Vợ Chồng Siêu Sao Hơi Ngọt
Chương 31
Từ Lệ vừa mới trở về từ phòng tập nhảy. Để nhảy thuần thục bài hát chủ đề, cậu đã luyện tới mức đầu đầy mồ hôi, toàn thân thì mỏi nhừ, dù vậy cậu vẫn kém xa các thực tập sinh có nền tảng vũ đạo trong lớp.
Thầy/cô giáo thấy cậu ‘chôn chân’ trong phòng tập cả một ngày, đến cơm trưa cũng chưa đụng, thương tình nên bảo cậu về tắm rửa rồi nghỉ ngơi một chút, đến buổi tối thì tới tập tiếp.
Về tới phòng, Từ Lệ ngại mùi mồ hôi trên người mình quá nặng, không muốn nằm trên giường, nên đành ngồi một bên chơi điện thoại chờ bạn cùng phòng tắm rửa.
Camera trong ký túc xá của thực tập sinh đang được bật. Chương trình đã thống nhất buổi trưa hoặc buổi tối là thời gian nghỉ ngơi, chỉ cần có người trong phòng những lúc này thì sẽ bật camera để phát trực tiếp.
Từ Lệ nằm dài trên bàn im lặng chơi điện thoại, phần tóc mai ướt nhẹp dính vào trán, phần đỏ ứng hai bên gò má do phải luyện tập với cường độ cao trong nhiều giờ vẫn chưa tan hết.
Vốn sở hữu vẻ ngoài nho nhã yếu ớt lại tuấn tú, nên khi cậu vùi nửa khuôn mặt vào cánh tay im lặng chơi di động, hệt như một nam sinh ngoan ngoãn.
[Á à, bắt được con trai đang chơi trộm điện thoại nhá!!!!]
[Hu hu hu hu con tôi ngoan quá đi]
[Con trai Lê của chúng ta không có nền tảng vũ đạo nên phải vất vả tập luyện quá qwq]
[Mong chờ màn biểu diễn ca khúc chủ đề của con trai quá!!!!]
Từ Lệ đang chơi điện thoại với vẻ mặt vô cảm, đột nhiên điện thoại rung rung mấy cái, không biết nhận được tin nhắn gì, màn ảnh đang livestream chỉ quay được hình ảnh tay đang cầm điện thoại, người xem không biết cậu đang xem gì.
Nhưng mà có thể nghe thấy tiếng.
Đó là âm thanh của một app chuyên chỉnh sửa video, nhạc nền cực kỳ đáng yêu.
[Không ngờ con trai Lê lại dám xem lén cô gái khác sau lưng chúng ta!!!!]
[Mau nói cho mẹ biết đó là ai!]
[Hừ, đúng là đàn ông]
Kết quả sau khi Từ Lệ xem xong video đó, khuôn mặt đang không có biểu cảm đột nhiên thay đổi, cau mày, môi méo xệch, miệng phát ra tiếng cười khinh bỉ level max.
Ánh mắt ghét bỏ kia như muốn tràn qua cả màn ảnh phát trực tiếp.
[Đúng là trai thẳng ha ha ha ha ha ha ha ha]
[Tốt lắm, do mẹ hiểu lầm con, quả nhiên con không làm mẹ thất vọng]
[Đau lòng thay chị hotgirl mạng đó ha ha ha ha ha ha ha ha]
Heo: “Dựng thẳng ngón giữa.jpg”
Heo: “Em biết nhảy ca khúc chủ đề không, đồ ngốc?”
Heo: “Cửa lớp F sẽ mở rộng chào đón em đến.”
Từ Lệ: “Nôn.jpg”
Heo: “Đồ chó con không có mắt nhìn”
Heo: “Đáng đời em phải sống cuộc sống nhạt nhẽo.”
Cảm giác bực mình dần tiêu biến. Trong lúc Từ Lệ đang tìm meme nào đấy trong kho nhãn dán để chuẩn bị tiến thêm một bước trên đường chọc tức chị mình, thì Ôn Lệ gửi tin nhắn đến.
Heo: “Không phải em đang trốn trong WC chơi điện thoại đấy chứ?”
Heo: “Cẩn thận chị đi báo với tổ chương trình em giấu điện thoại.”
Từ Lệ: “Chị đi cáo trạng đi, em giấu mười cái điện thoại đấy.”
Từ Lệ: “Hơn nữa em chơi công khai, chị tưởng ai cũng thích trốn trong WC chơi điện thoại như chị à?”
Heo: “?? Em không biết trong ký túc xá em ở có camera quay để phát trực tiếp?”
Heo: “Em chờ người đến tịch thu điện thoại của em đi.”
Heo: “Có phải lúc em chui ra ngoài nhỡ để lại đầu óc trong bụng mẹ chị rồi không?”
Lúc này bạn cùng phòng Vương Diệc Nguyên đi ra từ phòng tắm, vừa lau cái đầu ẩm ướt vừa nói chuyện với Từ Lệ: “Mình tắm xong rồi, cậu vào đi.”
Mặt Từ Lệ đen xì: “Phòng ký túc xá chúng ta có lắp camera quay phát sóng trực tiếp à?”
“Đúng rồi, không thì cậu nghĩ tại sao mình phải mặc kín mít sau mỗi lần tắm.” Nói xong Vương Diệc Nguyên đi thẳng đến trước máy quay để chào hỏi, “Hello.”
Đương nhiên cậu ta không nhìn thấy những câu trả lời của mọi người đang xem trực tiếp.
[Hello làm phiền Nguyên Nhi nói cho đứa con ngốc kia của tôi biết: lần sau có tham gia show nào thì việc đầu tiên cần làm đó là xem kỹ nội dung hợp đồng]
[Ha ha ha ha ha ha ha ha con trai ngốc]
[Tôi biết ngay mà, không hiểu sao con trai mình không sợ chơi điện thoại ngay trong phòng, ba ngày bị thu đến bốn cái, hóa ra con trai không biết phòng ký túc lắp camera để livestream]
Quả nhiên giây tiếp theo, có tiếng gõ cửa vang lên.
Lúc nhân viên chương trình đến thu di động còn tiện thể hỏi thêm: “Vừa nãy lấy điện thoại ra xem cô gái nào đấy?”
Từ Lệ mím môi, thản nhiên đáp: “Không xem ai cả.”
“Đều là con trai, tôi hiểu mà.” Nhân viên dùng giọng trêu chọc, vỗ bả vai cậu, “Đợi quay chương trình xong lại xem tiếp cũng không muộn.”
Từ Lệ: “…”
Chờ cho nhân viên rời đi, Từ Lệ không còn mặt mũi đối mặt với máy quay, nhanh chóng phi vào tắm rửa, sau khi ra ngoài lập tức kéo Vương Diệc Nguyên đến phòng tập nhảy.
Trên đường tới phòng tập, Vương Diệc Nguyên vịn vai cậu hỏi: “Nãy cậu xem video về ai đấy? Anh em với nhau, mình giữ bí mật giúp cậu.”
Hai người ký hợp đồng cùng một công ty, lại là bạn bè học đàn ghi-ta cùng nhau, Từ Lệ không cần gì phải giấu cậu ta, nói thẳng: “Ôn Lệ.”
