Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Chương 236
Chỉ vài phút là Ôn Minh đã nói hết số điện thoại liên lạc của người phụ nữ đó cho An Điềm rồi, đương nhiên, tất cả mọi chuyện của anh ta và người phụ nữ kia đều được nói trắng ra.
Thì ra, người phụ nữ đó Ôn Minh quen lúc đi công tác.
Lúc đó vì công ty sắp xếp mà Ôn Minh chuyển từ khoang phổ thông sang khoang thương gia .
Thường những người đi khoang thương gia, đều là những người có mức sống cao, người phụ nữ đó chắc cũng biết điều này nên chủ động làm quen bắt chuyện với Ôn Minh.
Ôn Minh luôn rất thật thà, nhưng cũng nhỏ mọn lắm, nên thường không có phụ nữ nào muốn làm quen với anh ta.
Bây giờ không dễ gì có người phụ nữ ngực to mông cong bắt chuyện với mình, Ôn Minh không từ chối; tiếp đó, người phụ nữ đó chủ động nói tối nay đi chơi với anh ta, Ôn Minh cũng không từ chối; thế là, người phụ nữ đó kéo anh ta đến khách sạn, cởi hết đồ nằm trên người anh ta, đương nhiên Ôn Minh không từ chối rồi.
Từ sau hôm đó, Ôn Minh giấu Lý Tư Kỳ, tiếp tục qua lại với người phụ nữ đó cho đến khi bị Lý Tư Kỳ phát hiện!
“Anh… Đồ cặn bã!” An Điềm chưa nghe xong thì đã phẫn nộ dùng ngón trỏ chỉ vào Ôn Minh.
Ôn Minh cũng không nói lại, chỉ tiếp tục quỳ dưới đất.
Về chuyện An Điềm là vợ cũ của Cố Thiên Tuấn, chỉ có An Điềm và Lý Tư Kỳ biết. Lý Tư Kỳ vì muốn An Điềm có thể sống tốt hơn ở thành phố S mà không nói cho cả Ôn Minh biết.
Nên bây giờ trong lòng Ôn Minh đang suy nghĩ, tại sao An Điềm lại quen biết nhân vật tai to mặt bự như Cố Thiên Tuấn chứ.
“Cút đi, đi mà lo chuyện hậu sự của mẹ anh đi, đợi Tư Kỳ muốn gặp anh thì tôi sẽ báo cho anh biết!” An Điềm trừng mắt nhìn Ôn Minh, không muốn gặp anh ta nữa.
“Tôi...” Ôn Minh còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy Cố Thiên Tuấn phía sau An Điềm thì lại sợ hãi, đứng lên đi qua một bên.
“Cao Lỗi, tiễn anh ta đi!” Cố Thiên Tuấn nói.
Bây giờ kế hoạch trong tay của Cố Thiên Tuấn chỉ vừa bắt đầu, vốn dĩ không nên vội vã, nhưng khi nhìn thấy An Điềm như vậy anh không thể nào không ra tay giúp đỡ.
Tuy Ôn Minh và Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh chả liên quan gì nhau, nhưng để đề phòng bất trắc, những chuyện về sau vẫn phải phiền Cao Lỗi xử lý, không được để chuyện anh giúp An Điềm lọt ra ngoài.
“Dạ, Cố tổng.” Cao Lỗi gật đầu, đi đến trước mặt Ôn Minh làm động tác mời.
Ôn Minh tiếp tục run rẩy, phải cố gắng lắm mới có thể đứng dậy được, sau đó rụt rè đi theo sau Cao Lỗi.
An Điềm nhìn dáng vẻ rụt rè của Ôn Minh, khinh bỉ hừ một tiếng.
Cố Thiên Tuấn đứng bên cạnh An Điềm, thấy nửa khuôn mặt đang hậm hực, đôi mắt xinh đẹp mang sự tức giận, lông mi dài cong vuốt, chiếc mũi trắng cao và bờ môi mềm mại đang mím chặt, Cố Thiên Tuấn mỉm cười: Sao lúc trước anh không phát hiện ra, An Điềm lại có những biểu cảm nhiều như vậy chứ?
