Vô Ái Thừa Hoan
Chương 73
Edit: Gin, PTH | Beta: Thụy
–
Hối hận, tự trách cùng đau đớn đan xen vào nhau, cứ như có một ngọn lửa đang thiêu cháy tim gan gắn. Nếu như có thể chết có lẽ cũng là sự giải thoát. Nhưng mà ngọn lửa ấy lại không dễ dàng thiêu rụi trái tim hắn một lần rồi xong mà nó âm ỉ thiêu đốt từng chút một.
Lục Thừa Vũ cuối cùng cũng hiểu được tại sao trước đây Thẩm Mặc hận mình như vậy.
Thật sự là quá đau đớn rồi.
Hắn cũng muốn hận người tài xế kia, chính là tên tài xế ngủ gật khi lái xe. Nhưng mà nỗi tự trách lại khiến cho hắn không thể nào tiếp tục tự lừa dối mình được nữa…
Kẻ cầm đầu chính là hắn.
Mọi chuyện đều là báo ứng của hắn.
Lục Thừa Vũ thực sự ước gì mình chết thay cho cha mẹ, như thế mới tốt, rõ ràng bọn họ vô tội, tại sao lại phải gánh thay cho hắn những tội nghiệt này cơ chứ? nhưng mà tất cả lại không thể cứu vãn được nữa, thậm chí ngay cả cơ hội trở về nhập liệm cho cha mẹ hắn cũng chẳng có.
Hắn còn phải ở tù, phải chờ đợi hoàn thành thủ tục ra trại.
Cho dù cơ thể đã thích ứng với hoàn cảnh sinh hoạt đầy hạn chế của ngục giam, nhưng chỉ cần nghĩ đến ngay cả cơ hội gặp lại cha mẹ một lần cuối cùng cũng không có thì nỗi hận thù và tức giận lại xâm chiếm lấy đầu óc của hắn. Nhưng mà hắn có thể hận ai được? Hắn chỉ có thể oán hận chính bản thân mình.
Cảm giác thất bại khiến hắn không còn sức lực để nhúc nhích, chỉ biết lặng lẽ dựa vào vách tường mà âm thầm rơi lệ. Đôi mắt hắn giờ đây có lẽ đã sưng tấy, bắt đầu có chút nhức nhối. Nhưng mà Lục Thừa Vũ dường như không cảm nhận được điều đó, vẫn cứ tiếp tục khóc thầm.
Ấy thế nhưng nước mắt khóc mãi rồi cũng có lúc cạn.
Hắn không biết gương mặt mình đã hơi ửng đỏ, vẫn tiếp tục dựa vào mạn giường. Đầu óc hỗn loạn không nghĩ được gì, có lẽ là không có bất cứ suy nghĩ chủ quan nào nữa, tất cả đều là những mảnh vụn hỗn loạn. Lúc thì hắn nghe thấy tiếng cha gọi mình, lúc lại nhìn thấy mẹ mình được kéo ra khỏi chiếc xe bị đè bẹp dúm dó. Hai khóe mắt lại đau nhói, nhưng mà so với nỗi đau từ sâu thẳm trong linh hồn thì thật sự chẳng đáng nhắc tới. Từ từ, dòng máu đỏ tươi từ trong khóe mắt hắn chảy xuống, một lúc lâu sau, Lục Thừa Vũ mới cảm nhận được ánh mắt của hắn đã bị bịt kín bởi một lớp màng đỏ rực.
Lúc này hắn mới giơ tay lên lau mắt.
Tất cả đều là máu.
Trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy huyết lệ, chỉ nghe nói khi người ta chạm đến cùng cực của nỗi đau mới chảy ra. Nhìn thấy mình chảy xuống huyết lệ song hắn cũng không kinh ngạc, giống như tất cả đều là chuyện bình thường. Mặc dù rất đau lòng, nhưng khóe miệng lại nhếch mép cười. Hắn rốt cuộc cũng bước xuống giường, chầm chậm bước đến cạnh bồn rửa mặt.
Hắn mở vòi nước, nước chảy ào ào xuống thành bồn. Hắn khom người, nước mắt đỏ như máu cũng nhỏ xuống bồn rửa mặt. Còn chưa kịp nhuốm màu đã bị dòng nước rửa sạch sẽ.
