
“Trẫm đã đem biện pháp duy nhất nói cho biểu muội rồi, nhưng mà biểu muội. . .”
Không hăng hái tranh giành, đi thời gian suốt mấy tháng, người cũng còn không gặp được vài lần, rốt cục thật vất vả gặp mặt, còn bị người tát một cái đuổi đi ra ngoài!
“Mộng nhan cũng là bị quỷ làm mê mẩn tâm hồn, Vương gia này cũng không phải chỉ một mình hắn, tại sao lại đi coi trọng tên tôn nhi bất hiếu chứ! Nếu như không phải là Mộng Nhan đòi chết đòi sống. . . Không bớt lo, mỗi người đều làm người khác lo lắng như vậy!”
Bà không kiên nhẫn vỗ đầu ghế phượng, ánh mắt trở nên kích động.
“Hoàng nãi nãi, coi chừng thân thể!”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc nhẹ nhàng thở dài, chính là, ngoại trừ Đoạn Tuấn Mạc Nhiên ra, nếu tùy tiện coi trọng người nào đó, chỉ cần một đạo thánh chỉ ban ra, ngay cả có ba trăm lão bà thì tất cả cũng đều phải ngoan ngoãn biết điều mà tránh đường, nhưng mà hết lần này tới lần khác lại coi trọng một người khó khăn nhất như vậy !
“Hừ, ta cũng sắp bị hắn làm tức chết rồi, còn muốn thân thể thì có ích gì!”
Hoàng Thái hậu vừa nói, không kiên nhẫn đứng lên, lại đột nhiên khụy xuống, sắc mặt tái nhợt.
“Hoàng nãi nãi, người. . .”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc vội vàng tiến lên đỡ, cũng sai người truyền ngự y tới.
Trong tẩm cung của Hoàng Thái hậu, sau khi ngự y cẩn thận tỉ mỉ xem bệnh, rồi cung kính lui ra ngoài, sau đó quỳ trước mặt Đoạn Tuấn Mạc Bắc.
“Hoàng Thái hậu rốt cuộc là bệnh gì?”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc không kiên nhẫn nhìn ngự y.
“Hoàng thượng, là ruột quặn đau, bệnh tình đột phát, uống mấy thang thuốc sẽ khỏi hẳn!”
Trương ngự y quỳ trên mặt hơi run rẩy.
“Đang tốt lành, sao ruột lại quặn đau được?”
“Có thể là ăn uống không hợp. . .”
Trương ngự y thấp thỏm mở miệng.
“Người đâu, đem thái giám chịu trách nhiệm ăn uống của Hoàng Thái hậu đem ra chém!”
Sắc mặt của Đoạn Tuấn Mạc Bắc phát lạnh, lạnh lùng nói.
“Dạ!”
Tả hữu tuân lệnh, thái giám kia còn không có la hai tiếng oan uổng thì đã bị người lôi ra ngoài.
“Hoàng thượng!”
Thái hậu giãy dụa ngồi dậy, hiện tại bà đã khỏe hơn rất nhiều, mặc dù sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt.
“Hoàng nãi nãi, người yên tâm, thân thể không có gì đáng ngại, chẳng qua là ruột quặn đau!”
Đoạn Tuấn Mạc Bắc bước tới, đỡ Hoàng Thái hậu đứng lên.
“Hoàng thượng muốn thật quan tâm thân thể của Hoàng nãi nãi người, vậy thì đem chuyện tình của Mộng Nhan giải quyết đi! Hoàng thượng, ta bất kể ngươi dùng biện pháp gì, Mộng Nhan nhất định phải gả cho Đoạn Tuấn Mạc Nhiên!”
Bà khẽ thở dài một hơi rồi nói.
“Hoàng nãi nãi, người đây không phải là. . .”
Làm khó hắn sao! Đoạn Tuấn Mạc Bắc cau mày thật chặt.
“Làm sao, ngươi không đáp ứng sao?”
Ánh mắt Hoàng Thái hậu đột nhiên trở nên nghiêm nghị.
“Tốt, trẫm đáp ứng, người cứ yên tâm nghỉ ngơi, trẫm sẽ nghĩ biện pháp. . .”
Nói thì nói như vậy chứ tính tình của Đoạn Tuấn Mạc Nhiên. . . Hắn khẽ thở dài một hơi, xem ra không dùng tuyệt chiêu thì không không xong rồi, nếu không có cách nào dao động Đoạn Tuấn Mạc Nhiên , vậy thì từ trên người Lâm Y Y tìm lối thoát vậy!
