Võ Đạo Bá Chủ
Chương 33: Lưu manh
La Phong đánh một hơi mấy trăm quyền, Lý Thiên Dương chẳng khác nào một bia tập, không có chút sức phản kháng nào, bị đánh bay lên, phun ra một búng máu tươi lớn.
“Bịch”
Quăng mạnh xuống đất, bán sống bán chết, Lý Thiên Dương toàn thân nhuốm máu, gắng sức mở hai mắt ra, nhìn chòng chọc La Phong, còn chưa kịp nói một tiếng “ngươi”, liền trực tiếp hôn mê.
Ba chiêu!
Vẻn vẹn ba chiêu, Lý Thiên Dương ngũ trọng Thiết Cốt Cảnh trung kỳ liền bị La Phong đánh cho tứ chi xương cốt vỡ vụn thành từng mảnh, sống không bằng chết!
"Tại sao có thể như vậy..." - Lâm Tiêu Tiêu đứng một bên, mặt trắng bệch, thân hình lảo đảo lùi về sau mấy bước, vẻ mặt sợ hãi nhìn La Phong, đôi mắt ngày thường cao ngạo như chim khổng tước kia, lúc này ảm đạm không một tia sáng, tựa như hồn phách đều bị hút ra.
Nàng còn muốn Lý Thiên Dương hung hăng giáo huấn La Phong, nhưng vạn lần không ngờ, người đã từng là phế vật trong mắt nàng, không biết lúc nào đã cường đại đến trình độ này! Bóng người trước mắt khiến cho nàng xuất hiện cảm giác lạnh buốt từ đáy lòng.
La Phong lướt mắt nhìn Lý Thiên Dương đang hấp hối nằm trên mặt đất, không xuất thủ.
Tứ chi xương cốt của Lý Thiên Dương nát hết, coi như khôi phục, thực lực cũng sẽ tổn hao nhiều.
“Bốp bốp bốp...”
Tiếng vỗ tay liên tiếp vang lên, Lý Hạ Sơn đứng trên tảng đá lớn, đối mặt cười nói với La Phong:
"Lấy tu vi ngũ trọng Thiết Cốt Cảnh sơ kỳ, đánh bại Lý Thiên Dương, không tồi! La Phong, ngươi có tư cách làm đối thủ của Lý Hạ Sơn ta!"
La Phong quay đầu lại, thấy Lý Hạ Sơn, hai mắt hơi nheo lại, trên người cũng tuôn ra một hồi chiến ý lạnh thấu xương.
Hiện tại hắn đánh bại Lý Thiên Dương, phóng mắt nhìn toàn bộ ngoại viện, thực lực đủ để cùng hắn đánh một trận chỉ còn lại có Lý Hạ Sơn, nếu như có thể đánh bại đối phương, liền chân chính trở thành đệ nhất của ngoại viện.
Lý Hạ Sơn cảm giác được chiến ý trên người La Phong, sửng sốt một chút, trong mắt lập tức hiện lên ý cười:
"Ha ha ha... có khí phách! Không hổ là người dám khiêu chiến với Đoan Mộc Ngọc. Ta cũng rất muốn cùng ngươi luận bàn một chút, nhưng đáng tiếc, bây giờ không phải lúc."
Lý Hạ Sơn nhìn thoáng qua Cự Mộc Cốc.
Dây dưa nãy giờ, lại có không ít người chạy ra khỏi Cự Mộc Cốc, đang chạy về đằng này.
"La Phong, chuyện so tài xem ra chỉ có thể tạm thời gác lại. Nhìn thân pháp lúc nãy của ngươi, khinh công tựa hồ cũng không tồi, có dám tỷ thí khinh công với ta không? Xem ai có thể leo lên ngai vàng đệ nhất Sấm Vương!" - Lý Hạ Sơn cất cao giọng nói.
La Phong đứng chắp tay, nhìn Lý Hạ Sơn, ánh mắt nghiêm nghị:
"Sao lại không dám! Ngai vàng đệ nhất Sấm Vương không phải La Phong ta thì còn ai nữa!"
Trước khi bắt đầu tranh đấu, La Phong không mơ ước đến ngai vàng đệ nhất Sấm Vương. Tu vi của Lý Hạ Sơn là ngũ trọng Thiết Cốt Cảnh hậu kỳ, thực lực hoàn toàn không thể so sánh với Lý Thiên Dương, danh xưng đệ nhất cơ bản là không có hy vọng.
Nhưng bây giờ không giống lúc trước nữa, vượt qua Yêu Lâm và Cự Mộc Cốc, hiện tại ba cửa ải đại nạn chỉ còn lại có Vong Xuyên Hà, khảo nghiệm kế tiếp là tu vi khinh công.
