Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Chương 233
Tuy tiếng ho này là giả, nhưng mục đích hoàn toàn khác nhau.
“Sao lại ho rồi?” An Điềm cau mày, “Trước ngày anh ra viện, tôi thấy thần sắc anh rất tốt mà.”
“Ho thật rồi, toàn thân uể oải.” Cố Thiên Tuấn cười thầm, giọng nói vẫn còn yếu lắm, anh cũng mới phát hiện gần đây, thì ra bản thân còn có tài diễn nữa.
“Nghiêm trọng vậy sao?” An Điềm vốn không muốn nói nhiều, nhưng bây giờ cô đã hoàn toàn không còn hận Cố Thiên Tuấn nữa, tuy không thể làm bạn, nhưng vì lịch sự cô hỏi, “Là lý do gì mà trở bệnh nặng thế? Khám bác sĩ chưa?”
“Bệnh của tôi bác sĩ không chữa được.” Cố Thiên Tuấn nói xong thì nhẹ nhàng thở dài, An Điềm nghe như anh mắc phải một căn bệnh nan y vậy.
“Không phải chứ, nghiêm trọng vậy sao?” An Điềm lo lắng vì câu nói của Cố Thiên Tuấn, “Đến bác sĩ cũng không chữa được sao?”
“Đúng.” Giọng của Cố Thiên Tuấn trầm lắng và có sức hút, “Chỉ có cô mới có thể chữa được thôi.”
“Tôi có thể chữa?” An Điềm cảm thấy bối rối, “Đùa gì thế? Anh bị bệnh gì mà chỉ có tôi mới chữa được?”
“Bệnh tương tư.” Giọng nói của Cố Thiên Tuấn cực kỳ điềm tĩnh.
“Bệnh tư tương?” An Điềm ngẩn người ra.
“Đúng vậy An Điềm, tôi nhớ cô quá.” Giọng nói của Cố Thiên Tuấn trở nên trịnh trọng, nhưng cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, ở trong căn biệt thự này, anh đã không còn là chính mình được nữa, chỉ có gọi điện thoại cho An Điềm thì mới cảm thấy nhẹ nhàng được một chút.
“Hả... Cố Thiên Tuấn thần kinh anh có vấn đề nên gây nên chứng loạn ngữ hả? Bây giờ không kiềm chế được bản thân nên nói năng tào lao à!” An Điềm phản ứng lại, Cố Thiên Tuấn vốn dĩ không có bệnh, anh nói những lời nói này chỉ để trêu ghẹo mình thôi!
An Điềm phản ứng có chút tức giận: “Cố Thiên Tuấn, anh đừng quên, anh là người đã có vợ rồi!”
Nghe An Điềm nói như vậy, giọng nói của Cố Thiên Tuấn khá buồn bã, cũng có chút bất lực: “Đúng, bây giờ tôi là người đã có vợ, cũng chỉ là người đã có vợ thôi.”
“Anh… anh đừng nói tào lao nữa!” An Điềm đột nhiên cảm thấy mình rơi vào trong thế giới song song, người mà bây giờ đang nói chuyện với mình, nhất định là một Cố Thiên Tuấn khác, nhất định không phải là tên đàn ông xấu xa mặt lạnh như tiền bỏ rơi mình năm đó!
Trong lúc An Điềm đang nghiêm túc suy ngẫm thì Cố Thiên Tuấn lại nói một câu: “An Điềm, tôi thực sự rất nhớ cô.”
An Điềm nghe xong câu này, cô lắc đầu liên tục, tự lẩm bẩm: “Điên thật rồi, đúng là điên rồi! Chắc mai là tận thế quá!”
“Nếu mai là tận thế thì tôi sẽ mặc kệ tất cả.” Cố Thiên Tuấn nhớ đến khuôn mặt của An Điềm, nói từ tận đáy lòng.
“Cố Thiên Tuấn anh có thể đừng nói những lời bóng gió như vậy nữa không?” An Điềm bứt tóc lại véo vào mặt mình để chắc chắn đây không phải là mơ rồi nói, “Tuy tôi không thích Chu Mộng Chỉ, nhưng nếu những lời anh vừa nói bị Chu Mộng Chỉ biết được thì cô ta sẽ nghĩ gì?”
