Vô Địch Thăng Cấp Vương
Chương 103: Tại sao ta phải luận võ với ngươi
Một người xa lạ từ đâu đi tới, cho dù là có địch ý, Lâm Phi cũng không thèm quan tâm đến.
Vào lúc này, mục tiêu của hắn vô cùng đơn giản, hắn muốn thay đổi thế cục hiện tại trong thành Quy Nguyên, nhất là sau khi biết rõ tình huống lại càng phải đổi.
Trẻ con đánh lộn, không có gì phải lo.
Vậy nên Lâm Phi càng không bận tâm gì cả, sự việc năm năm trước, ảnh hưởng đến sự phát triển của Lâm gia, trở thành tâm ma trong người, nếu không xử lý tốt tâm ma này, nhỡ đâu sau này trong lúc tu luyện xảy ra chuyện gì, Lâm Phi cũng không dám chắc chắn mình có thể xử lý được, cho dù là hiện tại hắn thăng cấp đều là nhờ vào hệ thống tăng level, nhưng tâm mà cũng không thể không đề phòng.
La Thiên bỗng dưng tiến tới gần, nói với Lâm Phi: “Sâu bệnh, ngươi nên để ý đến người này một chút, gia tộc của hắn hiện tại đang là đối thủ khiêu chiến lớn nhất của Lâm gia các ngươi, nếu như lúc này Lâm gia của các ngươi thua cuộc, thì gia tộc bọn họ sẽ là gia tộc được thay vào.”
Lâm Phi cuối cùng cũng hiểu rõ, tại sao người này lại có địch ý lớn như vậy với hắn, hóa ra là do để ý tới vị trí hiện tại của Lâm gia, à không phải, là để ý tới quyền lợi cùng địa bàn mà vị trí hiện tại đem lại.
Vấn đề của gia tộc, Lâm Phi không rõ ràng lắm, nhưng cho dù là từ địa cầu chuyển kiếp đến đây, ít nhiều gì hắn cũng biết gia tộc hiện đang có vấn đề, đặc biệt là đại hội bàn luận năm năm một lần, trên thực tế là một đại hội dùng để chia cắt địa bàn và quyền lợi.
Về điểm này, Lâm Phi lại hiểu rất rõ.
“Là gia tộc nào?”
“Gia tộc Bắc Cung, là gia tộc mới nổi trong năm năm nay, hiện tại là một gia tộc có thực lực được tính là có tính khiêu chiến nhất với Lâm gia nhà ngươi, tên này là một đệ tử dòng chính của gia tộc Bắc Cung, Bắc Cung Vô Tình.”
…
Bắc Cung Vô Tình là đệ tử dòng chính của gai tộc Bắc Cung, cũng được coi là một trong những nhân vật lớn lối số một, đặc biệt là khi điều kiện đầu tiên là gia tộc Bắc Cung có thể thay thế vị trí của Lâm gia, hắn làm việc càng kiêu căng bá đạo hơn trước.
“Phế vật nhà ngươi, có gan nói lại một lần nữa? Nếu ta đây không dạy cho ngươi một bài học nhớ đời, cái họ Bắc Cung này của ta sẽ viết ngược lại!” Bắc Cung Vô Tình vẫn chưa xem Lâm Phi để trong lòng, bản thân hắn cũng có thực lực Võ Đạo thất trọng thiên, Lý Khánh Phong đang quỳ dưới đất kia không thể so với hắn được.
Một trong Tứ đại công tử Lý Nguyên đứng đó, thân là đệ tử gia tộc, lại là Tứ đại công tử, trước giờ căn bản cũng không coi đám Kim Vô Nhai hay Bắc Cung để trong lòng, ở trong mắt bọn hắn, bọn chúng đều là đám không cần nhớ tên, cũng không xứng đáng đứng cùng một chỗ với mình. Lúc này mắt Lý Nguyên hơi hơi nheo lại, chỉ ước gì Lâm Phi cùng Bắc Cung đấu một trận, còn về phần Lý Khánh Phong đang quỳ trên mặt đất, đơn giản đã ném đi mặt mũi của gia tộc, nếu đã quỳ thì cũng không ngại quỳ thêm một lúc nữa.
