Vợ Chồng Siêu Sao Hơi Ngọt
Chương 67
Edit + Beta: Súp Lơ
Làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, Ôn Lệ nheo mắt vào Weibo.
Bình thường số liệu trên Weibo của Tống Nghiên không khoa trương và hot như mấy lưu lượng nam trẻ tuổi khác trong giới. Trong mấy bài anh đăng hoặc chia sẻ, chỉ có một số ít các bài không mang tính chất quảng cáo hay tuyên truyền, còn đâu đa số là quảng bá phim hoặc các bài chia sẻ liên quan đến các thương hiệu làm người đại diện, phát ngôn. Hiếm có mấy đăng chia sẻ về cuộc sống hằng ngày mà không liên quan đến công việc.
Bình thường nếu ai dùng chức năng follow đặc biệt hoặc tải các app chuyên dùng để đu idol về máy thì sẽ nhận được thông báo khi anh đăng nhập hoặc đăng bài lên weibo, điều này thuận tiện cho việc vào like nhiệt tình và để lại bình luận.
Hai phút sau khi có thông báo Tống Nghiên online, anh đăng một bài mới lên Weibo, không phải văn bản hay bài chia sẻ nào hết, cũng không phải một bài Weibo dài mà chỉ là một tấm ảnh chụp màn hình đơn giản.
Fan còn không kịp xem nội dung là gì, khu bình luận đã có đến mấy nghìn lời thổ lộ [Không phải quảng cáo, em khóc], [Anh, yêu anh!], [Mỹ Nhân a a a a a!].
Sau đó bọn họ ngạc nhiên phát hiện đây là bài Weibo chia sẻ về cuộc sống thường ngày.
Tống Nghiên: “Cô ấy không cho tôi chia sẻ [hình ảnh]”
Ảnh đăng kèm chính là tấm hình nội dung cuộc trò chuyện qua WeChat với người nào đó vào khoảng mười phút trước.
Đương nhiên đó là mấy lời mà Ôn Lệ vừa nhắn qua cho anh.
Chỉ dùng từ ‘cô ấy’ để gọi thay, không tag hay nhắc đến tên cụ thể, ngay cả tên ghi chú của người nói chuyện được hiển thị ở trên cùng trong trong tấm ảnh cũng không ghi rõ họ tên, chỉ có tên của một con vật ‘Chuột nhỏ’. Nhưng kết hợp với hotsearch vừa lên và nội dung của cuộc trò chuyện, fan không phải mấy đứa ngốc, lúc này quá dễ để lý giải tất cả.
Câu nói “Đã từng xem phim bạn gái dã man chưa? Anh muốn biết cô vợ dã man sẽ thế nào không?” của Ôn Lệ rất có trọng lượng.
Bài Weibo này các fan only không vào bình luận, ăn ý giao quyền khống bình cho fan CP.
[Bài đăng chia sẻ về cuộc sống hằng ngày!!!! Post thể hiện tình cảm liên quan đến Tam Lực!!!! Mấy chị em ơi hôm nay tôi sẽ chết ở trong này!!!!]
[Vch vch vch “Cô ấy không cho tôi chia sẻ” anh oan ức cái gì! Mỹ Nhân em thật không ngờ tới anh trà đến vậy đấy! [awsl]]
[Việc đến đây! Tiếp tục cho vào lịch sử lưu danh muôn đời!!!! @Bot Hằng Ngày Của Vợ Chồng Muối]
[Bọn em cũng muốn biết cô vợ dã man sẽ thế nào [cười xấu xa] @Ôn Lệ Litchi]
[@Ôn Lệ Litchi chị bị chồng mình bán!]
Trong khu bình luật nhiệt tình tag ‘Bot Hằng Ngày Của Vợ Chồng Muối’, tài khoản Weibo này chuyên dùng để ghi lại những sự việc hàng ngày của Muối, đa số các CP đều có một blog ghi chép như vậy. Nó tiện cho những người qua đường và fan mới gia nhập vào hố, không cần phải tốn công tốn sức đi tìm kiếm một đống các từ khóa liên quan để tìm hiểu.
‘Bot Hằng Ngày Của Vợ Chồng Muối’ chủ yếu ghi chép về cuộc sống hằng ngày trên Weibo, bài đăng gần nhất về hai người là bài từ hai tháng trước, lúc chương trình vừa mới phát sóng, Tống Nghiên tự mình báo cáo đáp trả antifan và cái bình luận kia.
Gần hai tháng sau, Tống Nghiên không đăng gì liên quan đến cuộc sống hằng ngày lại càng không trả lời bình luận của các fan trên Weibo nữa. Do anh không có thói quen đó, thỉnh thoảng thì Ôn Lệ sẽ trả lời một số bình luận ngẫu nhiên nhưng đa số là nói đùa hoặc dỗi các fan trong khu bình luận chứ cũng chẳng trả lời cái gì liên quan đến Tống Nghiên trên đấy.
Từ trước đến nay, tư liệu để dùng viết blog hằng ngày luôn trong tình trạng khan hiếm, không giống các đại thần chuyên cắt nối edit video có thể dùng khoa học kỹ thuật như màn hình đen để sản xuất lương thực. Đáng buồn thay một đôi mắt tinh anh không có đất dụng võ, cuối cùng đến hôm nay nó đã có thể thực hiện một kế hoạch lớn. Tống Nghiên đăng bài chưa được mười lăm phút, một bài phân tích dài có thể so với bài văn nghị luận được phân tích tỉ mỉ kỹ càng xuất hiện trên Weibo.
Bot Hằng Ngày Của Vợ Chồng Muối: “Hệ liệt moi đường lúc này —-phân tích bài đăng Weibo mới nhất của Tống Nghiên.”
“Hôm nay có thể moi ra 5 cục đường từ bài viết đó:
“Cô ấy không cho tôi chia sẻ”, câu này vừa nhẹ nhàng bâng quơ rồi lại lộ ra mấy phần cảm xúc tủi thân và cả giọng điệu ụp nồi cho người nào đó. Trà đến rõ ràng, trà đến không thể trà hơn, không phải tôi không muốn cho mọi người xem ra mà do vợ tôi không cho. Bên cạnh đó nó chứng tỏ việc Tống Nghiên rất nghe lời vợ và anh đang trong thời kỳ đầu ủ bệnh bị vợ quản nghiêm ngặt.
“Chưa đưa”, “Không xóa”, câu trả lời tuy đơn giản nhưng thể hiện rõ ham muốn chiếm hữu rất mạnh. Mạng dạn đoán ở một nơi nào đấy mà các cư dân mạng, các fan và vợ không nhìn thấy, chắc chắn Tống Nghiên thường xuyên mở đoạn video say rượu này ra để xem và thưởng thức. Lúc đó anh sẽ đắc ý nghĩ ‘Haha chỉ có mình tôi được thấy dáng vẻ say rượu của vợ’.
