Vô Củ
Chương 35: Thần hồn điên đảo
Ngô Củ có chút phiền não. Đó chính là chủ nhân thân thể này trước kia nợ phong lưu quá nhiều. Hơn nữa Ngô Củ phát hiện Công tử Củ trước kia thật sự rất lớn gan. Chủ nợ phong lưu thế nhưng đều là nữ nhân của Tề Hầu, Mật cơ là Thiếp phu nhân, vẫn là thiếp, mà Vương cơ là Chính phu nhân, là chính thất của Tề Hầu, cũng là nhất quốc chi mẫu.
Ngô Củ cảm thấy chuyện này có thể tận lực miễn liền miễn, có lẽ làm bộ thân thể suy yếu tránh phải đi đón dâu. Mặc kệ Vương cơ quên hay chưa quên, đều tránh tiếp xúc với nàng mới được.
Cao Hề cùng Tề Hầu bẩm báo là chuyện này. Cao Hề rất có tài năng, đi một chuyến đến Chu quốc liền mang tin tức tốt về. Chu Thiên tử đã đồng ý đem muội muội của Vương tử Trịnh, Tôn thất công chúa Vương cơ gả cho Đại công tử của Tề Hầu.
Kỳ thật ở trong lòng Chu Thiên tử càng muốn Vương cơ gả cho Tề Hầu hơn. Dù sao Tề Hầu hiện giờ chỉ có ba vị thiếp, chưa có Chính phu nhân. Nếu Vương cơ có thể tọa trấn hậu cung Tề Hầu, vậy không gì có thể tốt hơn. Nhưng Chu Thiên tử nghe Cao Hề nói Tề Hầu cũng không có ý nguyện cưới phu nhân, nên cũng chỉ có thể gả Vương cơ cho Công tử Vô Khuy.
May mà Công tử Vô Khuy năm nay mới mười bốn tuổi, nhưng địa vị cao nhất trong ba vị Công tử, không chỉ là tuổi lớn nhất, hơn nữa tài hoa hơn người, cũng là một mầm non thực tốt.
Công tử Vô Khuy kết giao không ít người tài ba dị sĩ, ở quốc gia khác cũng có một ít danh tiếng. Thật ra trước mắt Công tử Vô Khuy mười bốn tuổi đã cưới Chính phu nhân cũng là sớm một chút. Bất quá đây là hôn nhân chính trị. Vô Khuy trưởng thành sớm, từ nhỏ liền thấy mẫu thân cùng những nữ nhân của Quân phụ tranh sủng, cũng minh bạch có hôn nhân chính trị là một loại hậu thuẫn tốt. Nếu cưới Công chúa tôn thất Chu quốc, như vậy phân lượng cũng sẽ nặng hơn rất nhiều. Cho nên Vô Khuy cũng không có bất cứ dị nghị cùng oán hận nào. Đây quả thực là một chuyện tốt đẹp cả đôi đàng.
Trừ bỏ việc Công tử Củ muốn né xa ba thước.
Vương Cơ tuy rằng tuổi trẻ, nhưng có ca ca Vương tử Trịnh là người "cùng lứa" với Tề Hầu và Công tử Củ. Bởi vì Tề Hầu nội liễm cẩn thận, mà Vương cơ bất đồng. Khi đó Vương cơ tuổi còn nhỏ cho nên càng thích người nói năng ngọt xớt, chọc nàng vui vẻ, diện mạo lại bắt mắt xuất sắc như Công tử Củ.
Mới vừa khiếp sợ, Ngô Củ nghe xong tình sử của "mình" cùng Vương muội, tính toán năm đó Công tử Củ hai mươi mấy tuổi vừa lúc tuổi cưới vợ, cũng coi như là phong hoa tiêu sái lỗi lạc, mà Vương muội thì sao?
Vương muội nhiều nhất là mười tuổi thôi!
Ngô Củ nghĩ nghĩ Vương muội khi đó so với Tử Thanh hiện tại nhỏ hơn, có khả năng cũng xấp xỉ tuổi Công tử Chiêu bụ bẫm mềm mại kia. Nếu dựa theo hiện đại mà nói, thì chỉ là đứa trẻ mới lớp ba lớp hai tiểu học. Công tử Củ sao cùng một cô nương nhỏ xíu như vậy thề non hẹn biển. Thật sự đáng sợ.
Ngô Củ không nghĩ bị rơi vào vũng nước đục này, lập tức liền giả bệnh cáo ốm.
Cao Hề đã cùng Tề Hầu nói xong chuyện này. Hôn sự đều đã nói thỏa đáng. Bởi vì tuổi Vương cơ đã thích hợp bàn chuyện hôn sự, cho nên Chu Thiên tử gấp không chờ nổi muốn đem Vương cơ gả ra ngoài.
Chỉ còn lại có chuyện đón dâu.
Chu Thiên tử gả Công chúa, thân là nhà trai chỉ có hai lựa chọn. Thứ nhất chính là đến chỗ Chu Thiên tử đón Công chúa đi. Thứ hai chính là đến Lỗ quốc đón Công chúa.
Thời đại này, Trung Quốc có mấy trăm quốc gia, còn chưa thống nhất. Chu Thiên tử lại ở trung tâm. Tề quốc ở xa về phía đông. Nếu từ Tề quốc, muốn đi đến chỗ Chu Thiên tử đón dâu, mỗi một bước đều phải mượn đường.
Mượn đường cũng không phải là đơn giản, dùng lời lẽ thuyết phục mà có thể mượn thì tốt, không chừng còn phải cho lợi tức. Rất nhiều quốc gia đều sẽ nhân cơ hội này lấy lời như cho vay nặng lãi. Bởi vậy mượn đường thật sự quá khó. Dù Tề quốc là quốc gia lớn, nhưng cũng không muốn bị người lừa đảo.
Bởi vì Chu Thiên tử gả Công chúa còn có một phương pháp đón dâu khác, chính là đem Công chúa đưa đến Lỗ quốc. Tuy rằng hiện tại Chu Thiên tử quyền uy đã bị suy yếu, rất nhiều quốc gia đều không muốn nghe theo. Nhưng Chu Thiên tử vẫn cứ là thiên tử, vẫn có thể dùng ngụy trang. Mọi người cũng đều dùng cái ngụy trang này kiềm chế đối phương. Cho nên Chu Thiên tử mượn đường sẽ không bị người lừa đảo, liền sẽ từ Chu quốc đem Công chúa đưa đến Lỗ quốc. Các quốc gia sẽ thuận tiện từ Lỗ quốc đón Công chúa đi, cũng coi như là cung kính đón dâu.
Vì cái gì lại đưa tân nương đến Lỗ quốc? Lỗ quốc có loại quyền uy này sao?
Kỳ thật Lỗ quốc có quyền uy cũng là dựa vào tổ tông mà được. Lỗ quốc là quốc gia được Chu phong quốc sớm nhất. Quốc quân đầu tiên là Chu Công Đán.
Quốc gia này là dòng dõi Cơ Bá Cầm, con trai của Chu Công Cơ Đán, em trai của Chu Vũ vương và là vị hiền nhân nhiếp chính thời Chu Thành vương. Quốc gia này nổi tiếng vì là nơi sinh ra của Khổng Tử.
Thành tựu của Lỗ quốc là "Lễ nghi chi bang". Tuy rằng kéo dài đến này, Lỗ quốc kỳ thật đã không còn là quốc gia lễ nghĩa, nhưng tiếng tốt vẫn còn tồn tại. Cho nên rất nhiều chuyện, Chu Thiên tử còn cho Lỗ quốc mặt mũi.
Vô luận từ góc độ nào, Lỗ quốc và Tề quốc nằm cạnh nhau, đón dâu tốt nhất là từ Lỗ quốc. Tiết kiệm sức lực và thời gian, cũng không cần cùng quốc gia khác lục đục với nhau. Nếu không liền phải mượn đường đi một chuyến đến Chu quốc, ít nhất cũng phải đi ngang qua bảy quốc gia.
Nhưng mà nghiêm trọng nhất chính là Tề Lỗ đang giằng co. Cách đây không lâu, Công tử Củ còn bức bách Cử Công đem sứ thần Lỗ quốc chém. Chuyện này khẳng định đã truyền tới Lỗ quốc. Lỗ Công sao có thể cam tâm cho Tề quốc đón Công chúa?
Cao Hề phi thường lo lắng chuyện này. Tề Hầu lại không lo lắng, chỉ là nói:
"Không bằng mời nhị ca tới thương nghị một phen?"
Cao Hề vừa nghe, suýt nữa phát ngốc.
Nhị ca?
Xưng hô thân mật như thế, hơn nữa ở cửa thành trước mặt đủ loại quan viên quỳ nghênh đón, Cao Hề cũng thấy được Tề Hầu có hành động ôn nhu săn sóc Công tử Củ, trong lòng thật là thấp thỏm khó an, lại thấy hồ nghi kỳ quái.
Không biết trong lòng Tề Hầu rốt cuộc là tính toán gì. Chỉ là đi một chuyến Cử quốc, sao tâm thái hoàn toàn thay đổi?
Cao Hề cũng nghe nói thời điểm ở Cử quốc, Công tử Củ chắn cho Tề Hầu một mũi tên bắn lén. Nhưng Cao Hề cũng nghĩ không ra, Tề Hầu tâm cơ thâm trầm sẽ bởi vì một mũi tên bắn lén mà đối với đối thủ như thế được sao?
Loại chuyện này thế cũng phải tìm Công tử Củ tới thương nghị. Công tử Củ không cho thêm phiền chính là chuyện tốt rồi.
Cao Hề trong lòng nghĩ như vậy. Bởi vì hắn hiện giờ là giám quốc đại phu, tuy rằng quyền cao chức trọng, nhưng nguyên nhân chính là vì hắn là công thần phụ tá đăng cơ. Cho nên Cao Hề sợ việc vắt chanh bỏ vỏ. Hắn cố ý thu liễm một ít, liền không có phản bác, chỉ là nói:
"Quân thượng anh minh."
Tề Hầu phất phất tay. Tự nhân nhanh chóng đi mời Công tử Củ.
Khi Ngô Củ trên đường trở về phòng, Tử Thanh đang thu dọn đồ vật. Bởi vì trong phòng thời gian dài không ai ở, mà lúc trước Công tử Củ còn chưa được coi trọng, cũng không có người tới quét tước, Tử Thanh đành phải cần cù chăm chỉ quét dọn một phen. Khi Ngô Củ về tới vừa lúc quét dọn xong rồi. Tử Thanh mệt đến trán có chút mồ hôi, thấy Công tử đã trở lại, vội vàng nói:
"Công tử, một đường ngựa xe mệt nhọc, mau nghỉ trong chốc lát đi."
Tử Thanh chào đón, lại thấy Công tử Củ luôn nhìn chằm chằm mình, trong lòng hắn tức khắc "thình thịch" nhảy dựng, có chút khẩn trương. Hắn vội vàng kinh hoảng tránh đi ánh mắt kia, cũng không biết mình làm sai chuyện gì.
Ngô Củ cũng không có nhằm vào Tử Thanh. Kỳ thật Tử Thanh nằm vùng, Ngô Củ đã biết. Tuy rằng Ngô Củ biết nhưng cũng không có vạch trần. Không chỉ là bởi vì Ngô Củ nhàm chán muốn trêu đùa Tử Thanh, mà là bởi vì Ngô Củ biết mình có nhổ bỏ người này thì Tề Hầu khẳng định còn muốn xếp vào người khác. Khi đó Ngô Củ còn phải lao lực tìm kiếm một lần, chẳng phải là tốn thời gian tốn sức, còn không vừa lòng?
Cho nên Ngô Củ dứt khoát không nói, thái độ cũng thập phần ái muội. Mà Tử Thanh làm việc cũng nhanh nhẹn, cũng không nói nhiều lắm, ngày thường còn có thể làm gối thơm tho mềm mại. Ngô Củ thật ra rất vừa lòng.
Bất quá lần này Ngô Củ nhìn Tử Thanh cũng không phải là bởi vì Tử Thanh nằm vùng. Mà là bởi vì Tử Thanh năm nay mười hai tuổi, lập tức sẽ mười ba tuổi, đến tuổi dậy thì. Hiện giờ Vương cơ cũng chỉ lớn hơn Tử Thanh một chút mà thôi. Ngô Củ càng nhìn càng cảm thấy thật là thái quá......
Tử Thanh bị nhìn chằm chằm đến phát sợ, chần chờ nói:
"Công...... Công tử?"
Ngô Củ lúc này mới bừng tỉnh.
"Ừ."