“Ôn Lệ? Ôi má ơi cậu cũng là fan cô ấy hả? Thế sao lúc quay tập đầu phản ứng của cậu bình thản quá vậy.” Vương Diệc Nguyên nheo mắt suy nghĩ một lát, “Úi, cậu ngại hả?”
Từ Lệ xem thường: “Không phải mình chủ động xem, là do……”. Nửa câu sau không sao thốt lên được, cậu đành từ bỏ việc giải thích, “Cậu thích nghĩ thế nào thì nghĩ.”
Vương Diệc Nguyên đặt hai tay lên trái tim, nở nụ cười thân thiện: “Cậu yên tâm, mình sẽ không loan tin bậy bạ đâu. Mình sẽ bảo vệ tốt tâm tư của chàng trai thuần khiết hay ngượng ngùng này giúp cậu.”
Từ Lệ: “…Bảo vệ cái đầu cậu.”
“Cậu xem video nào của cô ấy thế? Video cổ trang kia à? Hay cái video cô ấy nhảy trong chương trình.”
Từ Lệ nhớ lại nội dung cay mắt của đoạn video kia, giọng nói lạnh nhạt: “Tỏ vẻ đáng yêu làm nũng.”
Đột nhiên Vương Diệc Nguyên trợn trhai mắt, lay bả vai Từ Lệ: “Thật không, mình cũng muốn xem, cậu còn điện thoại nào chưa bị phát hiện không, đợi lúc nào về chúng ta vào WC xem nhé?”
“Cậu kích động vậy để làm gì?” Từ Lệ bị lay đến đau, ngữ khí khó chịu, “Cái đó thì có gì đẹp.”
“Người anh em, mình nói này cậu giả bộ quá đi mất, làm fan của cô Ôn có gì mất mặt đâu, là đàn ông phải thành thật biết không?” Vương Diệc Nguyên hừ một tiếng, lý lẽ hùng hồn, “Mình xem Thế Gian Có Người, ngay cả đàn anh lớn có cấp bậc ảnh đế như Tống Nghiên còn không kháng cự được, mình không tin còn người đàn ông nào khác có thể miễn dịch với dáng vẻ đáng yêu làm nũng của cô Ôn Lệ, có phải lúc nãy cậu xem đã suýt chút nữa chảy máu mũi không?”
Anh A Nghiên không chống đỡ được á?
Từ Lệ nói chắc như đinh đóng cột: “Không thể nào, anh ấy không giống mấy người đàn ông nông cạn như các cậu.”
“Không nhất thiết phải dìm nhau như vậy đâu nhá. Tuy rằng mình phải công nhận là đàn ông như nhau mà khoảng cách giữa mình và Tống Nghiên dài hàng trăm km, nhưng cái gì mà không thể nào, không tin thì cậu thử xem chương trình kia đi.” Vương Diệc Nguyên bĩu môi, “Mình từng gặp fan nam thích giả bộ, nhưng chưa thấy người nào thích giả vờ như cậu.”
“…Đã nói là không phải fan cô ấy mà.”
“Thế sao cậu trốn trong ký túc xá xem video của cô ấy?”
“…”
Không giải thích rõ được, Từ Lệ cũng lười nói tiếp với cậu ta, đi thẳng về phía trước.
Vương Diệc Nguyên lại đuổi theo cậu, lải nhải liên tục bên tai cậu: “Nè nếu chúng ta trụ lại được ở những vòng sau, có phần sân khấu hợp tác với các mentor, cậu có chọn cô Ôn không? Cậu có muốn nhảy điệu tình yêu nóng bỏng với cô ấy không?”
Mặt Từ Lệ tái mét, đứng sững tại chỗ.
Vương Diệc Nguyên: “Anh em sao đấy? Hưng phấn quá mức à?”
Từ Lệ che miệng, ngữ điệu yếu ớt: “Đừng nói nữa, mình muốn nôn.”
Vương Diệc Nguyên: “…”
Hai người đến phòng tập đã thấy mấy thực tập sinh được chọn vào lớp A đã ở đó, bọn họ đang dạy mấy thực tập sinh ở lớp khác nhảy. Vương Diệc Nguyên kéo Từ Lệ vọt vào trong đám người để gia nhập lớp học miễn phí.
Tập được một lúc, một số thực tập sinh lớp C vì quá mệt nên ngồi phịch trên mặt đất. Để khích lệ tinh thần các anh em, các thực tập sinh lớp A đang phụ trách làm thầy giáo vỗ tay vài cái: “Nào nào nào, các anh em mau lấy lại tinh thần, có muốn thể hiện được dáng vẻ đẹp trai nhất khi nhảy của mình cho cô Ôn xem không.”
Nghe xong, mấy thực tập sinh lập tức đứng phắt dậy như cá chép vọt hồ.
Vương Diệc Nguyên đánh mắt sang Từ Lệ, thấy sau khi cậu nghe câu nói ấy thì cả người mềm nhũn, không thấy sự nhiệt tình đâu.
“…”
Trong khoảnh khắc đó, cậu ta không phân biệt được người anh em của mình là fan hay antifan.
Lúc nghỉ ngơi, Vương Diệc Nguyên lặng lẽ dịch sang chỗ Từ Lệ, Từ Lệ liếc mắt nhìn cậu ta, lạnh lùng ra lệnh: “Không được nói chuyện liên quan Ôn Lệ.”
Vương Diệc Nguyên vốn định tám về chủ đề này, bây giờ mong muốn bị đánh bay, cậu đứng ngơ một hồi lâu, ngơ ngẩn hỏi: “……Vậy nói chuyện về ai? Nói về tiền bối Tống Nghiên nhá?”
Từ Lệ không để tâm lắm: “Nói chuyện gì về anh ấy?”
Vương Diệc Nguyên chọn bừa cái đề tài: “Hả? Nói cái gì…..Nói xem tại sao cậu cảm thấy tiền bối Tống không giống chúng ta? Chẳng lẽ cậu là fan CP hả?”
Từ Lệ bĩu môi: “Không phải.”
Cậu ngả người nằm xuống đất, nhắm mắt nhớ lại trước kia.
Trước kia, thành tích các môn văn hóa của Từ Lệ không tốt lắm. Bởi vì trong nhà đã có Ôn Lệ đi theo con đường nghệ thuật, cho nên ông ngoại và cậu không hề hài lòng việc cho cậu học âm nhạc, muốn trau dồi thêm kiến thức văn hóa cho cậu.
Sự phản nghịch của Từ Lệ đã khiến nhiều thầy/cô giáo phải rời đi.
Cuối cùng ông ngoại nói: Đừng tìm người lớn tuổi, không có đề tài nói chuyện với Tiểu Lệ, tìm một người trẻ tuổi ấy.
Sau này anh Bách Sâm nói mình có một người bạn, thành tích học tập cả năm đứng đầu khóa, có thể giới thiệu đến đây làm gia sư, đúng lúc có thể giúp cậu ấy kiếm thêm tiền sinh hoạt phí, sau đó anh A Nghiên đến.
