Vợ Của Tổng Tài Không Dễ
Chương 200: Ngoài ý muốn, nguy hiểm xuất hiện
Một tay của Đông Phùng Lưu thì ôm chặt lấy eo cô, một tay di chuyển trên lưng cô.
Cũng may mà nơi Đường Tinh Khanh chọn có phần hẻo lánh, có rất ít khách du lịch đi đến đây, nếu không thì cô không còn chút mặt mũi nào nữa.
Hai người cứ hôn nhau như vậy ở giữa biển trong suốt mấy phút đồng hồ, cuối cùng thì Đông Phùng Lưu cũng luyến tiếc mà buông cô ra, còn Đường Tinh Khanh bị hôn đến mức thở không ra hơi, cô dựa vào lồng ngực của anh, thở hổn hển.
Đông Phùng Lưu thấy vậy thì đưa cô lên bờ, hai người đi đến đằng sau một chỗ đá ngầm, Đông Phùng Lưu để cô dựa lưng vào tảng đá, ánh mắt anh lóe ra một tia tình dục, vì vậy lại một lần nữa hôn Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh bởi vì vẫn chưa thoát khỏi cảm giác sợ nước nên theo bản năng mà thuận theo nụ hôn rồi ôm chặt lấy cổ của anh.
Lúc này thì Đông Phùng Lưu rốt cuộc có thể thỏa thích vuốt ve làn da làm cho người ta yêu thích kia, hai người dính chặt vào nhau, xem ra trong chốc lát khó lòng mà tách ra.
Đông Phùng Lưu dùng sức cắn mạnh lên môi dưới của Đường Tinh Khanh, nhân lúc cô bị đau thì cái lưỡi của Đông Phùng Lưu tiến vào bên trong, quấn quýt lấy lưỡi của cô.
Tình dục dần dần bao phủ lấy hai người, thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng rên rỉ, những thứ này giống như là đang cổ vũ Đông Phùng Lưu vậy...
Đông Phùng Lưu thề, nếu không phải là nghe thấy tiếng người thì anh thật sự sẽ cùng Đường Tinh Khanh làm từ a đến z ở chỗ này.
Hai người nghe thấy giọng nói của một người đàn ông và một người phụ nữ thì nhanh chóng tách nhau ra, Đường Tinh Khanh nhìn Đông Phùng Lưu bằng ánh mắt mê ly, một lúc sau mới phản ứng kịp là chuyện gì đang xảy ra.
Cô lại không cẩn thận bị Đông Phùng Lưu quyến rũ rồi, trời ơi! Từ khi nào mà khả năng tự kiềm chế của cô lại kém như vậy, thế mà lại nhiều lần lạc trong nụ hôn của anh! Trước đây cô cũng không phải là như thế!
Cô còn chưa kịp hối hận xong thì Đông Phùng Lưu đã vỗ nhẹ lên mặt cô, anh nhìn vào mắt cô rồi nói: “Tôi đi bơi một lúc, em lên bờ ngồi đợi tôi có được không?”
Đông Phùng Lưu không đợi Đường Tinh Khanh trả lời đã lại cúi xuống hôn lên môi cô, sau đó lao người xuống biển.
“...”
Đường Tinh Khanh dại ra nhìn theo bóng lưng của Đông Phùng Lưu, một lúc sau mới phản ứng kịp.
Cô vỗ nhẹ lên trên khuôn mặt của mình, Đường Tinh Khanh không ngừng cổ vũ mình, âm thầm quyết tâm lần sau sẽ không để như vậy nữa!
Tuyệt đối không thể để ban thân bị Đông Phùng Lưu hớp hồn!
Mà giọng nói của một nam một nữ kia càng lúc càng gần, khi bọn họ đi qua tảng đá ngầm thấy Đường Tinh Khanh đang ngồi ở đó thì có phần sửng sốt.
Nhìn một đôi nam nữ này có vẻ giống như là một cặp, có lẽ là bọn họ cũng thấy nơi này hẻo lạnh nên muốn đến đây thân mật, nào ngờ ở đây đã có người khác rồi.
Khi hai người bọn họ nhìn thấy Đường Tinh Khanh thì có hơi thất vọng, sau đó cũng rời đi.
