Vô Cương
Chương 44: Hơi Đau Buồn
Tiêu Trường Thanh cảm thấy bản thân quả thực xui xẻo tám đời.
Ông ta tìm kiếm rất lâu trong cụm cung điện này nhưng lại không thể vào được căn phòng nào cả.
Tâm trạng đã từ sự phấn chấn, kích động, mong đợi ban đầu chuyển sang vô cùng suy sụp.
Kết quả vừa nãy không biết từ đâu đột nhiên xông ra một con thú khổng lồ đáng sợ, hình dáng giống như con Tranh được miêu tả trong Sơn Hải Kinh vậy.
Sau khi nhìn thấy mình thì giống như nhìn thấy kẻ thù đã giết cả nhà nó, khắp người trên dưới đều ngùn ngụt lửa giận, điên cuồng xông về phía ông ta.
Chỉ chạm mặt một chút mà Tiêu Trường Thanh đã bị hủy đi một món pháp khí hộ thân chưa từng lấy ra dùng. Đó là vật báu mà ông ta có được từ một di tích thượng cổ trước đây!
Tuy ông ta không phân biệt được cấp phẩm nhưng đoán chừng nó đã vượt qua cấp Tiên Thiên!
Võ giả tuổi tác cao, di tích thăm dò nhiều rồi thì trên người ai mà chẳng có mấy món bảo bối cất dưới đáy rương?
Tiêu Trường Thanh thậm chí không kịp đau lòng thì đã bắt đầu trốn chạy thục mạng.
Nhưng con dị thú đáng sợ này không biết vì sao giống như hoàn toàn nhắm vào ông ta, cứ mãi đuổi theo phía sau không tha.
Ông ta có nghiên cứu về pháp trận, trên người mang theo mấy món pháp khí, nếu mà mò mẫm từ từ thì vấn đề cũng không lớn.
Nhưng nay phải chạy trốn điên cuồng như vậy thì đâu thể tập trung phân tích tính toán được?
Vì vậy, không bao lâu sau, Tiêu Trường Thanh có mấy lần suýt chết ở trong sát trận.
Trên dưới khắp người cũng đầy máu tươi, bộ dạng vô cùng thảm thương.
Tìm kiếm bảo vật gì chứ, cơ duyên gì chứ, đều biến hết đi... hiện giờ có thể chạy thoát thân là tốt lắm rồi!
Coi như ông ta vẫn chưa thật sự xui xẻo tận cùng, trong tình trạng trọng thương sắp chết, cuối cùng cũng chạy thoát ra khỏi pháp trận.
Phía sau truyền đến tiếng gầm rống không cam lòng của con Tranh đó, nhưng nó lại không hề đuổi theo ra ngoài.
Tiêu Trường Thanh ngồi phịch xuống đất, cả người gần như sắp hư thoát hoàn toàn. Ông ta thở dốc, kinh hồn quay đầu nhìn về phía sau lưng.
Cụm cung điện khí thế khoáng đạt ở ngay đó, nhìn rất rõ ràng.
Từ chỗ này không cảm nhận được chút nguy cơ nào.
Tiêu Trường Thanh ngẩng đầu thở dài, sự đau khổ trỗi dậy trong lòng, suýt chút nữa không kìm nỗi mà nước mắt lã chã.
Đây gọi là may mắn gì chứ?
Rõ ràng là một di tích thượng cổ bảo tồn hoàn hảo, dù không được tìm tàng kinh các thì tìm được một kho vũ khí tầm thường cũng là một món của cải khổng lồ rồi!
Kết quả không có được thứ gì thì cũng thôi đi, lại còn mất đi một đống bảo bối, suýt nữa lại còn mất cả mạng.
Ông ta rất muốn quay người mắng chửi một trận nhưng lại không dám, có trời mới biết con vật đó có xông ra từ trong đó không?
Thực ra trước đây ông ta đã nghe nói đến tiếng gầm rống tựa như tiếng sấm rền của con Tranh rồi, ông ta vẫn luôn trốn một cách cẩn thận.
Ai ngờ xui xẻo như vậy...
