Vợ Của Tổng Tài Không Dễ
Chương 212: Đông phùng lưu, anh ép người quá đáng!
“...” Đường Tinh Khanh nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Đông Phùng Lưu.
Cô không ngờ Đông Phùng Lưu lại là người bảo thủ đến vậy, chỉ vì chuyện sáng sớm nay mà anh ta ghi hận đến tận bây giờ!
Hừ, cô sẽ không làm theo những gì mà Đông Phùng Lưu muốn!
Đường Tinh Khanh đứng thẳng lưng, cho dù trên người treo đầy túi to túi nhỏ, cô vẫn bước bước lớn đi hung hăng trước mặt Đông Phùng Lưu.
Thấy thái độ của Đường Tinh Khanh như vậy, Tô Tuyết Phi cũng thấy tức thay Đông Phùng Lưu: “Lưu, anh nhìn cô thư ký này hung hăng như vậy, hay là sa thải cô ta đi, về phía bạn anh thì giải thích rõ ràng cho anh ta là được rồi.”
Thấy dáng vẻ Tô Tuyết Phi tức giận, Đông Phùng Lưu nhếch môi lên cười nói: “Em hãy đổi góc nhìn khác đi... Em không cảm thấy trêu đùa cô ta như vậy không phải là rất vui sao?”
Đông Phùng Lưu vừa nói dứt lời thì Tô Tuyết Phi đã khẽ cười, cô lấy tay gõ lên ngực Đông Phùng Lưu rồi dịu dàng nói: “Lưu, anh thật là xấu tính!”
Đông Phùng Lưu cười, “Anh xấu như vậy, em không phải là vẫn thích anh sao? Đàn ông không xấu thì phụ nữ không yêu.”
Tô Tuyết Phi xấu hổ đến mức không dám nhìn Đông Phùng Lưu nữa.
Đông Phùng Lưu kéo Tô Tuyết Phi đến một quán trà sữa gần đấy ngồi, đợi Đường Tinh Khanh mang đống đồ kia lên xe rồi lại tiếp tục chạy quay lại lấy đồ, cứ như thế chạy đi chạy lại hai chuyến, lúc Đường Tinh Khanh đến quán trà sữa mà Đông Phùng Lưu đang ngồi thì đã mệt bở hơi tai rồi.
Thấy Đường Tinh Khanh quay lại tay không, cô còn chưa kịp ngồi xuống thì Đông Phùng Lưu đã đứng dậy nói với Tô Tuyết Phi: “Ngồi nghỉ cũng đã lâu rồi, chúng ta đi tiếp đi.”
“Này, anh để cho tôi ngồi nghỉ một lát đã!” Đường Tinh Khanh vịn ghế, cô mỏi đến mức không thở nổi nữa rồi, Đông Phùng Lưu lại nói muốn đi tiếp sao?
Anh ta đang cố tình chỉnh đốn cô hay sao?
Sự thật chứng minh rồi, Đông Phùng Lưu chính xác là đang chỉnh đốn cô.
Đông Phùng Lưu quay người lạnh lùng nói: “Thư ký tức là lúc nào cũng phải răm rắp nghe lệnh của ông chủ, ông chủ nói đi, cô dám không đi sao?”
“Nhưng tôi...” Ít nhất thì cũng phải cho cô thời gian uống ngụm nước đã chứ!
Đường Tinh Khanh rất muốn mắng người, nhưng Đông Phùng Lưu lại không cho cô cơ hội để mắng người, nói xong đã quay người đi ra cùng Tô Tuyết Phi.
Đường Tinh Khanh tức trợn tròn mắt, một tay cô vỗ ngực còn một tay thì vịn vào thành ghế, cô rất khát, cô muốn uống nước...
Chợt nhìn thấy chỗ Đông Phùng Lưu vừa ngồi có một tách cà phê, cô do dự một lát, kết quả là vì quá khát nên Đường Tinh Khanh chạy thẳng đến đó rồi cầm tách cà phê của Đông Phùng Lưu đang uống dở lên uống.
“Ừng ực ừng ực!” Tách cà phê còn lại một nửa đã như vậy mà bị Đường Tinh Khanh uống sạch.
Đường Tinh Khanh uống xong tách cà phê nên cũng đỡ khát hơn, sau đó mới tiếp tục đi theo sau Đông Phùng Lưu.
Lúc Đông Phùng Lưu liếc nhìn thì thấy động tác Đường Tinh Khanh đang làm trong quán, khóe môi khẽ nhếch lên cười, sau đó mới quay mặt lại trả lời Tô Tuyết Phi.