Người anh đẹp trai kiệm lời, vóc dáng rất cao, dáng người rắn rỏi, lúc ấy Từ Lệ mới là đứa trẻ nhỏ, nhìn anh chỉ thấy rất đẹp trai.
Mấy đứa nhỏ thường có cảm giác khuất phục trước các anh trai có khí phách.
Anh không giống với mấy người thầy/cô gia sư trước đó, giảng đề rất kiên nhẫn, cũng không thở dài lắc đầu ngao ngán với cậu. Tuy rằng Từ Lệ ghét giờ học phụ đạo, nhưng lại rất thích nghe anh nói.
Có mấy lần anh A Nghiên đến đụng phải chị cậu, nhưng anh ấy không bao giờ cho chị cậu nhiều hơn một cái liếc mắt.
Đây lần đầu tiên trong đời Từ Lệ gặp người con trai không thích chị cậu như mình.
Có hôm ở trường học Ôn Lệ tổ chức lễ biểu diễn nghệ thuật, lớp của chị ấy phải chuẩn bị tiết mục khiêu vũ, Ôn Lệ mang trang phục diễn từ trường về mặc ở nhà, cố ý đi lòng vòng xung quanh nhà để khoe với mọi người.
Dì giúp việc trong nhà nói đẹp, ông ngoại cũng nói đẹp, đến cả cậu cũng nói đẹp.
Ôn Lệ năm mười sáu tuổi mặc bộ váy dài thướt tha, vì để tiện khiêu vũ mái tóc dài rối tung được túm búi gọn lại ở trên đầu, đứng trước cửa phòng Từ Lệ, ngửa đầu như một con công xanh kiêu ngạo.
“Em trai, chị đẹp không?”
Từ Lệ nói không đẹp
Ôn Lệ tức giận gõ vào đầu cậu, trước khi rời đi cố ý đưa mắt nhìn Tống Nghiên nãy giờ không nói gì, mang theo tia hy vọng nhỏ nhoi hỏi anh: “Đàn anh, anh cảm thấy đẹp không?”
Tống Nghiên vội vàng dịch chuyển tầm mắt, nhỏ giọng nói: “Cũng bình thường.”
Từ Lệ lập tức trêu: “Bình thường nghĩa là không đẹp!!!”
Trước mặt thắng nhóc em trai trời đánh và đàn anh, lòng tự tin của Ôn Lệ bị đả kích, trừng mắt nhìn hai người, căm giận rời đi.
Khoảng thời gian còn lại của buổi học, Tống Nghiên – người luôn người nghiêm túc và có trách nhiệm thế mà suy nghĩ nửa ngày cũng không ra một đề toán Olympic cấp tiểu hoc, hơn mười phút trôi qua vẫn chưa giải được một đề nào.
Hình như Tống Nghiên cũng nhận ra mình không tập trung, ôm trán thở dài.
Từ Lệ tức giận, oán trách chị mình, đều tại chị tự dưng xông vào phòng, dọa đến anh A Nghiên rồi!!
Dù sao từ lúc đó Từ Lệ xác định được, Tống Nghiên giống cậu, là người quan trọng tâm hồn bên trong. Cho dù vẻ ngoài của chị cậu có đẹp đến đâu cũng vô dụng, tính tình ương bướng khó hầu hạ, còn lâu cậu với anh A Nghiên mới thích.
Từ Lệ: “Không giống là không giống, mình nhìn ra được.”
Vương Diệc Nguyên thấy buồn cười: “Được rồi, nếu đúng như cậu nói vậy tại sao hai người họ lại kết hôn?”
Là người hiểu rõ tình hình, ngữ khí Từ Lệ mang vẻ bí hiểm: “Cậu thì biết cái gì.”
Cho dù cậu gửi video kia cho anh A Nghiên, chắc chắn thái độ của anh ấy cũng giống hệt như cậu thôi.
Lại nghĩ đến dáng vẻ chị mình tỏ vẻ đáng yêu làm nũng trong đoạn video kia, Từ Lệ tức khắc rùng mình.
Sau khi trở về kí túc xá vào rạng sáng, Từ Lệ chạy thẳng vào nhà vệ sinh, lén lút lấy cái điện thoại thứ sáu của mình ra gửi tin nhắn WeChat cho Tống Nghiên.
Từ Lệ: “Hôm nay chị em gửi cho em một video đáng yêu làm nũng cực kỳ cay mắt.”
Anh A Nghiên: “Gửi sang anh xem”
Từ Lệ: “Không được, em sợ làm cay luôn cả mắt anh, kiểu tra tấn này để một mình em chịu là được rồi.”
Từ Lệ: “Anh, anh không cần phải cảm ơn em đâu.”
Tống Nghiên: “…”
Người đàn ông nằm ngửa trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà một lúc lâu lại nghiêng đầu nhìn Ôn Lệ.
Hôm nay Ôn Lệ về nhà rất muộn. Vì phải tập luyện cả ngày nên cả người cô mỏi nhừ, tắm rửa xong cái lăn ra giường ngủ.
“Cô Ôn.”
Không trả lời.
“Đàn em.”
Vẫn không trả lời.
Cũng không biết trong lúc ngủ Ôn Lệ mơ thấy cái gì, miệng lẩm bẩm mấy câu: “Có con mèo nhỏ như tôi, mỗi ngày anh ¥%@#¥#¥...”
Tống Nghiên nhíu mày: “Cái gì?”
“Mấy giờ về nhà…..”
Tiếng quá nhỏ, Tống Nghiên nghe không rõ, giơ tay sờ sờ sau gáy cô, ngữ khí trầm thấp: “…..Rốt cuộc là video gì, con mèo nhỏ là sao.”
—–
Nội dung tập hai của chương trình << Vi Thành Đoàn >> chủ yếu là kiểm tra ca khúc chủ đề rồi phân lớp lại, thêm cả việc lập danh sách những người được chọn cho buổi công diễn đầu tiên nhờ vào điểm thành tích lúc phân lớp.
Qua cuộc họp tạm thời, tổ chương trình Thế Gian Có Người đã thống nhất được kịch bản tập bốn, cũng không có thay đổi gì nhiều, các khách mời vẫn đi quay ngoại cảnh. Chuyện ly hôn của Trịnh Tuyết và Hứa Minh dạo gần đây đã mang lại độ hot cho chương trình, số lượng người xem đã tăng lên đáng kể sau khi tập ba được phát sóng, vì vậy phải sớm ghi hình tập bốn.
Để tìm được đôi khách mời bổ sung trong khoảng thời gian ngắn, tổ chương trình đề cử chọn một kiểu khách mời khác.
Là kiểu vợ chồng thực tập.
Hiện nay có rất nhiều gameshow làm về mảng tình yêu, việc ship CP cũng loạn xì ngầu lên. Chương trình dành cho vợ chồng tham gia lại muốn tìm hai nghệ sĩ đến giả làm vợ chồng, đoán chừng đến lúc đó hai người buộc chặt CP lại tạo thành một trận gió tanh mưa máu.
Nhưng gameshow ấy mà, phải là phải gió tanh mưa máu mới hay.
