Vợ Cậu Tư
Chương 22
Sau cái ngày biết trong sữa tắm có chứa xạ hương tôi âm thầm canh chị Thắm về nhà mẹ đẻ để đổi sữa tắm trong nhà. Mà để đề phòng chuyện không may tôi có kéo má Vũ đi chợ mua cùng loại sữa tắm sau đó kêu bé Li đem lên mỗi phòng. Từ đầu đến cuối đều có người ra mặt nên không sợ chị Thắm trở quẻ. Mà công nhận chị Thắm bả ác thiệt, cái âm mưu như vậy mà bả cũng nghĩ ra được. Hại con người ta từ trong trứng nước chứ không phải chuyện thường. Lắm lúc tôi suy nghĩ có khi nào sống ác là sở thích của chị ta không chứ có ai mà ác dữ thần vậy chứ?!
Cái vụ sữa tắm tôi có nói cho Phong biết, anh hứa giúp tôi điều tra con mụ bán tạp hóa, tôi nghi là mụ ta tiếp tay cho chị Thắm làm bậy. Nhớ hôm mà Út Nhàn động thai lên bệnh viện, chị Thắm nhờ tôi ghé mụ tạp hóa lấy sữa tắm xong rồi về cũng tôi đưa cho bé Li đem lên phòng mọi người. Thì chỉ có thể là có người giúp cho chị Thắm bỏ xạ hương vào sữa tắm từ trước chứ chị ta không đụng vào mấy chai sữa tắm đó thì hại người kiểu gì được. Ghê gớm, có ai trả đĩa bay cho chị Thắm về hành tinh của chị ta sống không chứ tôi thấy loài người sắp không dung nạp chị ta được nữa rồi.
.........
Sáng hôm nay Phong đưa tôi ra thị xã mua ít đồ, lúc đi về tôi vừa ăn táo vừa nói với anh.
- Anh cái vụ bà vú chú Đức có nói gì không?
Phong vừa chạy xe vừa được tôi đút táo cho ăn, anh nhai hết mớ táo trong miệng rồi nói tiếp.
- Chú nói chú biết rồi, chú sẽ cố gắng giải được loại trấn yểm ở ao sen để cứu cho người bị nhốt ở dưới. Nói chung tạm thời chúng ta cũng chỉ có thể đợi thôi, chuyện người sống thì có thể giải quyết chứ những chuyện tâm linh như vậy anh vô phương.
Tôi gật gù, càng nghe càng dựng tóc gáy. Tự dưng nhớ tới hôm bữa mụ vú cầm trái tim máu me kia lại muốn ói. Nghĩ lại thấy ghê, tôi vuốt vuốt ngực mấy cái. Khiếp quá, cơn sang chấn tâm lý này mạnh dữ dội.
- Em bị sao vậy, mặt lại xanh lên rồi?
Tôi tự dưng thấy mệt mệt, rầu rĩ nói:
- Nhắc tới vú Huệ là em nổi da gà làm mệt, em nói thiệt tình hôm đó đổi lại là anh thấy mụ ta làm bùa làm phép chắc anh cũng y như em quá. Em ám ảnh đến nỗi mỗi lẫn nhắc tới vú Huệ là muốn ói.
Phong vươn tay vuốt vuốt ngực cho tôi mấy cái, giọng anh dịu dàng.
- Cố gắng, đợi anh giải quyết xong chuyện ao sen anh hứa sẽ tống cổ vú Huệ ra khỏi nhà. Anh nhìn bà ta cũng chướng mắt lắm rồi.
Tôi gật gù, lại như nhớ đến gì đó, tôi hỏi:
- Nhưng mà vú Huệ vì sao phải gi.ết dì Lệ, rồi còn cái gì được ở cùng người mình thương....em nghe mà không hiểu gì, nghĩ hoài cũng không ra nguyên nhân.
Phong cũng lắc đầu:
- Anh cũng không biết, lúc dì Lệ còn sống ở nhà anh thì khi đó anh mới 7,8 tuổi. Mà theo anh nhớ thì dì Lệ cũng không có xung đột gì với vú Huệ, anh cũng không hiểu vì sao lại có chuyện này nữa.
- Anh sao anh không báo công an đặng cho người ta khai quật cái ao lên là rõ hết chuyện thôi mà.
Nghe tôi hỏi Phong cau mày, gương mặt anh trầm tĩnh lại. Khẽ lắc đầu, anh nói:
- Không được. Hiện tại anh không thể để công an vào cuộc điều tra được, anh cần biết vài chuyện trong quá khứ mà đây là bước đầu tiên sau hơn gần 10 năm anh mới điều tra ra được một chút. Anh không thế vì nóng vội mà làm mất đi dấu vết được.
Tôi nhìn anh, góc nghiêng gương mặt anh rất đẹp rất nam tính nhưng mà sao hôm nay lại đượm buồn nhiều quá vậy. Anh có cái gì giấu tôi, cái gì mà làm cho bản thân anh phải lo âu vất vả nhiều đến như vậy chứ???
Dặn lòng không được, tôi buộc miệng hỏi:
- Anh...má...anh biết bà ta không phải mẹ ruột anh từ khi nào?
Phong nhìn tôi, anh cau mày, ánh mắt anh xa xăm khó lường. Tôi không hiểu đây là ý gì... là không tin tưởng... là đang nghi ngờ hay là không muốn nói???
Tôi thoáng thở dài đang định kêu anh thôi không cần trả lời thì lại nghe anh nhàn nhạt giải thích.
- Có vài chuyện trước hay sau gì em cũng cần được biết. Thiệt ra anh không nói cho em biết không phải là vì không tin em mà là sợ em sẽ bị cuốn theo những toan tính của anh. 10 năm anh sống trong suy tính thật sự rất mệt mỏi, anh không muộn em muốn con của mình cũng phải đi theo anh. Có thể anh sẽ tìm ra được bà ấy cũng có thể sẽ mãi mãi không tìm thấy.... anh không muốn em cùng những mưu toan đó đi theo anh cả đời. Anh chỉ muốn em sống vui vẻ, sống thật tốt bên cạnh anh là đủ rồi.
Hốc mắt tôi rưng rưng, thì ra bấy lâu nay tôi nghĩ oan cho anh rồi.... Không phải là anh không tin tôi mà anh sợ anh sẽ cuốn tôi theo những vòng xoáy mưu mô. Anh tốt với tôi như vậy, lo nghĩ cho tôi nhiều đến như vậy mà tôi còn giận anh còn trách anh....tôi thiệt là đáng trách mà.
Thấy tôi như sắp khóc đến nơi, anh mới cho xe chạy chậm lại vừa xoa xoa má tôi vừa an ủi:
- Thôi đừng nghĩ lung tung mà, anh thương em rất thương em, anh không muốn nhìn thấy em khóc. Em mà còn như vậy nữa anh sẽ không nói cho em nghe nữa đâu.
Nghe Phong nói vậy tôi vội vàng lau lau đi nước mắt đang trực trào rơi. Ôm lấy tay anh, tôi nũng nịu:
- Không em không khóc nữa, anh nói cho em nghe đi.
Phong vỗ vỗ má tôi, anh cười hỏi:
- Đã chắc là muốn nghe chưa, có hứa là sẽ không hối hận không?
Tôi gật đầu lia lịa:
- Em hứa sẽ không bao giờ hối hận, không bao giờ.
Phong bật cười, anh vuốt ve má tôi, giọng anh trầm đục nhỏ tiếng:
- Người mà em gọi là má....bà ta không phải là mẹ ruột của anh. Mẹ ruột của anh đã ch.ết từ khi anh còn nhỏ xíu rồi. Nhưng mà khi nhỏ anh không hề biết, anh cứ nghĩ bà ta là mẹ anh, anh ra sức yêu thương lấy lòng bà ta rất nhiều. Bề ngoài bà ta tỏ vẻ rất yêu thương anh nhưng anh cảm nhận được bà ta chưa bao giờ xem anh giống như anh Ba hay là Út Đạt. Mãi đến hơn 10 năm trước anh mới biết được sự thật. Anh cũng biết được rằng mẹ anh ch.ết rất bí ẩn. Bí ẩn đến nỗi xác bà ấy cũng không còn được toàn vẹn như bao người khác....
Nói đến đây tôi thấy anh hít một hơi thật sâu, giọng khàn đục:
- Ngày nhỏ bà ta luôn miệng nói thương anh nhưng mỗi khi anh bệnh chỉ có một mình anh tự chịu đựng, có chăng là bà ta sẽ lên ngó ngó nói vài câu cho ba anh biết rồi thôi. Em biết không anh thèm khát cái ôm của mẹ, mỗi lần nhìn bà ta ôm anh Ba ôm cưng nựng Út Đạt anh lại ghen tị trong lòng. Cũng có lần canh bà ta đang ngủ anh nhào đến ôm bà ta liền bị bà ta tát cho mấy cái vô mặt....con nít mà... đâu hiểu gì. Anh cứ luôn nghĩ chắc do bản thân anh không tốt như anh Ba nên mẹ mới không thương anh...thì ra là do anh không phải là con trai của bà ta...buồn cười. Anh vậy mà đi nhận người đàn bà khác làm mẹ.
