Vợ Chồng Chớp Nhoáng
Chương 7-2
Sắc mặt mẹ Trình nhìn thấy sợi dây chuyền kia đã tốt hơn một chút, nhưng vẫn lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại."Quà tặng thì được nhưng vẫn nên ở cùng với con, người phụ nữ muốn không chỉ quà tặng đắt tiền mà còn cần chính là người đàn ông thật lòng".
Nụ cười Trình Kỳ Khiết cứng đờ.
Cô làm sao không biết đạo lý đó. . . . . .
"Anh ấy đối xử rất tốt với con, mẹ, mẹ không cần yêu cầu cao như vậy, chẳng qua chỉ một lần không thể đến tham gia ăn cơm nên đừng trách anh ấy".
“Mẹ là lo cho con...cá tính đứa nhỏ như con mẹ còn không biết hay sao? Có cái gì khổ cũng thói quen nuốt vào bụng như vỏ chép khép chặt mình, nghĩ cái gì đều không nói, haiz, đều do mẹ không tốt, làm cho con có vết bớt này mới khiến bản thân mình tự ti lùi bước, nhưng tiểu Khiết, trừ cái khuyết điểm nho nhỏ này của con thì những cái khác đều rất tốt, con đáng được đối xử thật tốt, nghìn vạn lần không cần hạ thấp mình chịu đựng uất ức đó”.
Cô phải nắm chặt nắm tay mới không khiến mình rớt xuống nước mắt, bởi vì hiểu rõ cô nên mỗi lời mẹ nói đều đâm trúng vào nội tâm yếu ớt của cô, nhất là cái kia.
"Mẹ, mẹ nói cái gì thế, đã bảo đừng lo lắng, Bang Duệ anh ấy đối với con rất tốt, thật sự đấy, anh ấy đối xử tốt lắm".
Cô chỉ có thể lặp lại những lời này lần nữa, mỗi lần nói một lần như đang tại thuyết phục bản thân, mỗi lần nói một lần để mình tin tưởng hơn một chút. . . . . .
"Thật sao? Ai, con cũng biết mẹ hay đa nghi, con có biết bố, mẹ với bà nội không yên tâm nhất chính là con".
"Mẹ, không cần nói thêm những chuyện ấy". Cô không nghe nổi nữa, Trình Kỳ Khiết quay mặt đi, nâng lên ly rượu đỏ trên bàn, uống ực một ngụm lớn, dùng ly rượu che đi vành mắt ửng hồng. Làm ơn, đừng hỏi nữa, cô không chịu nổi rồi. . . . . .
Cô quay đầu, không quan tâm xem có đột ngột hay không.
"Bà nội, bà thích ăn cua không? Cháu bóc vỏ giúp bà nhé?"
"Oh, được, được, cháu ngoan, tiểu Khiết ngoan nhất".
Cô cúi đầu chuyên tâm bóc vỏ cua, vừa hay có thể không cần đối mặt với sự hỏi thăm của mọi người, không cần trả lời vấn đề có liên quan giữa cô và Trịnh Bang Duệ, hơn nữa khi cúi đầu cô có thể không cần giả bộ mỉm cười.
"Bà nội, bóc xong mấy cái này rồi, bà ăn trước đi" Cô đem thịt cua trắng nõn bỏ vào trong bát bà nội.
Bà nội cười vui vẻ, "Trước kia ông nội cháu còn sống đều giúp bà bóc thịt cua nên mỗi lần ăn thịt cua sẽ khiến bà nhớ tới ông ấy. A, đúng rồi, Bang Duệ đâu? Nó sao không tới?"
Trong lòng Trình Kỳ Khiết lại chua xót, nặn ra nụ cười khổ."Anh ấy có chuyện, bà nội". Lặp lại một lần lí do đã nói cùng mẹ mình.
"Đúng đó. . . . . . Không biết bây giờ nó đang ở làm cái gì nhưng nhất định nó cũng rất hi vọng có thể ở cùng với cháu mà không phải vội vàng làm việc công. Đàn ông phải vất vả kiếm tiền nuôi gia đình, cháu nên thông cảm nhiều cho nó. . . . . ."