Tiêu Trường Thanh lấy từ trên người ra mấy viên đan dược rồi uống, sau đó lại lấy ra một số thuốc bôi ngoài da, run rẩy đắp thuốc lên vết thương của mình.
Khí thế trên người không còn gì, vẻ mặt bi thương xui xẻo.
Hồi lâu sau, ông ta mới đứng dậy lảo đảo đi về phía bờ sông.
Không ngờ vừa ngẩng đầu lên thì lại nhìn thấy có mấy người ở bên sông ở phía xa xa đang nhìn ông ta với vẻ mặt kinh ngạc.
“Tiêu tiền bối!” Lưu Phương bên đó chắp tay về phía Tiêu Trường Thanh, trong ánh mắt mang theo mấy phần ngạc nhiên: “Tiền bối đã gặp nguy hiểm ư?”
Trong lòng Tiêu Trường Thanh lập tức giống như có hàng vạn con dương đà hú hét chạy qua.
Đây là chuyện gì chứ?
Mất hết thể diện rồi!
Trong lòng Lưu Phương ở bên bờ sông lại đầy kinh hãi, không kìm được nhìn cụm cung điện ở nơi không xa đó một cái, nói thầm bề ngoài cũng không nhìn ra nơi đó có ẩn chứa nguy hiểm gì?
Nhưng tiếng thú gầm như sấm rền vừa nãy, mấy người họ lại nghe thấy rõ mồn một, mặt sợ đến nỗi trắng bệch.
Trong một di tích không biết đã tồn tại mấy ngàn vạn năm lại có sinh vật sống, chuyện này thực sự khiến người khác sợ hãi.
Đầu tiên là Tề Hằng dở sống dở chết, cả người gần như đều bị phế, bộ dạng đó thảm thương đến nỗi mẹ hắn có đến cũng không nhận ra được.
Họ vẫn chưa cứu Tề Hằng tỉnh lại thì chớp mắt lại nhìn thấy Tiêu tiền bối hùng mạnh chạy ra từ trong đó với vẻ mặt thê thảm.
Vừa nãy ba người họ còn đắc ý, nhưng hiện giờ lại giống như bị dội một gáo nước lạnh, trực tiếp rút lui.
Tiêu Trường Thanh chỉnh lại y phục, miễn cưỡng khiến bản thân trông có vẻ ung dung một chút.
Nhưng thương thế nghiêm trọng trên người và bộ áo quần rách rưới đó vẫn bán đứng sự khốn cùng của ông ta.
Tuy nhiên khoảnh khắc tiếp theo, Tiêu Trường Thanh đã quên hết những thứ đó. Bởi vì ông ta nhìn thấy Tề Hằng nằm ở đó chỉ còn lại một hơi tàn.
“Đây là... Tề sư đệ? Sao đệ ấy lại thê thảm thế này?”
Tiêu Trường Thanh tuy cũng không thích Tề Hằng cho lắm, nhưng hiện giờ nhìn thấy bộ dạng thảm thương của hắn thì trong lòng cũng không nén nỗi dâng lên mấy phần thương cảm kiểu một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Ai nói một di tích thượng cổ hoàn chỉnh là một nơi tốt? Sau này ai còn dám nói như vậy ta sẽ liều mạng với hắn!
“Là Tề công tử, anh ta bị thương rất nặng.” Lưu Phương cười gượng nói.
Lúc này, Tề Hằng nằm ở đó đột nhiên phát ra một loạt tiếng rên rỉ đau khổ, sau đó từ từ... mở mắt ra.
“Ta... vẫn còn sống ư?” Tề Hằng vẻ mặt yếu ớt.
“Tề công tử, cậu tỉnh rồi?” Lưu Phương vội vàng sáp lại gần, công lao này không thể để người khác cướp được!
Ơn cứu mạng đó chứ giỡn!
Đối phương là nhân vật lớn của Cửu Tiêu.
Tề Hằng vừa tỉnh lại thì cảm thấy khắp người mình tựa như bị người ta xé vụn thành vô số mảnh, cảm giác đau thấu xương cốt đó khiến hắn muốn chết đi.
