Võ Đạo Đan Tôn
Chương 179: Nhiệm vụ
Theo hô hấp của Lâm Tiêu, một đạo khí lãng màu trắng thật dài từ trong miệng hắn ra, quang mang màu vàng trên người theo hô hấp lần lượt cũng càng thêm nồng đậm, cả người giống như phủ thêm một tầng áo cà sa màu vàng, loại đường vân kết cấu chặt chẽ này mang đến cho người một loại cảm giác vô cùng kiên cường, đao thương bất nhập.
Đây chính là hiệu quả sau khi Kim Ngọc Quyết tu luyện đến tầng thứ tư Vô Thượng Kim Thân. Một khi luyện thành, toàn thân cơ bắp giống như sắt thép hoàng kim, lực phòng ngự tăng lớn, đao kiếm bình thường chặt lên căn bản lông tóc không tổn hao gì.
Hô!
Lâm Tiêu đột nhiên thở phào một hơi, hai con ngươi đóng chặt bỗng nhiên mở ra, khí lãng màu trắng phun ra nuốt vào trong giây lát bắn ra, như mũi tên nhọn bay ra bảy tám trượng mới chậm rãi biến mất.
Phanh!
Lâm Tiêu vốn khoanh chân dưới đất mạnh mẽ nhảy lên, bắt đầu diễn luyện trong đình viện
Lâm Tiêu trước hết diễn luyện chính là Mãnh Hổ Quyền Pháp trụ cột nhất, Mãnh Hổ Quyền pháp vốn là công pháp trụ cột, là thứ đệ tử Huấn Luyện Quán học, nhưng vào tay Lâm Tiêu lại uy vũ sinh phong, từng chiêu từng thức thi triển ra, khí lưu bạo cuốn, cuồng phong gào thét, giống như sét đánh giữa trời quang vậy.
Một bộ Mãnh Hổ Quyền pháp thi triển hoàn tất, Lâm Tiêu hơi thở không gấp, mặt không đỏ, thân hình phiêu hốt bất định trong đình viện, chuyển dời như quỷ mị, đồng thời một cổ khí tức bá đạo không hiểu từ trên người hắn không ngừng tán bật ra, đúng là Nhân cấp cao giai võ kỹ Cực Đạo Uy Thiên Quyền và Vô Ảnh Phiêu Hồng Quyết.
- Bát Diện Uy Phong!
- Uy Phong Lẫm Lẫm!
Lâm Tiêu vận chuyển Ngưng Nguyên Công trong cơ thể, nguyên lực kinh người ở trong cơ thể hắn như sông dài lao nhanh, khí phách không hiểu lưu chuyển quanh thân Lâm Tiêu, cẩn thận quan sát, Lâm Tiêu trong khi thi triển hai mắt như điện, uy nghiêm bá đạo, không giận tự uy, nếu có người tới giao chiến, căn bản không cần ra tay, chỉ riêng cổ khí thế này thôi cũng đã đủ khiến người mất đi lòng chống cự. Mà thân hình của hắn càng giống như quỷ mị, không ngừng chớp động trong đình viện, phảng phất một hồi gió mát, khiến người hoàn toàn không bắt được tung tích.
Theo vận chuyển Ngưng Nguyên Công và thi triển Cực Đạo Uy Thiên Quyền, khí thế trên người Lâm Tiêu càng ngày càng thịnh.
Đột nhiên, hắn hét lớn một tiếng.
- Diễu Võ Dương Uy!
Lâm Tiêu hai mắt trợn lên, nắm tay phải như lôi đình đột nhiên đánh ra, như sét đánh, lập tức đánh lên một cái bàn đá cao cỡ nửa người ở một góc hẻo lánh.
Oanh!
Trong tiếng ầm ầm nổ vang, toàn bộ bàn đá cẩm thạch dưới một quyền này của Lâm Tiêu ầm ầm vỡ nát, một cổ nguyên lực bá đạo đến đăng phong tạo cực phun ra, bao trùm lấy vô số khôi đá cẩm thạch vụn kia.
