Vô Địch Hắc Thương
Chương 44: Nhận nhầm người
Vũ khí trong Thế Giới Thứ Hai rất đa dạng. Nếu nói về vũ khí đơn giản nhất trong các chức nghiệp thì đó chính là khảm đao của trọng giáp chiến sĩ, chỉ cần ngươi có sức mạnh là có thể dùng. Còn nếu nói về vũ khí khó tìm nhất thì lại là súng của hệ du hiệp. Dĩ nhiên súng lục bình thường thì quá đơn giản nhưng muốn tìm một khẩu súng máy thì ngay cả trung tâm mua sắm cũng chưa chắc có bán. Bởi vì chế tạo đạn rất tốn tiền hơn nữa đạn thì không thể thu về được, quan trọng hơn nữa là súng cao cấp thường cấu tạo rất tinh vi, nào là kim hỏa, nòng súng, báng súng, con ruồi ngắm, chốt an toàn, băng đạn, thiết bị phụ trợ,v.v.. Kể sơ ra như vậy là đủ tưởng tượng được phực tạp đến mức nào.
Nhưng mà, vũ khí tôn quý nhất, đó chính là kiếm.
Từ xưa đến nay, kiếm được gọi là quân tử của binh khí. Biểu tượng vũ khí của game Thế Giới Thứ Hai cũng là kiếm, hơn nữa công ty phát hành cũng quảng cáo rất khá, rửa sạch máu tanh, thêm phần nho nhã, hai vị minh tinh đóng vai Thiên Vương và Thiên Hậu là người phát ngôn của trò chơi cũng cầm bảo kiếm. Anh hùng giai nhân ở chung một chỗ càng tăng thêm sức mạnh, nam kiếm khách vung kiếm, kiếm khí tung hoành, nữ kiếm khách phong tư trác tuyệt, xinh đẹp tuyệt trần. Đó chính là giấc mộng của vô số người chơi.
Cho nên trong Thế Giới Thứ Hai, kiếm là binh khí không dễ mà có. Nhưng một khi có dĩ nhiên cũng chưa chắc là đã vui. Vì sao lúc trước Long Hành Vân hận không thể lột da, uống máu Tinh Tinh cô nương. Đơn giản là vì thanh bảo kiếm cấp 10 mà hắn khổ sở mới có được bị Tinh Tinh cô nương lột mất, khiến hắn lệ rơi đầy mặt.Thật ra một triệu hoán sư như hắn cầm kiếm cũng chỉ là để trang trí, điều này cũng như chiến sĩ mà cầm súng mà thôi, chủ yếu là để khoe khoang, vênh váo.. Những người như thế hay gặp kết cục không tốt lắm, thường là bị người ta chơi cho khóc mếu máo. Người ta đi rồi, nước mắt của ngươi cũng ướt đẫm con tim. Nhưng mà lợi khí chân chính gặp phải đại hành gia thì khác hẵn, ví dụ như hắc y nhân trước mắt. Dáng người của hắn thẳng tắp, khuôn mặt anh tuấn lãnh khốc, ánh mắt cũng toát lên vẻ lạnh lẽo vô cùng, mặc dù kiếm cắm ở đai lưng nhưng cả người hắn tựa như một thanh kiếm, một thanh kiếm sắc bén có thể rút ra khỏi vỏ bất kỳ lúc nào.
- Vì sao ta không thể biết tên của hắn?
Hoa Vô Tước tò mò hỏi.
Hắc y nhân cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn, chỉ nói thản nhiên:
- Vì ngươi không xứng!
Khuôn mặt của Hoa Vô Tước lập tức méo xệch, Tinh Tinh cũng ngây người, Hắc y nhân này là ai mà khẩu khí thật lớn, hơn nữa nghe giọng điệu của hắn hình như cũng có quen biết với tên tiểu tử chết bầm A Ngân này.
- Ngươi, ngươi .. chính là..
Hoa Vô Tước dường như nhớ ra điều gì đó, thanh âm cũng run lên.
Hắc y nhân vẫn bình tĩnh:
- Ngươi biết cũng nhiều đấy.
Diệp Sảng vui vẻ:
- Ta ngất, lời của ta mà ngươi cũng vác ra xài a, dzất ngưu!
- Biến!
Giọng của Hắc y nhân mềm xuống nhưng mà vừa mềm lại vừa kéo dài ra nghe ra có phần lạnh lẽo.
Hoa Vô Tước cắn răng nói :
- Đúng lúc lắm, lần này chúng ta muốn tìm ngươi, giờ là ngươi tự dẫn xác tới trước cửa!
