Vô Địch Gian Thương
Chương 24: Kế hoạch mới
P/s: Minh chủ trở lại, lợi hại hơn xưa! Vàng ròng bạc trắng sáng lòa! Đa tạ, đa tạ.
Trần Trọng Khải, bố của Vinh là một người đàn ông tầm thước, mày rậm, mắt sâu, mặt vuông chữ điền, giọng nói ấm và ngân như chuông rền.
Cứ việc Cường đã có sự chuẩn bị tâm lý từ trước thế nhưng lần đầu đối diện với một người có địa vị lớn như thế này, hắn vẫn bị khí thế của ông ta phần nào chấn nhiếp. Có lẽ, đây chính là phản ứng bình thường của một “dân đen” trước một “đại nhân vật”
“Cường! Ăn đi cháu”, bà Phương thấy Cường mải nghĩ ngợi gì đó không chịu dùng đồ ăn nên gắp cho hắn một miếng ba ba vàng rộm.
“Vâng, bác cứ để cháu tự nhiên ạ”
Cường nói xong liền gắp miếng thịt lên cắn thử.
“Ồ, hết xẩy! Cháu chưa từng ăn qua ba ba rang muối ngon như thế này đâu”, vị ngọt, bùi, ngậy từ miếng thịt như tan vào trong miệng khiến Cường không nhịn được xuýt xoa. Lời này của hắn là thật lòng, không phải nịnh nọt.
“Ha ha, bác Phương nấu ăn thì khỏi chê rồi. Thằng em may mắn lắm mới được thưởng thức đấy”, Bắc vừa nhồm nhoàm gặm phần mai giòn rộp vừa lên tiếng.
“Ha ha, bảo sao mày suốt ngày không chịu ăn cơm nhà, toàn kiếm cớ sang bên này ăn chực”, bố của Bắc, ông Trần Xuân Hoàn cũng là một người hay chuyện nên lập tức xen vào.
“Anh cứ nói thế, chị nhà nấu ăn cũng được lắm. Chắc là thằng Bắc nó lạ miệng thôi”, bà Phương được khen thì phổng hết cả mũi nhưng bên ngoài vẫn khiêm tốn nói.
“Ối dồi ôi, chị còn lạ gì bà nhà tôi. Chém to kho mặn thì được chứ nấu nướng cái gì. Bà ấy suốt ngày đánh vật với đống vải vóc ngoài chợ trung tâm kia kìa, có mấy khi thấy vào bếp đâu”
“Bố ngày xưa chẳng biết chọn vợ gì cả, phải học tập bác Khải nhiều”, Bắc nuốt nốt phần thức ăn trong mồm rồi kết luận.
“Ha ha, không có mẹ mày thì sao có được mày, còn ở đó mà chê bôi?”, Vinh thấy ngứa tai với bình luận của Bắc nên lập tức chấn chỉnh.
“Hừ, mày thì biết cái gì. Chỉ có người trải qua đau khổ vì một lạng thịt cõng cả tạ muối như tao mới thấm thía thôi, đâu được sướng như mày”, Bắc bĩu môi.
“Á à, mày nói xấu mẹ mày như vậy, để tao mách cô Thoa xem tháng sau mày lấy tiền đâu mà tiêu”
“Thoải mái đê, tao còn có đồng minh thân thiết Trần Xuân Hoàn đây mà”
“Ấy thằng này, mày đừng có lôi bố vào chuyện này, tao không có liên quan gì nhé”, Trần Xuân Hoàn thấy bị thằng con lôi xuống con thuyền chìm vội vàng chối đây đẩy. Dù sao nói xấu sau lưng thì được, nhỡ đến tai mụ vợ ông ta ở nhà thật thì chắc chắn không có quả ngọt mà ăn đâu.
“Hèn nhát…”, thấy bố mình mới thế mà đã rụt lại, Bắc khinh thường lẩm bẩm.
