Vô Diệm Vương Phi
Chương 30: Con cóc!
“A..này này!” Lăng Tây Nhi nhảy dựng ngược lên, mặt mũi và quần áo dính đầy dầu mỡ, trợn mắt tức giận, đôi tay nhỏ bóp chặt hai bên hông, thở phì phì ngước nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên. Đoan Tuấn Mạc Nhiên kinh ngạc, sao vậy, không phải là nàng không có võ công chứ? Nếu không sao lại không né? Hắn hạ xuống mí mắt, ngay cả khi biết mình có chút quá đáng, thế nhưng tuyệt đối sẽ không nhận sai, hắn quay sang, tiếp tục mỉm cười với Y Nhân.
Rên nhẹ một tiếng, Lăng Tây Nhi tức giận mắt trợn tròn, chật vật đứng lên, dầu mỡ của con gà quay thơm ngào ngạt từ trên mặt nàng chảy xuống dưới, rớt lên quần áo, làm dơ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, dính bẩn quần áo của nàng.
Y Nhân ngây người, sững sờ quay đầu lại nhìn, thấy bộ dạng thảm hại của Lăng Tây Nhi thì không khỏi cong môi khẽ mỉm cười, nụ cười đẹp như hoa như ngọc càng chọc cho Lăng Tây Nhi phát hỏa.
Máu nóng bốc lên, khóe miệng đột nhiên run rẩy, hai tay Lăng Tây Nhi nắm lấy chiếc bàn nhỏ, vài giây sau, toàn bộ thức ăn trên bàn đều bay lên, mục tiêu đương nhiên là Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhưng hắn thân thủ nhanh nhẹn, chỉ nhẹ nhàng xoay người, y phục đẹp đẽ lóe lên trong không trung tạo thành một đường cong mỹ lệ, thân hình cao ngất tựa lên tấm bình phong, quần áo vẫn chỉnh tề sạch sẽ như cũ, không dính một chút dầu mỡ, khuôn mặt vẫn tươi cười như nắng, cũng không hề dính một vết dầu mỡ nào.
“Lâm Y Y!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại, trong mắt tràn ngập tia cảnh cáo, Lăng Tây Nhi vẫn mặc kệ, một bàn không được thì hai bàn, hai tay mò được bất kể là món ăn hay bàn ghế, tất cả đều bay ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn, cốc chén bát đũa chỉ còn là một đống hỗn độn, âm thanh bể nát truyền đến từng đợt, giữa lúc đó đương nhiên sẽ không cẩn thận ném lệch hướng, không may trúng phải con cá lớn là Y Nhân!
“Đủ rồi!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên tránh thoát món ăn cuối cùng, quát lạnh một tiếng, đôi mắt để lộ ra sự hung ác tàn nhẫn, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên lãnh khốc dữ tợn, lửa giận bốc lên từ hai tròng mắt, thành công làm Lăng Tây Nhi tỉnh táo lại, cũng khiến cho Y Nhân đang đứng cạnh sợ hãi.
Lăng Tây Nhi ngẩn ra, thờ ơ nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên ôm Y Nhân vào ngực, nàng cười nhạt, không cảm thấy đau lòng, chỉ thấy tức giận, nhìn trên bàn cũng không còn thức ăn để ném, sờ sờ cái bụng nhỏ nhắn cũng thấy thỏa mãn, nàng vui vẻ rời khỏi Túy Vân lâu, mặc kệ có thế nào, tất cả lửa giận đã được trút ra, sau này Đoan Tuấn Mạc Nhiên tính sổ nàng thế nào, nàng mặc kệ!
Trên quần áo Y nhân đã dính một chút dầu mỡ, nàng nhăn mặt chán ghét cúi đầu lấy tay lau nhẹ, oán giận nhìn lướt qua Đoan Tuấn Mạc Nhiên rồi lạnh lùng đứng lên từ biệt : “Cảm tạ Nam Cung công tử đã thiết đãi yến tiệc, chỉ là ta thực sự không hiểu hàm ý của bữa cơm hôm nay!”. Nàng cười lạnh, hai hàng mi ngạo nghễ vung lên tràn ngập vẻ châm chọc.
