Vô Diệm Vương Phi
Chương 115: Trả giá
“Mưu hại con của ta? Nàng ta đang mê sảng sao?”
Tây Nhi khó hiểu mở miệng, thấy Y Nhân đang mơ màng nên cũng cố không nói nhiều nữa, nàng tiến lên kéo Lục Phóng qua một bên:
“Lục đại nhân, ta không có thể chắc chắn có thể cứu được Y Nhân, ta chỉ có thể thử xem, nhưng nếu ta không thành công, Y Nhân chỉ có một con đường chết… Ngươi…”
Lời của Tây Nhi còn chưa nói hết thì Lục Phóng đã nhẹ nhàng khoát khoát tay, vẻ mặt ngưng trọng làm cho lòng của Tây Nhi không khỏi thấp thỏm.
“Vương phi nương nương, tâm ý của người ta xin nhận, nhưng đây là sự trừng phạt dành cho tội của nàng!”
Lục Phóng oán hận mở miệng, vẻ mặt dữ tợn làm cho Tây Nhi sợ hãi.
“Ngươi có ý gì? Y Nhân nàng…”
Tây Nhi ngẩn ra, không rõ thái độ của Lục Phóng tại sao biến hóa nhanh chóng như thế, rõ ràng mới vừa còn mang dáng vẻ lo lắng, nhưng mà chỉ đảo mắt thì ánh mắt đã tràn ngập vẻ lạnh lùng đau nhức tới đáy lòng.
“Vương phi nương nương, thần xin thỉnh tội với ngài!”
Lục Phóng quỳ trên mặt đất, bày ra bộ dạng phục tùng, ánh mắt ngưng trọng.
“Thỉnh tội? Ngươi…”
Tây Nhi nhìn sang Y Nhân ở trên giường hấp hối, trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành. Chẳng lẽ tổ yến kia…
“Nương nương cũng nghĩ tới có đúng không? Đây là Y nhân tự làm tự chịu!”
Lục phóng lạnh lùng nói.
“…”
Tây Nhi theo bản năng ôm chặt thân thể, tổ yến, sảy thai, thì ra tất cả cũng là một âm mưu, chỉ là thần xui quỷ khiến Y Nhân lại chính mình hạ dược hưởng quả đắng mà thôi
“Nương nương, loại người này không đáng cứu, tổ yến kia là nàng chuẩn bị cho nương nương ngài, sau đó lại định hãm hại Đường Kỳ mà thôi, chỉ là thiên lý sáng tỏ, thật không ngờ chính nàng tự hưởng quả đắng, hơn nữa bị nương nương ngài hù dọa, không cẩn thận thổ lộ ra chân tướng!”
Lục Phóng cười lạnh một tiếng, nét mặt sầu khổ, hắn biết, nói chỉ có một con đường chết, nhưng là không nói ra tới… Đoan Tuấn Vương gia vậy thông minh, vừa rồi Y Nhân nói ra câu kia… Chỉ sợ cũng không phải chỉ đơn giản là đi đến đường chết như vậy, mà phải tru cửu tộc!
“Nương nương, quả đắng của Y Nhân hãy để cho cho chính nàng gánh chịu, ta sẽ đi theo nương nương thỉnh tội cùng Vương gia!”
Lục phóng cúi người nói, mặc dù lời nói lạnh lùng, nhưng trong lòng lại siết chặt, Y Nhân, hắn cũng có chút yêu thương!
“Ta biết rồi!”
Tây Nhi nhẹ nhàng mở to đôi mắt, chậm rãi mở miệng, thì ra Đoan Tuấn Mạc Nhiên đã lo lắng đúng, là nàng đã suy nghĩ quá đơn giản, nhưng thế giới này lại không tốt như nàng tưởng tượng. Nhưng còn Y Nhân, nàng phải cứu, vì Đoan Tuấn Mạc Nhiên, vì cái khúc mắc chết tiệt kia.
“Xin lỗi!” Lục Phóng thấp giọng nói.
“Lục đại nhân, ngươi đi ra ngoài đi, bảo phòng bếp chuẩn bị nước nóng, muối ăn, còn có cái thìa nhỏ, đừng hỏi gì hết, chuẩn bị một cái kìm!”
Tây Nhi mỉm cười mở miệng.
“Nương nương ngài muốn…” Lục Phóng tỏ ra kinh ngạc.
“Yên tâm, ta sẽ không làm hại nàng ta, ta chỉ là muốn cứu nàng ta!”
Tây Nhi nhàn nhạt cười cười, người sắp chết sẽ hướng thiện, có lẽ Y Nhân quay lại từ quỷ môn quan, nói không chừng sẽ hối cải để làm người mới cũng nên!
“Nhưng mà nương nương, nàng…”
Lục Phóng cảm kích nhìn Tây Nhi một cái, nhưng mà nàng ta đã phạm tội lớn ngập trời rồi, coi như là xuất hiện kỳ tích, Y Nhân sống, cũng khó qua cửayVương gia nha!
“Không cần báo với Vương gia!”
Tây Nhi tiến lên, nhìn Y Nhân đang hôn mê chậm rãi mở miệng:
“Ông trời đã trừng phạt nàng rồi, con của nàng ta đã không còn!”
“…đó là trừng phạt cho đúng tội của nàng!”
Tuy Lục Phóng lời nói như vậy nhưng vẫn không đành lòng thấy Y Nhân chết, xoay người lại đi ra ngoài, phân phó hạ nhân, một hồi đem toàn bộ những gì nàng muốn vào.
“Giữ lại một người hỗ trợ, còn lại hãy đi ra ngoài đi!”
Tây Nhi thở một hơi thật sâu, nhúng băng gạc, cái thìa, cái kìm vào nước nóng trừ độc.
“Dạ, Vương phi nương nương!”
… …
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Lục Phóng lại càng ngày càng cảm thấy căng thẳng, hắn chuyển tầm mắt nhìn sang Long Thanh đang cười đến quỷ dị, hiểu rõ chuyện này đã không thể giấu diếm được nữa, tiến lên, thi lễ thật sâu với Long Thanh.
“Lục đại nhân cần gì khách khí như vậy, đứng lên đi, chúng ta cùng cấp mà, lễ lớn như thế chỉ sợ ta không thể đảm đương nha!”
Long Thanh cười nhẹ, thưởng thức tiểu phi đao trong tay.