Lâm Phi nở nụ cười, quay sang nói với La Thiên: “Lão mập, ngươi nói xem người này có phải là đầu óc không được bình thường không.”
La Thiên lúc đầu còn chưa hiểu được, thế nhưng chỉ một giây sau đó liền cười phá lên, động tác khoa trương vô cùng, có thể coi như là ôm bụng cười lớn: “Ha ha, tên nhóc này nhất định là tai không được tốt cho lắm, ta nghĩ khuyên ngươi nên đi khám đại phu, nếu không sau này trở thành người điếc thì lại không tốt rồi.”
Sắc mặt của Bắc Cung Vô Tình nhất thời trở nên vô cùng khó coi, ở trong thành Quy Nguyên này, gia tộc Bắc Cung của hắn hiện đang là gia tộc có khả năng lớn nhất thay thế vị trí Lâm gia, đại hội còn chưa bắt đầu, đã sớm có vô số gia tộc nhở đến nịnh bợ, nên tự nhiên đệ tử của gia tộc Bắc Cung cũng rất lớn lối.
“Hai người các ngươi thật to gan, nhất là tên mập chết tiệt kia, không có sự giúp đỡ của Lâm gia, ta đây chống mắt lên nhìn xem cái bang Huynh Đệ của các ngươi làm sao sinh tồn được!” Lửa giận thiêu đốt Bắc Cung Vô Tình, hắn chỉ vào La Thiên mắng, lại quay về phía Lâm Phi khôn chần chừ vạch mặt: “Lâm tam thiếu gia, ta nghe nói mấy ngày trước ngươi ra tay dạy dỗ Trương Vạn Tùng, ta ngược lại khá tò mò phế vật như ngươi, dùng thực lực gì để dạy dỗ được Trương Vạn Tùng, Bắc Cung ta cũng rất muốn hiểu biết một chút!”
Từ đây rõ ràng có thể thấy được Bắc Cung Vô Tình không vô cùng giận dữ đến như vậy. Đương nhiên đây không đơn giản chỉ là giận giữ như vậy, gia tộc Bắc Cung của hắn đang muốn đoạt vị trí hiện tại của Lâm gia, nếu hôm nay hắn có thể nhục nhã được Lâm gia Tam thiếu gia, đồng nghĩa là tăng lê ndanh vọng cho gia tộc Bắc Cung, đá đi được Lâm Phi, là chứng minh cho mọi người thấy được, một đệ tử dòng chính của gia tộc Bắc Cung cũng có thể đá bay được thiếu gia của Lâm gia.
Đừng nghĩ rằng mọi đệ tử gia tộc đều rất ngu ngốc, Bắc Cung Vô Tình vừa khéo sao lại là một người khá thông minh, hắn sẽ không tự nhiên mà đứng ra, hai bên đều là thực lực Võ Đạo thất trọng thiên, Bắc Cung Vô Tình cũng không thật sự lo lắng lắm, chỉ cần đá bay được Lâm Phi, trưởng lão gia tộc chắc chắn sẽ phải nhìn mình với con mắt khác, có thể lấy đến được càng nhiều tài nguyên tu luyện.
Lý Nguyên đứng bên cạnh vừa nghe được, trong mắt lóe lên ánh sáng ngoài ý muốn, trông có vẻ không dược cao hứng lắm, vốn định để cho bọn hắn chó cắn chó một cái, kết quả lại phát hiện do chính mình sơ suất để mất đi một cơ hội tốt.
Lâm gia bây giờ đã không được như năm đó, nếu như lúc này mình thêm vào một chân,thì danh hiệu Tứ đại công tử này của mình cũng có thể cao thêm một bậc, vượt qua cả ba đại công tử còn lại.
Lý Nguyên hối hận rồi, vô cùng hối hận, vì bản thân đã bỏ qua một cơ hội rất tốt.
….
Muốn lừa ta! Không có cửa đâu!
