Vợ Của Tổng Tài Không Dễ
Chương 51: Thiếu niên ngược sáng
Đường Tinh Khanh giật mình quay đầu lại nhìn về chỗ cửa, ở phía ngược sáng xuất hiện một cậu thanh niên cao gầy điển trai.
Trên mặt cậu ta là một nụ cười vô cùng ấm áp.
Thế nhưng, khi anh ta nhìn thấy việc đang xảy ra trong phòng thì nụ cười của cậu ta như cũng đứng hình, cậu ta liền xấu hổ nói: “A…. làm phiền rồi.”
Cậu thiếu niên quay người định đi nhưng Đông Phùng Lưu lại đắp chăn lên người Đường Tinh Khanh rồi nói: “Đợi một lát.”
Cậu con trai đó liền dừng lại, nhưng không hề quay người mà chỉ hơi nghi ngờ hỏi: “Sao vậy anh?”
Đông Phùng Lưu bĩu môi nói: “Sao em lại đột nhiên ở đây thế?”
Cậu con trai trai nhún vai bảo: “Em vừa xuống máy bay, vốn định cho anh niềm vui bất ngờ mà.” Cậu nói xong liền đóng cửa, tiếng bước chân xa dần.
Đông Phùng Lưu nhìn Đường Tinh Khanh còn đang ngẩn người liền nhíu mày nói: “Còn lề mà lề mề gì chứ, nhanh mặc quần áo vào rồi xuống nhà đi.”
Đường Tinh Khanh trừng mắt nhìn Đông Phùng Lưu, bất mãn nói: “Lúc anh xé quần áo của tôi thì không nghĩ gì à?”
Đông Phùng Lưu liền lấy một chiếc áo sơmi màu trắng từ trong tủ ra ném cho Đường Tinh Khanh: “Mặc tạm cái này đi.”
Đường Tinh Khanh mặc chiếc áo sơmi trắng rộng đó vào của Đông Phùng Lưu, cảm nhận thấy một mùi hương rất dễ chịu, rất thơm, rồi lại có chút giống hương vị trên người Đông Phùng Lưu, nghĩ thế, cô liền nhíu mày lại.
“Người vừa này kêu anh là anh trai, là em trai ruột của anh à?” Đường Tinh Khanh hỏi.
Đông Phùng Lưu lạnh lẽo liếc nhìn cô rồi nói: “Ừ, tên nó là Đông Phùng Lâm.”
Đường Tinh Khanh ngẩn người ra, trong lòng cô lúc này đột nhiên có chút xót xa, cô nhận ra rằng, những điều cô biết về Đông Phùng Lưu rất ít, rồi ngay cả người nhà của anh ta, cô cũng chẳng biết một ai.
Nhưng cũng may mà, cô đã sớm quen với điều này rồi.
…
Dưới nhà.
Đông Phùng Lâm bắt chéo hai chân ngồi trên sofa, khóe miệng khẽ mỉm cười, vẻ tươi sáng và khí chất phóng khoáng của cậu khiến những người giúp việc vô cùng mê đắm, Đông Phùng Lâm lại cũng rất thoải mái, dù cho là ai thì cậu cũng không kiệm bở nụ cười đâu.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề thì Đông Phùng Lưu và Đường Tinh Khanh cùng nhau xuống nhà.
Đông Phùng Lâm thân thiết gọi tiếng “anh”.
Nhưng khi cậu nhìn thấy khuôn mặt nặng nề của Đông Phùng Lưu thì bao nhiêu lời muốn nói đều bị cậu nuốt sạch.
Im lặng một hồi lâu.
Đông Phùng Lâm hắng giọng 2 cái rồi nói: “Anh, chẳng qua là phá chút chuyện tốt của anh thôi! Sao lại tức giận thế?”
Đông Phùng Lâm mặt dày cười, rồi ngồi xuống cạnh Đông Phùng Lưu, khoác tay lên vai anh ta: “Bạn gái của anh cũng đẹp ghê đó.”
Đông Phùng Lưu hất cái tay đang để trên vai anh của Đông Phùng Lâm ra, trầm giọng hỏi: “Không ở nước ngoài ngoan ngoãn đi học, chạy về đây làm gì?”