...
“Tôi không đi nổi nữa rồi, anh muốn hành hạ tôi, tôi không có ý kiến, cùng lắm thì tôi không làm công việc này nữa!” Lần thứ ba xách đồ mang đến bãi đỗ xe để, Đông Phùng Lưu với Tô Tuyết Phi lại treo đầy đồ lên người cô, Đường Tinh Khanh xin đầu hàng.
Mãi đến khi trên người Đường Tinh Khanh treo đầy đồ lần tiếp theo thì cô mới nổi giận đùng đùng đứng yên tại chỗ rồi vứt hết đống đồ trên người xuống đất, sau đó sải bước đến chiếc ghế bên đường ngồi xuống.
Cho dù Đông Phùng Lưu có mắng cô thế nào thì cô cũng quyết không đi nữa.
Có muốn chỉnh đốn người khác thì cũng phải có mức độ thôi chứ! Đây đã là lần thứ mấy rồi, cứ coi như Đông Phùng Lưu anh ta có tiền để chơi đi, nhưng Đường Tinh Khanh cô không có sức đâu mà chơi với anh ta!
Đông Phùng Lưu nghe thấy những lời Đường Tinh Khanh vừa nói, anh nhìn Đường Tinh Khanh với vẻ mặt mang theo nụ cười hỏi: “Cô muốn thôi việc?”
“Đúng vậy!” Đường Tinh Khanh trả lời ngay lập tức.
“Được!” Thật hiếm thấy Đông Phùng Lưu gật đầu đồng ý!
Thái độ này của Đông Phùng Lưu khiến cho Đường Tinh Khanh giật nảy mình, cô trừng mắt nhìn Đông Phùng Lưu không dám tin nàng không dám tin vào mắt mình, muốn phát hiện ra điều gì đó từ trên người anh.
Nhưng Đông Phùng Lưu chỉ cười lại với cô, trong ánh mắt anh dường như muốn nói: Cô hiểu mà...
À, đúng rồi! Ba tỷ rưỡi!
Trong mắt Đông Phùng Lưu nhắc nhở, khiến cho Đường Tinh Khanh ngớ người luôn, tinh thần cô run rẩy, vẻ mệt mỏi trên người cô dường như đã giảm đi một nửa.
Đúng rồi, nếu như cô muốn thôi việc, thì phải trả ba tỷ rưỡi vì vi phạm hợp đồng, nhưng bây giờ cô lấy đâu ra số tiền lớn như vậy.
Thấy Đường Tinh Khanh cuối cùng cũng tỉnh táo lại, Đông Phùng Lưu cười hỏi: “Cô còn muốn thôi việc không?”
“Hừ! Coi như anh ác!” Đường Tinh Khanh coi như đã nhìn hết được vẻ gian trá của Đông Phùng Lưu, loại người này bảo sao làm ăn lại làm lớn đến vậy, không có chút suy tính thật sự rất khó làm đến cùng.
“Nếu như không muốn thôi việc, vậy thì mau nhặt hết đồ lên.” Nụ cười của Đông Phùng Lưu bỗng nhiên biến mất, anh nghiêm mặt ra lệnh.
“...”
Đường Tinh Khanh dùng ánh mắt đầy oán hận trừng mắt nhìn anh, sau đó nhặt lại đống đồ mà mình vừa vứt xuống đất lên bằng ánh mắt không cam lòng, sau đó lại treo lên đầy người.
Coi như cô đen đủi!
Tô Tuyết Phi vẫn luôn nhìn Đường Tinh Khanh bằng ánh mắt đang xem hài rồi đứng một bên nói: “Ai đó vẫn không biết tự lượng sức mình kìa, sớm biết như vậy thì lúc đầu việc gì phải làm thế?”
Những lời Đường Tinh Khanh và Đông Phùng Lưu vừa nói cô cũng nghe thấy, nhưng lại không biết là vì ba tỷ rưỡi kia, cho nên cô càng đồng tình với câu cô ta có chết cũng không chịu thôi việc mà Đông Phùng Lưu nói ra, thì ra là như vậy, cô thư ký này chắc chắn là có ý gì đó với Đông Phùng Lưu, nếu không thì sẽ không để cho Đông Phùng Lưu hành hạ đến bước đường này, lại còn can tâm tình nguyện làm nô lệ cho anh ta.
Trong chớp mắt Tô Tuyết Phi đã nghĩ ra cách để khiến Đường Tinh Khanh rời xa Đông Phùng Lưu.