Nói xong trực tiếp nằm ở trên giường. Tử Thanh vội vàng đi tới nói:
"Công tử, cởi xiêm y rồi ngủ, đệm chăn đều là mới đổi."
Ngô Củ vừa nghe, dứt khoát cọ cọ hai cái, suýt nữa cọ đến miệng vết thương. Tử Thanh vừa thấy tức khắc có chút dở khóc dở cười, bất đắc dĩ, nói:
"Công tử, ngài sao giống trẻ con. Mau đem xiêm y dơ cởi ra. Mà đây cũng là giường của Công tử ngủ, ô uế người khác cũng không có ngủ."
Ngô Củ lúc này mới thong thả ung dung ngồi dậy. Tử Thanh vội vàng giúp cởi áo ngoài. Ngô Củ mặc áo lót chui vào trong chăn, đắp chăn đàng hoàng, liền chuẩn bị ngủ. Đi đường ngồi xe ngựa xóc nảy, Ngô Củ cũng thật sự mệt mỏi.
Thời điểm Ngô Củ vừa mới nhắm mắt, lại nghe thấy tiếng đập cửa, ngay sau đó một tự nhân cất cao giọng nói:
"Đại Hành Nhân ở trong đó sao? Quân thượng truyền Đại Hành Nhân đến Chính Sự Đường nghị sự."
Ngô Củ tức khắc nhíu mày.
Nghị sự? Tất nhiên là việc Vương cơ.
Chuyện này Ngô Củ không nghĩ quản, cau mày tiến vào trong chăn.
Tử Thanh thấy Ngô Củ bất động, chạy nhanh chạy tới, nói:
"Công tử, Quân thượng truyền ngài đó!"
Bên ngoài tự nhân lại hô một lần.
"Đại Hành Nhân? Đại Hành Nhân? Quân thượng truyền Đại Hành Nhân đến Chính Sự Đường nghị sự."
Ngô Củ nắm chặt chăn không ra, chỉ là thấp giọng nói:
"Tử Thanh ngươi lại đây, ngươi giúp ta truyền lời."
Tử Thanh không biết Ngô Củ làm cái quỷ gì, nhưng đành phải đưa lỗ tai qua.
Một lát sau, tự nhân đi truyền lời đã trở lại, nhưng cũng không thấy Công tử Củ đi theo. Cao Hề đang thấy kỳ quái, sao Công tử Củ còn chưa tới bái kiến, liền nghe tự nhân quỳ xuống nói:
"Hồi bẩm Quân thượng, Đại Hành Nhân thân thể không khỏe, thật sự dậy không được, không thể tiến đến bái kiến."
Tự nhân vừa nói, Cao Hề luôn luôn đạm nhiên thiếu chút nữa tức khí đỏ mặt tía tai.
Tề Hầu cho người đi kêu Công tử Củ. Kết quả Công tử Củ thế nhưng mượn cớ ốm không tới? Đúng là gan lớn mà!
Cao Hề vẻ mặt nghiêm túc, chắp tay nói:
"Quân thượng, Công tử Củ......"
Hắn nói còn chưa xong, Tề Hầu đã vẫy vẫy tay, trên mặt cũng không có một chút tức giận, chỉ là cười tủm tỉm nói:
"Thôi, nhị ca cũng thật sự là thân mình suy yếu, ngày trước còn thay thế Cô chắn mũi tên bắn lén, để hắn nghỉ ngơi đi."
Hắn nói, quay đầu nhìn tự nhân còn quỳ, nói:
"Truyền lời Cô, nói y quan đi xem vết thương của nhị ca một cái, nấu mấy chén thuốc, chiếu cố điều trị cẩn thận."
"Dạ."
Tự nhân nhanh dập đầu rồi đứng dậy đi truyền lời.
Lời nói kia quả thật làm Cao Hề trợn mắt há hốc mồm.
Không biết Tề Hầu là cái tâm tư gì? Chẳng lẽ thật sự bởi vì một mũi tên bắn lén, Tề Hầu liền thay đổi tâm tư, bắt đầu toàn tâm toàn ý tín nhiệm sủng ái Công tử Củ?
Tề Hầu thấy Cao Hề vẻ mặt như gặp quỷ, trong lòng đúng là đắc ý.
Cao Hề thông minh như vậy cũng bị cách làm của Cô mê hoặc, càng đừng nói thần tử khác!
Tề Hầu chính là muốn cho mọi người cảm thấy mình đối với Công tử Củ rất tốt.
Ngô Củ tưởng tự nhân đi rốt cuộc an ổn ngủ ở trong ổ chăn, cảm giác thật sự quá thích ý. Đời trước bận rộn dốc sức làm việc, một khắc cũng không nhàn rỗi, thường xuyên tăng ca đến đêm khuya, hiện giờ ban ngày ban mặt thế nhưng có thể nằm ở trong chăn ngủ lười thật sự thoải mái.
Ngô Củ thoải mái, Tử Thanh lại là thấp thỏm bất an.
Tề Hầu sẽ không tức giận sao? Dựa theo bản tính Tề Hầu, người khác làm hắn mất mặt mũi, tất nhiên sẽ tức giận.
Khi đang bất an thì tiếng đập cửa lại vang lên, dọa Tử Thanh nhảy dựng. Ngô Củ mới vừa ngủ liền bị đánh thức, nhíu nhíu mày, nói:
"Lúc này lại là ai?"
Liền nghe được bên ngoài vẫn là tự nhân vừa rồi, cao giọng nói:
"Đại Hành Nhân, Quân thượng nghe nói Đại Hành Nhân thân thể bất an, cố ý lệnh y quan tới xem bệnh cho Đại Hành Nhân."
"......"
Ngô Củ không có biện pháp, đành phải cho y quan vào. Y quan kiểm tra một lúc, lại kê mấy loại thuốc đại bổ. Thật ra Ngô Củ chỉ là mất máu nên hư nhược, không có bệnh gì khác.
Thật vất vả tiễn y quan đi, Ngô Củ một lần nữa nằm ở trên giường, chẳng được bao lâu, lại có tiếng đập cửa. Ngô Củ liền từ trong mộng bừng tỉnh, cảm giác mình nghe được tiếng đập cửa sẽ phải suy nhược tinh thần. Ngô Củ sắc mặt đen lợi hại. Bên ngoài lại là giọng tự nhân kia vang lên.
"Đại Hành Nhân, Quân thượng phân phó tiểu thần đem chén thuốc cùng thuốc viên tới cho Đại Hành Nhân."
Lúc sau Tề Hầu lại siêng năng đưa tới thuốc bổ, ban thưởng từ từ khiến Ngô Củ cảm giác mình đã không thể nhịn được nữa......
Ngô Củ mượn cớ ốm cự tuyệt đi nghị sự, chuyện nghênh đón Vương cơ vẫn phải thảo luận, thực mau liền có một phương án.
Ngô Củ ngày thứ hai mới ra khỏi phòng. Đại Hành Nhân chỉ là một chức quan tạm thời, hiện giờ đã từ Cử quốc trở lại, quan hàm cũng nên bị thu hồi rồi. Hiện giờ Công tử Củ cũng chỉ là một quý tộc Tề quốc, không có quan chức gì. Cho nên tất cả mọi người đều vội đi thượng triều, Ngô Củ lại không cần dậy sớm thượng triều, cũng không ai quản ngủ đến giờ nào mới rời giường, sinh hoạt tựa hồ đột nhiên thích ý lên.
Ngô Củ ngủ một giấc tự nhiên tỉnh, tỉnh có thể dùng cơm trưa. Tử Thanh hầu hạ rửa mặt thay quần áo, dùng cơm trưa, Ngô Củ tính toán đi ra dạo một chút.
Vừa ra khỏi cửa, cảm giác Tề cung có chút không quá tầm thường, tựa hồ có một loại giăng đèn kết hoa. Tự nhân cùng cung nữ đều bận rộn, không biết đang làm cái gì, nhìn thấy Ngô Củ chỉ là vội vàng làm lễ, thực mau liền đi rồi.
Ngô Củ thấy có chút kỳ quái, cũng không biết cung nhân đang làm cái gì, tò mò hỏi.
"Tử Thanh, gần đây có lễ mừng gì sao?"
Tử Thanh cẩn thận nghĩ nghĩ, lắc đầu nói:
"Không có a."
Ngô Củ trầm ngâm một phen, hỏi:
"Vậy...... Tề Hầu sinh ngày nào?"
Tử Thanh kỳ quái nói:
"Công tử đã quên sao, Tề Hầu sinh vào mùa đông, còn rất xa."
Ngô Củ nghĩ thầm.
Vậy thì kỳ quái, sao giăng đèn kết hoa, phảng phất muốn làm lễ mừng long trọng!
Ngô Củ nhìn cung nhân bận rộn, liền chậm rãi đi tới ngự hoa viên. Tề quốc tuy rằng không giống Lỗ quốc cung đình xa xỉ, nhưng cũng không đơn sơ, trong ngự hoa viên các loại kỳ hoa dị thảo nhiều đếm không xuể, còn có một ít đình lâu.
Ngô Củ đi vào hoa viên không bao xa, liền thấy được người quen. Nói là người quen cũng không phải quá thân, bởi vì lúc trước chỉ có gặp vài lần, là Đại công tử cùng Tam công tử đang ngồi ở thủy lâu.
Công tử Vô Khuy mang theo Công tử Chiêu ra ngự hoa viên ngắm hoa. Hiện giờ đúng là ngày mùa hè, hoa nở rực rỡ. Công tử Vô Khuy tuy rằng cẩn thận trầm ổn, nhưng Công tử Chiêu mới mười tuổi đúng là tuổi hiếu động.
Công tử Vô Khuy hôm nay có rảnh, cố ý mang theo đệ đệ tới ngự hoa viên chơi. Bất quá sáng sớm tiểu đồng liền nói Công tử Chiêu tựa hồ bị bệnh, thân mình không thoải mái, cảm xúc cũng không cao, ủ rũ không nói lời nào.
Công tử Vô Khuy lo lắng cho đệ đệ, cố ý dỗ dành. Công tử Chiêu lại chỉ là ôm góc áo ca ca. Ngày thường đến hoa viên đệ đệ sẽ muốn bắt bướm xem hoa, tóm lại là tính trẻ con chưa hết, mà trước mắt quả thực một bộ ủ rũ. Công tử Vô Khuy thấy Công tử Chiêu mở mắt to, vẻ mặt vô thần có chút đau lòng, nhịn không được đem đệ đệ bế lên, để ngồi ở trên đùi xoa đầu Công tử Chiêu, nói:
"Đệ đệ bảo bối của ta hôm nay là làm sao vậy? Sao không nói lời nào, chẳng lẽ là bị bệnh, muốn kêu y quan đến xem không?"
Công tử Chiêu nắm áo Công tử Vô Khuy, dùng sức lắc lắc đầu, ủ rũ nói:
"Không cần."
Vô Khuy cười nói:
"Là làm sao vậy? Đêm qua không ngủ được, muốn ca ca dỗ dành ngươi ngủ?"
Công tử Chiêu đỏ mặt lên, nói:
"Ca ca, Chiêu Nhi đã không phải tiểu oa nhi."
Vô Khuy bị biểu tình nghiêm túc của đệ đệ chọc cười, nói:
"Vậy vì sao?"
Công tử Chiêu ngồi ở lòng ngực Vô Khuy, lắc chân ngắn nhỏ, vỗ ngực, nói:
"Chiêu Nhi là nam tử hán."
Vô Khuy suýt nữa không nhịn được cười phun ra, nói:
"Đúng, đúng, nam tử hán, nói thật đi, vì cái gì không vui?"
Công tử Chiêu vừa nghe, nhịn không được ôm Vô Khuy, phảng phất như một con lười ôm cây, đôi mắt mắt to muộn phiền nói:
"Ca ca cưới Công chúa, về sau...... về sau liền không thể cùng Chiêu Nhi chơi."
"Đây là ai nói?"
"Tất cả mọi người đều nói như vậy. Ca ca không cần Chiêu Nhi sao?"
Vô Khuy vội vàng trấn an, vỗ lưng Công tử Chiêu, ôn nhu nói:
"Chiêu Nhi ngoan, ca ca sẽ cùng Chiêu Nhi chơi. Ngươi là đệ đệ ngoan của ca ca, dù tính chúng ta không phải cùng một mẫu thân, nhưng ngươi thật sự đối với ca ca rất tốt, ca ca sao lại quên? Ca ca cưới Công chúa lại không phải bởi vì thích, chỉ là làm bộ dáng thôi, sau này còn có nhiều thời gian cùng Chiêu Nhi chơi."