Có Đằng Long bộ, La Phong tự tin khinh công của hắn sẽ không thua Lý Hạ Sơn!
Lý Hạ Sơn vừa rồi đã lĩnh giáo sự cuồng vọng của La Phong, nhưng nghe thấy lời của La Phong, vẫn sửng sốt một chút, hứng thú liếc mắt quan sát La Phong:
"Tốt! Ngươi đối với tu vi khinh công của mình có lòng tin như vậy, ta ngược lại muốn lĩnh giáo một chút, ta đi trước một bước!"
Khẽ quát một tiếng, Lý Hạ Sơn thi triển Đại La bộ, một cước đạp xuống tảng đá lớn.
“Ầm ầm”
Tảng đá cao bằng hai người phát nổ vang trời, Lý Hạ Sơn giống như mũi tên rời cung, bay vụt về Vong Xuyên Hà.
Vong Xuyên Hà rộng hơn vài trăm thước, giữa sông, cứ cách hai mươi mét sẽ có một khúc gỗ tròn xếp thẳng hàng, Lý Hạ Sơn dậm lên mấy khúc gỗ tròn đó, như đại bàng nhô lên ngụp xuống, liền biến mất trong hơi nước mịt mờ của Vong Xuyên Hà.
Tần Lạc Tuyết thấy Lý Hạ Sơn rời đi, ánh mắt đảo qua La Phong, rồi nhìn Băng Nhược Lam bên cạnh, cười ló lúm đồng tiền, tiếng nói nhẹ nhàng vang lên:
"Đệ nhất danh ta không tranh cùng các ngươi, nhưng ngai vàng đệ tam Sấm Vương, ta sẽ không bỏ qua."
Nói xong, Tần Lạc Tuyết cũng nhanh nhẹn rời đi, đến bờ sông, trực tiếp nhảy xuống, gót sen trên mặt nước không trầm xuống, như chuồn chuồn điểm nước, đạp sóng mà đi, dần dần đi xa.
Võ học mà nàng tu luyện chính là Vân Yên bộ - võ học hoàng cấp hạ phẩm.
Thi triển ra tựa như cưỡi mây đạp gió, cực kỳ phiêu dật nhẹ nhàng.
Lâm Tiêu Tiêu nhìn thoáng qua Lý Thiên Dương đang thoi thóp trên mặt đất, cắn môi đỏ mọng một cái, ánh mắt đảo qua La Phong bên cạnh, hiện lên một tia dứt khoát:
"Chỉ cần ta có thể đoạt được một trong ba vị trí đầu bảng, đạt được võ học hoàng cấp thượng phẩm, lập tức có thể đột phá Thiết Cốt Cảnh! Đến lúc đó nhất định có thể vượt qua hắn!"
“Xoát”
Lâm Tiêu Tiêu thi triển võ học khinh thân, cũng tiến thẳng về phía bờ sông.
Thấy Lâm Tiêu Tiêu nhanh chóng rời đi, La Phong nhìn xuống Lý Thiên Dương đang thoi thóp trên mặt đất, khẽ lắc đầu:
"Lý Thiên Dương, uổng cho ngươi còn muốn vì nàng xuất đầu lộ diện, bây giờ bản thân ngươi bị trọng thương, vậy mà nàng đối với ngươi không hỏi han không để ý, không biết khi ngươi biết được việc này sẽ nghĩ gì.” Cười nhạt vài tiếng, ngẩng đầu, La Phong nhìn Băng Nhược Lam nói: "Nhược Lam, đưa tay cho ta."
"Để làm gì?" - Băng Nhược Lam nhìn La Phong, con ngươi có chút bối rối. Đến bây giờ nàng vẫn chưa hết chấn kinh về việc La Phong đánh bại Lý Thiên Dương.
"Cô quên rồi sao? Ta nói sẽ giúp cho cô đoạt được một trong ba vị trí đầu!" - La Phong cười nhạt nói.
Băng Nhược Lam sửng sốt, nhớ lại lời mà Cơ Vô Nguyệt nhắc nhở lúc trước, chần chờ nói:
"Nhưng ngươi không phải muốn cùng Lý Hạ Sơn tranh đoạt vị trí đệ nhất Sấm Vương sao? Mang theo ta... A, La Phong, ngươi làm gì vậy? Mau thả ta xuống..."
Băng Nhược Lam không muốn La Phong lo cho mình, nhưng không ngờ chỉ mới nói được nột nửa, cả người đột nhiên lơ lửng trên bầu trời, đến khi phục hồi tinh thần lại, phát hiện nàng đang ở trong lòng La Phong! Trong lòng vừa thẹn vừa vội, hai tay vỗ vỗ bả vai La Phong muốn xuống.