Đương nhiên An Điềm cũng phát hiện ra ánh mắt của Cố Thiên Tuấn, cô quay sang, trừng mắt nhìn Cố Thiên Tuấn: “Nhìn gì mà nhìn? Đàn ông các anh không có ai tốt cả!”
Cố Thiên Tuấn vẻ mặt vô tội, anh cũng biết là An Điềm sẽ không tỏ ra biết ơn mình, nhưng đâu cần phải xem mình như những người đàn ông khác chứ, anh hỏi: “An Điềm, cô quên là lúc nãy ai giúp cô sao?”
“Tuy là anh đã giúp tôi, nhưng cũng đâu có nghĩa là có thể bác bỏ sự thật anh là đồ cặn bã chứ!” An Điềm gân cổ lên không chịu thua nói.
Cố Thiên Tuấn nhìn An Điềm không nói câu nào, cũng đúng, năm xưa anh bị người khác che hết tai mắt nên rất là tệ.
“Được rồi, cô nói sao cũng được.” Cuối cùng Cố Thiên Tuấn nhún vai, ánh mắt và ngữ điệu bất lực!
An Điềm đương nhiên cũng nhận ra, trong đầu chợt nhớ lúc sáng khi Cố Thiên Tuấn gọi điện cho mình nói những chuyện về “Bệnh tương tư” thì nổi hết da gà.
“Cố Thiên Tuấn, sao anh lại đến đây?” An Điềm vội chuyển chủ đề.
“Bị thương nặng đương nhiên là đến tái khám rồi.” Cố Thiên Tuấn huơ huơ tờ đơn trong tay.
“Ừa kiểm tra lại đi, đặc biệt là thần kinh đó.” An Điềm nói xong thì dùng ngón trỏ chỉ vào đầu mình, ngầm nói cho Cố Thiên Tuấn biết: Đầu óc anh có vấn đề.
“Tôi rất bình thường, bình thường hơn cô nhiều.” Cố Thiên Tuấn nhìn An Điềm, trong lòng bùi ngùi, anh chưa từng nghĩ, khi mình ở địa vị bây giờ mà vẫn có ngày không thể biểu đạt được tình cảm trong lòng của mình.
Nhưng cũng trách bản thân anh, cần thời gian quá dài để nhìn rõ một số người, một số việc.
“Bình thường hay không không phải do anh nói đâu, bác sĩ nói nhé, khám cho kỹ vào đấy, sớm phát hiện sớm chữa trị.” An Điềm thương cảm vỗ vào vai của Cố Thiên Tuấn rồi lại nhìn về phía không xa.
Cao Lỗi tiễn Ôn Minh xong quay về, sau đó mặt lạnh lùng đứng trước đám người đồ đen, nhưng lại không thấy bóng dáng của Chu Mộng Chỉ.
“Vợ anh đâu? Sao cô ấy không đi với anh?” An Điềm chẹp miệng, “Nếu để cô ta thấy anh như vậy, nhất định sẽ giống như tôi, cảm thấy anh không bình thường.”
Nghe An Điềm nhắc đến Chu Mộng Chỉ, Cố Thiên Tuấn trở nên nghiêm nghị, mặt anh tối sầm lại, anh đã tốn rất nhiều công sức để thuyết phục Chu Mộng Chỉ không đến bệnh viện chung với mình, sao An Điềm lại có thể không hiểu chuyện mà nhắc đến cô ta?
“Người đàn ông vừa nãy là ai? Tôi chỉ lo giúp cô vẫn chưa rõ chuyện gì cả.” Cố Thiên Tuấn cũng bắt đầu đổi chủ đề.
“Tên cặn bã đó lừa dối bạn tôi, có nhân tình bên ngoài!” An Điềm vừa nhắc đến việc này là tức giận, “Tư Kỳ nhà chúng tôi tốt biết mấy, xinh đẹp giỏi giang, vậy mà còn đi nuôi nhân tình!”
“Vậy cô lấy số điện thoại người phụ nữ đó là muốn cùng bạn cô đi gặp người phụ nữ đó à?” Cố Thiên Tuấn nhướn mày hỏi.
