Vợ Câm
Chương 12: Sảy thai
Tiểu Nam ngủ yên tĩnh một giấc đến sáng, khi cô tỉnh dậy nhìn thấy cửa không khóa liền vui mừng bay nhào xuống, dây xích nặng nề kéo ghì cô lại khỏe mạnh cho cô mất đà mà ngã nhào xuống đất. Trán đập xuống nền gạch một trận đau nhức kéo đến. Đưa tay xoa xoa trán, tay lại cầm sợi xích dài nặng trịch...
Tại sao, tại sao cứ giam cầm cô mãi thế???
Bên ngoài có tiếng bước chân đi vào, cô ngước đôi mắt lên nhìn ra phía cửa. Nơi ấy một người đàn ông quen thuộc bước đến, Tiểu Nam vui mừng đến nỗi quên cả đau cô chạy nhào đến anh. Nhưng lại quên mất dưới chân vừa bị móc xích kéo lại, lại thêm lần nữa cô mất đà mà ngã nhào xuống đất.
- Em vui mừng khi gặp tôi à?
Tiểu Nam cố gắng đứng dậy, cô mở tròn mắt nhìn anh...Anh vẫn cao to như thế, vẫn đẹp đẽ như thế.. Cô nhớ anh quá, nhớ đến phát điên lên được..
Cô không biết cô đã làm cái gì sai nhưng cô không giận, không hận anh chút nào... Chắc anh ghét bỏ cô vì cô xém chút đã giết người...
Nhưng không sao không sao...chỉ cần anh chịu gặp cô là được rồi, như thế đối với cô là đủ rồi!
Ngôn hai tay đút vào túi quần, giọng anh ồ ồ:
- Em định bỏ trốn nữa à?
Tiểu Nam lắc đầu, trong mắt cô đã đong đầy lệ, cô nhìn anh, nhìn thật lâu...
- Em nhớ anh!
Ngôn nhìn những hành động diễn tả của cô khiến anh như phát điên lên, đi nhanh đến chỗ cô, một tay anh bóp mặt cô, tay còn lại ôm eo cô thật chặt. Trong đáy mắt anh, ngoài tia chán ghét còn pha lẫn những tia nhớ nhung...
- Nhớ tôi mà đi cùng thằng khác, nhớ tôi mà hôn thằng khác, cô tưởng tôi không biết gì về cô à?
Tiểu Nam ra sức lắc đầu, cô không phải, cô không phải như thế đâu...
Cằm bị bóp chặt khiến cô không thể làm được gì mà nói cô cũng chẳng nói được, toàn thân cô bị anh giam cầm, những trận đau nhức từ trên trán, trên cằm thi nhau ùa đến...
Tại sao anh lại nói cô phản bội anh? Cô nào có phản bội anh chứ?
Ngôn nhìn cô chằm chằm, hốc mắt anh tia đỏ rực đến đáng sợ.
- Em hôn nó chỗ nào, hôn chỗ nào hả?
Nói rồi, anh bóp chặt cằm cô, áp đôi môi của anh vào môi cô. Cái hôn mạnh mẽ, cay nghiệt nhất mà anh từng làm. Cắn chặt môi cô, cô càng tránh né anh càng hung hăng mạnh mẽ hơn..
Tiểu Nam vì đau nên giãy giụa không ngừng, tay cô cố chống đẩy người anh ra khỏi người cô nhưng càng đẩy anh càng mạnh mẽ gắt gao ôm lấy cô đến khi môi bị cắn đến ứa máu mùi máu tanh tanh xộc đến anh mới giật mình mà buông cô ra..
Ngôn nhìn cô nhìn gương mặt nhỏ nhắn xanh xao của cô, nhìn đến đôi môi bị cắn đến ứa máu lòng anh lại trùng xuống..
Anh từng tàn nhẫn vô tình đến nỗi giết chết cả đàn bà đang cùng anh ân ái trên giường chỉ vì cô ta nói dối anh...Anh là người đàn ông nắm quyền sinh sát trong tay, anh không cho phép mình có sự yếu mềm càng không cho phép người bên cạnh anh phản bội lại với anh...
