Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Chương 244
Cố Thiên Tuấn bị tiếng hét của An Điềm làm cho giật mình. Anh nhìn vào An Điềm với ánh mắt khó tin: Rõ ràng là nói một câu y xì nhau, tại sao An An lại được hôn, còn mình lại nhận được hai chữ “biến đi”? Đúng là khác nhau một trời một vực mà!
“Nhìn cái gì!” An Điềm trợn mắt nhìn Cố Thiên Tuấn rồi tiếp tục thái rau trong hốt hoảng: Cái tên Cố Thiên Tuấn này, chắc là đầu bị va đập hỏng rồi, sao cứ nổi khùng hoài thế!
Song, An Điềm không để ý thấy rằng con dao trong tay cô đã bị xê dịch vài phân. Chỉ nghe thấy một tiếng xẹt, An Điềm vội đặt con dao xuống. Cô nhìn vào vết thương trên ngón tay và thở phào: Cũng may, mình không dùng sức lắm, nên vết thương rất nhỏ, chỉ bị rướm vài giọt máu thôi.
Ngay khi An Điềm định lau sạch máu trên đầu ngón tay và tiếp tục thái rau, Cố Thiên Tuấn đang đứng bên cạnh bỗng nắm lấy ngón tay của An Điềm, sau đó đút nó vào miệng mình.
Thời khắc này, máu trong người An Điềm như đông cứng lại. Cô có thể cảm nhận được sự ấm áp trong miệng của Cố Thiên Tuấn, cũng như sự tiếp xúc nhẹ nhàng của đầu lưỡi. Cảm giác đan xen giữa vừa đau vừa ngứa đó thật sự không thể dùng từ ngữ để hình dung.
An Điềm ngây người ra nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Tuấn, cho đến khi Cố Thiên Tuấn rút ngón tay cô ra khỏi miệng mình.
Cố Thiên Tuấn cầm lấy tay An Điềm, nhìn kỹ vào vết thương trên ngón tay rồi mới thở phào: “Cũng may vết thương nhỏ, nên không chảy máu nhiều!”
Tuy nhiên, Cố Thiên Tuấn vừa dứt lời, khuôn mặt của anh đột nhiên hơi méo đi.
An Điềm nhìn thấy biểu cảm này của Cố Thiên Tuấn thì mới giật mình. Cô nhanh chóng rút tay lại, cúi đầu đầy ngượng ngùng: Vừa rồi hình như mình đã thái hành tây, gừng, tỏi, và cả ớt sừng…
Loại ớt sừng đó có thể nói là rất rất cay, tay cô vốn đã bị nó làm cho nóng ran lên, bây giờ tất cả đã chạy vào trong miệng của Cố Thiên Tuấn!
“Anh, anh không sao chứ?” An Điềm ngập ngừng hỏi.
“Không, không sao.” Khuôn mặt của Cố Thiên Tuấn hơi đỏ lên, anh lắc đầu: “Hay cô cứ làm tiếp đi, tôi lên phòng khách chơi với An An một lúc.”
“Được.” An Điềm gật đầu ngượng ngùng.
“Còn nữa...” Cố Thiên Tuấn tiến lên trước một bước, rồi quay trở lại. “Bây giờ tay cô đã bị thương, nên đừng thái loại ớt sừng đó nữa, vì nó thực sự, rất cay…”
Cố Thiên Tuấn nói rồi bước ra khỏi bếp.
Còn An Điềm, nhìn theo bóng lưng cố chịu đựng của Cố Thiên Tuấn, không thể nén được tiếng phì cười.
Cố Thiên Tuấn bước ra khỏi bếp liền nhanh chóng rót một cốc nước lạnh, uống ực một hơi, mới làm giảm được vị cay trong miệng.
“Sao rồi chú?” An An nhìn Cố Thiên Tuấn và hỏi.
Cố Thiên Tuấn nuốt ngụm nước lạnh trong miệng, suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Cũng ổn!”
“Vậy thì tốt.” An An gật đầu hài lòng và nói. “Vậy bây giờ nhiệm vụ của chú đã hoàn thành, hay chú đọc truyện cho con nghe đi.”
