Vô Cực Liên Minh
Chương 88: Chia Tay
“ Chỉ tiếc là từ nay chủ nhân không dùng được Bổn Nguyên tu luyện” Sinh Nhi tiếc nuối nói
Nghe vậy, Lục Đạo cũng khẽ gật đầu. Muốn trung hòa Bổn Nguyên, hắn bắt buộc phải giải phóng năng lượng trong đó. Nếu không, bởi vì cơ thể không chịu nổi quá nhiều năng lượng mà nổ tung. Dù đó có là Sinh Mạng Năng Lượng đi chăng nữa
Tất nhiên, vẫn có thể cứu vãn điều này. Điều kiện tiên quyết là cơ thể của Lục Đao có thể chứa được toàn bộ năng lượng của Bổn Nguyên. Mà năng lượng trong Bổn Nguyên, đủ để Lục Đạo đột phá Hóa Thần trong truyền thuyết
Có điều, Lục Đạo không có bao nhiêu chán nản. Mất đi nguồn năng lượng tu luyện, nhưng đổi lại Lục Đạo tu luyện được Viêm Đế Quyết. Hơn nữa, chỉ là mất đi năng lượng mà thôi, Sinh Mạng Thánh Hỏa, vẫn có thể sử dụng. Đối với hắn, quả thật là quá lời rồi
“ Lục Đạo, cảm ơn em” Phương Tuyết Di lôi kéo Phương Mỹ Linh đi tới, thanh âm có chút run rẩy nói ra. Thời điểm này, nàng không biết nói gì hơn ngoài hai chữ “ cảm ơn”.
Mà Phương Mỹ Linh, cũng lẳng lẽ đứng đó, ánh mắt tò mò nhìn Lục Đạo. Nàng hiện tại, không phải là cô bé 10 tuổi như hắn thấy, mà chân thật một đại mỹ nữ tuyệt sắc, một Phương Tuyết Di phiên bản 17 tuổi
“ Chị không cần cảm ơn đâu. Giúp chị cứu sống Mỹ Linh, em cũng nhận được rất nhiều chỗ tốt ah” Lục Đạo mỉm cười, trong tay ngưng tụ một đóa bạch sắc hỏa diễm. Chính là Sinh Mạng Thánh Hỏa
Quay sang nhìn Phương Mỹ Linh, Lục Đạo vuốt cằm nói
“ Mỹ Linh, sao vậy? có gì muốn nói sao?”
“ Mỹ Linh chỉ là đang đau đầu, không biết nên gọi anh Lục Đạo hay chú Lục Đạo ah” Phương Mỹ Linh ghẹo đầu, ngây thơ nói.
Thân thể nàng trưởng thành nhưng tâm trí nàng cũng chỉ là của một đứa trẻ 7 tuổi mà thôi, nàng thật không khác Sinh Nhi là bao
Nghe thế, Lục Đạo sửng sốt, sau đó cười lớn
“ Mỹ Linh thích gọi thế nào cũng được. Bất quá, ta càng thích Mỹ Linh gọi ta bằng papa ah” Nghĩ đến đây, trong đầu hắn không khỏi mọc lên một hình ảnh của Oni Chichi. Chỉ khác là nhân vật nữ thay bằng Phương Mỹ Linh, mà nhân vật papa thì chính là hắn
Hình ảnh đó… khục… tội lỗi… tội lỗi…. ta ngắm là Phương Tuyết Di ah, tại sao lại có ý đồ với con gái nàng được… Thế này thì biến thái cmn rồi
Phương Tuyết Di cũng không biết ý nghĩ tà ác trong đầu Lục Đạo. Nghe hắn nói vậy, mặt đẹp không khỏi đỏ lên. Phương tâm đập liên hồi, tựa như thiếu nữ hoài xuân vậy
Phương Mỹ Linh cũng không nhận ra mẹ mình khác thường. Lời nói của Lục Đạo để nàng hai mắt sáng rực lên, tựa như muốn chú chim sẻ ôm lấy tay Lục Đạo, gương mặt mỹ lệ hiện rõ vẻ hạnh phúc
“ Được ah… hì … hì, vậy là từ nay Mỹ Linh có cha rồi…. baba”
Nàng đối với Lục Đạo có rất lớn hảo cảm. Cảm giác Lục Đạo rất ấm áp, rất thân thiết để nàng chỉ muốn thân cận. Hơn nữa, trong trí nhớ của nàng không có papa. Thế nên nàng chỉ, Lục Đạo trở thành papa mình, quả là điều vô cùng tuyệt vời
Phương Mỹ Linh hành động thiên chân vô tà, thế nhưng thân thể nàng phát dục cực kì, bộ ngực lớn của nàng theo động tác mà không ngừng ma sát Lục Đạo. Để hắn, dù cách hai tầng áo, thế nhưng vẫn cảm nhận được mềm mại cảm xúc
Con mịa nó… quá dụ người rồi… chẳng lẽ ta học trong tiểu thuyết, mẹ con toàn thu… không được, quá tà ác
Lục Đạo trong lòng kêu gào, vì suy nghĩ của mình mà cảm thấy khinh bỉ. Dù vậy, ý nghĩ mẹ con cùng thu vẫn không ngừng quanh quẩn bên đầu hắn.