Hắc y nhân lạnh lùng đáp:
- Các ngươi không đủ tư cách khiến ta xuất thủ!
- Chết đi!
Một chiến sĩ bị dồn nén lâu quá, chịu không nổi vung đao lao lên.
Một loạt tiếng“Bốp binh binh bốp” trầm đục vang lên.
Hồng thương trị số:
"—38!"
"—38!"
"—38!"
"—38!"
"—38!"
Tinh Tinh sợ đến ngẩn người, miệng của lão Đại và Tây Môn Xuy Ngưu cũng há hốc thành hình chữ O, mấy người Hoa Vô Tước cũng trợn tròn mắt. Tốc độ ra tay của Hắc y nhân nhanh đến đáng sợ, mà đáng sợ nhất là hắn không hề rút kiếm. Hắn múa chuôi kiếm như đang làm ảo thuật đánh vào các nơi trước ngực, bả vai, xương sườn, cổ, đầu gối của gã chiến sĩ. Thủ pháp không những cực kỳ quái dị mà tốc độ còn nhanh như tia chớp. Trọng giáp chiến sĩ quỵ gối ngay tại đương trường, toàn thân co rút, trong mắt ánh lên vẻ kinh hãi đến cùng cực.
Hắc y nhân nhìn hắn:
- Không cần dùng kỹ năng, trừ phi muốn chết!
Trọng giáp chiến sĩ nhìn chăm chú vào đôi mắt lạnh lùng vô hồn của hắc y nhân. Cuối cùng hắn vẫn nghe theo lời nói của hắc y nhân, bởi vì nếu hắn không nghe thì bây giờ hắn đã là xác chết. Nhưng mà có người lại không tin, tay súng đứng phía sau bỗng nâng khẩu Hồng cửu lên. Động tác của hắn rất nhanh, nhưng hắc y nhân còn nhanh hơn, đột nhiên lao lên phía trước. Bọn Tinh Tinh chỉ thấy trước mắt hoa lên rồi một ánh hàn quang chợt lóe. “Roẹt” một tiếng, kiếm đã vào vỏ.
Hoàng sắc bạo kích trị số:
"—428!"
Tay súng kia mở to hai mắt mà nhìn, phát súng kia cũng không kịp nổ. Bởi vì trên cổ hắn xuất hiện một lỗ thủng, “òa” một tiếng, máu tươi bắn ra như suối. “Bịch!” Tay súng ngã gục trên mặt đất, không cần nói cũng biết đã tiến vào trạng thái U linh. Mọi người đều cảm thấy tay chân lạnh ngắt, người này không những xuất kiếm nhanh mà lại còn chuẩn, hơn nữa lại sắc bén phi thường, một kiếm tùy thời mà cũng có thể đạt đến 214 điểm công kích, quả là kiếm khách đáng sợ, quả là thân thủ đáng sợ (1)
Hắc y nhân liếc mắt nhìn Hoa Vô Tước. Hoa Vô Tước sao còn có thể cất nổi lời. Lòng tin của hắn đã suy sụp đến thảm hại.
- Có muốn ta lặp lại một lần nữa không?
Hắc y nhân nhàn nhạt hỏi.
Hoa Vô Tước không nói tiếng nào, hắn vung tay lên, rồi cùng hai người còn lại mặt mày tái mét chuồn cấp tốc. Hắc y nhân cũng không đuổi theo, tay rung lên, vỏ kiếm lượn vài vòng đẹp mắt trong không trung rồi nhẹ nhàng trở về đai lưng. Ba người Tinh Tinh hoàn toàn choáng váng, người này quả là cao thủ cấp nghịch thiên, giết người tựa như thái rau, hay đây chính là đệ nhất cao thủ của bản khu trong truyền thuyết Kiếm Thập Tam?
- Cao thủ, thật giỏi nha, hi hi, kết giao bằng hữu nhé!
Ý của Tinh Tinh là mượn hơi người ta, mình đi theo tốt xấu gì cũng được thơm lây.
Ai ngờ Hắc y nhân cũng không thèm liếc nhìn nàng một cái, mà lập tức đi đến trước mặt Diệp Sảng:
- Đã lâu không gặp!
Diệp Sảng cười ha ha:
- Oa ha ha, thật là cao đó nha, ngươi thật mạnh à, một kiếm vừa rồi chắc là siêu cấp Phích Lịch Lôi Điện Kim Cương kiếm khiến Bồ Tát chín phương trời mười phương đất cũng phải rụt đầu khiếp sợ?