Đường Tinh Khanh đứng phía sau bĩu môi, nhắm mắt làm ngơ với những gì mà Tô Tuyết Phi nói rồi lại tiếp tục đi theo sau hai người họ, không thèm đếm xỉa đến dáng vẻ thân mật của hai người kia, trong lòng cũng thoải mái hơn một chút.
Nếu không cả ngày hôm nay có thể khiến cô nén giận đến phát nổ rồi, Đông Phùng Lưu và Tô Tuyết Phi luôn ở trước mặt cô diễn trò ân ái, khiến cô cảm thấy buồn nôn đến mức nổi da gà khắp người, lại nhớ đến nụ hôn sáng sớm nay, Đường Tinh Khanh cảm thấy mình không ổn chút nào.
Có điều bây giờ Đông Phùng Lưu xem như vẫn còn có lương tâm, không đi dạo phố cùng Tô Tuyết Phi nữa mà lại định đi ăn trưa.
Nếu không phải là nghe thấy hai chữ cơm trưa thì chắc Đường Tinh Khanh đã quên mất thời gian trôi qua dài đằng đẵng, cô còn tưởng đã đến buổi tối rồi cơ!
Nhưng đợi đến lúc lên xe rồi, Đường Tinh Khanh lại phát hiện ra mình thật khổ sở, ghế sau với cốp xe đều đã bị đống đồ mà Tô Tuyết Phi mua lấp đầy hết cả, Đường Tinh Khanh khổ sở lắm mới chen ngồi vào được, khổ đến nỗi mồ hôi chảy ròng ròng.
Không biết có phải lương tâm của Đông Phùng Lưu phát hiện ra hay không, nhưng khoảng thời gian sau đó anh ta cũng không nhằm thẳng vào Đường Tinh Khanh nữa, chỉ là đổi cách khác, đó chính là không thèm đếm xỉa đến Đường Tinh Khanh nữa.
Lúc gọi món, anh ta chỉ hỏi Tô Tuyết Phi, lúc mang đồ ăn lên, anh ta chỉ giúp Tô Tuyết Phi trải khăn ăn.
Thái độ mà Đông Phùng Lưu dành cho Tô Tuyết Phi so với thái độ đối với Đường Tinh Khanh quả đúng là một trời một vực.
... Được thôi, anh ta vẫn muốn làm cô phải khó chịu, tên khốn nạn đáng chết.
Cô không ngờ Đông Phùng Lưu lại là người bảo thủ đến vậy, chỉ vì chuyện sáng sớm nay mà anh ta ghi hận đến tận bây giờ!
Hừ, cô sẽ không làm theo những gì mà Đông Phùng Lưu muốn!
Đường Tinh Khanh đứng thẳng lưng, cho dù trên người treo đầy túi to túi nhỏ, cô vẫn bước bước lớn đi hung hăng trước mặt Đông Phùng Lưu.
Thấy thái độ của Đường Tinh Khanh như vậy, Tô Tuyết Phi cũng thấy tức thay Đông Phùng Lưu: “Lưu, anh nhìn cô thư ký này hung hăng như vậy, hay là sa thải cô ta đi, về phía bạn anh thì giải thích rõ ràng cho anh ta là được rồi.”
Thấy dáng vẻ Tô Tuyết Phi tức giận, Đông Phùng Lưu nhếch môi lên cười nói: “Em hãy đổi góc nhìn khác đi... Em không cảm thấy trêu đùa cô ta như vậy không phải là rất vui sao?”
Đông Phùng Lưu vừa nói dứt lời thì Tô Tuyết Phi đã khẽ cười, cô lấy tay gõ lên ngực Đông Phùng Lưu rồi dịu dàng nói: “Lưu, anh thật là xấu tính!”
Đông Phùng Lưu cười, “Anh xấu như vậy, em không phải là vẫn thích anh sao? Đàn ông không xấu thì phụ nữ không yêu.”
Tô Tuyết Phi xấu hổ đến mức không dám nhìn Đông Phùng Lưu nữa.
Đông Phùng Lưu kéo Tô Tuyết Phi đến một quán trà sữa gần đấy ngồi, đợi Đường Tinh Khanh mang đống đồ kia lên xe rồi lại tiếp tục chạy quay lại lấy đồ, cứ như thế chạy đi chạy lại hai chuyến, lúc Đường Tinh Khanh đến quán trà sữa mà Đông Phùng Lưu đang ngồi thì đã mệt bở hơi tai rồi.