Sau khi Tống Nghiên nói rõ lập trường không xóa, Ôn Lệ cũng không cưỡng ép bắt anh xóa đi cho bằng được. Mời các vị Bút Ký Tên thử nghĩ lại xem Ôn Lệ nhà mình có tính tình thối gì, đối với đoạn video quay lại cảnh mình say rượu sao có thể dễ dàng thỏa hiệp như vậy, thử hỏi cái này không phải yêu thì là gì?
“Cô vợ dã man”, bạn gái dã man sở dĩ ngang tàng bạo ngược như vậy bởi vì yêu, có nghĩa là người nào đấy để cô vợ dã man vì cũng có ý như vậy, thương anh nên mới đối xử với anh dã man, càng dữ bao nhiêu càng yêu bấy nhiêu, haiz, cô ấy thật sự rất thương anh ấy.
Biệt danh “Chuột nhỏ”, Ôn Lệ không cầm tinh con chuột cho nên đoán rằng đây là biệt danh được đặt để chơi tình thú vợ chồng.”
[Chỉ có 5 câu ngắn ngủi xuất hiện trong bức ảnh mà có thể moi ra được nhiều đường quá trời quá đất!!! Đại quân Bút Ký Tên có sự góp mặt của ngài đúng là may mắn!]
[Em chỉ biết thét chói tai a a a a a, quả nhiên đây là sự chênh lệch giữa người với người]
[Hay, giỏi ghê á, người đăng bài này chắc chắn sẽ đạt được điểm tuyệt đối phần đọc hiểu môn Ngữ Văn trong kỳ thi đại học]
[Thủ khoa môn Văn của kỳ thi đại học năm tới không có ngài tôi không phục!]
[Hu hu hu hu em có tài có đức gì mà có thể được đu một đôi CP giống ngài đây [quỳ]]
Ôn Lệ: “……”
Sau khi đọc xong bài phân tích dài này, nó khiến cô là đương sự đây trở nên ngốc ngơ luôn rồi.
Đây là bài đăng show tình cảm liên quan đến đời sống hằng ngày đầu tiên của Tống Nghiên, nhờ vào thực lực mạnh hơn trâu của các fan CP nên lúc này bắt đầu mở đề tài mới #Tống Nghiên đăng bài show tình cảm#, nó đang leo dần lên trên hotsearch.
Còn lại mấy đề tài #Ôn Lệ cô vợ dã man#, #Fan CP vì muốn ăn đường mà có thể phân tích chi tiết# như chất phụ gia thêm vào không có gì đáng để nói.
Liên quan đến tên gọi “Chuột nhỏ”, fan không biết, còn Ôn Lệ biết vì tối hôm đó cô uống rượu say, không khống chế được cái miệng nên chọn một bài hát xong hát cho anh nghe. Mục đích để thổ lộ tình cảm của mình, Tống Nghiên đã lấy nó để đặt biệt danh cho cô.
Một giây trước Ôn Lệ còn thầm thấy may mắn vì Tống Nghiên không đăng đoạn video đó ra ngoài, dáng vẻ sau khi cô say rượu hát bài hát tỏ tình quá mất mặt đó chưa bị bại lộ. Kết quả chỉ vì một bài phân tích giúp các fan hiểu rõ của Bot Hằng Ngày đã khiến mọi người đặt trọng tâm chú ý lên biệt danh riêng này.
Do Ôn Lệ không cầm tinh con chuột, trước đây fan từng đặt và gọi bằng nhiều biệt danh khác nhau khi cô tham gia các chương trình gameshow, trong quá trình đóng phim cũng có. Một số cái có liên quan đến động vật nhưng không có cái nào liên quan đến chuột.
Khuôn mặt cô thuộc dạng đẹp mạnh mẽ và sắc sảo, tích cách thì vô tư, không thể tìm được chỗ nào có nét tương đồng để gắn với mấy chữ “Chuột nhỏ” đó.
Không ít người xem bài phân tích dài của Bot Hằng Ngày trên Weibo xong rồi chạy đến dưới khu bình luận bài Tống Nghiên hỏi.
[Tam Lực là chuột nhỏ vậy Mỹ Nhân, anh là gì? Mèo lớn ạ?]
Khoảng mấy phút sau, Tống Nghiên vẫn đang online trả lời một bình luận có nhiều like nhất.
Tống Nghiên trả lời: [Tôi là gạo]
Mới đầu, câu trả lời này khiến những người khác không hiểu ra sao, một loạt những bình luận trả lời là các dấu hỏi chấm, nhưng một lúc sau đã có fan phản ứng lại và kịp hiểu ra.
[!!!!! Hình như tôi hiểu rồi]
[Mấy chị em ơi, là chuột yêu gạo ớ]
[Dm dm dm dm chết mất]
[Mấy Bút Ký Tên còn nhỏ chưa từng nghe bài hát này có thể ra ngoài tìm kiếm, nghe xem sẽ biết nó có ý gì]
[Ôi vch! Quá cũ rích! Quá ngọt! Tôi là một con cún thích điều đó!]
[A a a a a anh ấy khoe kìa! Anh ngây thơ quá đi!]
[Tôi đoán thẳng luôn nhé, hôm đó sau khi Tam Lực uống say đã hát bài chuột yêu gạo cho Tống Nghiên nghe, cmn cần đoạn video đó tung ra ngoài!!]
Bị đoán chính xác việc xảy ra, tim trong ngực Ôn Lệ đập thình thịch, cô lập tức ném điện thoại ra xa.
Đáng sợ quá.
Trừ cái này ra, Mỹ Nhân Tống Nghiên đã ném nồi thành công khiến các fan chuyển dời chú ý sang bên cô.
Khu bình luận dưới bài đăng mới nhất của Ôn Lệ đang bị fan CP đến chiếm đóng.
[Hi, chuột nhỏ ~~]
[Kiến nghị xem từ Tống Nghiên, bộ phim tình cảm phát một lượng cơm chó lớn do Ôn Lệ diễn vai chính << Cô vợ dã man của tôi >>]
[Tam Lực chị đối xử không công bằng! Bọn em cũng muốn nghe bài chuột yêu gạo!]
[Dám say không dám nhận còn uy hiếp chồng mình, Tam Lực chị có tiền đồ ha]
[Giao video ra đây! Chống lại bạo lực gia đình!]
Trên Baidu trong mục những biệt danh của Ôn Lệ ngoài mấy cái như “Tam Lực”, “Tiểu Đà Tinh” đã quá quen thuộc thì có thêm hai cái nữa là “Chuột nhỏ” và “Cô vợ dã man”, Tống Nghiên cũng có thêm một cái là “Gạo.”
Tống Nghiên, người khởi xướng cho tất cả những chuyện này không những không thấy ân hận áy náy mà ngược lại Ôn Lệ đang rất tức giận vì mình bị tổn hại, tự nhiên rơi vào tay giặc. Cô chụp ảnh màn hình khu bình luận của mình gửi cho anh xem, rồi sao, cô nhận được câu trả lời nhẹ bẫng từ bên kia “Vợ chồng như một”.
Phiên dịch lại chính là “Muốn lên hotsearch cùng nhau lên, muốn mất mặt cùng nhau mất mặt.”
Ôn Lệ gửi tin nhắn thoại mắng sang.