“Long đại nhân, ta thi lễ với Long đại nhân là hy vọng Long gia có thể giúp ta nói vài câu lời hữu ích, mới vừa rồi ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, chuyện này là do Y Nhân tự mình gây nên, không liên quan gì đến Lục phủ chúng ta, nhưng nếu Vương gia trách tội xuống, Lục Phóng ta cũng tuyệt đối sẽ không nói một chữ nào, dù sao y Nhân là thê tử của ta, nhưng tội này không liên quan gì đến những người khác trong nhà, xin hãy buông tha những người khác một mạng!”
Lục Phóng khẩn thiết mở miệng.
“Chuyện này rất khó nói, ngươi cầu xin ta chi bằng hãy thật lòng cầu xin nữ nhân trong kia, Vương gia cũng chỉ có nghe lời của nàng thôi!”
Long Thanh cười trào phúng, hai cái lỗ tai dựng thẳng lên nghe ngóng tình hình bên trong, một nữ nhân ngốc, một nữ nhân ngốc chỉ biết gây phiền toái giờ lại dùng đến một cái thìa và một cái kìm, tưởng đang ăn trái cây hay làm bếp sao!
Lục Phóng hạ tầm mắt, nhẹ giọng thở dài một hơi, bất an đi tới đi lui trong phòng, trước là lo lắng cho Y Nhân, sau lại đến lo lắng sự an toàn của Lục phủ!
Lau đi mồ hôi trên trán, Tây Nhi ngoái đầu nhìn lại Lục Phóng sớm đã bị hù dọa đến tái mặt cười cười:
“Khá tốt, ta chỉ có thể làm được thế này, quan trọng nhất chính là không bị nhiễm trùng!”
Nàng ôm lấy cổ tay, uể oải nhắm mắt lại, sau khi ổn định lại tâm trạng, đi ra ngoài lại đột nhiên bị một đôi bàn tay to gắt gao ôm vào trong lòng.
“Chàng… sao lại tới đây?”
Không phải đang nằm trên giường sao? Tây Nhi nhìn sắc mặt hơi tái nhợt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên kinh ngạc mở miệng, đồng thời bởi vì có chút chột dạ nên nụ cười có chút quái dị.
“Nàng nói thử xem!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, vẻ âm ngoan cùng tà lạnh đột nhiên tăng vọt trong hai tròng mắt, hắn chuyển tầm mắt lạnh lùng nhìn Y Nhân trên giường, khóe môi nhịn không được co quắp lại.
“Chàng biết rồi?”
Tây Nhi kinh ngạc, giơ bàn tay nhỏ bé lên, ra sức ôm Đoan Tuấn Mạc Nhiên vào trong ngực.
“Buông ra!”
Giọng nói lạnh lùng như băng, tựa như quỷ dữ đến từ địa ngục, chỉ là hai chữ vô cùng đơn giản nhưng cũng đủ để biểu đạt ra phẫn nộ trong lòng Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
“Ta không buông, trừ khi chàng đồng ý với ta…” Tây Nhi ngẩng cái đầu nhỏ lên, vội vàng mở miệng.
“Ta sẽ không đồng ý gì cả! Ta chỉ muốn mạng của người này!”
Giọng nói không có một chút độ ấm, hai tròng mắt tàn khốc của Đoan Tuấn Mạc Nhiên thẳng tắp trừng mắt nhìn Y Nhân, may mắn Y Nhân đang hôn mê, nếu không cũng sẽ bị dọa mà ngất đi!
“Ta đã thật vất vả mới cứu sống được nàng ta, chàng không thể giết nàng ta!”
Tây Nhi yếu ớt mở miệng, hai cái tay nhỏ bé ôm thật chặc thắt lưng hắn, nhưng lại bởi vì cọ vào vết thương mà nhịn không được rên rỉ thành tiếng.
“Nàng làm sao vậy? Chết tiệt, đây là cái gì?”
Hai tròng mắt hắn lóe lên tia sáng lạnh lùng, cứng nhắc mà nghiêm nghị, giọng điệu cũng hung ác nham hiểm thô bạo tới cực điểm.
“Là vì… Y Nhân cần truyền máu, ta chỉ là…”
Tây Nhi kinh hãi, theo phản xạ giấu cổ tay ở phía sau. Nàng chỉ truyền một ít máu cho Y Nhân mà thôi!
“Nàng là kẻ ngốc sao? Ta muốn giết người, nàng phí nhiều tâm tư cứu sống làm cái gì? Hơn nữa còn là dùng phương thức ngu ngốc như vậy!”
Tựa như sét đánh, tiếng rống giận dữ vang ở bên tai Tây Nhi, trong nháy mắt, Tây Nhi cũng hoài nghi mình đã mất trí rồi, trước mặt người nam nhân đang tức giận khiến cho người ta sợ hãi này, dường như cả thiên địa cũng đang run rẩy.
“Ta ta ta…”
Tây Nhi liều mạng lui về phía sau, khóe môi oan ức co quắp lại.
“Nàng là một kẻ ngu ngốc, ngu ngốc!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên giận muốn điên lên, sắc mặt tái nhợt, khóe môi run rẩy, hắn chưa từng gặp nữ nhân nào ngu ngốc như vậy, rạch tay của chính mình để cứu một kẻ âm mưu hại mình
“Chàng chàng…”
“Ta rất tức giận, là vô cùng vô cùng tức giận, Lăng Tây Nhi, bắt đầu từ giờ khắc này, nếu nàng dám can đảm làm tổn thương chính mình nữa lại, nàng có tin hay không…”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên tiến lên, nắm lấy cánh tay không bị thương của Tây Nhi, trong lòng nảy sinh suy nghĩ ác độc, muốn nói vài lời hữu ích, lời nói làm cho người ta sợ hãi nhưng lại nhất thời im lặng, nghẹn lại.
“Nếu nàng không bảo vệ mình cho tốt, vậy, nàng sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy được ta!”
Một lúc lâu, hắn bỗng nhiên chuyển tầm, mỗi chữ mỗi câu từ trong đôi môi tái nhợt đi ra, vô tình tới cực điểm.
“Chàng không quan tâm ta nữa sao?”
Tây Nhi kinh hãi, vội vàng mở miệng.
“Không phải không quan tâm, nàng đã tốt bụng như vậy, thế thì ta sẽ làm cho vậy vọng tưởng thương tổn chính mình của nàng làm tổn thương đến chính ta, Tây Nhi, ta sẽ làm cho nàng phải hối hận!”
Hắn lạnh lùng mở miệng, ánh mắt yên tĩnh đến dọa người, giọng nói tăng thêm một chút tuyệt tình tàn ác.
“Hô!”