Sau đó cô không nghe rõ ràng bà nội nói cái gì, trong đầu cô chỉ không ngừng nhớ tới bây giờ anh đang làm gì. . . . . . Cùng người phụ nữ kia ở một chỗ sao? Anh cũng sẽ hôn nữ nhân kia giống như hôn cô sao? Hay còn làm nhiều hơn thế? Đối phương nhất định so với cô đẹp hơn, tốt hơn, làm anh vui lòng hơn chứ?
Nghĩ như vậy, sâu trong cổ họng nóng rát như có vật gì mắc ở đó.
Cô lại nâng ly rượu uống một hớp lớn, nhưng không thể nào nuốt trôi cảm giác tắc nghẽn này, vì vậy cô đành phải uống thêm một ngụm nữa, lại nhiều hơn một ngụm nữa.
Cảnh vật trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, đầu càng ngày càng choáng váng, cô biết mình uống quá nhiều, tuy nhiên lại không dừng lại nó được. Cô chưa từng uống say nhưng bây giờ cô cảm thấy uống rượu say cũng tốt, uống say đầu óc sẽ không còn tỉnh táo, sẽ không suy nghĩ anh mỗi giây mỗi phút đang làm gì.
"Tiểu Khiết, con ổn chứ? Hôm nay sao uống nhiều như vậy?"
Ba Trình nhìn lúc cô đứng lên loạng choạng, gương mặt đỏ rực, không khỏi lo lắng.
"Vui vẻ lắm, tất cả mọi người chúc mừng sinh nhật con, con cảm thấy rất vui vẻ".
Chính cô cũng tự bội phục bản thân, ngay cả khi say cũng có thể nói láo nói thuận miệng như vậy.
"Nhìn con không ổn đâu để bố đi gọi điện thoại cho Bang Duệ tới đón con đi?"
"Không cần, không nên quấy rầy anh ấy, con đón taxi thì được rồi".
"Trông bộ dạng này của con, sao chúng ta yên tâm đây?"
"Để con đưa cô trở về." Phan Vũ Hàng chủ động đề xuất giúp đỡ."Bố, mọi người về trước đi, con đưa tiểu Khiết trở về nhà cô ấy"
"Ừ, vậy cũng được. Vũ Hàng, đành làm phiền con".
Đoàn người trong phòng ăn mỗi người đi một ngả, Trình Kỳ Khiết ngồi lên xe anh rể.
Cô vừa lên xe liền ngủ mê man cho đến khi Phan Vũ Hàng kêu cô tỉnh.
"Tiểu Khiết, đến"
"Vâng" Mơ màng mở mắt ra, Trình Kỳ Khiết thấy đại trạch nhà họ Trịnh đang ở trước mắt."Cám ơn anh Vũ Hàng"
Cô đưa tay muốn đi mở ghế lái phụ cửa xe, lại lạc không nắm được.
Nhìn cô vươn tay nhưng vẫn chưa nắm được cửa xe, Phan Vũ Hàng cười khổ lắc đầu, "Đợi chút, em đừng lộn xộn, anh ra mở cửa giúp em".
Anh đỡ Trình Kỳ Khiết xuống xe, bởi vì cô bước thấp bước cao nên anh đành dìu cô tới cổng chính.
Trình Kỳ Khiết cảm thấy đầu rất choáng, mặt đất như đang trôi bồng bềnh, cô phải tựa đầu vào người anh rể mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Một màn này rơi toàn bộ vào trong mắt Trịnh Bang Duệ đang chờ trong nhà.
Chờ cửa, không sai, anh vừa mới ngồi chờ cô trở về ở trong phòng khách, đời này anh còn chưa có chờ cửa ai.
Sau khi vội vã rời khỏi chỗ Điền Song Song, anh liên lạc với Trình Kỳ Khiết, nghe điện thoại cũng là mẹ vợ, bác ấy nói Kỳ Khiết đi toilet nhưng bọn họ cũng sắp kết thúc tiệc liên hoan bảo anh không cần chạy tới, bọn họ sẽ đưa cô về.
Vì vậy anh giống như chàng trai mới biết yêu mong chờ nhìn thấy cô, ngay cả bản thân cũng không dám tin anh sẽ gấp gáp đến thế, không thể bình tĩnh được.