“…” Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói gì, chỉ nhẹ nhàng mím môi đứng thẳng lên, đôi mắt u ám sâu xa nhìn Y Nhân. Nàng là người con gái đầu tiên hắn có cảm tình, không chỉ bởi vì nàng đã cứu hắn, mà còn bởi khí chất cao ngạo của nàng! Nhưng hiện tại còn có Lâm Y Y, mặc dù không yêu thích nàng, nhưng hắn cũng không thể lấy Y Nhân. Hắn lần này tới, chỉ muốn nói rõ với nàng, hy vọng nàng có thể chờ hắn, đồng thời cho Lâm Y Y biết đến sự tồn tại của Y Nhân, để nàng có ý lùi bước, một mũi tên trúng hai con chim. Chỉ là mọi chuyện không thuận lợi như hắn nghĩ! Hắn thật không ngờ Lăng Tây Nhi tuy đã trải qua chuyện kinh khủng ngày hôm qua, vẫn còn có năng lực phản kháng! Chẳng lẽ nàng không suy nghĩ giống người bình thường, không theo quy luật sao?
“ Y nhân ta định lấy ngươi làm vợ!” Hắn mở miệng, lời phía sau còn chưa nói hết, đã nhận được một trận cười nhạt của Y Nhân, nàng lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại, vẻ kiêu ngạo hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn, không giống sự ôn nhu và đoan trang vừa rồi.
“Ngươi Sao?”
“ Đúng, ta biết lúc ngươi đang tức giận nói ra chuyện này sợ rằng…” Đoan Tuấn Mạc Nhiên kiên nhẫn mở miệng.
“ Nam Cung Ngọc, ta có thể hỏi ngươi mấy vấn đề không?” Nàng xua xua đôi tay nhỏ bé cắt ngang lời nói của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
“Ngươi cứ hỏi!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói thật thân phận của mình, tiếp tục lấy thân phận Nam Cung Ngọc, một thương nhân bình thường, không có gia sản vạn lượng, càng không có gia thế hiển hách!
“Tổ tiên ngươi có người làm quan không?” Nàng chậm rãi mở miệng, vẻ mặt thản nhiên hỏi.
“Không có!” Không phải quan, mà là Hoàng Đế.
“Ngay cả quan cũng chưa từng làm, thì sao có thể sánh được với vương gia?” Nàng cười lạnh mang đầy vẻ châm chọc.
“Vương gia? Ngươi chưa từng gặp Đoan Tuấn vương gia, làm sao biết ta không bằng hắn?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhướn mày, ánh mắt bình tĩnh đến dọa người.
“Nam Cung công tử, Y Nhân ta đã từng chịu khổ, nơi muốn hướng tới chính là nhà giàu sang quyền thế, sẽ không khuất phục gả cho một nhà tầm thường, kể cả Đoan Tuấn vương gia đã thành thân, ta cũng cam tâm làm tiểu thiếp, cho nên, ngươi hiểu chưa Nam Cung công tử? Ngay cả khi ngươi có gia tài vạn lượng, ta cũng không để mắt, huống chi ngươi không có!” Nàng sớm đã tìm hiểu rõ ràng Giang Nam Nam Cung chỉ là con vợ lẽ, người luôn tự cho mình có vài phần nhan sắc như nàng sao lại có thể bằng lòng gả cho hắn.
Đoan tuấn Mạc Nhiên hạ dần đôi mắt, cười lạnh: “Ngươi cần gì phải nói trắng ra như vậy?”
“Ta vốn không nghĩ sẽ bỏ mặt nạ nhanh như vậy, nhưng ta không hy vọng ngươi tiếp tục quấy rầy ta, cứu ngươi chỉ là nhất thời quá nhân từ, đơn giản như cứu một con mèo nhỏ, ngươi cũng không cần đặt ở trong tim!”. Nàng đừng dậy, nét mặt có vẻ không kiên nhẫn, người trẻ tuổi như Nam Cung Ngọc xung quanh nàng cần là có, nàng cũng không sợ đắc tội một hai người!
Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói gì, chỉ dùng một đôi mắt bình tĩnh nhìn nàng, sau đó khóe miệng nhếch lên phát ra một trận cười lạnh: “Ngươi sẽ hối hận!”