“Hô hô… hèn mới sống lâu, đạo lý này mày phải ghi nhớ cho kỹ con ạ”, Trần Xuân Hoàn không chút xấu hổ nói ra.
“Thôi, thôi, bố ăn đi, đừng làm xấu mặt con nữa. À… sau này đi đâu cũng đừng giới thiệu con là con bố nhé”, Bắc vuốt vuốt mặt lắc đầu chán nản.
“Cái thằng này, đúng là tuổi trẻ thiếu hiểu biết. Ha ha… nào anh Khải, mấy khi được bữa nhậu ngon thế này, làm ly nữa chứ nhỉ”, Trần Xuân Hoàn phê phán xong con trai thì cười hềnh hệch nâng ly hướng về phía bố Vinh cụng chén.
Trần Trọng Khải tuy kiệm lời nhưng bộ dáng từ đầu buổi lại tỏ ra khá hòa ái. Sau khi uống cạn, ông ta đặt ly xuống rồi bất ngờ quay sang Cường lên tiếng:
“Bác nghe nói nhà cháu thầu hồ nuôi cá hả?”
Bị khuấy động bởi không khí vui vẻ do bố con Bắc tạo ra, Cường đã cảm thấy tự nhiên hơn nên liền đáp:
“Vâng, toàn bộ hồ Bạch Hạc đều do nhà chú ruột cháu bao xuống”
“Ồ, làm lớn vậy? Theo bác biết thì hồ này rộng tới mấy chục mẫu đấy”
“Dạ, chú cháu nói đã làm thì phải làm lớn nên thầu luôn cả hồ, ngoài diện tích nuôi cá thịt thì còn có nơi nuôi cá bột, nuôi rong rêu làm thức ăn tự nhiên nữa”
“Uhm… chủ trương của chính phủ bây giờ là khuyến khích kinh tế nông nghiệp theo diện tập trung quy mô lớn. Xem ra chú cháu hẳn là người đi tiên phong rồi”, Trần Trọng Khải gật gù bình luận.
“Dạ, chắc là vậy! À, mà chú cháu cũng không phải chỉ thầu mỗi đầm cá, cháu nghe đâu còn có ý định đầu tư vào may mặc gì đó nữa”, Cường chủ động khơi gợi câu chuyện.
“May mặc sao?”, vị phó chủ tịch thành phố vậy mà bị gây chú ý.
“Vâng, chú ấy định mở xưởng may gia công gì đó với một người bạn, vốn đầu tư lên tới tận mấy trăm triệu lận”
“Chậc, quy mô đấy!”
Trần Trọng Khải dựng thẳng lưng sửng sốt. Phân xưởng sản xuất quy mô như thế này ngay cả ở tỉnh thành cũng là không nhiều chứ đừng nói gì tới một huyện nghèo như Đông Lai, từ bao giờ ở cái xứ “chó ăn đá, gà ăn sỏi đó” lại có một dự án lớn tới như vậy.
“Cường này, chú cháu trước đây là làm gì thế?”
“Dạ, làm nông thôi chú”, Cường biết Trần Trọng Khải sẽ quan tâm tới vấn đề này, bản thân hắn biết cũng khó mà nói láo nên đành thật thà nói ra.
“Làm nông, vậy chú cháu nuôi trồng cái gì mà kiếm được nhiều tiền thế?”, bà Phương không nhịn được sự kinh ngạc xen ngang.
“Dạ, thực ra chú cháu trước đó cũng có chút buôn bán nhỏ, tích được ít vốn rồi bao thầu hồ cá, sau đó lại trúng vụ nên mới được như vậy đấy ạ”
Cường chỉ qua loa giải thích thế nhưng Vinh và Bắc lại có thể hiểu được nguồn cơn. Cả hai đều không nghĩ tới, đám tôm cá kia vậy mà giá trị lại bằng cả một gia tài như vậy, nếu biết thế trước đây đã để người nhà thu vào trong tay cho rồi.