Lâm Phi cũng không phải là “Lâm Phi” trước kia, là dạng người chỉ toàn cơ bắp chỉ biết đánh nhau.
“Đại gia ta đây không cần thiết phải cùng ngươi bàn luận bất cứ cái gì cả!” Lâm Phi cự tuyệt.
Bắc Cung Vô Tình cười nhạt, trong nụ cười còn mang theo cả khinh bỉ: “Ta cũng biết là ngươi không dám! Nói không chừng là Trương Vạn Tùng đánh bại ngươi cũng nên!?”
Lâm Phi lắc đầu một chút cũng không tức giận: “Ngươi muốn ta luận võ chỉ bảo cho ngươi một chút, nhưng dựa vào đâu mà ta phải cùng ngươi so chiêu, phải biết ta đây rất bận bộn rất nhiều việc, mỗi giây mỗi phút đều đáng giá cả nghìn lượng bạc, làm gì có thời gian cùng ngươi luận võ!”
Trên trán Lý Nguyên cùng Bắc Cung Vô Tình đều chảy xuống vô số vạch đen.
Lâm gia Tam thiếu gia này rốt cuộc hắn nghĩ mình là ai vậy chứ, chả lẽ hắn là thương nhân sao, còn dám mở miệng nói mỗi giây mỗi phút mình đều kiếm được mấy ngàn lượng.
Hắn muốn tiền cược!
Bọn họ ngay lập tức rõ ràng Lâm gia vì sao không chịu ra tay.
Tên này thật quá gian xảo.
Thật vất vả mới có được cơ hội này, Bắc Cung Vô Tình đương nhiên không chịu bỏ qua, hắn tự tin bản thân có thể một bước lên trời, cho dù có không được, địa vị của gia tộc mình trong mắt mọi người nhất định cũng sẽ tăng cao. Chưa nói đến, hắn vẫn luôn biết, Lâm Phi vẫn là phế vật tu luyện, năm năm trôi qua thực lực vẫn luôn dừng ở cấp Võ đạo thấp nhất gần đây mới đột nhiên tăng mạnh, nên hắn một chút cũng không lo lắng.
Bắc Cung Vô Tình từ trong người lấy ra hai tấm ngân phiếu, nếm lên trên mặt bàn: “Đây là một nghìn lượng bạc, ngươi đã hài lòng chưa?” Hắn nghĩ ngần này chắc là đủ rồi.
Lâm Phi nhìn thoáng qua rồi xì một tiếng khinh thường: “Bản thân ta đường đường là Lâm gia Tam thiếu gia, ngươi nghĩ rằng với một nghìn lượng bạc này cũng đủ cho ta ra tay sao? Đại gia ta chướng mắt thứ này của ngươi, nếu như ngươi không đưa ra được thứ gì tốt, thì ta đây cũng không muốn ở lại lâu đâu.”
Bắc Cung Vô Tình giận quá hóa cười: “Lâm tam thiếu gia, nếu ngươi đã nói vậy, vậy thì Bắc Cung ta đây không mang ra đồ tốt cũng không được rồi, vậy thứ này không biết người thấy có được không!”
Không biết Bắc Cung Vô Tình làm động tác gì, mà trên bàn lại có thêm một vật nữa.
Mọi người vừa nhìn thấy vật này liền trở nên náo động.
Bắc Cung Vô Tình cũng không nhanh không chậm mà giới thiệu.
“Đây là bùa chú cấp ba,Chân Dương Hỏa phù, là chân dương huyền khí được hỏa hệ huyền giả để lại, nếu thi triển ra, cho dù là Võ Đạo thất trọng thiên cũng đỡ không nổi một chiêu, vật này của Bắc Cung ta ngươi thấy sao, nếu ta đã đưa đồ ra thì Lâm tam thiếu gia, ngươi cũng phải đưa ra đồ vật nào đấy có giá trị tương đương chứ?”
Bắc Cung Vô Tình phản kích.
Thế nhưng, hắn vừa dứt lời, bên ngoài một lần nữa lại truyền đến thanh âm.