Hô!
Một trận gió thổi qua, khối đá cẩm thạch vụn đầy trời vậy mà vô thanh vô tức hóa thành một cổ bột mịn bị thổi tan ra.
Một quyền qua đi, Lâm Tiêu không dừng lại, trong đôi mắt hào quang càng thịnh, thân hình mạnh mẽ nhảy lên vào góc tường, cầm lên chiến đao màu đen đặt ở đằng kia, rồi sau đó lướt đến chỗ cái ghế trước bàn đá kia, hai chân liên tục đong đưa, lập tức đá bốn cái ghế lên không trung.
- Nghênh Phong Nhất Đao Trảm --
- Tà Nguyệt Trảm!
- Bán Nguyệt Trảm!
- Nghênh Phong Nhất Đao Trảm!
Theo tiếng hét to của Lâm Tiêu, một đao đao mang như thất luyện như thiểm điện xẹt qua bốn cái ghế đá, bốn cái ghế đá kia ở giữa không trung ngay ngắn nứt thành tám khối; rồi sau đó lại là một đạo ánh đao hình bán nguyệt diện tích lớn xẹt qua ghế đá đã vỡ thành tám khối kia, đao mang lóe sáng đan vào, lập tức cắt tám khối ghế đá kia thành vô số khối đá vụn; nhưng tất cả còn chưa chấm dứt, đao mang hình bán nguyệt sau khi hiện lên, trong hư không lại trống rỗng xuất hiện vô số đao mang sắc bén, những đao mang này rậm rạp chằng chịt, giống như châu chấu phô thiên cái địa hoàn toàn bao phủ lấy những khối đá vụn kia.
Bồng bồng bồng bồng bồng. . .
Vô số đao mang lóng lánh, mỗi một đạo đều hẹp dài sắc bén, vô cùng lăng lệ ác liệt, như thiểm điện PHỐC PHỐC trảm chém lên đám đá vụn, ngay trước khi đá vụn rơi xuống đất đã lập tức trảm bạo, hóa thành một đống nát bấy.
Hô!
Nghênh Phong Nhất Đao Trảm thi triển hoàn tất, Lâm Tiêu thu đao đứng thẳng, trong miệng có chút thở, nhưng trong mắt lại vô cùng sáng ngời.
- Trong khoảng thời gian này ta khổ luyện võ học, phục dụng đại lượng đan dược, rốt cục đã tăng thực lực lên nhị chuyển trung kỳ, hơn nữa còn luyện Kim Ngọc Quyết tầng thứ tư Vô Thượng Kim Thân; Cực Đạo Uy Thiên Quyền tu luyện đến đệ tam thức Diễu Võ Dương Uy; luyện Nghênh Phong Nhất Đao Trảm đến chiêu cuối cùng, đáng tiếc chiêu cuối cùng Nghênh Phong Nhất Đao Trảm quá mức huyền diệu, hôm nay tuy rằng có thể thi triển, nhưng lại chưa thể làm được đao như gió mát, vô khổng bất nhập.
Nhìn qua đình viện mất trật tự trước măt, trong nội tâm Lâm Tiêu chung quy cũng có chút cảm xúc. Từ khi định ra ước hẹn nửa năm với Ổ Hạo, Lâm Tiêu khổ luyện không biết ngày đêm, hơn nữa còn dùng hết đan dược lấy được tử chỗ Phong Tuyệt tiểu đổi và Thiên Chùy tiểu đội năm đó mới đạt được đến tình trạng như giờ.
- Bất quá tuy rằng trong thời gian này thực lực của ta tăng lên không ít, nhưng khoảng cách với Ổ Hạo vẫn còn chênh lệch nhất định.
Lâm Tiêu chau mày, cho dù thực lực tăng nhiều, nhưng hắn cũng không vì vậy mà choáng váng đầu óc. Ổ Hạo chính là thiên tài đệ tử Đan Các, năm trước đã đạt đến Chân Võ giả tam chuyển, mà hắn hiện giờ tuy rằng thực lực đã đột nhiên tăng mạnh, nhưng cấp bậc vẫn chỉ là nhị chuyển trung kỳ, cách tam chuyển vẫn còn khoảng cách nhất định, ở cảnh giới cả hai cũng không có chênh lệch không nhỏ.