Hắn thậm chí mong ước rằng nỗi đau thương kia cũng có thể cuốn trôi theo dòng nước, nhưng mà làm sao có thể chứ? Nước mắt chầm chậm dừng lại, hắn lại giơ tay hứng nước, rửa đi vết bẩn trên gương mặt. Hai mắt của hắn đúng là đã sưng lên, chạm vào sẽ cảm thấy rất đau đớn. Hắn mơ màng ngẩng đầu lên nhìn vào gương, cuối cùng cũng nhìn thấy dáng vẻ của bản thân lúc này…
Chật vật nhếch nhác.
Người phản chiếu trong gương thật quá đỗi xa lạ, còn rất già nua, chỉ riêng phần tóc mái vén lên cũng loáng thoáng xuất hiện vài sợi tóc bạc. Lục Thừa Vũ thực sự không nhận ra bản thân nữa rồi, đôi môi run run lại không cất nên lời.
Vòi nước vẫn luôn mở, nước cứ chảy không dừng lại. Hắn giống như giật mình nhận ra mới vội vàng đóng lại. Tay chân vẫn còn suy nhược, nhưng không có nghĩa là hắn không thể làm gì. Hắn cởi quần áo bị dính máu ra, cầm lấy một bộ quần áo hôm qua cha mẹ mới mang đến cho mình mặc vào người, rồi cầm lấy chăn và quần áo giặt sạch sẽ đem đi phơi.
Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thủ tục ra tù còn đang làm, cho dù hắn có đang đau đớn khi cha mẹ mất thì cũng không tránh khỏi việc phải đi làm việc. Có lẽ là khi người ta bận bịu thì có thể quên hết đau khổ, Lục Thừa Vũ từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu lên. Công việc của hắn rất đơn giản, chỉ cần quấn một lớp nilon quanh que diêm là được. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay, hắn giống như một con robot, ngay cả cảm giác tê mỏi cũng không cảm nhận được, cứ không ngừng lặp đi lặp lại động tác. Lại qua hai ngày nữa hắn mới được thông báo là có thể ra tù.
Bởi vì còn đang phải ngồi tù, chỉ cần bước ra ngục giam, hai tay nhất định phải đeo còng số tám. Có lẽ là ngay cả trái tim cũng đã chết lắng, cho nên hắn rất nghe lời mà giơ hay tay tra vào, sau đó yên lặng trèo lên xe cảnh sát. Hình như người thân đã liên hệ với phía trại giam, cũng không cần hắn nói ra địa chỉ nhà mà đã lái xe đi thẳng đến nơi cần đến.
Khoảng chừng đi được một tiếng sau.
Xe cảnh sát chạy ở ngoại thành không khỏi tăng tốc lên, nhưng mà Lục Thừa Vũ vẫn có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài. Từ khi vào tù đến nay, vô số lần trong đầu hắn muốn được ra ngoài, cho dù chỉ là nhìn một chút bầu trời bên ngoài kia thôi cũng tốt lắm rồi, rồi khi hắn thật sự được đưa ra khỏi trại giam thì hắn lại ước tất cả đều chưa từng xảy ra.
Bầu trời xanh thăm thẳm, dòng nước cũng rất trong. Ven đường được người nông dân tận dụng để trồng đầy hoa cải, hoa nở một màu vàng rực rỡ thực sự rất đẹp. Hắn ngắm nhìn đến mê mẩn, lại không hề cảm thấy choáng váng. Trong đầu vô thức nhớ lại hồi còn nhỏ được bố mẹ dẫn đi chơi ngoài ngoại ô thành phố, hắn có nhớ rất rõ lúc đó mẹ mình đã dùng giọng điệu thế nào để giảng giải cho hắn đây là những loại hoa gì, khóe môi không nhịn được mà cong lên.
Nhưng đi qua hết đoạn đường này, rốt cuộc cũng không còn nhìn thấy những đóa hoa xán lạn kia nữa.