Bỗng, một chi tiết để hắn sửng sốt. Tại sao Phương Mỹ Linh lại nói vậy!?
“ Có cha!? Mỹ Linh, con còn nhớ một người tên là Âu Dương Chấn không?” Lục Đạo cực kì vô sỉ gọi Mỹ Linh một tiếng “ con”, thừa nhận nàng gọi hắn là papa. Để Phương Tuyết Di sắc mặt đỏ chót vì ngượng ngùng, bất quá không có phản bác mà lẳng lặng đứng đó nghe
“ Âu Dương Chấn!? đó là ai vậy papa?” Phương Mỹ Linh ép sát cánh tay của Lục Đạo vào bộ ngực của mình, vẻ mặt hồ nghi hỏi
Lục Đạo nghe xong liền trầm mặc. Cảm tình kí ức về Âu Dương Chấn đã bị xóa đi khỏi trí nhớ của Phương Mỹ Linh ah. Bất quá, có lẽ vậy cũng là chuyện tốt
“ Không có gì!? chỉ là một người xa lạ thôi” Lục Đạo cười nói, một bên còn nháy mắt với Phương Tuyết Di
Phương Tuyết Di không ngốc, nàng hiểu chuyện này đối với con gái nàng là chuyện tốt. Như vậy, hắn không cần nhớ đến người cha độc ác hại nàng.
Lại nhìn Lục Đạo, Phương Tuyết Di trong mắt lóe lên thần sắc phức tạp. Phương Mỹ Linh gọi hắn một tiếng papa. Chẳng lẽ, mình thật sự muốn cùng hắn sao?
“ Được rồi, Mỹ Linh. Con với Sinh Nhi đi chơi đi. Papa với mẹ con có chút chuyện muốn nói” Lục Đạo vỗ đầu Phương Mỹ Linh, hòa ái nói
Liền, Sinh Nhi từ trong cơ thể hắn chui ra, nhún nhảy trước mặt Phương Mỹ Linh kêu to
“ Xin chào!! Chị là Sinh Nhi, rất vui được gặp em”
“ Oa… thật đáng yêu… chị là cô tiên sao?” Phương Mỹ Linh hai mắt lấp lanh sao tinh nhìn Sinh Nhi. Dáng vẻ khả ái tới cực điểm của Sinh Nhi, hoàn toàn để Phương Mỹ Linh yêu thích
“ Không phải, chị là tinh linh của Sinh Mạng Thánh Hỏa” Ngừng lại một chút, nàng vui vẻ hô hào “ Mỹ Linh, theo chị ah... chị có thật nhiều đồ ăn nha, kẹo mút này, bim bim nè,…”
“ Em muốn ăn kẹo mút” Sinh Nhi chưa nói xong, Phương Mỹ Linh trực tiếp gào to. Hai mắt hiện rõ hai cái kẹo mút, nước miếng cũng chảy ra không ngừng
“ Vậy đi theo chị ah” Sinh Nhi gật gù, sau đó giống như người chị cả mang theo Phương Mỹ Linh vào trong nhà thơ
Nhìn theo hai cô bé biến mất, Lục Đạo có chút buồn cười. Hai cô bé này...không... phải là một cô bé, một cô nàng mới đúng.... Thật sự là đáng yêu
Tại nơi này, hiện tại chỉ còn lại Lục Đạo và Phương Tuyết Di. Bầu không khí không khỏi trở nên im lặng. Hai người, đều mang theo tâm sự. Đặc biệt là Phương Tuyết Di, nàng không biết đối mặt với Lục Đạo thế nào
“ Chị Tuyết Di, sau này chị có dự tính gì không?” Lục Đạo mở miệng phá vỡ bầu không khí, nói rằng