Hơn nữa sau khi tu luyện Tinh Nguyên Quyết, Lâm Tiêu cũng càng thêm hiểu rõ sự đáng sợ của Luyện Dược Sư, đừng thấy Luyện Dược Sư tựa hồ không có chỗ nào đặc biệt cường đại, nhưng tinh thần lực cường đại trong khi chiến đấu có thể cảm nhận được rõ ràng mọi thứ chung quanh, điều động nguyên lực trong cơ thể càng thêm như ý, chấn phúc đối với thực lực võ giả những võ giả bình thường không thể nào tưởng nổi.
- Bây giờ cách thiên tài đệ tử đại bỉ Tân Vệ Thành còn suốt bốn tháng, ta lại tiếp tục khổ luyện cũng không có bao nhiêu hiệu quả, cũng đến lúc đi Võ Điện tiếp nhận nhiệm vụ rồi.
Lâm Tiêu trong nội tâm hạ quyết tâm, thân hình một hồi mơ hồ, Vô Ảnh Phiêu Hồng Quyết thi triển, rời khỏi gia môn đi về phía Võ Điện.
Trong Nhiệm Vụ Đại Điện Võ Điện khí thế rộng rãi, giờ phút này tụ tập mấy trăm tên đệ tử, hối hả, đầu người di động, thanh âm nghị luận nói chuyện không ngừng vang vọng bên tai. Hôm nay là ngày đầu tháng ba, ngày đầu tiên mỗi tháng đều là lúc Võ Điện sửa sang lại nhiệm vụ và một lần nữa tuyên bố, cũng là ngày mà các đệ tử muốn tìm nhiệm vụ rất chờ mong.
Bước vào đại điện, Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn lại, trong đại điện tụ tập mấy trăm tên đệ tử Võ Điện vẫn rất rộng rãi, toàn bộ đại điện tổng cộng phân bốn phía, phân hắc, hồng, bạch ba khối ngọc bích, trên mỗi một khối ngọc bích đều viết đầy nhiệm vụ truy nã.
Đây chính là hiệu quả sau khi Kim Ngọc Quyết tu luyện đến tầng thứ tư Vô Thượng Kim Thân. Một khi luyện thành, toàn thân cơ bắp giống như sắt thép hoàng kim, lực phòng ngự tăng lớn, đao kiếm bình thường chặt lên căn bản lông tóc không tổn hao gì.
Hô!
Lâm Tiêu đột nhiên thở phào một hơi, hai con ngươi đóng chặt bỗng nhiên mở ra, khí lãng màu trắng phun ra nuốt vào trong giây lát bắn ra, như mũi tên nhọn bay ra bảy tám trượng mới chậm rãi biến mất.
Phanh!
Lâm Tiêu vốn khoanh chân dưới đất mạnh mẽ nhảy lên, bắt đầu diễn luyện trong đình viện
Lâm Tiêu trước hết diễn luyện chính là Mãnh Hổ Quyền Pháp trụ cột nhất, Mãnh Hổ Quyền pháp vốn là công pháp trụ cột, là thứ đệ tử Huấn Luyện Quán học, nhưng vào tay Lâm Tiêu lại uy vũ sinh phong, từng chiêu từng thức thi triển ra, khí lưu bạo cuốn, cuồng phong gào thét, giống như sét đánh giữa trời quang vậy.
Một bộ Mãnh Hổ Quyền pháp thi triển hoàn tất, Lâm Tiêu hơi thở không gấp, mặt không đỏ, thân hình phiêu hốt bất định trong đình viện, chuyển dời như quỷ mị, đồng thời một cổ khí tức bá đạo không hiểu từ trên người hắn không ngừng tán bật ra, đúng là Nhân cấp cao giai võ kỹ Cực Đạo Uy Thiên Quyền và Vô Ảnh Phiêu Hồng Quyết.