Trần Trọng Khải quản sự chủ yếu tại thành phố, mặc dù có nghe tới địa danh hồ Bạch Hạc thế nhưng cụ thể tình hình nơi này thế nào ông ta lại không quá rõ ràng.
Theo Trần Trọng Khải, mấy chục mẫu hồ tự nhiên màu mỡ nếu thuận lợi nuôi trồng thì sản lượng thu hoạch một năm vài trăm tấn thủy sản cũng là có thể, số tiền kia tới tay cũng là tương đối hợp lý.
“Theo như cháu nói thì chú cháu cũng chưa từng làm dệt may, sao bỗng nhiên có ý định mở rộng sang lĩnh vực đó vậy?”, Trần Trọng Khải hướng trọng tâm câu chuyện sang một chủ đề khác.
“Dạ, người bạn kia đang làm quản đốc cho một công ty may mặc lớn trong miền Trung bây giờ muốn tách ra làm riêng nên rủ chú cháu hùn vốn chung”
“Uhm, ra là vậy”, Trần Trọng Khải khẽ gật gù.
Nghĩ ngợi một hồi, ông ta lại lên tiếng:
“Chú của cháu tên gì?”
“Đỗ Bá Lâm ạ”, Cường mắt hơi sáng lên, trong lòng bắt đầu dâng lên một tia hi vọng.
Trần Trọng Khải âm thầm ghi nhớ cái tên này thật kỹ. Sau giây lát, ông ta không nói thêm cái gì mà mỉm cười phất tay:
“Được rồi, trò chuyện nãy giờ đồ nguội hết cả rồi. Ăn đi nào mấy đứa”
………………………………
Chiều tối hôm đó,
“Bốp”
“Thằng ranh này, sáng tới giờ mày đi đâu làm mẹ mày tìm suốt”, Lâm vỗ mạnh vào đầu Cường đồng thời buông lời chất vấn.
“Chú Lâm, chú đập vậy nữa là cháu thành thằng đần đấy?’, Cường nhăn nhó phản đối.
“Hừ, còn không đáng đánh. Nhà bao nhiêu việc lại bỏ đi đâu chơi?”
“Cháu có chơi đâu, mà có việc gì vậy chú?”
“Thì là chuyện xây đường chứ còn gì nữa. Sáng nay, bác Đào gọi chú lên hỏi khi nào thì triển khai”
“Mới ra tết, làm gì gấp vậy? Sao bác ấy không đợi tới hè làm cho khô ráo?”
“Chú cũng nói vậy nhưng bác ấy bảo mưa bụi thế này không ảnh hưởng. Việc làm đường cũng đã báo cáo lên trên huyện cũng như phổ biến trong dân sau tết sẽ tiến hành rồi nên không thể trì hoãn được”
“Ôi dào, chắc bác ấy sợ chúng ta đổi ý thôi”
“Hay là chúng ta cứ án theo đơn giá bác Đào nói rồi chuyển tiền vào ngân sách xã cho mấy vị trong đó tự chủ động tiến hành nhỉ?”, Lâm bất ngờ đề nghị
“Không được, làm vậy sao quản lý chi phí thực tế hết bao nhiêu. Chúng ta phải nắm được số liệu cụ thể, nhỡ đâu các ông ấy tiêu hết tiền mà đường còn chưa xong thì mình phải bù thêm à?”, Cường lập tức phản đối.
“Nhiều như vậy còn chưa xong? Vô lý!”