“Đương nhiên rồi! Nếu Tư Kỳ tức quá muốn cho cô ta một trận thì tôi cũng sẽ giúp cô ấy.” An Điềm nói với vẻ mặt quyết liệt.
“Cô... đánh nhau?” Cố Thiên Tuấn cười.
“Đúng, đánh nhau.” An Điềm nhún vai, “Cố Thiên Tuấn anh biết không? Đối với những người vô liêm sỉ thì không cần phải nói lý! Anh nói đạo đức với những người đó vô ích lắm. Anh nghĩ đi, nếu họ sợ khuôn khổ đạo đức thì sẽ không đi làm nhân tình rồi đúng không? Còn chuyện tủi thân, không có mặt mũi nào gặp người khác, đều là giả vờ trước mặt người đàn ông thôi! Tiếc là bọn đàn ông ngu ngốc cứ tưởng đám hồ li tinh đó yếu đuối thực sự, chịu nhiều uất ức lắm vậy.”
An Điềm lắc đầu, phân tích chính xác những việc của đám nhân tình thường làm.
“Vậy cô đánh lại không?” Cố Thiên Tuấn có chút không tin tưởng nhìn An Điềm, ừ thì chiều cao cô ấy cũng được, còn về thân hình…so với bốn năm trước, đã thay đổi rất rất nhiều rồi…
Cố Thiên Tuấn nhìn quần áo giản dị nhưng vẫn không thể che đi dáng người yêu kiều của An Điềm, đột nhiên có chút rung động!
May là An Điềm chỉ lo nghĩ chuyện của Lý Tư Kỳ, chứ không nhìn thấy ánh mắt yêu thương của Cố Thiên Tuấn, cô nhún vai, hiên ngang nói: “Đương nhiên là đánh lại rồi! Khi tôi còn là nhà thiết kế thời trang ở thành phố S, một đống vải mà một hơi tôi dọn lên mấy tầng lầu đấy? Những người phụ nữ siêng ăn biếng làm thì đâu ra sức khỏe chứ!”
“Thì ra cô chịu khổ ở thành phố S nhiều như vậy sao.” Cố Thiên Tuấn thẫn thờ, ánh mắt thương cảm, anh nhìn An Điềm, muốn đưa tay ra rờ vào khuôn mặt của cô.
Thì ra, người phụ nữ đó Ôn Minh quen lúc đi công tác.
Lúc đó vì công ty sắp xếp mà Ôn Minh chuyển từ khoang phổ thông sang khoang thương gia .
Thường những người đi khoang thương gia, đều là những người có mức sống cao, người phụ nữ đó chắc cũng biết điều này nên chủ động làm quen bắt chuyện với Ôn Minh.
Ôn Minh luôn rất thật thà, nhưng cũng nhỏ mọn lắm, nên thường không có phụ nữ nào muốn làm quen với anh ta.
Bây giờ không dễ gì có người phụ nữ ngực to mông cong bắt chuyện với mình, Ôn Minh không từ chối; tiếp đó, người phụ nữ đó chủ động nói tối nay đi chơi với anh ta, Ôn Minh cũng không từ chối; thế là, người phụ nữ đó kéo anh ta đến khách sạn, cởi hết đồ nằm trên người anh ta, đương nhiên Ôn Minh không từ chối rồi.
Từ sau hôm đó, Ôn Minh giấu Lý Tư Kỳ, tiếp tục qua lại với người phụ nữ đó cho đến khi bị Lý Tư Kỳ phát hiện!
“Anh… Đồ cặn bã!” An Điềm chưa nghe xong thì đã phẫn nộ dùng ngón trỏ chỉ vào Ôn Minh.
Ôn Minh cũng không nói lại, chỉ tiếp tục quỳ dưới đất.
Về chuyện An Điềm là vợ cũ của Cố Thiên Tuấn, chỉ có An Điềm và Lý Tư Kỳ biết. Lý Tư Kỳ vì muốn An Điềm có thể sống tốt hơn ở thành phố S mà không nói cho cả Ôn Minh biết.
Nên bây giờ trong lòng Ôn Minh đang suy nghĩ, tại sao An Điềm lại quen biết nhân vật tai to mặt bự như Cố Thiên Tuấn chứ.