Công tử Chiêu nghe không hiểu, tò mò ngưỡng khuôn mặt thịt, nói:
"Ca ca không thích Công chúa, vì cái gì muốn cưới Công chúa? Quá kỳ quái."
Vô Khuy cười một tiếng, nói:
"Ta cũng chưa gặp qua nàng, thích như thế nào được? Chiêu Nhi phải nhớ kỹ, ở cung đình, ai cũng không thể tin, ngay cả phu nhân của ngươi cũng không thể tin tưởng. Thân là Công tử, hôn sự của chúng ta bất quá là thủ đoạn giao thiệp của các quốc gia mà thôi."
Công tử Chiêu vẫn cứ cái hiểu cái không, nghe không quá minh bạch, ôm Vô Khuy gật gật đầu, cất giọng ngây ngô nói.
"Đệ đệ nhớ rõ."
Ngô Củ đi ngang qua, bởi vì đến không gần, hai người nói chuyện cũng nhỏ, cũng không có nghe được bọn họ nói cái gì. Nhưng thấy Công tử Chiêu ngồi ở trên đùi Công tử Vô Khuy, còn duỗi tay ôm Công tử Vô Khuy. Nhìn hai người rất thân thiết, Ngô Củ trong lòng liền có chút cảm khái.
Hai người kia khi còn nhỏ quan hệ vốn là thân thiết như vậy, sao lớn lên liền biến thành không chết không ngừng chứ? Cung đình quả nhiên là cái chảo nhuộm, rơi vào đều sẽ bị nhuộm thành màu đỏ máu......
Ngô Củ đang ở bên cạnh ngây người, sức quan sát của Vô Khuy phi thường nhạy bén, lập tức liền phát hiện Ngô Củ. Hắn vội vàng đem đệ đệ từ trên đùi xuống dưới, lập tức thay đổi một bộ mặt cười tủm tỉm nhìn về phía Ngô Củ, chắp tay nói:
"Nhị bá. Không tiến vào ngồi sao?"
Ngô Củ nghe Công tử Vô Khuy đã mời, liền cười chắp tay đáp lễ, nhẹ nhàng nhấc lên một vạt áo, bước lên bậc thang, đi vào trong lâu.
Công tử Chiêu nhút nhát sợ sệt tránh ở phía sau Vô Khuy, nắm quần Vô Khuy, nhỏ giọng nói:
"Bá bá."
Công tử Chiêu tuổi còn nhỏ, vóc người cũng không cao, trên mặt đều là thịt. Hai má phúng phính như quả đào. Đôi mắt tuy rằng không phải rất lớn nhưng tròn xoe, liên tục chớp chớp. Lông mi đặc biệt dài. Bộ dáng thật là vừa đáng yêu vừa đáng thương, thực sự khiến người ta thích.
Ngô Củ đời trước không có tiếp xúc nhiều với trẻ con, chưa từng suy xét mình có thích trẻ con hay không. Nhưng mà Công tử Chiêu thật sự trời sinh có khuôn mặt làm người ta thích. Ngô Củ mỗi lần nhìn thấy Công tử Chiêu đều muốn duỗi tay xoa bóp khuôn mặt nhỏ kia.
Vô Khuy lại là cả người giống hồ ly tinh......
Ngô Củ nghĩ thầm so sánh này thật sự rất chính xác. Không phải nói bộ dạng, mà là khí chất, đôi mắt híp híp, cười tủm tỉm, phảng phất như một con hồ ly tinh đang tính kế.
Vô Khuy quan tâm nói:
"Nghe nói nhị bá ở Cử quốc bị thương, đã kêu y quán xem qua chư?"
Ngô Củ cười cười, nói:
"Đã không còn đáng ngại."
Vô Khuy cười nói:
"Vậy cháu trai liền yên tâm. Nhị bá nếu có chuyện gì khó xử, không tiện cùng người khác nói, có thể nói cùng cháu trai."
Ngô Củ chỉ là cười cười, cũng không có tỏ thái độ. Công tử Vô Khuy vừa thấy đã biết chính là muốn mượn sức. Ngô Củ hiện tại đối phó với Tề Hầu đã đủ lao tâm lao lực, không nghĩ lại cuốn vào tranh đấu của mấy Công tử. Tuy rằng hiện tại Đại công tử cùng Nhị công tử đều mới mười bốn tuổi, nhưng thời này trẻ em đều trưởng thành sớm, mười hai tuổi đã bị phái đi làm việc, mười bốn tuổi đã ra sa trường, cho nên đã bắt đầu tranh đoạt vị trí trữ quân.
Ngô Củ rõ ràng điểm này cho nên không có tỏ thái độ, cũng không muốn ủng hộ ai, cũng không nghĩ làm hại ai. Dù sao ai làm người kế nghiệp Tề Hầu đều cùng Ngô Củ không có quan hệ.
Huống hồ Ngô Củ là người biết lịch sử, cũng biết Tề Hầu tương đối trường thọ. Trước mắt, hắn chưa bắt đầu tranh bá, mấy đứa con trai tranh trữ quân còn hơi sớm.
Vô Khuy thấy nhị bá không có tiếp lời, cũng không cảm thấy xấu hổ. Công tử Chiêu tuổi còn nhỏ, tuy rằng hiểu được một ít lễ nghĩa, là đứa bé ngoan, nhưng những việc này quá khó, có chút nghe không hiểu nhìn bọn họ.
Vô Khuy muốn mượn sức Công tử Củ, nhưng Công tử Củ luôn là không nói tiếp, Vô Khuy cũng không có đạt tới mục đích, đành phải thôi.
Bất quá Ngô Củ thật ra không cần mệt, ở nơi này liền nghe được một ít tin tức. Đó chính là vì cái gì hôm nay sáng sớm cung nhân đều bận rộn lên. Nguyên nhân rất đơn giản, tất nhiên là có quan hệ nghênh đón Công chúa tôn thất Chu quốc. Nhưng quan hệ này có điểm khúc chiết, cũng không phải Công chúa tôn thất Chu quốc lập tức liền đến, mà là bọn họ yêu cần nghênh đón một người đặc biệt.
Người này là ai?
Tất nhiên là Tề Hầu đã nghĩ ra được phương pháp có thể khiến Lỗ Công đáp ứng cho Tề quốc đến đón Công chúa ở Lỗ quốc. Muốn thành công việc đó phải có nhân vật này.
Người này tuy rằng không có tên tuổi đứng đắn, nhưng mà nói ra cũng là vang dội. Đó là người cùng Chư Nhi loạn cung đình, giết em rể. Văn Khương phu nhân!
Văn Khương xuất giá sang Lỗ quốc khi tuổi còn rất nhỏ. Có thể nói là dung mạo xinh đẹp của nàng lập tức liền mê đảo Lỗ Hoàn Công. Năm đó Văn Khương bất quá mới mười hai mười ba tuổi.
Văn Khương tên kỳ thật cũng không là Văn Khương. Ở thời đại này, nữ nhân không có tên. Văn chỉ là đại biểu cho có tài hoa, là một tài nữ. Khương là họ. Cho nên có danh xưng là Văn Khương.
Văn Khương văn thơ xuất chúng, tư thái phong lưu, hơn nữa thân phận của nàng tôn quý dị thường, cũng không phải Công chúa tôn thất bình thường, mà là Công chúa chân chính. Nàng là khuê nữ của Tề Hi Công, là muội muội cùng cha khác mẹ với Chư Nhi và Lữ Củ, là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với Tề Hầu.
Văn Khương dậy thì liền cùng Chư Nhi truyền ra một ít lời đồn tai tiếng khó nghe, hơn nữa bị Trịnh quốc từ hôn. Tề Hi Công phi thường khó xử, nhanh chóng đem Văn Khương gả cho Lỗ Hoàn Công, cũng chính là cha của Quốc quân Lỗ quốc hiện tại.
Gả qua Lỗ quốc, Văn Khương dựa vào mỹ mạo cùng tài hoa, còn có thủ đoạn đã thành công bắt giữ Lỗ Công. Lúc đó Lỗ Công yêu thích Văn Khương tới mức hậu cung chỉ có một phu nhân, không có phu nhân nào khác.
Phải biết rằng trong lịch sử hậu cung Tề Hoàn Công có ba vị chính phu nhân, thiếp phu nhân có sáu người. Mà Lỗ Công từ đầu đến cuối chỉ có một mình Văn Khương. Có thể thấy được Văn Khương được sủng ái trình độ nào.
Văn Khương gả đến năm thứ ba sinh hạ được Cơ Đồng, chính là Lỗ Công hiện giờ, có thể nói vinh sủng tận trời. Nhưng mà sau đó, Lỗ Công mang theo Văn Khương tới bái phỏng Tề quốc, chuyện xấu lại xảy ra. Lỗ Công phát hiện phu nhân của mình cùng Quốc quân Chư Nhi tư thông, lại còn có bị người ta nói chuyện say sưa.
Thân là vua của một nước bị đội nón xanh, lại chính là nữ nhân mình sủng ái nhất, sao có thể không tức giận. Lỗ Công dưới sự tức giận đã mắng Văn Khương. Văn Khương liền tìm Chư Nhi cáo trạng. Chư Nhi đã hạ Hồng Môn Yến, ở trong yến hội phái người bẻ gãy xương sườn Lỗ Công, cuối cùng đem Lỗ Công giết chết.
Hành động càn rỡ đến cực điểm, quả thực khiến Lỗ quốc bị sỉ nhục. Nhất quốc chi mẫu của bọn họ cùng huynh trưởng thông dâm, còn giết hại quốc quân, loại sỉ nhục này người Lỗ quốc như thế nào chịu nổi. Ở thời điểm này, Văn Khương căn bản không dám trở lại Lỗ quốc.
Sau đó con trai của Văn Khương kế vị trở thành Lỗ Công. Văn Khương tuy rằng không dám trở lại Lỗ quốc, nhưng con trai còn nhỏ tuổi, áp chế không được văn võ lão thần, Văn Khương liền ở biên giới Tề quốc âm thầm chỉ huy con xử lý quốc chính.
Tuy rằng Văn Khương cũng không phải nữ nhân biết lỗi, hơn nữa tàn nhẫn độc ác, nhưng nàng tài hoa hơn người, Lỗ Công đối Văn Khương vừa thương vừa hận.
Mà Văn Khương tuy rằng không ở Lỗ quốc, nhưng thân phận của nàng liền tương đương với Nhiếp Chính Vương. Lỗ Công đối với nàng kính sợ không chỉ là ba bốn phần, mà là bảy tám phần.
Mấy năm gần đây, Lỗ Công dần dần lớn lên, Văn Khương cũng có chút thu tay lại, không quá quản chính sự Lỗ quốc, chỉ là ẩn cư ở Tề quốc.
Hiện giờ Tề quốc muốn từ Lỗ quốc nghênh đón Công chúa, Tề Hầu liền nghĩ ra một cái chủ ý, thỉnh Văn Khương tỷ tỷ về làm khách. Cứ như vậy, Văn Khương liền có thể nói với Lỗ Công tạm thời ngưng chiến, để Tề quốc nghênh đón Chu Công chúa, cũng có thể cho Tề quốc một cơ hội thở dốc nghỉ ngơi lấy lại sức.
Ngô Củ vừa nghe đã nghĩ Tề Hầu thật là đa mưu túc trí. Cái biện pháp gì cũng dùng tới, thế nhưng còn muốn đem Văn Khương thỉnh trở về.
Hôm qua thương nghị xong, Tề Hầu đã phái người đi tiểu ấp thỉnh Văn Khương, cho nên hôm nay sáng sớm các cung nhân mới vội vàng giăng đèn kết hoa. Nếu không đem Văn Khương hầu hạ dễ bảo, sao có thể khiến Văn Khương xuất lực "trị con trai" chứ?
Ngô Củ nghe xong cũng không nghĩ quản chuyện này, liền né xa ba thước trốn về phòng của mình. Mỗi ngày dùng bữa, ra cửa phơi nắng tản bộ. Nếu Tề Hầu tới thỉnh liền nói mình thân mình không tốt, nhiều lắm uống thêm hai chén thuốc đắng mà thôi.
Kể từ đó đến non nửa tháng, Ngô Củ liền cảm giác mình có khả năng đã tăng không ít cân, dù sao vuốt cổ tay đã "tròn" lên một vòng.
Ngô Củ ngày này cũng là lười giường, lười đến eo đau mới từ trên giường bò dậy. Cũng không thấy Tử Thanh, hô vài tiếng, Tử Thanh lúc này mới từ bên ngoài chạy vào, đầy đầu đều là mồ hôi nói:
"Công tử, ngài tỉnh, muốn đứng dậy sao?"