Xe cảnh sát chạy vào trong thành phố, rõ ràng là khung cảnh thân quen nhưng lại khiến Lục Thừa Vũ không khỏi sợ hãi. Cơ thể bởi vì sắp đến nơi tuyên án mà căng cứng, hắn vẫn cố giữ một chút ảo tưởng – coi như ngay cả chính bản thân mình cũng hiểu đây chẳng qua là ảo tưởng mà thôi. Nhưng khi đến nơi, chỉ sợ là ngay cả một chút vọng tưởng đều bị phá vỡ triệt để.
Đến cùng hắn vẫn không thể thản nhiên đối mặt với sự thật được.
Khi xe cảnh sát dừng lại, Lục Thừa Vũ thậm chí ngồi ngẩn người trong xe một lát, bị cảnh sát gọi một tiếng mới phản ứng lại, tay chân hắn cứng ngắc bước xuống xe. Cho dù bên cạnh đều là cảnh ngục quen thuộc, nhưng khi ở bên ngoài thì hai bên đều có một người kiềm chế tay hắn, để phòng xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn.
Hắn bước tới trước cửa.
Sân trước vốn dĩ trồng đầy tường vi nay lại dựng rạp đen để người đi đường biết trong nhà đang có tang. Nhìn thấy hắn đi tới, có lẽ là có khách chạy vào thông báo một tiếng, người phụ trách và mấy người họ hàng đều chạy ra từ bên trong. Bọn họ đều là bậc cha chú của Lục Thừa Vũ, nhìn thấy dáng vẻ lụi bại này của hắn trong lòng họ cũng khó tránh khỏi chua xót.
“Thừa Vũ, vào nhìn mặt cha mẹ cháu đi…”
“Bọn họ đợi cháu rất lâu rồi.”
Lục Thừa Vũ không biết mình là đồng ý ra làm sao, hắn biết có rất nhiều người đang nhìn mình, nhưng cũng không còn tâm trí mà suy nghĩ nhiều. Cơ thể hình như bị giám ngục đẩy tiến lên trước, hắn đi qua nơi khách khứa ngồi, thẩn thờ bước vào linh đường.
Linh đường trước đó vốn là phòng khách, lúc này lại giăng đầy vải lụa màu đen, khiến cho bầu không khí như bị đè nén. Lọt vào trong tầm mắt hắn chính là di ảnh của cha mẹ mình, có lẽ là ảnh chụp chung hồi còn trẻ. Xung quanh bức ảnh được cắm một vòng hoa trắng muốt, bên dưới treo một chữ Điện(奠) lớn.
Hai bên di ảnh treo bức trướng phúng điếu, ca tụng công tích của hai người cả đời. Còn phía trước thì trưng bày bàn thờ, có hoa quả, có nến đỏ và có đèn điện.
Thời tiết đã hơi nóng lên, thi thể tất nhiên không thể trực tiếp đặt trong quan tài gỗ, mà là đặt trong hòm lạnh ướp xác của bệnh viện. Xung quanh hòm lạnh cũng được trang trí bằng những đóa hoa làm bằng tơ lụa để không làm cho người ta sợ hãi, ngược lại còn rất xinh đẹp, thậm chí còn có thể ngửi thấy một mùi hương thơm nhàn nhạt. Phía trước còn đặt ba chiếc đệm quỳ, đã có hai cái người mặc áo tang đang quỳ gối ở đó.
Hắn chậm rãi tiến về phía trước một bước, lúc này quản ngục cũng không tiếp tục hạn chế hắn, mà là đứng ở ngoài cửa linh đường âm thầm giám sát.
Trái tim của hắn đang không ngừng nhảy lên, giống như càng tiến lại gần nhịp tim lại càng thêm kịch liệt. Người đàn ông thẫn thờ đi lên phía trước, mà lúc này hai người đang quỳ gối trước hòm lạnh rốt cục cũng nghe thấy tiếng động mà vừa quay đầu lại.
Là Thẩm Mặc và Thẩm Trạch Hiên.
Trong giây phút nhìn thấy Lục Thừa Vũ ấy, Thẩm Mặc gần như không kiềm chế bản thân mà muốn hô lên tên đối phương, song khi nhìn thấy còng số tám trên cổ tay hắn thì từ trong cổ họng cậu không thể phát ra được một chút âm thanh nào. Nước mắt từ từ tuôn rơi, cậu ngửa đầu ngắm nhìn người đàn ông đã lâu không được gặp lại này, Thẩm Mặc lẩm bẩm trong miệng.