Tôi nghe anh nói từng câu từng chữ đều như đau thấu tận tâm can, người đàn ông luôn mạnh mẽ luôn yêu thương bảo bọc cho tôi cũng có thời thơ ấu thiếu thốn tình mẫu tử nhiều đến vậy. Trong anh có bao nhiêu đau lòng, bao nhiêu uất ức đây...
Tôi ôm lấy eo anh, kéo cả người ôm sát lấy anh, tôi không biết nên nói gì chỉ có thể vuốt vuốt lưng anh như thể hiện là tôi đang ở đây....có tôi ở đây..
Phong im lặng một chút, tôi thấy anh hít một hơi sau tự dưng bật cười, anh nói lớn:
- Anh có sao đâu, chỉ là kể về những chuyện không vui nên sầu chút thôi. Em không cần lo, chồng em rất tốt.
Tôi phì cười, cái anh này....vẫn mạnh miệng dữ lắm.
Tôi ôm siết lấy anh, cười cười nói:
- Ừ em biết chồng em rất tốt, cái gì cũng tốt.
Phong vuốt tóc tôi, anh nhàn nhạt nói:
- Ừ tốt... à Lài này, mai anh đưa em ra thầy Tám Cao cắt thuốc bổ. Qua mấy chuyện trong nhà này hại qua hại lại anh thấy không yên tâm.
Tôi gật gật đầu, tôi cũng nghĩ như vậy. Bản thân tôi tốt, bản thân Phong cũng rất tốt mà lại chậm con chắc chắn là có nguyên do nào đó.
Phong kéo tôi dậy, anh nắm lấy tay tôi siết thật chặt, anh nhu tình nói:
- Đoạn đường của chúng ta còn rất dài, em cùng anh cố gắng nhé. Cố gắng vì anh, vì mẹ và vì hạnh phúc sau này của chúng ta nữa.
Tôi gật gật đầu, tất nhiên là được rồi, cố gắng đến già cũng được. Hí hí.
- Anh hy vọng anh sẽ tìm được chân tướng sớm, biết là mẹ không còn sống nhưng ít nhất anh muốn những thứ bà để lại anh sẽ tìm được... quan trọng nhất là những phần cơ thể mà bà còn thiếu.
Những phần cơ thể còn thiếu sao??? Là có người đã gi.ết bà rồi cắt xác??? Trời ơi... chuyện quái gì vậy, chuyện quái quỷ gì vậy?
Tôi nhìn anh, tay run run vì ngạc nhiên, tôi lấp bấp hỏi:
- Anh...mẹ... ch.ết không toàn vẹn sao?
Nghe tôi nhắc đến mẹ, ánh mắt Phong dường như kiên định lạnh lẽo hơn rất nhiều. Anh nói:
- Xác bà bị mất hai bàn tay và hai con mắt... đến nay đã hơn 20 năm rồi, anh bao nhiêu tuổi mẹ anh ch.ết bấy nhiêu năm.
Tôi cả kinh, càng nghe càng thấy sợ hãi cùng căm phẫn. Mẹ nó...cái quân ngũ nào mà ác đến như vậy. Ác đến mức gi.ết người ta rồi còn chặt xác giấu đi...quân ác nhơn, quân máu lạnh.
Tôi chỉ nghe thôi mà còn thấy căm phẫn tột cùng đừng nói là Phong...anh là con trai của bà phải chịu biết bao là đau đớn.
Thấy tôi sợ quá, Phong nắm tay tôi, anh trấn an:
- Không có gì, chuyện cũng qua rồi, mọi chuyện sau này cũng có anh lo em không cần lo nữa.
Tôi thoáng gật đầu, tôi nhất định sẽ cùng anh đi tìm chân lý đến cùng. Quyết đòi lại hết những đau đớn những mất mát những tổn thương mà anh và mẹ anh từng phải chịu đựng.
Ngày hôm đó anh cũng kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện ngày xưa giữa anh và má chồng tôi. Tuổi thơ của anh xém ch.ết không biết bao nhiêu lần nhưng may mắn chắc do má ruột anh độ nên lần nào cũng tai qua nạn khỏi sống đến được bây giờ.
Má ruột anh không biết có phải do má chồng tôi hại hay không nhưng trước mắt bà ta là nghi can số 1 không thể nào không thoát được liên can, kể cả bà vú già thâm độc. Cái ao sen kia...cũng là một ẩn số.
.........
Mấy ngày sau ngày nào tôi cũng theo dõi hành tung của vú Huệ, mà mụ ta mấy ngày nay toàn cáo bệnh ở lỳ trong phòng. Lắm hôm má chồng tôi còn đem cơm vào tận phòng. Khéo tôi nghi ngờ mụ ta chắc đang luyện bùa luyện ngải gì đó chứ làm gì mà bệnh đến mức không ra khỏi giường được chứ.
Buổi chiều tôi xuống nhà sau phụ nấu cơm, vừa xuống đã thấy bé Li đang sắc thuốc. Ngó ngó tôi hỏi con bé:
- Sắc thuốc cho ai vậy bé Li?
Bé Li nghe tôi hỏi con bé vừa châm thêm củi vừa nói:
- Thuốc này của vú Huệ, hổm rày con sắc mấy lần thuốc rồi.
- Ừ vú bệnh nặng lắm không Li?
- Dạ vú nằm có chỗ, sáng con vô còn thấy mặt mày xanh lét. Kỳ này bệnh nặng lắm không ra khỏi giường được luôn mà mợ.
Tôi gật gù, thì ra mụ vú bệnh thiệt chứ không phải giả bộ. Mà kể cũng lạ, hôm bữa cái ao sen tự nhiên xém chút cạn nước khô khóc, là trong đêm đó mụ vú bệnh luôn đến giờ. Không biết là có điềm gì không nữa. Tôi thấy coi bộ bên chú Đức chắc có tiến triển hơn rồi đó đa.
........
Sáng sớm tôi theo Phong lên thị xã ghé hiệu thuốc Tám Cao cắt mấy thang thuốc, không may là không có thầy Tám ở hiệu thuốc nên không bắt mạch xem bệnh được chỉ cắt thuốc bổ rồi về thôi. Phong chở tôi gần đến nhà thì hướng đường bên kia tôi loáng thoáng nhìn thấy một chiếc xe hơi đang chạy ngược chiều với xe của tôi. Kể cũng lạ cái con đường này thường ít xe hơi qua lại, có thì cũng là xe nhà chồng tôi là chủ yếu chứ vòng vòng ở đây dân người ta cũng nghèo hiếm nhà có xe hơi.
Vì tò mò tôi mới nhìn kỹ thêm một chút người ngồi trong xe là ai. Giây phút nhìn thấy người ngồi ghế phụ lái kia khiến toàn thân tôi sững sốt... là... là cô Hai Lài...
Tôi nhìn chị ta, chị ta cũng nhìn tôi, trong giây phút bốn mắt giao nhau kia tôi cảm nhận được chị ta đang cười. Đó thật sự là đang cười với tôi.
Trời ơi rốt cuộc là chuyện gì đây, chị ta vì sao lại đi đến đây, vì sao khi thấy tôi lại cười....chẳng lẽ...
Toàn thân tôi toát mồ hôi, cái cảm giác biết được bản thân mình sắp bị đe dọa thiệt không hề tốt chút nào.Tôi sắp điên mất trời ơi.
Phong thấy tôi mặt xanh mày tái, anh lo lắng hỏi:
- Có chuyện gì vậy, em mệt hả?
Nghe anh hỏi, tôi giật mình vội vàng trấn an lại bản thân. Cười gượng gạo, tôi nói:
- À không...em đâu có gì đâu. Về.. về thôi anh.
Thấy tôi không nói gì Phong cũng không hỏi nhiều, thoáng chốc trong tôi có ý nghĩ, tôi nhất định phải nói tôi không phải là Hai Lài cho Phong biết trước khi có chuyện gì đó không may xảy ra. Nhất định.
.........
Sau cái hôm vô tình thấy được Hai Lài trên đường tôi gần như không thấy chị ấy nữa, nhớ trước có cho chị ta số điện thoại nhưng cũng không thấy chị ấy gọi nói gì. Nghĩ nghĩ cũng lo, tôi gọi điện cho ba mẹ ở nhà hỏi thăm tình hình một chút thì biết được Hai Lài nghe đâu đang quen với một đại gia bên vùng này cũng gần nhà chồng tôi. Mà ba mẹ tôi chỉ là công nhân ở vựa mắm Phước Sang nên cũng không biết rõ người đàn ông đang qua lại với Hai Lài là ai. Nghe ba mẹ tôi nói tôi cơ hồ cảm thấy yên tâm hơn một chút. Chứ không có thông tin gì chắc tôi ch.ết vì lo sợ luôn quá.
Dạo gần đây thấy trong người không khỏe, cứ bệnh lên bệnh xuống người tôi cũng ốm xuống mấy kí lô, mặt cũng xanh đi chút. Phong đưa tôi đi ăn uống tẩm bổ nhưng tôi cũng không ăn được nhiều vì thấy lạc miệng quá. Khéo mấy bữa nữa không hết mệt tôi lên bệnh viện đi khám tổng quát xem sao.