“Ta sẽ không! Một tháng sau, đợi mọi thứ đều ổn thỏa, ta sẽ lên đường tới Đoan Tuấn thành, đến lúc đó sẽ có người tiến cử ta gặp Thập Lục vương gia, ngay cả khi hắn đã thành thân, bằng nhan sắc của ta cũng có thể làm nhị Vương Phi!” Nàng kiêu ngạo lạnh lùng mỉm cười, nhẹ nhàng bước nhanh ra ngoài, khi đi tới cửa căn nhà gỗ nhỏ, nàng lạnh lùng quay đầu lại : “Không cần hy vọng hão huyền với ta, con cóc ghẻ vĩnh viễn không ăn thịt được thiên nga!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lại cười lạnh, những cảm tình tốt đẹp còn sót lại trong lòng đều biến mất như chưa từng tồn tại, hắn lẳng lặng xoay mình, dựa vào lan can nhìn hồ nước phía xa, đột nhiên cảm thấy may mắn vì đã bịa đặt ra thân phận Nam Cung Ngọc, con cái của một nhà trung lưu, công phu mèo quào, nhưng đã có tâm nguyện vì dân chúng cống hiến cuộc đời, người như vậy đã hấp dẫn Đường chủ của thiên địa hội Lãnh Tuyệt Tâm, đồng thời cũng thấy rõ bộ mặt thật của Y Nhân!
Cái miệng nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi không ngừng mắng mỏ Đoan Tuấn Mạc Nhiên, xuống đến góc lầu lại đụng phải một người, giương mắt lên, nàng bắt gặp một đôi mắt hẹp dài, tà mị lại ngang ngạnh, người kia vóc dáng thon dài cao ngất, một thân áo dài màu xanh càng có vẻ văn nhã vô cùng, tóc đen giống hệt như lông động vật bóng loáng phiêu dật, dây ngọc màu xanh buộc ở phía sau đầu, hàng lông mày có độ cong tuyệt đẹp như lá liễu khẽ cử động, còn có sống mũi cao thẳng cùng bờ môi duyên dáng, vừa thanh nhã lại vừa tạo cảm giác kiêu ngạo bướng bỉnh khó nắm bắt, chỉ riêng khí chất phóng túng, không chịu gò bó đã đủ khiến cho người ta tim đập thình thịch.
Hai tròng mắt hẹp dài nhưng lóe ra tia sáng tà mị, mi tâm mang theo ý châm chọc, con ngươi cũng tràn ngập vẻ ngả ngớn, khóe miệng cười mỉa mai, cả người toát ra hơi thở phóng đãng bất kham, đi sâu vào lòng người.
Hắn híp mắt, nhìn bộ dáng chật vật của Lăng Tây Nhi đột nhiên cười to, tiếng cười sang sảng làm cho Tây Nhi không kiên nhẫn, hừ lạnh một tiếng: “Cười cái gì? Tiểu tử, ngươi đụng vào ta, còn không biết xin lỗi sao?”.
Tiếng cười ngừng lại, từ dưới một tầng dầu mỡ màu vàng tỉ mỉ quan sát tìm ra khuôn mặt thực sự của nàng, ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên thâm trầm, vươn đôi tay to, bắt lấy đôi tay nhỏ bé của Lăng Tây Nhi: “Ngươi đang khiêu khích ta?” Hắn cười tà mị, hai tròng mắt hẹp dài càng thêm mê hoặc lòng người.
“….Ngươi mới đang khiêu khích ta!” Hắn là ai mà ngang nhiên cười nhạo nàng? Được rồi, được rồi, nể nàng là thân phận nữ nhi không cùng nam nhân này so đo, nhưng mà hắn có thể thả nàng ra trước không? Tay nàng đau quá, nam nhân này hình như biết võ công! Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Nàng sẽ không ngu ngốc mà sinh sự với một nam nhân biết võ công!
“Vậy sao? Ta lại không thấy thế!” Nam nhân dán khuôn mặt tuấn tú về phía nàng, cẩn thận ngửi mùi trên người nàng, nếu không lầm thì hẳn là hương vị của món gà quay mà hắn thích nhất, bên ngoài xoa bơ với một tầng dầu tương đặc chế bí truyền, hỗn hợp ngọt ngào như hương hoa…
“Ngươi làm gì vậy?” Lăng Tây Nhi không kiên nhẫn thét chói tai, nàng đã đủ xui xẻo, sẽ không vừa đi được nửa đường lại đụng phải người xấu chứ!