Hắc y nhân không trả lời, hắn tiếp tục hỏi:
- Thần Kinh Thương đâu?
Diệp Sảng mở to hai mắt:
- Cái gì? Cái gì thương? Kê thương hả?
Hắc y nhân giật mình, nói thản nhiên:
- Xin lỗi, ta nhận nhầm người!
Nói xong hắn không mở miệng thêm một lần, quay đầu tiến vào rừng cây.
- Tính tình cao thủ quả nhiên quái lạ, hắn xì lô xì la cái gì thế?
Diệp Sảng hỏi.
Nhưng lúc này Tinh Tinh làm sao có thể mở miệng trả lời được nữa. Bởi vì nàng sắp phát điên mất rồi, trời ơi, một tiểu mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn như ta mà không bằng tên A Ngân đầu đất kia sao? Cao thủ cái rắm gì, không liếc mắt nhìn ta thì cũng không phải là cao thủ, hừ hừ!
Lão Đại hoàn hồn, ho khan một tiếng:
- Ừm, không tồi.. Rất không tồi!
Lần này hắn rặn thêm được mấy chữ, có thể thấy được trong lòng chấn động đến nhường nào.
Tây Môn Xuy Ngưu nói:
- A Ngân, hình như hắn có biết ngươi!
Diệp Sảng mơ hồ:
- Thật à? Chẳng phải hắn nói nhận nhầm người sao?
Tây Môn Xuy Ngưu hai tay vặn chéo nhau:
- Nhưng mà ta nhận ra hắn!
- Hả?
Ba người Diệp Sảng cũng mở to mắt nhìn hắn trân trối.
Tây Môn Xuy Ngưu trầm giọng nói:
- Hắn chính là đệ nhất cao thủ khu Tịch Tĩnh chúng ta, Kiếm Thập Tam, ngoại hiệu – Nhất Kiếm Vô Huyết!
Diệp Sảng hiếu kỳ nói:
- Nhất Kiếm Vô Huyết hình như là Phùng Tích Phạm chứ?
- Sai!
Tây Môn Xuy Ngưu đắc thắng nói:
- Là Tây Môn Xuy Tuyết, hắn với ta là sư huynh đệ đồng môn.
“Rầm” ba người Diệp Sảng cùng nhau ngã quỵ.
(1): Trong truyện này, tấn công bình thường sẽ xuất hiện giá trị thương tổn hay còn gọi là damage màu hồng, điểm thương tổn = điểm công kích. Nếu bạo kích thì xuất hiện điểm thương tổn màu vàng và gấp 2 điểm công kích, còn tấn công vào chổ hiểm thì điểm thương tổn sẽ có màu xanh và giá trị rất cao. Bởi vậy nhát kiếm của Kiếm Thập Tam mặc dù có 214 điểm công kích nhưng sẽ sinh ra 428 điểm thương tổn.
Nhưng mà, vũ khí tôn quý nhất, đó chính là kiếm.
Từ xưa đến nay, kiếm được gọi là quân tử của binh khí. Biểu tượng vũ khí của game Thế Giới Thứ Hai cũng là kiếm, hơn nữa công ty phát hành cũng quảng cáo rất khá, rửa sạch máu tanh, thêm phần nho nhã, hai vị minh tinh đóng vai Thiên Vương và Thiên Hậu là người phát ngôn của trò chơi cũng cầm bảo kiếm. Anh hùng giai nhân ở chung một chỗ càng tăng thêm sức mạnh, nam kiếm khách vung kiếm, kiếm khí tung hoành, nữ kiếm khách phong tư trác tuyệt, xinh đẹp tuyệt trần. Đó chính là giấc mộng của vô số người chơi.
Cho nên trong Thế Giới Thứ Hai, kiếm là binh khí không dễ mà có. Nhưng một khi có dĩ nhiên cũng chưa chắc là đã vui. Vì sao lúc trước Long Hành Vân hận không thể lột da, uống máu Tinh Tinh cô nương. Đơn giản là vì thanh bảo kiếm cấp 10 mà hắn khổ sở mới có được bị Tinh Tinh cô nương lột mất, khiến hắn lệ rơi đầy mặt.Thật ra một triệu hoán sư như hắn cầm kiếm cũng chỉ là để trang trí, điều này cũng như chiến sĩ mà cầm súng mà thôi, chủ yếu là để khoe khoang, vênh váo.. Những người như thế hay gặp kết cục không tốt lắm, thường là bị người ta chơi cho khóc mếu máo. Người ta đi rồi, nước mắt của ngươi cũng ướt đẫm con tim. Nhưng mà lợi khí chân chính gặp phải đại hành gia thì khác hẵn, ví dụ như hắc y nhân trước mắt. Dáng người của hắn thẳng tắp, khuôn mặt anh tuấn lãnh khốc, ánh mắt cũng toát lên vẻ lạnh lẽo vô cùng, mặc dù kiếm cắm ở đai lưng nhưng cả người hắn tựa như một thanh kiếm, một thanh kiếm sắc bén có thể rút ra khỏi vỏ bất kỳ lúc nào.