Đông Phùng Lâm ài một câu rồi giải thích: “Thì em đã tốt nghiệp đại học đó rồi, chứ không thì em về làm gì?”
Đông Phùng Lưu nói: “Thật sao?”
Đông Phùng Lâm bĩu môi bảo: “Em lừa anh làm gì, mà lần này em về cũng dự định đi học đại học tiếp, em cũng đã tìm được trường rồi.”
Đông Phùng Lưu cắt ngang lời cậu, nhíu mày bảo: “Anh cảm thấy em nên quay về công ty của gia đình mà đi làm. Đi học nhiều thế để làm cái gì, em vốn đã rất thông minh, chỉ cần rèn luyện tầm 2 năm thì chắc chắn sẽ làm nên thành tựu.”
Cái cậu em trai này của Đông Phùng Lưu thì gì cũng tốt, nhưng cứ mỗi lần nhắc chuyện kinh doanh thì cả khuôn mặt cười của cậu cũng mất hẳn.
Đông Phùng Lâm nói: “Được rồi, chuyện của em cũng chẳng có gì để nói cả, thế còn anh, không giới thiệu bạn gái anh cho em à?” Đông Phùng Lâm mỉm cười quan sát Đường Tinh Khanh.
Mà Đường Tinh Khanh cũng phát hiện ra, trên người cậu trai trẻ có vẻ ngoài thanh tú này không hề có chút cường thế nào mà lại rất ấm áp hiền hòa, hai anh em đúng là một cứng một mềm mà.
Đây là lần đầu tiên Đường Tinh Khanh gặp Đông Phùng Lâm, nhưng chưa nói với nhau câu nào thì cô đã cảm thấy rất có cảm tình với cậu.
Đông Phùng Lưu liếc nhìn Đường Tinh Khanh rồi nói: “Cô ấy không phải bạn gái anh.”
Đường Tinh Khanh liền cúi thấp đầu xuống, biết ngay là Đông Phùng Lưu sẽ không bỏ qua bất kì cơ hội sỉ nhục cô đâu mà.
Nhưng tiếp Đông Phùng Lưu lại cười nói: “Cô ấy là vợ anh.”
Lời này vừa nói ra, dù là Đường Tinh Khanh hay là Đông Phùng Lâm đều kinh ngạc không thôi, nhưng Đường Tinh Khanh lại biết điều mà không thể hiện điều đó ra, chỉ âm thầm vỗ vỗ ngực.
Còn Đông Phùng Lâm thì trừng to đôi mắt, hai mắt không ngừng đảo qua đảo lại quanh hai người, cậu không thể tin nổi mà nói: “Không phải chứ, anh?”
Đông Phùng Lưu hơi nhún vai, chẳng nói gì nữa!
Đông Phùng Lâm hung hăng đấm anh ta một phát, tức giận nói: “Cả kết hôn mà anh còn không báo cho em? Anh đùa em à?”
Đông Phùng Lưu thấy Đông Phùng Lâm sau khi kinh ngạc thì trở nên tức giận, liền vội vỗ vai em trai rồi nói: “Việc anh và cô ấy kết hôn, còn có liên quan đến chuyện của gia tộc, thế nên kết hôn rất vội vàng, anh biết là em coi trọng việc học thế nên không nỡ làm phiền em.”
Đông Phùng Lâm như thể mới bị người ta lừa, thở phì phì mà ngồi bên kia, buồn bực nói: “Anh, cả đời anh có thể có mấy lần kết hôn chứ, thế mà không báo cho em.”
Đông Phùng Lưu liếc nhìn Đường Tinh Khanh, cả hai đều không nói gì. Không khí chìm vào im lặng. Nhưng mà người khởi đầu Đông Phùng Lâm lại rất nhanh tự an ủi mình, phủi tay nói: “Được rồi được rồi, đều là chuyện đã qua rồi.”
Đông Phùng Lưu mỉm cười với em trai mình, anh ta biết đứa em trai này chẳng thể nào giận anh ta lâu được đâu.
Hai người đã mấy năm không gặp, thế là trò chuyện vô cùng vui vẻ, quên luôn Đường Tinh Khanh đang bên cạnh kia.