“ Chị sẽ mang Phương Mỹ Linh trở lại thành phố Giang Đông. Em cũng thấy rồi đấy, tâm trí con bé vẫn dừng lại ở bảy tuổi” Phương Tuyết Di chậm rãi nói. Nàng về thành phố Giang Đông, thật là vì Phương Mỹ Linh, nhưng nhiều hơn, là muốn trốn tránh Lục Đạo
Hiện tại, Phương Tuyết Di tâm trạng vô cùng phức tạp. Từ cảm kích khi Lục Đạo cứu sống ông nội mình, giải trừ nguyền rủa cho bản thân cho đến yêu thích khi hắn đỡ một đao cho. Nhưng nàng sợ, nàng sợ cuộc tình này lại như nàng với Âu Dương Chấn
Hơn nữa, cách biệt tuổi tác giữa hai người, cộng thêm nàng đã là vợ người để Phương Tuyết Di có phần tự ti. Phương Tuyết Di muốn cắt đứt chuyện tình này, nhưng mà nàng làm được sao?
Đã không làm được, vậy thì lựa chọn trốn tránh ah
Lục Đạo nghe vậy, cũng không khỏi trầm mặc. Hắn nhìn ra, Phương Tuyết Di đang trốn trách mình. Hắn cũng không ép buộc nàng mà gật đầu
“ Vậy cũng tốt, đợi cho con bé tâm trí lớn lên. Chị cùng Mỹ Linh đến thành phố Hà Bắc, em sẽ dạy dỗ nó thành một Nguyên Sư cường đại” Ngừng lại một chút, Lục Đạo dùng ánh mắt thâm tình nhìn Phương Tuyết Di, chậm rãi nói ra “ Dù sao, em cũng là Papa của nó ah”
Đối mặt với ánh mắt đầy tình cảm của Lục Đạo, Phương Tuyết Di - nữ cường nhân quát tháo giới kinh doanh không khỏi một trận hoảng hốt. Nàng quay đầu đi, không dám đối mặt với ánh mắt của hắn, thì thào
“ Lục Đạo, đợi chị nghĩ thông suốt rồi trả lời em được không. Trải qua sự kiện vừa rồi, chị thấy rất sợ”
Lần này, Lục Đạo im lặng hồi lâu. Rất lâu sau, hắn mới chậm rãi nói ra một câu, để Phương Tuyết Di toàn thân run lên
“ Em chờ chị”
***************
Trong sự không nỡ rời xa của Phương Mỹ Linh, Phương Tuyết Di mang theo nàng đi đến thành phố Giang Đông.
Lần này chia tay, không biết bao giờ mới gặp lại hai người, nhưng Lục Đạo tin tưởng, lần sau gặp lại, cũng là thời điểm Phương Tuyết Di là của hắn
Dưới ánh chiều tà, nhìn theo bóng chiếc xe ô tô bay trên không, từ từ biến thành điểm đen trong bầu trời hoàng hôn, Lục Đạo trong mắt lóe lên một tia hoài niệm, nhiều hơn là chờ mong
“ Tuyết Di, Mỹ Linh, hẹn ngày tái ngộ”
“ Chủ nhân… chủ nhân… ta muốn ăn kẹo que… ta muốn ăn kẹo que”
Ngay tại thời điểm bầu không khí tràn đầy màu sắc hoài niệm thì thanh âm của Sinh Nhi trực tiếp phá vỡ.
Chỉ thấy Sinh Nhi thần thái mười phần hào hứng bay xung quanh đầu Lục Đạo, không ngừng kêu gào.