“Chú thật đúng là thật thà, tiền trong tay mình chi tiêu thế nào mình biết, khó mà gian lận được. Đưa vào mấy ông trên kia, có trời mới biết các ông ấy vẽ ra các hạng mục trời ơi đất hỡi gì để đút túi làm của riêng”
“Thế nhưng…”
“Thôi, cháu thấy mình vẫn là tự quản lý là hơn. Việc cũng đơn giản, xã sẽ chịu trách nhiệm tìm đơn vị thi công, chúng ta sẽ thanh toán tiền nhân công theo giá khoán toàn bộ công trình. Về phần vật liệu, chúng ta trực tiếp đặt mua từ cơ sở vật tư trong thành phố, làm đến đâu nhập đến đó như vậy có thể giảm thiểu lãng phí và thất thoát”
“Nhưng làm vậy chúng ta sẽ rất mất công”
“Không sao, mất công nhưng bù lại chúng ta lại biết thêm nhiều về kinh doanh vật liệu xây dựng”
“Biết để làm gì? Chúng ta cũng đâu có buôn bán thứ đó”
“Sao lại không? Nó rất sinh lợi đấy”
“Mày định mở cửa hàng vật liệu xây dựng thật à cháu?”
Trước vẻ mặt ngạc nhiên của Lâm, Cường gật đầu:
“Cả huyện ta hiện nay muốn nhập vật liệu xây dựng số lượng lớn đều phải lên trên tỉnh hoặc qua tận huyện Đông Xuyên, đi lại xa xôi lại không thể chuyên chở số lượng lớn, chi phí vận tải tăng cao. Chú xem, bến Bạch Hạc của ta rộng rãi như vậy, làm điểm tập kết và trung chuyển cát, đá, sỏi vô cùng thích hợp. Nếu có thể dùng xà lan chuyên chở theo đường thủy tới đây rồi phân phối lại cho bà con, chắc chắn giá sẽ rẻ đi rất nhiều”
“Chuyện đơn giản như vậy, sao từ trước nay huyện ta không làm nhỉ?”, Lâm lệch đầu thắc mắc.
“Cháu hỏi qua bác Đào thì bác ấy nói các cơ sở vật tư trước đây tại các huyện trực thuộc Sở Xây dựng, hàng hóa đều được chuyển từ điểm tập kết tập trung trên tỉnh về. Thứ nữa, việc mở một điểm trung chuyển cũng không đơn giản bởi phải tính tới yếu tố giao thông tại địa bàn. Như làng mình, nếu không phải vì chuẩn bị xây dựng đường bê tông nối với tuyến liên xã thì chú cháu ta cũng đừng nghĩ tới chuyện mở bến”
“Ồ, hóa ra mày đồng ý làm đường bê tông là có chủ đích từ trước à?”
“Ha ha, cháu đâu có cao tay như thế? Chẳng qua, tuần trước xã gửi phương án xây dựng đường cho chú, cháu nhìn qua giá cả vật tư thấy cao quá nên thử tìm hiểu, sau đó mới nảy sinh ra ý này”
“Uhm, nhưng giờ ta muốn làm bến thì phải có nguồn cung đó là chưa kể tới các thủ tục xin phép lằng nhằng khác, giải quyết thế nào?”
“Cái này cháu vẫn đang còn phải tìm hiểu, nhưng mà chuyện này cũng không cần quá gấp. Trước mắt đường bê tông vẫn còn chưa khởi công nên chúng ta vẫn có nhiều thời gian”
“Uhm… hay là mình nhờ bác Đào hỗ trợ nhỉ?”
“Cứ từ từ, làm ồn ào lên tin tức lọt vào tai người khác họ lại tranh làm trước mất. Cứ để cháu nghiên cứu thêm cái đã”
Cường nói xong định trở về nhà tắm giặt thì liền nhớ ra một vấn đề khác.
“À, khoan. Nếu có ai đó trên tỉnh tới tìm chú thì nói với cháu một tiếng nhé”
“Người trên tỉnh? Ai? Muốn gặp chú làm gì?”
“Ha ha, tới lúc đó chú cứ nói với cháu một tiếng là được”, Cường úp úp mở mở nói ra.
“Cái thằng này, toàn bày chuyện vớ vẩn”, Lâm có chút bất mãn.
“Chú nhớ đấy nhé!”,
“Hừ, được rồi!”