“Chụp ảnh màn hình cuộc trò chuyện rồi đi cáo trạng với fan, Tống Nghiên em khinh thường anh!”
Tống Nghiên cũng trả lời bằng tin nhắn thoại.
Giọng nói mang theo tiếng cười nhẹ, vô cùng ngây thơ, nhưng không kém phần thiếu đòn.
“Em lại hung dữ với anh, anh muốn đăng Weibo tố cáo tiếp.”
“…….”
Ôn Lệ cười giễu cợt, người này bao nhiêu tuổi rồi không biết, fan là ba hay mẹ anh? Còn muốn đi tố tội với fan, ấu trĩ ngây thơ ngu ngốc.
Cô mở bằng loa điện thoại, Văn Văn ngồi trên ghế phó lái nghe được trọn vẹn cả câu của Tống Nghiên. Cô nàng cười đến mức liệt cả hai bên quai hàm, hai tay ôm chặt gò má, trong cổ họng phát ra những tiếng cười đè nén.
Ôn Lệ khó chịu: “Có gì mà buồn cười?”
“Em cười thầy Tống vì thấy ấy như đứa trẻ con ba tuổi.” Văn Văn cười tủm tỉm, “Mà sự trẻ con ấy chỉ xuất hiện khi ở trước mặt chị!”
Vẻ mặt Ôn Lệ hoảng sợ, ghét bỏ nói: “Anh ấy lớn như thế mà em bảo giống trẻ con? Văn Văn em không bị gì đấy chứ?”
Văn Văn: “……”
Bỏ đi, cô nàng không muốn giải thích, người thẳng như sắt thép có nói cũng không hiểu được đâu.
Ôn Lệ không hiểu tại sao Văn Văn giống đứa trẻ con, trong lòng cô đã gán cho Tống Nghiên hai chữ ‘ấu trĩ’ rất xứng đáng. Khi cô đến lớp học diễn xuất của thầy giáo, trong lúc tập diễn với thầy, cô nhìn lời thoại của vai diễn mà Tống Nghiên sẽ nói trong kịch bản, cô rất nghi ngờ Tống Nghiên với mấy suy nghĩ ngây thơ như mấy bạn trẻ đi mẫu giáo đó, không biết anh có thể diễn tốt vai đặc công mang hai thân phận để thực hiện nhiệm vụ của tổ chức giao, ẩn núp trong hang ổ của kẻ địch hay không.
Mãi đến tối khi về nhà tập diễn cùng anh, cô mới gạt phăng mấy suy nghĩ mình nghi ngờ đó, người là người, diễn là diễn. Tống Nghiên ngây thơ là vấn đề của bản thân anh ấy, chỉ cần không để sự ngây thơ đó ảnh hưởng đến vai mà anh đang diễn thì chỉ số hormone nam tính tính theo lũy thừa trong anh vẫn rất cao.
—
Một đêm trước làm tốt công tác chuẩn bị thử vai, tập diễn cùng Tống Nghiên đến tận rạng sáng mới ngủ. Sáng sớm thức dậy tập bài thể dục cung cấp khí thở, Ôn Lệ với tinh thần sảng khoái và tràn đầy năng lượng chuẩn bị xuất phát đến nơi thử vai.
Tống Nghiên hỏi cô sáng nay sau khi thử vai xong có muốn đi ăn trưa cùng nhau không, Ôn Lệ nghĩ một lúc, đồng ý.
Vừa bước ra đến cửa, cô thấy Tống Nghiên ăn mặc nghiêm chỉnh có vẻ như đang định đi ra ngoài, thấy là lạ hỏi: “Hôm nay anh đến rạp sớm vậy à?”
“Hôm nay rạp chiếu nghỉ tập thể.” Tống Nghiên nói, “Anh đi cùng em đến chỗ thử vai.”
Mấy năm đâu khi Ôn Lệ mới ra mắt, cô phải đi thử vai rất nhiều lần, nhiều nhất chỉ có người đại diện hoặc trợ lý đi cùng. Về sau cô càng ngày càng nổi tiếng nên không phải lo không có kịch bản diễn, không lo không có tài nguyên. Bình thường mấy bộ phim thần tượng không cần phải đi thử vai, nhà sản xuất đến công ty nói chuyện trực tiếp với ekip làm việc của cô, thỏa thuận xong thì đi chụp ảnh tạo hình luôn.
Bây giờ Tống Nghiên nói muốn đi cùng cô, tự nhiên cô có cảm giác mình như bạn nhỏ đến trường đi học, cảm giác mới lạ như được ba mẹ đưa đi học lớp mẫu giáo.
Quả nhiên đến lúc Tống Nghiên ngồi trên xe, cả Lục Đan và Văn Văn cũng rất ngạc nhiên.
Văn Văn ngơ ngác hỏi: “Hôm nay thầy Tống có hẹn với đạo diễn Cừu ạ?”
“Không có”, Tống Nghiên nói, “Đi cùng cô Ôn.”
Bảo sao không thấy anh đi cùng người đại diện, không thấy đi cùng trợ lý của mình, không những thế còn đi ké xe bảo mẫu của Ôn Lệ.
Lục Đan cười nói: “Đi cùng cũng tốt, đã lâu rồi Ôn Lệ mới đi thử vai một mình. Chị còn đang lo lắng nhỡ may đạo diễn Cừu yêu cầu thêm gì đấy sẽ khó, mà nếu em ở đấy thì có thể ra tay giúp Ôn Lệ.”
Ôn Lệ hừ hừ: “Em có phải người mới đâu, cần gì phải giúp? Bớt khinh thường người khác đi.”
Lục Đan rất hiểu cô, thản nhiên đáp trả: “Bà Tống, có chồng đi cùng còn không tốt à? Hôm nay đừng cãi ngang nữa được không?”
Ôn Lệ bị người đại diện nói trúng suy nghĩ trong lòng, bĩu môi, không nói gì nữa.
Cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tống Nghiên, sau đó ngạo mạn quay đầu sang chỗ khác.
Tống Nghiên mỉm cười, ra vẻ như không để ý nói: “Nếu em không thích anh đi cùng thì để anh xuống xe.”
Nói xong làm anh làm hành động chuẩn bị đứng dậy đi xuống.
“Ai nha không phải không thích.” Ôn Lệ quýnh lên, giữ chặt cánh tay anh theo bản năng, nói với lái xe, “Lái xe lái xe.”
Lục Đan và Văn Văn nhìn nhau, cho nhau biểu cảm ý bảo trong lòng hiểu rất rõ.
Tống Nghiên bật cười, vỗ nhẹ lên trán Ôn Lệ, chậc một tiếng.
“……”
Ôn Lệ không thèm để ý đến anh, im lặng lấy kịch bản ra che trước mắt, giả vờ như đang xem lại.
Địa điểm đạo diễn Cừu chọn để thử vai là một khách sạn, một nơi không giống với những nơi casting các vai diễn khác vì quá trình tuyển chọn diễn viên được tiến hành trong thầm lặng và bí mật. Không thông báo tuyển chọn cũng không công khai ra ngoài, trước đó địa điểm mà Tống Nghiên thử vai cũng là khách sạn này.