.......
Sáng sớm mấy chị em đang ngồi sàn nước nhặt rau nấu lẩu, Út Nhàn nói muốn ăn lẩu hải sản nên cả nhà cũng chiều theo ý cô. Mấy chị em vui vẻ ngồi nhặt rau rồi rửa rau, Út Nhàn pha trò nói:
- Mấy chị em mình vui hen, làm dâu như vậy em cũng khoái chứ nghe nói chị em mưu tính với nhau là muốn làm mệt liền hà.
Tôi cười cười:
- Ờ chị em sống chung mưu tính nhau mệt mỏi lắm.
Chị Thắm cũng không nói gì, chị ta chỉ cười cho có. Mà tôi nói thì cũng coi như nói thiệt rồi, nếu mà chị Thắm với Út Nhàn sống thiệt tình với tôi tôi cũng không ngại mà mở lòng với họ. Chỉ tiếc là.... tài sản này mãi cao hơn tôi một bậc.
Rửa rau xong xuôi mấy chị em rủ nhau đứng dậy, vì sàn nước trơn nên mấy chị em vịn tay nhau. Từ sau lưng tôi tôi cảm nhận được có người đẩy eo tôi một cái thành ra tôi chới với ngã nhào lên trước, Út Nhàn đứng trước mặt nên vô tình bị tôi đẩy ngã chỏng vó té xuống đất. Tôi may mà có mấy cái lu nước chống lại nếu không chắc cũng nằm chình ình dưới đất rồi.
Hú hồn hú vía tôi vuốt vuốt ngực, dưới bụng tự dưng có chút đau đau chắc là do sợ quá. Thấy bản thân không sao tôi mới nhớ đến Út Nhàn, lật đật kéo cô ấy dậy nhưng lại bị chị Thắm gạt tay ra.
- Lài, em không ưa Út Nhàn cũng đặng đi sao em đẩy con nhỏ té kỳ cục vậy?
Ơ...chuyện quái gì vậy? Mụ Thắm lào lại thọc gậy bánh xe rồi.
Út Nhàn đầu sưng một cục, chân hình như không đi được. Tôi mới đi lại xem xem sao, vì dù sao cũng là do tôi nên Út Nhàn mới té.
- Dạ em không sao...ui da....
- Trời ơi máu... em chảy máu kìa Út Nhàn...
Tôi cũng nhìn theo thấy chân Út Nhàn thì máu đang chảy, hoảng quá tôi vội nói:
- Đi...chị đưa em đi trạm xá.
Út Nhàn mặt mày xanh lè, cô ấy liên tục lắc đầu:
- Em không sao...không sao...
Bên cạnh chị Thắm tru tréo khắp nhà, má chồng tôi cũng nghe mà chạy xuống. Thấy chân tay Út Nhàn trầy trụa tùm lum, má chồng tôi rít lên:
- Nhàn, trời ơi sao vậy con, sao vậy?
Chị Thắm được dịp nhanh mồm nhanh miệng:
- Con Lài nó xô con Út Nhàn chứ còn sao nữa má, thiệt con bó tay luôn.
Má chồng tôi nhìn tôi, bà coi bộ giận lắm. Tôi đang định giải thích thì nghe một cái vút...
"Bốp" bên má phải của tôi bị bà tát mạnh vào, tôi sững sờ như không tin vào mắt mình, chỉ như vậy thôi mà bà cũng đánh tôi...cái con mẹ nó.
Tôi nhìn bà, giận dữ:
- Má...con có làm gì đâu sao má đánh con?
Má chồng tôi tru tréo:
- Con Thắm nói vậy mà mày còn cãi, không phải mày thì sao Út Nhàn nó té?
Tôi giận đùng đùng, mấy lúc bà bênh Út Nhàn chửi tôi thì tôi còn nhịn vì nghĩ bà dù sao cũng là mẹ ruột của Phong mà tôi lại không muốn làm anh khó xử. Còn giờ hả, mơ đi.
Tôi cãi lại ngay:
- Sàn nước trơn con lỡ chân thôi chứ con có bị điên đâu mà xô Út Nhàn té, rồi con làm con nhỏ té con có được lợi ích gì đâu hả má?
Chị Thắm cười khinh bỉ:
- Được lợi gì thì mình cô biết chứ ai mà biết được, ba má cô không dạy cô nhường nhịn chị em thì qua đây để má dạy. Mà cái ngữ như cô cô biết người ta gọi là gì không, là mất dạy đó. Đồ mất dạy.
Mất dạy, chửi tôi mất dạy á, mẹ mày Thắm.
"Bốp" tôi không nói không rằng vung tay tát cái bốp không thương tiếc lên mặt chị Thắm, chưa hả giận tôi còn chỉ thẳng vô mặt chị, chửi lớn:
- Tôi không có làm gì sai hết thì lý gì nghe chị chửi. Mà chị chửi tôi được chị đụng đến ba mẹ tôi thì tôi cho chị húp cháo sống qua ngày. Mất dạy, chị mới là thứ mất dạy đó.
Chị Thắm giận sôi ruột, tôi thấy chị ta mặt đỏ rần lên rồi nhưng kệ thây chị. Hôm nay tôi liều cái mạng này để cho con mụ Thắm này một trận tôi mới hả dạ.
- Con Lài mày dám đánh tao?
Tên vênh mặt:
- Chị nghĩ chị là cái ngữ gì mà tôi không được đánh chị. Chị em dâu cùng về làm dâu thấy chơi được thì chơi sống được thì sống còn mà thứ đâm chọt thì thôi giải tán cho khỏe. Chị đừng tưởng tôi không biết chị làm gì, chị qua mặt tôi được hả? Chị sống sai còn chừng nghiệp quật chị bây giờ đó.
Má chồng tôi thấy tôi đánh chị Thắm, bà cũng rửng mỡ lên, hét:
- Cái con Lài này, hôm nay mày ăn gan cọp hả mà gan dữ. Ba má mày chợ búa quen rồi phải không, để má dạy cho mày biết lễ phép là gì?
Nói rồi bà nhào vô túm tóc tôi, tôi thì nhất định không đánh con mụ già này rồi vì đánh mụ ta kiểu gì tôi cũng mang tiếng con dâu mất dạy hỗn hào đánh má chồng. Lúc trước không biết thì thôi nhưng sau khi nghe Phong nói rõ thì tôi chỉ còn thấy khinh bà già này. Hóa ra từ đó tới giờ bà ta chỉ toàn giả nhân giả nghĩa qua mặt ba chồng tôi chứ tốt đẹp gì cho cam. Được rồi, hôm nay lỡ đánh nhau rồi, tôi cho cùi hết luôn.
Chị Thắm cũng nhào vô, chị ta ghì tôi xuống cho má chồng tôi đánh. Tôi cũng đâu có chịu thua, tay chân tôi ở dưới hết thục vô ngực lại thục vô háng má chồng. Bị đánh tay đánh chân bả thì bả bắt chẹt tôi là đánh má chồng, còn đánh mấy chỗ hiểm này không lẽ bả vạch ra cho người ta coi. Được...cho bà biết thế nào là lễ độ, hồi nhỏ dám xô chồng tôi té xuống ao may mà có người cứu nếu không thì giờ mồ mả anh Phong chắc xanh cỏ luôn rồi quá.
- Á á con quỷ cái này.
Phía trên tôi bị chị Thắm ghì xuống, má chồng tôi thì đánh lên trên đầu trên mặt tôi. Tôi thì dùng móng tay quào lên ngực chị Thắm, ở dưới tranh thủ dọng mấy phát vào háng hai con mụ này. Haha tôi nghe bà Thắm lào rên rỉ, má chồng tôi cũng kêu ư ử. Mẹ nó...cho vừa đám tụi bây, hở ra là bắt chẹt hở ra là đánh người.
Út Nhàn ở bên la oai oái:
- Đừng đánh nữa chị Lài chị Thắm đừng đánh nữa.
Tiếng mụ Thắm khàn đục:
- Con mất dạy, con quỷ mất dạy tao đánh ch.ết mẹ mày.
Này thì "bụp" vô háng mụ Thắm cái nữa cho chừa tội đòi đánh ch.ết mẹ tôi. Chị tuổi gì mà đòi đánh lộn với tôi hả Thắm lào?!!
Xời. Để coi rã ra thằng nào mệt hơn thằng nào thì biết.
Tôi cũng đau lắm nhưng tính ra tôi bị đau ít hơn,nghe xung quanh có tiếng chân chạy xuống, tôi vờ vừa khóc vừa hét:
- Con xin má mà đừng đánh con nữa. Á á chị Thắm chị đánh trúng vào háng má rồi... trời ơi huhuhuhu....
- Dừng tay lại đi, má làm cái gì vậy hả má?
Là Đạt.... là tiếng của Đạt...