Đường Tinh Khanh ho nhẹ một tiếng, trong lòng không ngừng âm thầm cổ vũ cho mình, sau đó bình tãnh đi ra sau tảng đá ngầm.
Đường Tinh Khanh đi lên bờ cát, tìm một chỗ mát mẻ rồi ngồi xuống, hai tay ôm chặt lấy đầu gối, ánh mắt xa xăm nhìn về phía mặt biển, tìm kiếm bóng dáng của Đông Phùng Lưu trong vô thức.
Có lẽ là vì Đông Phùng Lưu đã bơi ra xa nên Đường Tinh Khanh không nhìn thấy anh đâu cả.
Đường Tinh Khanh đang cảm thấy buồn chán thì thấy có một người phụ nữ mang theo một đứa bé ba bốn tuổi đến đây tắm biến, lúc đầu thì Đường Tinh Khanh cũng không để ý, càng không nghĩ đến tại sao bọn họ lại thích đi đến nơi vắng người như thế này.
Đường Tinh Khanh nhìn về phía biển, đợi đến khi cô nhìn về phía hai mẹ con kia thì giật nẩy mình.
Cô không dám tin mà nhìn hành động của người phụ nữ kia, cô ta thế mà lại... cô ta thế mà lại ấn đứa trẻ đang bơi lội kia vào trong nước!
Dáng vẻ này rõ ràng là muốn làm cho đứa bé chết đuối!
Đường Tinh Khanh hét lên theo phản xạ không điều kiện: “Đừng mà!”
Đường Tinh Khanh nói xong thì nhanh chóng chạy về phía bên kia.
Có lẽ là người phụ nữ kia không ngờ là ở đây còn có người nên lập tức hoảng sợ, khi cô ta thấy Đường Tinh Khanh đang chạy về phía mình thì vội vàng quát lên, ý bảo cô dừng lại: “Cô đừng có đến đây!”
Đường Tinh Khanh nghe thấy vậy thì khẽ dừng lại, cô thấy người phụ nữ kia còn không có ý muốn dừng, đứa bé bị cô ta ấn ở trong nước cũng đang không ngừng giãy dụa, Đường Tinh Khanh lo lắng nhìn về phía đó, giống như là cô lại trở về lúc mà bản thân bị chết đuối, chỉ có những người suýt chết đuối thì mới biết được cái cảm giác đau đớn khi hít thở không thông kia thôi!
Đường Tinh Khan không ngừng mà chạy về phía đó, hơn nữa còn không ngừng khuyên bảo người phụ nữ kia: “Cô đừng có làm như vậy! Trẻ con là vô tội, cô có thể ra tay với một đứa trẻ còn nhỏ như vậy sao!”
“Không cần cô quan tâm đến chuyện của tôi! Cô cút ngay đi! Đừng có đến đây!” Đường Tinh Khanh cố gắng làm công tác phụ đạo tư tưởng cho người phụ nữ kia, ai mà biết được người phụ nữ kia không chờ cô đến gần đã giống như một con nhím xù lông, cự tuyệt tất cả ý tốt, cảnh giác trừng Đường Tinh Khanh.
“Cô mà đến nữa! Thì tôi sẽ tiếp tục dìm chết đứa bé này!” Người phụ nữ kia càng nói càng đẩy đứa bé kia xuống sâu hơn.
Đường Tinh Khanh nhìn thấy vậy thì gấp đến mức suýt khóc!
Cô cũng có một đứa con trai, nên thật sự không hiểu tại sao một người mẹ lại có thể độc ác đến mức mà ra tay với con của mình như vậy, cô thử dùng khổ nhục kế để làm người phụ nữ kia mủi lòng: “Cô đừng kích động như vậy... Có việc gì thì chúng ta từ từ nói, chắc cô là mẹ của đứa bé phải không, cô nghĩ một chút đi, cô nuôi đứa bé lớn đến nhường này. Đã có bao nhiêu đêm cô mất ngủ vì nó, bị nó chọc tức, nhưng mà cô vẫn rất yêu thương nó.”