Hắn hiện giờ ngay cả một ngón tay cũng không động đậy nổi, gương mặt trẻ con vẹo mũi đó méo mó một phần.
“Tề công tử, đây là đan dược trị thương thượng hạng, cậu mở miệng ra tôi đút cho cậu.”
Lưu Phương có hơi tiếc của lấy ra một bình ngọc nhỏ, đổ từ trong đó ra một viên đan dược, đút vào miệng Tề Hằng.
Tuy nói là rất đau lòng nhưng Lưu Phương cảm thấy mình đã cứu mạng Tề Hằng, loại đệ tử cổ giáo này tương lai nhất định sẽ báo đáp gấp bội.
Dù là có thể nhận được một chút tình người thì cũng đáng rồi!
Tề Hằng hơi mở miệng nuốt viên đan dược này, cả người hắn hiện giờ đều đã tê dại rồi, ngay cả sự đau khổ cực lớn đó dường như cũng dần dần rời hắn mà đi.
Sau khi uống xong viên đan dược đó, tinh thần của Tề Hằng nhanh chóng tốt hơn một chút, nhưng trong thân thể, sự đau khổ cực lớn đó tựa như thủy triều cứ không ngừng dâng lên.
Khiến hắn đau không muốn sống!
Sau đó, hắn nhìn Lưu Phương rồi nói một cách khó khăn: “Anh là... Lưu Phương của Lưu gia? Cảm ơn.”
“Tề công tử, cậu đừng khách sáo, dưỡng thương cho tốt quan trọng hơn!” Trong lòng Lưu Phương trở nên kích động, bản thân quả nhiên cứu Tề công tử không vô ích.
Tề Hằng nằm ở đó, sau khi uống viên đan dược của Lưu Phương, trạng thái tinh thần cả người bắt đầu từ từ hồi phục.
Dược hiệu mạnh mẽ trong đan dược cũng có tác dụng giảm đau mạnh.
Tề Hằng cảm thấy trong thân thể bản thân đã hồi phục một chút sức mạnh, ít nhất tay hắn có thể cử động rồi.
Sau đó hắn ngay lập tức sờ vào giữa hai chân mình, bởi vì ở đó... quả thực là đau quá!
Trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc, tại sao ở đó lại đau như vậy? Đau đến tận xương tủy.
Thế là tay của Tề Hằng run cầm cập, cũng không để tâm người khác có chê cười không, đưa tay mình từ từ thò vào chỗ đó...
Khoảnh khắc tiếp theo.
“Hức! Hu hu hu hu!”
Một chuỗi tiếng gào thảm kinh thiên động địa vang lên.
Cả người Tề Hằng bỗng chốc ngất đi.
Tiêu Trường Thanh nhìn đến nỗi giương mắt đờ đẫn, vẻ mặt ngớ ra nhìn sang ba người Lưu Phương, Lưu A Bát và Lưu A Cửu.
Lưu Phương và Lưu A Bát cũng trơ như ngỗng, sau đó hai người lại nhìn về phía Lưu A cửu. Vừa nãy người thoa thuốc cho Tề Hằng là anh ta.
Lưu A Cửu trước tiên là dè dặt nhìn Tề Hằng hôn mê lần nữa, sau đó nói không nên lời: “Cái đó... cái đó... cái này.”
“Em mau nói đi chứ! Lề mề cái con khỉ?” Lưu A Bát có hơi cáu rồi.
Lưu A Cửu nói nhỏ tiếng với vẻ mặt xoắn xuýt: “Trứng của Tề công tử... có thể là nát rồi.”
“...”
Hức!
Ba người Tiêu Trường Thanh và Lưu Phương, Lưu A Bát đều không kìm nỗi hít ngược một hơi lạnh, sắc mặt cổ quái nhìn Tề Hằng hôn mê dưới đất, kẹp chặt hai chân lại một cách vô thức.
Đều có cảm giác đau buồn nhẹ.
Đau đến phát hoảng thay cho hắn!
Bị thương thì bị thương, sao còn có thể tổn thương đến bảo bối của mình luôn rồi?