Khi nhìn thấy hai cái tên sẽ đến làm vợ chồng thực tập, Ôn Lệ nghĩ rằng đây đúng là sự kết hợp trong mơ.
Không ngờ hai người tham gia lại là hai mentor chương trình << Vi Thành Đoàn >>, Nghiêm Chuẩn và Tề Tư Hàm.
Nghiêm Chuẩn là điển hình cho kiểu sao trẻ hút fan dựa vào khuôn mặt. Về mảng ghép CP thì chỉ có hơn chứ không kém Ôn Lệ, nhưng chỉ toàn là phối hợp để tạo hiệu ứng couple. Bản thân anh ta có rất ít tai tiếng nên dù hợp tác với nghệ sĩ nữ để tham gia chương trình vợ chồng, khả năng fan sập nhà* không cao.
(*) Từ SẬP NHÀ (塌房) trong giới giải trí chỉ chuyện yêu đương của idol mình thích bị khui ra làm trái tim tan vỡ, tương tự như thấy cảnh căn nhà do mình dốc sức xây nên bị đổ sập vậy. Từ sập nhà thường dùng cho chuyện yêu đương, nhưng cũng dùng luôn cho những idol/minh tinh bị bóc phốt chuyện xấu, trái với hình tượng vốn được xây dựng nên của họ, khiến fans thất vọng.
Tề Tư Hàm là idol có đông fan, tham gia mấy chương trình kiểu này rõ ràng là muốn xào couple, khả năng bị mắng cực kỳ lớn.
Nhưng cô ấy vẫn đồng ý lời mời từ chương trình.
Lúc đăng bài thông báo lên Weibo, cô không chỉ tag riêng người sẽ hợp tác với mình là Nghiêm Chuẩn, còn đặc biệt tag Ôn Lệ.
Tề Tư Hàm: “Thế Gian Có Người, dẫu đắng cay vẫn ngọt bùi!! Mong được giúp đỡ nhiều hơn @Nghiêm Chuẩn!!”
Sau đó dưới khu bình luận cố ý tag Ôn Lệ.
[A a a a a a a cô Ôn, em đến đây! @Ôn Lệ Litchi]
Cô ấy vừa mới tag xong, fan bạn trai của Tề Tư Hàm lập tức thả tim lớn.
[Người đu idol thành công nhất trong giới —– Tề Tư Hàm]
[Đu idol đến tận chỗ vợ chồng người ta luôn, không hổ là Tề Tư Hàm]
Bảy tỏ tình cảm rõ ràng như vậy, nói chung Ôn Lệ không thể không nể mặt Tề Tư Hàm, bình luận dưới bài đăng Weibo cô ấy, “Hoan nghênh hoan nghênh, đến chơi cùng nhau [đáng yêu]”
Trả lời xong, cô thấy dưới bình luận cô để lại mọi người liên tục tag tên Tống Nghiên vào.
[Vợ gặp nguy, quay về khẩn cấp @Tống Nghiên]
[Vợ anh muốn cùng fan của mình chơi bách hợp @Tống Nghiên]
[Tống Nghiên: Vợ có thể cho anh ít tiền không? Anh muốn nhuộm chỗ trên đầu thành màu xanh]
Nhưng mà dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Ôn Lệ, Tống Nghiên không để ý đến những bình luận cố ý tag mình đó, tránh việc tạo thêm niềm vui mới cho nhóm người ở trên mạng.
Lúc này trong trường quay lớn, một nhóm thực tập sinh vừa mới kiểm tra ca khúc chủ đề xong, bốn mentor đang ở trên sân khấu công bố thành tích mới. Ôn Lê ngồi trong phòng trang điểm ở hậu trường, cô vừa thay váy xong đang đợi stylist buộc tóc hai bên cho cô.
Lợi ích của việc có đội ngũ tạo hình đỉnh nhất là dù tạo hình thành kiểu thiếu nữ thì cũng không nhìn ra bất cứ sự ô dề nào.
Ôn Lệ nhìn mình trong gương, véo véo làn da đầy collagen nhờ vào kỹ thuật trang điểm của chị tạo hình.
Hôm nay cô mặc váy hồng ngắn đến đầu gối, phối hợp với nó là đôi tất và áo sơ mi màu trắng, chỗ cổ áo được trang trí thêm nơ con bướm, còn tô vẽ trên mặt kiểu trang điểm người ta gọi là thiếu nữ hoa anh đào.
“Chị, chị đáng yêu lắm luôn.” Văn Văn lấy điện thoại ra, “Chị muốn chụp ảnh không? Em chỉnh sửa giúp chị xong đăng lên Weibo?”
Ôn Lệ quả quyết từ chối: “Không muốn!”
“…..Tại sao ạ? Đáng yêu lắm mà.” Văn Văn tủi thân nói.
Vẻ mặt Ôn Lệ như không còn gì để tiếc: “Em không hiểu đâu.”
Hôm nay lúc mới bắt đầu ghi hình, cô đã đến thương lượng trước với đạo diễn việc khi phát sóng thì cắt màn biểu diễn của cô đi. Tuy rằng đạo diễn tỏ vẻ cực kỳ không muốn, nhưng Ôn Lệ đã sử dụng thủ đoạn để uy hiếp ông “Nếu ông không cắt thì tôi không quay nữa”. Cuối cùng đạo diễn đành phải đồng ý không phát sóng đoạn đó, mà biên tập lại rồi ghép nó vào video những chi tiết thú vị và chiếu sau tập tập chính.
Thà biên tập lại thành một đoạn ngắn còn hơn phát sóng nó trong tập chính, ít nhất thì không bị ‘chết’ quá khó coi, Ôn Lệ đồng ý.
Cô còn cố ý tìm Tống Nghiên để dò hỏi phong phanh.
Ôn Lệ: “Bình thường anh không hay xem mấy show tuyển chọn idol nam nhỉ?”
Tống Nghiên: “Không xem.”
Tống Nghiên: “Trừ khi cô Ôn rất hy vọng anh xem.”
Ôn Lệ: “Không đâu, mong thầy Tống tiếp tục giữ vững nguyên tắc.”
Tống Nghiên: “Được.”
Từ “Được” này của Tống Nghiên nghe thì có vẻ đồng ý rồi nhưng mà Ôn Lệ cứ thấy nó sai sai sao ấy.
Lúc này, cách trường quay ghi hình show tuyển chọn mấy km, toàn bộ tổ quay phim A và D của chương trình Thế Gian Có Người đang chuẩn bị xuất phát, mấy chiếc xe nối đuôi nhau di chuyển về hướng trường quay của show tuyển chọn.
Trong đó, tổ quay phim A là tổ phụ trách quay Tống Nghiên và Ôn Lệ, còn tổ D còn lại phụ trách quay đôi khách mời mới.
Bởi vì khách mời của << Vi Thành Đoàn >> và << Thế Gian Có Người >> có độ trùng lập cao, nên sếp của hai bên đã quyết định cho hai chương trình cọ nhiệt độ với nhau, tiện thể mượn chương trình của đối phương để tạo độ hot, tính toán chuyện hợp tác lâu dài.