Cái giây phút anh nhìn từ xa thấy rõ ràng Phàm ôm lấy Tiểu Nam cười trìu mến, cô lại nâng chân hôn lên môi hắn...Hình ảnh ấy đẹp làm sao, quả thật rất đẹp. Nhưng tiếc quá cô là đàn bà của anh, là của anh!
- Tôi yêu thương em nhiều như thế mà em nỡ đối xử với tôi như vậy à Nam? Em bỏ đi, em bỏ tôi theo tên đó, em làm như thế em thấy vui vẻ không?
Tiểu Nam giật mình...Anh nói gì vậy? Cô bỏ anh đi khi nào?
Ngôn bắt lấy tay cô, anh dồn ép cô vào gốc tường.
- Em biết tôi đi tìm em cực đến thế nào không? Em biết tôi đã không ăn không ngủ bao nhiêu ngày rồi không? Em biết vì tìm em mà tôi đã nhường hết những vụ làm ăn béo bở cho kẻ thù chỉ vì nhờ họ tìm em, em biết không? Hả?
Tiểu Nam lắc đầu lia lịa, cô càng nghe càng thấy hoang mang..Anh đang nói cái gì, anh nói cái gì mà tìm cô...chẳng phải anh đã biết rồi sao...Phàm đã nói rồi cơ mà?
Ngôn ép cô vợ tường, anh đưa tay lau đi vết máu trên môi cô, động tác nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.. Môi anh mím chặt, gương mặt lại đỏ ửng vì nén giận.
- Nam, em biết không, tôi yêu em, tôi thật sự biết mình có tình cảm với em rồi. Nhưng sao em lại...
Ngôn, anh nói gì vậy???
Tiểu Nam không thể nói được gi mà tay lại bị anh giữ chặt những câu hỏi ngổn ngang chất chứa trong đầu cô...Cô không biết anh nói cái gì, cô thật sự không biết...
Ánh mắt Ngôn nheo lại khi nhìn thấy ngực cô vì nút áo bị bong mà hở một mảng khá to, trên bầu ngực tròn đẹp có một dấu đỏ mờ mờ ẩn hiện.
Anh đưa bàn tay thô ráp đi đến trước ngực cô, môi cười lạnh lẽo tà ác.
- Em ngủ với nó rồi à?
Tiểu Nam nhìn lại ngực mình, cô hốt hoảng, đây chính xác là mấy tuần trước, đám bạn của Tâm vừa khống chế cô vừa lợi dụng sàm sỡ...
Nước mắt cô chảy dài, cô biết rồi, cô biết rồi.. anh hiểu lầm cô rồi...
Môi cố mấp máy cho ra câu nhưng cô không tài nào nói được, chỉ còn biết lắc đầu mà khóc...
Ngôn nhìn thấy cô khóc, tâm tình anh lại xao động, đưa tay lau nước mắt cho cô, anh lại nhẹ nhàng hôn lấy cô, hôn luôn cả những vết máu còn động lại...
Tiểu Nam càng khóc bụng cô càng quặn lên từng hồi đau đớn...Mồ hôi trên trán lại tuông ra như suối đổ..
Cô cố dùng hết sức đẩy anh ra lại liên tục lắc đầu...
Ngôn nheo đôi mắt phượng dài, anh vì lửa giận bộc phát nghĩ rằng cô sợ hãi anh nên không còn nhìn thấy những vệt mồ hôi tuông như suối kia nữa. Môi anh mím chặt, một tay nâng cô lên quăng mạnh lên chiếc giường gần đó..
- Em sợ tôi sao?
Tiểu Nam một tay ôm lấy bụng, trong đầu lại nhớ đến kì kinh nguyệt lần trước của mình...
Đã hơn 1 tháng rồi, hơn một tháng rồi... Con cô...con cô...
Chưa kịp mừng vội cô đã bị Ngôn hất lên giường, toàn thân cô nhẹ bẫng cho đến khi cả thân người chạm vào khuôn nệm mềm mại.
Đau...đau quá, bụng cô đau quá...
Ngôn sau khi thả cô lên giường chưa kịp ôm lấy cô đã nhìn thấy gương mặt trắng bệch của cô...Anh bất giác có dự cảm không lành, tim đập liên hồi từng hồi thật mạnh..
Tiểu Nam ôm chặt lấy bụng, cô đưa một tay về phía anh như cầu cứu, môi cố gắng mấp máy ra được một chữ không đầu không đuôi.