“Thôi, cháu về tắm giặt cái đây, chạy cả ngày người hôi rình như mắm thối rồi”
Trần Trọng Khải, bố của Vinh là một người đàn ông tầm thước, mày rậm, mắt sâu, mặt vuông chữ điền, giọng nói ấm và ngân như chuông rền.
Cứ việc Cường đã có sự chuẩn bị tâm lý từ trước thế nhưng lần đầu đối diện với một người có địa vị lớn như thế này, hắn vẫn bị khí thế của ông ta phần nào chấn nhiếp. Có lẽ, đây chính là phản ứng bình thường của một “dân đen” trước một “đại nhân vật”
“Cường! Ăn đi cháu”, bà Phương thấy Cường mải nghĩ ngợi gì đó không chịu dùng đồ ăn nên gắp cho hắn một miếng ba ba vàng rộm.
“Vâng, bác cứ để cháu tự nhiên ạ”
Cường nói xong liền gắp miếng thịt lên cắn thử.
“Ồ, hết xẩy! Cháu chưa từng ăn qua ba ba rang muối ngon như thế này đâu”, vị ngọt, bùi, ngậy từ miếng thịt như tan vào trong miệng khiến Cường không nhịn được xuýt xoa. Lời này của hắn là thật lòng, không phải nịnh nọt.
“Ha ha, bác Phương nấu ăn thì khỏi chê rồi. Thằng em may mắn lắm mới được thưởng thức đấy”, Bắc vừa nhồm nhoàm gặm phần mai giòn rộp vừa lên tiếng.
“Ha ha, bảo sao mày suốt ngày không chịu ăn cơm nhà, toàn kiếm cớ sang bên này ăn chực”, bố của Bắc, ông Trần Xuân Hoàn cũng là một người hay chuyện nên lập tức xen vào.
“Anh cứ nói thế, chị nhà nấu ăn cũng được lắm. Chắc là thằng Bắc nó lạ miệng thôi”, bà Phương được khen thì phổng hết cả mũi nhưng bên ngoài vẫn khiêm tốn nói.
“Ối dồi ôi, chị còn lạ gì bà nhà tôi. Chém to kho mặn thì được chứ nấu nướng cái gì. Bà ấy suốt ngày đánh vật với đống vải vóc ngoài chợ trung tâm kia kìa, có mấy khi thấy vào bếp đâu”
“Bố ngày xưa chẳng biết chọn vợ gì cả, phải học tập bác Khải nhiều”, Bắc nuốt nốt phần thức ăn trong mồm rồi kết luận.
“Ha ha, không có mẹ mày thì sao có được mày, còn ở đó mà chê bôi?”, Vinh thấy ngứa tai với bình luận của Bắc nên lập tức chấn chỉnh.
“Hừ, mày thì biết cái gì. Chỉ có người trải qua đau khổ vì một lạng thịt cõng cả tạ muối như tao mới thấm thía thôi, đâu được sướng như mày”, Bắc bĩu môi.
“Á à, mày nói xấu mẹ mày như vậy, để tao mách cô Thoa xem tháng sau mày lấy tiền đâu mà tiêu”
“Thoải mái đê, tao còn có đồng minh thân thiết Trần Xuân Hoàn đây mà”
“Ấy thằng này, mày đừng có lôi bố vào chuyện này, tao không có liên quan gì nhé”, Trần Xuân Hoàn thấy bị thằng con lôi xuống con thuyền chìm vội vàng chối đây đẩy. Dù sao nói xấu sau lưng thì được, nhỡ đến tai mụ vợ ông ta ở nhà thật thì chắc chắn không có quả ngọt mà ăn đâu.
“Hèn nhát…”, thấy bố mình mới thế mà đã rụt lại, Bắc khinh thường lẩm bẩm.
“Hô hô… hèn mới sống lâu, đạo lý này mày phải ghi nhớ cho kỹ con ạ”, Trần Xuân Hoàn không chút xấu hổ nói ra.