Thoát khỏi Quỷ Xương Sơn đã giam cầm mình 100 năm, được tham quan thế giới bên ngoài, Sinh Nhi có thể nói là cực kì hưng phấn
“ Thật là một tên ham ăn ah” Lục Đạo buồn cười nhìn Sinh Nhi. Sau đó xoay người, hướng về phía thành phố Hà Bắc đi tới
Dưới ánh hoàng hôn, bóng hắn kéo dài trên mặt đường. Lại để cho khung cảnh, có phần trống vắng, cô liêu
Nghe vậy, Lục Đạo cũng khẽ gật đầu. Muốn trung hòa Bổn Nguyên, hắn bắt buộc phải giải phóng năng lượng trong đó. Nếu không, bởi vì cơ thể không chịu nổi quá nhiều năng lượng mà nổ tung. Dù đó có là Sinh Mạng Năng Lượng đi chăng nữa
Tất nhiên, vẫn có thể cứu vãn điều này. Điều kiện tiên quyết là cơ thể của Lục Đao có thể chứa được toàn bộ năng lượng của Bổn Nguyên. Mà năng lượng trong Bổn Nguyên, đủ để Lục Đạo đột phá Hóa Thần trong truyền thuyết
Có điều, Lục Đạo không có bao nhiêu chán nản. Mất đi nguồn năng lượng tu luyện, nhưng đổi lại Lục Đạo tu luyện được Viêm Đế Quyết. Hơn nữa, chỉ là mất đi năng lượng mà thôi, Sinh Mạng Thánh Hỏa, vẫn có thể sử dụng. Đối với hắn, quả thật là quá lời rồi
“ Lục Đạo, cảm ơn em” Phương Tuyết Di lôi kéo Phương Mỹ Linh đi tới, thanh âm có chút run rẩy nói ra. Thời điểm này, nàng không biết nói gì hơn ngoài hai chữ “ cảm ơn”.
Mà Phương Mỹ Linh, cũng lẳng lẽ đứng đó, ánh mắt tò mò nhìn Lục Đạo. Nàng hiện tại, không phải là cô bé 10 tuổi như hắn thấy, mà chân thật một đại mỹ nữ tuyệt sắc, một Phương Tuyết Di phiên bản 17 tuổi
“ Chị không cần cảm ơn đâu. Giúp chị cứu sống Mỹ Linh, em cũng nhận được rất nhiều chỗ tốt ah” Lục Đạo mỉm cười, trong tay ngưng tụ một đóa bạch sắc hỏa diễm. Chính là Sinh Mạng Thánh Hỏa
Quay sang nhìn Phương Mỹ Linh, Lục Đạo vuốt cằm nói
“ Mỹ Linh, sao vậy? có gì muốn nói sao?”
“ Mỹ Linh chỉ là đang đau đầu, không biết nên gọi anh Lục Đạo hay chú Lục Đạo ah” Phương Mỹ Linh ghẹo đầu, ngây thơ nói.
Thân thể nàng trưởng thành nhưng tâm trí nàng cũng chỉ là của một đứa trẻ 7 tuổi mà thôi, nàng thật không khác Sinh Nhi là bao
Nghe thế, Lục Đạo sửng sốt, sau đó cười lớn
“ Mỹ Linh thích gọi thế nào cũng được. Bất quá, ta càng thích Mỹ Linh gọi ta bằng papa ah” Nghĩ đến đây, trong đầu hắn không khỏi mọc lên một hình ảnh của Oni Chichi. Chỉ khác là nhân vật nữ thay bằng Phương Mỹ Linh, mà nhân vật papa thì chính là hắn
Hình ảnh đó… khục… tội lỗi… tội lỗi…. ta ngắm là Phương Tuyết Di ah, tại sao lại có ý đồ với con gái nàng được… Thế này thì biến thái cmn rồi
Phương Tuyết Di cũng không biết ý nghĩ tà ác trong đầu Lục Đạo. Nghe hắn nói vậy, mặt đẹp không khỏi đỏ lên. Phương tâm đập liên hồi, tựa như thiếu nữ hoài xuân vậy
Phương Mỹ Linh cũng không nhận ra mẹ mình khác thường. Lời nói của Lục Đạo để nàng hai mắt sáng rực lên, tựa như muốn chú chim sẻ ôm lấy tay Lục Đạo, gương mặt mỹ lệ hiện rõ vẻ hạnh phúc
“ Được ah… hì … hì, vậy là từ nay Mỹ Linh có cha rồi…. baba”
Nàng đối với Lục Đạo có rất lớn hảo cảm. Cảm giác Lục Đạo rất ấm áp, rất thân thiết để nàng chỉ muốn thân cận. Hơn nữa, trong trí nhớ của nàng không có papa. Thế nên nàng chỉ, Lục Đạo trở thành papa mình, quả là điều vô cùng tuyệt vời
Phương Mỹ Linh hành động thiên chân vô tà, thế nhưng thân thể nàng phát dục cực kì, bộ ngực lớn của nàng theo động tác mà không ngừng ma sát Lục Đạo. Để hắn, dù cách hai tầng áo, thế nhưng vẫn cảm nhận được mềm mại cảm xúc
Con mịa nó… quá dụ người rồi… chẳng lẽ ta học trong tiểu thuyết, mẹ con toàn thu… không được, quá tà ác
Lục Đạo trong lòng kêu gào, vì suy nghĩ của mình mà cảm thấy khinh bỉ. Dù vậy, ý nghĩ mẹ con cùng thu vẫn không ngừng quanh quẩn bên đầu hắn.