- C..o..n....
Con? Ngôn nhìn cô, vừa mừng vì cô nói được lại vừa giật mình khi nhìn thấy một dòng máu đỏ thẩm chảy ra dọc theo đôi chân trắng thon của cô..
Ngôn ôm chầm lấy cô, hét thật to cho bên ngoài nghe được.
- Tần, chuẩn bị xe, chuẩn bị bệnh viện...
Tần đang ở phòng kế bên ôm ấp người đẹp, nghe thấy tiếng Ngôn gọi, anh giật bắn mình chạy sang. Thấy một màn trước mắt, cả người anh cũng run theo mà hô hoán:
- Nhanh, gọi cho bệnh viện, bảo anh Ngôn đang đến, tôi xuống lấy xe. Nhanh...
Hoắc Ngôn ôm lấy Tiểu Nam, tay anh run run lau mồ hôi cho cô, cả người anh run lên vì sợ...
Tiểu Nam xiết chặt lấy tay anh, cô vì đau đớn mà co người lại thành một dúm nhỏ... Trong đầu hiện ra hình ảnh một đứa bé nhỏ nhắn xinh xắn..
Nước mắt tuôn trào, bụng cô lại quặn lên đau đớn khiến cô không thể chịu đựng được nữa mà hét lên..
Ngôn ôm lấy cô, anh bồng cô đi nhanh ra ngoài vừa đi vừa lẩm nhẩm:
- Nam... đừng... anh đưa em đi bệnh viện... không...sao..không sao đâu..
Tiểu Nam ngước đôi mắt lên nhìn anh, người đàn ông cô yêu thương, người đàn ông cũng khiến tim cô tan vỡ...
Trong mắt xoẹt qua vài tia hận ý...cô hận anh...cô hận anh...
Đưa tay vuốt ve chiếc bụng...con...con ơi!!
Trong gian phòng VIP của bệnh viện..
Ngôn đang ngồi ôm lấy tay Tiểu Nam, cả người anh đờ đẫn, gương mặt hốc hác xanh xao đến ghê người.
Di và Tiên đi theo Cảnh và Định đến vừa khóc vừa mắng cho anh một trận mới chịu đi về...
Tiểu Nam sảy thai rồi!
Ngôn đưa tay vuốt ve gương mặt không huyết sắc của cô, tim anh đau lắm...
Đứa nhỏ chưa được biết đến đã vội đi mất, anh hận bản thân anh, hận anh vô tâm đến cô.. Cô nôn ói, anh biết nhưng nghĩ đó là do cô ăn uống không điều độ... Anh chưa từng nhìn thấy phụ nữ có thai, anh không biết có thai sẽ có những biểu hiện gì.
Anh đau lòng quá, anh thất bại quá... đứa bé anh mong, cô mong...lại vì anh mà rời đi mất..
Khi cô tỉnh lại anh biết phải nói với cô cái gì đây???
Bên ngoài một vị bác sĩ trung niên đi vào, bà nhìn Tiểu Nam, lại đi đến ống dây truyền dịch điều chỉnh một chút, sau lưng bà là 2 y tá đang ghi chép gì đó.
- Cô ấy sẽ ngủ khá lâu..
Ngôn đứng dậy, anh nhìn cô nhàn nhạt hỏi bác sĩ:
- Bác sĩ cô ấy có sao không?
Vị bác sĩ nhìn anh, bà có chút do dự:
- Không, cô ấy sảy thai hiện còn yếu, anh nên chăm sóc cho cô ấy thật tốt. Sảy thai cũng giống như sinh con, tháng đầu nên chăm theo chế độ của sản phụ, đợi sản dịch ra hết có thể xem như tạm ổn trở lại...
Ngôn gật đầu, anh bần thần nói một câu cảm ơn thật nhạt.
Vị bác sĩ định đi, không biết lại nghĩ gì, bà quay lại nói với anh.
- Anh Hoắc, đợi khi cô ấy tỉnh dậy tương đối ổn định anh đến phòng riêng gặp tôi, tôi có vài việc cần trao đổi về vợ anh.
Ngôn chỉ gật đầu, anh hoàn toàn không để yên quá nhiều đến vị bác sĩ đang nhăn mặt đằng kia..