“Cô thử nghĩ lại lúc nó mới ra đời, còn chưa mở mắt, đáng yêu biết nhường nào, cả người béo núng nính, trong nháy mắt đã lớn như vậy. Cô chiều chuộng nó, đỡ nó đi, sợ nó bị ngã, thằng bé chính là bảo vật mà cô vẫn luôn che chở ở trong lòng! Chẳng lẽ cô nhẫn tâm làm nó chết đuối sao? Nó là con của cô mà, là một phần cốt nhục của cô mà!”
Những lời này của Đường Tinh Khanh đều rất êm tai, mỗi một lời đều là tiếng lòng của cô dành cho Đường Ngũ Tuấn, sau khi nói xong thì chính cô cũng bị những lời này của mình là cảm động.
Lúc đầu thì vẻ mặt của người phụ nữ kia có hơi cảm động, động tác cũng không tự chủ mà buông lỏng, đứa bé đang giãy giụa kia cũng thuận thế mà rời khỏi mặt nước, nhưng khi người phụ nữ kia nhìn thấy khuôn mặt của thằng bé thì như bị kích thích vậy, ra sức đè đứa bé xuống.
Đứa bé lúc này không hề phòng bị mà uống thêm mấy ngụm nước biển, sau đó không ngừng giãy giụa, làm cho Đường Tinh Khanh cảm thấy không nỡ.
Người phụ nữ kia cũng lên tiếng mắng chửi: “Ngô Thiếu Cường! Tôi hận anh! Tôi hận anh!”
“Không cần cô phải ra vẻ làm người tốt, cô thì biết cái gì chứ! Cô không biết cái gì cả! Bố của đứa mẹ này ngoại tình, anh ta coi trọng một người phụ nữ xinh đẹp lại còn có tiền, còn tôi thì lại bị bố của đứa bé này vứt sang một bên! Cô không hiểu được loại đau khổ này đâu! Đứa nghiệt chủng này giống hệt như bố của nó, tôi muốn giết chết nó! Sau này tôi không muốn nhìn thấy nó nữa!”
Vẻ mặt của người phụ nữ khi nói ra những lời này ghê tởm đến đáng sợ, cả người cô ta như mang theo oán khí, Đường Tinh Khanh nhìn thấy cô ta như vậy thì cũng bị dọa sợ, sởn cả gai ốc.
Nếu cứ như vậy thì đứa bé kia sẽ chết mất...
Cũng may mà nơi Đường Tinh Khanh chọn có phần hẻo lánh, có rất ít khách du lịch đi đến đây, nếu không thì cô không còn chút mặt mũi nào nữa.
Hai người cứ hôn nhau như vậy ở giữa biển trong suốt mấy phút đồng hồ, cuối cùng thì Đông Phùng Lưu cũng luyến tiếc mà buông cô ra, còn Đường Tinh Khanh bị hôn đến mức thở không ra hơi, cô dựa vào lồng ngực của anh, thở hổn hển.
Đông Phùng Lưu thấy vậy thì đưa cô lên bờ, hai người đi đến đằng sau một chỗ đá ngầm, Đông Phùng Lưu để cô dựa lưng vào tảng đá, ánh mắt anh lóe ra một tia tình dục, vì vậy lại một lần nữa hôn Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh bởi vì vẫn chưa thoát khỏi cảm giác sợ nước nên theo bản năng mà thuận theo nụ hôn rồi ôm chặt lấy cổ của anh.
Lúc này thì Đông Phùng Lưu rốt cuộc có thể thỏa thích vuốt ve làn da làm cho người ta yêu thích kia, hai người dính chặt vào nhau, xem ra trong chốc lát khó lòng mà tách ra.
Đông Phùng Lưu dùng sức cắn mạnh lên môi dưới của Đường Tinh Khanh, nhân lúc cô bị đau thì cái lưỡi của Đông Phùng Lưu tiến vào bên trong, quấn quýt lấy lưỡi của cô.
Tình dục dần dần bao phủ lấy hai người, thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng rên rỉ, những thứ này giống như là đang cổ vũ Đông Phùng Lưu vậy...
Đông Phùng Lưu thề, nếu không phải là nghe thấy tiếng người thì anh thật sự sẽ cùng Đường Tinh Khanh làm từ a đến z ở chỗ này.