“Hôm nay là ngày tốt hay sao vậy, sao mọi người đều lại đây cả thế này!”
Vào lúc này, mục tiêu của hắn vô cùng đơn giản, hắn muốn thay đổi thế cục hiện tại trong thành Quy Nguyên, nhất là sau khi biết rõ tình huống lại càng phải đổi.
Trẻ con đánh lộn, không có gì phải lo.
Vậy nên Lâm Phi càng không bận tâm gì cả, sự việc năm năm trước, ảnh hưởng đến sự phát triển của Lâm gia, trở thành tâm ma trong người, nếu không xử lý tốt tâm ma này, nhỡ đâu sau này trong lúc tu luyện xảy ra chuyện gì, Lâm Phi cũng không dám chắc chắn mình có thể xử lý được, cho dù là hiện tại hắn thăng cấp đều là nhờ vào hệ thống tăng level, nhưng tâm mà cũng không thể không đề phòng.
La Thiên bỗng dưng tiến tới gần, nói với Lâm Phi: “Sâu bệnh, ngươi nên để ý đến người này một chút, gia tộc của hắn hiện tại đang là đối thủ khiêu chiến lớn nhất của Lâm gia các ngươi, nếu như lúc này Lâm gia của các ngươi thua cuộc, thì gia tộc bọn họ sẽ là gia tộc được thay vào.”
Lâm Phi cuối cùng cũng hiểu rõ, tại sao người này lại có địch ý lớn như vậy với hắn, hóa ra là do để ý tới vị trí hiện tại của Lâm gia, à không phải, là để ý tới quyền lợi cùng địa bàn mà vị trí hiện tại đem lại.
Vấn đề của gia tộc, Lâm Phi không rõ ràng lắm, nhưng cho dù là từ địa cầu chuyển kiếp đến đây, ít nhiều gì hắn cũng biết gia tộc hiện đang có vấn đề, đặc biệt là đại hội bàn luận năm năm một lần, trên thực tế là một đại hội dùng để chia cắt địa bàn và quyền lợi.
Về điểm này, Lâm Phi lại hiểu rất rõ.
“Là gia tộc nào?”
“Gia tộc Bắc Cung, là gia tộc mới nổi trong năm năm nay, hiện tại là một gia tộc có thực lực được tính là có tính khiêu chiến nhất với Lâm gia nhà ngươi, tên này là một đệ tử dòng chính của gia tộc Bắc Cung, Bắc Cung Vô Tình.”
…
Bắc Cung Vô Tình là đệ tử dòng chính của gai tộc Bắc Cung, cũng được coi là một trong những nhân vật lớn lối số một, đặc biệt là khi điều kiện đầu tiên là gia tộc Bắc Cung có thể thay thế vị trí của Lâm gia, hắn làm việc càng kiêu căng bá đạo hơn trước.
“Phế vật nhà ngươi, có gan nói lại một lần nữa? Nếu ta đây không dạy cho ngươi một bài học nhớ đời, cái họ Bắc Cung này của ta sẽ viết ngược lại!” Bắc Cung Vô Tình vẫn chưa xem Lâm Phi để trong lòng, bản thân hắn cũng có thực lực Võ Đạo thất trọng thiên, Lý Khánh Phong đang quỳ dưới đất kia không thể so với hắn được.
Một trong Tứ đại công tử Lý Nguyên đứng đó, thân là đệ tử gia tộc, lại là Tứ đại công tử, trước giờ căn bản cũng không coi đám Kim Vô Nhai hay Bắc Cung để trong lòng, ở trong mắt bọn hắn, bọn chúng đều là đám không cần nhớ tên, cũng không xứng đáng đứng cùng một chỗ với mình. Lúc này mắt Lý Nguyên hơi hơi nheo lại, chỉ ước gì Lâm Phi cùng Bắc Cung đấu một trận, còn về phần Lý Khánh Phong đang quỳ trên mặt đất, đơn giản đã ném đi mặt mũi của gia tộc, nếu đã quỳ thì cũng không ngại quỳ thêm một lúc nữa.