Đợi khi vị bác sĩ đi rồi, anh ngồi xuống, ôm lấy tay cô hôn nhẹ lên mu bàn tay của cô, anh thì thầm.
- Nam, anh xin lỗi, là anh có lỗi với em, có lỗi với con!
Cô gái xinh đẹp nằm trên giường khi nãy loáng thoáng nghe được tiếng ai đó nói chuyện..
Sảy thai? Mí mắt cô giật giật...hình ảnh căn nhà to lớn bốc cháy lại hiện về.. trong đó cô đang trốn trong gốc một vườn hoa hồng đỏ rực.. vì sợ lửa mà trốn tránh làm cho gai hoa hồng va vào người cô khiến toàn thân cô chảy máu không ngừng, cô khi ấy được 8 tuổi...
Lại hiện lên thêm hình ảnh một căn nhà hoang rộng... cô nằm kế bên một cô bé nhỏ bằng tuổi xinh xắn... mặc dù sợ hãi nhưng hai đứa vẫn cố nói chuyện trấn an nhau...tiếng cười nhỏ xíu vụng trộm... cái nắm tay nhẹ của cả hai người...
Hình ảnh đẹp ấy vụt tắt lại hiện lên hình ảnh một tên râu quai nón to con, dơ bẩn đang nhìn cô cười man rợ...hắn trợn tròn mắt lên nhìn cô, cô lại hét lên một tiếng đầy sợ hãi.. những ngón tay của ai đó đang di chuyển vào hạ thân của cô...đau...đau quá!!!
Cuối cùng là hình ảnh Ngôn nhấc bỗng cô lên...trong mắt cô nhìn thấy anh...gương mặt anh đầy máu... anh nói... anh giết con cô rồi!
Ý thức dần mất đi...cô rơi vào trạng thái vô thức... những hình ảnh đau đớn đó nó như thu nhỏ, thu nhỏ vào một chiếc hộp đẹp tinh xảo...sau đó hoàn toàn mất đi!!
Trong một căn phòng sang trọng, Phàm đang ngồi nhìn ra biển, sau lưng vọng lại tiếng nói của ai đó.
- Anh Phàm, bên kia cô gái ấy đã sảy thai.
Phàm nghe đàn em bẩm báo, anh khẽ gật đầu, trên môi không biết là ý cười hay ý giận..
- Tiểu Nam, anh xin lỗi, anh không thể để nó tồn tại trên đời này...
Tại sao, tại sao cứ giam cầm cô mãi thế???
Bên ngoài có tiếng bước chân đi vào, cô ngước đôi mắt lên nhìn ra phía cửa. Nơi ấy một người đàn ông quen thuộc bước đến, Tiểu Nam vui mừng đến nỗi quên cả đau cô chạy nhào đến anh. Nhưng lại quên mất dưới chân vừa bị móc xích kéo lại, lại thêm lần nữa cô mất đà mà ngã nhào xuống đất.
- Em vui mừng khi gặp tôi à?
Tiểu Nam cố gắng đứng dậy, cô mở tròn mắt nhìn anh...Anh vẫn cao to như thế, vẫn đẹp đẽ như thế.. Cô nhớ anh quá, nhớ đến phát điên lên được..
Cô không biết cô đã làm cái gì sai nhưng cô không giận, không hận anh chút nào... Chắc anh ghét bỏ cô vì cô xém chút đã giết người...
Nhưng không sao không sao...chỉ cần anh chịu gặp cô là được rồi, như thế đối với cô là đủ rồi!
Ngôn hai tay đút vào túi quần, giọng anh ồ ồ:
- Em định bỏ trốn nữa à?
Tiểu Nam lắc đầu, trong mắt cô đã đong đầy lệ, cô nhìn anh, nhìn thật lâu...
- Em nhớ anh!
Ngôn nhìn những hành động diễn tả của cô khiến anh như phát điên lên, đi nhanh đến chỗ cô, một tay anh bóp mặt cô, tay còn lại ôm eo cô thật chặt. Trong đáy mắt anh, ngoài tia chán ghét còn pha lẫn những tia nhớ nhung...
- Nhớ tôi mà đi cùng thằng khác, nhớ tôi mà hôn thằng khác, cô tưởng tôi không biết gì về cô à?
Tiểu Nam ra sức lắc đầu, cô không phải, cô không phải như thế đâu...