“Mùi trên người ngươi rất dễ chịu, hơn nữa bộ dáng lại làm ta nhớ tới một người!” Hắn cười khẽ, dáng tươi cười ngả ngớn và phóng đãng, nhưng không làm kẻ khác chán ghét, trái ngược còn tăng thêm một chút mị lực, hắn không khách khí kéo nàng ra khỏi Túy Vân lâu, bây giờ hắn muốn làm sáng tỏ một chút, chẳng lẽ, người mà hắn tìm kiếm suốt hai năm lại như thế này gặp được!
Rên nhẹ một tiếng, Lăng Tây Nhi tức giận mắt trợn tròn, chật vật đứng lên, dầu mỡ của con gà quay thơm ngào ngạt từ trên mặt nàng chảy xuống dưới, rớt lên quần áo, làm dơ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, dính bẩn quần áo của nàng.
Y Nhân ngây người, sững sờ quay đầu lại nhìn, thấy bộ dạng thảm hại của Lăng Tây Nhi thì không khỏi cong môi khẽ mỉm cười, nụ cười đẹp như hoa như ngọc càng chọc cho Lăng Tây Nhi phát hỏa.
Máu nóng bốc lên, khóe miệng đột nhiên run rẩy, hai tay Lăng Tây Nhi nắm lấy chiếc bàn nhỏ, vài giây sau, toàn bộ thức ăn trên bàn đều bay lên, mục tiêu đương nhiên là Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhưng hắn thân thủ nhanh nhẹn, chỉ nhẹ nhàng xoay người, y phục đẹp đẽ lóe lên trong không trung tạo thành một đường cong mỹ lệ, thân hình cao ngất tựa lên tấm bình phong, quần áo vẫn chỉnh tề sạch sẽ như cũ, không dính một chút dầu mỡ, khuôn mặt vẫn tươi cười như nắng, cũng không hề dính một vết dầu mỡ nào.
“Lâm Y Y!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại, trong mắt tràn ngập tia cảnh cáo, Lăng Tây Nhi vẫn mặc kệ, một bàn không được thì hai bàn, hai tay mò được bất kể là món ăn hay bàn ghế, tất cả đều bay ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn, cốc chén bát đũa chỉ còn là một đống hỗn độn, âm thanh bể nát truyền đến từng đợt, giữa lúc đó đương nhiên sẽ không cẩn thận ném lệch hướng, không may trúng phải con cá lớn là Y Nhân!
“Đủ rồi!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên tránh thoát món ăn cuối cùng, quát lạnh một tiếng, đôi mắt để lộ ra sự hung ác tàn nhẫn, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên lãnh khốc dữ tợn, lửa giận bốc lên từ hai tròng mắt, thành công làm Lăng Tây Nhi tỉnh táo lại, cũng khiến cho Y Nhân đang đứng cạnh sợ hãi.
Lăng Tây Nhi ngẩn ra, thờ ơ nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên ôm Y Nhân vào ngực, nàng cười nhạt, không cảm thấy đau lòng, chỉ thấy tức giận, nhìn trên bàn cũng không còn thức ăn để ném, sờ sờ cái bụng nhỏ nhắn cũng thấy thỏa mãn, nàng vui vẻ rời khỏi Túy Vân lâu, mặc kệ có thế nào, tất cả lửa giận đã được trút ra, sau này Đoan Tuấn Mạc Nhiên tính sổ nàng thế nào, nàng mặc kệ!
Trên quần áo Y nhân đã dính một chút dầu mỡ, nàng nhăn mặt chán ghét cúi đầu lấy tay lau nhẹ, oán giận nhìn lướt qua Đoan Tuấn Mạc Nhiên rồi lạnh lùng đứng lên từ biệt : “Cảm tạ Nam Cung công tử đã thiết đãi yến tiệc, chỉ là ta thực sự không hiểu hàm ý của bữa cơm hôm nay!”. Nàng cười lạnh, hai hàng mi ngạo nghễ vung lên tràn ngập vẻ châm chọc.
“…” Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói gì, chỉ nhẹ nhàng mím môi đứng thẳng lên, đôi mắt u ám sâu xa nhìn Y Nhân. Nàng là người con gái đầu tiên hắn có cảm tình, không chỉ bởi vì nàng đã cứu hắn, mà còn bởi khí chất cao ngạo của nàng! Nhưng hiện tại còn có Lâm Y Y, mặc dù không yêu thích nàng, nhưng hắn cũng không thể lấy Y Nhân. Hắn lần này tới, chỉ muốn nói rõ với nàng, hy vọng nàng có thể chờ hắn, đồng thời cho Lâm Y Y biết đến sự tồn tại của Y Nhân, để nàng có ý lùi bước, một mũi tên trúng hai con chim. Chỉ là mọi chuyện không thuận lợi như hắn nghĩ! Hắn thật không ngờ Lăng Tây Nhi tuy đã trải qua chuyện kinh khủng ngày hôm qua, vẫn còn có năng lực phản kháng! Chẳng lẽ nàng không suy nghĩ giống người bình thường, không theo quy luật sao?