Trên xe bảo mẫu, người cầm máy quay đảm nhận việc quay Tống Nghiên hỏi vấn đề đã có sẵn trong kịch bản: “Thầy Tống, anh có mong chờ việc đến thăm trường quay hôm nay của chúng ta không?”
Thầy/cô giáo thấy cậu ‘chôn chân’ trong phòng tập cả một ngày, đến cơm trưa cũng chưa đụng, thương tình nên bảo cậu về tắm rửa rồi nghỉ ngơi một chút, đến buổi tối thì tới tập tiếp.
Về tới phòng, Từ Lệ ngại mùi mồ hôi trên người mình quá nặng, không muốn nằm trên giường, nên đành ngồi một bên chơi điện thoại chờ bạn cùng phòng tắm rửa.
Camera trong ký túc xá của thực tập sinh đang được bật. Chương trình đã thống nhất buổi trưa hoặc buổi tối là thời gian nghỉ ngơi, chỉ cần có người trong phòng những lúc này thì sẽ bật camera để phát trực tiếp.
Từ Lệ nằm dài trên bàn im lặng chơi điện thoại, phần tóc mai ướt nhẹp dính vào trán, phần đỏ ứng hai bên gò má do phải luyện tập với cường độ cao trong nhiều giờ vẫn chưa tan hết.
Vốn sở hữu vẻ ngoài nho nhã yếu ớt lại tuấn tú, nên khi cậu vùi nửa khuôn mặt vào cánh tay im lặng chơi di động, hệt như một nam sinh ngoan ngoãn.
[Á à, bắt được con trai đang chơi trộm điện thoại nhá!!!!]
[Hu hu hu hu con tôi ngoan quá đi]
[Con trai Lê của chúng ta không có nền tảng vũ đạo nên phải vất vả tập luyện quá qwq]
[Mong chờ màn biểu diễn ca khúc chủ đề của con trai quá!!!!]
Từ Lệ đang chơi điện thoại với vẻ mặt vô cảm, đột nhiên điện thoại rung rung mấy cái, không biết nhận được tin nhắn gì, màn ảnh đang livestream chỉ quay được hình ảnh tay đang cầm điện thoại, người xem không biết cậu đang xem gì.
Nhưng mà có thể nghe thấy tiếng.
Đó là âm thanh của một app chuyên chỉnh sửa video, nhạc nền cực kỳ đáng yêu.
[Không ngờ con trai Lê lại dám xem lén cô gái khác sau lưng chúng ta!!!!]
[Mau nói cho mẹ biết đó là ai!]
[Hừ, đúng là đàn ông]
Kết quả sau khi Từ Lệ xem xong video đó, khuôn mặt đang không có biểu cảm đột nhiên thay đổi, cau mày, môi méo xệch, miệng phát ra tiếng cười khinh bỉ level max.
Ánh mắt ghét bỏ kia như muốn tràn qua cả màn ảnh phát trực tiếp.
[Đúng là trai thẳng ha ha ha ha ha ha ha ha]
[Tốt lắm, do mẹ hiểu lầm con, quả nhiên con không làm mẹ thất vọng]
[Đau lòng thay chị hotgirl mạng đó ha ha ha ha ha ha ha ha]
Heo: “Dựng thẳng ngón giữa.jpg”
Heo: “Em biết nhảy ca khúc chủ đề không, đồ ngốc?”
Heo: “Cửa lớp F sẽ mở rộng chào đón em đến.”
Từ Lệ: “Nôn.jpg”
Heo: “Đồ chó con không có mắt nhìn”
Heo: “Đáng đời em phải sống cuộc sống nhạt nhẽo.”
Cảm giác bực mình dần tiêu biến. Trong lúc Từ Lệ đang tìm meme nào đấy trong kho nhãn dán để chuẩn bị tiến thêm một bước trên đường chọc tức chị mình, thì Ôn Lệ gửi tin nhắn đến.
Heo: “Không phải em đang trốn trong WC chơi điện thoại đấy chứ?”
Heo: “Cẩn thận chị đi báo với tổ chương trình em giấu điện thoại.”
Từ Lệ: “Chị đi cáo trạng đi, em giấu mười cái điện thoại đấy.”
Từ Lệ: “Hơn nữa em chơi công khai, chị tưởng ai cũng thích trốn trong WC chơi điện thoại như chị à?”
Heo: “?? Em không biết trong ký túc xá em ở có camera quay để phát trực tiếp?”
Heo: “Em chờ người đến tịch thu điện thoại của em đi.”
Heo: “Có phải lúc em chui ra ngoài nhỡ để lại đầu óc trong bụng mẹ chị rồi không?”
Lúc này bạn cùng phòng Vương Diệc Nguyên đi ra từ phòng tắm, vừa lau cái đầu ẩm ướt vừa nói chuyện với Từ Lệ: “Mình tắm xong rồi, cậu vào đi.”
Mặt Từ Lệ đen xì: “Phòng ký túc xá chúng ta có lắp camera quay phát sóng trực tiếp à?”
“Đúng rồi, không thì cậu nghĩ tại sao mình phải mặc kín mít sau mỗi lần tắm.” Nói xong Vương Diệc Nguyên đi thẳng đến trước máy quay để chào hỏi, “Hello.”
Đương nhiên cậu ta không nhìn thấy những câu trả lời của mọi người đang xem trực tiếp.
[Hello làm phiền Nguyên Nhi nói cho đứa con ngốc kia của tôi biết: lần sau có tham gia show nào thì việc đầu tiên cần làm đó là xem kỹ nội dung hợp đồng]
[Ha ha ha ha ha ha ha ha con trai ngốc]
[Tôi biết ngay mà, không hiểu sao con trai mình không sợ chơi điện thoại ngay trong phòng, ba ngày bị thu đến bốn cái, hóa ra con trai không biết phòng ký túc lắp camera để livestream]
Quả nhiên giây tiếp theo, có tiếng gõ cửa vang lên.
Lúc nhân viên chương trình đến thu di động còn tiện thể hỏi thêm: “Vừa nãy lấy điện thoại ra xem cô gái nào đấy?”
Từ Lệ mím môi, thản nhiên đáp: “Không xem ai cả.”
“Đều là con trai, tôi hiểu mà.” Nhân viên dùng giọng trêu chọc, vỗ bả vai cậu, “Đợi quay chương trình xong lại xem tiếp cũng không muộn.”
Từ Lệ: “…”
Chờ cho nhân viên rời đi, Từ Lệ không còn mặt mũi đối mặt với máy quay, nhanh chóng phi vào tắm rửa, sau khi ra ngoài lập tức kéo Vương Diệc Nguyên đến phòng tập nhảy.
Trên đường tới phòng tập, Vương Diệc Nguyên vịn vai cậu hỏi: “Nãy cậu xem video về ai đấy? Anh em với nhau, mình giữ bí mật giúp cậu.”
Hai người ký hợp đồng cùng một công ty, lại là bạn bè học đàn ghi-ta cùng nhau, Từ Lệ không cần gì phải giấu cậu ta, nói thẳng: “Ôn Lệ.”
“Ôn Lệ? Ôi má ơi cậu cũng là fan cô ấy hả? Thế sao lúc quay tập đầu phản ứng của cậu bình thản quá vậy.” Vương Diệc Nguyên nheo mắt suy nghĩ một lát, “Úi, cậu ngại hả?”