Chỉ một vai phụ nào đấy trong phim << Băng Thành >> thôi mã cũng có đến mấy chục người đến thử vai lận. Đương nhiên mấy diễn viên chính không sẽ không xếp thử vai cùng một chỗ với bọn họ.
Nhưng mà giới giải trí này vốn như miệng lọt gió lớn, trừ phi nó bị đè ép xuống hoặc bị bóp chết. Nếu không sẽ không có tin tức nào là không thể lọt ra ngoài dù chỉ chút xíu, từ lâu đã có mấy blogger tung dưa về phim, nói << Băng Thành >> là bộ phim có hai nam chính, do công ty truyền thông đứng đầu cả nước đứng ra sản xuất, đạo diễn tốt nhất, nhà sản xuất tốt nhất, biên kịch giỏi nhất, nhân viên tham gia làm phim tốt nhất. Còn lại hai vai diễn nữ phiên ba phiên bốn, bốn người hợp lại thành nhóm diễn viên chính trong phim. Đối với nữ diễn viên chuyên đóng phim điện ảnh hay chưa từng đóng thì nó là tài nguyên cao cấp nhất, như một miếng bánh mì lớn.
Tống Nghiên diễn vai nam chính trẻ trong đó, đã được định sẵn phiên hai, nam diễn viên phiên một là một diễn viên lâu năm, là ảnh đế, ra mắt đã mấy chục năm, cầm không biết bao nhiêu cái cúp.
Ôn Lệ đang cạnh tranh giành vai nữ chính phiên bốn, là vai sẽ đóng đôi có tuyến tình cảm với vai của Tống Nghiên. Trước đó từng có mấy nữ diễn viên đến tham gia thử vai, đạo diễn Cừu vẫn đang đắn đo suy nghĩ, mãi chưa thấy quyết định.
Blogger nào đó đưa tin gần đây Đường Giai Nhân về nước, rất có khả năng cô vì vai diễn này.
Liệt kê ra một lượt tất cả các diễn viên nữ nhưng không một ai nhắc đến Ôn Lệ. Cô đang đi theo con đường lưu lượng, tài nguyên trong tay cách cả một vách tường với << Băng Thành >>, nếu vai diễn chưa được quyết định mà đã tự tiện thông báo ra bên ngoài để các fan thích thổi phồng và đi khoe khoang. Không khéo nó sẽ khiến người qua đường không thích, cười cợt và chế nhạo.
Ôn Lệ mang kính râm đeo khẩu trang, cúi người xuống xe. Rốt cuộc thì vẫn không thể tránh, cô thấy trong lòng hơi căng thẳng.
Lên đến tầng được đoàn làm phim bao hết, cửa chỗ thử vai mở rất rộng, nhân viên dẫn cô đi thử tạo hình trước. Đạo diễn Cừu tương đối nghiêm khắc, mấy vai diễn quan trọng sẽ không cho các diễn viên mặc đồ riêng để thử vai, tạo hình rồi thử vai là một trong những phần để kiểm tra và đánh giá. Nhiều khi nó có tính quyết định hơn ngay cả bạn có kỹ thuật diễn, dùng ánh mắt nhìn trực quan tạo hình bên ngoài để biết nó có phù hợp với nhân vật không.
Theo lý mà nói hôm nay đến thử vai này chỉ có một mình cô nhưng lúc đi theo nhân viên vào trong cô lại thấy được một người khác đang được mấy người trang điểm vây xung quanh.
Đường Giai Nhân đã thay xong bộ sườn xám, nhà tạo hình đang giúp cô ấy xịt gôm để cố định kiểu tóc trên đầu. Thất có người vào nên thoáng nghiêng đầu ra cửa xem.
“Trước đây vì lịch trình bận rộn nên không có thời gian rảnh, vất vả lắm mới giành ra được hôm nay rảnh đến đây đee thử vai, không ngờ sẽ chạm mặt cô ở đây.” Cô ấy cười cười, đôi lông mày lá liễu hơi nhướn lên, giọng nói mềm mại dịu dàng, “Xin chào, Ôn Lệ.”
Ôn Lệ cũng không ngờ khi gặp cô ấy ở đây, lễ phép đáp lại: “Cô Đường, chào cô.”
“Không phải khách khí vậy đâu, cô là vợ của A Nghiên, tôi và cậu ta là bạn bè cũ, cô cứ gọi tôi là Giai Nhân như cậu ta là được.
Khi Đường Giai Nhân nói không hề thể hiện sự móc mỉa hay xoi mói nhưng Ôn Lệ nghe xong cứ thấy nó loanh quanh thế nào đấy.
Mặc kệ cô ấy có ý gì không, trước tiên cứ trả lời theo kiểu quái gở là được.
Ôn Lệ lắc đầu, dáng vẻ như “Tôi chỉ là cọng rơm thôi, không nhận nổi mấy vinh quang này” uyển chuyển trả lời: “Như vậy sao được, tôi là tôi, chồng tôi là chồng tôi, anh ấy gọi cô thế nào sao tôi có thể gọi cô Đường giống thế được? Không lẽ bình thường chồng tôi gọi tôi là honey thì cô cũng phải gọi tôi là honey giống anh ấy sao?”
Hình như không nghĩ đến cô sẽ dùng lý do này để từ chối, rõ ràng Đường Giai Nhân giật mình.
Ôn Lệ nói thêm mấy câu chào rồi đi vào phòng thay đồ thay quần áo, thay xong còn chuẩn bị trang điểm.
Đường Giai Nhân đã hoàn thành xong phần tạo hình, nhân viên dẫn cô ấy đến chỗ đạo diễn Cừu.
Khí chất trên người cô ấy thiên về kiểu cổ điển, dáng người nhỏ nhắn, trên mặt trang điểm theo kiểu xưa khiến cả người nhìn trong trẻo nhưng lạnh lùng quyến rũ. Trên đường đi đến chỗ đạo diễn Cừu, các nhân viên đi ngang qua ai cũng khen một câu.
Không tiện đi vào phòng tạo hình trang điểm chuyên dụng của nữ diễn viên, từ lúc đầu bước vào khách sạn Tống Nghiên và Ôn Lệ đã chia nhau ra đi thành hai hướng. Tống Nghiên đang nói chuyện với đạo diễn Cừu ở trong phòng, nghe ông ấy nói mới biết hôm nay Đường Giai Nhân cũng rảnh nến đến đây thử vai.
Hôm nay, một trong những ông sếp bên phía công ty đầu tư cũng có mặt ở đây, anh ta chỉ biết hôm nay có hai nữ diễn viên đến thử vai này, vẻ mặt tò mò hỏi: “Hôm nay hai diễn viên đến thử vai đều là những diễn viên hàng đầu trong giới phải không? Không biết ai sẽ tốt hơn?”
“Cái này không đơn giản, để xem Đình Phong đi.” Phó đạo diễn chỉ chỉ Tống Nghiên, “Vai này là một đôi với vai cậu ấy diễn, đến lúc đó để cậu ấy nhìn xem thấy ai xứng hơn thì sẽ biết là người nào tốt hơn thôi?”
———–
Làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, Ôn Lệ nheo mắt vào Weibo.
Bình thường số liệu trên Weibo của Tống Nghiên không khoa trương và hot như mấy lưu lượng nam trẻ tuổi khác trong giới. Trong mấy bài anh đăng hoặc chia sẻ, chỉ có một số ít các bài không mang tính chất quảng cáo hay tuyên truyền, còn đâu đa số là quảng bá phim hoặc các bài chia sẻ liên quan đến các thương hiệu làm người đại diện, phát ngôn. Hiếm có mấy đăng chia sẻ về cuộc sống hằng ngày mà không liên quan đến công việc.
Bình thường nếu ai dùng chức năng follow đặc biệt hoặc tải các app chuyên dùng để đu idol về máy thì sẽ nhận được thông báo khi anh đăng nhập hoặc đăng bài lên weibo, điều này thuận tiện cho việc vào like nhiệt tình và để lại bình luận.
Hai phút sau khi có thông báo Tống Nghiên online, anh đăng một bài mới lên Weibo, không phải văn bản hay bài chia sẻ nào hết, cũng không phải một bài Weibo dài mà chỉ là một tấm ảnh chụp màn hình đơn giản.
Fan còn không kịp xem nội dung là gì, khu bình luận đã có đến mấy nghìn lời thổ lộ [Không phải quảng cáo, em khóc], [Anh, yêu anh!], [Mỹ Nhân a a a a a!].
Sau đó bọn họ ngạc nhiên phát hiện đây là bài Weibo chia sẻ về cuộc sống thường ngày.
Tống Nghiên: “Cô ấy không cho tôi chia sẻ [hình ảnh]”
Ảnh đăng kèm chính là tấm hình nội dung cuộc trò chuyện qua WeChat với người nào đó vào khoảng mười phút trước.
Đương nhiên đó là mấy lời mà Ôn Lệ vừa nhắn qua cho anh.
Chỉ dùng từ ‘cô ấy’ để gọi thay, không tag hay nhắc đến tên cụ thể, ngay cả tên ghi chú của người nói chuyện được hiển thị ở trên cùng trong trong tấm ảnh cũng không ghi rõ họ tên, chỉ có tên của một con vật ‘Chuột nhỏ’. Nhưng kết hợp với hotsearch vừa lên và nội dung của cuộc trò chuyện, fan không phải mấy đứa ngốc, lúc này quá dễ để lý giải tất cả.
Câu nói “Đã từng xem phim bạn gái dã man chưa? Anh muốn biết cô vợ dã man sẽ thế nào không?” của Ôn Lệ rất có trọng lượng.
Bài Weibo này các fan only không vào bình luận, ăn ý giao quyền khống bình cho fan CP.
[Bài đăng chia sẻ về cuộc sống hằng ngày!!!! Post thể hiện tình cảm liên quan đến Tam Lực!!!! Mấy chị em ơi hôm nay tôi sẽ chết ở trong này!!!!]
[Vch vch vch “Cô ấy không cho tôi chia sẻ” anh oan ức cái gì! Mỹ Nhân em thật không ngờ tới anh trà đến vậy đấy! [awsl]]
[Việc đến đây! Tiếp tục cho vào lịch sử lưu danh muôn đời!!!! @Bot Hằng Ngày Của Vợ Chồng Muối]
[Bọn em cũng muốn biết cô vợ dã man sẽ thế nào [cười xấu xa] @Ôn Lệ Litchi]
[@Ôn Lệ Litchi chị bị chồng mình bán!]
Trong khu bình luật nhiệt tình tag ‘Bot Hằng Ngày Của Vợ Chồng Muối’, tài khoản Weibo này chuyên dùng để ghi lại những sự việc hàng ngày của Muối, đa số các CP đều có một blog ghi chép như vậy. Nó tiện cho những người qua đường và fan mới gia nhập vào hố, không cần phải tốn công tốn sức đi tìm kiếm một đống các từ khóa liên quan để tìm hiểu.
‘Bot Hằng Ngày Của Vợ Chồng Muối’ chủ yếu ghi chép về cuộc sống hằng ngày trên Weibo, bài đăng gần nhất về hai người là bài từ hai tháng trước, lúc chương trình vừa mới phát sóng, Tống Nghiên tự mình báo cáo đáp trả antifan và cái bình luận kia.
Gần hai tháng sau, Tống Nghiên không đăng gì liên quan đến cuộc sống hằng ngày lại càng không trả lời bình luận của các fan trên Weibo nữa. Do anh không có thói quen đó, thỉnh thoảng thì Ôn Lệ sẽ trả lời một số bình luận ngẫu nhiên nhưng đa số là nói đùa hoặc dỗi các fan trong khu bình luận chứ cũng chẳng trả lời cái gì liên quan đến Tống Nghiên trên đấy.
Từ trước đến nay, tư liệu để dùng viết blog hằng ngày luôn trong tình trạng khan hiếm, không giống các đại thần chuyên cắt nối edit video có thể dùng khoa học kỹ thuật như màn hình đen để sản xuất lương thực. Đáng buồn thay một đôi mắt tinh anh không có đất dụng võ, cuối cùng đến hôm nay nó đã có thể thực hiện một kế hoạch lớn. Tống Nghiên đăng bài chưa được mười lăm phút, một bài phân tích dài có thể so với bài văn nghị luận được phân tích tỉ mỉ kỹ càng xuất hiện trên Weibo.
Bot Hằng Ngày Của Vợ Chồng Muối: “Hệ liệt moi đường lúc này —-phân tích bài đăng Weibo mới nhất của Tống Nghiên.”
“Hôm nay có thể moi ra 5 cục đường từ bài viết đó:
“Cô ấy không cho tôi chia sẻ”, câu này vừa nhẹ nhàng bâng quơ rồi lại lộ ra mấy phần cảm xúc tủi thân và cả giọng điệu ụp nồi cho người nào đó. Trà đến rõ ràng, trà đến không thể trà hơn, không phải tôi không muốn cho mọi người xem ra mà do vợ tôi không cho. Bên cạnh đó nó chứng tỏ việc Tống Nghiên rất nghe lời vợ và anh đang trong thời kỳ đầu ủ bệnh bị vợ quản nghiêm ngặt.
“Chưa đưa”, “Không xóa”, câu trả lời tuy đơn giản nhưng thể hiện rõ ham muốn chiếm hữu rất mạnh. Mạng dạn đoán ở một nơi nào đấy mà các cư dân mạng, các fan và vợ không nhìn thấy, chắc chắn Tống Nghiên thường xuyên mở đoạn video say rượu này ra để xem và thưởng thức. Lúc đó anh sẽ đắc ý nghĩ ‘Haha chỉ có mình tôi được thấy dáng vẻ say rượu của vợ’.
Sau khi Tống Nghiên nói rõ lập trường không xóa, Ôn Lệ cũng không cưỡng ép bắt anh xóa đi cho bằng được. Mời các vị Bút Ký Tên thử nghĩ lại xem Ôn Lệ nhà mình có tính tình thối gì, đối với đoạn video quay lại cảnh mình say rượu sao có thể dễ dàng thỏa hiệp như vậy, thử hỏi cái này không phải yêu thì là gì?