Hít một ngụm khí lạnh, Tây Nhi chưa bao giờ biết có người lại đưa ra lời thề ác độc như vậy, nàng gật đầu, đầu gối lên đầu vai của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nàng tưởng rằng Y Nhân chết hắn sẽ đau lòng, dù sao không phải Y Nhân cũng từng là nữ nhân hắn yêu thương sao?
Nhưng mà người nam nhân này còn nhẫn tâm hơn vài lần so với tưởng tượng của nàng, nhưng mà lần nhẫn tâm này lại làm cho nàng thấy ngọt ngào trong lòng, nàng lại một lần nữa thấy được sự thật lòng của hắn dành cho nàng!
“Tiểu Tuấn Tử, ta hứa với chàng, sau này sẽ không tùy tiện thiện tâm đối với kẻ địch nữa!”
Nàng mở miệng nói, muốn an ủi Đoan Tuấn Mạc Nhiên một chút nhưng lưng của hắn vẫn còn cứng ngắc, một vẻ âm hàn tức giận vẫn còn đang không ngừng lan tràn.
“Không phải tùy tiện, là tuyệt đối không thể!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên nổi giận đùng đùng mở miệng, đúng là làm chuyện dư thừa, sớm muộn gì thì Y Nhân cũng phải chết!
“Được được, không thể, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa có được hay không? Bây giờ chúng ta về thôi, vết thương của ngươi vẫn chưa lành hẳn, chúng ta… Chàng làm gì vậy?”
Tây Nhi ôn nhu nhỏ nhẹ nói, nhẹ nhàng kêu Đoan Tuấn Mạc Nhiên, đột nhiên, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng xoay mặt nhìn về phía Y Nhân đang nằm trên giường. Tây Nhi nhịn không được sợ hãi kêu lên một tiếng.
“Giết người!”
Nhàn nhạt nói ra hai chữ nhưng lại làm cho tất cả mọi người ở đây đều phải hít một ngụm khí lạnh, nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên lần nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập hơi thở âm ngoan tuyệt tình, ánh mắt càng âm hàn làm cho người ta sợ hãi, tựa như Diêm Vương mặt đen, một hơi thở không rét mà run xỏ xuyên qua lòng mỗi người.
“Nhưng mà ta vừa mới cứu sống nàng ta mà!”
Tây Nhi vọt tới trước mặt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên không cam lòng mở miệng.
“Ta chỉ có thể nói nàng đã tự tìm phiền toái!”
Hắn lạnh lùng mở miệng, âm lãnh cười một tiếng, rồi đảo mắt sang Long Thanh, Long Thanh hiểu ý tiến lên, kéo Tây Nhi sang một bên.
“Đừng mà!”
Tây Nhi kêu to, đừng tàn nhẫn như vậy, đừng!
Rút nhuyễn kiếm ra khỏi vỏ, chỉ trong hai giây đồng hồ ngắn ngủn mà thôi, Đoan Tuấn Mạc Nhiên không hề chớp mắt kề nhuyễn kiếm vào cổ họng Y Nhân.
“Tiểu Tuấn Tử, ta cầu xin ngươi!”
Tây Nhi kêu to:
“Nàng ta đã cứu chàng mà!” Vừa nói vừa không ngừng vuốt phía sau long thanh.
Nhuyễn kiếm dừng lại bên cổ họng Y Nhân, Đoan Tuấn Mạc Nhiên chậm rãi chuyển tầm mắt, nhìn Tây Nhi đang lệ rơi đầy mặt.
“Van xin chàng, đừng giết nàng ta, ít nhất cũng không phải là chính chàng giết nàng ta, nàng ta đã cứu chàng, ta đã cứu nàng ta, chàng cùng nàng trong không còn liên quan nữa, chỉ có như vậy ta mới có thể cam tâm, Tiểu Tuấn Tử, bỏ qua cho nàng ta lần này đi!”
“Chỉ có như vậy nàng mới có thể cam tâm…”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên thì thào mở miệng.
“Đúng, kỳ thật ta rất tự ti, ta biết chàng từng thích nàng ta, càng lo lắng nàng ta xuất hiện lần nữa sẽ phá rối chúng ta, ta cứu nàng ta không đơn giản bởi vì nàng ta đáng thương mà càng bởi vì chàng, chúng ta đã không còn nợ nàng ta nữa rồi! Tiểu Tuấn Tử!”
Tây Nhi giãy giụa đứng trên mặt đất, phía sau, Long Thanh chậm rãi buông tay ra.
“Kỳ thật ta biết trong lòng của chàng đã không còn Y Nhân, chàng chỉ cảm kích ân tình của nàng ta, mặc dù biết lòng của nàng vẫn không an phận, chàng cũng đã đề phòng rồi, chàng cũng hy vọng Y Nhân hạnh phúc mà, cho nên, buông tha cho nàng ta đi!”
Tây Nhi tiến lên, kéo tay Đoan Tuấn Mạc Nhiên, chậm rãi đi ra ngoài.
“Làm sao nàng biết ta vẫn còn cảm kích Y Nhân?”
Ra khỏi phòng, đứng trong hành lang, Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngước mắt lên chậm rãi nói.
“Kỳ thật ta đã đoán trước chàng đã biết chuyện này có khả năng là do Y Nhân làm nhưng chàng đã bắt buộc chính mình không thèm nghĩ nữa, thẳng đến tất cả mọi chuyện đã sáng tỏ, chàng đã không khống chế được tức giận trong lòng mới xông tới!
Tiểu Tuấn Tử, tình cảm kia đã từng rất đẹp, vĩnh viễn ta sẽ không bao giờ quên chàng đã tươi cười, đưa lễ vật cho Y Nhân dưới ánh mặt trời, đó không phải là Đoan Tuấn Mạc Nhiên mà chính là Nam Cung Ngọc, càng lý trí, càng giống với người bình thường hơn, nhưng Y Nhân bóp chết Nam Cung Ngọc rồi, đó là tổn thất của nàng ta và cũng là phúc phần của ta, đến bây giờ ta vẫn còn cảm kích Y Nhân, nếu như không có nàng ta thì trên thế giới này sẽ không có Tiểu Tuấn Tử của ta, mà nếu có thì chỉ là Nam Cung Ngọc!”
Tây Nhi nhàn nhạt mở miệng.
“Nàng không phải là một đứa ngốc!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười khẽ, đột nhiên hắn cảm thấy mình cần phải nhìn kĩ lại tiểu thê tử của mình một lần nữa.
“Đương nhiên không phải, ta còn rất thông minh nữa là, còn thông minh hơn cả các ngươi!”