“Đúng vậy, những lời tôi nói, tạm không thể để Chu Mộng Chỉ biết.” Khi Cố Thiên Tuấn nói câu này, có chút tiếc nuối, nhưng rất tự nhiên, “Nên phiền cô giấu giúp tôi nhé.”
“Tôi...” An Điềm cảm thấy không thể tin được, tại sao Cố Thiên Tuấn lại tự nhiên nói ra những lời này? Rốt cuộc là ai bị điên rồi!
“An Điềm...” Giọng nói của Cố Thiên Tuấn ấm áp truyền đến, có vẻ lại sắp nói những lời khiến An Điềm cảm thấy khó hiểu.
“Dừng lại!” An Điềm vội ngắt lời, “Tôi còn có việc, tôi cúp máy đây!”
“Còn nữa, sau này đừng nói năng linh tinh với tôi nữa!” An Điềm thêm vào một câu cuối cùng, không đợi Cố Thiên Tuấn nói gì liền vội cúp máy.
Còn Cố Thiên Tuấn nhìn vào điện thoại, trong lòng nghĩ: An Điềm, đợi công ty và tài sản được xử lý xong, anh nhất định sẽ bù đắp lại cho em.
An Điềm ở bên đây đã cúp máy, vừa quay người sang thì nhìn thấy Lâm Hiểu Hiểu đang nhìn mình một cách kỳ lạ.
“Làm gì nhìn tôi ghê vậy?” An Điềm bĩu môi hỏi.
“Tôi thấy mặt cô thèn thùng lắm, đang yêu à?” Lâm Hiểu Hiểu nhìn An Điềm hỏi.
“Cô mới thẹn thùng, cả nhà cô thẹn thùng đó!” An Điềm trừng mắt nhìn Lâm Hiểu Hiểu rồi lại rờ mặt mình: Hử? Sao mặt nóng hổi thế này? Lẽ nào mặt mình đỏ thật sao?
“Nhìn bộ dạng giấu đầu hở đuôi của cô kìa.” Lâm Hiểu Hiểu đặt tay lên vai của An Điềm tiếp tục nói, “Vừa nãy lúc đạo diễn nghỉ ngơi, tôi cứ tìm cô suốt, nhưng cứ thấy cô ôm cái điện thoại nói mãi, lại còn thẹn thùng mắc cỡ nữa!”
“Ai mắc cỡ chứ? Tôi đang nhức đầu lắm đây này?” An Điềm có chút căng thẳng, vội để tay Lâm Hiểu Hiểu đang đặt trên vai mình xuống rồi nói, “Cô mau đi làm việc đi.”
“Tôi đâu có bận việc gì.” Lâm Hiểu Hiểu với bộ dạng dưng dửng, “Bây giờ tôi nghỉ ngơi mà, cố tình đến xem bộ dạng mắc cỡ của cô đấy!”
“Cô...” An Điềm vừa đang muốn phản đòn Lâm Hiểu Hiểu thì chuông điện thoại lại reo lên.
“Thôi thôi, tôi có điện thoại, cô cứ vui chơi đi nhé.” An Điềm nói xong vội cầm điện thoại chạy nhanh ra ngoài sảnh: Một chút mà để Lâm Hiểu Hiểu thấy mình gọi điện thoại, cô ấy lại tám chuyện nữa.
Nên An Điềm chạy ra ngoài, lúc này mới thấy là điện thoại của Lý Tư Kỳ.
Nhớ lại lần trước sau khi mình bị Ôn Mỹ Lan hất cháo vào người, mới được hai ba ngày, không biết Tư Kỳ gọi cho mình có việc gì không.
An Điềm vừa nghe máy vừa tìm một nơi yên tĩnh.
“Tiểu Điềm.” Giọng nói của Lý Tư Kỳ khàn khàn lại không có sức sống, giống như là người bệnh lâu năm không thể chữa được.
