Vợ Chồng Cố Gia
Chương 3-2: Đừng cắn 2
Cắn răng, đánh nhẹ vài cái lên mông bé con, mãnh liệt thọc vào rút ra, bàn tay to banh hai cánh mông, khiến cho chỗ tiếp xúc của hai người càng thêm mẫn cảm, cúc hoa cũng bị kéo căng lộ ramột u cốc nhỏ nhắn khác, giống hệt một miệng nhỏ đang hô hấp.
Tất cả an tĩnh trong phòng đều bị tiết tấu va chạm giữa hai cơ thể và tiếng nước nhớp nháp phá vỡ.
Cố Khấu quỳ gối, ngã người xuống giường lớn êm ái, bị cắm vào rút ra liên tục, chỉ có thể mở miệng nhỏ hô hấp, như cá mắc cạn, mơ mơ hồ hồ rên rỉ.
Cố Chính Giới cúi người xuống, cắn vào cổ mỹ nhân, nghe thấy cô mở miệng xin tha: “Đừng, đừng cắn… Ngày mai, ngày mai bọn họ sẽ thấy… Cố tiên sinh, Ừ … A... Quá, quá sâu… huhu…”
Cố Chính Giới thoáng dừng lại, cúi xuống cắn vào da thịt người dưới thân, hơi dùng sức.
Cố Khấu vốn dĩ đang khó thở, bỗng nhiên đau đớn từ phía sau đi thẳng vào tim, hốc mắt đau xót, nước mắt lã chã, theo bản năng lẩm bẩm: “anh là chó sao?” Đương nhiên không dám để kim chủ nghe thấy.
Cố Chính Giới lười biếng, từ phía sau bế cô lên, để lưng tiểu bạch thỏ dán vào ngực mình, mộtbàn tay vuốt ve trên bụng nhỏ của Cố Khấu. Da thịt yếu ớt phía dưới đang bao bọc lấy cây gậy thô to, dương vật nóng bỏng đang ra sức va chạm với hoa huyệt mẫn cảm.
Người đàn ông giống như trẻ con tò mò, xoa nắn bụng nhỏ đang mơ hồ gồ lên của tiểu bạch thỏ, khàn giọng hỏi: “Cái gì đây?”
Trong cánh hoa mềm mại, côn thịt đang hung hăng đè ép vách tường mềm mại, dùng sức di dộng, khiến giai nhân bủn rủn hóa thành nước, thống khổ với khoái ý thay phiên nhau tra tấn người con gái.
Cố Khấu như đang trong biển lửa, thở hổn hển nói không nên lời, Cố Chính Giới lại càng thêm hung hăng
cô đột nhiên không chuẩn bị, “A” một tiếng, đang muốn quăng mũ cởi giáp, Cố Chính Giới lại lạnh nhạt rút ra phân nửa, xem mặt mày bé con hồng rực, đang nhăn nhó, xoắn mông nhỏ, hiển nhiên là thực tủy biết vị.
Người đàn ông thấp giọng, dụ dỗ bên tai Cố Khấu: “Thoải mái? Còn muốn nữa?”
Tất cả an tĩnh trong phòng đều bị tiết tấu va chạm giữa hai cơ thể và tiếng nước nhớp nháp phá vỡ.
Cố Khấu quỳ gối, ngã người xuống giường lớn êm ái, bị cắm vào rút ra liên tục, chỉ có thể mở miệng nhỏ hô hấp, như cá mắc cạn, mơ mơ hồ hồ rên rỉ.
Cố Chính Giới cúi người xuống, cắn vào cổ mỹ nhân, nghe thấy cô mở miệng xin tha: “Đừng, đừng cắn… Ngày mai, ngày mai bọn họ sẽ thấy… Cố tiên sinh, Ừ … A... Quá, quá sâu… huhu…”
Cố Chính Giới thoáng dừng lại, cúi xuống cắn vào da thịt người dưới thân, hơi dùng sức.
Cố Khấu vốn dĩ đang khó thở, bỗng nhiên đau đớn từ phía sau đi thẳng vào tim, hốc mắt đau xót, nước mắt lã chã, theo bản năng lẩm bẩm: “anh là chó sao?” Đương nhiên không dám để kim chủ nghe thấy.
Cố Chính Giới lười biếng, từ phía sau bế cô lên, để lưng tiểu bạch thỏ dán vào ngực mình, mộtbàn tay vuốt ve trên bụng nhỏ của Cố Khấu. Da thịt yếu ớt phía dưới đang bao bọc lấy cây gậy thô to, dương vật nóng bỏng đang ra sức va chạm với hoa huyệt mẫn cảm.
Người đàn ông giống như trẻ con tò mò, xoa nắn bụng nhỏ đang mơ hồ gồ lên của tiểu bạch thỏ, khàn giọng hỏi: “Cái gì đây?”
Trong cánh hoa mềm mại, côn thịt đang hung hăng đè ép vách tường mềm mại, dùng sức di dộng, khiến giai nhân bủn rủn hóa thành nước, thống khổ với khoái ý thay phiên nhau tra tấn người con gái.
Cố Khấu như đang trong biển lửa, thở hổn hển nói không nên lời, Cố Chính Giới lại càng thêm hung hăng
cô đột nhiên không chuẩn bị, “A” một tiếng, đang muốn quăng mũ cởi giáp, Cố Chính Giới lại lạnh nhạt rút ra phân nửa, xem mặt mày bé con hồng rực, đang nhăn nhó, xoắn mông nhỏ, hiển nhiên là thực tủy biết vị.
Người đàn ông thấp giọng, dụ dỗ bên tai Cố Khấu: “Thoải mái? Còn muốn nữa?”
Tác giả :
Đào Tử Nãi Cái