“Cút đi, đi mà lo chuyện hậu sự của mẹ anh đi, đợi Tư Kỳ muốn gặp anh thì tôi sẽ báo cho anh biết!” An Điềm trừng mắt nhìn Ôn Minh, không muốn gặp anh ta nữa.
“Tôi...” Ôn Minh còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy Cố Thiên Tuấn phía sau An Điềm thì lại sợ hãi, đứng lên đi qua một bên.
“Cao Lỗi, tiễn anh ta đi!” Cố Thiên Tuấn nói.
Bây giờ kế hoạch trong tay của Cố Thiên Tuấn chỉ vừa bắt đầu, vốn dĩ không nên vội vã, nhưng khi nhìn thấy An Điềm như vậy anh không thể nào không ra tay giúp đỡ.
Tuy Ôn Minh và Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh chả liên quan gì nhau, nhưng để đề phòng bất trắc, những chuyện về sau vẫn phải phiền Cao Lỗi xử lý, không được để chuyện anh giúp An Điềm lọt ra ngoài.
“Dạ, Cố tổng.” Cao Lỗi gật đầu, đi đến trước mặt Ôn Minh làm động tác mời.
Ôn Minh tiếp tục run rẩy, phải cố gắng lắm mới có thể đứng dậy được, sau đó rụt rè đi theo sau Cao Lỗi.
An Điềm nhìn dáng vẻ rụt rè của Ôn Minh, khinh bỉ hừ một tiếng.
Cố Thiên Tuấn đứng bên cạnh An Điềm, thấy nửa khuôn mặt đang hậm hực, đôi mắt xinh đẹp mang sự tức giận, lông mi dài cong vuốt, chiếc mũi trắng cao và bờ môi mềm mại đang mím chặt, Cố Thiên Tuấn mỉm cười: Sao lúc trước anh không phát hiện ra, An Điềm lại có những biểu cảm nhiều như vậy chứ?
Đương nhiên An Điềm cũng phát hiện ra ánh mắt của Cố Thiên Tuấn, cô quay sang, trừng mắt nhìn Cố Thiên Tuấn: “Nhìn gì mà nhìn? Đàn ông các anh không có ai tốt cả!”
Cố Thiên Tuấn vẻ mặt vô tội, anh cũng biết là An Điềm sẽ không tỏ ra biết ơn mình, nhưng đâu cần phải xem mình như những người đàn ông khác chứ, anh hỏi: “An Điềm, cô quên là lúc nãy ai giúp cô sao?”
“Tuy là anh đã giúp tôi, nhưng cũng đâu có nghĩa là có thể bác bỏ sự thật anh là đồ cặn bã chứ!” An Điềm gân cổ lên không chịu thua nói.
Cố Thiên Tuấn nhìn An Điềm không nói câu nào, cũng đúng, năm xưa anh bị người khác che hết tai mắt nên rất là tệ.
“Được rồi, cô nói sao cũng được.” Cuối cùng Cố Thiên Tuấn nhún vai, ánh mắt và ngữ điệu bất lực!
An Điềm đương nhiên cũng nhận ra, trong đầu chợt nhớ lúc sáng khi Cố Thiên Tuấn gọi điện cho mình nói những chuyện về “Bệnh tương tư” thì nổi hết da gà.
“Cố Thiên Tuấn, sao anh lại đến đây?” An Điềm vội chuyển chủ đề.
“Bị thương nặng đương nhiên là đến tái khám rồi.” Cố Thiên Tuấn huơ huơ tờ đơn trong tay.
“Ừa kiểm tra lại đi, đặc biệt là thần kinh đó.” An Điềm nói xong thì dùng ngón trỏ chỉ vào đầu mình, ngầm nói cho Cố Thiên Tuấn biết: Đầu óc anh có vấn đề.
“Tôi rất bình thường, bình thường hơn cô nhiều.” Cố Thiên Tuấn nhìn An Điềm, trong lòng bùi ngùi, anh chưa từng nghĩ, khi mình ở địa vị bây giờ mà vẫn có ngày không thể biểu đạt được tình cảm trong lòng của mình.
Nhưng cũng trách bản thân anh, cần thời gian quá dài để nhìn rõ một số người, một số việc.