An Điềm vừa nghe giọng nói này, cô lo lắng hỏi ngay: “Tư Kỳ, cậu sao vậy?”
“Tiểu Điềm.” Lý Tư Kỳ lại gọi tên An Điềm lần nữa, rồi đột nhiên òa khóc.
“Tư Kỳ, rốt cuộc sao rồi?” An Điềm sốt ruột đi qua đi lại, “Cậu đừng khóc!”
An Điềm vừa dứt lời, đột nhiên có một tiếng kêu nhỏ của một người phụ nữ truyền lại từ trong xe cách đó không xa, cùng với tiếng kêu phụ nữ thì chiếc xe cũng lắc lư theo.
Vì An Điềm đang lo lắng cho Lý Tư Kỳ nên không chú ý đến chiếc xe đang lắc lư nhẹ này.
Nhưng hai người trong xe đã nhìn thấy An Điềm.
“Kích thích không?” Trần Hòa Thành đè mạnh Lý An Ni xuống, những giọt mồ hôi rơi xuống bầu ngực của Lý An Ni.
“Mẹ kiếp.” Lý An Ni gò má ửng đỏ, thở hổn hển, cô nghiến chặt răng để mình không phát ra tiếng động, “Anh có nhanh lên không! Ở đây rất đông người! Lỡ như bị người ta phát hiện thì sao đây!”
“Nhanh một chút? Em chịu không?” Trần Hòa Thành nói xong thì dùng sức đẩy lưng tới, khiến cho Lý An Ni ở dưới tiếp tục thở hổn hển.
Thấy Lý An Ni phản ứng nhạy cảm như vậy, Trần Hòa Thành đắc ý cười an ủi: “Em không phải lo người khác nhìn thấy. Hôm nay em ngoan như vậy, không giống những lần trước phản kháng lại, thì anh làm sao nỡ để người khác phát hiện ra anh và em đang gì gì chứ!”
Trần Hòa Thành vừa nói vừa thả lỏng cảnh tay trắng nõn nà của Lý An Ni.
“Sao lại ho rồi?” An Điềm cau mày, “Trước ngày anh ra viện, tôi thấy thần sắc anh rất tốt mà.”
“Ho thật rồi, toàn thân uể oải.” Cố Thiên Tuấn cười thầm, giọng nói vẫn còn yếu lắm, anh cũng mới phát hiện gần đây, thì ra bản thân còn có tài diễn nữa.
“Nghiêm trọng vậy sao?” An Điềm vốn không muốn nói nhiều, nhưng bây giờ cô đã hoàn toàn không còn hận Cố Thiên Tuấn nữa, tuy không thể làm bạn, nhưng vì lịch sự cô hỏi, “Là lý do gì mà trở bệnh nặng thế? Khám bác sĩ chưa?”
“Bệnh của tôi bác sĩ không chữa được.” Cố Thiên Tuấn nói xong thì nhẹ nhàng thở dài, An Điềm nghe như anh mắc phải một căn bệnh nan y vậy.
“Không phải chứ, nghiêm trọng vậy sao?” An Điềm lo lắng vì câu nói của Cố Thiên Tuấn, “Đến bác sĩ cũng không chữa được sao?”
“Đúng.” Giọng của Cố Thiên Tuấn trầm lắng và có sức hút, “Chỉ có cô mới có thể chữa được thôi.”
“Tôi có thể chữa?” An Điềm cảm thấy bối rối, “Đùa gì thế? Anh bị bệnh gì mà chỉ có tôi mới chữa được?”
“Bệnh tương tư.” Giọng nói của Cố Thiên Tuấn cực kỳ điềm tĩnh.
“Bệnh tư tương?” An Điềm ngẩn người ra.
“Đúng vậy An Điềm, tôi nhớ cô quá.” Giọng nói của Cố Thiên Tuấn trở nên trịnh trọng, nhưng cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, ở trong căn biệt thự này, anh đã không còn là chính mình được nữa, chỉ có gọi điện thoại cho An Điềm thì mới cảm thấy nhẹ nhàng được một chút.