"Đừng nhúc nhích! Nếu không... ta liền vứt cô xuống Vong Xuyên Hà!" - La Phong ôm Băng Nhược Lam, cảm nhận được lòng bàn tay mềm mại kinh người, chạy về phía Vong Xuyên Hà.
Băng Nhược Lam bình tĩnh lại, quệt miệng, trừng mắt La Phong:
"La Phong, ngươi dám ăn hiếp ta! Ta chính là ban trưởng của ban Ngân Nguyệt, đừng tưởng rằng thực lực của ngươi cao hơn ta một chút thì có thể không để ta vào mắt!"
"Thật không?" La Phong hai mắt nheo lại, trong mắt lộ ra sự lạnh lùng nhè nhẹ, điềm nhiên nói: "Ban trưởng, cô cũng biết đời này ta ghét nhất là bị người khác uy hiếp?"
Băng Nhược Lam bị ánh mắt La Phong dọa đến hoảng sợ, nhát gan nói:
"Ngươi muốn làm gì?"
“Bốp”
La Phong đột nhiên giơ tay lên, trực tiếp đánh một cái vào mông Băng Nhược Lam, khẽ cười nói:
"Đây chính là nghiêm phạt!"
"Ngươi...” - Bị hành động bất ngờ của La Phong làm cho chấn động đến sững sờ, Băng Nhược Lam khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, hai mắt trợn thật lớn, khuôn mặt ánh ráng hồng. Từ trước tới nay chưa từng có ai đánh mông nàng.
Thất thần nửa ngày, Băng Nhược Lam chỉ có thể cắn răng phun ra ba chữ:
"Ngươi lưu manh!"
Lúc này, La Phong đã đến bờ sông, không để ý đến Băng Nhược Lam, lập tức thi triển Đằng Long bộ, dậm xuống một phát, vọt xa gần bốn mươi mét.
"A!" - Băng Nhược Lam không hề chuẩn bị, sợ đến mặt hoa thất sắc, ôm chặt lấy La Phong, những lời trách mắng trên miệng đều bị nuốt hết vào trong.
Thấy Băng Nhược Lam chôn chặt đầu vào ngực mình, La Phong trong lòng cười thầm, nhắm ngay cọc gỗ trước mặt, thân hình bay vút, giống như một con du long, kéo dài qua sông.
Mặc dù Đằng Long bộ của La Phong mới chỉ ở nhị trọng, nhưng vì trong cơ thể hắn có mười tám đạo Mạch Luân, nên uy lực tương đương với tứ trọng, có thể nhảy vượt qua bốn mươi đến năm mươi mét, gấp bốn lần tốc độ bình thường, cho dù ôm Băng Nhược Lam, tốc độ của hắn vẫn nhanh như trước đến mức khó tin.
Lâm Tiêu Tiêu đi trước một bước, thấy La Phong và Băng Nhược Lam chậm chạp không đuổi theo, trong lòng mới vừa thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nghe được tiếng xé gió nhọn hoắt từ đỉnh đầu truyền đến.
Ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy La Phong ôm Băng Nhược Lam, bay nhanh về phía trước, vừa mới cùng nhau rơi xuống, liền vượt qua nửa sông, quả thực giống như là bay lên, không khỏi có hơi thất thần.
"Đó là võ học khinh thân gì vậy, sao có thể nhanh như vậy..." - Lâm Tiêu Tiêu kinh ngạc nhìn La Phong mang theo Băng Nhược Lam biến mất trong tầm mắt, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt, cắn chặt môi.
La Phong mang theo Băng Nhược Lam, rất nhanh liền vượt qua Vong Xuyên Hà, tiếp tục chạy thật nhanh khoảng nửa khắc đồng hồ, mới ngừng lại.
"Còn không buông ta ra, ta sẽ la lên cho người khác biết ngươi vô lễ với ta.” - La Phong dừng lại, nhìn Băng Nhược Lam vẫn ôm chặt hắn như trước, cười nói.
Băng Nhược Lam từ từ mở hai mắt ra, sau đó như là một con thỏ nhỏ bị hoảng sợ, lập tức từ trên người La Phong nhảy xuống.
Nghĩ đến vừa rồi chính mình còn nói La Phong là lưu manh, bây giờ lại ôm đối phương không buông tay, Băng Nhược Lam chỉ cảm thấy gương mặt như bị lửa đốt, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng La Phong.
"Nhược Lam, ta đã bỏ lại Tần Lạc Tuyết phía sau, việc thi đấu còn lại phải dựa vào cô thôi." - La Phong nhìn thoát qua phía sau, nói.