“Thôi, thôi, bố ăn đi, đừng làm xấu mặt con nữa. À… sau này đi đâu cũng đừng giới thiệu con là con bố nhé”, Bắc vuốt vuốt mặt lắc đầu chán nản.
“Cái thằng này, đúng là tuổi trẻ thiếu hiểu biết. Ha ha… nào anh Khải, mấy khi được bữa nhậu ngon thế này, làm ly nữa chứ nhỉ”, Trần Xuân Hoàn phê phán xong con trai thì cười hềnh hệch nâng ly hướng về phía bố Vinh cụng chén.
Trần Trọng Khải tuy kiệm lời nhưng bộ dáng từ đầu buổi lại tỏ ra khá hòa ái. Sau khi uống cạn, ông ta đặt ly xuống rồi bất ngờ quay sang Cường lên tiếng:
“Bác nghe nói nhà cháu thầu hồ nuôi cá hả?”
Bị khuấy động bởi không khí vui vẻ do bố con Bắc tạo ra, Cường đã cảm thấy tự nhiên hơn nên liền đáp:
“Vâng, toàn bộ hồ Bạch Hạc đều do nhà chú ruột cháu bao xuống”
“Ồ, làm lớn vậy? Theo bác biết thì hồ này rộng tới mấy chục mẫu đấy”
“Dạ, chú cháu nói đã làm thì phải làm lớn nên thầu luôn cả hồ, ngoài diện tích nuôi cá thịt thì còn có nơi nuôi cá bột, nuôi rong rêu làm thức ăn tự nhiên nữa”
“Uhm… chủ trương của chính phủ bây giờ là khuyến khích kinh tế nông nghiệp theo diện tập trung quy mô lớn. Xem ra chú cháu hẳn là người đi tiên phong rồi”, Trần Trọng Khải gật gù bình luận.
“Dạ, chắc là vậy! À, mà chú cháu cũng không phải chỉ thầu mỗi đầm cá, cháu nghe đâu còn có ý định đầu tư vào may mặc gì đó nữa”, Cường chủ động khơi gợi câu chuyện.
“May mặc sao?”, vị phó chủ tịch thành phố vậy mà bị gây chú ý.
“Vâng, chú ấy định mở xưởng may gia công gì đó với một người bạn, vốn đầu tư lên tới tận mấy trăm triệu lận”
“Chậc, quy mô đấy!”
Trần Trọng Khải dựng thẳng lưng sửng sốt. Phân xưởng sản xuất quy mô như thế này ngay cả ở tỉnh thành cũng là không nhiều chứ đừng nói gì tới một huyện nghèo như Đông Lai, từ bao giờ ở cái xứ “chó ăn đá, gà ăn sỏi đó” lại có một dự án lớn tới như vậy.
“Cường này, chú cháu trước đây là làm gì thế?”
“Dạ, làm nông thôi chú”, Cường biết Trần Trọng Khải sẽ quan tâm tới vấn đề này, bản thân hắn biết cũng khó mà nói láo nên đành thật thà nói ra.
“Làm nông, vậy chú cháu nuôi trồng cái gì mà kiếm được nhiều tiền thế?”, bà Phương không nhịn được sự kinh ngạc xen ngang.
“Dạ, thực ra chú cháu trước đó cũng có chút buôn bán nhỏ, tích được ít vốn rồi bao thầu hồ cá, sau đó lại trúng vụ nên mới được như vậy đấy ạ”
Cường chỉ qua loa giải thích thế nhưng Vinh và Bắc lại có thể hiểu được nguồn cơn. Cả hai đều không nghĩ tới, đám tôm cá kia vậy mà giá trị lại bằng cả một gia tài như vậy, nếu biết thế trước đây đã để người nhà thu vào trong tay cho rồi.
Trần Trọng Khải quản sự chủ yếu tại thành phố, mặc dù có nghe tới địa danh hồ Bạch Hạc thế nhưng cụ thể tình hình nơi này thế nào ông ta lại không quá rõ ràng.