Ngô Củ gật gật đầu, nói:
"Ngươi đi làm chi, một đầu đều là mồ hôi?"
Tử Thanh nói:
"Công tử, hôm nay Văn Khương phu nhân về tới, ngài không biết sao? Buổi tối còn có tiệc, mới vừa rồi Quân thượng cho người tới nói, Quân thượng cố ý làm cho người một bộ xiêm y, Tử Thanh đi mang tới, không phải đây sao?"
Hắn nói, chắp tay, trên cánh tay có một kiện xiêm y tơ tằm, thoạt nhìn hoa lệ đến cực điểm. Toàn bộ xiêm y là màu đỏ tía, cao nhã phú quý. Trong màu tím mang theo điểm đỏ sậm. Mặt trên là hoa văn thêu bằng chỉ màu bạc, dị thường tinh xảo phú quý, còn phối hợp một cái đai lưng với bốn khoan ngọc.
Ngô Củ nhìn thoáng qua quần áo, hứng thú giảm đi. Xiêm y hoa lệ này mặc vào không biết còn tưởng rằng là ghế sô pha......
Tử Thanh thấy Công tử Củ lại muốn nằm trở về ngủ, vội vàng ngăn lại, nói:
"Công tử mau đứng dậy đi, buổi tiệc chỉ sợ cũng sắp bắt đầu rồi."
Ngô Củ vừa nghe phải đi tiệc, thật sự liền không muốn rời giường. Nhưng đã qua giữa trưa, rơi vào đường cùng vẫn là phải rời giường.
Tử Thanh giúp Ngô Củ đem xiêm y mặc tốt. Ngô Củ ngồi ở trước bàn, Tử Thanh hơi hơi cong eo, chải tóc, mang lên ngọc quan, cười tủm tỉm nói:
"Công tử nhìn thật sự phong lưu phóng khoáng!"
Ngô Củ không thấy bộ dạng của mình, cũng lười xem, chỉ là nâng nâng cánh tay, nghĩ thầm Hàn Phi Tử có một thiên văn chương nói Tề Hoàn Công thích màu tím, cũng không biết là thiệt hay giả. Nói hắn thích quần áo màu tím, Tề quốc toàn dân trên dưới cũng đều mặc màu tím. Trước giờ Ngô Củ vẫn luôn thấy Tề Hầu mặc màu đen. Vì màu đen ở niên đại này là tượng trưng cho địa vị, cũng không thấy hắn thích màu tím. Hiện giờ vừa thấy xiêm y này chỉ sợ thật đúng là thích màu tím.
Màu sắc này kén chọn lợi hại, bá đạo lợi hại. Nếu làn da đen một chút mặc vào chỉ sợ sẽ tối thui, khó ở giống như nhai một miệng cát. Bất quá Ngô Củ vừa lúc làn da trắng nõn, hơn nữa do mất máu quá nhiều liền càng trắng đến trong suốt. Mặc vào vừa vặn rất đẹp, ngọc quan sáng trong phụ trợ tóc đen nhánh, thật sự như là Công tử phong độ.
Tất cả đều sửa sang tốt, Tử Thanh liền đem đai lưng thắt cho Ngô Củ. Ngô Củ cảm giác đai lưng thật nặng quá, treo ở trên eo căn bản không thể ăn nhiều, ăn nhiều một chút dạ dày sẽ đau.
Bất quá Ngô Củ dáng người mảnh khảnh, thêm đai lưng có vẻ dị thường tinh tế, eo thon phảng phất một tay có thể ôm hết, từ bóng dáng cho thấy thật sự là mỹ nhân.
Đều đã xong xuôi, Ngô Củ lại không hứng thú, muốn đi ngủ. Chờ đến hoàng hôn, bên ngoài càng là bận rộn một mảnh. Ngô Củ dưới sự thúc giục của Tử Thanh ba lần bốn lượt rốt cuộc đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài dự tiệc.
Hôm nay là ngày vui, nhiều năm chưa về Lâm Tri Thành, Văn Khương phu nhân rất muốn về. Tuy rằng rất nhiều người đều biết chuyện của Văn Khương phu nhân, nhưng hôm nay là buổi tiệc long trọng, không ai dám chậm trễ.
Ngô Củ hướng đại điện nơi tổ chức buổi tiệc đi đến, dọc đường đi đều là tự nhân cung nữ bận rộn. Còn chưa đi đến đại điện, Ngô Củ liền gặp một người. Người nọ được tự nhân vây quanh, thoạt nhìn kiêu căng ngạo mạn, thấy được Ngô Củ cũng không hành lễ, chỉ là cười lạnh một tiếng, bất quá trong ánh mắt để lộ ra một loại kinh diễm.
Là nhị công tử của Tề Hầu, Công tử Nguyên.
Công tử Nguyên cười nói:
"U, Đại Hành Nhân!"
Hắn nói, lập tức cười lạnh.
"Không đúng, không đúng, hiện giờ đã từ Cử quốc trở về, nhị bá đã không còn là Đại Hành Nhân. Gọi là cái gì? Ha ha, bản công tử đã biết, chẳng lẽ là thiện phu?"
Ngô Củ nhàn nhạt nhìn Công tử Nguyên, phảng phất Công tử Nguyên nói căn bản không phải là mình.
Công tử Nguyên bản thân muốn chế nhạo Công tử Củ. Nhưng biểu tình của Công tử Củ một chút cũng không giống bị chế nhạo. Tức khắc mất mặt, Công tử Nguyên trừng mắt, hung tợn nói:
"Ngươi có bản lĩnh? Chờ coi đi!"
Hắn nói xong, phất tay áo liền đi.
Ngô Củ không sao cả, nhìn Công tử Nguyên.
Quả nhiên không đi tìm xui xẻo, đen đủi cũng tới tìm ngươi!
Ngô Củ chờ Công tử Nguyên đi xa một chút, lúc này mới tiếp tục đi, để tránh lại đụng vào Công tử Nguyên. Kết quả chưa đi hai bước, thình lình nghe thấy một giọng nói thật ẻo lả.
"Nhị ca! Thật là nhị ca?"
Ngô Củ có chút kinh ngạc, vẫn là lần đầu nghe có nữ nhân kêu mình là nhị ca. Ngày thường đều là Tề Hầu kêu nhị ca thân mật.
Ngô Củ kỳ quái quay đầu nhìn lại, liền thấy một nữ nhân nắm vạt áo nhanh chóng đi tới. Nàng thật xinh đẹp kiều diễm, thần sắc phóng khoáng, khuôn mặt trắng nõn không tì vết, có lẽ được bảo dưỡng tốt cũng nhìn không ra tuổi.
Ngô Củ nhìn nàng kích động đi tới, trong lòng suy nghĩ.
Chẳng lẽ người này chính là Văn Khương phu nhân?
Văn Khương phu nhân hẳn là ba mươi mốt tuổi, nhỏ hơn Công tử Củ một tuổi. Dựa theo cách nói trong trung y, nam nhân ba mươi là đúng tuổi mị lực đạt tới đỉnh, mà nữ nhân lại là hai mươi tám tuổi.
Văn Khương tuy rằng đã qua cái tuổi hoàng kim, nhưng là người bảo dưỡng tốt, vẫn là bộ dạng rực rỡ lấp lánh. Dung mạo kiều diễm, trên mặt mang theo vẻ trẻ trung bướng bỉnh, lại để lộ ra sức hút của nữ tính thành thục.
Văn Khương nhìn thấy Ngô Củ phát ngốc, thoát khỏi cung nữ vây quanh mình, tươi cười bước nhanh tới. Nàng duỗi tay túm chặt vạt áo Ngô Củ, cười nói:
"Nhị ca, nhiều năm không gặp, không nhớ rõ muội muội sao?"
Ngô Củ vừa nghe đã biết thật đúng là Văn Khương. Nếu nói bộ dạng, Văn Khương đích xác là mỹ nhân, thậm chí vượt qua Mật cơ. Nhưng chung quy Văn Khương là muội muội của Công tử Củ, hơn nữa Văn Khương lúc trước còn cùng đại ca gây tai tiếng, cho nên Ngô Củ muốn bảo trì một ít khoảng cách.
Ngô Củ âm thầm đẩy rớt tay Văn Khương túm mình, tươi cười có chút xa cách nói:
"Quả nhiên là Văn Khương muội muội, mấy năm không thấy, muội muội càng thêm diễm lệ, Củ cũng không dám nhận."
Văn Khương vừa nghe, lập tức dùng tay áo che miệng cười khanh khách, nói:
"Nhị ca thật là. Trước kia mỗi lần Nhị ca nói chuyện sẽ khiến người ta vui, hiện giờ từ biệt nhiều năm, thật sự cái gì cũng không thay đổi!"
Văn Khương nói, đột nhiên mặt mày sinh tình, khiến Ngô Củ trong lòng "ộp bộp" một tiếng. Văn Khương chậm rãi dựa lại gần, Ngô Củ cảm giác không tốt lắm, dựa một bước liền lui một bước. Bất quá Văn Khương động tác mau, Văn Khương dựa sát vào, duỗi tay ôm Ngô Củ, cười nói:
"Nhị ca còn nhớ rõ chuyện năm đó nói khi cùng muội muội từ biệt không?"
Ngô Củ trong lòng nhoáng lên.
Lại là sự tình gì? Sao cảm thấy thật là không khéo?
Bất quá trên mặt thật trấn định, lập tức lột tay Văn Khương ra, lui về phía sau một bước kéo ra khoảng cách, cười nói:
"Củ gần đây ở Cử quốc trúng mũi tên bắn lén, bị thương nặng nên...... trí nhớ không rõ lắm."
Văn Khương vừa nghe, sắc mặt ngược lại chuyển hồng, lập tức duỗi tay đấm một cái lên ngực Ngô Củ, e thẹn nói:
"Đáng ghét, Nhị ca buộc người ta nói ra, thật sự đáng ghét!"
"......"
Cái gì?
Văn Khương dùng ánh mắt đưa tình cười nói:
"Nhị ca mấy năm không gặp càng khiến người ta thêm thích, chỉ sợ đều là ở trước mặt mỹ nhân luyện ra?"
Ngô Củ cười gượng một tiếng, nói:
"Muội muội nói giỡn."
Văn Khương trên mặt lộ ra kinh hỉ.
"Thật sự?"
Ngô Củ sửng sốt, nói:
"Cái gì?"
Quả nhiên nữ nhân tâm sâu như đáy biển, Ngô Củ đối phó Tề Hầu đều đối đáp trôi chảy, đối mặt Văn Khương sao cảm giác có chút râu ông nọ cắm cằm bà kia?
Văn Khương trên mặt thẹn thùng nói:
"Ta...... Ta không nghĩ tới Nhị ca thế nhưng thiệt tình đợi ta như thế. Nhiều năm như vậy, Nhị ca thật cũng không có người bên gối? Muội muội trong lòng thật là......"
Ngô Củ trong nháy mắt đột nhiên đầu đại lợi hại. Văn Khương tựa hồ bị chính mình cảm động tới rồi.
"Khụ khụ!"
Văn Khương còn muốn nói, liền nghe được một tiếng ho khan. Ngô Củ cùng Văn Khương giật nảy mình, quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Tề Hầu một thân y phục màu đen trang trọng, cười tủm tỉm đứng ở phía sau hai người.
Ngô Củ tức khắc có chút da đầu tê dại. Văn Khương lập tức thu lại tươi cười, ngược lại đối với Tề Hầu, nói:
"Văn Khương bái kiến Quân thượng."
Tề Hầu chậm rãi đi tới, cười nói:
"Tỷ tỷ khó có được trở về một chuyến, sao đứng ở ngoài điện? Mau nhập điện mới phải."
Văn Khương cười, nói:
"Đúng là vậy."
Văn Khương nói, quay đầu chuẩn bị tiến vào điện. Khi lướt qua Ngô Củ, thế nhưng còn dùng tay nhỏ ngoéo Ngô Củ một cái, nhẹ giọng cười nói:
"Tan tiệc, tới trong phòng ta."
Ngô Củ lại là da đầu tê rần.
Công tử Củ rốt cuộc có bao nhiêu nợ phong lưu?
Văn Khương thực mau liền vào đại điện, chỉ còn lại có Ngô Củ cùng Tề Hầu đứng ở bên ngoài.