Hai người nghe thấy giọng nói của một người đàn ông và một người phụ nữ thì nhanh chóng tách nhau ra, Đường Tinh Khanh nhìn Đông Phùng Lưu bằng ánh mắt mê ly, một lúc sau mới phản ứng kịp là chuyện gì đang xảy ra.
Cô lại không cẩn thận bị Đông Phùng Lưu quyến rũ rồi, trời ơi! Từ khi nào mà khả năng tự kiềm chế của cô lại kém như vậy, thế mà lại nhiều lần lạc trong nụ hôn của anh! Trước đây cô cũng không phải là như thế!
Cô còn chưa kịp hối hận xong thì Đông Phùng Lưu đã vỗ nhẹ lên mặt cô, anh nhìn vào mắt cô rồi nói: “Tôi đi bơi một lúc, em lên bờ ngồi đợi tôi có được không?”
Đông Phùng Lưu không đợi Đường Tinh Khanh trả lời đã lại cúi xuống hôn lên môi cô, sau đó lao người xuống biển.
“...”
Đường Tinh Khanh dại ra nhìn theo bóng lưng của Đông Phùng Lưu, một lúc sau mới phản ứng kịp.
Cô vỗ nhẹ lên trên khuôn mặt của mình, Đường Tinh Khanh không ngừng cổ vũ mình, âm thầm quyết tâm lần sau sẽ không để như vậy nữa!
Tuyệt đối không thể để ban thân bị Đông Phùng Lưu hớp hồn!
Mà giọng nói của một nam một nữ kia càng lúc càng gần, khi bọn họ đi qua tảng đá ngầm thấy Đường Tinh Khanh đang ngồi ở đó thì có phần sửng sốt.
Nhìn một đôi nam nữ này có vẻ giống như là một cặp, có lẽ là bọn họ cũng thấy nơi này hẻo lạnh nên muốn đến đây thân mật, nào ngờ ở đây đã có người khác rồi.
Khi hai người bọn họ nhìn thấy Đường Tinh Khanh thì có hơi thất vọng, sau đó cũng rời đi.
Đường Tinh Khanh ho nhẹ một tiếng, trong lòng không ngừng âm thầm cổ vũ cho mình, sau đó bình tãnh đi ra sau tảng đá ngầm.
Đường Tinh Khanh đi lên bờ cát, tìm một chỗ mát mẻ rồi ngồi xuống, hai tay ôm chặt lấy đầu gối, ánh mắt xa xăm nhìn về phía mặt biển, tìm kiếm bóng dáng của Đông Phùng Lưu trong vô thức.
Có lẽ là vì Đông Phùng Lưu đã bơi ra xa nên Đường Tinh Khanh không nhìn thấy anh đâu cả.
Đường Tinh Khanh đang cảm thấy buồn chán thì thấy có một người phụ nữ mang theo một đứa bé ba bốn tuổi đến đây tắm biến, lúc đầu thì Đường Tinh Khanh cũng không để ý, càng không nghĩ đến tại sao bọn họ lại thích đi đến nơi vắng người như thế này.
Đường Tinh Khanh nhìn về phía biển, đợi đến khi cô nhìn về phía hai mẹ con kia thì giật nẩy mình.
Cô không dám tin mà nhìn hành động của người phụ nữ kia, cô ta thế mà lại... cô ta thế mà lại ấn đứa trẻ đang bơi lội kia vào trong nước!
Dáng vẻ này rõ ràng là muốn làm cho đứa bé chết đuối!
Đường Tinh Khanh hét lên theo phản xạ không điều kiện: “Đừng mà!”
Đường Tinh Khanh nói xong thì nhanh chóng chạy về phía bên kia.
Có lẽ là người phụ nữ kia không ngờ là ở đây còn có người nên lập tức hoảng sợ, khi cô ta thấy Đường Tinh Khanh đang chạy về phía mình thì vội vàng quát lên, ý bảo cô dừng lại: “Cô đừng có đến đây!”
Đường Tinh Khanh nghe thấy vậy thì khẽ dừng lại, cô thấy người phụ nữ kia còn không có ý muốn dừng, đứa bé bị cô ta ấn ở trong nước cũng đang không ngừng giãy dụa, Đường Tinh Khanh lo lắng nhìn về phía đó, giống như là cô lại trở về lúc mà bản thân bị chết đuối, chỉ có những người suýt chết đuối thì mới biết được cái cảm giác đau đớn khi hít thở không thông kia thôi!