Một người đàn ông, trứng nát rồi... đây là việc gì vậy chứ? Sau này còn ra ngoài làm ăn thế nào được?
Trong lòng Tiêu Trường Thanh nhớ đến, Tề sư đệ vốn dĩ ít nhiều có chút hơi giống giọng con gái, giờ thì tốt rồi, thật sự trở thành thái giám rồi!
Tiếp đó ông ta bỗng nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng hơn!
Tề sư đệ trở thành thái giám rồi, vậy thì Lâm sư muội gả qua đó há chẳng phải là làm quả phụ sống ư?
Nghĩ đến dung nhan xinh đẹp như hoa của Lâm sư muội, Tiêu Trường Thanh bèn cảm thấy rất đáng tiếc. Ông ta rất rõ, nếu Tề sư đệ không nát trứng thì hôn sự này còn có một chút khả năng hủy bỏ.
Nhưng hiện giờ Tề sư đệ đã trở thành thái giám thì hôn sự này... ngược lại hầu như không có khả năng xảy ra biến cố rồi!
Bởi vì Cửu Tiêu tuyệt đối sẽ không cho phép vụ tai tiếng này xảy ra trên người đệ tử chủ chốt của môn phái mình!
Cho dù là để che giấu thì cũng chắc chắn phải kiên trì hôn sự này đến cùng.
Lâm sư muội... thật là đáng tiếc mà!
Mấy người đứng ở đây, nhất thời bất giác đều có chút không nói nên lời.
Lưu Phương dè dặt nhìn Tiêu Trường Thanh: “Tiêu tiền bối, bên trong di tích đó... thật sự nguy hiểm như vậy à?”
“Ha ha... ” Tiêu Trường Thanh cười với vẻ mặt không chút biểu cảm: “Các ngươi có thể đi thử xem, nói không chừng các ngươi có thể được đó.”
Ha ha con khỉ ấy!
Trong lòng Lưu Phương điên cuồng trợn mắt, nói thầm thử cái đầu ông, nhân vật lớn của hai cổ giáo như các ông đi ra ngoài, trên người đều mang nhiều pháp khí như vậy cũng chôn vùi hết trong đó.
Bọn tôi đi vào há chẳng phải là chủ động nạp mạng ư?
Tôi chỉ hỏi thử mà ông còn cười tôi...
Tiếng thú gầm trong cụm cung điện sau lưng đã dừng, Tiêu Trường Thanh nhìn Tề Hằng đang hôn mê, cảm thấy bản thân cũng không thể bỏ đi như vậy.
Thế là dứt khoát giúp Tề Hằng kiểm tra vết thương trên người hắn, nhân tiện giúp kiểm tra luôn... trứng của hắn.
Tuy đã biết kết quả, nhưng Tiêu Trường Thanh vẫn không nén nỗi có cảm giác lạnh sống lưng.
Chỗ đó của Tề Hằng đâu chỉ là trứng nát thôi... mà là không còn gì cả!
Máu thịt đều mơ hồ!
Hoàn toàn nát bấy rồi!
Thái giám tốt xấu gì cũng còn lại cái cuống... Tề Hằng sư đệ thì không còn gì cả.
Nghe nói trong thế tục có một loại phương pháp có thể chuyển đổi giới tính, tình huống này của Tề sư đệ tám chín phần... phải đi chuyển giới rồi nhỉ?
Tiêu Trường Thanh lắc đầu thở dài.
“Sao lại cảm giác... giống như bị người khác cố ý đá vậy?”
Ông ta nhíu mày, giúp Tề Hằng mặc xong áo quần rồi lại xử lý thương thế của hắn một chút.
Đúng vào lúc này, Tề Hằng tỉnh lại lần nữa, vừa mở mắt thì lập tức nhìn thấy gương mặt nghiêm túc trầm trọng của Tiêu Trường Thanh.
Phụt!
Tề Hằng hự một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, toàn bộ ngụm máu đó đều phun hết lên mặt của Tiêu Trường Thanh. Sau đó hắn phát ra một tiếng gào thét đau buồn phẫn nộ đỉnh điểm: “Tên khốn kiếp... tao liều mạng với mày!”