Tề Hầu chậm rãi đi tới, tay nâng lên nhẹ nhàng vén tóc Ngô Củ giữ ở trong tay, nhẹ nhàng xoa xoa. Ngay sau đó lại nâng lên một ít, đặt ở dưới mũi nhẹ nhàng ngửi, thấp giọng cười nói:
"Nhị ca mặc bộ xiêm y này quả nhiên không giống người thường, trách không được cả Văn Khương tỷ tỷ cũng thần hồn điên đảo?"
Ngô Củ cảm thấy chuyện này có thể tận lực miễn liền miễn, có lẽ làm bộ thân thể suy yếu tránh phải đi đón dâu. Mặc kệ Vương cơ quên hay chưa quên, đều tránh tiếp xúc với nàng mới được.
Cao Hề cùng Tề Hầu bẩm báo là chuyện này. Cao Hề rất có tài năng, đi một chuyến đến Chu quốc liền mang tin tức tốt về. Chu Thiên tử đã đồng ý đem muội muội của Vương tử Trịnh, Tôn thất công chúa Vương cơ gả cho Đại công tử của Tề Hầu.
Kỳ thật ở trong lòng Chu Thiên tử càng muốn Vương cơ gả cho Tề Hầu hơn. Dù sao Tề Hầu hiện giờ chỉ có ba vị thiếp, chưa có Chính phu nhân. Nếu Vương cơ có thể tọa trấn hậu cung Tề Hầu, vậy không gì có thể tốt hơn. Nhưng Chu Thiên tử nghe Cao Hề nói Tề Hầu cũng không có ý nguyện cưới phu nhân, nên cũng chỉ có thể gả Vương cơ cho Công tử Vô Khuy.
May mà Công tử Vô Khuy năm nay mới mười bốn tuổi, nhưng địa vị cao nhất trong ba vị Công tử, không chỉ là tuổi lớn nhất, hơn nữa tài hoa hơn người, cũng là một mầm non thực tốt.
Công tử Vô Khuy kết giao không ít người tài ba dị sĩ, ở quốc gia khác cũng có một ít danh tiếng. Thật ra trước mắt Công tử Vô Khuy mười bốn tuổi đã cưới Chính phu nhân cũng là sớm một chút. Bất quá đây là hôn nhân chính trị. Vô Khuy trưởng thành sớm, từ nhỏ liền thấy mẫu thân cùng những nữ nhân của Quân phụ tranh sủng, cũng minh bạch có hôn nhân chính trị là một loại hậu thuẫn tốt. Nếu cưới Công chúa tôn thất Chu quốc, như vậy phân lượng cũng sẽ nặng hơn rất nhiều. Cho nên Vô Khuy cũng không có bất cứ dị nghị cùng oán hận nào. Đây quả thực là một chuyện tốt đẹp cả đôi đàng.
Trừ bỏ việc Công tử Củ muốn né xa ba thước.
Vương Cơ tuy rằng tuổi trẻ, nhưng có ca ca Vương tử Trịnh là người "cùng lứa" với Tề Hầu và Công tử Củ. Bởi vì Tề Hầu nội liễm cẩn thận, mà Vương cơ bất đồng. Khi đó Vương cơ tuổi còn nhỏ cho nên càng thích người nói năng ngọt xớt, chọc nàng vui vẻ, diện mạo lại bắt mắt xuất sắc như Công tử Củ.
Mới vừa khiếp sợ, Ngô Củ nghe xong tình sử của "mình" cùng Vương muội, tính toán năm đó Công tử Củ hai mươi mấy tuổi vừa lúc tuổi cưới vợ, cũng coi như là phong hoa tiêu sái lỗi lạc, mà Vương muội thì sao?
Vương muội nhiều nhất là mười tuổi thôi!
Ngô Củ nghĩ nghĩ Vương muội khi đó so với Tử Thanh hiện tại nhỏ hơn, có khả năng cũng xấp xỉ tuổi Công tử Chiêu bụ bẫm mềm mại kia. Nếu dựa theo hiện đại mà nói, thì chỉ là đứa trẻ mới lớp ba lớp hai tiểu học. Công tử Củ sao cùng một cô nương nhỏ xíu như vậy thề non hẹn biển. Thật sự đáng sợ.
Ngô Củ không nghĩ bị rơi vào vũng nước đục này, lập tức liền giả bệnh cáo ốm.
Cao Hề đã cùng Tề Hầu nói xong chuyện này. Hôn sự đều đã nói thỏa đáng. Bởi vì tuổi Vương cơ đã thích hợp bàn chuyện hôn sự, cho nên Chu Thiên tử gấp không chờ nổi muốn đem Vương cơ gả ra ngoài.
Chỉ còn lại có chuyện đón dâu.
Chu Thiên tử gả Công chúa, thân là nhà trai chỉ có hai lựa chọn. Thứ nhất chính là đến chỗ Chu Thiên tử đón Công chúa đi. Thứ hai chính là đến Lỗ quốc đón Công chúa.
Thời đại này, Trung Quốc có mấy trăm quốc gia, còn chưa thống nhất. Chu Thiên tử lại ở trung tâm. Tề quốc ở xa về phía đông. Nếu từ Tề quốc, muốn đi đến chỗ Chu Thiên tử đón dâu, mỗi một bước đều phải mượn đường.
Mượn đường cũng không phải là đơn giản, dùng lời lẽ thuyết phục mà có thể mượn thì tốt, không chừng còn phải cho lợi tức. Rất nhiều quốc gia đều sẽ nhân cơ hội này lấy lời như cho vay nặng lãi. Bởi vậy mượn đường thật sự quá khó. Dù Tề quốc là quốc gia lớn, nhưng cũng không muốn bị người lừa đảo.
Bởi vì Chu Thiên tử gả Công chúa còn có một phương pháp đón dâu khác, chính là đem Công chúa đưa đến Lỗ quốc. Tuy rằng hiện tại Chu Thiên tử quyền uy đã bị suy yếu, rất nhiều quốc gia đều không muốn nghe theo. Nhưng Chu Thiên tử vẫn cứ là thiên tử, vẫn có thể dùng ngụy trang. Mọi người cũng đều dùng cái ngụy trang này kiềm chế đối phương. Cho nên Chu Thiên tử mượn đường sẽ không bị người lừa đảo, liền sẽ từ Chu quốc đem Công chúa đưa đến Lỗ quốc. Các quốc gia sẽ thuận tiện từ Lỗ quốc đón Công chúa đi, cũng coi như là cung kính đón dâu.
Vì cái gì lại đưa tân nương đến Lỗ quốc? Lỗ quốc có loại quyền uy này sao?
Kỳ thật Lỗ quốc có quyền uy cũng là dựa vào tổ tông mà được. Lỗ quốc là quốc gia được Chu phong quốc sớm nhất. Quốc quân đầu tiên là Chu Công Đán.
Quốc gia này là dòng dõi Cơ Bá Cầm, con trai của Chu Công Cơ Đán, em trai của Chu Vũ vương và là vị hiền nhân nhiếp chính thời Chu Thành vương. Quốc gia này nổi tiếng vì là nơi sinh ra của Khổng Tử.
Thành tựu của Lỗ quốc là "Lễ nghi chi bang". Tuy rằng kéo dài đến này, Lỗ quốc kỳ thật đã không còn là quốc gia lễ nghĩa, nhưng tiếng tốt vẫn còn tồn tại. Cho nên rất nhiều chuyện, Chu Thiên tử còn cho Lỗ quốc mặt mũi.
Vô luận từ góc độ nào, Lỗ quốc và Tề quốc nằm cạnh nhau, đón dâu tốt nhất là từ Lỗ quốc. Tiết kiệm sức lực và thời gian, cũng không cần cùng quốc gia khác lục đục với nhau. Nếu không liền phải mượn đường đi một chuyến đến Chu quốc, ít nhất cũng phải đi ngang qua bảy quốc gia.
Nhưng mà nghiêm trọng nhất chính là Tề Lỗ đang giằng co. Cách đây không lâu, Công tử Củ còn bức bách Cử Công đem sứ thần Lỗ quốc chém. Chuyện này khẳng định đã truyền tới Lỗ quốc. Lỗ Công sao có thể cam tâm cho Tề quốc đón Công chúa?
Cao Hề phi thường lo lắng chuyện này. Tề Hầu lại không lo lắng, chỉ là nói:
"Không bằng mời nhị ca tới thương nghị một phen?"
Cao Hề vừa nghe, suýt nữa phát ngốc.
Nhị ca?
Xưng hô thân mật như thế, hơn nữa ở cửa thành trước mặt đủ loại quan viên quỳ nghênh đón, Cao Hề cũng thấy được Tề Hầu có hành động ôn nhu săn sóc Công tử Củ, trong lòng thật là thấp thỏm khó an, lại thấy hồ nghi kỳ quái.
Không biết trong lòng Tề Hầu rốt cuộc là tính toán gì. Chỉ là đi một chuyến Cử quốc, sao tâm thái hoàn toàn thay đổi?
Cao Hề cũng nghe nói thời điểm ở Cử quốc, Công tử Củ chắn cho Tề Hầu một mũi tên bắn lén. Nhưng Cao Hề cũng nghĩ không ra, Tề Hầu tâm cơ thâm trầm sẽ bởi vì một mũi tên bắn lén mà đối với đối thủ như thế được sao?
Loại chuyện này thế cũng phải tìm Công tử Củ tới thương nghị. Công tử Củ không cho thêm phiền chính là chuyện tốt rồi.
Cao Hề trong lòng nghĩ như vậy. Bởi vì hắn hiện giờ là giám quốc đại phu, tuy rằng quyền cao chức trọng, nhưng nguyên nhân chính là vì hắn là công thần phụ tá đăng cơ. Cho nên Cao Hề sợ việc vắt chanh bỏ vỏ. Hắn cố ý thu liễm một ít, liền không có phản bác, chỉ là nói:
"Quân thượng anh minh."
Tề Hầu phất phất tay. Tự nhân nhanh chóng đi mời Công tử Củ.
Khi Ngô Củ trên đường trở về phòng, Tử Thanh đang thu dọn đồ vật. Bởi vì trong phòng thời gian dài không ai ở, mà lúc trước Công tử Củ còn chưa được coi trọng, cũng không có người tới quét tước, Tử Thanh đành phải cần cù chăm chỉ quét dọn một phen. Khi Ngô Củ về tới vừa lúc quét dọn xong rồi. Tử Thanh mệt đến trán có chút mồ hôi, thấy Công tử đã trở lại, vội vàng nói:
"Công tử, một đường ngựa xe mệt nhọc, mau nghỉ trong chốc lát đi."
Tử Thanh chào đón, lại thấy Công tử Củ luôn nhìn chằm chằm mình, trong lòng hắn tức khắc "thình thịch" nhảy dựng, có chút khẩn trương. Hắn vội vàng kinh hoảng tránh đi ánh mắt kia, cũng không biết mình làm sai chuyện gì.
Ngô Củ cũng không có nhằm vào Tử Thanh. Kỳ thật Tử Thanh nằm vùng, Ngô Củ đã biết. Tuy rằng Ngô Củ biết nhưng cũng không có vạch trần. Không chỉ là bởi vì Ngô Củ nhàm chán muốn trêu đùa Tử Thanh, mà là bởi vì Ngô Củ biết mình có nhổ bỏ người này thì Tề Hầu khẳng định còn muốn xếp vào người khác. Khi đó Ngô Củ còn phải lao lực tìm kiếm một lần, chẳng phải là tốn thời gian tốn sức, còn không vừa lòng?
Cho nên Ngô Củ dứt khoát không nói, thái độ cũng thập phần ái muội. Mà Tử Thanh làm việc cũng nhanh nhẹn, cũng không nói nhiều lắm, ngày thường còn có thể làm gối thơm tho mềm mại. Ngô Củ thật ra rất vừa lòng.
Bất quá lần này Ngô Củ nhìn Tử Thanh cũng không phải là bởi vì Tử Thanh nằm vùng. Mà là bởi vì Tử Thanh năm nay mười hai tuổi, lập tức sẽ mười ba tuổi, đến tuổi dậy thì. Hiện giờ Vương cơ cũng chỉ lớn hơn Tử Thanh một chút mà thôi. Ngô Củ càng nhìn càng cảm thấy thật là thái quá......
Tử Thanh bị nhìn chằm chằm đến phát sợ, chần chờ nói:
"Công...... Công tử?"
Ngô Củ lúc này mới bừng tỉnh.
"Ừ."
Nói xong trực tiếp nằm ở trên giường. Tử Thanh vội vàng đi tới nói:
"Công tử, cởi xiêm y rồi ngủ, đệm chăn đều là mới đổi."