Theo Trần Trọng Khải, mấy chục mẫu hồ tự nhiên màu mỡ nếu thuận lợi nuôi trồng thì sản lượng thu hoạch một năm vài trăm tấn thủy sản cũng là có thể, số tiền kia tới tay cũng là tương đối hợp lý.
“Theo như cháu nói thì chú cháu cũng chưa từng làm dệt may, sao bỗng nhiên có ý định mở rộng sang lĩnh vực đó vậy?”, Trần Trọng Khải hướng trọng tâm câu chuyện sang một chủ đề khác.
“Dạ, người bạn kia đang làm quản đốc cho một công ty may mặc lớn trong miền Trung bây giờ muốn tách ra làm riêng nên rủ chú cháu hùn vốn chung”
“Uhm, ra là vậy”, Trần Trọng Khải khẽ gật gù.
Nghĩ ngợi một hồi, ông ta lại lên tiếng:
“Chú của cháu tên gì?”
“Đỗ Bá Lâm ạ”, Cường mắt hơi sáng lên, trong lòng bắt đầu dâng lên một tia hi vọng.
Trần Trọng Khải âm thầm ghi nhớ cái tên này thật kỹ. Sau giây lát, ông ta không nói thêm cái gì mà mỉm cười phất tay:
“Được rồi, trò chuyện nãy giờ đồ nguội hết cả rồi. Ăn đi nào mấy đứa”
………………………………
Chiều tối hôm đó,
“Bốp”
“Thằng ranh này, sáng tới giờ mày đi đâu làm mẹ mày tìm suốt”, Lâm vỗ mạnh vào đầu Cường đồng thời buông lời chất vấn.
“Chú Lâm, chú đập vậy nữa là cháu thành thằng đần đấy?’, Cường nhăn nhó phản đối.
“Hừ, còn không đáng đánh. Nhà bao nhiêu việc lại bỏ đi đâu chơi?”
“Cháu có chơi đâu, mà có việc gì vậy chú?”
“Thì là chuyện xây đường chứ còn gì nữa. Sáng nay, bác Đào gọi chú lên hỏi khi nào thì triển khai”
“Mới ra tết, làm gì gấp vậy? Sao bác ấy không đợi tới hè làm cho khô ráo?”
“Chú cũng nói vậy nhưng bác ấy bảo mưa bụi thế này không ảnh hưởng. Việc làm đường cũng đã báo cáo lên trên huyện cũng như phổ biến trong dân sau tết sẽ tiến hành rồi nên không thể trì hoãn được”
“Ôi dào, chắc bác ấy sợ chúng ta đổi ý thôi”
“Hay là chúng ta cứ án theo đơn giá bác Đào nói rồi chuyển tiền vào ngân sách xã cho mấy vị trong đó tự chủ động tiến hành nhỉ?”, Lâm bất ngờ đề nghị
“Không được, làm vậy sao quản lý chi phí thực tế hết bao nhiêu. Chúng ta phải nắm được số liệu cụ thể, nhỡ đâu các ông ấy tiêu hết tiền mà đường còn chưa xong thì mình phải bù thêm à?”, Cường lập tức phản đối.
“Nhiều như vậy còn chưa xong? Vô lý!”