Ông ta tìm kiếm rất lâu trong cụm cung điện này nhưng lại không thể vào được căn phòng nào cả.
Tâm trạng đã từ sự phấn chấn, kích động, mong đợi ban đầu chuyển sang vô cùng suy sụp.
Kết quả vừa nãy không biết từ đâu đột nhiên xông ra một con thú khổng lồ đáng sợ, hình dáng giống như con Tranh được miêu tả trong Sơn Hải Kinh vậy.
Sau khi nhìn thấy mình thì giống như nhìn thấy kẻ thù đã giết cả nhà nó, khắp người trên dưới đều ngùn ngụt lửa giận, điên cuồng xông về phía ông ta.
Chỉ chạm mặt một chút mà Tiêu Trường Thanh đã bị hủy đi một món pháp khí hộ thân chưa từng lấy ra dùng. Đó là vật báu mà ông ta có được từ một di tích thượng cổ trước đây!
Tuy ông ta không phân biệt được cấp phẩm nhưng đoán chừng nó đã vượt qua cấp Tiên Thiên!
Võ giả tuổi tác cao, di tích thăm dò nhiều rồi thì trên người ai mà chẳng có mấy món bảo bối cất dưới đáy rương?
Tiêu Trường Thanh thậm chí không kịp đau lòng thì đã bắt đầu trốn chạy thục mạng.
Nhưng con dị thú đáng sợ này không biết vì sao giống như hoàn toàn nhắm vào ông ta, cứ mãi đuổi theo phía sau không tha.
Ông ta có nghiên cứu về pháp trận, trên người mang theo mấy món pháp khí, nếu mà mò mẫm từ từ thì vấn đề cũng không lớn.
Nhưng nay phải chạy trốn điên cuồng như vậy thì đâu thể tập trung phân tích tính toán được?
Vì vậy, không bao lâu sau, Tiêu Trường Thanh có mấy lần suýt chết ở trong sát trận.
Trên dưới khắp người cũng đầy máu tươi, bộ dạng vô cùng thảm thương.
Tìm kiếm bảo vật gì chứ, cơ duyên gì chứ, đều biến hết đi... hiện giờ có thể chạy thoát thân là tốt lắm rồi!
Coi như ông ta vẫn chưa thật sự xui xẻo tận cùng, trong tình trạng trọng thương sắp chết, cuối cùng cũng chạy thoát ra khỏi pháp trận.
Phía sau truyền đến tiếng gầm rống không cam lòng của con Tranh đó, nhưng nó lại không hề đuổi theo ra ngoài.
Tiêu Trường Thanh ngồi phịch xuống đất, cả người gần như sắp hư thoát hoàn toàn. Ông ta thở dốc, kinh hồn quay đầu nhìn về phía sau lưng.
Cụm cung điện khí thế khoáng đạt ở ngay đó, nhìn rất rõ ràng.
Từ chỗ này không cảm nhận được chút nguy cơ nào.
Tiêu Trường Thanh ngẩng đầu thở dài, sự đau khổ trỗi dậy trong lòng, suýt chút nữa không kìm nỗi mà nước mắt lã chã.
Đây gọi là may mắn gì chứ?
Rõ ràng là một di tích thượng cổ bảo tồn hoàn hảo, dù không được tìm tàng kinh các thì tìm được một kho vũ khí tầm thường cũng là một món của cải khổng lồ rồi!
Kết quả không có được thứ gì thì cũng thôi đi, lại còn mất đi một đống bảo bối, suýt nữa lại còn mất cả mạng.
Ông ta rất muốn quay người mắng chửi một trận nhưng lại không dám, có trời mới biết con vật đó có xông ra từ trong đó không?
Thực ra trước đây ông ta đã nghe nói đến tiếng gầm rống tựa như tiếng sấm rền của con Tranh rồi, ông ta vẫn luôn trốn một cách cẩn thận.
Ai ngờ xui xẻo như vậy...
Tiêu Trường Thanh lấy từ trên người ra mấy viên đan dược rồi uống, sau đó lại lấy ra một số thuốc bôi ngoài da, run rẩy đắp thuốc lên vết thương của mình.