Cố Thiên Tuấn gật đầu rất vui mừng. Anh cầm lấy cuốn truyện tranh từ tay An An, sau đó bế An An ngồi lên đùi mình, và hỏi: “Con muốn chú kể cho con nghe câu chuyện nào?”
An An vui vẻ lật cuốn truyện qua vài trang, rồi chỉ vào một bức tranh trên đó rồi nói: “Chú kể cho con nghe chuyện này đi.”
“Ừm.” Cố Thiên Tuấn vui vẻ gật đầu, sau đó giọng nói trầm thấp dần vang lên. “Ngày xửa ngày xưa…”
Sau khi Cố Thiên Tuấn kể cho An An nghe một mạch ba câu chuyện, mùi thơm của thức ăn trong bếp dần dần bay ra.
Lúc này, Cố Thiên Tuấn đặt quyển truyện trong tay xuống, quay sang nhìn An An đang nuốt nước miếng ừng ực rồi hỏi: “Con cũng đói rồi hả?”
“Vâng.” An An gật đầu cái rụp.
“Hay chúng ta cùng vào bếp xem mẹ đã nấu xong chưa nhé?”
“Vâng!”
Cố Thiên Tuấn và An An hiểu ý nhau, nắm tay nhau đi đến cửa bếp, họ liền nhìn thấy An Điềm đang bưng đĩa bông cải xanh đã xào xong đi ra.
“Mẹ ơi, những món mẹ nấu thơm quá!” An An nhón chân lên nhìn vào đĩa bông cải xanh bóng bẩy và xanh mướt trên đĩa, giống như một con mèo nhỏ thèm ăn.
“Tôi ngửi thấy mùi thịt viên mà cô làm cũng ngon lắm.” Cố Thiên Tuấn cũng nhanh chóng khen ngợi.
An Điềm thở dài bất lực: Sao hai người này nhìn giống như chưa bao giờ được ăn cơm nhà vậy trời!
“Mau đi rửa tay, rửa tay xong thì có thể ăn cơm rồi!”
“Vâng!” Giọng của An Điềm vừa dứt, bóng của Cố Thiên Tuấn và An An liền biến mất trước cửa bếp.
Sau khi hai người rửa tay xong, An Điềm đã dọn tất cả thức ăn lên bàn.
Còn Cố Thiên Tuấn và An An đã ngồi xuống ghế của mình, nhưng họ không vội cầm đũa lên. Thay vào đó, họ nhìn An Điềm với ánh mắt mong chờ, chờ An Điềm lên tiếng.
An Điềm gật đầu hài lòng: Hai người ăn chực này cũng có lòng đấy, biết phải chờ mình lên tiếng mới được ăn.
“Được rồi, ăn cơm thôi.” Sau khi chờ hơn một phút, cuối cùng An Điềm cũng lên tiếng.
“Vâng!” Cố Thiên Tuấn và An An đồng thanh nói, rồi nhanh chóng cầm đũa lên ăn.
Sau một hồi càn quét, Cố Thiên Tuấn và An An đều lau miệng, trên mặt nở một nụ cười hài lòng, sau đó dựa lưng vào ghế sofa một cách thoải mái.
Nhìn thấy bộ dạng nằm rũ ra trên ghế sofa của một lớn và một bé, An Điềm vẫn chưa ăn no bỗng cảm thấy bực bội: An An thì không có gì để nói. Còn Cố Thiên Tuấn, tại sao lại ăn nhiều như vậy? Như thể chưa bao giờ được ăn mấy món dân dã này vậy.
An Điềm dọn dẹp bát đũa cho gọn lại rồi nhìn vào Cố Thiên Tuấn: Bây giờ cơm cũng đã ăn xong rồi, Cố Thiên Tuấn nên đi rồi thì phải!
Cô ho khan một tiếng rồi nói: “À này, Cố Thiên Tuấn…”
Tuy nhiên, An Điềm còn chưa nói xong thì đã bị An An ngắt lời. Cậu chỉ ra bên ngoài cửa sổ và hét to với giọng phấn khích: “Wow, mẹ ơi, mẹ mau nhìn này, tuyết rơi kìa!”