Đạt với mấy người nữa chạy đến can má chồng tôi với chị Thắm ra, tôi được Đạt đỡ dậy. Còn Út Nhàn thì đỡ má chồng tôi, Thu Cúc thì đỡ chị Thắm.
Trời mẹ ơi, mặt mũi tôi....máu... á máu....
Tự dưng ngửi thấy mùi máu tôi choáng váng từ từ ngã xuống, không còn biết trời trăng mây đất gì ngoài nghe tiếng kêu thất thanh của Đạt và bé Li.
- Mợ....Mợ Tư...chị Tư....
Kèm theo tiếng nỉ non nhỏ xíu của Út Đạt:
- Thư Huyền.....Huyền ơi..
..........
Lúc tôi tỉnh dậy đã là đầu giờ chiều, mở mắt ra tôi thấy tôi đang nằm trên giường trong phòng mình kế bên là Phong đang lo lắng ngồi nhìn chằm chằm. Thấy tôi tỉnh, anh coi bộ mừng rỡ, vui mừng nói:
- Lài em tỉnh rồi, em có sao không?
Tôi thấy được Phong tự dưng cảm thấy uất ức liền bật khóc:
- Anh ơi... người ta đánh em...anh ơi huhu...huhu...
Phong ôm lấy tôi, anh an ủi dỗ dành:
- Không sao rồi không sao rồi, có anh ở đây lo cho em rồi.
Tôi được anh ôm vào lòng càng muốn khóc lóc nhiều hơn nữa. Trời ơi, trên ngực tôi cũng đau, đầu tôi cũng đau nữa còn đâu. Huhu.
Tôi khóc mếu máo:
- Em có làm gì đâu cũng bị đánh... anh...anh có tin em không?
Phong gật đầu, giọng anh dịu dàng hẳn:
- Tin anh tin em chứ, đợi anh lấy lại công bằng cho em. Em yên tâm.
Tôi hức hức mấy hơi đang định hỏi anh lấy lại công bằng bằng cách nào thì nghe có tiếng bé Li nói vọng vào:
- Cậu Tư Mợ Tư ơi, ông biểu cậu mợ xuống nhà gấp.
- Ừ cậu xuống liền.
Tôi ngơ ngác nhìn Phong:
- Anh...ba chửi em ch.ết... anh...
Phong nắm tay tôi, anh khẽ nói:
- Không sợ, có anh ở đây em không cần sợ.
Nghe anh nói tôi mới yên tâm được phần nào, liền nghe theo lời anh đứng dậy chải đầu tóc gọn gàng thay bộ đồ khác sau mới theo anh đi xuống nhà dưới.
Vừa bước vào phòng khách tôi đã nghe tiếng đàn bà khóc, thấy tôi bà ta tru tréo lên:
- Tôi nói thiệt với anh chị, tôi cho con gái tôi đi làm dâu là phụng dưỡng anh chị chứ đâu phải đi làm dâu để chị dâu xô té trật chân trật khớp đi không được đâu. Quân ác nhơn mà.
Tôi nhìn nhìn, thấy bà ta cũng nhìn tôi, gương mặt này với gương mặt Út Nhàn có khác gì nhau đâu. Dám chắc đây là mẹ Út Nhàn.
Má chồng thấy tôi xuống bà liếc ngang liếc dọc:
- Anh chị sui cho tôi xin lỗi, con dâu cũng có đứa này đứa khác chứ đâu có đứa nào cũng tốt tính được như con Nhàn đâu...
Phong nghe má chồng tôi móc mỉa, anh bực dọc quát lớn:
- Má muốn nói cái gì thì nói thẳng ra luôn đi, móc mỉa làm gì?
Nghe Phong quát, ba chồng tôi coi bộ không vui, anh hét lại với Phong:
- Phong mày ăn nói với má mày vậy đó hả?
Má chồng tôi khóc than:
- Trời ơi, con trai tôi nuôi từ nhỏ tới lớn giờ bị cho ăn bùa mê thuốc lú gì mà nó chửi lại má nó nè trời ơi.
Phong cười nhạt còn tôi đang cười khinh trong lòng, công nhận má chồng tôi diễn cũng hay thiệt.
Út Đạt ngồi kế bên Út Nhàn bây giờ cũng lên tiếng:
- Thôi mẹ được rồi, giờ chị dâu cũng xuống rồi mấy mặt một lời đi cho rõ ràng. Út Nhàn cũng nói chị Tư lỡ tay trượt chân nên mới té trúng cô ấy. Còn chuyện má, chị Thắm với chị Tư thì không còn liên quan đến Út Nhàn rồi.
Tôi nhìn Đạt, cái này coi như là nói giúp tôi rồi.
Má chồng tôi tự dưng im thin thít, chị Thắm cũng im re không nói gì. Bên ngoài có tiếng ồn ào không biết vụ gì, một lát nữa bé Li chạy vào, nó hớt hải nói:
- Ông bà ơi, ba má mợ Tư qua kiếm.
Đừng nói là ba chồng tôi mà ngay cả tôi còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Là sao, ba má tôi sao lại qua? Mà khoan..khoan....là ba má Hai Lài hay là ba má tôi?
Thấy tôi ngơ ngác Phong nói:
- Ba má qua, ra đón ba má đi em.
Tôi gật đầu, hồn phách như muốn bay lên trời, trời mẹ ơi, cái chuyện quái quỷ gì đang xảy ra nữa vậy, sao tôi không hiểu gì hết nữa vậy?
Phong kéo tôi ra ngoài, vừa đi tôi vừa run cầm cập. Vừa bước ra cửa đã thấy thân hình mập mạp của bà chủ vựa Phước Sang, tự dưng trong lòng tôi thở phào ra một cái. Thấy tôi ra, bà Tám Sang khóc lóc vang trời:
- Trời đất ơi, nghe tin con bị đánh mà má nóng ruột quá. Có sao không con, má đưa con đi kiểm tra thương tích kiện ch.ết mẹ mấy đứa nào đánh con đi. Quân khốn nạn mà.
Tôi cũng vờ khóc theo, nghe bà chủ Phước Sang chửi mà tôi thấy đã tai ghê gớm, quay sang nhìn má chồng tôi thấy mặt bà méo mó trông thấy thương ghê. Cho vừa, vừa lòng bà ta.
Bà chủ Phước Sang vừa chửi vừa khóc, ba chồng tôi lật đật mời "ba má" tôi vô trong nhà. Hôm nay quả là ngày của những sui gia chạm trán.
Bà chủ Phước Sang vừa ngồi xuống bà đã khóc nói với ba chồng tôi:
- Anh sui hôm nay giận lắm vợ chồng tôi mới qua đây đường đột, anh coi làm sao thì làm chứ để nhà anh đánh con gái tôi ra nông nỗi vậy là đâu có được đâu anh.
Ông Tám Sang cũng hậm hực:
- Hôm nay không có lời giải thích đàng hoàng nhà tôi đâm đơn kiện, con gái tôi cưng như trứng đâu phải để mấy người muốn đánh là đánh muốn chửi là chửi đâu.
Phong ngồi kế bên tôi, anh coi bộ vừa lòng. Càng nghĩ tôi càng thấy hình như "ba má" tôi qua lần này... là do anh sắp xếp???
Ghé tai anh, tôi hỏi:
- Là anh gọi ba má em qua?
Phong gật đầu:
- Ừ bà ta anh trị không được mạnh tay nhưng ba má em thì được.
Tôi gật gù xem ra đã hiểu chuyện nhưng mà... làm sao anh có số điện thoại của bên ba má Hai Lài.. rồi sao mà ông bà chủ Phước Sang đồng ý qua đây lấy lại công bằng cho tôi???
Dưới áp lực của "ba má" ruột tôi, ba chồng tôi bắt má chồng tôi với chị Thắm phải xin lỗi tôi. Còn tôi tôi cũng không kiệm lời gì mà không xin lỗi Út Nhàn một câu. Mắc cười nhất là lúc chị Thắm nói tôi cũng đánh chị ta nhưng hỏi tôi đánh ở đâu thì chị ta không nói được, nói làm sao được mà nói chứ. Còn nữa qua lần này tôi cũng trót lọt gáng cho chị Thắm cái tội thụt vô h.áng má chồng tôi khiến cho bà ta lườm nguýt Thắm lào suốt từ nãy đến giờ. Xem ra lần này tôi lợi nhiều hơn hại rồi.
Mọi chuyện giải quyết xong xuôi, tôi tiễn ba má tôi ra về. Lúc đưa ông bà Phước Sang ra xe, bà Tám Sang kéo tôi lại nói nhỏ:
- Mày cũng dữ dằn chứ có hiền đâu, mà vậy được tao ưng sau này con gái tao về coi cũng khỏe.
Ơ...Tám Sang bà ta nói cái quái gì vậy?
Thấy tôi đơ đơ bà ta nói tiếp:
- Có chuyện gì gọi cho tao, bên đây mà đánh mày nữa mày nói tao, tao qua tao dọng cho mỗi đứa một cái. Mẹ bà gia đình gia giáo mà đánh người như dân chợ búa. Thôi mày vào trong đi, tao thấy con rể coi bộ cũng được đó...