Lâm Phi nở nụ cười, quay sang nói với La Thiên: “Lão mập, ngươi nói xem người này có phải là đầu óc không được bình thường không.”
La Thiên lúc đầu còn chưa hiểu được, thế nhưng chỉ một giây sau đó liền cười phá lên, động tác khoa trương vô cùng, có thể coi như là ôm bụng cười lớn: “Ha ha, tên nhóc này nhất định là tai không được tốt cho lắm, ta nghĩ khuyên ngươi nên đi khám đại phu, nếu không sau này trở thành người điếc thì lại không tốt rồi.”
Sắc mặt của Bắc Cung Vô Tình nhất thời trở nên vô cùng khó coi, ở trong thành Quy Nguyên này, gia tộc Bắc Cung của hắn hiện đang là gia tộc có khả năng lớn nhất thay thế vị trí Lâm gia, đại hội còn chưa bắt đầu, đã sớm có vô số gia tộc nhở đến nịnh bợ, nên tự nhiên đệ tử của gia tộc Bắc Cung cũng rất lớn lối.
“Hai người các ngươi thật to gan, nhất là tên mập chết tiệt kia, không có sự giúp đỡ của Lâm gia, ta đây chống mắt lên nhìn xem cái bang Huynh Đệ của các ngươi làm sao sinh tồn được!” Lửa giận thiêu đốt Bắc Cung Vô Tình, hắn chỉ vào La Thiên mắng, lại quay về phía Lâm Phi khôn chần chừ vạch mặt: “Lâm tam thiếu gia, ta nghe nói mấy ngày trước ngươi ra tay dạy dỗ Trương Vạn Tùng, ta ngược lại khá tò mò phế vật như ngươi, dùng thực lực gì để dạy dỗ được Trương Vạn Tùng, Bắc Cung ta cũng rất muốn hiểu biết một chút!”
Từ đây rõ ràng có thể thấy được Bắc Cung Vô Tình không vô cùng giận dữ đến như vậy. Đương nhiên đây không đơn giản chỉ là giận giữ như vậy, gia tộc Bắc Cung của hắn đang muốn đoạt vị trí hiện tại của Lâm gia, nếu hôm nay hắn có thể nhục nhã được Lâm gia Tam thiếu gia, đồng nghĩa là tăng lê ndanh vọng cho gia tộc Bắc Cung, đá đi được Lâm Phi, là chứng minh cho mọi người thấy được, một đệ tử dòng chính của gia tộc Bắc Cung cũng có thể đá bay được thiếu gia của Lâm gia.
Đừng nghĩ rằng mọi đệ tử gia tộc đều rất ngu ngốc, Bắc Cung Vô Tình vừa khéo sao lại là một người khá thông minh, hắn sẽ không tự nhiên mà đứng ra, hai bên đều là thực lực Võ Đạo thất trọng thiên, Bắc Cung Vô Tình cũng không thật sự lo lắng lắm, chỉ cần đá bay được Lâm Phi, trưởng lão gia tộc chắc chắn sẽ phải nhìn mình với con mắt khác, có thể lấy đến được càng nhiều tài nguyên tu luyện.
Lý Nguyên đứng bên cạnh vừa nghe được, trong mắt lóe lên ánh sáng ngoài ý muốn, trông có vẻ không dược cao hứng lắm, vốn định để cho bọn hắn chó cắn chó một cái, kết quả lại phát hiện do chính mình sơ suất để mất đi một cơ hội tốt.
Lâm gia bây giờ đã không được như năm đó, nếu như lúc này mình thêm vào một chân,thì danh hiệu Tứ đại công tử này của mình cũng có thể cao thêm một bậc, vượt qua cả ba đại công tử còn lại.
Lý Nguyên hối hận rồi, vô cùng hối hận, vì bản thân đã bỏ qua một cơ hội rất tốt.
….
Muốn lừa ta! Không có cửa đâu!
Lâm Phi cũng không phải là “Lâm Phi” trước kia, là dạng người chỉ toàn cơ bắp chỉ biết đánh nhau.