Tây Nhi tự đắc mở miệng, nói như thế nào thì cái đầu này cũng tiến hóa rồi hơn một ngàn năm so với bọn hắn.
“Vậy sao? Nhưng mà cũng không cần tự cho là đúng, ta đã nói không thích chính là không thích, sau này miên man suy nghĩ đừng có miên man suy nghĩ nữa!”
Hắn khẽ thở dài, nhéo thật mạnh cái mũi nhỏ của Tây Nhi. Ánh mắt rơi vào vết thương trên người nàng, vẻ mặt có hơi trầm xuống.
“Ừm, yên tâm đi, bắt đầu từ giờ khắc này, ta sẽ không gặp lại Y Nhân, sẽ không gặp lại Lâm Y Y, ta cũng sẽ không gặp lại người muốn hại ta nữa, cái này chàng đã hài lòng chưa?”
Nàng cười mở miệng, đủ rồi, tất cả những việc nàng làm đã đủ rồi, còn Y Nhân, còn Lâm Y Y, từ nay nàng sẽ không cho phép các nàng làn thương tổn nàng nữa, cũng sẽ không cho phép các nàng làm tổn thương đến Tiểu Tuấn Tử!
“Còn có Lãnh Tuyệt Tâm cùng Lâm Liếm Hồng nữa!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên không cam lòng xếp thêm hai người nữa vào sổ đen.
“Nhưng mà Lãnh Tuyệt Tâm cùng Lâm Kiếm Hồng sẽ không làm tổn thương đến ta!”
Tây Nhi bất mãn ngước mắt lên, cái gì chứ, nhân cơ hội này để đặt điều kiện sao.
“Cũng không cho!” Như đinh chém sắt, đề phòng tai vạ về sau!
“Nhưng mà ta không có mấy người bạn cả!”
Tây Nhi bất mãn chu cái miệng nhỏ nhắn lên, tiếp tục dành quyền lợi cho mình.
“Ta trở lại giết Y Nhân!”
Dường như nhớ tới cái gì đó, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, xoay người đi ngược trở lại.
“Được rồi được rồi, ta hứa với chàng được chưa!”
Tây Nhi lôi kéo hắn, bất mãn giậm chân nói.
“Như vậy thì được, nàng còn có Long Thanh, sau này hãy để cho Long Thanh đi theo nàng!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên vui vẻ ra mặt, chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
“Long Thanh?”
Chuyển tầm mắt, Tây Nhi chậm rãi lắc đầu, tên kia có thành kiến lớn với nàng nha, quỷ hẹp hòi!
“Ngươi nói đi, ngươi đã chữa cho Y Nhân thế nào vậy?”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, sau khi Long Thanh quan sát chuyển biến bệnh tình của Y Nhân thì lập tức đuổi theo.
“Lão công, ta muốn ăn quả hạch đào, nghe nói ăn nhiều quả hạch đào thì con sẽ thông minh nha!”
Đỡ lấy cái bụng vẫn chưa nhô lên, Tây Nhi vờ như không nghe thấy gì, cười sáng lạn, không hề để ý tới Long Thanh.
“Được được, Long Thanh, nhanh đi mua đi!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên chuyển tầm mắt nói, khuôn mặt cười hì hì lập tức chuyển sang lạnh như băng.
“Được được!”
Vì để học hỏi y thuật, làm chân chạy cũng đáng giá!
Một khắc đồng hồ, quả hạch đào được đưa tới, Long Thanh tiếp tục không ngại học hỏi kẻ dưới:
“Dùng cái thìa kia làm gì thế? Cả cái kìm kia nữa? Còn muối ăn nữa, ngươi đã làm thế nào vậy?”
“Lão công, ta muốn ăn mứt táo để bổ huyết!”
“Đi mua!”
Nữa lại một khắc đồng hồ, túi mứt táo đặt lên bàn, Long Thanh rướn cổ lên lần nữa:
“Nói mau đi, đến tột cùng ngươi đã làm thế nào…”
“Ta là ai?”
Tây Nhi tay trái cầm quả hạch đào, tay phải mứt táo, chậm rãi chuyển tầm mắt, nhàn nhạt mở miệng, dương dương tự đắc nhướng mày.
“Ngươi… Ngươi là lăng Tây Nhi nha?”
Long Thanh ngẩn ra, hoài nghi mở miệng.
“Lão công, ta muốn ăn mứt quả chua!” Không nói hai lời, chu cái miệng nhỏ ra.
“Ai nha bà cô của ta ơi!”
Long Thanh mệt đến mức nằm úp sấp ngã vào trên cái bàn tròn:
“Ngươi muốn cái gì thì cứ nói hết một lần, đừng có nói lắt nhắt như thế…”
Đột nhiên hắn nghĩ tới một vấn đề, chuyển tầm mắt, khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười quyến rũ:
“Đại sư tẩu? Ngươi là đại sư tẩu của ta, hắc hắc, ngươi xem trí nhớ của ta này!”
Ngại ngùng gãi đầu, Long Thanh cười cười.
“Rốt cuộc cũng nhớ ra ta là đại sư tẩu của ngươi rồi nha!”
Gật đầu, Tây Nhi ngước mặt lên, hừ, ngày thường nếu không gọi Tây Nhi này Tây Nhi kia thì cũng vểnh râu trừng mắt, bây giờ cũng có ngày phải đến cầu cạnh rồi!
“Đúng, đại sư tẩu, ngươi nói một chút xem ngươi đã xử lý trường hợp rong huyết kia thế nào đi?”
Long Thanh chà xát hai tay, dáng vẻ quyến rũ.
“Thật sự muốn biết?” - nhét mứt táo vào trong miệng, Tây Nhi đắc ý dào dạt mở miệng:
“Muốn biết thì sau này phải cung kính với ta!”
Nàng vỗ vỗ bả vai Long Thanh, chậm rãi nói tới:
“Cái thìa, cái kìm là dụng cụ thực hành thuật nạo thai, ở thời cổ đại, chỉ có thể tạm dùng; về phần muối ăn, là dùng làm nước muối sinh lí, ở thời cổ đại cũng chỉ có thể tạm chấp nhận; về phần vết thương trên cổ tay của ta là bởi vì Y Nhân mất máu quá nhiều, ta truyền máu cho nàng ta! Ở cổ đại, ta chỉ biết nhóm máu của mình là loại máu cứu vạn người!”
“Xin hỏi một chút, thời cổ đại là có ý gì?”
Mặt Long Thanh hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Hả?” Ngước mắt lên, mắt to chớp chớp, vấn đề khó trả lời nha!