Từ Lệ xem thường: “Không phải mình chủ động xem, là do……”. Nửa câu sau không sao thốt lên được, cậu đành từ bỏ việc giải thích, “Cậu thích nghĩ thế nào thì nghĩ.”
Vương Diệc Nguyên đặt hai tay lên trái tim, nở nụ cười thân thiện: “Cậu yên tâm, mình sẽ không loan tin bậy bạ đâu. Mình sẽ bảo vệ tốt tâm tư của chàng trai thuần khiết hay ngượng ngùng này giúp cậu.”
Từ Lệ: “…Bảo vệ cái đầu cậu.”
“Cậu xem video nào của cô ấy thế? Video cổ trang kia à? Hay cái video cô ấy nhảy trong chương trình.”
Từ Lệ nhớ lại nội dung cay mắt của đoạn video kia, giọng nói lạnh nhạt: “Tỏ vẻ đáng yêu làm nũng.”
Đột nhiên Vương Diệc Nguyên trợn trhai mắt, lay bả vai Từ Lệ: “Thật không, mình cũng muốn xem, cậu còn điện thoại nào chưa bị phát hiện không, đợi lúc nào về chúng ta vào WC xem nhé?”
“Cậu kích động vậy để làm gì?” Từ Lệ bị lay đến đau, ngữ khí khó chịu, “Cái đó thì có gì đẹp.”
“Người anh em, mình nói này cậu giả bộ quá đi mất, làm fan của cô Ôn có gì mất mặt đâu, là đàn ông phải thành thật biết không?” Vương Diệc Nguyên hừ một tiếng, lý lẽ hùng hồn, “Mình xem Thế Gian Có Người, ngay cả đàn anh lớn có cấp bậc ảnh đế như Tống Nghiên còn không kháng cự được, mình không tin còn người đàn ông nào khác có thể miễn dịch với dáng vẻ đáng yêu làm nũng của cô Ôn Lệ, có phải lúc nãy cậu xem đã suýt chút nữa chảy máu mũi không?”
Anh A Nghiên không chống đỡ được á?
Từ Lệ nói chắc như đinh đóng cột: “Không thể nào, anh ấy không giống mấy người đàn ông nông cạn như các cậu.”
“Không nhất thiết phải dìm nhau như vậy đâu nhá. Tuy rằng mình phải công nhận là đàn ông như nhau mà khoảng cách giữa mình và Tống Nghiên dài hàng trăm km, nhưng cái gì mà không thể nào, không tin thì cậu thử xem chương trình kia đi.” Vương Diệc Nguyên bĩu môi, “Mình từng gặp fan nam thích giả bộ, nhưng chưa thấy người nào thích giả vờ như cậu.”
“…Đã nói là không phải fan cô ấy mà.”
“Thế sao cậu trốn trong ký túc xá xem video của cô ấy?”
“…”
Không giải thích rõ được, Từ Lệ cũng lười nói tiếp với cậu ta, đi thẳng về phía trước.
Vương Diệc Nguyên lại đuổi theo cậu, lải nhải liên tục bên tai cậu: “Nè nếu chúng ta trụ lại được ở những vòng sau, có phần sân khấu hợp tác với các mentor, cậu có chọn cô Ôn không? Cậu có muốn nhảy điệu tình yêu nóng bỏng với cô ấy không?”
Mặt Từ Lệ tái mét, đứng sững tại chỗ.
Vương Diệc Nguyên: “Anh em sao đấy? Hưng phấn quá mức à?”
Từ Lệ che miệng, ngữ điệu yếu ớt: “Đừng nói nữa, mình muốn nôn.”
Vương Diệc Nguyên: “…”
Hai người đến phòng tập đã thấy mấy thực tập sinh được chọn vào lớp A đã ở đó, bọn họ đang dạy mấy thực tập sinh ở lớp khác nhảy. Vương Diệc Nguyên kéo Từ Lệ vọt vào trong đám người để gia nhập lớp học miễn phí.
Tập được một lúc, một số thực tập sinh lớp C vì quá mệt nên ngồi phịch trên mặt đất. Để khích lệ tinh thần các anh em, các thực tập sinh lớp A đang phụ trách làm thầy giáo vỗ tay vài cái: “Nào nào nào, các anh em mau lấy lại tinh thần, có muốn thể hiện được dáng vẻ đẹp trai nhất khi nhảy của mình cho cô Ôn xem không.”
Nghe xong, mấy thực tập sinh lập tức đứng phắt dậy như cá chép vọt hồ.
Vương Diệc Nguyên đánh mắt sang Từ Lệ, thấy sau khi cậu nghe câu nói ấy thì cả người mềm nhũn, không thấy sự nhiệt tình đâu.
“…”
Trong khoảnh khắc đó, cậu ta không phân biệt được người anh em của mình là fan hay antifan.
Lúc nghỉ ngơi, Vương Diệc Nguyên lặng lẽ dịch sang chỗ Từ Lệ, Từ Lệ liếc mắt nhìn cậu ta, lạnh lùng ra lệnh: “Không được nói chuyện liên quan Ôn Lệ.”
Vương Diệc Nguyên vốn định tám về chủ đề này, bây giờ mong muốn bị đánh bay, cậu đứng ngơ một hồi lâu, ngơ ngẩn hỏi: “……Vậy nói chuyện về ai? Nói về tiền bối Tống Nghiên nhá?”
Từ Lệ không để tâm lắm: “Nói chuyện gì về anh ấy?”
Vương Diệc Nguyên chọn bừa cái đề tài: “Hả? Nói cái gì…..Nói xem tại sao cậu cảm thấy tiền bối Tống không giống chúng ta? Chẳng lẽ cậu là fan CP hả?”
Từ Lệ bĩu môi: “Không phải.”
Cậu ngả người nằm xuống đất, nhắm mắt nhớ lại trước kia.
Trước kia, thành tích các môn văn hóa của Từ Lệ không tốt lắm. Bởi vì trong nhà đã có Ôn Lệ đi theo con đường nghệ thuật, cho nên ông ngoại và cậu không hề hài lòng việc cho cậu học âm nhạc, muốn trau dồi thêm kiến thức văn hóa cho cậu.
Sự phản nghịch của Từ Lệ đã khiến nhiều thầy/cô giáo phải rời đi.
Cuối cùng ông ngoại nói: Đừng tìm người lớn tuổi, không có đề tài nói chuyện với Tiểu Lệ, tìm một người trẻ tuổi ấy.
Sau này anh Bách Sâm nói mình có một người bạn, thành tích học tập cả năm đứng đầu khóa, có thể giới thiệu đến đây làm gia sư, đúng lúc có thể giúp cậu ấy kiếm thêm tiền sinh hoạt phí, sau đó anh A Nghiên đến.
Người anh đẹp trai kiệm lời, vóc dáng rất cao, dáng người rắn rỏi, lúc ấy Từ Lệ mới là đứa trẻ nhỏ, nhìn anh chỉ thấy rất đẹp trai.