- Vì sao ta không thể biết tên của hắn?
Hoa Vô Tước tò mò hỏi.
Hắc y nhân cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn, chỉ nói thản nhiên:
- Vì ngươi không xứng!
Khuôn mặt của Hoa Vô Tước lập tức méo xệch, Tinh Tinh cũng ngây người, Hắc y nhân này là ai mà khẩu khí thật lớn, hơn nữa nghe giọng điệu của hắn hình như cũng có quen biết với tên tiểu tử chết bầm A Ngân này.
- Ngươi, ngươi .. chính là..
Hoa Vô Tước dường như nhớ ra điều gì đó, thanh âm cũng run lên.
Hắc y nhân vẫn bình tĩnh:
- Ngươi biết cũng nhiều đấy.
Diệp Sảng vui vẻ:
- Ta ngất, lời của ta mà ngươi cũng vác ra xài a, dzất ngưu!
- Biến!
Giọng của Hắc y nhân mềm xuống nhưng mà vừa mềm lại vừa kéo dài ra nghe ra có phần lạnh lẽo.
Hoa Vô Tước cắn răng nói :
- Đúng lúc lắm, lần này chúng ta muốn tìm ngươi, giờ là ngươi tự dẫn xác tới trước cửa!
Hắc y nhân lạnh lùng đáp:
- Các ngươi không đủ tư cách khiến ta xuất thủ!
- Chết đi!
Một chiến sĩ bị dồn nén lâu quá, chịu không nổi vung đao lao lên.
Một loạt tiếng“Bốp binh binh bốp” trầm đục vang lên.
Hồng thương trị số:
"—38!"
"—38!"
"—38!"
"—38!"
"—38!"
Tinh Tinh sợ đến ngẩn người, miệng của lão Đại và Tây Môn Xuy Ngưu cũng há hốc thành hình chữ O, mấy người Hoa Vô Tước cũng trợn tròn mắt. Tốc độ ra tay của Hắc y nhân nhanh đến đáng sợ, mà đáng sợ nhất là hắn không hề rút kiếm. Hắn múa chuôi kiếm như đang làm ảo thuật đánh vào các nơi trước ngực, bả vai, xương sườn, cổ, đầu gối của gã chiến sĩ. Thủ pháp không những cực kỳ quái dị mà tốc độ còn nhanh như tia chớp. Trọng giáp chiến sĩ quỵ gối ngay tại đương trường, toàn thân co rút, trong mắt ánh lên vẻ kinh hãi đến cùng cực.
Hắc y nhân nhìn hắn:
- Không cần dùng kỹ năng, trừ phi muốn chết!
Trọng giáp chiến sĩ nhìn chăm chú vào đôi mắt lạnh lùng vô hồn của hắc y nhân. Cuối cùng hắn vẫn nghe theo lời nói của hắc y nhân, bởi vì nếu hắn không nghe thì bây giờ hắn đã là xác chết. Nhưng mà có người lại không tin, tay súng đứng phía sau bỗng nâng khẩu Hồng cửu lên. Động tác của hắn rất nhanh, nhưng hắc y nhân còn nhanh hơn, đột nhiên lao lên phía trước. Bọn Tinh Tinh chỉ thấy trước mắt hoa lên rồi một ánh hàn quang chợt lóe. “Roẹt” một tiếng, kiếm đã vào vỏ.
Hoàng sắc bạo kích trị số:
"—428!"
Tay súng kia mở to hai mắt mà nhìn, phát súng kia cũng không kịp nổ. Bởi vì trên cổ hắn xuất hiện một lỗ thủng, “òa” một tiếng, máu tươi bắn ra như suối. “Bịch!” Tay súng ngã gục trên mặt đất, không cần nói cũng biết đã tiến vào trạng thái U linh. Mọi người đều cảm thấy tay chân lạnh ngắt, người này không những xuất kiếm nhanh mà lại còn chuẩn, hơn nữa lại sắc bén phi thường, một kiếm tùy thời mà cũng có thể đạt đến 214 điểm công kích, quả là kiếm khách đáng sợ, quả là thân thủ đáng sợ (1)
Hắc y nhân liếc mắt nhìn Hoa Vô Tước. Hoa Vô Tước sao còn có thể cất nổi lời. Lòng tin của hắn đã suy sụp đến thảm hại.