Tây Nhi khó hiểu mở miệng, thấy Y Nhân đang mơ màng nên cũng cố không nói nhiều nữa, nàng tiến lên kéo Lục Phóng qua một bên:
“Lục đại nhân, ta không có thể chắc chắn có thể cứu được Y Nhân, ta chỉ có thể thử xem, nhưng nếu ta không thành công, Y Nhân chỉ có một con đường chết… Ngươi…”
Lời của Tây Nhi còn chưa nói hết thì Lục Phóng đã nhẹ nhàng khoát khoát tay, vẻ mặt ngưng trọng làm cho lòng của Tây Nhi không khỏi thấp thỏm.
“Vương phi nương nương, tâm ý của người ta xin nhận, nhưng đây là sự trừng phạt dành cho tội của nàng!”
Lục Phóng oán hận mở miệng, vẻ mặt dữ tợn làm cho Tây Nhi sợ hãi.
“Ngươi có ý gì? Y Nhân nàng…”
Tây Nhi ngẩn ra, không rõ thái độ của Lục Phóng tại sao biến hóa nhanh chóng như thế, rõ ràng mới vừa còn mang dáng vẻ lo lắng, nhưng mà chỉ đảo mắt thì ánh mắt đã tràn ngập vẻ lạnh lùng đau nhức tới đáy lòng.
“Vương phi nương nương, thần xin thỉnh tội với ngài!”
Lục Phóng quỳ trên mặt đất, bày ra bộ dạng phục tùng, ánh mắt ngưng trọng.
“Thỉnh tội? Ngươi…”
Tây Nhi nhìn sang Y Nhân ở trên giường hấp hối, trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành. Chẳng lẽ tổ yến kia…
“Nương nương cũng nghĩ tới có đúng không? Đây là Y nhân tự làm tự chịu!”
Lục phóng lạnh lùng nói.
“…”
Tây Nhi theo bản năng ôm chặt thân thể, tổ yến, sảy thai, thì ra tất cả cũng là một âm mưu, chỉ là thần xui quỷ khiến Y Nhân lại chính mình hạ dược hưởng quả đắng mà thôi
“Nương nương, loại người này không đáng cứu, tổ yến kia là nàng chuẩn bị cho nương nương ngài, sau đó lại định hãm hại Đường Kỳ mà thôi, chỉ là thiên lý sáng tỏ, thật không ngờ chính nàng tự hưởng quả đắng, hơn nữa bị nương nương ngài hù dọa, không cẩn thận thổ lộ ra chân tướng!”
Lục Phóng cười lạnh một tiếng, nét mặt sầu khổ, hắn biết, nói chỉ có một con đường chết, nhưng là không nói ra tới… Đoan Tuấn Vương gia vậy thông minh, vừa rồi Y Nhân nói ra câu kia… Chỉ sợ cũng không phải chỉ đơn giản là đi đến đường chết như vậy, mà phải tru cửu tộc!
“Nương nương, quả đắng của Y Nhân hãy để cho cho chính nàng gánh chịu, ta sẽ đi theo nương nương thỉnh tội cùng Vương gia!”
Lục phóng cúi người nói, mặc dù lời nói lạnh lùng, nhưng trong lòng lại siết chặt, Y Nhân, hắn cũng có chút yêu thương!
“Ta biết rồi!”
Tây Nhi nhẹ nhàng mở to đôi mắt, chậm rãi mở miệng, thì ra Đoan Tuấn Mạc Nhiên đã lo lắng đúng, là nàng đã suy nghĩ quá đơn giản, nhưng thế giới này lại không tốt như nàng tưởng tượng. Nhưng còn Y Nhân, nàng phải cứu, vì Đoan Tuấn Mạc Nhiên, vì cái khúc mắc chết tiệt kia.
“Xin lỗi!” Lục Phóng thấp giọng nói.
“Lục đại nhân, ngươi đi ra ngoài đi, bảo phòng bếp chuẩn bị nước nóng, muối ăn, còn có cái thìa nhỏ, đừng hỏi gì hết, chuẩn bị một cái kìm!”
Tây Nhi mỉm cười mở miệng.
“Nương nương ngài muốn…” Lục Phóng tỏ ra kinh ngạc.
“Yên tâm, ta sẽ không làm hại nàng ta, ta chỉ là muốn cứu nàng ta!”
Tây Nhi nhàn nhạt cười cười, người sắp chết sẽ hướng thiện, có lẽ Y Nhân quay lại từ quỷ môn quan, nói không chừng sẽ hối cải để làm người mới cũng nên!
“Nhưng mà nương nương, nàng…”
Lục Phóng cảm kích nhìn Tây Nhi một cái, nhưng mà nàng ta đã phạm tội lớn ngập trời rồi, coi như là xuất hiện kỳ tích, Y Nhân sống, cũng khó qua cửayVương gia nha!
“Không cần báo với Vương gia!”
Tây Nhi tiến lên, nhìn Y Nhân đang hôn mê chậm rãi mở miệng:
“Ông trời đã trừng phạt nàng rồi, con của nàng ta đã không còn!”
“…đó là trừng phạt cho đúng tội của nàng!”
Tuy Lục Phóng lời nói như vậy nhưng vẫn không đành lòng thấy Y Nhân chết, xoay người lại đi ra ngoài, phân phó hạ nhân, một hồi đem toàn bộ những gì nàng muốn vào.
“Giữ lại một người hỗ trợ, còn lại hãy đi ra ngoài đi!”
Tây Nhi thở một hơi thật sâu, nhúng băng gạc, cái thìa, cái kìm vào nước nóng trừ độc.
“Dạ, Vương phi nương nương!”
… …
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Lục Phóng lại càng ngày càng cảm thấy căng thẳng, hắn chuyển tầm mắt nhìn sang Long Thanh đang cười đến quỷ dị, hiểu rõ chuyện này đã không thể giấu diếm được nữa, tiến lên, thi lễ thật sâu với Long Thanh.
“Lục đại nhân cần gì khách khí như vậy, đứng lên đi, chúng ta cùng cấp mà, lễ lớn như thế chỉ sợ ta không thể đảm đương nha!”
Long Thanh cười nhẹ, thưởng thức tiểu phi đao trong tay.
“Long đại nhân, ta thi lễ với Long đại nhân là hy vọng Long gia có thể giúp ta nói vài câu lời hữu ích, mới vừa rồi ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, chuyện này là do Y Nhân tự mình gây nên, không liên quan gì đến Lục phủ chúng ta, nhưng nếu Vương gia trách tội xuống, Lục Phóng ta cũng tuyệt đối sẽ không nói một chữ nào, dù sao y Nhân là thê tử của ta, nhưng tội này không liên quan gì đến những người khác trong nhà, xin hãy buông tha những người khác một mạng!”