An Điềm vội quay đầu lại, nhìn thấy tuyết trắng đang bay đầy ngoài cửa sổ, giống như từng đóa bồ công anh đang nở rộ trên không trung, bay khắp bầu trời.
“Đẹp quá!” An An vội chạy đến trước cửa sổ, hơi nóng phà ra ngay lập tức đông thành những giọt nước nhỏ trên cửa sổ.
An An quay đầu lại nhìn An Điềm nói: “Mẹ ơi, con muốn xuống dưới chơi với tuyết.”
“Ngoài trời lạnh lắm, con đừng đi ra ngoài. Hay chúng ta…”
“Được thôi, chú Cố cùng đi chơi tuyết với con!” Cố Thiên Tuấn đang ngồi bên cạnh liền đứng dậy ngắt lời An Điềm. Anh đi đến chỗ An An và đưa tay mình ra. “Chúng ta đi thôi.”
“Yeah! Đi chơi tuyết thôi!” An An vui vẻ kéo tay của Cố Thiên Tuấn, hân hoan chạy xuống cầu thang.
An Điềm thấy hai người phớt lờ mình, liền cảm thấy không thể tiếp tục để cho An An và Cố Thiên Tuấn tiếp xúc thân thiết như vậy nữa, nếu không, sau này chắc chắn mọi việc sẽ rối tung lên cho mà xem!
Nghĩ vậy, An Điềm cũng vội nhấc chân đuổi theo xuống dưới nhà…
Khi An Điềm chạy xuống cầu thang thì nhìn thấy trên mặt đất đã rơi đầy một lớp tuyết, mặc dù không dày lắm, nhưng cũng đủ để cho An An vui chơi.
Lúc này An An đang mặc một chiếc áo khoác lông thật dày, nằm nhoài trên tuyết, sau đó bốc một nắm tuyết rồi ném nó về phía Cố Thiên Tuấn.
Còn Cố Thiên Tuấn thì cười lớn, cũng bốc một nắm tuyết nhỏ lên, cố tình ném lệch phía, chọc cho An An cười khúc khích.
Khung cảnh hài hòa này đã làm cho An Điềm vừa rồi vẫn không hài lòng phải dừng bước lại. Cô nhìn vào An An đang nằm lăn trong tuyết cười lớn, rồi thầm nghĩ: Hình như từ bé, An An chưa từng được chơi chung với bố, hay hôm nay cứ để nó chơi với Cố Thiên Tuấn một lần thật vui vậy.
Lúc này, An An thấy An Điềm cũng đã đi xuống, cậu liền nhảy lên nói: “Mẹ ơi, đến đây chơi với con đi! Tuyết này thật đẹp.”
“Mẹ không chơi đâu, con tự…”
Song, An Điềm còn chưa dứt lời, một nắm tuyết vừa phải đã bay vút đến, đập thẳng vào trán của An Điềm.
Mặc dù không đau, nhưng nắm tuyết đó thật sự rất lạnh. An Điềm lau sạch tuyết dính trên trán, nhìn thấy người khởi xướng Cố Thiên Tuấn đang đứng trong tuyết cười với mình.
Trong ấn tượng của An Điềm, cô chưa từng thấy Cố Thiên Tuấn cười đến mức độ này. Ngoài ngạc nhiên ra, cô nghĩ nụ cười này hoàn toàn là vì bắt nạt mình mới có!
Thế là, An Điềm lập tức cúi người xuống, giơ tay ra bốc lấy một nắm tuyết và vo thành viên tròn, sau đó ném thật mạnh về phía Cố Thiên Tuấn.
Ai ngờ Cố Thiên Tuấn rất nhạy bén, nghiêng người qua, né được đòn trả đũa của An Điềm.
An Điềm bực bội, vội bốc một nắm tuyết khác và vo thành viên tròn, rồi ném nó về phía Cố Thiên Tuấn với tốc độ cực nhanh.
Lần này, Cố Thiên Tuấn không kịp né tránh, quả cầu tuyết đập thẳng vào mặt anh.