Thần sắc La Phong bình thản ung dung, khiến Băng Nhược Lam trấn định không ít, gật đầu, trong mắt hiện lên một tia kiên định:
"Được, ta nhất định sẽ lấy được vị trí thứ ba!"
"Vậy là tốt rồi, ta đi trước." - La Phong gật đầu, bốn đạo long khí trong suốt lập tức bay lên không ngớt bên cạnh hắn, nhảy lên một cái, biến mất vào rừng rậm.
Băng Nhược Lam sờ sờ chỗ vừa rồi bị La Phong đánh, con ngươi xinh đẹp chứa một tia ngại ngùng, thoáng nhìn về phía La Phong biến mất, mấp máy môi, cũng lập tức thi triển võ học khinh thân, bay về phía học viện.
Học viện Tử Dương.
Đã qua nửa ngày thi đấu, dựa theo kinh nghiệm trước kia, hiện tại là thời khắc tranh đấu cuối cùng, mọi người ngồi trên khán đài ở giữa sân đều vươn dài cổ, nhìn về cổng phía Tây của học viện.
"Tại sao lại chậm như vậy..." - Viện trưởng Tử Hoành Viễn ngồi ở chỗ cao nhất trên khán đài, ánh mắt hiển lên một tia kinh ngạc.
Dựa theo thời gian thi đấu của Sấm Vương tranh tài đợt trước mà suy đoán, hiện tại cũng nên có người trở về chứ, nhưng cửa phía Tây vẫn như trước không có bất kỳ bóng người nào, trên quảng trường mười kim quang lóng lánh của ngai vàng Sấm Vương vẫn lẻ loi xếp hàng cùng một chỗ.
Phía dưới khán đài, mặt Lý Nguyên Hào không có một chút sốt ruột, bưng trà chậm rãi thưởng thức, trong ánh mắt chứa đựng một tia lãnh ý, thỉnh thoảng liếc Cơ Vô Nguyệt bên cạnh.
Hắn biết vì sao thời gian dài như vậy vẫn chưa có người nào xuất hiện, Lý Thiên Dương trước khi lên đường từng nói với hắn, trên đường sẽ giáo huấn La Phong thật tốt!
Vẻ mặt Lý Nguyên Hào tương đối thản nhiên, ánh mắt của Cơ Vô Nguyệt lại hết sức sốt ruột.
Mọi người đều biết tính cách của Lý Nguyên Hào, có thù tất báo, nàng mơ hồ đoán ra nguyên nhân vì sao chưa có học viên nào hoàn thành cuộc tranh đấu vào thời điểm này.
Nếu không phải thân là giáo tập không thể vào khu vực thi đấu, nàng hiện tại chỉ hận không thể lập tức đi kiểm tra.
"Cơ Vô Nguyệt, ngươi hình như rất nôn nóng tranh đấu?" Lý Nguyên Hào buông chén trà xuống, nhìn Cơ Vô Nguyệt cười ha hả nói: "Thi đấu là chuyện của học viên, chúng ta thân là giáo tập, không nên quá quan tâm. Huống chi, học viên của ban Ngân Nguyệt cho dù thua người trong ban của ta, không phải cũng rất bình thường sao?"
Ánh mắt của Cơ Vô Nguyệt hơi lạnh, đè nén lửa giận trong lòng, nhìn Lý Nguyên Hào cười lạnh nói:
"Học viên của ta, không cần Lý giáo tập hao tâm. Nhưng có chuyện ta cũng muốn hỏi ngươi, ta nghe nói nửa tháng trước, lệnh công tử Lý Thiên Dương cùng La Phong của ban chúng ta ở Thanh Phong trấn vì tranh đoạt một cây đao mà so đấu với nhau. Kết quả lệnh công tử lấy tu vi ngũ trọng Thiết Cốt Cảnh, lại bại bởi tứ trọng Cương Nhu Cảnh hậu kỳ của La Phong, không biết việc này có phải thật vậy hay không? "
“Phì…”
“Xùy”
Bên cạnh vang lên một tràng cười.
Việc này phát sinh ở Thanh Phong trấn, cho nên rất nhiều người đều biết.
Võ giả ngũ trọng Thiết Cốt Cảnh, trong lúc so tài lại thua võ giả tứ trọng Cương Nhu Cảnh, đây quả thực là chuyện mất hết mặt mũi.
"Cơ Vô Nguyệt, ngươi..." - Sắc mạnh Lý Nguyên Hào tái xanh, vụt đứng dậy, nhìn thoáng qua các giáo tập, nguyên lão xung quanh, mới ngồi xuống lại.
"Hừ! Mã hữ thất đề. La Phong chẳng qua là may mắn nên mới đắc thắng, loại tiểu tử không biết trời cao đất rộng này, sớm muộn cũng sẽ bị giáo huấn!" - Lý Nguyên Hào híp hai mắt, trong lời nói có một loại ý vị sâu xa.