Sau đó cuối cùng anh cũng trông thấy cô trở về, lại nhìn cô tựa vào trên người đàn ông khác, nam nhân mà cô thầm mến đã lâu nhưng không có được đang lấy tay ôm eo nhỏ của cô, ở giữa hai người cơ hồ không có một khe hở nào.
Rất khó hình dung tâm trạng anh giây phút này, giống như tận mắt trông thấy con mèo nhỏ dễ thương cực kỳ dính mình thừa dịp lúc anh không để ý lại đi làm nũng với người.
Trịnh Bang Duệ tức giận đến cặp mắt đầy máu, suýt nữa muốn lập tức xông lên, chặt đứt cái tay dám cả gan đặt ở trên người cô.
Nhưng anh đột nhiên dừng bước.
Nghĩ tới chuyện gì, ý trí đang sôi sục máu nóng bỗng ‘oang’ một tiếng thẩm thấu lạnh lẽo đến tận bàn chân.
Gần đây không khí mập mờ giữa bọn họ khiến đầu anh mê muội lại quên một chuyện thực ra người trong lòng cô là anh rể của cô.
Lồng ngực anh nhất thời khó khăn nuốt xuống cơn ghen tị trào ra.
"Bang Duệ, này, may quá, cậu ở nhà, tiểu Khiết uống nhiều rồi, tôi đưa cô ấy trở về"
Anh nắm chặt nắm đấm, cố gắng khống chế ý nghĩ thôi thúc đấm một cú nên trên gương mặt tuấn tú kia.
"Tiểu Khiết" ? Xưng hô thật thân mật.
Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Phan Vũ Hàng, dường như ánh mắt đó có thể giết người khiến sau lưng Phan Vũ Hàng không khỏi lạnh toát, khi anh phát giác ra thì Trịnh Bang Duệ đã lôi Trình Kỳ Khiết khỏi ngực của anh, ôm chặt vào trong ngực.
"Làm phiền anh, khuya lắm rồi, không tiện lưu anh lại".
Lời nói rất khách khí nhưng làm cho người ta không cảm thấy một chút xíu nhiệt độ trong đó khiến Phan Vũ Hàng rõ ràng cảm thấy đối phương đang hạ lệnh đuổi khách.
"Vậy,..... Tôi đi trước".
Nụ cười Trình Kỳ Khiết cứng đờ.
Cô làm sao không biết đạo lý đó. . . . . .
"Anh ấy đối xử rất tốt với con, mẹ, mẹ không cần yêu cầu cao như vậy, chẳng qua chỉ một lần không thể đến tham gia ăn cơm nên đừng trách anh ấy".
“Mẹ là lo cho con...cá tính đứa nhỏ như con mẹ còn không biết hay sao? Có cái gì khổ cũng thói quen nuốt vào bụng như vỏ chép khép chặt mình, nghĩ cái gì đều không nói, haiz, đều do mẹ không tốt, làm cho con có vết bớt này mới khiến bản thân mình tự ti lùi bước, nhưng tiểu Khiết, trừ cái khuyết điểm nho nhỏ này của con thì những cái khác đều rất tốt, con đáng được đối xử thật tốt, nghìn vạn lần không cần hạ thấp mình chịu đựng uất ức đó”.
Cô phải nắm chặt nắm tay mới không khiến mình rớt xuống nước mắt, bởi vì hiểu rõ cô nên mỗi lời mẹ nói đều đâm trúng vào nội tâm yếu ớt của cô, nhất là cái kia.
"Mẹ, mẹ nói cái gì thế, đã bảo đừng lo lắng, Bang Duệ anh ấy đối với con rất tốt, thật sự đấy, anh ấy đối xử tốt lắm".
Cô chỉ có thể lặp lại những lời này lần nữa, mỗi lần nói một lần như đang tại thuyết phục bản thân, mỗi lần nói một lần để mình tin tưởng hơn một chút. . . . . .
"Thật sao? Ai, con cũng biết mẹ hay đa nghi, con có biết bố, mẹ với bà nội không yên tâm nhất chính là con".