Bỗng, một chi tiết để hắn sửng sốt. Tại sao Phương Mỹ Linh lại nói vậy!?
“ Có cha!? Mỹ Linh, con còn nhớ một người tên là Âu Dương Chấn không?” Lục Đạo cực kì vô sỉ gọi Mỹ Linh một tiếng “ con”, thừa nhận nàng gọi hắn là papa. Để Phương Tuyết Di sắc mặt đỏ chót vì ngượng ngùng, bất quá không có phản bác mà lẳng lặng đứng đó nghe
“ Âu Dương Chấn!? đó là ai vậy papa?” Phương Mỹ Linh ép sát cánh tay của Lục Đạo vào bộ ngực của mình, vẻ mặt hồ nghi hỏi
Lục Đạo nghe xong liền trầm mặc. Cảm tình kí ức về Âu Dương Chấn đã bị xóa đi khỏi trí nhớ của Phương Mỹ Linh ah. Bất quá, có lẽ vậy cũng là chuyện tốt
“ Không có gì!? chỉ là một người xa lạ thôi” Lục Đạo cười nói, một bên còn nháy mắt với Phương Tuyết Di
Phương Tuyết Di không ngốc, nàng hiểu chuyện này đối với con gái nàng là chuyện tốt. Như vậy, hắn không cần nhớ đến người cha độc ác hại nàng.
Lại nhìn Lục Đạo, Phương Tuyết Di trong mắt lóe lên thần sắc phức tạp. Phương Mỹ Linh gọi hắn một tiếng papa. Chẳng lẽ, mình thật sự muốn cùng hắn sao?
“ Được rồi, Mỹ Linh. Con với Sinh Nhi đi chơi đi. Papa với mẹ con có chút chuyện muốn nói” Lục Đạo vỗ đầu Phương Mỹ Linh, hòa ái nói
Liền, Sinh Nhi từ trong cơ thể hắn chui ra, nhún nhảy trước mặt Phương Mỹ Linh kêu to
“ Xin chào!! Chị là Sinh Nhi, rất vui được gặp em”
“ Oa… thật đáng yêu… chị là cô tiên sao?” Phương Mỹ Linh hai mắt lấp lanh sao tinh nhìn Sinh Nhi. Dáng vẻ khả ái tới cực điểm của Sinh Nhi, hoàn toàn để Phương Mỹ Linh yêu thích
“ Không phải, chị là tinh linh của Sinh Mạng Thánh Hỏa” Ngừng lại một chút, nàng vui vẻ hô hào “ Mỹ Linh, theo chị ah... chị có thật nhiều đồ ăn nha, kẹo mút này, bim bim nè,…”
“ Em muốn ăn kẹo mút” Sinh Nhi chưa nói xong, Phương Mỹ Linh trực tiếp gào to. Hai mắt hiện rõ hai cái kẹo mút, nước miếng cũng chảy ra không ngừng
“ Vậy đi theo chị ah” Sinh Nhi gật gù, sau đó giống như người chị cả mang theo Phương Mỹ Linh vào trong nhà thơ
Nhìn theo hai cô bé biến mất, Lục Đạo có chút buồn cười. Hai cô bé này...không... phải là một cô bé, một cô nàng mới đúng.... Thật sự là đáng yêu
Tại nơi này, hiện tại chỉ còn lại Lục Đạo và Phương Tuyết Di. Bầu không khí không khỏi trở nên im lặng. Hai người, đều mang theo tâm sự. Đặc biệt là Phương Tuyết Di, nàng không biết đối mặt với Lục Đạo thế nào
“ Chị Tuyết Di, sau này chị có dự tính gì không?” Lục Đạo mở miệng phá vỡ bầu không khí, nói rằng
“ Chị sẽ mang Phương Mỹ Linh trở lại thành phố Giang Đông. Em cũng thấy rồi đấy, tâm trí con bé vẫn dừng lại ở bảy tuổi” Phương Tuyết Di chậm rãi nói. Nàng về thành phố Giang Đông, thật là vì Phương Mỹ Linh, nhưng nhiều hơn, là muốn trốn tránh Lục Đạo
Hiện tại, Phương Tuyết Di tâm trạng vô cùng phức tạp. Từ cảm kích khi Lục Đạo cứu sống ông nội mình, giải trừ nguyền rủa cho bản thân cho đến yêu thích khi hắn đỡ một đao cho. Nhưng nàng sợ, nàng sợ cuộc tình này lại như nàng với Âu Dương Chấn
Hơn nữa, cách biệt tuổi tác giữa hai người, cộng thêm nàng đã là vợ người để Phương Tuyết Di có phần tự ti. Phương Tuyết Di muốn cắt đứt chuyện tình này, nhưng mà nàng làm được sao?