Đường Tinh Khanh nghe những lời nói cười đùa của hai anh em, đột nhiên nhận ra bản thân ở đây lại chỉ như người ngoài mà thôi. Thế nên liền lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi mà đi ra ngoài.
Đường Tinh Khanh đi dạo ngoài vườn hoa của biệt thự, cô ngắm nhìn những chú cá bơi lội trong hồ nước.
Đường Tinh Khanh ngồi xổm xuống muốn vớt một chú cá nhỏ lên, nhưng lại chỉ vớt được nước hồ mà thôi, rồi lại tùy ý để nó chảy ra từ kẽ tay mình.
Đường Tinh Khanh từ ảnh ngược nhìn thấy có bóng người sau lưng mình. Khi cô quay đầu nhìn lại thì thấy một khuôn mặt với nụ cười sáng ngời thuần khiết đang nhìn cô.
“Hóa ra chị dâu còn là người đa sầu đa cảm đó.” Đông Phùng Lâm nói đùa.
Đường Tinh Khanh cũng không biết phải nói gì, thế là liền thuận miệng hỏi: “Cậu về đây tính học gì vậy?”
Đông Phùng Lâm khẽ ấn tay trên không khí, như thể trong không khí có nhịp điệu gì vậy. Ngón tay của cậu có vẻ trắng nõn mà lại linh hoạt hơn Đông Phùng Lưu.
“Âm nhạc.” Đông Phùng Lâm nói: “Dù trước đây có học qua một chút, nhưng lần này em quyết định học sâu hơn.”
Đường Tinh Khanh kinh ngạc nhìn Đông Phùng Lâm rồi hỏi cậu: “Là học viện âm nhạc của thành phố A đấy sao?”
Đông Phùng Lâm gật đầu.
Thế là Đường Tinh Khanh như thể tìm được tri kỉ, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn, rồi cô vui vẻ nói: “Tôi cũng vừa mới đi làm thủ tục nhập học đó.”
“Thật sao, không ngờ chị dâu cũng thích âm nhạc đó!” Đông Phùng Lâm cũng vô cùng vui vẻ, cậu nói: “Đi học cùng chị dâu cũng tốt. Em còn đang sợ không quen cuộc sống trong nước cơ.”
Trên mặt cậu ta là một nụ cười vô cùng ấm áp.
Thế nhưng, khi anh ta nhìn thấy việc đang xảy ra trong phòng thì nụ cười của cậu ta như cũng đứng hình, cậu ta liền xấu hổ nói: “A…. làm phiền rồi.”
Cậu thiếu niên quay người định đi nhưng Đông Phùng Lưu lại đắp chăn lên người Đường Tinh Khanh rồi nói: “Đợi một lát.”
Cậu con trai đó liền dừng lại, nhưng không hề quay người mà chỉ hơi nghi ngờ hỏi: “Sao vậy anh?”
Đông Phùng Lưu bĩu môi nói: “Sao em lại đột nhiên ở đây thế?”
Cậu con trai trai nhún vai bảo: “Em vừa xuống máy bay, vốn định cho anh niềm vui bất ngờ mà.” Cậu nói xong liền đóng cửa, tiếng bước chân xa dần.
Đông Phùng Lưu nhìn Đường Tinh Khanh còn đang ngẩn người liền nhíu mày nói: “Còn lề mà lề mề gì chứ, nhanh mặc quần áo vào rồi xuống nhà đi.”
Đường Tinh Khanh trừng mắt nhìn Đông Phùng Lưu, bất mãn nói: “Lúc anh xé quần áo của tôi thì không nghĩ gì à?”
Đông Phùng Lưu liền lấy một chiếc áo sơmi màu trắng từ trong tủ ra ném cho Đường Tinh Khanh: “Mặc tạm cái này đi.”
Đường Tinh Khanh mặc chiếc áo sơmi trắng rộng đó vào của Đông Phùng Lưu, cảm nhận thấy một mùi hương rất dễ chịu, rất thơm, rồi lại có chút giống hương vị trên người Đông Phùng Lưu, nghĩ thế, cô liền nhíu mày lại.
“Người vừa này kêu anh là anh trai, là em trai ruột của anh à?” Đường Tinh Khanh hỏi.