“Bịch”
Quăng mạnh xuống đất, bán sống bán chết, Lý Thiên Dương toàn thân nhuốm máu, gắng sức mở hai mắt ra, nhìn chòng chọc La Phong, còn chưa kịp nói một tiếng “ngươi”, liền trực tiếp hôn mê.
Ba chiêu!
Vẻn vẹn ba chiêu, Lý Thiên Dương ngũ trọng Thiết Cốt Cảnh trung kỳ liền bị La Phong đánh cho tứ chi xương cốt vỡ vụn thành từng mảnh, sống không bằng chết!
"Tại sao có thể như vậy..." - Lâm Tiêu Tiêu đứng một bên, mặt trắng bệch, thân hình lảo đảo lùi về sau mấy bước, vẻ mặt sợ hãi nhìn La Phong, đôi mắt ngày thường cao ngạo như chim khổng tước kia, lúc này ảm đạm không một tia sáng, tựa như hồn phách đều bị hút ra.
Nàng còn muốn Lý Thiên Dương hung hăng giáo huấn La Phong, nhưng vạn lần không ngờ, người đã từng là phế vật trong mắt nàng, không biết lúc nào đã cường đại đến trình độ này! Bóng người trước mắt khiến cho nàng xuất hiện cảm giác lạnh buốt từ đáy lòng.
La Phong lướt mắt nhìn Lý Thiên Dương đang hấp hối nằm trên mặt đất, không xuất thủ.
Tứ chi xương cốt của Lý Thiên Dương nát hết, coi như khôi phục, thực lực cũng sẽ tổn hao nhiều.
“Bốp bốp bốp...”
Tiếng vỗ tay liên tiếp vang lên, Lý Hạ Sơn đứng trên tảng đá lớn, đối mặt cười nói với La Phong:
"Lấy tu vi ngũ trọng Thiết Cốt Cảnh sơ kỳ, đánh bại Lý Thiên Dương, không tồi! La Phong, ngươi có tư cách làm đối thủ của Lý Hạ Sơn ta!"
La Phong quay đầu lại, thấy Lý Hạ Sơn, hai mắt hơi nheo lại, trên người cũng tuôn ra một hồi chiến ý lạnh thấu xương.
Hiện tại hắn đánh bại Lý Thiên Dương, phóng mắt nhìn toàn bộ ngoại viện, thực lực đủ để cùng hắn đánh một trận chỉ còn lại có Lý Hạ Sơn, nếu như có thể đánh bại đối phương, liền chân chính trở thành đệ nhất của ngoại viện.
Lý Hạ Sơn cảm giác được chiến ý trên người La Phong, sửng sốt một chút, trong mắt lập tức hiện lên ý cười:
"Ha ha ha... có khí phách! Không hổ là người dám khiêu chiến với Đoan Mộc Ngọc. Ta cũng rất muốn cùng ngươi luận bàn một chút, nhưng đáng tiếc, bây giờ không phải lúc."
Lý Hạ Sơn nhìn thoáng qua Cự Mộc Cốc.
Dây dưa nãy giờ, lại có không ít người chạy ra khỏi Cự Mộc Cốc, đang chạy về đằng này.
"La Phong, chuyện so tài xem ra chỉ có thể tạm thời gác lại. Nhìn thân pháp lúc nãy của ngươi, khinh công tựa hồ cũng không tồi, có dám tỷ thí khinh công với ta không? Xem ai có thể leo lên ngai vàng đệ nhất Sấm Vương!" - Lý Hạ Sơn cất cao giọng nói.
La Phong đứng chắp tay, nhìn Lý Hạ Sơn, ánh mắt nghiêm nghị:
"Sao lại không dám! Ngai vàng đệ nhất Sấm Vương không phải La Phong ta thì còn ai nữa!"
Trước khi bắt đầu tranh đấu, La Phong không mơ ước đến ngai vàng đệ nhất Sấm Vương. Tu vi của Lý Hạ Sơn là ngũ trọng Thiết Cốt Cảnh hậu kỳ, thực lực hoàn toàn không thể so sánh với Lý Thiên Dương, danh xưng đệ nhất cơ bản là không có hy vọng.
Nhưng bây giờ không giống lúc trước nữa, vượt qua Yêu Lâm và Cự Mộc Cốc, hiện tại ba cửa ải đại nạn chỉ còn lại có Vong Xuyên Hà, khảo nghiệm kế tiếp là tu vi khinh công.
Có Đằng Long bộ, La Phong tự tin khinh công của hắn sẽ không thua Lý Hạ Sơn!