“Cô vợ dã man”, bạn gái dã man sở dĩ ngang tàng bạo ngược như vậy bởi vì yêu, có nghĩa là người nào đấy để cô vợ dã man vì cũng có ý như vậy, thương anh nên mới đối xử với anh dã man, càng dữ bao nhiêu càng yêu bấy nhiêu, haiz, cô ấy thật sự rất thương anh ấy.
Biệt danh “Chuột nhỏ”, Ôn Lệ không cầm tinh con chuột cho nên đoán rằng đây là biệt danh được đặt để chơi tình thú vợ chồng.”
[Chỉ có 5 câu ngắn ngủi xuất hiện trong bức ảnh mà có thể moi ra được nhiều đường quá trời quá đất!!! Đại quân Bút Ký Tên có sự góp mặt của ngài đúng là may mắn!]
[Em chỉ biết thét chói tai a a a a a, quả nhiên đây là sự chênh lệch giữa người với người]
[Hay, giỏi ghê á, người đăng bài này chắc chắn sẽ đạt được điểm tuyệt đối phần đọc hiểu môn Ngữ Văn trong kỳ thi đại học]
[Thủ khoa môn Văn của kỳ thi đại học năm tới không có ngài tôi không phục!]
[Hu hu hu hu em có tài có đức gì mà có thể được đu một đôi CP giống ngài đây [quỳ]]
Ôn Lệ: “……”
Sau khi đọc xong bài phân tích dài này, nó khiến cô là đương sự đây trở nên ngốc ngơ luôn rồi.
Đây là bài đăng show tình cảm liên quan đến đời sống hằng ngày đầu tiên của Tống Nghiên, nhờ vào thực lực mạnh hơn trâu của các fan CP nên lúc này bắt đầu mở đề tài mới #Tống Nghiên đăng bài show tình cảm#, nó đang leo dần lên trên hotsearch.
Còn lại mấy đề tài #Ôn Lệ cô vợ dã man#, #Fan CP vì muốn ăn đường mà có thể phân tích chi tiết# như chất phụ gia thêm vào không có gì đáng để nói.
Liên quan đến tên gọi “Chuột nhỏ”, fan không biết, còn Ôn Lệ biết vì tối hôm đó cô uống rượu say, không khống chế được cái miệng nên chọn một bài hát xong hát cho anh nghe. Mục đích để thổ lộ tình cảm của mình, Tống Nghiên đã lấy nó để đặt biệt danh cho cô.
Một giây trước Ôn Lệ còn thầm thấy may mắn vì Tống Nghiên không đăng đoạn video đó ra ngoài, dáng vẻ sau khi cô say rượu hát bài hát tỏ tình quá mất mặt đó chưa bị bại lộ. Kết quả chỉ vì một bài phân tích giúp các fan hiểu rõ của Bot Hằng Ngày đã khiến mọi người đặt trọng tâm chú ý lên biệt danh riêng này.
Do Ôn Lệ không cầm tinh con chuột, trước đây fan từng đặt và gọi bằng nhiều biệt danh khác nhau khi cô tham gia các chương trình gameshow, trong quá trình đóng phim cũng có. Một số cái có liên quan đến động vật nhưng không có cái nào liên quan đến chuột.
Khuôn mặt cô thuộc dạng đẹp mạnh mẽ và sắc sảo, tích cách thì vô tư, không thể tìm được chỗ nào có nét tương đồng để gắn với mấy chữ “Chuột nhỏ” đó.
Không ít người xem bài phân tích dài của Bot Hằng Ngày trên Weibo xong rồi chạy đến dưới khu bình luận bài Tống Nghiên hỏi.
[Tam Lực là chuột nhỏ vậy Mỹ Nhân, anh là gì? Mèo lớn ạ?]
Khoảng mấy phút sau, Tống Nghiên vẫn đang online trả lời một bình luận có nhiều like nhất.
Tống Nghiên trả lời: [Tôi là gạo]
Mới đầu, câu trả lời này khiến những người khác không hiểu ra sao, một loạt những bình luận trả lời là các dấu hỏi chấm, nhưng một lúc sau đã có fan phản ứng lại và kịp hiểu ra.
[!!!!! Hình như tôi hiểu rồi]
[Mấy chị em ơi, là chuột yêu gạo ớ]
[Dm dm dm dm chết mất]
[Mấy Bút Ký Tên còn nhỏ chưa từng nghe bài hát này có thể ra ngoài tìm kiếm, nghe xem sẽ biết nó có ý gì]
[Ôi vch! Quá cũ rích! Quá ngọt! Tôi là một con cún thích điều đó!]
[A a a a a anh ấy khoe kìa! Anh ngây thơ quá đi!]
[Tôi đoán thẳng luôn nhé, hôm đó sau khi Tam Lực uống say đã hát bài chuột yêu gạo cho Tống Nghiên nghe, cmn cần đoạn video đó tung ra ngoài!!]
Bị đoán chính xác việc xảy ra, tim trong ngực Ôn Lệ đập thình thịch, cô lập tức ném điện thoại ra xa.
Đáng sợ quá.
Trừ cái này ra, Mỹ Nhân Tống Nghiên đã ném nồi thành công khiến các fan chuyển dời chú ý sang bên cô.
Khu bình luận dưới bài đăng mới nhất của Ôn Lệ đang bị fan CP đến chiếm đóng.
[Hi, chuột nhỏ ~~]
[Kiến nghị xem từ Tống Nghiên, bộ phim tình cảm phát một lượng cơm chó lớn do Ôn Lệ diễn vai chính << Cô vợ dã man của tôi >>]
[Tam Lực chị đối xử không công bằng! Bọn em cũng muốn nghe bài chuột yêu gạo!]
[Dám say không dám nhận còn uy hiếp chồng mình, Tam Lực chị có tiền đồ ha]
[Giao video ra đây! Chống lại bạo lực gia đình!]
Trên Baidu trong mục những biệt danh của Ôn Lệ ngoài mấy cái như “Tam Lực”, “Tiểu Đà Tinh” đã quá quen thuộc thì có thêm hai cái nữa là “Chuột nhỏ” và “Cô vợ dã man”, Tống Nghiên cũng có thêm một cái là “Gạo.”
Tống Nghiên, người khởi xướng cho tất cả những chuyện này không những không thấy ân hận áy náy mà ngược lại Ôn Lệ đang rất tức giận vì mình bị tổn hại, tự nhiên rơi vào tay giặc. Cô chụp ảnh màn hình khu bình luận của mình gửi cho anh xem, rồi sao, cô nhận được câu trả lời nhẹ bẫng từ bên kia “Vợ chồng như một”.
Phiên dịch lại chính là “Muốn lên hotsearch cùng nhau lên, muốn mất mặt cùng nhau mất mặt.”
Ôn Lệ gửi tin nhắn thoại mắng sang.
“Chụp ảnh màn hình cuộc trò chuyện rồi đi cáo trạng với fan, Tống Nghiên em khinh thường anh!”