“Đại gia ta đây không cần thiết phải cùng ngươi bàn luận bất cứ cái gì cả!” Lâm Phi cự tuyệt.
Bắc Cung Vô Tình cười nhạt, trong nụ cười còn mang theo cả khinh bỉ: “Ta cũng biết là ngươi không dám! Nói không chừng là Trương Vạn Tùng đánh bại ngươi cũng nên!?”
Lâm Phi lắc đầu một chút cũng không tức giận: “Ngươi muốn ta luận võ chỉ bảo cho ngươi một chút, nhưng dựa vào đâu mà ta phải cùng ngươi so chiêu, phải biết ta đây rất bận bộn rất nhiều việc, mỗi giây mỗi phút đều đáng giá cả nghìn lượng bạc, làm gì có thời gian cùng ngươi luận võ!”
Trên trán Lý Nguyên cùng Bắc Cung Vô Tình đều chảy xuống vô số vạch đen.
Lâm gia Tam thiếu gia này rốt cuộc hắn nghĩ mình là ai vậy chứ, chả lẽ hắn là thương nhân sao, còn dám mở miệng nói mỗi giây mỗi phút mình đều kiếm được mấy ngàn lượng.
Hắn muốn tiền cược!
Bọn họ ngay lập tức rõ ràng Lâm gia vì sao không chịu ra tay.
Tên này thật quá gian xảo.
Thật vất vả mới có được cơ hội này, Bắc Cung Vô Tình đương nhiên không chịu bỏ qua, hắn tự tin bản thân có thể một bước lên trời, cho dù có không được, địa vị của gia tộc mình trong mắt mọi người nhất định cũng sẽ tăng cao. Chưa nói đến, hắn vẫn luôn biết, Lâm Phi vẫn là phế vật tu luyện, năm năm trôi qua thực lực vẫn luôn dừng ở cấp Võ đạo thấp nhất gần đây mới đột nhiên tăng mạnh, nên hắn một chút cũng không lo lắng.
Bắc Cung Vô Tình từ trong người lấy ra hai tấm ngân phiếu, nếm lên trên mặt bàn: “Đây là một nghìn lượng bạc, ngươi đã hài lòng chưa?” Hắn nghĩ ngần này chắc là đủ rồi.
Lâm Phi nhìn thoáng qua rồi xì một tiếng khinh thường: “Bản thân ta đường đường là Lâm gia Tam thiếu gia, ngươi nghĩ rằng với một nghìn lượng bạc này cũng đủ cho ta ra tay sao? Đại gia ta chướng mắt thứ này của ngươi, nếu như ngươi không đưa ra được thứ gì tốt, thì ta đây cũng không muốn ở lại lâu đâu.”
Bắc Cung Vô Tình giận quá hóa cười: “Lâm tam thiếu gia, nếu ngươi đã nói vậy, vậy thì Bắc Cung ta đây không mang ra đồ tốt cũng không được rồi, vậy thứ này không biết người thấy có được không!”
Không biết Bắc Cung Vô Tình làm động tác gì, mà trên bàn lại có thêm một vật nữa.
Mọi người vừa nhìn thấy vật này liền trở nên náo động.
Bắc Cung Vô Tình cũng không nhanh không chậm mà giới thiệu.
“Đây là bùa chú cấp ba,Chân Dương Hỏa phù, là chân dương huyền khí được hỏa hệ huyền giả để lại, nếu thi triển ra, cho dù là Võ Đạo thất trọng thiên cũng đỡ không nổi một chiêu, vật này của Bắc Cung ta ngươi thấy sao, nếu ta đã đưa đồ ra thì Lâm tam thiếu gia, ngươi cũng phải đưa ra đồ vật nào đấy có giá trị tương đương chứ?”
Bắc Cung Vô Tình phản kích.
Thế nhưng, hắn vừa dứt lời, bên ngoài một lần nữa lại truyền đến thanh âm.
“Hôm nay là ngày tốt hay sao vậy, sao mọi người đều lại đây cả thế này!”
Tác giả :
Khả Ái Nội Nội