“ Y nhân ta định lấy ngươi làm vợ!” Hắn mở miệng, lời phía sau còn chưa nói hết, đã nhận được một trận cười nhạt của Y Nhân, nàng lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại, vẻ kiêu ngạo hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn, không giống sự ôn nhu và đoan trang vừa rồi.
“Ngươi Sao?”
“ Đúng, ta biết lúc ngươi đang tức giận nói ra chuyện này sợ rằng…” Đoan Tuấn Mạc Nhiên kiên nhẫn mở miệng.
“ Nam Cung Ngọc, ta có thể hỏi ngươi mấy vấn đề không?” Nàng xua xua đôi tay nhỏ bé cắt ngang lời nói của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
“Ngươi cứ hỏi!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói thật thân phận của mình, tiếp tục lấy thân phận Nam Cung Ngọc, một thương nhân bình thường, không có gia sản vạn lượng, càng không có gia thế hiển hách!
“Tổ tiên ngươi có người làm quan không?” Nàng chậm rãi mở miệng, vẻ mặt thản nhiên hỏi.
“Không có!” Không phải quan, mà là Hoàng Đế.
“Ngay cả quan cũng chưa từng làm, thì sao có thể sánh được với vương gia?” Nàng cười lạnh mang đầy vẻ châm chọc.
“Vương gia? Ngươi chưa từng gặp Đoan Tuấn vương gia, làm sao biết ta không bằng hắn?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhướn mày, ánh mắt bình tĩnh đến dọa người.
“Nam Cung công tử, Y Nhân ta đã từng chịu khổ, nơi muốn hướng tới chính là nhà giàu sang quyền thế, sẽ không khuất phục gả cho một nhà tầm thường, kể cả Đoan Tuấn vương gia đã thành thân, ta cũng cam tâm làm tiểu thiếp, cho nên, ngươi hiểu chưa Nam Cung công tử? Ngay cả khi ngươi có gia tài vạn lượng, ta cũng không để mắt, huống chi ngươi không có!” Nàng sớm đã tìm hiểu rõ ràng Giang Nam Nam Cung chỉ là con vợ lẽ, người luôn tự cho mình có vài phần nhan sắc như nàng sao lại có thể bằng lòng gả cho hắn.
Đoan tuấn Mạc Nhiên hạ dần đôi mắt, cười lạnh: “Ngươi cần gì phải nói trắng ra như vậy?”
“Ta vốn không nghĩ sẽ bỏ mặt nạ nhanh như vậy, nhưng ta không hy vọng ngươi tiếp tục quấy rầy ta, cứu ngươi chỉ là nhất thời quá nhân từ, đơn giản như cứu một con mèo nhỏ, ngươi cũng không cần đặt ở trong tim!”. Nàng đừng dậy, nét mặt có vẻ không kiên nhẫn, người trẻ tuổi như Nam Cung Ngọc xung quanh nàng cần là có, nàng cũng không sợ đắc tội một hai người!
Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói gì, chỉ dùng một đôi mắt bình tĩnh nhìn nàng, sau đó khóe miệng nhếch lên phát ra một trận cười lạnh: “Ngươi sẽ hối hận!”
“Ta sẽ không! Một tháng sau, đợi mọi thứ đều ổn thỏa, ta sẽ lên đường tới Đoan Tuấn thành, đến lúc đó sẽ có người tiến cử ta gặp Thập Lục vương gia, ngay cả khi hắn đã thành thân, bằng nhan sắc của ta cũng có thể làm nhị Vương Phi!” Nàng kiêu ngạo lạnh lùng mỉm cười, nhẹ nhàng bước nhanh ra ngoài, khi đi tới cửa căn nhà gỗ nhỏ, nàng lạnh lùng quay đầu lại : “Không cần hy vọng hão huyền với ta, con cóc ghẻ vĩnh viễn không ăn thịt được thiên nga!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lại cười lạnh, những cảm tình tốt đẹp còn sót lại trong lòng đều biến mất như chưa từng tồn tại, hắn lẳng lặng xoay mình, dựa vào lan can nhìn hồ nước phía xa, đột nhiên cảm thấy may mắn vì đã bịa đặt ra thân phận Nam Cung Ngọc, con cái của một nhà trung lưu, công phu mèo quào, nhưng đã có tâm nguyện vì dân chúng cống hiến cuộc đời, người như vậy đã hấp dẫn Đường chủ của thiên địa hội Lãnh Tuyệt Tâm, đồng thời cũng thấy rõ bộ mặt thật của Y Nhân!