Khí thế trên người không còn gì, vẻ mặt bi thương xui xẻo.
Hồi lâu sau, ông ta mới đứng dậy lảo đảo đi về phía bờ sông.
Không ngờ vừa ngẩng đầu lên thì lại nhìn thấy có mấy người ở bên sông ở phía xa xa đang nhìn ông ta với vẻ mặt kinh ngạc.
“Tiêu tiền bối!” Lưu Phương bên đó chắp tay về phía Tiêu Trường Thanh, trong ánh mắt mang theo mấy phần ngạc nhiên: “Tiền bối đã gặp nguy hiểm ư?”
Trong lòng Tiêu Trường Thanh lập tức giống như có hàng vạn con dương đà hú hét chạy qua.
Đây là chuyện gì chứ?
Mất hết thể diện rồi!
Trong lòng Lưu Phương ở bên bờ sông lại đầy kinh hãi, không kìm được nhìn cụm cung điện ở nơi không xa đó một cái, nói thầm bề ngoài cũng không nhìn ra nơi đó có ẩn chứa nguy hiểm gì?
Nhưng tiếng thú gầm như sấm rền vừa nãy, mấy người họ lại nghe thấy rõ mồn một, mặt sợ đến nỗi trắng bệch.
Trong một di tích không biết đã tồn tại mấy ngàn vạn năm lại có sinh vật sống, chuyện này thực sự khiến người khác sợ hãi.
Đầu tiên là Tề Hằng dở sống dở chết, cả người gần như đều bị phế, bộ dạng đó thảm thương đến nỗi mẹ hắn có đến cũng không nhận ra được.
Họ vẫn chưa cứu Tề Hằng tỉnh lại thì chớp mắt lại nhìn thấy Tiêu tiền bối hùng mạnh chạy ra từ trong đó với vẻ mặt thê thảm.
Vừa nãy ba người họ còn đắc ý, nhưng hiện giờ lại giống như bị dội một gáo nước lạnh, trực tiếp rút lui.
Tiêu Trường Thanh chỉnh lại y phục, miễn cưỡng khiến bản thân trông có vẻ ung dung một chút.
Nhưng thương thế nghiêm trọng trên người và bộ áo quần rách rưới đó vẫn bán đứng sự khốn cùng của ông ta.
Tuy nhiên khoảnh khắc tiếp theo, Tiêu Trường Thanh đã quên hết những thứ đó. Bởi vì ông ta nhìn thấy Tề Hằng nằm ở đó chỉ còn lại một hơi tàn.
“Đây là... Tề sư đệ? Sao đệ ấy lại thê thảm thế này?”
Tiêu Trường Thanh tuy cũng không thích Tề Hằng cho lắm, nhưng hiện giờ nhìn thấy bộ dạng thảm thương của hắn thì trong lòng cũng không nén nỗi dâng lên mấy phần thương cảm kiểu một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Ai nói một di tích thượng cổ hoàn chỉnh là một nơi tốt? Sau này ai còn dám nói như vậy ta sẽ liều mạng với hắn!
“Là Tề công tử, anh ta bị thương rất nặng.” Lưu Phương cười gượng nói.
Lúc này, Tề Hằng nằm ở đó đột nhiên phát ra một loạt tiếng rên rỉ đau khổ, sau đó từ từ... mở mắt ra.
“Ta... vẫn còn sống ư?” Tề Hằng vẻ mặt yếu ớt.
“Tề công tử, cậu tỉnh rồi?” Lưu Phương vội vàng sáp lại gần, công lao này không thể để người khác cướp được!
Ơn cứu mạng đó chứ giỡn!
Đối phương là nhân vật lớn của Cửu Tiêu.
Tề Hằng vừa tỉnh lại thì cảm thấy khắp người mình tựa như bị người ta xé vụn thành vô số mảnh, cảm giác đau thấu xương cốt đó khiến hắn muốn chết đi.
Hắn hiện giờ ngay cả một ngón tay cũng không động đậy nổi, gương mặt trẻ con vẹo mũi đó méo mó một phần.