Lý Hạ Sơn vừa rồi đã lĩnh giáo sự cuồng vọng của La Phong, nhưng nghe thấy lời của La Phong, vẫn sửng sốt một chút, hứng thú liếc mắt quan sát La Phong:
"Tốt! Ngươi đối với tu vi khinh công của mình có lòng tin như vậy, ta ngược lại muốn lĩnh giáo một chút, ta đi trước một bước!"
Khẽ quát một tiếng, Lý Hạ Sơn thi triển Đại La bộ, một cước đạp xuống tảng đá lớn.
“Ầm ầm”
Tảng đá cao bằng hai người phát nổ vang trời, Lý Hạ Sơn giống như mũi tên rời cung, bay vụt về Vong Xuyên Hà.
Vong Xuyên Hà rộng hơn vài trăm thước, giữa sông, cứ cách hai mươi mét sẽ có một khúc gỗ tròn xếp thẳng hàng, Lý Hạ Sơn dậm lên mấy khúc gỗ tròn đó, như đại bàng nhô lên ngụp xuống, liền biến mất trong hơi nước mịt mờ của Vong Xuyên Hà.
Tần Lạc Tuyết thấy Lý Hạ Sơn rời đi, ánh mắt đảo qua La Phong, rồi nhìn Băng Nhược Lam bên cạnh, cười ló lúm đồng tiền, tiếng nói nhẹ nhàng vang lên:
"Đệ nhất danh ta không tranh cùng các ngươi, nhưng ngai vàng đệ tam Sấm Vương, ta sẽ không bỏ qua."
Nói xong, Tần Lạc Tuyết cũng nhanh nhẹn rời đi, đến bờ sông, trực tiếp nhảy xuống, gót sen trên mặt nước không trầm xuống, như chuồn chuồn điểm nước, đạp sóng mà đi, dần dần đi xa.
Võ học mà nàng tu luyện chính là Vân Yên bộ - võ học hoàng cấp hạ phẩm.
Thi triển ra tựa như cưỡi mây đạp gió, cực kỳ phiêu dật nhẹ nhàng.
Lâm Tiêu Tiêu nhìn thoáng qua Lý Thiên Dương đang thoi thóp trên mặt đất, cắn môi đỏ mọng một cái, ánh mắt đảo qua La Phong bên cạnh, hiện lên một tia dứt khoát:
"Chỉ cần ta có thể đoạt được một trong ba vị trí đầu bảng, đạt được võ học hoàng cấp thượng phẩm, lập tức có thể đột phá Thiết Cốt Cảnh! Đến lúc đó nhất định có thể vượt qua hắn!"
“Xoát”
Lâm Tiêu Tiêu thi triển võ học khinh thân, cũng tiến thẳng về phía bờ sông.
Thấy Lâm Tiêu Tiêu nhanh chóng rời đi, La Phong nhìn xuống Lý Thiên Dương đang thoi thóp trên mặt đất, khẽ lắc đầu:
"Lý Thiên Dương, uổng cho ngươi còn muốn vì nàng xuất đầu lộ diện, bây giờ bản thân ngươi bị trọng thương, vậy mà nàng đối với ngươi không hỏi han không để ý, không biết khi ngươi biết được việc này sẽ nghĩ gì.” Cười nhạt vài tiếng, ngẩng đầu, La Phong nhìn Băng Nhược Lam nói: "Nhược Lam, đưa tay cho ta."
"Để làm gì?" - Băng Nhược Lam nhìn La Phong, con ngươi có chút bối rối. Đến bây giờ nàng vẫn chưa hết chấn kinh về việc La Phong đánh bại Lý Thiên Dương.
"Cô quên rồi sao? Ta nói sẽ giúp cho cô đoạt được một trong ba vị trí đầu!" - La Phong cười nhạt nói.
Băng Nhược Lam sửng sốt, nhớ lại lời mà Cơ Vô Nguyệt nhắc nhở lúc trước, chần chờ nói:
"Nhưng ngươi không phải muốn cùng Lý Hạ Sơn tranh đoạt vị trí đệ nhất Sấm Vương sao? Mang theo ta... A, La Phong, ngươi làm gì vậy? Mau thả ta xuống..."
Băng Nhược Lam không muốn La Phong lo cho mình, nhưng không ngờ chỉ mới nói được nột nửa, cả người đột nhiên lơ lửng trên bầu trời, đến khi phục hồi tinh thần lại, phát hiện nàng đang ở trong lòng La Phong! Trong lòng vừa thẹn vừa vội, hai tay vỗ vỗ bả vai La Phong muốn xuống.
"Đừng nhúc nhích! Nếu không... ta liền vứt cô xuống Vong Xuyên Hà!" - La Phong ôm Băng Nhược Lam, cảm nhận được lòng bàn tay mềm mại kinh người, chạy về phía Vong Xuyên Hà.