Thấy Đường Tinh Khanh quay lại tay không, cô còn chưa kịp ngồi xuống thì Đông Phùng Lưu đã đứng dậy nói với Tô Tuyết Phi: “Ngồi nghỉ cũng đã lâu rồi, chúng ta đi tiếp đi.”
“Này, anh để cho tôi ngồi nghỉ một lát đã!” Đường Tinh Khanh vịn ghế, cô mỏi đến mức không thở nổi nữa rồi, Đông Phùng Lưu lại nói muốn đi tiếp sao?
Anh ta đang cố tình chỉnh đốn cô hay sao?
Sự thật chứng minh rồi, Đông Phùng Lưu chính xác là đang chỉnh đốn cô.
Đông Phùng Lưu quay người lạnh lùng nói: “Thư ký tức là lúc nào cũng phải răm rắp nghe lệnh của ông chủ, ông chủ nói đi, cô dám không đi sao?”
“Nhưng tôi...” Ít nhất thì cũng phải cho cô thời gian uống ngụm nước đã chứ!
Đường Tinh Khanh rất muốn mắng người, nhưng Đông Phùng Lưu lại không cho cô cơ hội để mắng người, nói xong đã quay người đi ra cùng Tô Tuyết Phi.
Đường Tinh Khanh tức trợn tròn mắt, một tay cô vỗ ngực còn một tay thì vịn vào thành ghế, cô rất khát, cô muốn uống nước...
Chợt nhìn thấy chỗ Đông Phùng Lưu vừa ngồi có một tách cà phê, cô do dự một lát, kết quả là vì quá khát nên Đường Tinh Khanh chạy thẳng đến đó rồi cầm tách cà phê của Đông Phùng Lưu đang uống dở lên uống.
“Ừng ực ừng ực!” Tách cà phê còn lại một nửa đã như vậy mà bị Đường Tinh Khanh uống sạch.
Đường Tinh Khanh uống xong tách cà phê nên cũng đỡ khát hơn, sau đó mới tiếp tục đi theo sau Đông Phùng Lưu.
Lúc Đông Phùng Lưu liếc nhìn thì thấy động tác Đường Tinh Khanh đang làm trong quán, khóe môi khẽ nhếch lên cười, sau đó mới quay mặt lại trả lời Tô Tuyết Phi.
...
“Tôi không đi nổi nữa rồi, anh muốn hành hạ tôi, tôi không có ý kiến, cùng lắm thì tôi không làm công việc này nữa!” Lần thứ ba xách đồ mang đến bãi đỗ xe để, Đông Phùng Lưu với Tô Tuyết Phi lại treo đầy đồ lên người cô, Đường Tinh Khanh xin đầu hàng.
Mãi đến khi trên người Đường Tinh Khanh treo đầy đồ lần tiếp theo thì cô mới nổi giận đùng đùng đứng yên tại chỗ rồi vứt hết đống đồ trên người xuống đất, sau đó sải bước đến chiếc ghế bên đường ngồi xuống.
Cho dù Đông Phùng Lưu có mắng cô thế nào thì cô cũng quyết không đi nữa.
Có muốn chỉnh đốn người khác thì cũng phải có mức độ thôi chứ! Đây đã là lần thứ mấy rồi, cứ coi như Đông Phùng Lưu anh ta có tiền để chơi đi, nhưng Đường Tinh Khanh cô không có sức đâu mà chơi với anh ta!
Đông Phùng Lưu nghe thấy những lời Đường Tinh Khanh vừa nói, anh nhìn Đường Tinh Khanh với vẻ mặt mang theo nụ cười hỏi: “Cô muốn thôi việc?”
“Đúng vậy!” Đường Tinh Khanh trả lời ngay lập tức.
“Được!” Thật hiếm thấy Đông Phùng Lưu gật đầu đồng ý!
Thái độ này của Đông Phùng Lưu khiến cho Đường Tinh Khanh giật nảy mình, cô trừng mắt nhìn Đông Phùng Lưu không dám tin nàng không dám tin vào mắt mình, muốn phát hiện ra điều gì đó từ trên người anh.
Nhưng Đông Phùng Lưu chỉ cười lại với cô, trong ánh mắt anh dường như muốn nói: Cô hiểu mà...
À, đúng rồi! Ba tỷ rưỡi!
Trong mắt Đông Phùng Lưu nhắc nhở, khiến cho Đường Tinh Khanh ngớ người luôn, tinh thần cô run rẩy, vẻ mệt mỏi trên người cô dường như đã giảm đi một nửa.
Đúng rồi, nếu như cô muốn thôi việc, thì phải trả ba tỷ rưỡi vì vi phạm hợp đồng, nhưng bây giờ cô lấy đâu ra số tiền lớn như vậy.