Đông Phùng Lưu lạnh lẽo liếc nhìn cô rồi nói: “Ừ, tên nó là Đông Phùng Lâm.”
Đường Tinh Khanh ngẩn người ra, trong lòng cô lúc này đột nhiên có chút xót xa, cô nhận ra rằng, những điều cô biết về Đông Phùng Lưu rất ít, rồi ngay cả người nhà của anh ta, cô cũng chẳng biết một ai.
Nhưng cũng may mà, cô đã sớm quen với điều này rồi.
…
Dưới nhà.
Đông Phùng Lâm bắt chéo hai chân ngồi trên sofa, khóe miệng khẽ mỉm cười, vẻ tươi sáng và khí chất phóng khoáng của cậu khiến những người giúp việc vô cùng mê đắm, Đông Phùng Lâm lại cũng rất thoải mái, dù cho là ai thì cậu cũng không kiệm bở nụ cười đâu.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề thì Đông Phùng Lưu và Đường Tinh Khanh cùng nhau xuống nhà.
Đông Phùng Lâm thân thiết gọi tiếng “anh”.
Nhưng khi cậu nhìn thấy khuôn mặt nặng nề của Đông Phùng Lưu thì bao nhiêu lời muốn nói đều bị cậu nuốt sạch.
Im lặng một hồi lâu.
Đông Phùng Lâm hắng giọng 2 cái rồi nói: “Anh, chẳng qua là phá chút chuyện tốt của anh thôi! Sao lại tức giận thế?”
Đông Phùng Lâm mặt dày cười, rồi ngồi xuống cạnh Đông Phùng Lưu, khoác tay lên vai anh ta: “Bạn gái của anh cũng đẹp ghê đó.”
Đông Phùng Lưu hất cái tay đang để trên vai anh của Đông Phùng Lâm ra, trầm giọng hỏi: “Không ở nước ngoài ngoan ngoãn đi học, chạy về đây làm gì?”
Đông Phùng Lâm ài một câu rồi giải thích: “Thì em đã tốt nghiệp đại học đó rồi, chứ không thì em về làm gì?”
Đông Phùng Lưu nói: “Thật sao?”
Đông Phùng Lâm bĩu môi bảo: “Em lừa anh làm gì, mà lần này em về cũng dự định đi học đại học tiếp, em cũng đã tìm được trường rồi.”
Đông Phùng Lưu cắt ngang lời cậu, nhíu mày bảo: “Anh cảm thấy em nên quay về công ty của gia đình mà đi làm. Đi học nhiều thế để làm cái gì, em vốn đã rất thông minh, chỉ cần rèn luyện tầm 2 năm thì chắc chắn sẽ làm nên thành tựu.”
Cái cậu em trai này của Đông Phùng Lưu thì gì cũng tốt, nhưng cứ mỗi lần nhắc chuyện kinh doanh thì cả khuôn mặt cười của cậu cũng mất hẳn.
Đông Phùng Lâm nói: “Được rồi, chuyện của em cũng chẳng có gì để nói cả, thế còn anh, không giới thiệu bạn gái anh cho em à?” Đông Phùng Lâm mỉm cười quan sát Đường Tinh Khanh.
Mà Đường Tinh Khanh cũng phát hiện ra, trên người cậu trai trẻ có vẻ ngoài thanh tú này không hề có chút cường thế nào mà lại rất ấm áp hiền hòa, hai anh em đúng là một cứng một mềm mà.
Đây là lần đầu tiên Đường Tinh Khanh gặp Đông Phùng Lâm, nhưng chưa nói với nhau câu nào thì cô đã cảm thấy rất có cảm tình với cậu.
Đông Phùng Lưu liếc nhìn Đường Tinh Khanh rồi nói: “Cô ấy không phải bạn gái anh.”
Đường Tinh Khanh liền cúi thấp đầu xuống, biết ngay là Đông Phùng Lưu sẽ không bỏ qua bất kì cơ hội sỉ nhục cô đâu mà.
Nhưng tiếp Đông Phùng Lưu lại cười nói: “Cô ấy là vợ anh.”