- Có muốn ta lặp lại một lần nữa không?
Hắc y nhân nhàn nhạt hỏi.
Hoa Vô Tước không nói tiếng nào, hắn vung tay lên, rồi cùng hai người còn lại mặt mày tái mét chuồn cấp tốc. Hắc y nhân cũng không đuổi theo, tay rung lên, vỏ kiếm lượn vài vòng đẹp mắt trong không trung rồi nhẹ nhàng trở về đai lưng. Ba người Tinh Tinh hoàn toàn choáng váng, người này quả là cao thủ cấp nghịch thiên, giết người tựa như thái rau, hay đây chính là đệ nhất cao thủ của bản khu trong truyền thuyết Kiếm Thập Tam?
- Cao thủ, thật giỏi nha, hi hi, kết giao bằng hữu nhé!
Ý của Tinh Tinh là mượn hơi người ta, mình đi theo tốt xấu gì cũng được thơm lây.
Ai ngờ Hắc y nhân cũng không thèm liếc nhìn nàng một cái, mà lập tức đi đến trước mặt Diệp Sảng:
- Đã lâu không gặp!
Diệp Sảng cười ha ha:
- Oa ha ha, thật là cao đó nha, ngươi thật mạnh à, một kiếm vừa rồi chắc là siêu cấp Phích Lịch Lôi Điện Kim Cương kiếm khiến Bồ Tát chín phương trời mười phương đất cũng phải rụt đầu khiếp sợ?
Hắc y nhân không trả lời, hắn tiếp tục hỏi:
- Thần Kinh Thương đâu?
Diệp Sảng mở to hai mắt:
- Cái gì? Cái gì thương? Kê thương hả?
Hắc y nhân giật mình, nói thản nhiên:
- Xin lỗi, ta nhận nhầm người!
Nói xong hắn không mở miệng thêm một lần, quay đầu tiến vào rừng cây.
- Tính tình cao thủ quả nhiên quái lạ, hắn xì lô xì la cái gì thế?
Diệp Sảng hỏi.
Nhưng lúc này Tinh Tinh làm sao có thể mở miệng trả lời được nữa. Bởi vì nàng sắp phát điên mất rồi, trời ơi, một tiểu mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn như ta mà không bằng tên A Ngân đầu đất kia sao? Cao thủ cái rắm gì, không liếc mắt nhìn ta thì cũng không phải là cao thủ, hừ hừ!
Lão Đại hoàn hồn, ho khan một tiếng:
- Ừm, không tồi.. Rất không tồi!
Lần này hắn rặn thêm được mấy chữ, có thể thấy được trong lòng chấn động đến nhường nào.
Tây Môn Xuy Ngưu nói:
- A Ngân, hình như hắn có biết ngươi!
Diệp Sảng mơ hồ:
- Thật à? Chẳng phải hắn nói nhận nhầm người sao?
Tây Môn Xuy Ngưu hai tay vặn chéo nhau:
- Nhưng mà ta nhận ra hắn!
- Hả?
Ba người Diệp Sảng cũng mở to mắt nhìn hắn trân trối.
Tây Môn Xuy Ngưu trầm giọng nói:
- Hắn chính là đệ nhất cao thủ khu Tịch Tĩnh chúng ta, Kiếm Thập Tam, ngoại hiệu – Nhất Kiếm Vô Huyết!
Diệp Sảng hiếu kỳ nói:
- Nhất Kiếm Vô Huyết hình như là Phùng Tích Phạm chứ?
- Sai!
Tây Môn Xuy Ngưu đắc thắng nói:
- Là Tây Môn Xuy Tuyết, hắn với ta là sư huynh đệ đồng môn.
“Rầm” ba người Diệp Sảng cùng nhau ngã quỵ.
(1): Trong truyện này, tấn công bình thường sẽ xuất hiện giá trị thương tổn hay còn gọi là damage màu hồng, điểm thương tổn = điểm công kích. Nếu bạo kích thì xuất hiện điểm thương tổn màu vàng và gấp 2 điểm công kích, còn tấn công vào chổ hiểm thì điểm thương tổn sẽ có màu xanh và giá trị rất cao. Bởi vậy nhát kiếm của Kiếm Thập Tam mặc dù có 214 điểm công kích nhưng sẽ sinh ra 428 điểm thương tổn.
Tác giả :
Biên Thành Lãng Tử