Ngô Củ vừa nghe, dứt khoát cọ cọ hai cái, suýt nữa cọ đến miệng vết thương. Tử Thanh vừa thấy tức khắc có chút dở khóc dở cười, bất đắc dĩ, nói:
"Công tử, ngài sao giống trẻ con. Mau đem xiêm y dơ cởi ra. Mà đây cũng là giường của Công tử ngủ, ô uế người khác cũng không có ngủ."
Ngô Củ lúc này mới thong thả ung dung ngồi dậy. Tử Thanh vội vàng giúp cởi áo ngoài. Ngô Củ mặc áo lót chui vào trong chăn, đắp chăn đàng hoàng, liền chuẩn bị ngủ. Đi đường ngồi xe ngựa xóc nảy, Ngô Củ cũng thật sự mệt mỏi.
Thời điểm Ngô Củ vừa mới nhắm mắt, lại nghe thấy tiếng đập cửa, ngay sau đó một tự nhân cất cao giọng nói:
"Đại Hành Nhân ở trong đó sao? Quân thượng truyền Đại Hành Nhân đến Chính Sự Đường nghị sự."
Ngô Củ tức khắc nhíu mày.
Nghị sự? Tất nhiên là việc Vương cơ.
Chuyện này Ngô Củ không nghĩ quản, cau mày tiến vào trong chăn.
Tử Thanh thấy Ngô Củ bất động, chạy nhanh chạy tới, nói:
"Công tử, Quân thượng truyền ngài đó!"
Bên ngoài tự nhân lại hô một lần.
"Đại Hành Nhân? Đại Hành Nhân? Quân thượng truyền Đại Hành Nhân đến Chính Sự Đường nghị sự."
Ngô Củ nắm chặt chăn không ra, chỉ là thấp giọng nói:
"Tử Thanh ngươi lại đây, ngươi giúp ta truyền lời."
Tử Thanh không biết Ngô Củ làm cái quỷ gì, nhưng đành phải đưa lỗ tai qua.
Một lát sau, tự nhân đi truyền lời đã trở lại, nhưng cũng không thấy Công tử Củ đi theo. Cao Hề đang thấy kỳ quái, sao Công tử Củ còn chưa tới bái kiến, liền nghe tự nhân quỳ xuống nói:
"Hồi bẩm Quân thượng, Đại Hành Nhân thân thể không khỏe, thật sự dậy không được, không thể tiến đến bái kiến."
Tự nhân vừa nói, Cao Hề luôn luôn đạm nhiên thiếu chút nữa tức khí đỏ mặt tía tai.
Tề Hầu cho người đi kêu Công tử Củ. Kết quả Công tử Củ thế nhưng mượn cớ ốm không tới? Đúng là gan lớn mà!
Cao Hề vẻ mặt nghiêm túc, chắp tay nói:
"Quân thượng, Công tử Củ......"
Hắn nói còn chưa xong, Tề Hầu đã vẫy vẫy tay, trên mặt cũng không có một chút tức giận, chỉ là cười tủm tỉm nói:
"Thôi, nhị ca cũng thật sự là thân mình suy yếu, ngày trước còn thay thế Cô chắn mũi tên bắn lén, để hắn nghỉ ngơi đi."
Hắn nói, quay đầu nhìn tự nhân còn quỳ, nói:
"Truyền lời Cô, nói y quan đi xem vết thương của nhị ca một cái, nấu mấy chén thuốc, chiếu cố điều trị cẩn thận."
"Dạ."
Tự nhân nhanh dập đầu rồi đứng dậy đi truyền lời.
Lời nói kia quả thật làm Cao Hề trợn mắt há hốc mồm.
Không biết Tề Hầu là cái tâm tư gì? Chẳng lẽ thật sự bởi vì một mũi tên bắn lén, Tề Hầu liền thay đổi tâm tư, bắt đầu toàn tâm toàn ý tín nhiệm sủng ái Công tử Củ?
Tề Hầu thấy Cao Hề vẻ mặt như gặp quỷ, trong lòng đúng là đắc ý.
Cao Hề thông minh như vậy cũng bị cách làm của Cô mê hoặc, càng đừng nói thần tử khác!
Tề Hầu chính là muốn cho mọi người cảm thấy mình đối với Công tử Củ rất tốt.
Ngô Củ tưởng tự nhân đi rốt cuộc an ổn ngủ ở trong ổ chăn, cảm giác thật sự quá thích ý. Đời trước bận rộn dốc sức làm việc, một khắc cũng không nhàn rỗi, thường xuyên tăng ca đến đêm khuya, hiện giờ ban ngày ban mặt thế nhưng có thể nằm ở trong chăn ngủ lười thật sự thoải mái.
Ngô Củ thoải mái, Tử Thanh lại là thấp thỏm bất an.
Tề Hầu sẽ không tức giận sao? Dựa theo bản tính Tề Hầu, người khác làm hắn mất mặt mũi, tất nhiên sẽ tức giận.
Khi đang bất an thì tiếng đập cửa lại vang lên, dọa Tử Thanh nhảy dựng. Ngô Củ mới vừa ngủ liền bị đánh thức, nhíu nhíu mày, nói:
"Lúc này lại là ai?"
Liền nghe được bên ngoài vẫn là tự nhân vừa rồi, cao giọng nói:
"Đại Hành Nhân, Quân thượng nghe nói Đại Hành Nhân thân thể bất an, cố ý lệnh y quan tới xem bệnh cho Đại Hành Nhân."
"......"
Ngô Củ không có biện pháp, đành phải cho y quan vào. Y quan kiểm tra một lúc, lại kê mấy loại thuốc đại bổ. Thật ra Ngô Củ chỉ là mất máu nên hư nhược, không có bệnh gì khác.
Thật vất vả tiễn y quan đi, Ngô Củ một lần nữa nằm ở trên giường, chẳng được bao lâu, lại có tiếng đập cửa. Ngô Củ liền từ trong mộng bừng tỉnh, cảm giác mình nghe được tiếng đập cửa sẽ phải suy nhược tinh thần. Ngô Củ sắc mặt đen lợi hại. Bên ngoài lại là giọng tự nhân kia vang lên.
"Đại Hành Nhân, Quân thượng phân phó tiểu thần đem chén thuốc cùng thuốc viên tới cho Đại Hành Nhân."
Lúc sau Tề Hầu lại siêng năng đưa tới thuốc bổ, ban thưởng từ từ khiến Ngô Củ cảm giác mình đã không thể nhịn được nữa......
Ngô Củ mượn cớ ốm cự tuyệt đi nghị sự, chuyện nghênh đón Vương cơ vẫn phải thảo luận, thực mau liền có một phương án.
Ngô Củ ngày thứ hai mới ra khỏi phòng. Đại Hành Nhân chỉ là một chức quan tạm thời, hiện giờ đã từ Cử quốc trở lại, quan hàm cũng nên bị thu hồi rồi. Hiện giờ Công tử Củ cũng chỉ là một quý tộc Tề quốc, không có quan chức gì. Cho nên tất cả mọi người đều vội đi thượng triều, Ngô Củ lại không cần dậy sớm thượng triều, cũng không ai quản ngủ đến giờ nào mới rời giường, sinh hoạt tựa hồ đột nhiên thích ý lên.
Ngô Củ ngủ một giấc tự nhiên tỉnh, tỉnh có thể dùng cơm trưa. Tử Thanh hầu hạ rửa mặt thay quần áo, dùng cơm trưa, Ngô Củ tính toán đi ra dạo một chút.
Vừa ra khỏi cửa, cảm giác Tề cung có chút không quá tầm thường, tựa hồ có một loại giăng đèn kết hoa. Tự nhân cùng cung nữ đều bận rộn, không biết đang làm cái gì, nhìn thấy Ngô Củ chỉ là vội vàng làm lễ, thực mau liền đi rồi.
Ngô Củ thấy có chút kỳ quái, cũng không biết cung nhân đang làm cái gì, tò mò hỏi.
"Tử Thanh, gần đây có lễ mừng gì sao?"
Tử Thanh cẩn thận nghĩ nghĩ, lắc đầu nói:
"Không có a."
Ngô Củ trầm ngâm một phen, hỏi:
"Vậy...... Tề Hầu sinh ngày nào?"
Tử Thanh kỳ quái nói:
"Công tử đã quên sao, Tề Hầu sinh vào mùa đông, còn rất xa."
Ngô Củ nghĩ thầm.
Vậy thì kỳ quái, sao giăng đèn kết hoa, phảng phất muốn làm lễ mừng long trọng!
Ngô Củ nhìn cung nhân bận rộn, liền chậm rãi đi tới ngự hoa viên. Tề quốc tuy rằng không giống Lỗ quốc cung đình xa xỉ, nhưng cũng không đơn sơ, trong ngự hoa viên các loại kỳ hoa dị thảo nhiều đếm không xuể, còn có một ít đình lâu.
Ngô Củ đi vào hoa viên không bao xa, liền thấy được người quen. Nói là người quen cũng không phải quá thân, bởi vì lúc trước chỉ có gặp vài lần, là Đại công tử cùng Tam công tử đang ngồi ở thủy lâu.
Công tử Vô Khuy mang theo Công tử Chiêu ra ngự hoa viên ngắm hoa. Hiện giờ đúng là ngày mùa hè, hoa nở rực rỡ. Công tử Vô Khuy tuy rằng cẩn thận trầm ổn, nhưng Công tử Chiêu mới mười tuổi đúng là tuổi hiếu động.
Công tử Vô Khuy hôm nay có rảnh, cố ý mang theo đệ đệ tới ngự hoa viên chơi. Bất quá sáng sớm tiểu đồng liền nói Công tử Chiêu tựa hồ bị bệnh, thân mình không thoải mái, cảm xúc cũng không cao, ủ rũ không nói lời nào.
Công tử Vô Khuy lo lắng cho đệ đệ, cố ý dỗ dành. Công tử Chiêu lại chỉ là ôm góc áo ca ca. Ngày thường đến hoa viên đệ đệ sẽ muốn bắt bướm xem hoa, tóm lại là tính trẻ con chưa hết, mà trước mắt quả thực một bộ ủ rũ. Công tử Vô Khuy thấy Công tử Chiêu mở mắt to, vẻ mặt vô thần có chút đau lòng, nhịn không được đem đệ đệ bế lên, để ngồi ở trên đùi xoa đầu Công tử Chiêu, nói:
"Đệ đệ bảo bối của ta hôm nay là làm sao vậy? Sao không nói lời nào, chẳng lẽ là bị bệnh, muốn kêu y quan đến xem không?"
Công tử Chiêu nắm áo Công tử Vô Khuy, dùng sức lắc lắc đầu, ủ rũ nói:
"Không cần."
Vô Khuy cười nói:
"Là làm sao vậy? Đêm qua không ngủ được, muốn ca ca dỗ dành ngươi ngủ?"
Công tử Chiêu đỏ mặt lên, nói:
"Ca ca, Chiêu Nhi đã không phải tiểu oa nhi."
Vô Khuy bị biểu tình nghiêm túc của đệ đệ chọc cười, nói:
"Vậy vì sao?"
Công tử Chiêu ngồi ở lòng ngực Vô Khuy, lắc chân ngắn nhỏ, vỗ ngực, nói:
"Chiêu Nhi là nam tử hán."
Vô Khuy suýt nữa không nhịn được cười phun ra, nói:
"Đúng, đúng, nam tử hán, nói thật đi, vì cái gì không vui?"
Công tử Chiêu vừa nghe, nhịn không được ôm Vô Khuy, phảng phất như một con lười ôm cây, đôi mắt mắt to muộn phiền nói:
"Ca ca cưới Công chúa, về sau...... về sau liền không thể cùng Chiêu Nhi chơi."
"Đây là ai nói?"
"Tất cả mọi người đều nói như vậy. Ca ca không cần Chiêu Nhi sao?"
Vô Khuy vội vàng trấn an, vỗ lưng Công tử Chiêu, ôn nhu nói:
"Chiêu Nhi ngoan, ca ca sẽ cùng Chiêu Nhi chơi. Ngươi là đệ đệ ngoan của ca ca, dù tính chúng ta không phải cùng một mẫu thân, nhưng ngươi thật sự đối với ca ca rất tốt, ca ca sao lại quên? Ca ca cưới Công chúa lại không phải bởi vì thích, chỉ là làm bộ dáng thôi, sau này còn có nhiều thời gian cùng Chiêu Nhi chơi."
Công tử Chiêu nghe không hiểu, tò mò ngưỡng khuôn mặt thịt, nói:
"Ca ca không thích Công chúa, vì cái gì muốn cưới Công chúa? Quá kỳ quái."