Cằm bị bóp chặt khiến cô không thể làm được gì mà nói cô cũng chẳng nói được, toàn thân cô bị anh giam cầm, những trận đau nhức từ trên trán, trên cằm thi nhau ùa đến...
Tại sao anh lại nói cô phản bội anh? Cô nào có phản bội anh chứ?
Ngôn nhìn cô chằm chằm, hốc mắt anh tia đỏ rực đến đáng sợ.
- Em hôn nó chỗ nào, hôn chỗ nào hả?
Nói rồi, anh bóp chặt cằm cô, áp đôi môi của anh vào môi cô. Cái hôn mạnh mẽ, cay nghiệt nhất mà anh từng làm. Cắn chặt môi cô, cô càng tránh né anh càng hung hăng mạnh mẽ hơn..
Tiểu Nam vì đau nên giãy giụa không ngừng, tay cô cố chống đẩy người anh ra khỏi người cô nhưng càng đẩy anh càng mạnh mẽ gắt gao ôm lấy cô đến khi môi bị cắn đến ứa máu mùi máu tanh tanh xộc đến anh mới giật mình mà buông cô ra..
Ngôn nhìn cô nhìn gương mặt nhỏ nhắn xanh xao của cô, nhìn đến đôi môi bị cắn đến ứa máu lòng anh lại trùng xuống..
Anh từng tàn nhẫn vô tình đến nỗi giết chết cả đàn bà đang cùng anh ân ái trên giường chỉ vì cô ta nói dối anh...Anh là người đàn ông nắm quyền sinh sát trong tay, anh không cho phép mình có sự yếu mềm càng không cho phép người bên cạnh anh phản bội lại với anh...
Cái giây phút anh nhìn từ xa thấy rõ ràng Phàm ôm lấy Tiểu Nam cười trìu mến, cô lại nâng chân hôn lên môi hắn...Hình ảnh ấy đẹp làm sao, quả thật rất đẹp. Nhưng tiếc quá cô là đàn bà của anh, là của anh!
- Tôi yêu thương em nhiều như thế mà em nỡ đối xử với tôi như vậy à Nam? Em bỏ đi, em bỏ tôi theo tên đó, em làm như thế em thấy vui vẻ không?
Tiểu Nam giật mình...Anh nói gì vậy? Cô bỏ anh đi khi nào?
Ngôn bắt lấy tay cô, anh dồn ép cô vào gốc tường.
- Em biết tôi đi tìm em cực đến thế nào không? Em biết tôi đã không ăn không ngủ bao nhiêu ngày rồi không? Em biết vì tìm em mà tôi đã nhường hết những vụ làm ăn béo bở cho kẻ thù chỉ vì nhờ họ tìm em, em biết không? Hả?
Tiểu Nam lắc đầu lia lịa, cô càng nghe càng thấy hoang mang..Anh đang nói cái gì, anh nói cái gì mà tìm cô...chẳng phải anh đã biết rồi sao...Phàm đã nói rồi cơ mà?
Ngôn ép cô vợ tường, anh đưa tay lau đi vết máu trên môi cô, động tác nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.. Môi anh mím chặt, gương mặt lại đỏ ửng vì nén giận.
- Nam, em biết không, tôi yêu em, tôi thật sự biết mình có tình cảm với em rồi. Nhưng sao em lại...
Ngôn, anh nói gì vậy???
Tiểu Nam không thể nói được gi mà tay lại bị anh giữ chặt những câu hỏi ngổn ngang chất chứa trong đầu cô...Cô không biết anh nói cái gì, cô thật sự không biết...
Ánh mắt Ngôn nheo lại khi nhìn thấy ngực cô vì nút áo bị bong mà hở một mảng khá to, trên bầu ngực tròn đẹp có một dấu đỏ mờ mờ ẩn hiện.
Anh đưa bàn tay thô ráp đi đến trước ngực cô, môi cười lạnh lẽo tà ác.
- Em ngủ với nó rồi à?
Tiểu Nam nhìn lại ngực mình, cô hốt hoảng, đây chính xác là mấy tuần trước, đám bạn của Tâm vừa khống chế cô vừa lợi dụng sàm sỡ...
Nước mắt cô chảy dài, cô biết rồi, cô biết rồi.. anh hiểu lầm cô rồi...