Đoạn Tuấn Mạc Nhiên nhàn nhã bước đi trở lại vương phủ, đã bị cỗ xe ngựa to lớn trước phủ hấp dẫn tâm mắt, vòng quanh xe ngựa quay một vòng, biểu tình trên mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
“Gia, người đã trở về phủ!”
Quản gia cung kính hành lễ, hắn nhưng lại giống như không có nghe thấy, gương mặt tuấn tú lạnh lùng đi vào trong.
“Vương gia, Vương gia, người rốt cục trở lại, nương nương đã phái người tới hỏi người mấy lần rồi. . .”
Vừa vào trước viện, Lục Nhi liền đuổi kịp, giọng nói thấp thỏm không yên mở miệng.
“Nói với nàng, ta có khách, một lúc ta sẽ đi qua!”
Hắn thờ ơ mở miệng, ánh mắt lạnh như băng thẳng tắp bắn về phía thiên sảnh, rốt cuộc đã tới, tới vừa đúng lúc
***
Trong đại sảnh, Lâm Kiếm Hồng với dáng vẻ phục tùng còn thái độ thì rất nghiêm trang và cung kính , trong khi đó Lâm Y Y không ngừng xoa xoa khăn tay, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nàng không hề nắm chắc chút nào, còn ánh mắt và nét mặt của Lâm Thế Vinh và Lâm phu nhân thì đang lo lắng tới cực điểm.
“ Hồng Nhi, ngươi xác định Vương gia đã biết chuyện gả thay này sao? Có phải là ngươi. . .”
Lâm Thế Vinh nhìn qua Lâm Kiếm Hồng thấp giọng nói, sau đó ánh mắt chuyển qua nhìn Lưu An đang đứng bên cạnh, dường như có vẻ gì đó nhưng ông lại không biết có gì không đúng. . .
“Dạ!”
Lâm Kiếm Hồng nhỏ giọng nói, âm thanh nặng nề tiết lộ tâm trạng trầm trọng của hắn.
“Nhưng lần trước vẻ mặt của Yên Chi không phải hoàn toàn không chê vào đâu được sao?”
Lâm Thế Vinh vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi.
“Cha, nghĩ con sẽ dối người sao?”
Lâm Kiếm Hồng chuyển tầm mắt về phía ông, ánh mắt lạnh như băng.
“Nếu Vương gia đã biết chuyện này, nhưng tại sao vừa rồi lại không truy cứu, con cần gì phải nhất định kiên trì đón Yên Chi trở về?”
Lâm Thế Vinh khẩn trương lau một lớp mồ hôi lạnh, vừa bước vào vương phủ trang trọng nghiêm túc này, trong tim của ông cảm thấy có điềm không tốt .
“Cha, người không cần sợ hãi, thật ra thì Đoạn Tuấn Mạc Nhiên chỉ một mực muốn gạt chúng ta mà thôi!”
Lâm Kiếm Hồng cười lạnh một tiếng, ánh mắt liếc xéo Lưu An đang đứng cách đó không xa!
“Gạt chúng ta? Con muốn nói gì ?”
Lâm Thế Vinh một lần nữa hoài nghi nhìn Lưu An một cái, kể từ khi bước vào cửa Lưu An cũng không hề nói gì, chẳng qua chỉ ân cần tiếp đón bọn họ, nhưng khi vừa nói đến chuyện quan trọng , hắn lại bắt đầu pha trò.
“Hắn không phải là Đoan Tuấn Mạc Nhiên! Đoan Tuấn Mạc Nhiên thật sự là một người khác!”
Lâm Kiếm Hồng thấp giọng nói, một câu nói làm cho nét mặt già nua của Lâm Thế Vinh không khỏi biến sắc:
“Ý của con là. . .”
Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy, ông lạnh lùng liếc Lưu An một cái, trách không được khi ông gọi Lưu An là con rể cho thỏa đáng nhưng Lưu An chẳng qua chỉ cười nhạt mà thôi, không trách được Lưu An lần nữa lấy cớ bận việc, không muốn cùng bọn họ đối mặt rõ ràng, thì ra là như vậy!
Lâm Thế Vinh đứng lên, vừa muốn tiến đến, thì đã có một thiếu niên khoảng mười tám mười chín tuổi từ đại sảnh đi tới, dung mạo tuấn tú, hai mắt thật to, đen long lanh có thần, nhưng trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng mãnh liệt, lạnh lùng và lạnh lẽo giống như tảng băng hàng vạn năm
Sống mũi thẳng tắp, cái miệng nhỏ nhắn hồng tươi, bởi vì đang nhếch lên khiến hai bên khóe môi khẽ trễ xuống, vừa có vẻ cao ngạo vừa quật cường, đắc ý, trầm ổn như núi, nhưng lại giống như biển cả mênh mông, cũng giống như loài rắn đuôi chuông ác độc vô tình.