- Bát Diện Uy Phong!
- Uy Phong Lẫm Lẫm!
Lâm Tiêu vận chuyển Ngưng Nguyên Công trong cơ thể, nguyên lực kinh người ở trong cơ thể hắn như sông dài lao nhanh, khí phách không hiểu lưu chuyển quanh thân Lâm Tiêu, cẩn thận quan sát, Lâm Tiêu trong khi thi triển hai mắt như điện, uy nghiêm bá đạo, không giận tự uy, nếu có người tới giao chiến, căn bản không cần ra tay, chỉ riêng cổ khí thế này thôi cũng đã đủ khiến người mất đi lòng chống cự. Mà thân hình của hắn càng giống như quỷ mị, không ngừng chớp động trong đình viện, phảng phất một hồi gió mát, khiến người hoàn toàn không bắt được tung tích.
Theo vận chuyển Ngưng Nguyên Công và thi triển Cực Đạo Uy Thiên Quyền, khí thế trên người Lâm Tiêu càng ngày càng thịnh.
Đột nhiên, hắn hét lớn một tiếng.
- Diễu Võ Dương Uy!
Lâm Tiêu hai mắt trợn lên, nắm tay phải như lôi đình đột nhiên đánh ra, như sét đánh, lập tức đánh lên một cái bàn đá cao cỡ nửa người ở một góc hẻo lánh.
Oanh!
Trong tiếng ầm ầm nổ vang, toàn bộ bàn đá cẩm thạch dưới một quyền này của Lâm Tiêu ầm ầm vỡ nát, một cổ nguyên lực bá đạo đến đăng phong tạo cực phun ra, bao trùm lấy vô số khôi đá cẩm thạch vụn kia.
Hô!
Một trận gió thổi qua, khối đá cẩm thạch vụn đầy trời vậy mà vô thanh vô tức hóa thành một cổ bột mịn bị thổi tan ra.
Một quyền qua đi, Lâm Tiêu không dừng lại, trong đôi mắt hào quang càng thịnh, thân hình mạnh mẽ nhảy lên vào góc tường, cầm lên chiến đao màu đen đặt ở đằng kia, rồi sau đó lướt đến chỗ cái ghế trước bàn đá kia, hai chân liên tục đong đưa, lập tức đá bốn cái ghế lên không trung.
- Nghênh Phong Nhất Đao Trảm --
- Tà Nguyệt Trảm!
- Bán Nguyệt Trảm!
- Nghênh Phong Nhất Đao Trảm!
Theo tiếng hét to của Lâm Tiêu, một đao đao mang như thất luyện như thiểm điện xẹt qua bốn cái ghế đá, bốn cái ghế đá kia ở giữa không trung ngay ngắn nứt thành tám khối; rồi sau đó lại là một đạo ánh đao hình bán nguyệt diện tích lớn xẹt qua ghế đá đã vỡ thành tám khối kia, đao mang lóe sáng đan vào, lập tức cắt tám khối ghế đá kia thành vô số khối đá vụn; nhưng tất cả còn chưa chấm dứt, đao mang hình bán nguyệt sau khi hiện lên, trong hư không lại trống rỗng xuất hiện vô số đao mang sắc bén, những đao mang này rậm rạp chằng chịt, giống như châu chấu phô thiên cái địa hoàn toàn bao phủ lấy những khối đá vụn kia.
Bồng bồng bồng bồng bồng. . .
Vô số đao mang lóng lánh, mỗi một đạo đều hẹp dài sắc bén, vô cùng lăng lệ ác liệt, như thiểm điện PHỐC PHỐC trảm chém lên đám đá vụn, ngay trước khi đá vụn rơi xuống đất đã lập tức trảm bạo, hóa thành một đống nát bấy.
Hô!
Nghênh Phong Nhất Đao Trảm thi triển hoàn tất, Lâm Tiêu thu đao đứng thẳng, trong miệng có chút thở, nhưng trong mắt lại vô cùng sáng ngời.