Lục Phóng khẩn thiết mở miệng.
“Chuyện này rất khó nói, ngươi cầu xin ta chi bằng hãy thật lòng cầu xin nữ nhân trong kia, Vương gia cũng chỉ có nghe lời của nàng thôi!”
Long Thanh cười trào phúng, hai cái lỗ tai dựng thẳng lên nghe ngóng tình hình bên trong, một nữ nhân ngốc, một nữ nhân ngốc chỉ biết gây phiền toái giờ lại dùng đến một cái thìa và một cái kìm, tưởng đang ăn trái cây hay làm bếp sao!
Lục Phóng hạ tầm mắt, nhẹ giọng thở dài một hơi, bất an đi tới đi lui trong phòng, trước là lo lắng cho Y Nhân, sau lại đến lo lắng sự an toàn của Lục phủ!
Lau đi mồ hôi trên trán, Tây Nhi ngoái đầu nhìn lại Lục Phóng sớm đã bị hù dọa đến tái mặt cười cười:
“Khá tốt, ta chỉ có thể làm được thế này, quan trọng nhất chính là không bị nhiễm trùng!”
Nàng ôm lấy cổ tay, uể oải nhắm mắt lại, sau khi ổn định lại tâm trạng, đi ra ngoài lại đột nhiên bị một đôi bàn tay to gắt gao ôm vào trong lòng.
“Chàng… sao lại tới đây?”
Không phải đang nằm trên giường sao? Tây Nhi nhìn sắc mặt hơi tái nhợt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên kinh ngạc mở miệng, đồng thời bởi vì có chút chột dạ nên nụ cười có chút quái dị.
“Nàng nói thử xem!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, vẻ âm ngoan cùng tà lạnh đột nhiên tăng vọt trong hai tròng mắt, hắn chuyển tầm mắt lạnh lùng nhìn Y Nhân trên giường, khóe môi nhịn không được co quắp lại.
“Chàng biết rồi?”
Tây Nhi kinh ngạc, giơ bàn tay nhỏ bé lên, ra sức ôm Đoan Tuấn Mạc Nhiên vào trong ngực.
“Buông ra!”
Giọng nói lạnh lùng như băng, tựa như quỷ dữ đến từ địa ngục, chỉ là hai chữ vô cùng đơn giản nhưng cũng đủ để biểu đạt ra phẫn nộ trong lòng Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
“Ta không buông, trừ khi chàng đồng ý với ta…” Tây Nhi ngẩng cái đầu nhỏ lên, vội vàng mở miệng.
“Ta sẽ không đồng ý gì cả! Ta chỉ muốn mạng của người này!”
Giọng nói không có một chút độ ấm, hai tròng mắt tàn khốc của Đoan Tuấn Mạc Nhiên thẳng tắp trừng mắt nhìn Y Nhân, may mắn Y Nhân đang hôn mê, nếu không cũng sẽ bị dọa mà ngất đi!
“Ta đã thật vất vả mới cứu sống được nàng ta, chàng không thể giết nàng ta!”
Tây Nhi yếu ớt mở miệng, hai cái tay nhỏ bé ôm thật chặc thắt lưng hắn, nhưng lại bởi vì cọ vào vết thương mà nhịn không được rên rỉ thành tiếng.
“Nàng làm sao vậy? Chết tiệt, đây là cái gì?”
Hai tròng mắt hắn lóe lên tia sáng lạnh lùng, cứng nhắc mà nghiêm nghị, giọng điệu cũng hung ác nham hiểm thô bạo tới cực điểm.
“Là vì… Y Nhân cần truyền máu, ta chỉ là…”
Tây Nhi kinh hãi, theo phản xạ giấu cổ tay ở phía sau. Nàng chỉ truyền một ít máu cho Y Nhân mà thôi!
“Nàng là kẻ ngốc sao? Ta muốn giết người, nàng phí nhiều tâm tư cứu sống làm cái gì? Hơn nữa còn là dùng phương thức ngu ngốc như vậy!”
Tựa như sét đánh, tiếng rống giận dữ vang ở bên tai Tây Nhi, trong nháy mắt, Tây Nhi cũng hoài nghi mình đã mất trí rồi, trước mặt người nam nhân đang tức giận khiến cho người ta sợ hãi này, dường như cả thiên địa cũng đang run rẩy.
“Ta ta ta…”
Tây Nhi liều mạng lui về phía sau, khóe môi oan ức co quắp lại.
“Nàng là một kẻ ngu ngốc, ngu ngốc!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên giận muốn điên lên, sắc mặt tái nhợt, khóe môi run rẩy, hắn chưa từng gặp nữ nhân nào ngu ngốc như vậy, rạch tay của chính mình để cứu một kẻ âm mưu hại mình
“Chàng chàng…”
“Ta rất tức giận, là vô cùng vô cùng tức giận, Lăng Tây Nhi, bắt đầu từ giờ khắc này, nếu nàng dám can đảm làm tổn thương chính mình nữa lại, nàng có tin hay không…”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên tiến lên, nắm lấy cánh tay không bị thương của Tây Nhi, trong lòng nảy sinh suy nghĩ ác độc, muốn nói vài lời hữu ích, lời nói làm cho người ta sợ hãi nhưng lại nhất thời im lặng, nghẹn lại.
“Nếu nàng không bảo vệ mình cho tốt, vậy, nàng sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy được ta!”
Một lúc lâu, hắn bỗng nhiên chuyển tầm, mỗi chữ mỗi câu từ trong đôi môi tái nhợt đi ra, vô tình tới cực điểm.
“Chàng không quan tâm ta nữa sao?”
Tây Nhi kinh hãi, vội vàng mở miệng.
“Không phải không quan tâm, nàng đã tốt bụng như vậy, thế thì ta sẽ làm cho vậy vọng tưởng thương tổn chính mình của nàng làm tổn thương đến chính ta, Tây Nhi, ta sẽ làm cho nàng phải hối hận!”
Hắn lạnh lùng mở miệng, ánh mắt yên tĩnh đến dọa người, giọng nói tăng thêm một chút tuyệt tình tàn ác.
“Hô!”