Dáng người thon dài hiên ngang không tương xứng với tuổi tác, vừa thanh cao lại vừa lộ ra vẻ cương quyết khiến người khó có thể nắm bắt được, cả người toát ra khí thế bá chủ làm lòng người không dám khinh thường.
Toàn thân hắn đang mặc một bộ quần áo màu vàng óng ánh mà chỉ có hoàng tộc mới có thể mặc, tấm đai lưng màu vàng rộng làm phô bày ra thắt lưng thon của hắn, mặt trên có khảm một miếng ngọc bội huyết long, chân đi giày màu vàng, tóc dài đen như mực tùy ý lấy một sợi dây màu vàng buộc lại, hai bên mặt chừa lại một lọn tóc, càng hiện lên vẻ tà mị và cuồng vọng.
Hắn đi vào, chậm rãi nhìn quét qua mọi người một cái, không hề nói một lời liền ngồi vào ghế chủ tọa, hai tròng mắt sáng tràn đầy sự không kiên nhẫn và vẻ lạnh băng.
“Tiểu Tuấn tử?”
Lâm phu nhân thất thanh kinh ngạc la lên, bà đối với đối tượng cùng Yên Chi làm chuyện xấu dĩ nhiên có ấn tượng sâu sắc, nhưng lại có điểm không giống, ngày đó tiểu Tuấn Tử chính là một gã sai vặt hèn mọn, luôn sợ đầu sợ đuôi, nói cũng không dám nói nửa câu, hiện tại bà tỉ mỉ đánh giá hắn, nhưng trong bụng lại không dám khẳng định .
Mơ hồ hừ lạnh một tiếng, vẻ không kiên nhẫn trong ánh mắt Đoạn Tuấn Mạc Nhiên nhanh chóng tăng vọt, tiểu Tuấn tử, là để cho những người này có thể gọi hắn sao?
“Càn rỡ , thấy Vương gia còn không hành lễ?”
Lưu An thấy Đoạn Tuấn Mạc Nhiên đi vào ngồi ở vị trí chủ tọa, tự nhiên hiểu rõ Vương gia đã không muốn mình giả mạo nữa, hắn chỉ cần đàng hoàng làm tốt vị trí quản gia là tốt rồi!
“Vương gia huh? Ngươi mới thật sự là Đoạn Tuấn Vương gia?”
Lâm Thế Vinh kinh hoảng , đứng bật dậy.
“Lâm lão gia, ngài dùng nha hoàn để giả mạo tiểu thư, Bổn vương đương nhiên cũng có thể dùng quản gia để giả mạo Vương gia!”
Đoạn Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn quét qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Y Y, giọng nói trở nên lạnh lùng, tà mị mở miệng.
“Tiểu nữ thật có tội, là do tiểu nữ dùng cái chết để uy hiếp cha mẹ vì không muốn gả vào vương phủ, cha mẹ vạn bất đắc dĩ mới bảo nha hoàn gả thay, nếu Vương gia muốn trách tội thì cứ trách tội Y Y là được!”
Lâm Y Y tiến lên quỳ xuống , nói một cách oai phong lẫm liệt.
“Trách tội?”
Đoạn Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, tà mị buông thõng hai tay:
“Bổn vương chưa bao giờ nghĩ tới muốn trách tội các ngươi, do các ngươi tự mình đưa tới cửa, không phải sao?”
Lời này vừa thoát ra khỏi miệng hắn khiến vẻ mặt khẩn trương trên mặt Lâm Thế Vinh trở nên hơi hòa hoãn, ông ta chính là sợ Đoạn Tuấn Mạc Nhiên sẽ trách tội vì vậy nghĩ tới chuyện mất bò mới lo làm chuồng đưa tới cửa xin chịu tội, chủ động thừa nhận sai lầm vì muốn tranh thủ được khoan hồng, mới đồng ý lời đề nghị của Lâm Kiếm Hồng đem Yên Chi đổi lại, nếu hôm nay Đoạn Tuấn Mạc Nhiên không có ý này, chẳng phải là một công hai chuyện còn tiện lợi hơn
“Tạ ơn Vương gia . . .”