“Tề công tử, đây là đan dược trị thương thượng hạng, cậu mở miệng ra tôi đút cho cậu.”
Lưu Phương có hơi tiếc của lấy ra một bình ngọc nhỏ, đổ từ trong đó ra một viên đan dược, đút vào miệng Tề Hằng.
Tuy nói là rất đau lòng nhưng Lưu Phương cảm thấy mình đã cứu mạng Tề Hằng, loại đệ tử cổ giáo này tương lai nhất định sẽ báo đáp gấp bội.
Dù là có thể nhận được một chút tình người thì cũng đáng rồi!
Tề Hằng hơi mở miệng nuốt viên đan dược này, cả người hắn hiện giờ đều đã tê dại rồi, ngay cả sự đau khổ cực lớn đó dường như cũng dần dần rời hắn mà đi.
Sau khi uống xong viên đan dược đó, tinh thần của Tề Hằng nhanh chóng tốt hơn một chút, nhưng trong thân thể, sự đau khổ cực lớn đó tựa như thủy triều cứ không ngừng dâng lên.
Khiến hắn đau không muốn sống!
Sau đó, hắn nhìn Lưu Phương rồi nói một cách khó khăn: “Anh là... Lưu Phương của Lưu gia? Cảm ơn.”
“Tề công tử, cậu đừng khách sáo, dưỡng thương cho tốt quan trọng hơn!” Trong lòng Lưu Phương trở nên kích động, bản thân quả nhiên cứu Tề công tử không vô ích.
Tề Hằng nằm ở đó, sau khi uống viên đan dược của Lưu Phương, trạng thái tinh thần cả người bắt đầu từ từ hồi phục.
Dược hiệu mạnh mẽ trong đan dược cũng có tác dụng giảm đau mạnh.
Tề Hằng cảm thấy trong thân thể bản thân đã hồi phục một chút sức mạnh, ít nhất tay hắn có thể cử động rồi.
Sau đó hắn ngay lập tức sờ vào giữa hai chân mình, bởi vì ở đó... quả thực là đau quá!
Trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc, tại sao ở đó lại đau như vậy? Đau đến tận xương tủy.
Thế là tay của Tề Hằng run cầm cập, cũng không để tâm người khác có chê cười không, đưa tay mình từ từ thò vào chỗ đó...
Khoảnh khắc tiếp theo.
“Hức! Hu hu hu hu!”
Một chuỗi tiếng gào thảm kinh thiên động địa vang lên.
Cả người Tề Hằng bỗng chốc ngất đi.
Tiêu Trường Thanh nhìn đến nỗi giương mắt đờ đẫn, vẻ mặt ngớ ra nhìn sang ba người Lưu Phương, Lưu A Bát và Lưu A Cửu.
Lưu Phương và Lưu A Bát cũng trơ như ngỗng, sau đó hai người lại nhìn về phía Lưu A cửu. Vừa nãy người thoa thuốc cho Tề Hằng là anh ta.
Lưu A Cửu trước tiên là dè dặt nhìn Tề Hằng hôn mê lần nữa, sau đó nói không nên lời: “Cái đó... cái đó... cái này.”
“Em mau nói đi chứ! Lề mề cái con khỉ?” Lưu A Bát có hơi cáu rồi.
Lưu A Cửu nói nhỏ tiếng với vẻ mặt xoắn xuýt: “Trứng của Tề công tử... có thể là nát rồi.”
“...”
Hức!
Ba người Tiêu Trường Thanh và Lưu Phương, Lưu A Bát đều không kìm nỗi hít ngược một hơi lạnh, sắc mặt cổ quái nhìn Tề Hằng hôn mê dưới đất, kẹp chặt hai chân lại một cách vô thức.
Đều có cảm giác đau buồn nhẹ.
Đau đến phát hoảng thay cho hắn!
Bị thương thì bị thương, sao còn có thể tổn thương đến bảo bối của mình luôn rồi?
Một người đàn ông, trứng nát rồi... đây là việc gì vậy chứ? Sau này còn ra ngoài làm ăn thế nào được?