“Bình thường hay không không phải do anh nói đâu, bác sĩ nói nhé, khám cho kỹ vào đấy, sớm phát hiện sớm chữa trị.” An Điềm thương cảm vỗ vào vai của Cố Thiên Tuấn rồi lại nhìn về phía không xa.
Cao Lỗi tiễn Ôn Minh xong quay về, sau đó mặt lạnh lùng đứng trước đám người đồ đen, nhưng lại không thấy bóng dáng của Chu Mộng Chỉ.
“Vợ anh đâu? Sao cô ấy không đi với anh?” An Điềm chẹp miệng, “Nếu để cô ta thấy anh như vậy, nhất định sẽ giống như tôi, cảm thấy anh không bình thường.”
Nghe An Điềm nhắc đến Chu Mộng Chỉ, Cố Thiên Tuấn trở nên nghiêm nghị, mặt anh tối sầm lại, anh đã tốn rất nhiều công sức để thuyết phục Chu Mộng Chỉ không đến bệnh viện chung với mình, sao An Điềm lại có thể không hiểu chuyện mà nhắc đến cô ta?
“Người đàn ông vừa nãy là ai? Tôi chỉ lo giúp cô vẫn chưa rõ chuyện gì cả.” Cố Thiên Tuấn cũng bắt đầu đổi chủ đề.
“Tên cặn bã đó lừa dối bạn tôi, có nhân tình bên ngoài!” An Điềm vừa nhắc đến việc này là tức giận, “Tư Kỳ nhà chúng tôi tốt biết mấy, xinh đẹp giỏi giang, vậy mà còn đi nuôi nhân tình!”
“Vậy cô lấy số điện thoại người phụ nữ đó là muốn cùng bạn cô đi gặp người phụ nữ đó à?” Cố Thiên Tuấn nhướn mày hỏi.
“Đương nhiên rồi! Nếu Tư Kỳ tức quá muốn cho cô ta một trận thì tôi cũng sẽ giúp cô ấy.” An Điềm nói với vẻ mặt quyết liệt.
“Cô... đánh nhau?” Cố Thiên Tuấn cười.
“Đúng, đánh nhau.” An Điềm nhún vai, “Cố Thiên Tuấn anh biết không? Đối với những người vô liêm sỉ thì không cần phải nói lý! Anh nói đạo đức với những người đó vô ích lắm. Anh nghĩ đi, nếu họ sợ khuôn khổ đạo đức thì sẽ không đi làm nhân tình rồi đúng không? Còn chuyện tủi thân, không có mặt mũi nào gặp người khác, đều là giả vờ trước mặt người đàn ông thôi! Tiếc là bọn đàn ông ngu ngốc cứ tưởng đám hồ li tinh đó yếu đuối thực sự, chịu nhiều uất ức lắm vậy.”
An Điềm lắc đầu, phân tích chính xác những việc của đám nhân tình thường làm.
“Vậy cô đánh lại không?” Cố Thiên Tuấn có chút không tin tưởng nhìn An Điềm, ừ thì chiều cao cô ấy cũng được, còn về thân hình…so với bốn năm trước, đã thay đổi rất rất nhiều rồi…
Cố Thiên Tuấn nhìn quần áo giản dị nhưng vẫn không thể che đi dáng người yêu kiều của An Điềm, đột nhiên có chút rung động!
May là An Điềm chỉ lo nghĩ chuyện của Lý Tư Kỳ, chứ không nhìn thấy ánh mắt yêu thương của Cố Thiên Tuấn, cô nhún vai, hiên ngang nói: “Đương nhiên là đánh lại rồi! Khi tôi còn là nhà thiết kế thời trang ở thành phố S, một đống vải mà một hơi tôi dọn lên mấy tầng lầu đấy? Những người phụ nữ siêng ăn biếng làm thì đâu ra sức khỏe chứ!”
“Thì ra cô chịu khổ ở thành phố S nhiều như vậy sao.” Cố Thiên Tuấn thẫn thờ, ánh mắt thương cảm, anh nhìn An Điềm, muốn đưa tay ra rờ vào khuôn mặt của cô.
Tác giả :
Vô Danh