“Hả... Cố Thiên Tuấn thần kinh anh có vấn đề nên gây nên chứng loạn ngữ hả? Bây giờ không kiềm chế được bản thân nên nói năng tào lao à!” An Điềm phản ứng lại, Cố Thiên Tuấn vốn dĩ không có bệnh, anh nói những lời nói này chỉ để trêu ghẹo mình thôi!
An Điềm phản ứng có chút tức giận: “Cố Thiên Tuấn, anh đừng quên, anh là người đã có vợ rồi!”
Nghe An Điềm nói như vậy, giọng nói của Cố Thiên Tuấn khá buồn bã, cũng có chút bất lực: “Đúng, bây giờ tôi là người đã có vợ, cũng chỉ là người đã có vợ thôi.”
“Anh… anh đừng nói tào lao nữa!” An Điềm đột nhiên cảm thấy mình rơi vào trong thế giới song song, người mà bây giờ đang nói chuyện với mình, nhất định là một Cố Thiên Tuấn khác, nhất định không phải là tên đàn ông xấu xa mặt lạnh như tiền bỏ rơi mình năm đó!
Trong lúc An Điềm đang nghiêm túc suy ngẫm thì Cố Thiên Tuấn lại nói một câu: “An Điềm, tôi thực sự rất nhớ cô.”
An Điềm nghe xong câu này, cô lắc đầu liên tục, tự lẩm bẩm: “Điên thật rồi, đúng là điên rồi! Chắc mai là tận thế quá!”
“Nếu mai là tận thế thì tôi sẽ mặc kệ tất cả.” Cố Thiên Tuấn nhớ đến khuôn mặt của An Điềm, nói từ tận đáy lòng.
“Cố Thiên Tuấn anh có thể đừng nói những lời bóng gió như vậy nữa không?” An Điềm bứt tóc lại véo vào mặt mình để chắc chắn đây không phải là mơ rồi nói, “Tuy tôi không thích Chu Mộng Chỉ, nhưng nếu những lời anh vừa nói bị Chu Mộng Chỉ biết được thì cô ta sẽ nghĩ gì?”
“Đúng vậy, những lời tôi nói, tạm không thể để Chu Mộng Chỉ biết.” Khi Cố Thiên Tuấn nói câu này, có chút tiếc nuối, nhưng rất tự nhiên, “Nên phiền cô giấu giúp tôi nhé.”
“Tôi...” An Điềm cảm thấy không thể tin được, tại sao Cố Thiên Tuấn lại tự nhiên nói ra những lời này? Rốt cuộc là ai bị điên rồi!
“An Điềm...” Giọng nói của Cố Thiên Tuấn ấm áp truyền đến, có vẻ lại sắp nói những lời khiến An Điềm cảm thấy khó hiểu.
“Dừng lại!” An Điềm vội ngắt lời, “Tôi còn có việc, tôi cúp máy đây!”
“Còn nữa, sau này đừng nói năng linh tinh với tôi nữa!” An Điềm thêm vào một câu cuối cùng, không đợi Cố Thiên Tuấn nói gì liền vội cúp máy.
Còn Cố Thiên Tuấn nhìn vào điện thoại, trong lòng nghĩ: An Điềm, đợi công ty và tài sản được xử lý xong, anh nhất định sẽ bù đắp lại cho em.
An Điềm ở bên đây đã cúp máy, vừa quay người sang thì nhìn thấy Lâm Hiểu Hiểu đang nhìn mình một cách kỳ lạ.
“Làm gì nhìn tôi ghê vậy?” An Điềm bĩu môi hỏi.
“Tôi thấy mặt cô thèn thùng lắm, đang yêu à?” Lâm Hiểu Hiểu nhìn An Điềm hỏi.
“Cô mới thẹn thùng, cả nhà cô thẹn thùng đó!” An Điềm trừng mắt nhìn Lâm Hiểu Hiểu rồi lại rờ mặt mình: Hử? Sao mặt nóng hổi thế này? Lẽ nào mặt mình đỏ thật sao?
