Vợ Của Tôi Là Tác Giả Ngôn Tình
Chương 34
“Ông định đi đâu vậy?” – An Hạ lơ đãng hỏi một câu.
“Bố muốn đi dạo một chút.”
“Không phải ông nên nghỉ ngơi nhiều sao?” – Cô nhíu mày.
“Nếu muốn trả ơn bố, con có thể dẫn bố ra ngoài hít thở không khí một chút được không? Ở trong này ngột ngạt quá!”
Câu này quen quen?
...
Ghế đá, khuôn viên bệnh viện.
“Cảm ơn con. Bố rất hạnh phúc.”
“Ông nghĩ nhiều rồi. Tôi chỉ đang trả ơn ông thôi.”
Trước đây, nếu ông dám xưng hô bố con với An Hạ, kiểu gì cũng bị cô mắng té tát.
“Cảm ơn con, về chuyện hiến máu...”
An Hạ lại xua tay:
“Tôi đã nói rồi, tôi chỉ đang trả ơn ông thôi.”
“Con không cần phải trả ơn, vì đây là việc mà một người bố nên làm.”
Nói rồi ông nặng nề đứng dậy, đi từng bước chậm chạp về phòng bệnh. An Hạ nhìn theo bóng lưng cô đơn của ông, cảm thấy trong lòng vừa buồn bực vừa áy náy. Chợt Từ Thiên Tư ôm ngực ho dữ dội, bước chân không vững ngã nhào xuống đất.
“Bố...”
An Hạ kinh hãi chạy đến đỡ ông dậy. Hai cha con ôm chầm lấy nhau, nở nụ cười hạnh phúc.
...
Một tuần sau, Hà gia.
Hà Cẩm Dương đi đi lại lại, đi ra thì đụng phải cửa, đi vào thì đâm phải tường. Người hầu đi qua ai cũng phải cố nín cười. Cậu chủ nôn nóng là phải, ngày mai là đám cưới của cậu ấy và An Hạ tiểu thư.
“Các người cười cái gì? Mau đi làm việc cho tôi!”
“Dạ dạ...”
Mấy người này dám cười anh, đúng là chán sống rồi. Chưa thấy người ta lấy vợ bao giờ hả? Mà sao ông nội và bố mẹ anh vẫn chưa về? Đã hẹn là hôm nay về tới nơi rồi cơ mà? Bọn họ có biết ngày mai quan trọng thế nào không? Ngày mai cuộc đời anh sẽ bước sang một trang lịch sử mới đấy!
Chuông điện thoại reo.
“Vợ Đầu Heo đang gọi...”
“Alo...anh đây...”
“Huhu...em không kết hôn nữa đâu...”
“Hả? Không được! Anh không cho phép!”
“Nhưng mà em sợ...huhu”
“Sợ gì chứ? Nói anh nghe, ai bắt nạt em sao?”
“Không, em sợ...kết hôn rồi lỡ anh...bạo hành em thì sao?”
Hà Cẩm Dương tức đến hộc máu. Nói đùa, cô coi anh là loại người gì chứ? Có bạo hành thì cũng là cô bạo hành anh thì có!
“Không đời nào anh làm chuyện đó, nghe lời anh, an tâm nghỉ ngơi, không được nghĩ lung tung, biết chưa?”
“Được rồi, em nghe anh.”
An Hạ nghe vậy, vui vẻ cúp máy.
Năm phút sau, chuông điện thoại reo.
“Chồng Mặt Lợn đang gọi...”
“Em nghe”
“Nhớ kĩ cho anh, ngày mai phải thật xinh đẹp, anh không muốn thấy một cô dâu mắt sưng húp đâu.”
“Em nhớ rồi.”
“Bố muốn đi dạo một chút.”
“Không phải ông nên nghỉ ngơi nhiều sao?” – Cô nhíu mày.
“Nếu muốn trả ơn bố, con có thể dẫn bố ra ngoài hít thở không khí một chút được không? Ở trong này ngột ngạt quá!”
Câu này quen quen?
...
Ghế đá, khuôn viên bệnh viện.
“Cảm ơn con. Bố rất hạnh phúc.”
“Ông nghĩ nhiều rồi. Tôi chỉ đang trả ơn ông thôi.”
Trước đây, nếu ông dám xưng hô bố con với An Hạ, kiểu gì cũng bị cô mắng té tát.
“Cảm ơn con, về chuyện hiến máu...”
An Hạ lại xua tay:
“Tôi đã nói rồi, tôi chỉ đang trả ơn ông thôi.”
“Con không cần phải trả ơn, vì đây là việc mà một người bố nên làm.”
Nói rồi ông nặng nề đứng dậy, đi từng bước chậm chạp về phòng bệnh. An Hạ nhìn theo bóng lưng cô đơn của ông, cảm thấy trong lòng vừa buồn bực vừa áy náy. Chợt Từ Thiên Tư ôm ngực ho dữ dội, bước chân không vững ngã nhào xuống đất.
“Bố...”
An Hạ kinh hãi chạy đến đỡ ông dậy. Hai cha con ôm chầm lấy nhau, nở nụ cười hạnh phúc.
...
Một tuần sau, Hà gia.
Hà Cẩm Dương đi đi lại lại, đi ra thì đụng phải cửa, đi vào thì đâm phải tường. Người hầu đi qua ai cũng phải cố nín cười. Cậu chủ nôn nóng là phải, ngày mai là đám cưới của cậu ấy và An Hạ tiểu thư.
“Các người cười cái gì? Mau đi làm việc cho tôi!”
“Dạ dạ...”
Mấy người này dám cười anh, đúng là chán sống rồi. Chưa thấy người ta lấy vợ bao giờ hả? Mà sao ông nội và bố mẹ anh vẫn chưa về? Đã hẹn là hôm nay về tới nơi rồi cơ mà? Bọn họ có biết ngày mai quan trọng thế nào không? Ngày mai cuộc đời anh sẽ bước sang một trang lịch sử mới đấy!
Chuông điện thoại reo.
“Vợ Đầu Heo đang gọi...”
“Alo...anh đây...”
“Huhu...em không kết hôn nữa đâu...”
“Hả? Không được! Anh không cho phép!”
“Nhưng mà em sợ...huhu”
“Sợ gì chứ? Nói anh nghe, ai bắt nạt em sao?”
“Không, em sợ...kết hôn rồi lỡ anh...bạo hành em thì sao?”
Hà Cẩm Dương tức đến hộc máu. Nói đùa, cô coi anh là loại người gì chứ? Có bạo hành thì cũng là cô bạo hành anh thì có!
“Không đời nào anh làm chuyện đó, nghe lời anh, an tâm nghỉ ngơi, không được nghĩ lung tung, biết chưa?”
“Được rồi, em nghe anh.”
An Hạ nghe vậy, vui vẻ cúp máy.
Năm phút sau, chuông điện thoại reo.
“Chồng Mặt Lợn đang gọi...”
“Em nghe”
“Nhớ kĩ cho anh, ngày mai phải thật xinh đẹp, anh không muốn thấy một cô dâu mắt sưng húp đâu.”
“Em nhớ rồi.”
Tác giả :
Kiều Liên