Nhưng Lục Thừa Vũ lại lướt qua cứ như là không nhìn thấy cậu vậy.
– Hết chương 73 –
–
Hối hận, tự trách cùng đau đớn đan xen vào nhau, cứ như có một ngọn lửa đang thiêu cháy tim gan gắn. Nếu như có thể chết có lẽ cũng là sự giải thoát. Nhưng mà ngọn lửa ấy lại không dễ dàng thiêu rụi trái tim hắn một lần rồi xong mà nó âm ỉ thiêu đốt từng chút một.
Lục Thừa Vũ cuối cùng cũng hiểu được tại sao trước đây Thẩm Mặc hận mình như vậy.
Thật sự là quá đau đớn rồi.
Hắn cũng muốn hận người tài xế kia, chính là tên tài xế ngủ gật khi lái xe. Nhưng mà nỗi tự trách lại khiến cho hắn không thể nào tiếp tục tự lừa dối mình được nữa…
Kẻ cầm đầu chính là hắn.
Mọi chuyện đều là báo ứng của hắn.
Lục Thừa Vũ thực sự ước gì mình chết thay cho cha mẹ, như thế mới tốt, rõ ràng bọn họ vô tội, tại sao lại phải gánh thay cho hắn những tội nghiệt này cơ chứ? nhưng mà tất cả lại không thể cứu vãn được nữa, thậm chí ngay cả cơ hội trở về nhập liệm cho cha mẹ hắn cũng chẳng có.
Hắn còn phải ở tù, phải chờ đợi hoàn thành thủ tục ra trại.
Cho dù cơ thể đã thích ứng với hoàn cảnh sinh hoạt đầy hạn chế của ngục giam, nhưng chỉ cần nghĩ đến ngay cả cơ hội gặp lại cha mẹ một lần cuối cùng cũng không có thì nỗi hận thù và tức giận lại xâm chiếm lấy đầu óc của hắn. Nhưng mà hắn có thể hận ai được? Hắn chỉ có thể oán hận chính bản thân mình.
Cảm giác thất bại khiến hắn không còn sức lực để nhúc nhích, chỉ biết lặng lẽ dựa vào vách tường mà âm thầm rơi lệ. Đôi mắt hắn giờ đây có lẽ đã sưng tấy, bắt đầu có chút nhức nhối. Nhưng mà Lục Thừa Vũ dường như không cảm nhận được điều đó, vẫn cứ tiếp tục khóc thầm.
Ấy thế nhưng nước mắt khóc mãi rồi cũng có lúc cạn.
Hắn không biết gương mặt mình đã hơi ửng đỏ, vẫn tiếp tục dựa vào mạn giường. Đầu óc hỗn loạn không nghĩ được gì, có lẽ là không có bất cứ suy nghĩ chủ quan nào nữa, tất cả đều là những mảnh vụn hỗn loạn. Lúc thì hắn nghe thấy tiếng cha gọi mình, lúc lại nhìn thấy mẹ mình được kéo ra khỏi chiếc xe bị đè bẹp dúm dó. Hai khóe mắt lại đau nhói, nhưng mà so với nỗi đau từ sâu thẳm trong linh hồn thì thật sự chẳng đáng nhắc tới. Từ từ, dòng máu đỏ tươi từ trong khóe mắt hắn chảy xuống, một lúc lâu sau, Lục Thừa Vũ mới cảm nhận được ánh mắt của hắn đã bị bịt kín bởi một lớp màng đỏ rực.
Lúc này hắn mới giơ tay lên lau mắt.
Tất cả đều là máu.
Trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy huyết lệ, chỉ nghe nói khi người ta chạm đến cùng cực của nỗi đau mới chảy ra. Nhìn thấy mình chảy xuống huyết lệ song hắn cũng không kinh ngạc, giống như tất cả đều là chuyện bình thường. Mặc dù rất đau lòng, nhưng khóe miệng lại nhếch mép cười. Hắn rốt cuộc cũng bước xuống giường, chầm chậm bước đến cạnh bồn rửa mặt.