Môi cố mấp máy cho ra câu nhưng cô không tài nào nói được, chỉ còn biết lắc đầu mà khóc...
Ngôn nhìn thấy cô khóc, tâm tình anh lại xao động, đưa tay lau nước mắt cho cô, anh lại nhẹ nhàng hôn lấy cô, hôn luôn cả những vết máu còn động lại...
Tiểu Nam càng khóc bụng cô càng quặn lên từng hồi đau đớn...Mồ hôi trên trán lại tuông ra như suối đổ..
Cô cố dùng hết sức đẩy anh ra lại liên tục lắc đầu...
Ngôn nheo đôi mắt phượng dài, anh vì lửa giận bộc phát nghĩ rằng cô sợ hãi anh nên không còn nhìn thấy những vệt mồ hôi tuông như suối kia nữa. Môi anh mím chặt, một tay nâng cô lên quăng mạnh lên chiếc giường gần đó..
- Em sợ tôi sao?
Tiểu Nam một tay ôm lấy bụng, trong đầu lại nhớ đến kì kinh nguyệt lần trước của mình...
Đã hơn 1 tháng rồi, hơn một tháng rồi... Con cô...con cô...
Chưa kịp mừng vội cô đã bị Ngôn hất lên giường, toàn thân cô nhẹ bẫng cho đến khi cả thân người chạm vào khuôn nệm mềm mại.
Đau...đau quá, bụng cô đau quá...
Ngôn sau khi thả cô lên giường chưa kịp ôm lấy cô đã nhìn thấy gương mặt trắng bệch của cô...Anh bất giác có dự cảm không lành, tim đập liên hồi từng hồi thật mạnh..
Tiểu Nam ôm chặt lấy bụng, cô đưa một tay về phía anh như cầu cứu, môi cố gắng mấp máy ra được một chữ không đầu không đuôi.
- C..o..n....
Con? Ngôn nhìn cô, vừa mừng vì cô nói được lại vừa giật mình khi nhìn thấy một dòng máu đỏ thẩm chảy ra dọc theo đôi chân trắng thon của cô..
Ngôn ôm chầm lấy cô, hét thật to cho bên ngoài nghe được.
- Tần, chuẩn bị xe, chuẩn bị bệnh viện...
Tần đang ở phòng kế bên ôm ấp người đẹp, nghe thấy tiếng Ngôn gọi, anh giật bắn mình chạy sang. Thấy một màn trước mắt, cả người anh cũng run theo mà hô hoán:
- Nhanh, gọi cho bệnh viện, bảo anh Ngôn đang đến, tôi xuống lấy xe. Nhanh...
Hoắc Ngôn ôm lấy Tiểu Nam, tay anh run run lau mồ hôi cho cô, cả người anh run lên vì sợ...
Tiểu Nam xiết chặt lấy tay anh, cô vì đau đớn mà co người lại thành một dúm nhỏ... Trong đầu hiện ra hình ảnh một đứa bé nhỏ nhắn xinh xắn..
Nước mắt tuôn trào, bụng cô lại quặn lên đau đớn khiến cô không thể chịu đựng được nữa mà hét lên..
Ngôn ôm lấy cô, anh bồng cô đi nhanh ra ngoài vừa đi vừa lẩm nhẩm:
- Nam... đừng... anh đưa em đi bệnh viện... không...sao..không sao đâu..
Tiểu Nam ngước đôi mắt lên nhìn anh, người đàn ông cô yêu thương, người đàn ông cũng khiến tim cô tan vỡ...
Trong mắt xoẹt qua vài tia hận ý...cô hận anh...cô hận anh...
Đưa tay vuốt ve chiếc bụng...con...con ơi!!
Trong gian phòng VIP của bệnh viện..
Ngôn đang ngồi ôm lấy tay Tiểu Nam, cả người anh đờ đẫn, gương mặt hốc hác xanh xao đến ghê người.
Di và Tiên đi theo Cảnh và Định đến vừa khóc vừa mắng cho anh một trận mới chịu đi về...
Tiểu Nam sảy thai rồi!
Ngôn đưa tay vuốt ve gương mặt không huyết sắc của cô, tim anh đau lắm...