Lời này vừa nói ra, dù là Đường Tinh Khanh hay là Đông Phùng Lâm đều kinh ngạc không thôi, nhưng Đường Tinh Khanh lại biết điều mà không thể hiện điều đó ra, chỉ âm thầm vỗ vỗ ngực.
Còn Đông Phùng Lâm thì trừng to đôi mắt, hai mắt không ngừng đảo qua đảo lại quanh hai người, cậu không thể tin nổi mà nói: “Không phải chứ, anh?”
Đông Phùng Lưu hơi nhún vai, chẳng nói gì nữa!
Đông Phùng Lâm hung hăng đấm anh ta một phát, tức giận nói: “Cả kết hôn mà anh còn không báo cho em? Anh đùa em à?”
Đông Phùng Lưu thấy Đông Phùng Lâm sau khi kinh ngạc thì trở nên tức giận, liền vội vỗ vai em trai rồi nói: “Việc anh và cô ấy kết hôn, còn có liên quan đến chuyện của gia tộc, thế nên kết hôn rất vội vàng, anh biết là em coi trọng việc học thế nên không nỡ làm phiền em.”
Đông Phùng Lâm như thể mới bị người ta lừa, thở phì phì mà ngồi bên kia, buồn bực nói: “Anh, cả đời anh có thể có mấy lần kết hôn chứ, thế mà không báo cho em.”
Đông Phùng Lưu liếc nhìn Đường Tinh Khanh, cả hai đều không nói gì. Không khí chìm vào im lặng. Nhưng mà người khởi đầu Đông Phùng Lâm lại rất nhanh tự an ủi mình, phủi tay nói: “Được rồi được rồi, đều là chuyện đã qua rồi.”
Đông Phùng Lưu mỉm cười với em trai mình, anh ta biết đứa em trai này chẳng thể nào giận anh ta lâu được đâu.
Hai người đã mấy năm không gặp, thế là trò chuyện vô cùng vui vẻ, quên luôn Đường Tinh Khanh đang bên cạnh kia.
Đường Tinh Khanh nghe những lời nói cười đùa của hai anh em, đột nhiên nhận ra bản thân ở đây lại chỉ như người ngoài mà thôi. Thế nên liền lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi mà đi ra ngoài.
Đường Tinh Khanh đi dạo ngoài vườn hoa của biệt thự, cô ngắm nhìn những chú cá bơi lội trong hồ nước.
Đường Tinh Khanh ngồi xổm xuống muốn vớt một chú cá nhỏ lên, nhưng lại chỉ vớt được nước hồ mà thôi, rồi lại tùy ý để nó chảy ra từ kẽ tay mình.
Đường Tinh Khanh từ ảnh ngược nhìn thấy có bóng người sau lưng mình. Khi cô quay đầu nhìn lại thì thấy một khuôn mặt với nụ cười sáng ngời thuần khiết đang nhìn cô.
“Hóa ra chị dâu còn là người đa sầu đa cảm đó.” Đông Phùng Lâm nói đùa.
Đường Tinh Khanh cũng không biết phải nói gì, thế là liền thuận miệng hỏi: “Cậu về đây tính học gì vậy?”
Đông Phùng Lâm khẽ ấn tay trên không khí, như thể trong không khí có nhịp điệu gì vậy. Ngón tay của cậu có vẻ trắng nõn mà lại linh hoạt hơn Đông Phùng Lưu.
“Âm nhạc.” Đông Phùng Lâm nói: “Dù trước đây có học qua một chút, nhưng lần này em quyết định học sâu hơn.”
Đường Tinh Khanh kinh ngạc nhìn Đông Phùng Lâm rồi hỏi cậu: “Là học viện âm nhạc của thành phố A đấy sao?”
Đông Phùng Lâm gật đầu.
Thế là Đường Tinh Khanh như thể tìm được tri kỉ, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn, rồi cô vui vẻ nói: “Tôi cũng vừa mới đi làm thủ tục nhập học đó.”
“Thật sao, không ngờ chị dâu cũng thích âm nhạc đó!” Đông Phùng Lâm cũng vô cùng vui vẻ, cậu nói: “Đi học cùng chị dâu cũng tốt. Em còn đang sợ không quen cuộc sống trong nước cơ.”
Tác giả :
Mộc Thất Thất