Tôi chưa kịp hỏi han ừ hử gì thì ông bà Phước Sang đã leo lên xe đi mất, bỏ lại tôi đứng tần ngần nhìn theo.
Trong lòng tôi tự dưng thấy lo lo, tôi thiệt không hiểu ý bà Tám Sang nói là sao....chẳng lẽ....vai Hai Lài này của tôi sắp kết thúc rồi sao???
Cái vụ sữa tắm tôi có nói cho Phong biết, anh hứa giúp tôi điều tra con mụ bán tạp hóa, tôi nghi là mụ ta tiếp tay cho chị Thắm làm bậy. Nhớ hôm mà Út Nhàn động thai lên bệnh viện, chị Thắm nhờ tôi ghé mụ tạp hóa lấy sữa tắm xong rồi về cũng tôi đưa cho bé Li đem lên phòng mọi người. Thì chỉ có thể là có người giúp cho chị Thắm bỏ xạ hương vào sữa tắm từ trước chứ chị ta không đụng vào mấy chai sữa tắm đó thì hại người kiểu gì được. Ghê gớm, có ai trả đĩa bay cho chị Thắm về hành tinh của chị ta sống không chứ tôi thấy loài người sắp không dung nạp chị ta được nữa rồi.
.........
Sáng hôm nay Phong đưa tôi ra thị xã mua ít đồ, lúc đi về tôi vừa ăn táo vừa nói với anh.
- Anh cái vụ bà vú chú Đức có nói gì không?
Phong vừa chạy xe vừa được tôi đút táo cho ăn, anh nhai hết mớ táo trong miệng rồi nói tiếp.
- Chú nói chú biết rồi, chú sẽ cố gắng giải được loại trấn yểm ở ao sen để cứu cho người bị nhốt ở dưới. Nói chung tạm thời chúng ta cũng chỉ có thể đợi thôi, chuyện người sống thì có thể giải quyết chứ những chuyện tâm linh như vậy anh vô phương.
Tôi gật gù, càng nghe càng dựng tóc gáy. Tự dưng nhớ tới hôm bữa mụ vú cầm trái tim máu me kia lại muốn ói. Nghĩ lại thấy ghê, tôi vuốt vuốt ngực mấy cái. Khiếp quá, cơn sang chấn tâm lý này mạnh dữ dội.
- Em bị sao vậy, mặt lại xanh lên rồi?
Tôi tự dưng thấy mệt mệt, rầu rĩ nói:
- Nhắc tới vú Huệ là em nổi da gà làm mệt, em nói thiệt tình hôm đó đổi lại là anh thấy mụ ta làm bùa làm phép chắc anh cũng y như em quá. Em ám ảnh đến nỗi mỗi lẫn nhắc tới vú Huệ là muốn ói.
Phong vươn tay vuốt vuốt ngực cho tôi mấy cái, giọng anh dịu dàng.
- Cố gắng, đợi anh giải quyết xong chuyện ao sen anh hứa sẽ tống cổ vú Huệ ra khỏi nhà. Anh nhìn bà ta cũng chướng mắt lắm rồi.
Tôi gật gù, lại như nhớ đến gì đó, tôi hỏi:
- Nhưng mà vú Huệ vì sao phải gi.ết dì Lệ, rồi còn cái gì được ở cùng người mình thương....em nghe mà không hiểu gì, nghĩ hoài cũng không ra nguyên nhân.
Phong cũng lắc đầu:
- Anh cũng không biết, lúc dì Lệ còn sống ở nhà anh thì khi đó anh mới 7,8 tuổi. Mà theo anh nhớ thì dì Lệ cũng không có xung đột gì với vú Huệ, anh cũng không hiểu vì sao lại có chuyện này nữa.
- Anh sao anh không báo công an đặng cho người ta khai quật cái ao lên là rõ hết chuyện thôi mà.
Nghe tôi hỏi Phong cau mày, gương mặt anh trầm tĩnh lại. Khẽ lắc đầu, anh nói:
- Không được. Hiện tại anh không thể để công an vào cuộc điều tra được, anh cần biết vài chuyện trong quá khứ mà đây là bước đầu tiên sau hơn gần 10 năm anh mới điều tra ra được một chút. Anh không thế vì nóng vội mà làm mất đi dấu vết được.
Tôi nhìn anh, góc nghiêng gương mặt anh rất đẹp rất nam tính nhưng mà sao hôm nay lại đượm buồn nhiều quá vậy. Anh có cái gì giấu tôi, cái gì mà làm cho bản thân anh phải lo âu vất vả nhiều đến như vậy chứ???
Dặn lòng không được, tôi buộc miệng hỏi:
- Anh...má...anh biết bà ta không phải mẹ ruột anh từ khi nào?
Phong nhìn tôi, anh cau mày, ánh mắt anh xa xăm khó lường. Tôi không hiểu đây là ý gì... là không tin tưởng... là đang nghi ngờ hay là không muốn nói???
Tôi thoáng thở dài đang định kêu anh thôi không cần trả lời thì lại nghe anh nhàn nhạt giải thích.
- Có vài chuyện trước hay sau gì em cũng cần được biết. Thiệt ra anh không nói cho em biết không phải là vì không tin em mà là sợ em sẽ bị cuốn theo những toan tính của anh. 10 năm anh sống trong suy tính thật sự rất mệt mỏi, anh không muộn em muốn con của mình cũng phải đi theo anh. Có thể anh sẽ tìm ra được bà ấy cũng có thể sẽ mãi mãi không tìm thấy.... anh không muốn em cùng những mưu toan đó đi theo anh cả đời. Anh chỉ muốn em sống vui vẻ, sống thật tốt bên cạnh anh là đủ rồi.
Hốc mắt tôi rưng rưng, thì ra bấy lâu nay tôi nghĩ oan cho anh rồi.... Không phải là anh không tin tôi mà anh sợ anh sẽ cuốn tôi theo những vòng xoáy mưu mô. Anh tốt với tôi như vậy, lo nghĩ cho tôi nhiều đến như vậy mà tôi còn giận anh còn trách anh....tôi thiệt là đáng trách mà.
Thấy tôi như sắp khóc đến nơi, anh mới cho xe chạy chậm lại vừa xoa xoa má tôi vừa an ủi:
- Thôi đừng nghĩ lung tung mà, anh thương em rất thương em, anh không muốn nhìn thấy em khóc. Em mà còn như vậy nữa anh sẽ không nói cho em nghe nữa đâu.
Nghe Phong nói vậy tôi vội vàng lau lau đi nước mắt đang trực trào rơi. Ôm lấy tay anh, tôi nũng nịu:
- Không em không khóc nữa, anh nói cho em nghe đi.
Phong vỗ vỗ má tôi, anh cười hỏi:
- Đã chắc là muốn nghe chưa, có hứa là sẽ không hối hận không?
Tôi gật đầu lia lịa:
- Em hứa sẽ không bao giờ hối hận, không bao giờ.
Phong bật cười, anh vuốt ve má tôi, giọng anh trầm đục nhỏ tiếng:
- Người mà em gọi là má....bà ta không phải là mẹ ruột của anh. Mẹ ruột của anh đã ch.ết từ khi anh còn nhỏ xíu rồi. Nhưng mà khi nhỏ anh không hề biết, anh cứ nghĩ bà ta là mẹ anh, anh ra sức yêu thương lấy lòng bà ta rất nhiều. Bề ngoài bà ta tỏ vẻ rất yêu thương anh nhưng anh cảm nhận được bà ta chưa bao giờ xem anh giống như anh Ba hay là Út Đạt. Mãi đến hơn 10 năm trước anh mới biết được sự thật. Anh cũng biết được rằng mẹ anh ch.ết rất bí ẩn. Bí ẩn đến nỗi xác bà ấy cũng không còn được toàn vẹn như bao người khác....
Nói đến đây tôi thấy anh hít một hơi thật sâu, giọng khàn đục:
- Ngày nhỏ bà ta luôn miệng nói thương anh nhưng mỗi khi anh bệnh chỉ có một mình anh tự chịu đựng, có chăng là bà ta sẽ lên ngó ngó nói vài câu cho ba anh biết rồi thôi. Em biết không anh thèm khát cái ôm của mẹ, mỗi lần nhìn bà ta ôm anh Ba ôm cưng nựng Út Đạt anh lại ghen tị trong lòng. Cũng có lần canh bà ta đang ngủ anh nhào đến ôm bà ta liền bị bà ta tát cho mấy cái vô mặt....con nít mà... đâu hiểu gì. Anh cứ luôn nghĩ chắc do bản thân anh không tốt như anh Ba nên mẹ mới không thương anh...thì ra là do anh không phải là con trai của bà ta...buồn cười. Anh vậy mà đi nhận người đàn bà khác làm mẹ.
Tôi nghe anh nói từng câu từng chữ đều như đau thấu tận tâm can, người đàn ông luôn mạnh mẽ luôn yêu thương bảo bọc cho tôi cũng có thời thơ ấu thiếu thốn tình mẫu tử nhiều đến vậy. Trong anh có bao nhiêu đau lòng, bao nhiêu uất ức đây...