Lời của Lâm Thế Vinh vẫn chưa nói hết, Lâm Kiếm Hồng đã tiến lên một bước trầm giọng nói:
“Vương gia không trách tội là Vương gia có lòng dạ rộng lượng, hiện tại nếu tất cả hiểu lầm đã được giải trừ, nhà họ Lâm chúng tôi dĩ nhiên nên đem hai người đổi lại, ai quay về vị trí của người ấy, như vậy cũng coi như là trả lại sự công bằng cho Vương gia!”
“Đúng đúng đúng, Vương gia nếu như không chê tiểu nữ. . .”
Lâm Thế Vinh lập tức gật đầu nói phụ họa, hiện tại thế lực quan phủ ở Giang Nam đã ngày càng trở nên lớn mạnh, còn thế lực của Thiên Địa Thịnh cũng từ từ bị suy yếu, cuộc chiến tranh này ai thắng ai thua đã sớm có kết quả.
“Ta chán ghét!”
Hắn cười lạnh như băng , một câu nói khiến mọi người đều hút một hơi khí lạnh, liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Ai quay trở về vị trí của người đấy?”
Đoạn Tuấn Mạc Nhiên tà mị liếc Lâm Kiếm Hồng một cái, khóe môi lạnh lùng nhếch lên, trên mặt mang theo vẻ châm chọc cười lạnh:
“Ngươi cho rằng đây là chuyện của một đứa trẻ chuyển nhà sao?” ánh mắt hắn tối sầm lại, trong ánh mắt đầy vẻ âm độc và tà mị.
“Không phải cần chuyển nhà mới có thể yêu cầu họ trở về vị trí cũ sao!”
Lâm Kiếm Hồng không nhượng bộ bởi vì hắn muốn cứu Lăng Tây Nhi ra, tuyệt đối không thể để nàng tiếp tục ở trong hố lửa này mãi.
“Lâm Kiếm Hồng, ngươi không biết tự lượng sức mình, nên nhớ đây là Đoạn Tuấn Vương phủ!”
Hai tròng mắt sắc bén của Đoan Tuấn Mạc Nhiên trở nên thâm trầm, ẩn chứa một sự tự tin lạnh lùng và mãnh liệt, cả người toát ra khí phách khiến lòng người không nhịn được khẽ run lên.
Không khí đột nhiên trong nháy mắt trở lên nghiêm túc, hai nam nhân ưu tú ngang nhau, ngươi trừng mắt nhìn ta, ta trừng mắt nhìn ngươi, giống như có một mạch nước ngầm ở giữa hai người va chạm mãnh liệt .
“Cái gì? Vương gia đi đến đại sảnh rồi?”
Lăng Tây Nhi đang lo lắng đợi chờ lập tức nhảy dựng lên, biểu tình kinh hoảng trên mặt càng thêm rõ ràng, tại sao hắn không thương lượng trước với nàng, chẳng lẽ. . .
Nàng nghĩ tới khả năng đáng sợ nhất, nên chẳng màng đến chuyện trang điểm, vội vàng chạy về hướng đại sảnh.
“Nương nương, nương nương, người muốn đi đâu vậy?”
Lục Nhi theo sát phía sau.
“Đi tới đại sảnh, tìm Vương gia!”
Bước chân của nàng không chậm lại, không sai, nàng đang sợ hãi, sợ kết quả không tốt kia sẽ xảy ra . Lâm Y Y thích Đoạn Tuấn Mạc Nhiên, nàng ta nhất định muốn đem thân phận hai người đổi lại! Không sai!
Nàng vội vàng bước vào đại sảnh, chỉ thấy Đoạn Tuấn Mạc Nhiên và Lâm Kiếm Hồng hai người đang lạnh lùng trừng mắt nhìn nhau, bầu không khí trong sảnh trở nên quỷ dị tới cực điểm, cũng khẩn trương tới cực điểm, phảng phất giống như có một cuộc quyết đấu không thể tránh được.
Lăng Tây Nhi xuất hiện lập tức làm cho không khí trong đại sảnh có biến chuyển lớn, Lâm Kiếm Hồng si tình nhìn về phía Tây Nhi, Lâm Y Y thì bởi vì Tây Nhi xuất hiện càng thêm khẩn trương, còn Đoạn Tuấn Mạc Nhiên chỉ nhàn nhạt nhướng nhướng mày, đưa một tay ôm Lăng Tây Nhi vào ngực, ngồi ở trên vị trí chủ tọa, hành động này chẳng những nói rõ địa vị nữ chủ nhà của Lăng Tây Nhi, mà cánh tay siết chặt ở trên eo nhỏ của nàng càng tuyên bố quyền sở hữu của hắn!
Tác giả :
Phong Vân Tiểu Yêu