“Ha ha ha…” An Điềm cười phá lên, thì ra cảm giác đập vào mặt Cố Thiên Tuấn lại tuyệt như vậy!
“Nhìn cái gì!” An Điềm trợn mắt nhìn Cố Thiên Tuấn rồi tiếp tục thái rau trong hốt hoảng: Cái tên Cố Thiên Tuấn này, chắc là đầu bị va đập hỏng rồi, sao cứ nổi khùng hoài thế!
Song, An Điềm không để ý thấy rằng con dao trong tay cô đã bị xê dịch vài phân. Chỉ nghe thấy một tiếng xẹt, An Điềm vội đặt con dao xuống. Cô nhìn vào vết thương trên ngón tay và thở phào: Cũng may, mình không dùng sức lắm, nên vết thương rất nhỏ, chỉ bị rướm vài giọt máu thôi.
Ngay khi An Điềm định lau sạch máu trên đầu ngón tay và tiếp tục thái rau, Cố Thiên Tuấn đang đứng bên cạnh bỗng nắm lấy ngón tay của An Điềm, sau đó đút nó vào miệng mình.
Thời khắc này, máu trong người An Điềm như đông cứng lại. Cô có thể cảm nhận được sự ấm áp trong miệng của Cố Thiên Tuấn, cũng như sự tiếp xúc nhẹ nhàng của đầu lưỡi. Cảm giác đan xen giữa vừa đau vừa ngứa đó thật sự không thể dùng từ ngữ để hình dung.
An Điềm ngây người ra nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Tuấn, cho đến khi Cố Thiên Tuấn rút ngón tay cô ra khỏi miệng mình.
Cố Thiên Tuấn cầm lấy tay An Điềm, nhìn kỹ vào vết thương trên ngón tay rồi mới thở phào: “Cũng may vết thương nhỏ, nên không chảy máu nhiều!”
Tuy nhiên, Cố Thiên Tuấn vừa dứt lời, khuôn mặt của anh đột nhiên hơi méo đi.
An Điềm nhìn thấy biểu cảm này của Cố Thiên Tuấn thì mới giật mình. Cô nhanh chóng rút tay lại, cúi đầu đầy ngượng ngùng: Vừa rồi hình như mình đã thái hành tây, gừng, tỏi, và cả ớt sừng…
Loại ớt sừng đó có thể nói là rất rất cay, tay cô vốn đã bị nó làm cho nóng ran lên, bây giờ tất cả đã chạy vào trong miệng của Cố Thiên Tuấn!
“Anh, anh không sao chứ?” An Điềm ngập ngừng hỏi.
“Không, không sao.” Khuôn mặt của Cố Thiên Tuấn hơi đỏ lên, anh lắc đầu: “Hay cô cứ làm tiếp đi, tôi lên phòng khách chơi với An An một lúc.”
“Được.” An Điềm gật đầu ngượng ngùng.
“Còn nữa...” Cố Thiên Tuấn tiến lên trước một bước, rồi quay trở lại. “Bây giờ tay cô đã bị thương, nên đừng thái loại ớt sừng đó nữa, vì nó thực sự, rất cay…”
Cố Thiên Tuấn nói rồi bước ra khỏi bếp.
Còn An Điềm, nhìn theo bóng lưng cố chịu đựng của Cố Thiên Tuấn, không thể nén được tiếng phì cười.
Cố Thiên Tuấn bước ra khỏi bếp liền nhanh chóng rót một cốc nước lạnh, uống ực một hơi, mới làm giảm được vị cay trong miệng.
“Sao rồi chú?” An An nhìn Cố Thiên Tuấn và hỏi.
Cố Thiên Tuấn nuốt ngụm nước lạnh trong miệng, suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Cũng ổn!”
“Vậy thì tốt.” An An gật đầu hài lòng và nói. “Vậy bây giờ nhiệm vụ của chú đã hoàn thành, hay chú đọc truyện cho con nghe đi.”
Cố Thiên Tuấn gật đầu rất vui mừng. Anh cầm lấy cuốn truyện tranh từ tay An An, sau đó bế An An ngồi lên đùi mình, và hỏi: “Con muốn chú kể cho con nghe câu chuyện nào?”