Tôi ôm lấy eo anh, kéo cả người ôm sát lấy anh, tôi không biết nên nói gì chỉ có thể vuốt vuốt lưng anh như thể hiện là tôi đang ở đây....có tôi ở đây..
Phong im lặng một chút, tôi thấy anh hít một hơi sau tự dưng bật cười, anh nói lớn:
- Anh có sao đâu, chỉ là kể về những chuyện không vui nên sầu chút thôi. Em không cần lo, chồng em rất tốt.
Tôi phì cười, cái anh này....vẫn mạnh miệng dữ lắm.
Tôi ôm siết lấy anh, cười cười nói:
- Ừ em biết chồng em rất tốt, cái gì cũng tốt.
Phong vuốt tóc tôi, anh nhàn nhạt nói:
- Ừ tốt... à Lài này, mai anh đưa em ra thầy Tám Cao cắt thuốc bổ. Qua mấy chuyện trong nhà này hại qua hại lại anh thấy không yên tâm.
Tôi gật gật đầu, tôi cũng nghĩ như vậy. Bản thân tôi tốt, bản thân Phong cũng rất tốt mà lại chậm con chắc chắn là có nguyên do nào đó.
Phong kéo tôi dậy, anh nắm lấy tay tôi siết thật chặt, anh nhu tình nói:
- Đoạn đường của chúng ta còn rất dài, em cùng anh cố gắng nhé. Cố gắng vì anh, vì mẹ và vì hạnh phúc sau này của chúng ta nữa.
Tôi gật gật đầu, tất nhiên là được rồi, cố gắng đến già cũng được. Hí hí.
- Anh hy vọng anh sẽ tìm được chân tướng sớm, biết là mẹ không còn sống nhưng ít nhất anh muốn những thứ bà để lại anh sẽ tìm được... quan trọng nhất là những phần cơ thể mà bà còn thiếu.
Những phần cơ thể còn thiếu sao??? Là có người đã gi.ết bà rồi cắt xác??? Trời ơi... chuyện quái gì vậy, chuyện quái quỷ gì vậy?
Tôi nhìn anh, tay run run vì ngạc nhiên, tôi lấp bấp hỏi:
- Anh...mẹ... ch.ết không toàn vẹn sao?
Nghe tôi nhắc đến mẹ, ánh mắt Phong dường như kiên định lạnh lẽo hơn rất nhiều. Anh nói:
- Xác bà bị mất hai bàn tay và hai con mắt... đến nay đã hơn 20 năm rồi, anh bao nhiêu tuổi mẹ anh ch.ết bấy nhiêu năm.
Tôi cả kinh, càng nghe càng thấy sợ hãi cùng căm phẫn. Mẹ nó...cái quân ngũ nào mà ác đến như vậy. Ác đến mức gi.ết người ta rồi còn chặt xác giấu đi...quân ác nhơn, quân máu lạnh.
Tôi chỉ nghe thôi mà còn thấy căm phẫn tột cùng đừng nói là Phong...anh là con trai của bà phải chịu biết bao là đau đớn.
Thấy tôi sợ quá, Phong nắm tay tôi, anh trấn an:
- Không có gì, chuyện cũng qua rồi, mọi chuyện sau này cũng có anh lo em không cần lo nữa.
Tôi thoáng gật đầu, tôi nhất định sẽ cùng anh đi tìm chân lý đến cùng. Quyết đòi lại hết những đau đớn những mất mát những tổn thương mà anh và mẹ anh từng phải chịu đựng.
Ngày hôm đó anh cũng kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện ngày xưa giữa anh và má chồng tôi. Tuổi thơ của anh xém ch.ết không biết bao nhiêu lần nhưng may mắn chắc do má ruột anh độ nên lần nào cũng tai qua nạn khỏi sống đến được bây giờ.
Má ruột anh không biết có phải do má chồng tôi hại hay không nhưng trước mắt bà ta là nghi can số 1 không thể nào không thoát được liên can, kể cả bà vú già thâm độc. Cái ao sen kia...cũng là một ẩn số.
.........
Mấy ngày sau ngày nào tôi cũng theo dõi hành tung của vú Huệ, mà mụ ta mấy ngày nay toàn cáo bệnh ở lỳ trong phòng. Lắm hôm má chồng tôi còn đem cơm vào tận phòng. Khéo tôi nghi ngờ mụ ta chắc đang luyện bùa luyện ngải gì đó chứ làm gì mà bệnh đến mức không ra khỏi giường được chứ.
Buổi chiều tôi xuống nhà sau phụ nấu cơm, vừa xuống đã thấy bé Li đang sắc thuốc. Ngó ngó tôi hỏi con bé:
- Sắc thuốc cho ai vậy bé Li?
Bé Li nghe tôi hỏi con bé vừa châm thêm củi vừa nói:
- Thuốc này của vú Huệ, hổm rày con sắc mấy lần thuốc rồi.
- Ừ vú bệnh nặng lắm không Li?
- Dạ vú nằm có chỗ, sáng con vô còn thấy mặt mày xanh lét. Kỳ này bệnh nặng lắm không ra khỏi giường được luôn mà mợ.
Tôi gật gù, thì ra mụ vú bệnh thiệt chứ không phải giả bộ. Mà kể cũng lạ, hôm bữa cái ao sen tự nhiên xém chút cạn nước khô khóc, là trong đêm đó mụ vú bệnh luôn đến giờ. Không biết là có điềm gì không nữa. Tôi thấy coi bộ bên chú Đức chắc có tiến triển hơn rồi đó đa.
........
Sáng sớm tôi theo Phong lên thị xã ghé hiệu thuốc Tám Cao cắt mấy thang thuốc, không may là không có thầy Tám ở hiệu thuốc nên không bắt mạch xem bệnh được chỉ cắt thuốc bổ rồi về thôi. Phong chở tôi gần đến nhà thì hướng đường bên kia tôi loáng thoáng nhìn thấy một chiếc xe hơi đang chạy ngược chiều với xe của tôi. Kể cũng lạ cái con đường này thường ít xe hơi qua lại, có thì cũng là xe nhà chồng tôi là chủ yếu chứ vòng vòng ở đây dân người ta cũng nghèo hiếm nhà có xe hơi.
Vì tò mò tôi mới nhìn kỹ thêm một chút người ngồi trong xe là ai. Giây phút nhìn thấy người ngồi ghế phụ lái kia khiến toàn thân tôi sững sốt... là... là cô Hai Lài...
Tôi nhìn chị ta, chị ta cũng nhìn tôi, trong giây phút bốn mắt giao nhau kia tôi cảm nhận được chị ta đang cười. Đó thật sự là đang cười với tôi.
Trời ơi rốt cuộc là chuyện gì đây, chị ta vì sao lại đi đến đây, vì sao khi thấy tôi lại cười....chẳng lẽ...
Toàn thân tôi toát mồ hôi, cái cảm giác biết được bản thân mình sắp bị đe dọa thiệt không hề tốt chút nào.Tôi sắp điên mất trời ơi.
Phong thấy tôi mặt xanh mày tái, anh lo lắng hỏi:
- Có chuyện gì vậy, em mệt hả?
Nghe anh hỏi, tôi giật mình vội vàng trấn an lại bản thân. Cười gượng gạo, tôi nói:
- À không...em đâu có gì đâu. Về.. về thôi anh.
Thấy tôi không nói gì Phong cũng không hỏi nhiều, thoáng chốc trong tôi có ý nghĩ, tôi nhất định phải nói tôi không phải là Hai Lài cho Phong biết trước khi có chuyện gì đó không may xảy ra. Nhất định.
.........
Sau cái hôm vô tình thấy được Hai Lài trên đường tôi gần như không thấy chị ấy nữa, nhớ trước có cho chị ta số điện thoại nhưng cũng không thấy chị ấy gọi nói gì. Nghĩ nghĩ cũng lo, tôi gọi điện cho ba mẹ ở nhà hỏi thăm tình hình một chút thì biết được Hai Lài nghe đâu đang quen với một đại gia bên vùng này cũng gần nhà chồng tôi. Mà ba mẹ tôi chỉ là công nhân ở vựa mắm Phước Sang nên cũng không biết rõ người đàn ông đang qua lại với Hai Lài là ai. Nghe ba mẹ tôi nói tôi cơ hồ cảm thấy yên tâm hơn một chút. Chứ không có thông tin gì chắc tôi ch.ết vì lo sợ luôn quá.
Dạo gần đây thấy trong người không khỏe, cứ bệnh lên bệnh xuống người tôi cũng ốm xuống mấy kí lô, mặt cũng xanh đi chút. Phong đưa tôi đi ăn uống tẩm bổ nhưng tôi cũng không ăn được nhiều vì thấy lạc miệng quá. Khéo mấy bữa nữa không hết mệt tôi lên bệnh viện đi khám tổng quát xem sao.
.......