“Nhìn bộ dạng giấu đầu hở đuôi của cô kìa.” Lâm Hiểu Hiểu đặt tay lên vai của An Điềm tiếp tục nói, “Vừa nãy lúc đạo diễn nghỉ ngơi, tôi cứ tìm cô suốt, nhưng cứ thấy cô ôm cái điện thoại nói mãi, lại còn thẹn thùng mắc cỡ nữa!”
“Ai mắc cỡ chứ? Tôi đang nhức đầu lắm đây này?” An Điềm có chút căng thẳng, vội để tay Lâm Hiểu Hiểu đang đặt trên vai mình xuống rồi nói, “Cô mau đi làm việc đi.”
“Tôi đâu có bận việc gì.” Lâm Hiểu Hiểu với bộ dạng dưng dửng, “Bây giờ tôi nghỉ ngơi mà, cố tình đến xem bộ dạng mắc cỡ của cô đấy!”
“Cô...” An Điềm vừa đang muốn phản đòn Lâm Hiểu Hiểu thì chuông điện thoại lại reo lên.
“Thôi thôi, tôi có điện thoại, cô cứ vui chơi đi nhé.” An Điềm nói xong vội cầm điện thoại chạy nhanh ra ngoài sảnh: Một chút mà để Lâm Hiểu Hiểu thấy mình gọi điện thoại, cô ấy lại tám chuyện nữa.
Nên An Điềm chạy ra ngoài, lúc này mới thấy là điện thoại của Lý Tư Kỳ.
Nhớ lại lần trước sau khi mình bị Ôn Mỹ Lan hất cháo vào người, mới được hai ba ngày, không biết Tư Kỳ gọi cho mình có việc gì không.
An Điềm vừa nghe máy vừa tìm một nơi yên tĩnh.
“Tiểu Điềm.” Giọng nói của Lý Tư Kỳ khàn khàn lại không có sức sống, giống như là người bệnh lâu năm không thể chữa được.
An Điềm vừa nghe giọng nói này, cô lo lắng hỏi ngay: “Tư Kỳ, cậu sao vậy?”
“Tiểu Điềm.” Lý Tư Kỳ lại gọi tên An Điềm lần nữa, rồi đột nhiên òa khóc.
“Tư Kỳ, rốt cuộc sao rồi?” An Điềm sốt ruột đi qua đi lại, “Cậu đừng khóc!”
An Điềm vừa dứt lời, đột nhiên có một tiếng kêu nhỏ của một người phụ nữ truyền lại từ trong xe cách đó không xa, cùng với tiếng kêu phụ nữ thì chiếc xe cũng lắc lư theo.
Vì An Điềm đang lo lắng cho Lý Tư Kỳ nên không chú ý đến chiếc xe đang lắc lư nhẹ này.
Nhưng hai người trong xe đã nhìn thấy An Điềm.
“Kích thích không?” Trần Hòa Thành đè mạnh Lý An Ni xuống, những giọt mồ hôi rơi xuống bầu ngực của Lý An Ni.
“Mẹ kiếp.” Lý An Ni gò má ửng đỏ, thở hổn hển, cô nghiến chặt răng để mình không phát ra tiếng động, “Anh có nhanh lên không! Ở đây rất đông người! Lỡ như bị người ta phát hiện thì sao đây!”
“Nhanh một chút? Em chịu không?” Trần Hòa Thành nói xong thì dùng sức đẩy lưng tới, khiến cho Lý An Ni ở dưới tiếp tục thở hổn hển.
Thấy Lý An Ni phản ứng nhạy cảm như vậy, Trần Hòa Thành đắc ý cười an ủi: “Em không phải lo người khác nhìn thấy. Hôm nay em ngoan như vậy, không giống những lần trước phản kháng lại, thì anh làm sao nỡ để người khác phát hiện ra anh và em đang gì gì chứ!”
Trần Hòa Thành vừa nói vừa thả lỏng cảnh tay trắng nõn nà của Lý An Ni.
Tác giả :
Vô Danh