An An vui vẻ lật cuốn truyện qua vài trang, rồi chỉ vào một bức tranh trên đó rồi nói: “Chú kể cho con nghe chuyện này đi.”
“Ừm.” Cố Thiên Tuấn vui vẻ gật đầu, sau đó giọng nói trầm thấp dần vang lên. “Ngày xửa ngày xưa…”
Sau khi Cố Thiên Tuấn kể cho An An nghe một mạch ba câu chuyện, mùi thơm của thức ăn trong bếp dần dần bay ra.
Lúc này, Cố Thiên Tuấn đặt quyển truyện trong tay xuống, quay sang nhìn An An đang nuốt nước miếng ừng ực rồi hỏi: “Con cũng đói rồi hả?”
“Vâng.” An An gật đầu cái rụp.
“Hay chúng ta cùng vào bếp xem mẹ đã nấu xong chưa nhé?”
“Vâng!”
Cố Thiên Tuấn và An An hiểu ý nhau, nắm tay nhau đi đến cửa bếp, họ liền nhìn thấy An Điềm đang bưng đĩa bông cải xanh đã xào xong đi ra.
“Mẹ ơi, những món mẹ nấu thơm quá!” An An nhón chân lên nhìn vào đĩa bông cải xanh bóng bẩy và xanh mướt trên đĩa, giống như một con mèo nhỏ thèm ăn.
“Tôi ngửi thấy mùi thịt viên mà cô làm cũng ngon lắm.” Cố Thiên Tuấn cũng nhanh chóng khen ngợi.
An Điềm thở dài bất lực: Sao hai người này nhìn giống như chưa bao giờ được ăn cơm nhà vậy trời!
“Mau đi rửa tay, rửa tay xong thì có thể ăn cơm rồi!”
“Vâng!” Giọng của An Điềm vừa dứt, bóng của Cố Thiên Tuấn và An An liền biến mất trước cửa bếp.
Sau khi hai người rửa tay xong, An Điềm đã dọn tất cả thức ăn lên bàn.
Còn Cố Thiên Tuấn và An An đã ngồi xuống ghế của mình, nhưng họ không vội cầm đũa lên. Thay vào đó, họ nhìn An Điềm với ánh mắt mong chờ, chờ An Điềm lên tiếng.
An Điềm gật đầu hài lòng: Hai người ăn chực này cũng có lòng đấy, biết phải chờ mình lên tiếng mới được ăn.
“Được rồi, ăn cơm thôi.” Sau khi chờ hơn một phút, cuối cùng An Điềm cũng lên tiếng.
“Vâng!” Cố Thiên Tuấn và An An đồng thanh nói, rồi nhanh chóng cầm đũa lên ăn.
Sau một hồi càn quét, Cố Thiên Tuấn và An An đều lau miệng, trên mặt nở một nụ cười hài lòng, sau đó dựa lưng vào ghế sofa một cách thoải mái.
Nhìn thấy bộ dạng nằm rũ ra trên ghế sofa của một lớn và một bé, An Điềm vẫn chưa ăn no bỗng cảm thấy bực bội: An An thì không có gì để nói. Còn Cố Thiên Tuấn, tại sao lại ăn nhiều như vậy? Như thể chưa bao giờ được ăn mấy món dân dã này vậy.
An Điềm dọn dẹp bát đũa cho gọn lại rồi nhìn vào Cố Thiên Tuấn: Bây giờ cơm cũng đã ăn xong rồi, Cố Thiên Tuấn nên đi rồi thì phải!
Cô ho khan một tiếng rồi nói: “À này, Cố Thiên Tuấn…”
Tuy nhiên, An Điềm còn chưa nói xong thì đã bị An An ngắt lời. Cậu chỉ ra bên ngoài cửa sổ và hét to với giọng phấn khích: “Wow, mẹ ơi, mẹ mau nhìn này, tuyết rơi kìa!”
An Điềm vội quay đầu lại, nhìn thấy tuyết trắng đang bay đầy ngoài cửa sổ, giống như từng đóa bồ công anh đang nở rộ trên không trung, bay khắp bầu trời.