Vô Khuy cười một tiếng, nói:
"Ta cũng chưa gặp qua nàng, thích như thế nào được? Chiêu Nhi phải nhớ kỹ, ở cung đình, ai cũng không thể tin, ngay cả phu nhân của ngươi cũng không thể tin tưởng. Thân là Công tử, hôn sự của chúng ta bất quá là thủ đoạn giao thiệp của các quốc gia mà thôi."
Công tử Chiêu vẫn cứ cái hiểu cái không, nghe không quá minh bạch, ôm Vô Khuy gật gật đầu, cất giọng ngây ngô nói.
"Đệ đệ nhớ rõ."
Ngô Củ đi ngang qua, bởi vì đến không gần, hai người nói chuyện cũng nhỏ, cũng không có nghe được bọn họ nói cái gì. Nhưng thấy Công tử Chiêu ngồi ở trên đùi Công tử Vô Khuy, còn duỗi tay ôm Công tử Vô Khuy. Nhìn hai người rất thân thiết, Ngô Củ trong lòng liền có chút cảm khái.
Hai người kia khi còn nhỏ quan hệ vốn là thân thiết như vậy, sao lớn lên liền biến thành không chết không ngừng chứ? Cung đình quả nhiên là cái chảo nhuộm, rơi vào đều sẽ bị nhuộm thành màu đỏ máu......
Ngô Củ đang ở bên cạnh ngây người, sức quan sát của Vô Khuy phi thường nhạy bén, lập tức liền phát hiện Ngô Củ. Hắn vội vàng đem đệ đệ từ trên đùi xuống dưới, lập tức thay đổi một bộ mặt cười tủm tỉm nhìn về phía Ngô Củ, chắp tay nói:
"Nhị bá. Không tiến vào ngồi sao?"
Ngô Củ nghe Công tử Vô Khuy đã mời, liền cười chắp tay đáp lễ, nhẹ nhàng nhấc lên một vạt áo, bước lên bậc thang, đi vào trong lâu.
Công tử Chiêu nhút nhát sợ sệt tránh ở phía sau Vô Khuy, nắm quần Vô Khuy, nhỏ giọng nói:
"Bá bá."
Công tử Chiêu tuổi còn nhỏ, vóc người cũng không cao, trên mặt đều là thịt. Hai má phúng phính như quả đào. Đôi mắt tuy rằng không phải rất lớn nhưng tròn xoe, liên tục chớp chớp. Lông mi đặc biệt dài. Bộ dáng thật là vừa đáng yêu vừa đáng thương, thực sự khiến người ta thích.
Ngô Củ đời trước không có tiếp xúc nhiều với trẻ con, chưa từng suy xét mình có thích trẻ con hay không. Nhưng mà Công tử Chiêu thật sự trời sinh có khuôn mặt làm người ta thích. Ngô Củ mỗi lần nhìn thấy Công tử Chiêu đều muốn duỗi tay xoa bóp khuôn mặt nhỏ kia.
Vô Khuy lại là cả người giống hồ ly tinh......
Ngô Củ nghĩ thầm so sánh này thật sự rất chính xác. Không phải nói bộ dạng, mà là khí chất, đôi mắt híp híp, cười tủm tỉm, phảng phất như một con hồ ly tinh đang tính kế.
Vô Khuy quan tâm nói:
"Nghe nói nhị bá ở Cử quốc bị thương, đã kêu y quán xem qua chư?"
Ngô Củ cười cười, nói:
"Đã không còn đáng ngại."
Vô Khuy cười nói:
"Vậy cháu trai liền yên tâm. Nhị bá nếu có chuyện gì khó xử, không tiện cùng người khác nói, có thể nói cùng cháu trai."
Ngô Củ chỉ là cười cười, cũng không có tỏ thái độ. Công tử Vô Khuy vừa thấy đã biết chính là muốn mượn sức. Ngô Củ hiện tại đối phó với Tề Hầu đã đủ lao tâm lao lực, không nghĩ lại cuốn vào tranh đấu của mấy Công tử. Tuy rằng hiện tại Đại công tử cùng Nhị công tử đều mới mười bốn tuổi, nhưng thời này trẻ em đều trưởng thành sớm, mười hai tuổi đã bị phái đi làm việc, mười bốn tuổi đã ra sa trường, cho nên đã bắt đầu tranh đoạt vị trí trữ quân.
Ngô Củ rõ ràng điểm này cho nên không có tỏ thái độ, cũng không muốn ủng hộ ai, cũng không nghĩ làm hại ai. Dù sao ai làm người kế nghiệp Tề Hầu đều cùng Ngô Củ không có quan hệ.
Huống hồ Ngô Củ là người biết lịch sử, cũng biết Tề Hầu tương đối trường thọ. Trước mắt, hắn chưa bắt đầu tranh bá, mấy đứa con trai tranh trữ quân còn hơi sớm.
Vô Khuy thấy nhị bá không có tiếp lời, cũng không cảm thấy xấu hổ. Công tử Chiêu tuổi còn nhỏ, tuy rằng hiểu được một ít lễ nghĩa, là đứa bé ngoan, nhưng những việc này quá khó, có chút nghe không hiểu nhìn bọn họ.
Vô Khuy muốn mượn sức Công tử Củ, nhưng Công tử Củ luôn là không nói tiếp, Vô Khuy cũng không có đạt tới mục đích, đành phải thôi.
Bất quá Ngô Củ thật ra không cần mệt, ở nơi này liền nghe được một ít tin tức. Đó chính là vì cái gì hôm nay sáng sớm cung nhân đều bận rộn lên. Nguyên nhân rất đơn giản, tất nhiên là có quan hệ nghênh đón Công chúa tôn thất Chu quốc. Nhưng quan hệ này có điểm khúc chiết, cũng không phải Công chúa tôn thất Chu quốc lập tức liền đến, mà là bọn họ yêu cần nghênh đón một người đặc biệt.
Người này là ai?
Tất nhiên là Tề Hầu đã nghĩ ra được phương pháp có thể khiến Lỗ Công đáp ứng cho Tề quốc đến đón Công chúa ở Lỗ quốc. Muốn thành công việc đó phải có nhân vật này.
Người này tuy rằng không có tên tuổi đứng đắn, nhưng mà nói ra cũng là vang dội. Đó là người cùng Chư Nhi loạn cung đình, giết em rể. Văn Khương phu nhân!
Văn Khương xuất giá sang Lỗ quốc khi tuổi còn rất nhỏ. Có thể nói là dung mạo xinh đẹp của nàng lập tức liền mê đảo Lỗ Hoàn Công. Năm đó Văn Khương bất quá mới mười hai mười ba tuổi.
Văn Khương tên kỳ thật cũng không là Văn Khương. Ở thời đại này, nữ nhân không có tên. Văn chỉ là đại biểu cho có tài hoa, là một tài nữ. Khương là họ. Cho nên có danh xưng là Văn Khương.
Văn Khương văn thơ xuất chúng, tư thái phong lưu, hơn nữa thân phận của nàng tôn quý dị thường, cũng không phải Công chúa tôn thất bình thường, mà là Công chúa chân chính. Nàng là khuê nữ của Tề Hi Công, là muội muội cùng cha khác mẹ với Chư Nhi và Lữ Củ, là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với Tề Hầu.
Văn Khương dậy thì liền cùng Chư Nhi truyền ra một ít lời đồn tai tiếng khó nghe, hơn nữa bị Trịnh quốc từ hôn. Tề Hi Công phi thường khó xử, nhanh chóng đem Văn Khương gả cho Lỗ Hoàn Công, cũng chính là cha của Quốc quân Lỗ quốc hiện tại.
Gả qua Lỗ quốc, Văn Khương dựa vào mỹ mạo cùng tài hoa, còn có thủ đoạn đã thành công bắt giữ Lỗ Công. Lúc đó Lỗ Công yêu thích Văn Khương tới mức hậu cung chỉ có một phu nhân, không có phu nhân nào khác.
Phải biết rằng trong lịch sử hậu cung Tề Hoàn Công có ba vị chính phu nhân, thiếp phu nhân có sáu người. Mà Lỗ Công từ đầu đến cuối chỉ có một mình Văn Khương. Có thể thấy được Văn Khương được sủng ái trình độ nào.
Văn Khương gả đến năm thứ ba sinh hạ được Cơ Đồng, chính là Lỗ Công hiện giờ, có thể nói vinh sủng tận trời. Nhưng mà sau đó, Lỗ Công mang theo Văn Khương tới bái phỏng Tề quốc, chuyện xấu lại xảy ra. Lỗ Công phát hiện phu nhân của mình cùng Quốc quân Chư Nhi tư thông, lại còn có bị người ta nói chuyện say sưa.
Thân là vua của một nước bị đội nón xanh, lại chính là nữ nhân mình sủng ái nhất, sao có thể không tức giận. Lỗ Công dưới sự tức giận đã mắng Văn Khương. Văn Khương liền tìm Chư Nhi cáo trạng. Chư Nhi đã hạ Hồng Môn Yến, ở trong yến hội phái người bẻ gãy xương sườn Lỗ Công, cuối cùng đem Lỗ Công giết chết.
Hành động càn rỡ đến cực điểm, quả thực khiến Lỗ quốc bị sỉ nhục. Nhất quốc chi mẫu của bọn họ cùng huynh trưởng thông dâm, còn giết hại quốc quân, loại sỉ nhục này người Lỗ quốc như thế nào chịu nổi. Ở thời điểm này, Văn Khương căn bản không dám trở lại Lỗ quốc.
Sau đó con trai của Văn Khương kế vị trở thành Lỗ Công. Văn Khương tuy rằng không dám trở lại Lỗ quốc, nhưng con trai còn nhỏ tuổi, áp chế không được văn võ lão thần, Văn Khương liền ở biên giới Tề quốc âm thầm chỉ huy con xử lý quốc chính.
Tuy rằng Văn Khương cũng không phải nữ nhân biết lỗi, hơn nữa tàn nhẫn độc ác, nhưng nàng tài hoa hơn người, Lỗ Công đối Văn Khương vừa thương vừa hận.
Mà Văn Khương tuy rằng không ở Lỗ quốc, nhưng thân phận của nàng liền tương đương với Nhiếp Chính Vương. Lỗ Công đối với nàng kính sợ không chỉ là ba bốn phần, mà là bảy tám phần.
Mấy năm gần đây, Lỗ Công dần dần lớn lên, Văn Khương cũng có chút thu tay lại, không quá quản chính sự Lỗ quốc, chỉ là ẩn cư ở Tề quốc.
Hiện giờ Tề quốc muốn từ Lỗ quốc nghênh đón Công chúa, Tề Hầu liền nghĩ ra một cái chủ ý, thỉnh Văn Khương tỷ tỷ về làm khách. Cứ như vậy, Văn Khương liền có thể nói với Lỗ Công tạm thời ngưng chiến, để Tề quốc nghênh đón Chu Công chúa, cũng có thể cho Tề quốc một cơ hội thở dốc nghỉ ngơi lấy lại sức.
Ngô Củ vừa nghe đã nghĩ Tề Hầu thật là đa mưu túc trí. Cái biện pháp gì cũng dùng tới, thế nhưng còn muốn đem Văn Khương thỉnh trở về.
Hôm qua thương nghị xong, Tề Hầu đã phái người đi tiểu ấp thỉnh Văn Khương, cho nên hôm nay sáng sớm các cung nhân mới vội vàng giăng đèn kết hoa. Nếu không đem Văn Khương hầu hạ dễ bảo, sao có thể khiến Văn Khương xuất lực "trị con trai" chứ?
Ngô Củ nghe xong cũng không nghĩ quản chuyện này, liền né xa ba thước trốn về phòng của mình. Mỗi ngày dùng bữa, ra cửa phơi nắng tản bộ. Nếu Tề Hầu tới thỉnh liền nói mình thân mình không tốt, nhiều lắm uống thêm hai chén thuốc đắng mà thôi.
Kể từ đó đến non nửa tháng, Ngô Củ liền cảm giác mình có khả năng đã tăng không ít cân, dù sao vuốt cổ tay đã "tròn" lên một vòng.
Ngô Củ ngày này cũng là lười giường, lười đến eo đau mới từ trên giường bò dậy. Cũng không thấy Tử Thanh, hô vài tiếng, Tử Thanh lúc này mới từ bên ngoài chạy vào, đầy đầu đều là mồ hôi nói:
"Công tử, ngài tỉnh, muốn đứng dậy sao?"
Ngô Củ gật gật đầu, nói:
"Ngươi đi làm chi, một đầu đều là mồ hôi?"
