Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Chương 116
An Điềm nghe thấy lời của Mỹ Mỹ, thì biết đây là lẽ thường tình, bèn khom người xuống nói: "Mẹ nuôi sẽ thường xuyên dẫn An An đến chơi với con nhé." An An cũng giống như một người đàn ông nhỏ vậy, đưa tay vỗ vai Mỹ Mỹ nói: "Con gái thật là phiền phức, mình có không đến chơi với cậu nữa đâu!" Mỹ Mỹ nghe An An nói mình phiền phức thì quay đầu đi giận dỗi không nói gì. Lý Tư Kỳ nhìn An Điềm, cười nói với Mỹ Mỹ: "Mỹ Mỹ đừng dỗi nữa, mẹ nuôi và An An phải lên xe rồi, nếu không sẽ không kịp đến thành phố H trước khi trời tối!" Mỹ Mỹ cũng không nói gì, quay đầu đi chạy vào phòng ngủ Ôn Mỹ Lan. "Con bé này..." Lý Tư Kỳ lắc đầu đành chịu, quay qua nói với An Điềm, "Qua vài ngày là Mỹ Mỹ không sao đâu, mình đưa cậu xuống lầu" "Cũng được." An Điềm vừa liếc nhìn về phía phòng ngủ của Ôn Mỹ Lan vừa cười với Lý Tư Kỳ, cô một tay xách hành lý của An An, một tay dắt bàn tay bé nhỏ của An An, cùng Lý Tư Kỳ đi xuống lầu. Sau khi tạm biệt Lý Tư Kỳ, An Điềm dẫn An An trở về thành phố H. Khi vừa tới thành phố H, trời đã tối rồi, An Điềm dắt tay An An, ngẩng đầu nhìn cửa sổ căn hộ nhỏ của mình, sau đó chỉ cho An An thấy: "An An, sau này con sẽ cùng mẹ ở căn nhà nhỏ này, sẽ phải chịu khổ nhiều đấy." "Mẹ ơi, con không sợ. Được ở cùng mẹ là hạnh phúc nhất rồi!" An An ngẩng đầu nhìn An Điềm, giống một người đàn ông nhỏ vậy, cậu vỗ vào lồng ngực mình. An Điềm thấy vẻ mặt nghiêm túc của An An, cô vừa được an ủi vừa cảm thấy xót xa, cô xoa khuôn mặt nhỏ của An An, nghiêm túc nói: "An An, mẹ đảm bảo với con, sau này nhất định sẽ cho con ở nhà to!" "Mẹ không cần vất vả thế đây, An An sẽ mau khôn lớn, sau đó kiếm tiền mua nhà to cho mẹ ở!" An An ôm chiếc cặp nhỏ của mình, ngẩng đầu nhìn An Điềm, khuôn mặt nhỏ tràn đầy quyết tâm. "Ha ha, An An, mẹ tin con! Chúng ta cùng nhau cố gắng nào!" An Điềm khom lưng vẹo má An An rồi dẫn cậu lên căn hộ. "An An con đợi một chút, mẹ mở cửa đã!" An Điềm đặt hành lý xuống, bắt đầu lục tìm chìa khóa trong túi xách. Lúc này, bà chủ nhà chuyên gia tám chuyện, miệng cắn hạt dưa lại kịp thời xuất hiện, chị ta chào hỏi An Điềm trước, rồi lập tức nhìn An An: "Ôi, bé trai kháu khỉnh này là ai thế này?" An Điềm quay người lại cười với bà chủ nhà: "Đây là con trai em, An An." "Đây chính là con trai cô sao, từ lúc cô dọn về đây thì đây là lần đầu tiên tôi gặp đấy!" Bà chủ nhà đi đến trước mặt An An, sau đó ngồi xổm xuống nói, "Bé ơi, bé tên gì nào?" "Con tên An An." An An rụt rè chào bà chủ nhà, "Chào cô." "Ngoan!" Bà chủ nhà mặt mày vui vẻ, chị ta nhìn khuôn mặt nhỏ của An An, trong lòng rất vui, "Này, con ăn hạt dưa này!" "Cảm ơn cô." An An cười với bà chủ nhà, nhưng không đưa tay ra nhận. Bà chủ nhà biết An An không muốn ăn hạt dưa, nhưng lại không muốn từ chối chị ta nên mới không nhận, thế là chị ta cười nói: "Đồ tinh quái." Lúc này, An Điềm đã mở cửa ra rồi. Cô xách hành lý An An lên rồi nói với bà chủ nhà: "Chị vào trong ngồi chơi!" "Được!" Thu nhập từ tiền thuê nhà của chị ta không chỉ đủ ăn đủ mặc mà còn có dư, nên chị ta tối ngày thích đi tám chuyện, lần này An Điềm mời vào ngồi chơi đương nhiên là chị ta rất vui rồi. An Điềm vừa nói vừa đi vào phòng. Bà chủ nhà đảo mắt quanh nhà của An Điềm nói: "An Điềm này, bây giờ con cô cũng qua qua đây ở rồi, nhưng phòng cô nhỏ thế này, một bếp, một toilet, một phòng ngủ, một phòng khách còn có một phòng làm việc, vậy An An ở đâu?" "Không sao, con ở với mẹ được rồi." An Điềm vẫn chưa nói gì thì An An đã trả lời rồi, cậu không muốn vất vả thuyết phục mẹ xong rồi lại bị đưa đi. "An An phải học cách tự lập, con cũng bốn tuổi rồi, không thể ở chung với mẹ được." An Điềm cười với An An, "Nhưng, mẹ cũng có cách rồi, phòng làm việc đó đủ để một cái giường và một cái bàn, mẹ sẽ dọn dẹp rồi ngủ ở đó, An An ngủ căn phòng mẹ thường nằm là được rồi!" "Vậy con ngủ phòng làm việc!" An An vừa nghe đã vội nói "Người lớn nằm phòng lớn, trẻ con nằm phòng nhỏ! Vậy nhé!" "Ôi, An Điềm, con cô thương cô thật đấy!" Bà chủ nhà nghe An An nói như vậy, đột nhiên cảm thấy rất ghen tỵ, chị ta nói, "Con cô mới bốn tuổi mà đã biết thương cô như vậy rồi! Không giống con tôi chút nào, đi học đại học rồi, một tháng chỉ gọi điện thoại cho tôi có một lần!" An Điềm cười với bà chủ nhà rồi gật đầu với An An: "Cũng được! Đợi mẹ chuyển đến nhà to hơn nhất định sẽ chuẩn bị cho con một căn phòng thật tốt!" "Mẹ là tốt nhất!" An An lại sà vào lòng An Điềm. Hai mẹ con đang rất vui thì nghe tiếng nghẹn ngào bên cạnh bật ra, họ quay lại nhìn thấy bà chủ nhà vừa nãy vẫn đang vui vẻ nói cười bây giờ lại bắt đầu lau nước mắt. An An và An Điềm ngơ ngác nhìn nhau một lúc, An Điềm vội an ủi: "Chị ơi, chị làm sao thế?" "Hai mẹ con cô hạnh phúc quá! Không giống tôi, cô đơn một mình, đã ly hôn với chồng rồi, con trai thì học đại học, suốt ngày tôi chỉ có thể đi tám chuyện thôi!" Bà chủ nhà càng nói càng cảm thấy mình là con người đáng thương nhất trên đời này. An Điềm cũng không biết làm sao, trên đời này đâu có ai luôn thuận buồm xuôi gió! Nhưng, An Điềm cũng biết bà chủ nhà ngoài những lúc hơi nhiều chuyện ra thì những mặt khác đều rất tốt. Bây giờ An Điềm nhìn thấy bà chủ nhà đau khổ thế này, cô vội an ủi: "Bây giờ An An vẫn chưa lớn! Đợi khi An An học đại học, em chắc còn không được như chị bây giờ. Đến lúc đó, chúng ta có thể cùng đi nhảy múa rồi!" "Thế quyết như vậy nhé!" Tâm trạng của bà chủ nhà thay đổi rất nhanh, lời động viên của An Điềm rất có tác dụng, chị ta vỗ tay nói, "Nếu cô đã quan tâm tôi như vậy rồi thì cũng phải làm gì đó. Nếu sau này cô bận việc thì cứ để An An tôi chăm sóc!" "Vậy thì phiền chị quá rồi!" An Điềm cũng không khách sáo cười với bà chủ nhà. Công việc của cô bận như vậy, nhiều lúc còn phải theo Lâm Hiểu Hiểu đi công tác, nên thật sự có nhiều lúc An An phải phiền đến bà chủ nhà. "Không có gì phiền cả, tôi đang nhàm chán với cuộc sống lắm đây! An An đáng yêu thế này, tôi vui còn không kịp đó!" Bà chủ nhà vui vẻ cười nói, "Nào chúng ta cùng dọn dẹp nhà cửa đi, tranh thủ tối nay cho anh bạn nhỏ nào ngủ phòng làm việc nào!" "Cố lên!" An An nhảy nhót trong phòng, trong phút chốc tạo ra rất nhiều không khí náo nhiệt trong phòng. Bà chủ nhà và An Điềm nhìn An An hoạt bát vui cười nên tâm trạng cũng rất tốt. ** Những ngày sau đó, An Điềm lục tục dọn dẹp phòng làm việc, cô cũng dùng khoản tiết kiệm của mình trang trí lại căn phòng nhỏ cho An An, còn mua cho cậu một cái giường nhỏ và các vật dụng sinh hoạt cho An An. Sau đó, An Điềm vội tìm cho An An một trường mẫu giáo với điều kiện đều rất tốt, tuy chi phí rất cao, nhưng An Điềm cũng rất an tâm. Như vậy, tiền kiếm được từ Bầu Trời Đầy Sao, còn cả khoản tiết kiệm của An Điềm đùng một cái đã hết sạch rồi. Cũng may lương mà An Điềm làm trợ lý của Lâm Hiểu Hiểu cũng không thấp, nên cuộc sống của An Điềm cũng được miễn cưỡng gọi là khá tốt rồi. Ngày hôm đó, vừa hết thời gian làm việc, An Điềm phải vội đưa đón An An giống như một cơn gió phóng khỏi phòng làm việc. Đột nhiên, xuất hiện một bóng người ở ngã rẽ hành lang, An Điềm không né kịp, ngay lập tức va ngay vào người đó.
Tác giả :
Vô Danh