Băng Nhược Lam bình tĩnh lại, quệt miệng, trừng mắt La Phong:
"La Phong, ngươi dám ăn hiếp ta! Ta chính là ban trưởng của ban Ngân Nguyệt, đừng tưởng rằng thực lực của ngươi cao hơn ta một chút thì có thể không để ta vào mắt!"
"Thật không?" La Phong hai mắt nheo lại, trong mắt lộ ra sự lạnh lùng nhè nhẹ, điềm nhiên nói: "Ban trưởng, cô cũng biết đời này ta ghét nhất là bị người khác uy hiếp?"
Băng Nhược Lam bị ánh mắt La Phong dọa đến hoảng sợ, nhát gan nói:
"Ngươi muốn làm gì?"
“Bốp”
La Phong đột nhiên giơ tay lên, trực tiếp đánh một cái vào mông Băng Nhược Lam, khẽ cười nói:
"Đây chính là nghiêm phạt!"
"Ngươi...” - Bị hành động bất ngờ của La Phong làm cho chấn động đến sững sờ, Băng Nhược Lam khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, hai mắt trợn thật lớn, khuôn mặt ánh ráng hồng. Từ trước tới nay chưa từng có ai đánh mông nàng.
Thất thần nửa ngày, Băng Nhược Lam chỉ có thể cắn răng phun ra ba chữ:
"Ngươi lưu manh!"
Lúc này, La Phong đã đến bờ sông, không để ý đến Băng Nhược Lam, lập tức thi triển Đằng Long bộ, dậm xuống một phát, vọt xa gần bốn mươi mét.
"A!" - Băng Nhược Lam không hề chuẩn bị, sợ đến mặt hoa thất sắc, ôm chặt lấy La Phong, những lời trách mắng trên miệng đều bị nuốt hết vào trong.
Thấy Băng Nhược Lam chôn chặt đầu vào ngực mình, La Phong trong lòng cười thầm, nhắm ngay cọc gỗ trước mặt, thân hình bay vút, giống như một con du long, kéo dài qua sông.
Mặc dù Đằng Long bộ của La Phong mới chỉ ở nhị trọng, nhưng vì trong cơ thể hắn có mười tám đạo Mạch Luân, nên uy lực tương đương với tứ trọng, có thể nhảy vượt qua bốn mươi đến năm mươi mét, gấp bốn lần tốc độ bình thường, cho dù ôm Băng Nhược Lam, tốc độ của hắn vẫn nhanh như trước đến mức khó tin.
Lâm Tiêu Tiêu đi trước một bước, thấy La Phong và Băng Nhược Lam chậm chạp không đuổi theo, trong lòng mới vừa thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nghe được tiếng xé gió nhọn hoắt từ đỉnh đầu truyền đến.
Ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy La Phong ôm Băng Nhược Lam, bay nhanh về phía trước, vừa mới cùng nhau rơi xuống, liền vượt qua nửa sông, quả thực giống như là bay lên, không khỏi có hơi thất thần.
"Đó là võ học khinh thân gì vậy, sao có thể nhanh như vậy..." - Lâm Tiêu Tiêu kinh ngạc nhìn La Phong mang theo Băng Nhược Lam biến mất trong tầm mắt, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt, cắn chặt môi.
La Phong mang theo Băng Nhược Lam, rất nhanh liền vượt qua Vong Xuyên Hà, tiếp tục chạy thật nhanh khoảng nửa khắc đồng hồ, mới ngừng lại.
"Còn không buông ta ra, ta sẽ la lên cho người khác biết ngươi vô lễ với ta.” - La Phong dừng lại, nhìn Băng Nhược Lam vẫn ôm chặt hắn như trước, cười nói.
Băng Nhược Lam từ từ mở hai mắt ra, sau đó như là một con thỏ nhỏ bị hoảng sợ, lập tức từ trên người La Phong nhảy xuống.
Nghĩ đến vừa rồi chính mình còn nói La Phong là lưu manh, bây giờ lại ôm đối phương không buông tay, Băng Nhược Lam chỉ cảm thấy gương mặt như bị lửa đốt, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng La Phong.
"Nhược Lam, ta đã bỏ lại Tần Lạc Tuyết phía sau, việc thi đấu còn lại phải dựa vào cô thôi." - La Phong nhìn thoát qua phía sau, nói.
Thần sắc La Phong bình thản ung dung, khiến Băng Nhược Lam trấn định không ít, gật đầu, trong mắt hiện lên một tia kiên định:
"Được, ta nhất định sẽ lấy được vị trí thứ ba!"