Thấy Đường Tinh Khanh cuối cùng cũng tỉnh táo lại, Đông Phùng Lưu cười hỏi: “Cô còn muốn thôi việc không?”
“Hừ! Coi như anh ác!” Đường Tinh Khanh coi như đã nhìn hết được vẻ gian trá của Đông Phùng Lưu, loại người này bảo sao làm ăn lại làm lớn đến vậy, không có chút suy tính thật sự rất khó làm đến cùng.
“Nếu như không muốn thôi việc, vậy thì mau nhặt hết đồ lên.” Nụ cười của Đông Phùng Lưu bỗng nhiên biến mất, anh nghiêm mặt ra lệnh.
“...”
Đường Tinh Khanh dùng ánh mắt đầy oán hận trừng mắt nhìn anh, sau đó nhặt lại đống đồ mà mình vừa vứt xuống đất lên bằng ánh mắt không cam lòng, sau đó lại treo lên đầy người.
Coi như cô đen đủi!
Tô Tuyết Phi vẫn luôn nhìn Đường Tinh Khanh bằng ánh mắt đang xem hài rồi đứng một bên nói: “Ai đó vẫn không biết tự lượng sức mình kìa, sớm biết như vậy thì lúc đầu việc gì phải làm thế?”
Những lời Đường Tinh Khanh và Đông Phùng Lưu vừa nói cô cũng nghe thấy, nhưng lại không biết là vì ba tỷ rưỡi kia, cho nên cô càng đồng tình với câu cô ta có chết cũng không chịu thôi việc mà Đông Phùng Lưu nói ra, thì ra là như vậy, cô thư ký này chắc chắn là có ý gì đó với Đông Phùng Lưu, nếu không thì sẽ không để cho Đông Phùng Lưu hành hạ đến bước đường này, lại còn can tâm tình nguyện làm nô lệ cho anh ta.
Trong chớp mắt Tô Tuyết Phi đã nghĩ ra cách để khiến Đường Tinh Khanh rời xa Đông Phùng Lưu.
Đường Tinh Khanh đứng phía sau bĩu môi, nhắm mắt làm ngơ với những gì mà Tô Tuyết Phi nói rồi lại tiếp tục đi theo sau hai người họ, không thèm đếm xỉa đến dáng vẻ thân mật của hai người kia, trong lòng cũng thoải mái hơn một chút.
Nếu không cả ngày hôm nay có thể khiến cô nén giận đến phát nổ rồi, Đông Phùng Lưu và Tô Tuyết Phi luôn ở trước mặt cô diễn trò ân ái, khiến cô cảm thấy buồn nôn đến mức nổi da gà khắp người, lại nhớ đến nụ hôn sáng sớm nay, Đường Tinh Khanh cảm thấy mình không ổn chút nào.
Có điều bây giờ Đông Phùng Lưu xem như vẫn còn có lương tâm, không đi dạo phố cùng Tô Tuyết Phi nữa mà lại định đi ăn trưa.
Nếu không phải là nghe thấy hai chữ cơm trưa thì chắc Đường Tinh Khanh đã quên mất thời gian trôi qua dài đằng đẵng, cô còn tưởng đã đến buổi tối rồi cơ!
Nhưng đợi đến lúc lên xe rồi, Đường Tinh Khanh lại phát hiện ra mình thật khổ sở, ghế sau với cốp xe đều đã bị đống đồ mà Tô Tuyết Phi mua lấp đầy hết cả, Đường Tinh Khanh khổ sở lắm mới chen ngồi vào được, khổ đến nỗi mồ hôi chảy ròng ròng.
Không biết có phải lương tâm của Đông Phùng Lưu phát hiện ra hay không, nhưng khoảng thời gian sau đó anh ta cũng không nhằm thẳng vào Đường Tinh Khanh nữa, chỉ là đổi cách khác, đó chính là không thèm đếm xỉa đến Đường Tinh Khanh nữa.
Lúc gọi món, anh ta chỉ hỏi Tô Tuyết Phi, lúc mang đồ ăn lên, anh ta chỉ giúp Tô Tuyết Phi trải khăn ăn.
Thái độ mà Đông Phùng Lưu dành cho Tô Tuyết Phi so với thái độ đối với Đường Tinh Khanh quả đúng là một trời một vực.
... Được thôi, anh ta vẫn muốn làm cô phải khó chịu, tên khốn nạn đáng chết.
Tác giả :
Mộc Thất Thất