Tống Nghiên cũng trả lời bằng tin nhắn thoại.
Giọng nói mang theo tiếng cười nhẹ, vô cùng ngây thơ, nhưng không kém phần thiếu đòn.
“Em lại hung dữ với anh, anh muốn đăng Weibo tố cáo tiếp.”
“…….”
Ôn Lệ cười giễu cợt, người này bao nhiêu tuổi rồi không biết, fan là ba hay mẹ anh? Còn muốn đi tố tội với fan, ấu trĩ ngây thơ ngu ngốc.
Cô mở bằng loa điện thoại, Văn Văn ngồi trên ghế phó lái nghe được trọn vẹn cả câu của Tống Nghiên. Cô nàng cười đến mức liệt cả hai bên quai hàm, hai tay ôm chặt gò má, trong cổ họng phát ra những tiếng cười đè nén.
Ôn Lệ khó chịu: “Có gì mà buồn cười?”
“Em cười thầy Tống vì thấy ấy như đứa trẻ con ba tuổi.” Văn Văn cười tủm tỉm, “Mà sự trẻ con ấy chỉ xuất hiện khi ở trước mặt chị!”
Vẻ mặt Ôn Lệ hoảng sợ, ghét bỏ nói: “Anh ấy lớn như thế mà em bảo giống trẻ con? Văn Văn em không bị gì đấy chứ?”
Văn Văn: “……”
Bỏ đi, cô nàng không muốn giải thích, người thẳng như sắt thép có nói cũng không hiểu được đâu.
Ôn Lệ không hiểu tại sao Văn Văn giống đứa trẻ con, trong lòng cô đã gán cho Tống Nghiên hai chữ ‘ấu trĩ’ rất xứng đáng. Khi cô đến lớp học diễn xuất của thầy giáo, trong lúc tập diễn với thầy, cô nhìn lời thoại của vai diễn mà Tống Nghiên sẽ nói trong kịch bản, cô rất nghi ngờ Tống Nghiên với mấy suy nghĩ ngây thơ như mấy bạn trẻ đi mẫu giáo đó, không biết anh có thể diễn tốt vai đặc công mang hai thân phận để thực hiện nhiệm vụ của tổ chức giao, ẩn núp trong hang ổ của kẻ địch hay không.
Mãi đến tối khi về nhà tập diễn cùng anh, cô mới gạt phăng mấy suy nghĩ mình nghi ngờ đó, người là người, diễn là diễn. Tống Nghiên ngây thơ là vấn đề của bản thân anh ấy, chỉ cần không để sự ngây thơ đó ảnh hưởng đến vai mà anh đang diễn thì chỉ số hormone nam tính tính theo lũy thừa trong anh vẫn rất cao.
—
Một đêm trước làm tốt công tác chuẩn bị thử vai, tập diễn cùng Tống Nghiên đến tận rạng sáng mới ngủ. Sáng sớm thức dậy tập bài thể dục cung cấp khí thở, Ôn Lệ với tinh thần sảng khoái và tràn đầy năng lượng chuẩn bị xuất phát đến nơi thử vai.
Tống Nghiên hỏi cô sáng nay sau khi thử vai xong có muốn đi ăn trưa cùng nhau không, Ôn Lệ nghĩ một lúc, đồng ý.
Vừa bước ra đến cửa, cô thấy Tống Nghiên ăn mặc nghiêm chỉnh có vẻ như đang định đi ra ngoài, thấy là lạ hỏi: “Hôm nay anh đến rạp sớm vậy à?”
“Hôm nay rạp chiếu nghỉ tập thể.” Tống Nghiên nói, “Anh đi cùng em đến chỗ thử vai.”
Mấy năm đâu khi Ôn Lệ mới ra mắt, cô phải đi thử vai rất nhiều lần, nhiều nhất chỉ có người đại diện hoặc trợ lý đi cùng. Về sau cô càng ngày càng nổi tiếng nên không phải lo không có kịch bản diễn, không lo không có tài nguyên. Bình thường mấy bộ phim thần tượng không cần phải đi thử vai, nhà sản xuất đến công ty nói chuyện trực tiếp với ekip làm việc của cô, thỏa thuận xong thì đi chụp ảnh tạo hình luôn.
Bây giờ Tống Nghiên nói muốn đi cùng cô, tự nhiên cô có cảm giác mình như bạn nhỏ đến trường đi học, cảm giác mới lạ như được ba mẹ đưa đi học lớp mẫu giáo.
Quả nhiên đến lúc Tống Nghiên ngồi trên xe, cả Lục Đan và Văn Văn cũng rất ngạc nhiên.
Văn Văn ngơ ngác hỏi: “Hôm nay thầy Tống có hẹn với đạo diễn Cừu ạ?”
“Không có”, Tống Nghiên nói, “Đi cùng cô Ôn.”
Bảo sao không thấy anh đi cùng người đại diện, không thấy đi cùng trợ lý của mình, không những thế còn đi ké xe bảo mẫu của Ôn Lệ.
Lục Đan cười nói: “Đi cùng cũng tốt, đã lâu rồi Ôn Lệ mới đi thử vai một mình. Chị còn đang lo lắng nhỡ may đạo diễn Cừu yêu cầu thêm gì đấy sẽ khó, mà nếu em ở đấy thì có thể ra tay giúp Ôn Lệ.”
Ôn Lệ hừ hừ: “Em có phải người mới đâu, cần gì phải giúp? Bớt khinh thường người khác đi.”
Lục Đan rất hiểu cô, thản nhiên đáp trả: “Bà Tống, có chồng đi cùng còn không tốt à? Hôm nay đừng cãi ngang nữa được không?”
Ôn Lệ bị người đại diện nói trúng suy nghĩ trong lòng, bĩu môi, không nói gì nữa.
Cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tống Nghiên, sau đó ngạo mạn quay đầu sang chỗ khác.
Tống Nghiên mỉm cười, ra vẻ như không để ý nói: “Nếu em không thích anh đi cùng thì để anh xuống xe.”
Nói xong làm anh làm hành động chuẩn bị đứng dậy đi xuống.
“Ai nha không phải không thích.” Ôn Lệ quýnh lên, giữ chặt cánh tay anh theo bản năng, nói với lái xe, “Lái xe lái xe.”
Lục Đan và Văn Văn nhìn nhau, cho nhau biểu cảm ý bảo trong lòng hiểu rất rõ.
Tống Nghiên bật cười, vỗ nhẹ lên trán Ôn Lệ, chậc một tiếng.
“……”
Ôn Lệ không thèm để ý đến anh, im lặng lấy kịch bản ra che trước mắt, giả vờ như đang xem lại.
Địa điểm đạo diễn Cừu chọn để thử vai là một khách sạn, một nơi không giống với những nơi casting các vai diễn khác vì quá trình tuyển chọn diễn viên được tiến hành trong thầm lặng và bí mật. Không thông báo tuyển chọn cũng không công khai ra ngoài, trước đó địa điểm mà Tống Nghiên thử vai cũng là khách sạn này.