Sáng sớm mấy chị em đang ngồi sàn nước nhặt rau nấu lẩu, Út Nhàn nói muốn ăn lẩu hải sản nên cả nhà cũng chiều theo ý cô. Mấy chị em vui vẻ ngồi nhặt rau rồi rửa rau, Út Nhàn pha trò nói:
- Mấy chị em mình vui hen, làm dâu như vậy em cũng khoái chứ nghe nói chị em mưu tính với nhau là muốn làm mệt liền hà.
Tôi cười cười:
- Ờ chị em sống chung mưu tính nhau mệt mỏi lắm.
Chị Thắm cũng không nói gì, chị ta chỉ cười cho có. Mà tôi nói thì cũng coi như nói thiệt rồi, nếu mà chị Thắm với Út Nhàn sống thiệt tình với tôi tôi cũng không ngại mà mở lòng với họ. Chỉ tiếc là.... tài sản này mãi cao hơn tôi một bậc.
Rửa rau xong xuôi mấy chị em rủ nhau đứng dậy, vì sàn nước trơn nên mấy chị em vịn tay nhau. Từ sau lưng tôi tôi cảm nhận được có người đẩy eo tôi một cái thành ra tôi chới với ngã nhào lên trước, Út Nhàn đứng trước mặt nên vô tình bị tôi đẩy ngã chỏng vó té xuống đất. Tôi may mà có mấy cái lu nước chống lại nếu không chắc cũng nằm chình ình dưới đất rồi.
Hú hồn hú vía tôi vuốt vuốt ngực, dưới bụng tự dưng có chút đau đau chắc là do sợ quá. Thấy bản thân không sao tôi mới nhớ đến Út Nhàn, lật đật kéo cô ấy dậy nhưng lại bị chị Thắm gạt tay ra.
- Lài, em không ưa Út Nhàn cũng đặng đi sao em đẩy con nhỏ té kỳ cục vậy?
Ơ...chuyện quái gì vậy? Mụ Thắm lào lại thọc gậy bánh xe rồi.
Út Nhàn đầu sưng một cục, chân hình như không đi được. Tôi mới đi lại xem xem sao, vì dù sao cũng là do tôi nên Út Nhàn mới té.
- Dạ em không sao...ui da....
- Trời ơi máu... em chảy máu kìa Út Nhàn...
Tôi cũng nhìn theo thấy chân Út Nhàn thì máu đang chảy, hoảng quá tôi vội nói:
- Đi...chị đưa em đi trạm xá.
Út Nhàn mặt mày xanh lè, cô ấy liên tục lắc đầu:
- Em không sao...không sao...
Bên cạnh chị Thắm tru tréo khắp nhà, má chồng tôi cũng nghe mà chạy xuống. Thấy chân tay Út Nhàn trầy trụa tùm lum, má chồng tôi rít lên:
- Nhàn, trời ơi sao vậy con, sao vậy?
Chị Thắm được dịp nhanh mồm nhanh miệng:
- Con Lài nó xô con Út Nhàn chứ còn sao nữa má, thiệt con bó tay luôn.
Má chồng tôi nhìn tôi, bà coi bộ giận lắm. Tôi đang định giải thích thì nghe một cái vút...
"Bốp" bên má phải của tôi bị bà tát mạnh vào, tôi sững sờ như không tin vào mắt mình, chỉ như vậy thôi mà bà cũng đánh tôi...cái con mẹ nó.
Tôi nhìn bà, giận dữ:
- Má...con có làm gì đâu sao má đánh con?
Má chồng tôi tru tréo:
- Con Thắm nói vậy mà mày còn cãi, không phải mày thì sao Út Nhàn nó té?
Tôi giận đùng đùng, mấy lúc bà bênh Út Nhàn chửi tôi thì tôi còn nhịn vì nghĩ bà dù sao cũng là mẹ ruột của Phong mà tôi lại không muốn làm anh khó xử. Còn giờ hả, mơ đi.
Tôi cãi lại ngay:
- Sàn nước trơn con lỡ chân thôi chứ con có bị điên đâu mà xô Út Nhàn té, rồi con làm con nhỏ té con có được lợi ích gì đâu hả má?
Chị Thắm cười khinh bỉ:
- Được lợi gì thì mình cô biết chứ ai mà biết được, ba má cô không dạy cô nhường nhịn chị em thì qua đây để má dạy. Mà cái ngữ như cô cô biết người ta gọi là gì không, là mất dạy đó. Đồ mất dạy.
Mất dạy, chửi tôi mất dạy á, mẹ mày Thắm.
"Bốp" tôi không nói không rằng vung tay tát cái bốp không thương tiếc lên mặt chị Thắm, chưa hả giận tôi còn chỉ thẳng vô mặt chị, chửi lớn:
- Tôi không có làm gì sai hết thì lý gì nghe chị chửi. Mà chị chửi tôi được chị đụng đến ba mẹ tôi thì tôi cho chị húp cháo sống qua ngày. Mất dạy, chị mới là thứ mất dạy đó.
Chị Thắm giận sôi ruột, tôi thấy chị ta mặt đỏ rần lên rồi nhưng kệ thây chị. Hôm nay tôi liều cái mạng này để cho con mụ Thắm này một trận tôi mới hả dạ.
- Con Lài mày dám đánh tao?
Tên vênh mặt:
- Chị nghĩ chị là cái ngữ gì mà tôi không được đánh chị. Chị em dâu cùng về làm dâu thấy chơi được thì chơi sống được thì sống còn mà thứ đâm chọt thì thôi giải tán cho khỏe. Chị đừng tưởng tôi không biết chị làm gì, chị qua mặt tôi được hả? Chị sống sai còn chừng nghiệp quật chị bây giờ đó.
Má chồng tôi thấy tôi đánh chị Thắm, bà cũng rửng mỡ lên, hét:
- Cái con Lài này, hôm nay mày ăn gan cọp hả mà gan dữ. Ba má mày chợ búa quen rồi phải không, để má dạy cho mày biết lễ phép là gì?
Nói rồi bà nhào vô túm tóc tôi, tôi thì nhất định không đánh con mụ già này rồi vì đánh mụ ta kiểu gì tôi cũng mang tiếng con dâu mất dạy hỗn hào đánh má chồng. Lúc trước không biết thì thôi nhưng sau khi nghe Phong nói rõ thì tôi chỉ còn thấy khinh bà già này. Hóa ra từ đó tới giờ bà ta chỉ toàn giả nhân giả nghĩa qua mặt ba chồng tôi chứ tốt đẹp gì cho cam. Được rồi, hôm nay lỡ đánh nhau rồi, tôi cho cùi hết luôn.
Chị Thắm cũng nhào vô, chị ta ghì tôi xuống cho má chồng tôi đánh. Tôi cũng đâu có chịu thua, tay chân tôi ở dưới hết thục vô ngực lại thục vô háng má chồng. Bị đánh tay đánh chân bả thì bả bắt chẹt tôi là đánh má chồng, còn đánh mấy chỗ hiểm này không lẽ bả vạch ra cho người ta coi. Được...cho bà biết thế nào là lễ độ, hồi nhỏ dám xô chồng tôi té xuống ao may mà có người cứu nếu không thì giờ mồ mả anh Phong chắc xanh cỏ luôn rồi quá.
- Á á con quỷ cái này.
Phía trên tôi bị chị Thắm ghì xuống, má chồng tôi thì đánh lên trên đầu trên mặt tôi. Tôi thì dùng móng tay quào lên ngực chị Thắm, ở dưới tranh thủ dọng mấy phát vào háng hai con mụ này. Haha tôi nghe bà Thắm lào rên rỉ, má chồng tôi cũng kêu ư ử. Mẹ nó...cho vừa đám tụi bây, hở ra là bắt chẹt hở ra là đánh người.
Út Nhàn ở bên la oai oái:
- Đừng đánh nữa chị Lài chị Thắm đừng đánh nữa.
Tiếng mụ Thắm khàn đục:
- Con mất dạy, con quỷ mất dạy tao đánh ch.ết mẹ mày.
Này thì "bụp" vô háng mụ Thắm cái nữa cho chừa tội đòi đánh ch.ết mẹ tôi. Chị tuổi gì mà đòi đánh lộn với tôi hả Thắm lào?!!
Xời. Để coi rã ra thằng nào mệt hơn thằng nào thì biết.
Tôi cũng đau lắm nhưng tính ra tôi bị đau ít hơn,nghe xung quanh có tiếng chân chạy xuống, tôi vờ vừa khóc vừa hét:
- Con xin má mà đừng đánh con nữa. Á á chị Thắm chị đánh trúng vào háng má rồi... trời ơi huhuhuhu....
- Dừng tay lại đi, má làm cái gì vậy hả má?
Là Đạt.... là tiếng của Đạt...
Đạt với mấy người nữa chạy đến can má chồng tôi với chị Thắm ra, tôi được Đạt đỡ dậy. Còn Út Nhàn thì đỡ má chồng tôi, Thu Cúc thì đỡ chị Thắm.
Trời mẹ ơi, mặt mũi tôi....máu... á máu....
Tự dưng ngửi thấy mùi máu tôi choáng váng từ từ ngã xuống, không còn biết trời trăng mây đất gì ngoài nghe tiếng kêu thất thanh của Đạt và bé Li.