"Mẹ, không cần nói thêm những chuyện ấy". Cô không nghe nổi nữa, Trình Kỳ Khiết quay mặt đi, nâng lên ly rượu đỏ trên bàn, uống ực một ngụm lớn, dùng ly rượu che đi vành mắt ửng hồng. Làm ơn, đừng hỏi nữa, cô không chịu nổi rồi. . . . . .
Cô quay đầu, không quan tâm xem có đột ngột hay không.
"Bà nội, bà thích ăn cua không? Cháu bóc vỏ giúp bà nhé?"
"Oh, được, được, cháu ngoan, tiểu Khiết ngoan nhất".
Cô cúi đầu chuyên tâm bóc vỏ cua, vừa hay có thể không cần đối mặt với sự hỏi thăm của mọi người, không cần trả lời vấn đề có liên quan giữa cô và Trịnh Bang Duệ, hơn nữa khi cúi đầu cô có thể không cần giả bộ mỉm cười.
"Bà nội, bóc xong mấy cái này rồi, bà ăn trước đi" Cô đem thịt cua trắng nõn bỏ vào trong bát bà nội.
Bà nội cười vui vẻ, "Trước kia ông nội cháu còn sống đều giúp bà bóc thịt cua nên mỗi lần ăn thịt cua sẽ khiến bà nhớ tới ông ấy. A, đúng rồi, Bang Duệ đâu? Nó sao không tới?"
Trong lòng Trình Kỳ Khiết lại chua xót, nặn ra nụ cười khổ."Anh ấy có chuyện, bà nội". Lặp lại một lần lí do đã nói cùng mẹ mình.
"Đúng đó. . . . . . Không biết bây giờ nó đang ở làm cái gì nhưng nhất định nó cũng rất hi vọng có thể ở cùng với cháu mà không phải vội vàng làm việc công. Đàn ông phải vất vả kiếm tiền nuôi gia đình, cháu nên thông cảm nhiều cho nó. . . . . ."
Sau đó cô không nghe rõ ràng bà nội nói cái gì, trong đầu cô chỉ không ngừng nhớ tới bây giờ anh đang làm gì. . . . . . Cùng người phụ nữ kia ở một chỗ sao? Anh cũng sẽ hôn nữ nhân kia giống như hôn cô sao? Hay còn làm nhiều hơn thế? Đối phương nhất định so với cô đẹp hơn, tốt hơn, làm anh vui lòng hơn chứ?
Nghĩ như vậy, sâu trong cổ họng nóng rát như có vật gì mắc ở đó.
Cô lại nâng ly rượu uống một hớp lớn, nhưng không thể nào nuốt trôi cảm giác tắc nghẽn này, vì vậy cô đành phải uống thêm một ngụm nữa, lại nhiều hơn một ngụm nữa.
Cảnh vật trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, đầu càng ngày càng choáng váng, cô biết mình uống quá nhiều, tuy nhiên lại không dừng lại nó được. Cô chưa từng uống say nhưng bây giờ cô cảm thấy uống rượu say cũng tốt, uống say đầu óc sẽ không còn tỉnh táo, sẽ không suy nghĩ anh mỗi giây mỗi phút đang làm gì.
"Tiểu Khiết, con ổn chứ? Hôm nay sao uống nhiều như vậy?"
Ba Trình nhìn lúc cô đứng lên loạng choạng, gương mặt đỏ rực, không khỏi lo lắng.
"Vui vẻ lắm, tất cả mọi người chúc mừng sinh nhật con, con cảm thấy rất vui vẻ".
Chính cô cũng tự bội phục bản thân, ngay cả khi say cũng có thể nói láo nói thuận miệng như vậy.
"Nhìn con không ổn đâu để bố đi gọi điện thoại cho Bang Duệ tới đón con đi?"
"Không cần, không nên quấy rầy anh ấy, con đón taxi thì được rồi".
"Trông bộ dạng này của con, sao chúng ta yên tâm đây?"
"Để con đưa cô trở về." Phan Vũ Hàng chủ động đề xuất giúp đỡ."Bố, mọi người về trước đi, con đưa tiểu Khiết trở về nhà cô ấy"
"Ừ, vậy cũng được. Vũ Hàng, đành làm phiền con".
Đoàn người trong phòng ăn mỗi người đi một ngả, Trình Kỳ Khiết ngồi lên xe anh rể.