Hít một ngụm khí lạnh, Tây Nhi chưa bao giờ biết có người lại đưa ra lời thề ác độc như vậy, nàng gật đầu, đầu gối lên đầu vai của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nàng tưởng rằng Y Nhân chết hắn sẽ đau lòng, dù sao không phải Y Nhân cũng từng là nữ nhân hắn yêu thương sao?
Nhưng mà người nam nhân này còn nhẫn tâm hơn vài lần so với tưởng tượng của nàng, nhưng mà lần nhẫn tâm này lại làm cho nàng thấy ngọt ngào trong lòng, nàng lại một lần nữa thấy được sự thật lòng của hắn dành cho nàng!
“Tiểu Tuấn Tử, ta hứa với chàng, sau này sẽ không tùy tiện thiện tâm đối với kẻ địch nữa!”
Nàng mở miệng nói, muốn an ủi Đoan Tuấn Mạc Nhiên một chút nhưng lưng của hắn vẫn còn cứng ngắc, một vẻ âm hàn tức giận vẫn còn đang không ngừng lan tràn.
“Không phải tùy tiện, là tuyệt đối không thể!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên nổi giận đùng đùng mở miệng, đúng là làm chuyện dư thừa, sớm muộn gì thì Y Nhân cũng phải chết!
“Được được, không thể, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa có được hay không? Bây giờ chúng ta về thôi, vết thương của ngươi vẫn chưa lành hẳn, chúng ta… Chàng làm gì vậy?”
Tây Nhi ôn nhu nhỏ nhẹ nói, nhẹ nhàng kêu Đoan Tuấn Mạc Nhiên, đột nhiên, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng xoay mặt nhìn về phía Y Nhân đang nằm trên giường. Tây Nhi nhịn không được sợ hãi kêu lên một tiếng.
“Giết người!”
Nhàn nhạt nói ra hai chữ nhưng lại làm cho tất cả mọi người ở đây đều phải hít một ngụm khí lạnh, nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên lần nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập hơi thở âm ngoan tuyệt tình, ánh mắt càng âm hàn làm cho người ta sợ hãi, tựa như Diêm Vương mặt đen, một hơi thở không rét mà run xỏ xuyên qua lòng mỗi người.
“Nhưng mà ta vừa mới cứu sống nàng ta mà!”
Tây Nhi vọt tới trước mặt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên không cam lòng mở miệng.
“Ta chỉ có thể nói nàng đã tự tìm phiền toái!”
Hắn lạnh lùng mở miệng, âm lãnh cười một tiếng, rồi đảo mắt sang Long Thanh, Long Thanh hiểu ý tiến lên, kéo Tây Nhi sang một bên.
“Đừng mà!”
Tây Nhi kêu to, đừng tàn nhẫn như vậy, đừng!
Rút nhuyễn kiếm ra khỏi vỏ, chỉ trong hai giây đồng hồ ngắn ngủn mà thôi, Đoan Tuấn Mạc Nhiên không hề chớp mắt kề nhuyễn kiếm vào cổ họng Y Nhân.
“Tiểu Tuấn Tử, ta cầu xin ngươi!”
Tây Nhi kêu to:
“Nàng ta đã cứu chàng mà!” Vừa nói vừa không ngừng vuốt phía sau long thanh.
Nhuyễn kiếm dừng lại bên cổ họng Y Nhân, Đoan Tuấn Mạc Nhiên chậm rãi chuyển tầm mắt, nhìn Tây Nhi đang lệ rơi đầy mặt.
“Van xin chàng, đừng giết nàng ta, ít nhất cũng không phải là chính chàng giết nàng ta, nàng ta đã cứu chàng, ta đã cứu nàng ta, chàng cùng nàng trong không còn liên quan nữa, chỉ có như vậy ta mới có thể cam tâm, Tiểu Tuấn Tử, bỏ qua cho nàng ta lần này đi!”
“Chỉ có như vậy nàng mới có thể cam tâm…”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên thì thào mở miệng.
“Đúng, kỳ thật ta rất tự ti, ta biết chàng từng thích nàng ta, càng lo lắng nàng ta xuất hiện lần nữa sẽ phá rối chúng ta, ta cứu nàng ta không đơn giản bởi vì nàng ta đáng thương mà càng bởi vì chàng, chúng ta đã không còn nợ nàng ta nữa rồi! Tiểu Tuấn Tử!”
Tây Nhi giãy giụa đứng trên mặt đất, phía sau, Long Thanh chậm rãi buông tay ra.
“Kỳ thật ta biết trong lòng của chàng đã không còn Y Nhân, chàng chỉ cảm kích ân tình của nàng ta, mặc dù biết lòng của nàng vẫn không an phận, chàng cũng đã đề phòng rồi, chàng cũng hy vọng Y Nhân hạnh phúc mà, cho nên, buông tha cho nàng ta đi!”
Tây Nhi tiến lên, kéo tay Đoan Tuấn Mạc Nhiên, chậm rãi đi ra ngoài.
“Làm sao nàng biết ta vẫn còn cảm kích Y Nhân?”
Ra khỏi phòng, đứng trong hành lang, Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngước mắt lên chậm rãi nói.
“Kỳ thật ta đã đoán trước chàng đã biết chuyện này có khả năng là do Y Nhân làm nhưng chàng đã bắt buộc chính mình không thèm nghĩ nữa, thẳng đến tất cả mọi chuyện đã sáng tỏ, chàng đã không khống chế được tức giận trong lòng mới xông tới!
Tiểu Tuấn Tử, tình cảm kia đã từng rất đẹp, vĩnh viễn ta sẽ không bao giờ quên chàng đã tươi cười, đưa lễ vật cho Y Nhân dưới ánh mặt trời, đó không phải là Đoan Tuấn Mạc Nhiên mà chính là Nam Cung Ngọc, càng lý trí, càng giống với người bình thường hơn, nhưng Y Nhân bóp chết Nam Cung Ngọc rồi, đó là tổn thất của nàng ta và cũng là phúc phần của ta, đến bây giờ ta vẫn còn cảm kích Y Nhân, nếu như không có nàng ta thì trên thế giới này sẽ không có Tiểu Tuấn Tử của ta, mà nếu có thì chỉ là Nam Cung Ngọc!”
Tây Nhi nhàn nhạt mở miệng.
“Nàng không phải là một đứa ngốc!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười khẽ, đột nhiên hắn cảm thấy mình cần phải nhìn kĩ lại tiểu thê tử của mình một lần nữa.
“Đương nhiên không phải, ta còn rất thông minh nữa là, còn thông minh hơn cả các ngươi!”
Tây Nhi tự đắc mở miệng, nói như thế nào thì cái đầu này cũng tiến hóa rồi hơn một ngàn năm so với bọn hắn.