Đứa nhỏ chưa được biết đến đã vội đi mất, anh hận bản thân anh, hận anh vô tâm đến cô.. Cô nôn ói, anh biết nhưng nghĩ đó là do cô ăn uống không điều độ... Anh chưa từng nhìn thấy phụ nữ có thai, anh không biết có thai sẽ có những biểu hiện gì.
Anh đau lòng quá, anh thất bại quá... đứa bé anh mong, cô mong...lại vì anh mà rời đi mất..
Khi cô tỉnh lại anh biết phải nói với cô cái gì đây???
Bên ngoài một vị bác sĩ trung niên đi vào, bà nhìn Tiểu Nam, lại đi đến ống dây truyền dịch điều chỉnh một chút, sau lưng bà là 2 y tá đang ghi chép gì đó.
- Cô ấy sẽ ngủ khá lâu..
Ngôn đứng dậy, anh nhìn cô nhàn nhạt hỏi bác sĩ:
- Bác sĩ cô ấy có sao không?
Vị bác sĩ nhìn anh, bà có chút do dự:
- Không, cô ấy sảy thai hiện còn yếu, anh nên chăm sóc cho cô ấy thật tốt. Sảy thai cũng giống như sinh con, tháng đầu nên chăm theo chế độ của sản phụ, đợi sản dịch ra hết có thể xem như tạm ổn trở lại...
Ngôn gật đầu, anh bần thần nói một câu cảm ơn thật nhạt.
Vị bác sĩ định đi, không biết lại nghĩ gì, bà quay lại nói với anh.
- Anh Hoắc, đợi khi cô ấy tỉnh dậy tương đối ổn định anh đến phòng riêng gặp tôi, tôi có vài việc cần trao đổi về vợ anh.
Ngôn chỉ gật đầu, anh hoàn toàn không để yên quá nhiều đến vị bác sĩ đang nhăn mặt đằng kia..
Đợi khi vị bác sĩ đi rồi, anh ngồi xuống, ôm lấy tay cô hôn nhẹ lên mu bàn tay của cô, anh thì thầm.
- Nam, anh xin lỗi, là anh có lỗi với em, có lỗi với con!
Cô gái xinh đẹp nằm trên giường khi nãy loáng thoáng nghe được tiếng ai đó nói chuyện..
Sảy thai? Mí mắt cô giật giật...hình ảnh căn nhà to lớn bốc cháy lại hiện về.. trong đó cô đang trốn trong gốc một vườn hoa hồng đỏ rực.. vì sợ lửa mà trốn tránh làm cho gai hoa hồng va vào người cô khiến toàn thân cô chảy máu không ngừng, cô khi ấy được 8 tuổi...
Lại hiện lên thêm hình ảnh một căn nhà hoang rộng... cô nằm kế bên một cô bé nhỏ bằng tuổi xinh xắn... mặc dù sợ hãi nhưng hai đứa vẫn cố nói chuyện trấn an nhau...tiếng cười nhỏ xíu vụng trộm... cái nắm tay nhẹ của cả hai người...
Hình ảnh đẹp ấy vụt tắt lại hiện lên hình ảnh một tên râu quai nón to con, dơ bẩn đang nhìn cô cười man rợ...hắn trợn tròn mắt lên nhìn cô, cô lại hét lên một tiếng đầy sợ hãi.. những ngón tay của ai đó đang di chuyển vào hạ thân của cô...đau...đau quá!!!
Cuối cùng là hình ảnh Ngôn nhấc bỗng cô lên...trong mắt cô nhìn thấy anh...gương mặt anh đầy máu... anh nói... anh giết con cô rồi!
Ý thức dần mất đi...cô rơi vào trạng thái vô thức... những hình ảnh đau đớn đó nó như thu nhỏ, thu nhỏ vào một chiếc hộp đẹp tinh xảo...sau đó hoàn toàn mất đi!!
Trong một căn phòng sang trọng, Phàm đang ngồi nhìn ra biển, sau lưng vọng lại tiếng nói của ai đó.
- Anh Phàm, bên kia cô gái ấy đã sảy thai.
Phàm nghe đàn em bẩm báo, anh khẽ gật đầu, trên môi không biết là ý cười hay ý giận..
- Tiểu Nam, anh xin lỗi, anh không thể để nó tồn tại trên đời này...
Tác giả :
Du Phong Vân