Tử Thanh nói:
"Công tử, hôm nay Văn Khương phu nhân về tới, ngài không biết sao? Buổi tối còn có tiệc, mới vừa rồi Quân thượng cho người tới nói, Quân thượng cố ý làm cho người một bộ xiêm y, Tử Thanh đi mang tới, không phải đây sao?"
Hắn nói, chắp tay, trên cánh tay có một kiện xiêm y tơ tằm, thoạt nhìn hoa lệ đến cực điểm. Toàn bộ xiêm y là màu đỏ tía, cao nhã phú quý. Trong màu tím mang theo điểm đỏ sậm. Mặt trên là hoa văn thêu bằng chỉ màu bạc, dị thường tinh xảo phú quý, còn phối hợp một cái đai lưng với bốn khoan ngọc.
Ngô Củ nhìn thoáng qua quần áo, hứng thú giảm đi. Xiêm y hoa lệ này mặc vào không biết còn tưởng rằng là ghế sô pha......
Tử Thanh thấy Công tử Củ lại muốn nằm trở về ngủ, vội vàng ngăn lại, nói:
"Công tử mau đứng dậy đi, buổi tiệc chỉ sợ cũng sắp bắt đầu rồi."
Ngô Củ vừa nghe phải đi tiệc, thật sự liền không muốn rời giường. Nhưng đã qua giữa trưa, rơi vào đường cùng vẫn là phải rời giường.
Tử Thanh giúp Ngô Củ đem xiêm y mặc tốt. Ngô Củ ngồi ở trước bàn, Tử Thanh hơi hơi cong eo, chải tóc, mang lên ngọc quan, cười tủm tỉm nói:
"Công tử nhìn thật sự phong lưu phóng khoáng!"
Ngô Củ không thấy bộ dạng của mình, cũng lười xem, chỉ là nâng nâng cánh tay, nghĩ thầm Hàn Phi Tử có một thiên văn chương nói Tề Hoàn Công thích màu tím, cũng không biết là thiệt hay giả. Nói hắn thích quần áo màu tím, Tề quốc toàn dân trên dưới cũng đều mặc màu tím. Trước giờ Ngô Củ vẫn luôn thấy Tề Hầu mặc màu đen. Vì màu đen ở niên đại này là tượng trưng cho địa vị, cũng không thấy hắn thích màu tím. Hiện giờ vừa thấy xiêm y này chỉ sợ thật đúng là thích màu tím.
Màu sắc này kén chọn lợi hại, bá đạo lợi hại. Nếu làn da đen một chút mặc vào chỉ sợ sẽ tối thui, khó ở giống như nhai một miệng cát. Bất quá Ngô Củ vừa lúc làn da trắng nõn, hơn nữa do mất máu quá nhiều liền càng trắng đến trong suốt. Mặc vào vừa vặn rất đẹp, ngọc quan sáng trong phụ trợ tóc đen nhánh, thật sự như là Công tử phong độ.
Tất cả đều sửa sang tốt, Tử Thanh liền đem đai lưng thắt cho Ngô Củ. Ngô Củ cảm giác đai lưng thật nặng quá, treo ở trên eo căn bản không thể ăn nhiều, ăn nhiều một chút dạ dày sẽ đau.
Bất quá Ngô Củ dáng người mảnh khảnh, thêm đai lưng có vẻ dị thường tinh tế, eo thon phảng phất một tay có thể ôm hết, từ bóng dáng cho thấy thật sự là mỹ nhân.
Đều đã xong xuôi, Ngô Củ lại không hứng thú, muốn đi ngủ. Chờ đến hoàng hôn, bên ngoài càng là bận rộn một mảnh. Ngô Củ dưới sự thúc giục của Tử Thanh ba lần bốn lượt rốt cuộc đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài dự tiệc.
Hôm nay là ngày vui, nhiều năm chưa về Lâm Tri Thành, Văn Khương phu nhân rất muốn về. Tuy rằng rất nhiều người đều biết chuyện của Văn Khương phu nhân, nhưng hôm nay là buổi tiệc long trọng, không ai dám chậm trễ.
Ngô Củ hướng đại điện nơi tổ chức buổi tiệc đi đến, dọc đường đi đều là tự nhân cung nữ bận rộn. Còn chưa đi đến đại điện, Ngô Củ liền gặp một người. Người nọ được tự nhân vây quanh, thoạt nhìn kiêu căng ngạo mạn, thấy được Ngô Củ cũng không hành lễ, chỉ là cười lạnh một tiếng, bất quá trong ánh mắt để lộ ra một loại kinh diễm.
Là nhị công tử của Tề Hầu, Công tử Nguyên.
Công tử Nguyên cười nói:
"U, Đại Hành Nhân!"
Hắn nói, lập tức cười lạnh.
"Không đúng, không đúng, hiện giờ đã từ Cử quốc trở về, nhị bá đã không còn là Đại Hành Nhân. Gọi là cái gì? Ha ha, bản công tử đã biết, chẳng lẽ là thiện phu?"
Ngô Củ nhàn nhạt nhìn Công tử Nguyên, phảng phất Công tử Nguyên nói căn bản không phải là mình.
Công tử Nguyên bản thân muốn chế nhạo Công tử Củ. Nhưng biểu tình của Công tử Củ một chút cũng không giống bị chế nhạo. Tức khắc mất mặt, Công tử Nguyên trừng mắt, hung tợn nói:
"Ngươi có bản lĩnh? Chờ coi đi!"
Hắn nói xong, phất tay áo liền đi.
Ngô Củ không sao cả, nhìn Công tử Nguyên.
Quả nhiên không đi tìm xui xẻo, đen đủi cũng tới tìm ngươi!
Ngô Củ chờ Công tử Nguyên đi xa một chút, lúc này mới tiếp tục đi, để tránh lại đụng vào Công tử Nguyên. Kết quả chưa đi hai bước, thình lình nghe thấy một giọng nói thật ẻo lả.
"Nhị ca! Thật là nhị ca?"
Ngô Củ có chút kinh ngạc, vẫn là lần đầu nghe có nữ nhân kêu mình là nhị ca. Ngày thường đều là Tề Hầu kêu nhị ca thân mật.
Ngô Củ kỳ quái quay đầu nhìn lại, liền thấy một nữ nhân nắm vạt áo nhanh chóng đi tới. Nàng thật xinh đẹp kiều diễm, thần sắc phóng khoáng, khuôn mặt trắng nõn không tì vết, có lẽ được bảo dưỡng tốt cũng nhìn không ra tuổi.
Ngô Củ nhìn nàng kích động đi tới, trong lòng suy nghĩ.
Chẳng lẽ người này chính là Văn Khương phu nhân?
Văn Khương phu nhân hẳn là ba mươi mốt tuổi, nhỏ hơn Công tử Củ một tuổi. Dựa theo cách nói trong trung y, nam nhân ba mươi là đúng tuổi mị lực đạt tới đỉnh, mà nữ nhân lại là hai mươi tám tuổi.
Văn Khương tuy rằng đã qua cái tuổi hoàng kim, nhưng là người bảo dưỡng tốt, vẫn là bộ dạng rực rỡ lấp lánh. Dung mạo kiều diễm, trên mặt mang theo vẻ trẻ trung bướng bỉnh, lại để lộ ra sức hút của nữ tính thành thục.
Văn Khương nhìn thấy Ngô Củ phát ngốc, thoát khỏi cung nữ vây quanh mình, tươi cười bước nhanh tới. Nàng duỗi tay túm chặt vạt áo Ngô Củ, cười nói:
"Nhị ca, nhiều năm không gặp, không nhớ rõ muội muội sao?"
Ngô Củ vừa nghe đã biết thật đúng là Văn Khương. Nếu nói bộ dạng, Văn Khương đích xác là mỹ nhân, thậm chí vượt qua Mật cơ. Nhưng chung quy Văn Khương là muội muội của Công tử Củ, hơn nữa Văn Khương lúc trước còn cùng đại ca gây tai tiếng, cho nên Ngô Củ muốn bảo trì một ít khoảng cách.
Ngô Củ âm thầm đẩy rớt tay Văn Khương túm mình, tươi cười có chút xa cách nói:
"Quả nhiên là Văn Khương muội muội, mấy năm không thấy, muội muội càng thêm diễm lệ, Củ cũng không dám nhận."
Văn Khương vừa nghe, lập tức dùng tay áo che miệng cười khanh khách, nói:
"Nhị ca thật là. Trước kia mỗi lần Nhị ca nói chuyện sẽ khiến người ta vui, hiện giờ từ biệt nhiều năm, thật sự cái gì cũng không thay đổi!"
Văn Khương nói, đột nhiên mặt mày sinh tình, khiến Ngô Củ trong lòng "ộp bộp" một tiếng. Văn Khương chậm rãi dựa lại gần, Ngô Củ cảm giác không tốt lắm, dựa một bước liền lui một bước. Bất quá Văn Khương động tác mau, Văn Khương dựa sát vào, duỗi tay ôm Ngô Củ, cười nói:
"Nhị ca còn nhớ rõ chuyện năm đó nói khi cùng muội muội từ biệt không?"
Ngô Củ trong lòng nhoáng lên.
Lại là sự tình gì? Sao cảm thấy thật là không khéo?
Bất quá trên mặt thật trấn định, lập tức lột tay Văn Khương ra, lui về phía sau một bước kéo ra khoảng cách, cười nói:
"Củ gần đây ở Cử quốc trúng mũi tên bắn lén, bị thương nặng nên...... trí nhớ không rõ lắm."
Văn Khương vừa nghe, sắc mặt ngược lại chuyển hồng, lập tức duỗi tay đấm một cái lên ngực Ngô Củ, e thẹn nói:
"Đáng ghét, Nhị ca buộc người ta nói ra, thật sự đáng ghét!"
"......"
Cái gì?
Văn Khương dùng ánh mắt đưa tình cười nói:
"Nhị ca mấy năm không gặp càng khiến người ta thêm thích, chỉ sợ đều là ở trước mặt mỹ nhân luyện ra?"
Ngô Củ cười gượng một tiếng, nói:
"Muội muội nói giỡn."
Văn Khương trên mặt lộ ra kinh hỉ.
"Thật sự?"
Ngô Củ sửng sốt, nói:
"Cái gì?"
Quả nhiên nữ nhân tâm sâu như đáy biển, Ngô Củ đối phó Tề Hầu đều đối đáp trôi chảy, đối mặt Văn Khương sao cảm giác có chút râu ông nọ cắm cằm bà kia?
Văn Khương trên mặt thẹn thùng nói:
"Ta...... Ta không nghĩ tới Nhị ca thế nhưng thiệt tình đợi ta như thế. Nhiều năm như vậy, Nhị ca thật cũng không có người bên gối? Muội muội trong lòng thật là......"
Ngô Củ trong nháy mắt đột nhiên đầu đại lợi hại. Văn Khương tựa hồ bị chính mình cảm động tới rồi.
"Khụ khụ!"
Văn Khương còn muốn nói, liền nghe được một tiếng ho khan. Ngô Củ cùng Văn Khương giật nảy mình, quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Tề Hầu một thân y phục màu đen trang trọng, cười tủm tỉm đứng ở phía sau hai người.
Ngô Củ tức khắc có chút da đầu tê dại. Văn Khương lập tức thu lại tươi cười, ngược lại đối với Tề Hầu, nói:
"Văn Khương bái kiến Quân thượng."
Tề Hầu chậm rãi đi tới, cười nói:
"Tỷ tỷ khó có được trở về một chuyến, sao đứng ở ngoài điện? Mau nhập điện mới phải."
Văn Khương cười, nói:
"Đúng là vậy."
Văn Khương nói, quay đầu chuẩn bị tiến vào điện. Khi lướt qua Ngô Củ, thế nhưng còn dùng tay nhỏ ngoéo Ngô Củ một cái, nhẹ giọng cười nói:
"Tan tiệc, tới trong phòng ta."
Ngô Củ lại là da đầu tê rần.
Công tử Củ rốt cuộc có bao nhiêu nợ phong lưu?
Văn Khương thực mau liền vào đại điện, chỉ còn lại có Ngô Củ cùng Tề Hầu đứng ở bên ngoài.
Tề Hầu chậm rãi đi tới, tay nâng lên nhẹ nhàng vén tóc Ngô Củ giữ ở trong tay, nhẹ nhàng xoa xoa. Ngay sau đó lại nâng lên một ít, đặt ở dưới mũi nhẹ nhàng ngửi, thấp giọng cười nói:
"Nhị ca mặc bộ xiêm y này quả nhiên không giống người thường, trách không được cả Văn Khương tỷ tỷ cũng thần hồn điên đảo?"
Tác giả :
Trường Sinh Thiên Diệp