Mấy đứa nhỏ thường có cảm giác khuất phục trước các anh trai có khí phách.
Anh không giống với mấy người thầy/cô gia sư trước đó, giảng đề rất kiên nhẫn, cũng không thở dài lắc đầu ngao ngán với cậu. Tuy rằng Từ Lệ ghét giờ học phụ đạo, nhưng lại rất thích nghe anh nói.
Có mấy lần anh A Nghiên đến đụng phải chị cậu, nhưng anh ấy không bao giờ cho chị cậu nhiều hơn một cái liếc mắt.
Đây lần đầu tiên trong đời Từ Lệ gặp người con trai không thích chị cậu như mình.
Có hôm ở trường học Ôn Lệ tổ chức lễ biểu diễn nghệ thuật, lớp của chị ấy phải chuẩn bị tiết mục khiêu vũ, Ôn Lệ mang trang phục diễn từ trường về mặc ở nhà, cố ý đi lòng vòng xung quanh nhà để khoe với mọi người.
Dì giúp việc trong nhà nói đẹp, ông ngoại cũng nói đẹp, đến cả cậu cũng nói đẹp.
Ôn Lệ năm mười sáu tuổi mặc bộ váy dài thướt tha, vì để tiện khiêu vũ mái tóc dài rối tung được túm búi gọn lại ở trên đầu, đứng trước cửa phòng Từ Lệ, ngửa đầu như một con công xanh kiêu ngạo.
“Em trai, chị đẹp không?”
Từ Lệ nói không đẹp
Ôn Lệ tức giận gõ vào đầu cậu, trước khi rời đi cố ý đưa mắt nhìn Tống Nghiên nãy giờ không nói gì, mang theo tia hy vọng nhỏ nhoi hỏi anh: “Đàn anh, anh cảm thấy đẹp không?”
Tống Nghiên vội vàng dịch chuyển tầm mắt, nhỏ giọng nói: “Cũng bình thường.”
Từ Lệ lập tức trêu: “Bình thường nghĩa là không đẹp!!!”
Trước mặt thắng nhóc em trai trời đánh và đàn anh, lòng tự tin của Ôn Lệ bị đả kích, trừng mắt nhìn hai người, căm giận rời đi.
Khoảng thời gian còn lại của buổi học, Tống Nghiên – người luôn người nghiêm túc và có trách nhiệm thế mà suy nghĩ nửa ngày cũng không ra một đề toán Olympic cấp tiểu hoc, hơn mười phút trôi qua vẫn chưa giải được một đề nào.
Hình như Tống Nghiên cũng nhận ra mình không tập trung, ôm trán thở dài.
Từ Lệ tức giận, oán trách chị mình, đều tại chị tự dưng xông vào phòng, dọa đến anh A Nghiên rồi!!
Dù sao từ lúc đó Từ Lệ xác định được, Tống Nghiên giống cậu, là người quan trọng tâm hồn bên trong. Cho dù vẻ ngoài của chị cậu có đẹp đến đâu cũng vô dụng, tính tình ương bướng khó hầu hạ, còn lâu cậu với anh A Nghiên mới thích.
Từ Lệ: “Không giống là không giống, mình nhìn ra được.”
Vương Diệc Nguyên thấy buồn cười: “Được rồi, nếu đúng như cậu nói vậy tại sao hai người họ lại kết hôn?”
Là người hiểu rõ tình hình, ngữ khí Từ Lệ mang vẻ bí hiểm: “Cậu thì biết cái gì.”
Cho dù cậu gửi video kia cho anh A Nghiên, chắc chắn thái độ của anh ấy cũng giống hệt như cậu thôi.
Lại nghĩ đến dáng vẻ chị mình tỏ vẻ đáng yêu làm nũng trong đoạn video kia, Từ Lệ tức khắc rùng mình.
Sau khi trở về kí túc xá vào rạng sáng, Từ Lệ chạy thẳng vào nhà vệ sinh, lén lút lấy cái điện thoại thứ sáu của mình ra gửi tin nhắn WeChat cho Tống Nghiên.
Từ Lệ: “Hôm nay chị em gửi cho em một video đáng yêu làm nũng cực kỳ cay mắt.”
Anh A Nghiên: “Gửi sang anh xem”
Từ Lệ: “Không được, em sợ làm cay luôn cả mắt anh, kiểu tra tấn này để một mình em chịu là được rồi.”
Từ Lệ: “Anh, anh không cần phải cảm ơn em đâu.”
Tống Nghiên: “…”
Người đàn ông nằm ngửa trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà một lúc lâu lại nghiêng đầu nhìn Ôn Lệ.
Hôm nay Ôn Lệ về nhà rất muộn. Vì phải tập luyện cả ngày nên cả người cô mỏi nhừ, tắm rửa xong cái lăn ra giường ngủ.
“Cô Ôn.”
Không trả lời.
“Đàn em.”
Vẫn không trả lời.
Cũng không biết trong lúc ngủ Ôn Lệ mơ thấy cái gì, miệng lẩm bẩm mấy câu: “Có con mèo nhỏ như tôi, mỗi ngày anh ¥%@#¥#¥...”
Tống Nghiên nhíu mày: “Cái gì?”
“Mấy giờ về nhà…..”
Tiếng quá nhỏ, Tống Nghiên nghe không rõ, giơ tay sờ sờ sau gáy cô, ngữ khí trầm thấp: “…..Rốt cuộc là video gì, con mèo nhỏ là sao.”
—–
Nội dung tập hai của chương trình << Vi Thành Đoàn >> chủ yếu là kiểm tra ca khúc chủ đề rồi phân lớp lại, thêm cả việc lập danh sách những người được chọn cho buổi công diễn đầu tiên nhờ vào điểm thành tích lúc phân lớp.
Qua cuộc họp tạm thời, tổ chương trình Thế Gian Có Người đã thống nhất được kịch bản tập bốn, cũng không có thay đổi gì nhiều, các khách mời vẫn đi quay ngoại cảnh. Chuyện ly hôn của Trịnh Tuyết và Hứa Minh dạo gần đây đã mang lại độ hot cho chương trình, số lượng người xem đã tăng lên đáng kể sau khi tập ba được phát sóng, vì vậy phải sớm ghi hình tập bốn.
Để tìm được đôi khách mời bổ sung trong khoảng thời gian ngắn, tổ chương trình đề cử chọn một kiểu khách mời khác.
Là kiểu vợ chồng thực tập.
Hiện nay có rất nhiều gameshow làm về mảng tình yêu, việc ship CP cũng loạn xì ngầu lên. Chương trình dành cho vợ chồng tham gia lại muốn tìm hai nghệ sĩ đến giả làm vợ chồng, đoán chừng đến lúc đó hai người buộc chặt CP lại tạo thành một trận gió tanh mưa máu.
Nhưng gameshow ấy mà, phải là phải gió tanh mưa máu mới hay.
Khi nhìn thấy hai cái tên sẽ đến làm vợ chồng thực tập, Ôn Lệ nghĩ rằng đây đúng là sự kết hợp trong mơ.
Không ngờ hai người tham gia lại là hai mentor chương trình << Vi Thành Đoàn >>, Nghiêm Chuẩn và Tề Tư Hàm.