Chỉ một vai phụ nào đấy trong phim << Băng Thành >> thôi mã cũng có đến mấy chục người đến thử vai lận. Đương nhiên mấy diễn viên chính không sẽ không xếp thử vai cùng một chỗ với bọn họ.
Nhưng mà giới giải trí này vốn như miệng lọt gió lớn, trừ phi nó bị đè ép xuống hoặc bị bóp chết. Nếu không sẽ không có tin tức nào là không thể lọt ra ngoài dù chỉ chút xíu, từ lâu đã có mấy blogger tung dưa về phim, nói << Băng Thành >> là bộ phim có hai nam chính, do công ty truyền thông đứng đầu cả nước đứng ra sản xuất, đạo diễn tốt nhất, nhà sản xuất tốt nhất, biên kịch giỏi nhất, nhân viên tham gia làm phim tốt nhất. Còn lại hai vai diễn nữ phiên ba phiên bốn, bốn người hợp lại thành nhóm diễn viên chính trong phim. Đối với nữ diễn viên chuyên đóng phim điện ảnh hay chưa từng đóng thì nó là tài nguyên cao cấp nhất, như một miếng bánh mì lớn.
Tống Nghiên diễn vai nam chính trẻ trong đó, đã được định sẵn phiên hai, nam diễn viên phiên một là một diễn viên lâu năm, là ảnh đế, ra mắt đã mấy chục năm, cầm không biết bao nhiêu cái cúp.
Ôn Lệ đang cạnh tranh giành vai nữ chính phiên bốn, là vai sẽ đóng đôi có tuyến tình cảm với vai của Tống Nghiên. Trước đó từng có mấy nữ diễn viên đến tham gia thử vai, đạo diễn Cừu vẫn đang đắn đo suy nghĩ, mãi chưa thấy quyết định.
Blogger nào đó đưa tin gần đây Đường Giai Nhân về nước, rất có khả năng cô vì vai diễn này.
Liệt kê ra một lượt tất cả các diễn viên nữ nhưng không một ai nhắc đến Ôn Lệ. Cô đang đi theo con đường lưu lượng, tài nguyên trong tay cách cả một vách tường với << Băng Thành >>, nếu vai diễn chưa được quyết định mà đã tự tiện thông báo ra bên ngoài để các fan thích thổi phồng và đi khoe khoang. Không khéo nó sẽ khiến người qua đường không thích, cười cợt và chế nhạo.
Ôn Lệ mang kính râm đeo khẩu trang, cúi người xuống xe. Rốt cuộc thì vẫn không thể tránh, cô thấy trong lòng hơi căng thẳng.
Lên đến tầng được đoàn làm phim bao hết, cửa chỗ thử vai mở rất rộng, nhân viên dẫn cô đi thử tạo hình trước. Đạo diễn Cừu tương đối nghiêm khắc, mấy vai diễn quan trọng sẽ không cho các diễn viên mặc đồ riêng để thử vai, tạo hình rồi thử vai là một trong những phần để kiểm tra và đánh giá. Nhiều khi nó có tính quyết định hơn ngay cả bạn có kỹ thuật diễn, dùng ánh mắt nhìn trực quan tạo hình bên ngoài để biết nó có phù hợp với nhân vật không.
Theo lý mà nói hôm nay đến thử vai này chỉ có một mình cô nhưng lúc đi theo nhân viên vào trong cô lại thấy được một người khác đang được mấy người trang điểm vây xung quanh.
Đường Giai Nhân đã thay xong bộ sườn xám, nhà tạo hình đang giúp cô ấy xịt gôm để cố định kiểu tóc trên đầu. Thất có người vào nên thoáng nghiêng đầu ra cửa xem.
“Trước đây vì lịch trình bận rộn nên không có thời gian rảnh, vất vả lắm mới giành ra được hôm nay rảnh đến đây đee thử vai, không ngờ sẽ chạm mặt cô ở đây.” Cô ấy cười cười, đôi lông mày lá liễu hơi nhướn lên, giọng nói mềm mại dịu dàng, “Xin chào, Ôn Lệ.”
Ôn Lệ cũng không ngờ khi gặp cô ấy ở đây, lễ phép đáp lại: “Cô Đường, chào cô.”
“Không phải khách khí vậy đâu, cô là vợ của A Nghiên, tôi và cậu ta là bạn bè cũ, cô cứ gọi tôi là Giai Nhân như cậu ta là được.
Khi Đường Giai Nhân nói không hề thể hiện sự móc mỉa hay xoi mói nhưng Ôn Lệ nghe xong cứ thấy nó loanh quanh thế nào đấy.
Mặc kệ cô ấy có ý gì không, trước tiên cứ trả lời theo kiểu quái gở là được.
Ôn Lệ lắc đầu, dáng vẻ như “Tôi chỉ là cọng rơm thôi, không nhận nổi mấy vinh quang này” uyển chuyển trả lời: “Như vậy sao được, tôi là tôi, chồng tôi là chồng tôi, anh ấy gọi cô thế nào sao tôi có thể gọi cô Đường giống thế được? Không lẽ bình thường chồng tôi gọi tôi là honey thì cô cũng phải gọi tôi là honey giống anh ấy sao?”
Hình như không nghĩ đến cô sẽ dùng lý do này để từ chối, rõ ràng Đường Giai Nhân giật mình.
Ôn Lệ nói thêm mấy câu chào rồi đi vào phòng thay đồ thay quần áo, thay xong còn chuẩn bị trang điểm.
Đường Giai Nhân đã hoàn thành xong phần tạo hình, nhân viên dẫn cô ấy đến chỗ đạo diễn Cừu.
Khí chất trên người cô ấy thiên về kiểu cổ điển, dáng người nhỏ nhắn, trên mặt trang điểm theo kiểu xưa khiến cả người nhìn trong trẻo nhưng lạnh lùng quyến rũ. Trên đường đi đến chỗ đạo diễn Cừu, các nhân viên đi ngang qua ai cũng khen một câu.
Không tiện đi vào phòng tạo hình trang điểm chuyên dụng của nữ diễn viên, từ lúc đầu bước vào khách sạn Tống Nghiên và Ôn Lệ đã chia nhau ra đi thành hai hướng. Tống Nghiên đang nói chuyện với đạo diễn Cừu ở trong phòng, nghe ông ấy nói mới biết hôm nay Đường Giai Nhân cũng rảnh nến đến đây thử vai.
Hôm nay, một trong những ông sếp bên phía công ty đầu tư cũng có mặt ở đây, anh ta chỉ biết hôm nay có hai nữ diễn viên đến thử vai này, vẻ mặt tò mò hỏi: “Hôm nay hai diễn viên đến thử vai đều là những diễn viên hàng đầu trong giới phải không? Không biết ai sẽ tốt hơn?”
“Cái này không đơn giản, để xem Đình Phong đi.” Phó đạo diễn chỉ chỉ Tống Nghiên, “Vai này là một đôi với vai cậu ấy diễn, đến lúc đó để cậu ấy nhìn xem thấy ai xứng hơn thì sẽ biết là người nào tốt hơn thôi?”
———–
Tác giả :
Đồ Dạng Tiên Sâm