Cái miệng nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi không ngừng mắng mỏ Đoan Tuấn Mạc Nhiên, xuống đến góc lầu lại đụng phải một người, giương mắt lên, nàng bắt gặp một đôi mắt hẹp dài, tà mị lại ngang ngạnh, người kia vóc dáng thon dài cao ngất, một thân áo dài màu xanh càng có vẻ văn nhã vô cùng, tóc đen giống hệt như lông động vật bóng loáng phiêu dật, dây ngọc màu xanh buộc ở phía sau đầu, hàng lông mày có độ cong tuyệt đẹp như lá liễu khẽ cử động, còn có sống mũi cao thẳng cùng bờ môi duyên dáng, vừa thanh nhã lại vừa tạo cảm giác kiêu ngạo bướng bỉnh khó nắm bắt, chỉ riêng khí chất phóng túng, không chịu gò bó đã đủ khiến cho người ta tim đập thình thịch.
Hai tròng mắt hẹp dài nhưng lóe ra tia sáng tà mị, mi tâm mang theo ý châm chọc, con ngươi cũng tràn ngập vẻ ngả ngớn, khóe miệng cười mỉa mai, cả người toát ra hơi thở phóng đãng bất kham, đi sâu vào lòng người.
Hắn híp mắt, nhìn bộ dáng chật vật của Lăng Tây Nhi đột nhiên cười to, tiếng cười sang sảng làm cho Tây Nhi không kiên nhẫn, hừ lạnh một tiếng: “Cười cái gì? Tiểu tử, ngươi đụng vào ta, còn không biết xin lỗi sao?”.
Tiếng cười ngừng lại, từ dưới một tầng dầu mỡ màu vàng tỉ mỉ quan sát tìm ra khuôn mặt thực sự của nàng, ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên thâm trầm, vươn đôi tay to, bắt lấy đôi tay nhỏ bé của Lăng Tây Nhi: “Ngươi đang khiêu khích ta?” Hắn cười tà mị, hai tròng mắt hẹp dài càng thêm mê hoặc lòng người.
“….Ngươi mới đang khiêu khích ta!” Hắn là ai mà ngang nhiên cười nhạo nàng? Được rồi, được rồi, nể nàng là thân phận nữ nhi không cùng nam nhân này so đo, nhưng mà hắn có thể thả nàng ra trước không? Tay nàng đau quá, nam nhân này hình như biết võ công! Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Nàng sẽ không ngu ngốc mà sinh sự với một nam nhân biết võ công!
“Vậy sao? Ta lại không thấy thế!” Nam nhân dán khuôn mặt tuấn tú về phía nàng, cẩn thận ngửi mùi trên người nàng, nếu không lầm thì hẳn là hương vị của món gà quay mà hắn thích nhất, bên ngoài xoa bơ với một tầng dầu tương đặc chế bí truyền, hỗn hợp ngọt ngào như hương hoa…
“Ngươi làm gì vậy?” Lăng Tây Nhi không kiên nhẫn thét chói tai, nàng đã đủ xui xẻo, sẽ không vừa đi được nửa đường lại đụng phải người xấu chứ!
“Mùi trên người ngươi rất dễ chịu, hơn nữa bộ dáng lại làm ta nhớ tới một người!” Hắn cười khẽ, dáng tươi cười ngả ngớn và phóng đãng, nhưng không làm kẻ khác chán ghét, trái ngược còn tăng thêm một chút mị lực, hắn không khách khí kéo nàng ra khỏi Túy Vân lâu, bây giờ hắn muốn làm sáng tỏ một chút, chẳng lẽ, người mà hắn tìm kiếm suốt hai năm lại như thế này gặp được!
Tác giả :
Phong Vân Tiểu Yêu