Đường Tinh Khan không ngừng mà chạy về phía đó, hơn nữa còn không ngừng khuyên bảo người phụ nữ kia: “Cô đừng có làm như vậy! Trẻ con là vô tội, cô có thể ra tay với một đứa trẻ còn nhỏ như vậy sao!”
“Không cần cô quan tâm đến chuyện của tôi! Cô cút ngay đi! Đừng có đến đây!” Đường Tinh Khanh cố gắng làm công tác phụ đạo tư tưởng cho người phụ nữ kia, ai mà biết được người phụ nữ kia không chờ cô đến gần đã giống như một con nhím xù lông, cự tuyệt tất cả ý tốt, cảnh giác trừng Đường Tinh Khanh.
“Cô mà đến nữa! Thì tôi sẽ tiếp tục dìm chết đứa bé này!” Người phụ nữ kia càng nói càng đẩy đứa bé kia xuống sâu hơn.
Đường Tinh Khanh nhìn thấy vậy thì gấp đến mức suýt khóc!
Cô cũng có một đứa con trai, nên thật sự không hiểu tại sao một người mẹ lại có thể độc ác đến mức mà ra tay với con của mình như vậy, cô thử dùng khổ nhục kế để làm người phụ nữ kia mủi lòng: “Cô đừng kích động như vậy... Có việc gì thì chúng ta từ từ nói, chắc cô là mẹ của đứa bé phải không, cô nghĩ một chút đi, cô nuôi đứa bé lớn đến nhường này. Đã có bao nhiêu đêm cô mất ngủ vì nó, bị nó chọc tức, nhưng mà cô vẫn rất yêu thương nó.”
“Cô thử nghĩ lại lúc nó mới ra đời, còn chưa mở mắt, đáng yêu biết nhường nào, cả người béo núng nính, trong nháy mắt đã lớn như vậy. Cô chiều chuộng nó, đỡ nó đi, sợ nó bị ngã, thằng bé chính là bảo vật mà cô vẫn luôn che chở ở trong lòng! Chẳng lẽ cô nhẫn tâm làm nó chết đuối sao? Nó là con của cô mà, là một phần cốt nhục của cô mà!”
Những lời này của Đường Tinh Khanh đều rất êm tai, mỗi một lời đều là tiếng lòng của cô dành cho Đường Ngũ Tuấn, sau khi nói xong thì chính cô cũng bị những lời này của mình là cảm động.
Lúc đầu thì vẻ mặt của người phụ nữ kia có hơi cảm động, động tác cũng không tự chủ mà buông lỏng, đứa bé đang giãy giụa kia cũng thuận thế mà rời khỏi mặt nước, nhưng khi người phụ nữ kia nhìn thấy khuôn mặt của thằng bé thì như bị kích thích vậy, ra sức đè đứa bé xuống.
Đứa bé lúc này không hề phòng bị mà uống thêm mấy ngụm nước biển, sau đó không ngừng giãy giụa, làm cho Đường Tinh Khanh cảm thấy không nỡ.
Người phụ nữ kia cũng lên tiếng mắng chửi: “Ngô Thiếu Cường! Tôi hận anh! Tôi hận anh!”
“Không cần cô phải ra vẻ làm người tốt, cô thì biết cái gì chứ! Cô không biết cái gì cả! Bố của đứa mẹ này ngoại tình, anh ta coi trọng một người phụ nữ xinh đẹp lại còn có tiền, còn tôi thì lại bị bố của đứa bé này vứt sang một bên! Cô không hiểu được loại đau khổ này đâu! Đứa nghiệt chủng này giống hệt như bố của nó, tôi muốn giết chết nó! Sau này tôi không muốn nhìn thấy nó nữa!”
Vẻ mặt của người phụ nữ khi nói ra những lời này ghê tởm đến đáng sợ, cả người cô ta như mang theo oán khí, Đường Tinh Khanh nhìn thấy cô ta như vậy thì cũng bị dọa sợ, sởn cả gai ốc.
Nếu cứ như vậy thì đứa bé kia sẽ chết mất...
Tác giả :
Mộc Thất Thất