Cô vừa lên xe liền ngủ mê man cho đến khi Phan Vũ Hàng kêu cô tỉnh.
"Tiểu Khiết, đến"
"Vâng" Mơ màng mở mắt ra, Trình Kỳ Khiết thấy đại trạch nhà họ Trịnh đang ở trước mắt."Cám ơn anh Vũ Hàng"
Cô đưa tay muốn đi mở ghế lái phụ cửa xe, lại lạc không nắm được.
Nhìn cô vươn tay nhưng vẫn chưa nắm được cửa xe, Phan Vũ Hàng cười khổ lắc đầu, "Đợi chút, em đừng lộn xộn, anh ra mở cửa giúp em".
Anh đỡ Trình Kỳ Khiết xuống xe, bởi vì cô bước thấp bước cao nên anh đành dìu cô tới cổng chính.
Trình Kỳ Khiết cảm thấy đầu rất choáng, mặt đất như đang trôi bồng bềnh, cô phải tựa đầu vào người anh rể mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Một màn này rơi toàn bộ vào trong mắt Trịnh Bang Duệ đang chờ trong nhà.
Chờ cửa, không sai, anh vừa mới ngồi chờ cô trở về ở trong phòng khách, đời này anh còn chưa có chờ cửa ai.
Sau khi vội vã rời khỏi chỗ Điền Song Song, anh liên lạc với Trình Kỳ Khiết, nghe điện thoại cũng là mẹ vợ, bác ấy nói Kỳ Khiết đi toilet nhưng bọn họ cũng sắp kết thúc tiệc liên hoan bảo anh không cần chạy tới, bọn họ sẽ đưa cô về.
Vì vậy anh giống như chàng trai mới biết yêu mong chờ nhìn thấy cô, ngay cả bản thân cũng không dám tin anh sẽ gấp gáp đến thế, không thể bình tĩnh được.
Sau đó cuối cùng anh cũng trông thấy cô trở về, lại nhìn cô tựa vào trên người đàn ông khác, nam nhân mà cô thầm mến đã lâu nhưng không có được đang lấy tay ôm eo nhỏ của cô, ở giữa hai người cơ hồ không có một khe hở nào.
Rất khó hình dung tâm trạng anh giây phút này, giống như tận mắt trông thấy con mèo nhỏ dễ thương cực kỳ dính mình thừa dịp lúc anh không để ý lại đi làm nũng với người.
Trịnh Bang Duệ tức giận đến cặp mắt đầy máu, suýt nữa muốn lập tức xông lên, chặt đứt cái tay dám cả gan đặt ở trên người cô.
Nhưng anh đột nhiên dừng bước.
Nghĩ tới chuyện gì, ý trí đang sôi sục máu nóng bỗng ‘oang’ một tiếng thẩm thấu lạnh lẽo đến tận bàn chân.
Gần đây không khí mập mờ giữa bọn họ khiến đầu anh mê muội lại quên một chuyện thực ra người trong lòng cô là anh rể của cô.
Lồng ngực anh nhất thời khó khăn nuốt xuống cơn ghen tị trào ra.
"Bang Duệ, này, may quá, cậu ở nhà, tiểu Khiết uống nhiều rồi, tôi đưa cô ấy trở về"
Anh nắm chặt nắm đấm, cố gắng khống chế ý nghĩ thôi thúc đấm một cú nên trên gương mặt tuấn tú kia.
"Tiểu Khiết" ? Xưng hô thật thân mật.
Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Phan Vũ Hàng, dường như ánh mắt đó có thể giết người khiến sau lưng Phan Vũ Hàng không khỏi lạnh toát, khi anh phát giác ra thì Trịnh Bang Duệ đã lôi Trình Kỳ Khiết khỏi ngực của anh, ôm chặt vào trong ngực.
"Làm phiền anh, khuya lắm rồi, không tiện lưu anh lại".
Lời nói rất khách khí nhưng làm cho người ta không cảm thấy một chút xíu nhiệt độ trong đó khiến Phan Vũ Hàng rõ ràng cảm thấy đối phương đang hạ lệnh đuổi khách.
"Vậy,..... Tôi đi trước".
Tác giả :
Tinh Dã Tuệ