“Đẹp quá!” An An vội chạy đến trước cửa sổ, hơi nóng phà ra ngay lập tức đông thành những giọt nước nhỏ trên cửa sổ.
An An quay đầu lại nhìn An Điềm nói: “Mẹ ơi, con muốn xuống dưới chơi với tuyết.”
“Ngoài trời lạnh lắm, con đừng đi ra ngoài. Hay chúng ta…”
“Được thôi, chú Cố cùng đi chơi tuyết với con!” Cố Thiên Tuấn đang ngồi bên cạnh liền đứng dậy ngắt lời An Điềm. Anh đi đến chỗ An An và đưa tay mình ra. “Chúng ta đi thôi.”
“Yeah! Đi chơi tuyết thôi!” An An vui vẻ kéo tay của Cố Thiên Tuấn, hân hoan chạy xuống cầu thang.
An Điềm thấy hai người phớt lờ mình, liền cảm thấy không thể tiếp tục để cho An An và Cố Thiên Tuấn tiếp xúc thân thiết như vậy nữa, nếu không, sau này chắc chắn mọi việc sẽ rối tung lên cho mà xem!
Nghĩ vậy, An Điềm cũng vội nhấc chân đuổi theo xuống dưới nhà…
Khi An Điềm chạy xuống cầu thang thì nhìn thấy trên mặt đất đã rơi đầy một lớp tuyết, mặc dù không dày lắm, nhưng cũng đủ để cho An An vui chơi.
Lúc này An An đang mặc một chiếc áo khoác lông thật dày, nằm nhoài trên tuyết, sau đó bốc một nắm tuyết rồi ném nó về phía Cố Thiên Tuấn.
Còn Cố Thiên Tuấn thì cười lớn, cũng bốc một nắm tuyết nhỏ lên, cố tình ném lệch phía, chọc cho An An cười khúc khích.
Khung cảnh hài hòa này đã làm cho An Điềm vừa rồi vẫn không hài lòng phải dừng bước lại. Cô nhìn vào An An đang nằm lăn trong tuyết cười lớn, rồi thầm nghĩ: Hình như từ bé, An An chưa từng được chơi chung với bố, hay hôm nay cứ để nó chơi với Cố Thiên Tuấn một lần thật vui vậy.
Lúc này, An An thấy An Điềm cũng đã đi xuống, cậu liền nhảy lên nói: “Mẹ ơi, đến đây chơi với con đi! Tuyết này thật đẹp.”
“Mẹ không chơi đâu, con tự…”
Song, An Điềm còn chưa dứt lời, một nắm tuyết vừa phải đã bay vút đến, đập thẳng vào trán của An Điềm.
Mặc dù không đau, nhưng nắm tuyết đó thật sự rất lạnh. An Điềm lau sạch tuyết dính trên trán, nhìn thấy người khởi xướng Cố Thiên Tuấn đang đứng trong tuyết cười với mình.
Trong ấn tượng của An Điềm, cô chưa từng thấy Cố Thiên Tuấn cười đến mức độ này. Ngoài ngạc nhiên ra, cô nghĩ nụ cười này hoàn toàn là vì bắt nạt mình mới có!
Thế là, An Điềm lập tức cúi người xuống, giơ tay ra bốc lấy một nắm tuyết và vo thành viên tròn, sau đó ném thật mạnh về phía Cố Thiên Tuấn.
Ai ngờ Cố Thiên Tuấn rất nhạy bén, nghiêng người qua, né được đòn trả đũa của An Điềm.
An Điềm bực bội, vội bốc một nắm tuyết khác và vo thành viên tròn, rồi ném nó về phía Cố Thiên Tuấn với tốc độ cực nhanh.
Lần này, Cố Thiên Tuấn không kịp né tránh, quả cầu tuyết đập thẳng vào mặt anh.
“Ha ha ha…” An Điềm cười phá lên, thì ra cảm giác đập vào mặt Cố Thiên Tuấn lại tuyệt như vậy!
Tác giả :
Vô Danh