“Vậy sao? Nhưng mà cũng không cần tự cho là đúng, ta đã nói không thích chính là không thích, sau này miên man suy nghĩ đừng có miên man suy nghĩ nữa!”
Hắn khẽ thở dài, nhéo thật mạnh cái mũi nhỏ của Tây Nhi. Ánh mắt rơi vào vết thương trên người nàng, vẻ mặt có hơi trầm xuống.
“Ừm, yên tâm đi, bắt đầu từ giờ khắc này, ta sẽ không gặp lại Y Nhân, sẽ không gặp lại Lâm Y Y, ta cũng sẽ không gặp lại người muốn hại ta nữa, cái này chàng đã hài lòng chưa?”
Nàng cười mở miệng, đủ rồi, tất cả những việc nàng làm đã đủ rồi, còn Y Nhân, còn Lâm Y Y, từ nay nàng sẽ không cho phép các nàng làn thương tổn nàng nữa, cũng sẽ không cho phép các nàng làm tổn thương đến Tiểu Tuấn Tử!
“Còn có Lãnh Tuyệt Tâm cùng Lâm Liếm Hồng nữa!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên không cam lòng xếp thêm hai người nữa vào sổ đen.
“Nhưng mà Lãnh Tuyệt Tâm cùng Lâm Kiếm Hồng sẽ không làm tổn thương đến ta!”
Tây Nhi bất mãn ngước mắt lên, cái gì chứ, nhân cơ hội này để đặt điều kiện sao.
“Cũng không cho!” Như đinh chém sắt, đề phòng tai vạ về sau!
“Nhưng mà ta không có mấy người bạn cả!”
Tây Nhi bất mãn chu cái miệng nhỏ nhắn lên, tiếp tục dành quyền lợi cho mình.
“Ta trở lại giết Y Nhân!”
Dường như nhớ tới cái gì đó, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, xoay người đi ngược trở lại.
“Được rồi được rồi, ta hứa với chàng được chưa!”
Tây Nhi lôi kéo hắn, bất mãn giậm chân nói.
“Như vậy thì được, nàng còn có Long Thanh, sau này hãy để cho Long Thanh đi theo nàng!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên vui vẻ ra mặt, chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
“Long Thanh?”
Chuyển tầm mắt, Tây Nhi chậm rãi lắc đầu, tên kia có thành kiến lớn với nàng nha, quỷ hẹp hòi!
“Ngươi nói đi, ngươi đã chữa cho Y Nhân thế nào vậy?”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, sau khi Long Thanh quan sát chuyển biến bệnh tình của Y Nhân thì lập tức đuổi theo.
“Lão công, ta muốn ăn quả hạch đào, nghe nói ăn nhiều quả hạch đào thì con sẽ thông minh nha!”
Đỡ lấy cái bụng vẫn chưa nhô lên, Tây Nhi vờ như không nghe thấy gì, cười sáng lạn, không hề để ý tới Long Thanh.
“Được được, Long Thanh, nhanh đi mua đi!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên chuyển tầm mắt nói, khuôn mặt cười hì hì lập tức chuyển sang lạnh như băng.
“Được được!”
Vì để học hỏi y thuật, làm chân chạy cũng đáng giá!
Một khắc đồng hồ, quả hạch đào được đưa tới, Long Thanh tiếp tục không ngại học hỏi kẻ dưới:
“Dùng cái thìa kia làm gì thế? Cả cái kìm kia nữa? Còn muối ăn nữa, ngươi đã làm thế nào vậy?”
“Lão công, ta muốn ăn mứt táo để bổ huyết!”
“Đi mua!”
Nữa lại một khắc đồng hồ, túi mứt táo đặt lên bàn, Long Thanh rướn cổ lên lần nữa:
“Nói mau đi, đến tột cùng ngươi đã làm thế nào…”
“Ta là ai?”
Tây Nhi tay trái cầm quả hạch đào, tay phải mứt táo, chậm rãi chuyển tầm mắt, nhàn nhạt mở miệng, dương dương tự đắc nhướng mày.
“Ngươi… Ngươi là lăng Tây Nhi nha?”
Long Thanh ngẩn ra, hoài nghi mở miệng.
“Lão công, ta muốn ăn mứt quả chua!” Không nói hai lời, chu cái miệng nhỏ ra.
“Ai nha bà cô của ta ơi!”
Long Thanh mệt đến mức nằm úp sấp ngã vào trên cái bàn tròn:
“Ngươi muốn cái gì thì cứ nói hết một lần, đừng có nói lắt nhắt như thế…”
Đột nhiên hắn nghĩ tới một vấn đề, chuyển tầm mắt, khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười quyến rũ:
“Đại sư tẩu? Ngươi là đại sư tẩu của ta, hắc hắc, ngươi xem trí nhớ của ta này!”
Ngại ngùng gãi đầu, Long Thanh cười cười.
“Rốt cuộc cũng nhớ ra ta là đại sư tẩu của ngươi rồi nha!”
Gật đầu, Tây Nhi ngước mặt lên, hừ, ngày thường nếu không gọi Tây Nhi này Tây Nhi kia thì cũng vểnh râu trừng mắt, bây giờ cũng có ngày phải đến cầu cạnh rồi!
“Đúng, đại sư tẩu, ngươi nói một chút xem ngươi đã xử lý trường hợp rong huyết kia thế nào đi?”
Long Thanh chà xát hai tay, dáng vẻ quyến rũ.
“Thật sự muốn biết?” - nhét mứt táo vào trong miệng, Tây Nhi đắc ý dào dạt mở miệng:
“Muốn biết thì sau này phải cung kính với ta!”
Nàng vỗ vỗ bả vai Long Thanh, chậm rãi nói tới:
“Cái thìa, cái kìm là dụng cụ thực hành thuật nạo thai, ở thời cổ đại, chỉ có thể tạm dùng; về phần muối ăn, là dùng làm nước muối sinh lí, ở thời cổ đại cũng chỉ có thể tạm chấp nhận; về phần vết thương trên cổ tay của ta là bởi vì Y Nhân mất máu quá nhiều, ta truyền máu cho nàng ta! Ở cổ đại, ta chỉ biết nhóm máu của mình là loại máu cứu vạn người!”
“Xin hỏi một chút, thời cổ đại là có ý gì?”
Mặt Long Thanh hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Hả?” Ngước mắt lên, mắt to chớp chớp, vấn đề khó trả lời nha!
Tác giả :
Phong Vân Tiểu Yêu