Đã không làm được, vậy thì lựa chọn trốn tránh ah
Lục Đạo nghe vậy, cũng không khỏi trầm mặc. Hắn nhìn ra, Phương Tuyết Di đang trốn trách mình. Hắn cũng không ép buộc nàng mà gật đầu
“ Vậy cũng tốt, đợi cho con bé tâm trí lớn lên. Chị cùng Mỹ Linh đến thành phố Hà Bắc, em sẽ dạy dỗ nó thành một Nguyên Sư cường đại” Ngừng lại một chút, Lục Đạo dùng ánh mắt thâm tình nhìn Phương Tuyết Di, chậm rãi nói ra “ Dù sao, em cũng là Papa của nó ah”
Đối mặt với ánh mắt đầy tình cảm của Lục Đạo, Phương Tuyết Di - nữ cường nhân quát tháo giới kinh doanh không khỏi một trận hoảng hốt. Nàng quay đầu đi, không dám đối mặt với ánh mắt của hắn, thì thào
“ Lục Đạo, đợi chị nghĩ thông suốt rồi trả lời em được không. Trải qua sự kiện vừa rồi, chị thấy rất sợ”
Lần này, Lục Đạo im lặng hồi lâu. Rất lâu sau, hắn mới chậm rãi nói ra một câu, để Phương Tuyết Di toàn thân run lên
“ Em chờ chị”
***************
Trong sự không nỡ rời xa của Phương Mỹ Linh, Phương Tuyết Di mang theo nàng đi đến thành phố Giang Đông.
Lần này chia tay, không biết bao giờ mới gặp lại hai người, nhưng Lục Đạo tin tưởng, lần sau gặp lại, cũng là thời điểm Phương Tuyết Di là của hắn
Dưới ánh chiều tà, nhìn theo bóng chiếc xe ô tô bay trên không, từ từ biến thành điểm đen trong bầu trời hoàng hôn, Lục Đạo trong mắt lóe lên một tia hoài niệm, nhiều hơn là chờ mong
“ Tuyết Di, Mỹ Linh, hẹn ngày tái ngộ”
“ Chủ nhân… chủ nhân… ta muốn ăn kẹo que… ta muốn ăn kẹo que”
Ngay tại thời điểm bầu không khí tràn đầy màu sắc hoài niệm thì thanh âm của Sinh Nhi trực tiếp phá vỡ.
Chỉ thấy Sinh Nhi thần thái mười phần hào hứng bay xung quanh đầu Lục Đạo, không ngừng kêu gào.
Thoát khỏi Quỷ Xương Sơn đã giam cầm mình 100 năm, được tham quan thế giới bên ngoài, Sinh Nhi có thể nói là cực kì hưng phấn
“ Thật là một tên ham ăn ah” Lục Đạo buồn cười nhìn Sinh Nhi. Sau đó xoay người, hướng về phía thành phố Hà Bắc đi tới
Dưới ánh hoàng hôn, bóng hắn kéo dài trên mặt đường. Lại để cho khung cảnh, có phần trống vắng, cô liêu
Tác giả :
Bestazir123