- Trong khoảng thời gian này ta khổ luyện võ học, phục dụng đại lượng đan dược, rốt cục đã tăng thực lực lên nhị chuyển trung kỳ, hơn nữa còn luyện Kim Ngọc Quyết tầng thứ tư Vô Thượng Kim Thân; Cực Đạo Uy Thiên Quyền tu luyện đến đệ tam thức Diễu Võ Dương Uy; luyện Nghênh Phong Nhất Đao Trảm đến chiêu cuối cùng, đáng tiếc chiêu cuối cùng Nghênh Phong Nhất Đao Trảm quá mức huyền diệu, hôm nay tuy rằng có thể thi triển, nhưng lại chưa thể làm được đao như gió mát, vô khổng bất nhập.
Nhìn qua đình viện mất trật tự trước măt, trong nội tâm Lâm Tiêu chung quy cũng có chút cảm xúc. Từ khi định ra ước hẹn nửa năm với Ổ Hạo, Lâm Tiêu khổ luyện không biết ngày đêm, hơn nữa còn dùng hết đan dược lấy được tử chỗ Phong Tuyệt tiểu đổi và Thiên Chùy tiểu đội năm đó mới đạt được đến tình trạng như giờ.
- Bất quá tuy rằng trong thời gian này thực lực của ta tăng lên không ít, nhưng khoảng cách với Ổ Hạo vẫn còn chênh lệch nhất định.
Lâm Tiêu chau mày, cho dù thực lực tăng nhiều, nhưng hắn cũng không vì vậy mà choáng váng đầu óc. Ổ Hạo chính là thiên tài đệ tử Đan Các, năm trước đã đạt đến Chân Võ giả tam chuyển, mà hắn hiện giờ tuy rằng thực lực đã đột nhiên tăng mạnh, nhưng cấp bậc vẫn chỉ là nhị chuyển trung kỳ, cách tam chuyển vẫn còn khoảng cách nhất định, ở cảnh giới cả hai cũng không có chênh lệch không nhỏ.
Hơn nữa sau khi tu luyện Tinh Nguyên Quyết, Lâm Tiêu cũng càng thêm hiểu rõ sự đáng sợ của Luyện Dược Sư, đừng thấy Luyện Dược Sư tựa hồ không có chỗ nào đặc biệt cường đại, nhưng tinh thần lực cường đại trong khi chiến đấu có thể cảm nhận được rõ ràng mọi thứ chung quanh, điều động nguyên lực trong cơ thể càng thêm như ý, chấn phúc đối với thực lực võ giả những võ giả bình thường không thể nào tưởng nổi.
- Bây giờ cách thiên tài đệ tử đại bỉ Tân Vệ Thành còn suốt bốn tháng, ta lại tiếp tục khổ luyện cũng không có bao nhiêu hiệu quả, cũng đến lúc đi Võ Điện tiếp nhận nhiệm vụ rồi.
Lâm Tiêu trong nội tâm hạ quyết tâm, thân hình một hồi mơ hồ, Vô Ảnh Phiêu Hồng Quyết thi triển, rời khỏi gia môn đi về phía Võ Điện.
Trong Nhiệm Vụ Đại Điện Võ Điện khí thế rộng rãi, giờ phút này tụ tập mấy trăm tên đệ tử, hối hả, đầu người di động, thanh âm nghị luận nói chuyện không ngừng vang vọng bên tai. Hôm nay là ngày đầu tháng ba, ngày đầu tiên mỗi tháng đều là lúc Võ Điện sửa sang lại nhiệm vụ và một lần nữa tuyên bố, cũng là ngày mà các đệ tử muốn tìm nhiệm vụ rất chờ mong.
Bước vào đại điện, Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn lại, trong đại điện tụ tập mấy trăm tên đệ tử Võ Điện vẫn rất rộng rãi, toàn bộ đại điện tổng cộng phân bốn phía, phân hắc, hồng, bạch ba khối ngọc bích, trên mỗi một khối ngọc bích đều viết đầy nhiệm vụ truy nã.
Tác giả :
Ám Ma Sư