- Mợ....Mợ Tư...chị Tư....
Kèm theo tiếng nỉ non nhỏ xíu của Út Đạt:
- Thư Huyền.....Huyền ơi..
..........
Lúc tôi tỉnh dậy đã là đầu giờ chiều, mở mắt ra tôi thấy tôi đang nằm trên giường trong phòng mình kế bên là Phong đang lo lắng ngồi nhìn chằm chằm. Thấy tôi tỉnh, anh coi bộ mừng rỡ, vui mừng nói:
- Lài em tỉnh rồi, em có sao không?
Tôi thấy được Phong tự dưng cảm thấy uất ức liền bật khóc:
- Anh ơi... người ta đánh em...anh ơi huhu...huhu...
Phong ôm lấy tôi, anh an ủi dỗ dành:
- Không sao rồi không sao rồi, có anh ở đây lo cho em rồi.
Tôi được anh ôm vào lòng càng muốn khóc lóc nhiều hơn nữa. Trời ơi, trên ngực tôi cũng đau, đầu tôi cũng đau nữa còn đâu. Huhu.
Tôi khóc mếu máo:
- Em có làm gì đâu cũng bị đánh... anh...anh có tin em không?
Phong gật đầu, giọng anh dịu dàng hẳn:
- Tin anh tin em chứ, đợi anh lấy lại công bằng cho em. Em yên tâm.
Tôi hức hức mấy hơi đang định hỏi anh lấy lại công bằng bằng cách nào thì nghe có tiếng bé Li nói vọng vào:
- Cậu Tư Mợ Tư ơi, ông biểu cậu mợ xuống nhà gấp.
- Ừ cậu xuống liền.
Tôi ngơ ngác nhìn Phong:
- Anh...ba chửi em ch.ết... anh...
Phong nắm tay tôi, anh khẽ nói:
- Không sợ, có anh ở đây em không cần sợ.
Nghe anh nói tôi mới yên tâm được phần nào, liền nghe theo lời anh đứng dậy chải đầu tóc gọn gàng thay bộ đồ khác sau mới theo anh đi xuống nhà dưới.
Vừa bước vào phòng khách tôi đã nghe tiếng đàn bà khóc, thấy tôi bà ta tru tréo lên:
- Tôi nói thiệt với anh chị, tôi cho con gái tôi đi làm dâu là phụng dưỡng anh chị chứ đâu phải đi làm dâu để chị dâu xô té trật chân trật khớp đi không được đâu. Quân ác nhơn mà.
Tôi nhìn nhìn, thấy bà ta cũng nhìn tôi, gương mặt này với gương mặt Út Nhàn có khác gì nhau đâu. Dám chắc đây là mẹ Út Nhàn.
Má chồng thấy tôi xuống bà liếc ngang liếc dọc:
- Anh chị sui cho tôi xin lỗi, con dâu cũng có đứa này đứa khác chứ đâu có đứa nào cũng tốt tính được như con Nhàn đâu...
Phong nghe má chồng tôi móc mỉa, anh bực dọc quát lớn:
- Má muốn nói cái gì thì nói thẳng ra luôn đi, móc mỉa làm gì?
Nghe Phong quát, ba chồng tôi coi bộ không vui, anh hét lại với Phong:
- Phong mày ăn nói với má mày vậy đó hả?
Má chồng tôi khóc than:
- Trời ơi, con trai tôi nuôi từ nhỏ tới lớn giờ bị cho ăn bùa mê thuốc lú gì mà nó chửi lại má nó nè trời ơi.
Phong cười nhạt còn tôi đang cười khinh trong lòng, công nhận má chồng tôi diễn cũng hay thiệt.
Út Đạt ngồi kế bên Út Nhàn bây giờ cũng lên tiếng:
- Thôi mẹ được rồi, giờ chị dâu cũng xuống rồi mấy mặt một lời đi cho rõ ràng. Út Nhàn cũng nói chị Tư lỡ tay trượt chân nên mới té trúng cô ấy. Còn chuyện má, chị Thắm với chị Tư thì không còn liên quan đến Út Nhàn rồi.
Tôi nhìn Đạt, cái này coi như là nói giúp tôi rồi.
Má chồng tôi tự dưng im thin thít, chị Thắm cũng im re không nói gì. Bên ngoài có tiếng ồn ào không biết vụ gì, một lát nữa bé Li chạy vào, nó hớt hải nói:
- Ông bà ơi, ba má mợ Tư qua kiếm.
Đừng nói là ba chồng tôi mà ngay cả tôi còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Là sao, ba má tôi sao lại qua? Mà khoan..khoan....là ba má Hai Lài hay là ba má tôi?
Thấy tôi ngơ ngác Phong nói:
- Ba má qua, ra đón ba má đi em.
Tôi gật đầu, hồn phách như muốn bay lên trời, trời mẹ ơi, cái chuyện quái quỷ gì đang xảy ra nữa vậy, sao tôi không hiểu gì hết nữa vậy?
Phong kéo tôi ra ngoài, vừa đi tôi vừa run cầm cập. Vừa bước ra cửa đã thấy thân hình mập mạp của bà chủ vựa Phước Sang, tự dưng trong lòng tôi thở phào ra một cái. Thấy tôi ra, bà Tám Sang khóc lóc vang trời:
- Trời đất ơi, nghe tin con bị đánh mà má nóng ruột quá. Có sao không con, má đưa con đi kiểm tra thương tích kiện ch.ết mẹ mấy đứa nào đánh con đi. Quân khốn nạn mà.
Tôi cũng vờ khóc theo, nghe bà chủ Phước Sang chửi mà tôi thấy đã tai ghê gớm, quay sang nhìn má chồng tôi thấy mặt bà méo mó trông thấy thương ghê. Cho vừa, vừa lòng bà ta.
Bà chủ Phước Sang vừa chửi vừa khóc, ba chồng tôi lật đật mời "ba má" tôi vô trong nhà. Hôm nay quả là ngày của những sui gia chạm trán.
Bà chủ Phước Sang vừa ngồi xuống bà đã khóc nói với ba chồng tôi:
- Anh sui hôm nay giận lắm vợ chồng tôi mới qua đây đường đột, anh coi làm sao thì làm chứ để nhà anh đánh con gái tôi ra nông nỗi vậy là đâu có được đâu anh.
Ông Tám Sang cũng hậm hực:
- Hôm nay không có lời giải thích đàng hoàng nhà tôi đâm đơn kiện, con gái tôi cưng như trứng đâu phải để mấy người muốn đánh là đánh muốn chửi là chửi đâu.
Phong ngồi kế bên tôi, anh coi bộ vừa lòng. Càng nghĩ tôi càng thấy hình như "ba má" tôi qua lần này... là do anh sắp xếp???
Ghé tai anh, tôi hỏi:
- Là anh gọi ba má em qua?
Phong gật đầu:
- Ừ bà ta anh trị không được mạnh tay nhưng ba má em thì được.
Tôi gật gù xem ra đã hiểu chuyện nhưng mà... làm sao anh có số điện thoại của bên ba má Hai Lài.. rồi sao mà ông bà chủ Phước Sang đồng ý qua đây lấy lại công bằng cho tôi???
Dưới áp lực của "ba má" ruột tôi, ba chồng tôi bắt má chồng tôi với chị Thắm phải xin lỗi tôi. Còn tôi tôi cũng không kiệm lời gì mà không xin lỗi Út Nhàn một câu. Mắc cười nhất là lúc chị Thắm nói tôi cũng đánh chị ta nhưng hỏi tôi đánh ở đâu thì chị ta không nói được, nói làm sao được mà nói chứ. Còn nữa qua lần này tôi cũng trót lọt gáng cho chị Thắm cái tội thụt vô h.áng má chồng tôi khiến cho bà ta lườm nguýt Thắm lào suốt từ nãy đến giờ. Xem ra lần này tôi lợi nhiều hơn hại rồi.
Mọi chuyện giải quyết xong xuôi, tôi tiễn ba má tôi ra về. Lúc đưa ông bà Phước Sang ra xe, bà Tám Sang kéo tôi lại nói nhỏ:
- Mày cũng dữ dằn chứ có hiền đâu, mà vậy được tao ưng sau này con gái tao về coi cũng khỏe.
Ơ...Tám Sang bà ta nói cái quái gì vậy?
Thấy tôi đơ đơ bà ta nói tiếp:
- Có chuyện gì gọi cho tao, bên đây mà đánh mày nữa mày nói tao, tao qua tao dọng cho mỗi đứa một cái. Mẹ bà gia đình gia giáo mà đánh người như dân chợ búa. Thôi mày vào trong đi, tao thấy con rể coi bộ cũng được đó...
Tôi chưa kịp hỏi han ừ hử gì thì ông bà Phước Sang đã leo lên xe đi mất, bỏ lại tôi đứng tần ngần nhìn theo.
Trong lòng tôi tự dưng thấy lo lo, tôi thiệt không hiểu ý bà Tám Sang nói là sao....chẳng lẽ....vai Hai Lài này của tôi sắp kết thúc rồi sao???
Tác giả :
Trần Phan Trúc Giang