“Chú thật đúng là thật thà, tiền trong tay mình chi tiêu thế nào mình biết, khó mà gian lận được. Đưa vào mấy ông trên kia, có trời mới biết các ông ấy vẽ ra các hạng mục trời ơi đất hỡi gì để đút túi làm của riêng”
“Thế nhưng…”
“Thôi, cháu thấy mình vẫn là tự quản lý là hơn. Việc cũng đơn giản, xã sẽ chịu trách nhiệm tìm đơn vị thi công, chúng ta sẽ thanh toán tiền nhân công theo giá khoán toàn bộ công trình. Về phần vật liệu, chúng ta trực tiếp đặt mua từ cơ sở vật tư trong thành phố, làm đến đâu nhập đến đó như vậy có thể giảm thiểu lãng phí và thất thoát”
“Nhưng làm vậy chúng ta sẽ rất mất công”
“Không sao, mất công nhưng bù lại chúng ta lại biết thêm nhiều về kinh doanh vật liệu xây dựng”
“Biết để làm gì? Chúng ta cũng đâu có buôn bán thứ đó”
“Sao lại không? Nó rất sinh lợi đấy”
“Mày định mở cửa hàng vật liệu xây dựng thật à cháu?”
Trước vẻ mặt ngạc nhiên của Lâm, Cường gật đầu:
“Cả huyện ta hiện nay muốn nhập vật liệu xây dựng số lượng lớn đều phải lên trên tỉnh hoặc qua tận huyện Đông Xuyên, đi lại xa xôi lại không thể chuyên chở số lượng lớn, chi phí vận tải tăng cao. Chú xem, bến Bạch Hạc của ta rộng rãi như vậy, làm điểm tập kết và trung chuyển cát, đá, sỏi vô cùng thích hợp. Nếu có thể dùng xà lan chuyên chở theo đường thủy tới đây rồi phân phối lại cho bà con, chắc chắn giá sẽ rẻ đi rất nhiều”
“Chuyện đơn giản như vậy, sao từ trước nay huyện ta không làm nhỉ?”, Lâm lệch đầu thắc mắc.
“Cháu hỏi qua bác Đào thì bác ấy nói các cơ sở vật tư trước đây tại các huyện trực thuộc Sở Xây dựng, hàng hóa đều được chuyển từ điểm tập kết tập trung trên tỉnh về. Thứ nữa, việc mở một điểm trung chuyển cũng không đơn giản bởi phải tính tới yếu tố giao thông tại địa bàn. Như làng mình, nếu không phải vì chuẩn bị xây dựng đường bê tông nối với tuyến liên xã thì chú cháu ta cũng đừng nghĩ tới chuyện mở bến”
“Ồ, hóa ra mày đồng ý làm đường bê tông là có chủ đích từ trước à?”
“Ha ha, cháu đâu có cao tay như thế? Chẳng qua, tuần trước xã gửi phương án xây dựng đường cho chú, cháu nhìn qua giá cả vật tư thấy cao quá nên thử tìm hiểu, sau đó mới nảy sinh ra ý này”
“Uhm, nhưng giờ ta muốn làm bến thì phải có nguồn cung đó là chưa kể tới các thủ tục xin phép lằng nhằng khác, giải quyết thế nào?”
“Cái này cháu vẫn đang còn phải tìm hiểu, nhưng mà chuyện này cũng không cần quá gấp. Trước mắt đường bê tông vẫn còn chưa khởi công nên chúng ta vẫn có nhiều thời gian”
“Uhm… hay là mình nhờ bác Đào hỗ trợ nhỉ?”
“Cứ từ từ, làm ồn ào lên tin tức lọt vào tai người khác họ lại tranh làm trước mất. Cứ để cháu nghiên cứu thêm cái đã”
Cường nói xong định trở về nhà tắm giặt thì liền nhớ ra một vấn đề khác.
“À, khoan. Nếu có ai đó trên tỉnh tới tìm chú thì nói với cháu một tiếng nhé”
“Người trên tỉnh? Ai? Muốn gặp chú làm gì?”
“Ha ha, tới lúc đó chú cứ nói với cháu một tiếng là được”, Cường úp úp mở mở nói ra.
“Cái thằng này, toàn bày chuyện vớ vẩn”, Lâm có chút bất mãn.
“Chú nhớ đấy nhé!”,
“Hừ, được rồi!”
“Thôi, cháu về tắm giặt cái đây, chạy cả ngày người hôi rình như mắm thối rồi”
Tác giả :
DongHo