Nghiêm Chuẩn là điển hình cho kiểu sao trẻ hút fan dựa vào khuôn mặt. Về mảng ghép CP thì chỉ có hơn chứ không kém Ôn Lệ, nhưng chỉ toàn là phối hợp để tạo hiệu ứng couple. Bản thân anh ta có rất ít tai tiếng nên dù hợp tác với nghệ sĩ nữ để tham gia chương trình vợ chồng, khả năng fan sập nhà* không cao.
(*) Từ SẬP NHÀ (塌房) trong giới giải trí chỉ chuyện yêu đương của idol mình thích bị khui ra làm trái tim tan vỡ, tương tự như thấy cảnh căn nhà do mình dốc sức xây nên bị đổ sập vậy. Từ sập nhà thường dùng cho chuyện yêu đương, nhưng cũng dùng luôn cho những idol/minh tinh bị bóc phốt chuyện xấu, trái với hình tượng vốn được xây dựng nên của họ, khiến fans thất vọng.
Tề Tư Hàm là idol có đông fan, tham gia mấy chương trình kiểu này rõ ràng là muốn xào couple, khả năng bị mắng cực kỳ lớn.
Nhưng cô ấy vẫn đồng ý lời mời từ chương trình.
Lúc đăng bài thông báo lên Weibo, cô không chỉ tag riêng người sẽ hợp tác với mình là Nghiêm Chuẩn, còn đặc biệt tag Ôn Lệ.
Tề Tư Hàm: “Thế Gian Có Người, dẫu đắng cay vẫn ngọt bùi!! Mong được giúp đỡ nhiều hơn @Nghiêm Chuẩn!!”
Sau đó dưới khu bình luận cố ý tag Ôn Lệ.
[A a a a a a a cô Ôn, em đến đây! @Ôn Lệ Litchi]
Cô ấy vừa mới tag xong, fan bạn trai của Tề Tư Hàm lập tức thả tim lớn.
[Người đu idol thành công nhất trong giới —– Tề Tư Hàm]
[Đu idol đến tận chỗ vợ chồng người ta luôn, không hổ là Tề Tư Hàm]
Bảy tỏ tình cảm rõ ràng như vậy, nói chung Ôn Lệ không thể không nể mặt Tề Tư Hàm, bình luận dưới bài đăng Weibo cô ấy, “Hoan nghênh hoan nghênh, đến chơi cùng nhau [đáng yêu]”
Trả lời xong, cô thấy dưới bình luận cô để lại mọi người liên tục tag tên Tống Nghiên vào.
[Vợ gặp nguy, quay về khẩn cấp @Tống Nghiên]
[Vợ anh muốn cùng fan của mình chơi bách hợp @Tống Nghiên]
[Tống Nghiên: Vợ có thể cho anh ít tiền không? Anh muốn nhuộm chỗ trên đầu thành màu xanh]
Nhưng mà dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Ôn Lệ, Tống Nghiên không để ý đến những bình luận cố ý tag mình đó, tránh việc tạo thêm niềm vui mới cho nhóm người ở trên mạng.
Lúc này trong trường quay lớn, một nhóm thực tập sinh vừa mới kiểm tra ca khúc chủ đề xong, bốn mentor đang ở trên sân khấu công bố thành tích mới. Ôn Lê ngồi trong phòng trang điểm ở hậu trường, cô vừa thay váy xong đang đợi stylist buộc tóc hai bên cho cô.
Lợi ích của việc có đội ngũ tạo hình đỉnh nhất là dù tạo hình thành kiểu thiếu nữ thì cũng không nhìn ra bất cứ sự ô dề nào.
Ôn Lệ nhìn mình trong gương, véo véo làn da đầy collagen nhờ vào kỹ thuật trang điểm của chị tạo hình.
Hôm nay cô mặc váy hồng ngắn đến đầu gối, phối hợp với nó là đôi tất và áo sơ mi màu trắng, chỗ cổ áo được trang trí thêm nơ con bướm, còn tô vẽ trên mặt kiểu trang điểm người ta gọi là thiếu nữ hoa anh đào.
“Chị, chị đáng yêu lắm luôn.” Văn Văn lấy điện thoại ra, “Chị muốn chụp ảnh không? Em chỉnh sửa giúp chị xong đăng lên Weibo?”
Ôn Lệ quả quyết từ chối: “Không muốn!”
“…..Tại sao ạ? Đáng yêu lắm mà.” Văn Văn tủi thân nói.
Vẻ mặt Ôn Lệ như không còn gì để tiếc: “Em không hiểu đâu.”
Hôm nay lúc mới bắt đầu ghi hình, cô đã đến thương lượng trước với đạo diễn việc khi phát sóng thì cắt màn biểu diễn của cô đi. Tuy rằng đạo diễn tỏ vẻ cực kỳ không muốn, nhưng Ôn Lệ đã sử dụng thủ đoạn để uy hiếp ông “Nếu ông không cắt thì tôi không quay nữa”. Cuối cùng đạo diễn đành phải đồng ý không phát sóng đoạn đó, mà biên tập lại rồi ghép nó vào video những chi tiết thú vị và chiếu sau tập tập chính.
Thà biên tập lại thành một đoạn ngắn còn hơn phát sóng nó trong tập chính, ít nhất thì không bị ‘chết’ quá khó coi, Ôn Lệ đồng ý.
Cô còn cố ý tìm Tống Nghiên để dò hỏi phong phanh.
Ôn Lệ: “Bình thường anh không hay xem mấy show tuyển chọn idol nam nhỉ?”
Tống Nghiên: “Không xem.”
Tống Nghiên: “Trừ khi cô Ôn rất hy vọng anh xem.”
Ôn Lệ: “Không đâu, mong thầy Tống tiếp tục giữ vững nguyên tắc.”
Tống Nghiên: “Được.”
Từ “Được” này của Tống Nghiên nghe thì có vẻ đồng ý rồi nhưng mà Ôn Lệ cứ thấy nó sai sai sao ấy.
Lúc này, cách trường quay ghi hình show tuyển chọn mấy km, toàn bộ tổ quay phim A và D của chương trình Thế Gian Có Người đang chuẩn bị xuất phát, mấy chiếc xe nối đuôi nhau di chuyển về hướng trường quay của show tuyển chọn.
Trong đó, tổ quay phim A là tổ phụ trách quay Tống Nghiên và Ôn Lệ, còn tổ D còn lại phụ trách quay đôi khách mời mới.
Bởi vì khách mời của << Vi Thành Đoàn >> và << Thế Gian Có Người >> có độ trùng lập cao, nên sếp của hai bên đã quyết định cho hai chương trình cọ nhiệt độ với nhau, tiện thể mượn chương trình của đối phương để tạo độ hot, tính toán chuyện hợp tác lâu dài.
Trên xe bảo mẫu, người cầm máy quay đảm nhận việc quay Tống Nghiên hỏi vấn đề đã có sẵn trong kịch bản: “Thầy Tống, anh có mong chờ việc đến thăm trường quay hôm nay của chúng ta không?”
Tác giả :
Đồ Dạng Tiên Sâm