"Vậy là tốt rồi, ta đi trước." - La Phong gật đầu, bốn đạo long khí trong suốt lập tức bay lên không ngớt bên cạnh hắn, nhảy lên một cái, biến mất vào rừng rậm.
Băng Nhược Lam sờ sờ chỗ vừa rồi bị La Phong đánh, con ngươi xinh đẹp chứa một tia ngại ngùng, thoáng nhìn về phía La Phong biến mất, mấp máy môi, cũng lập tức thi triển võ học khinh thân, bay về phía học viện.
Học viện Tử Dương.
Đã qua nửa ngày thi đấu, dựa theo kinh nghiệm trước kia, hiện tại là thời khắc tranh đấu cuối cùng, mọi người ngồi trên khán đài ở giữa sân đều vươn dài cổ, nhìn về cổng phía Tây của học viện.
"Tại sao lại chậm như vậy..." - Viện trưởng Tử Hoành Viễn ngồi ở chỗ cao nhất trên khán đài, ánh mắt hiển lên một tia kinh ngạc.
Dựa theo thời gian thi đấu của Sấm Vương tranh tài đợt trước mà suy đoán, hiện tại cũng nên có người trở về chứ, nhưng cửa phía Tây vẫn như trước không có bất kỳ bóng người nào, trên quảng trường mười kim quang lóng lánh của ngai vàng Sấm Vương vẫn lẻ loi xếp hàng cùng một chỗ.
Phía dưới khán đài, mặt Lý Nguyên Hào không có một chút sốt ruột, bưng trà chậm rãi thưởng thức, trong ánh mắt chứa đựng một tia lãnh ý, thỉnh thoảng liếc Cơ Vô Nguyệt bên cạnh.
Hắn biết vì sao thời gian dài như vậy vẫn chưa có người nào xuất hiện, Lý Thiên Dương trước khi lên đường từng nói với hắn, trên đường sẽ giáo huấn La Phong thật tốt!
Vẻ mặt Lý Nguyên Hào tương đối thản nhiên, ánh mắt của Cơ Vô Nguyệt lại hết sức sốt ruột.
Mọi người đều biết tính cách của Lý Nguyên Hào, có thù tất báo, nàng mơ hồ đoán ra nguyên nhân vì sao chưa có học viên nào hoàn thành cuộc tranh đấu vào thời điểm này.
Nếu không phải thân là giáo tập không thể vào khu vực thi đấu, nàng hiện tại chỉ hận không thể lập tức đi kiểm tra.
"Cơ Vô Nguyệt, ngươi hình như rất nôn nóng tranh đấu?" Lý Nguyên Hào buông chén trà xuống, nhìn Cơ Vô Nguyệt cười ha hả nói: "Thi đấu là chuyện của học viên, chúng ta thân là giáo tập, không nên quá quan tâm. Huống chi, học viên của ban Ngân Nguyệt cho dù thua người trong ban của ta, không phải cũng rất bình thường sao?"
Ánh mắt của Cơ Vô Nguyệt hơi lạnh, đè nén lửa giận trong lòng, nhìn Lý Nguyên Hào cười lạnh nói:
"Học viên của ta, không cần Lý giáo tập hao tâm. Nhưng có chuyện ta cũng muốn hỏi ngươi, ta nghe nói nửa tháng trước, lệnh công tử Lý Thiên Dương cùng La Phong của ban chúng ta ở Thanh Phong trấn vì tranh đoạt một cây đao mà so đấu với nhau. Kết quả lệnh công tử lấy tu vi ngũ trọng Thiết Cốt Cảnh, lại bại bởi tứ trọng Cương Nhu Cảnh hậu kỳ của La Phong, không biết việc này có phải thật vậy hay không? "
“Phì…”
“Xùy”
Bên cạnh vang lên một tràng cười.
Việc này phát sinh ở Thanh Phong trấn, cho nên rất nhiều người đều biết.
Võ giả ngũ trọng Thiết Cốt Cảnh, trong lúc so tài lại thua võ giả tứ trọng Cương Nhu Cảnh, đây quả thực là chuyện mất hết mặt mũi.
"Cơ Vô Nguyệt, ngươi..." - Sắc mạnh Lý Nguyên Hào tái xanh, vụt đứng dậy, nhìn thoáng qua các giáo tập, nguyên lão xung quanh, mới ngồi xuống lại.
"Hừ! Mã hữ thất đề. La Phong chẳng qua là may mắn nên mới đắc thắng, loại tiểu tử không biết trời cao đất rộng này, sớm muộn cũng sẽ bị giáo huấn!" - Lý Nguyên Hào híp hai mắt, trong lời nói có một loại ý vị sâu xa.
Tác giả :
Thục Cuồng Nhân