Trong lòng Tiêu Trường Thanh nhớ đến, Tề sư đệ vốn dĩ ít nhiều có chút hơi giống giọng con gái, giờ thì tốt rồi, thật sự trở thành thái giám rồi!
Tiếp đó ông ta bỗng nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng hơn!
Tề sư đệ trở thành thái giám rồi, vậy thì Lâm sư muội gả qua đó há chẳng phải là làm quả phụ sống ư?
Nghĩ đến dung nhan xinh đẹp như hoa của Lâm sư muội, Tiêu Trường Thanh bèn cảm thấy rất đáng tiếc. Ông ta rất rõ, nếu Tề sư đệ không nát trứng thì hôn sự này còn có một chút khả năng hủy bỏ.
Nhưng hiện giờ Tề sư đệ đã trở thành thái giám thì hôn sự này... ngược lại hầu như không có khả năng xảy ra biến cố rồi!
Bởi vì Cửu Tiêu tuyệt đối sẽ không cho phép vụ tai tiếng này xảy ra trên người đệ tử chủ chốt của môn phái mình!
Cho dù là để che giấu thì cũng chắc chắn phải kiên trì hôn sự này đến cùng.
Lâm sư muội... thật là đáng tiếc mà!
Mấy người đứng ở đây, nhất thời bất giác đều có chút không nói nên lời.
Lưu Phương dè dặt nhìn Tiêu Trường Thanh: “Tiêu tiền bối, bên trong di tích đó... thật sự nguy hiểm như vậy à?”
“Ha ha... ” Tiêu Trường Thanh cười với vẻ mặt không chút biểu cảm: “Các ngươi có thể đi thử xem, nói không chừng các ngươi có thể được đó.”
Ha ha con khỉ ấy!
Trong lòng Lưu Phương điên cuồng trợn mắt, nói thầm thử cái đầu ông, nhân vật lớn của hai cổ giáo như các ông đi ra ngoài, trên người đều mang nhiều pháp khí như vậy cũng chôn vùi hết trong đó.
Bọn tôi đi vào há chẳng phải là chủ động nạp mạng ư?
Tôi chỉ hỏi thử mà ông còn cười tôi...
Tiếng thú gầm trong cụm cung điện sau lưng đã dừng, Tiêu Trường Thanh nhìn Tề Hằng đang hôn mê, cảm thấy bản thân cũng không thể bỏ đi như vậy.
Thế là dứt khoát giúp Tề Hằng kiểm tra vết thương trên người hắn, nhân tiện giúp kiểm tra luôn... trứng của hắn.
Tuy đã biết kết quả, nhưng Tiêu Trường Thanh vẫn không nén nỗi có cảm giác lạnh sống lưng.
Chỗ đó của Tề Hằng đâu chỉ là trứng nát thôi... mà là không còn gì cả!
Máu thịt đều mơ hồ!
Hoàn toàn nát bấy rồi!
Thái giám tốt xấu gì cũng còn lại cái cuống... Tề Hằng sư đệ thì không còn gì cả.
Nghe nói trong thế tục có một loại phương pháp có thể chuyển đổi giới tính, tình huống này của Tề sư đệ tám chín phần... phải đi chuyển giới rồi nhỉ?
Tiêu Trường Thanh lắc đầu thở dài.
“Sao lại cảm giác... giống như bị người khác cố ý đá vậy?”
Ông ta nhíu mày, giúp Tề Hằng mặc xong áo quần rồi lại xử lý thương thế của hắn một chút.
Đúng vào lúc này, Tề Hằng tỉnh lại lần nữa, vừa mở mắt thì lập tức nhìn thấy gương mặt nghiêm túc trầm trọng của Tiêu Trường Thanh.
Phụt!
Tề Hằng hự một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, toàn bộ ngụm máu đó đều phun hết lên mặt của Tiêu Trường Thanh. Sau đó hắn phát ra một tiếng gào thét đau buồn phẫn nộ đỉnh điểm: “Tên khốn kiếp... tao liều mạng với mày!”
Tác giả :
Tiểu Đao Phong Lợi