Hắn mở vòi nước, nước chảy ào ào xuống thành bồn. Hắn khom người, nước mắt đỏ như máu cũng nhỏ xuống bồn rửa mặt. Còn chưa kịp nhuốm màu đã bị dòng nước rửa sạch sẽ.
Hắn thậm chí mong ước rằng nỗi đau thương kia cũng có thể cuốn trôi theo dòng nước, nhưng mà làm sao có thể chứ? Nước mắt chầm chậm dừng lại, hắn lại giơ tay hứng nước, rửa đi vết bẩn trên gương mặt. Hai mắt của hắn đúng là đã sưng lên, chạm vào sẽ cảm thấy rất đau đớn. Hắn mơ màng ngẩng đầu lên nhìn vào gương, cuối cùng cũng nhìn thấy dáng vẻ của bản thân lúc này…
Chật vật nhếch nhác.
Người phản chiếu trong gương thật quá đỗi xa lạ, còn rất già nua, chỉ riêng phần tóc mái vén lên cũng loáng thoáng xuất hiện vài sợi tóc bạc. Lục Thừa Vũ thực sự không nhận ra bản thân nữa rồi, đôi môi run run lại không cất nên lời.
Vòi nước vẫn luôn mở, nước cứ chảy không dừng lại. Hắn giống như giật mình nhận ra mới vội vàng đóng lại. Tay chân vẫn còn suy nhược, nhưng không có nghĩa là hắn không thể làm gì. Hắn cởi quần áo bị dính máu ra, cầm lấy một bộ quần áo hôm qua cha mẹ mới mang đến cho mình mặc vào người, rồi cầm lấy chăn và quần áo giặt sạch sẽ đem đi phơi.
Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thủ tục ra tù còn đang làm, cho dù hắn có đang đau đớn khi cha mẹ mất thì cũng không tránh khỏi việc phải đi làm việc. Có lẽ là khi người ta bận bịu thì có thể quên hết đau khổ, Lục Thừa Vũ từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu lên. Công việc của hắn rất đơn giản, chỉ cần quấn một lớp nilon quanh que diêm là được. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay, hắn giống như một con robot, ngay cả cảm giác tê mỏi cũng không cảm nhận được, cứ không ngừng lặp đi lặp lại động tác. Lại qua hai ngày nữa hắn mới được thông báo là có thể ra tù.
Bởi vì còn đang phải ngồi tù, chỉ cần bước ra ngục giam, hai tay nhất định phải đeo còng số tám. Có lẽ là ngay cả trái tim cũng đã chết lắng, cho nên hắn rất nghe lời mà giơ hay tay tra vào, sau đó yên lặng trèo lên xe cảnh sát. Hình như người thân đã liên hệ với phía trại giam, cũng không cần hắn nói ra địa chỉ nhà mà đã lái xe đi thẳng đến nơi cần đến.
Khoảng chừng đi được một tiếng sau.
Xe cảnh sát chạy ở ngoại thành không khỏi tăng tốc lên, nhưng mà Lục Thừa Vũ vẫn có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài. Từ khi vào tù đến nay, vô số lần trong đầu hắn muốn được ra ngoài, cho dù chỉ là nhìn một chút bầu trời bên ngoài kia thôi cũng tốt lắm rồi, rồi khi hắn thật sự được đưa ra khỏi trại giam thì hắn lại ước tất cả đều chưa từng xảy ra.
Bầu trời xanh thăm thẳm, dòng nước cũng rất trong. Ven đường được người nông dân tận dụng để trồng đầy hoa cải, hoa nở một màu vàng rực rỡ thực sự rất đẹp. Hắn ngắm nhìn đến mê mẩn, lại không hề cảm thấy choáng váng. Trong đầu vô thức nhớ lại hồi còn nhỏ được bố mẹ dẫn đi chơi ngoài ngoại ô thành phố, hắn có nhớ rất rõ lúc đó mẹ mình đã dùng giọng điệu thế nào để giảng giải cho hắn đây là những loại hoa gì, khóe môi không nhịn được mà cong lên.
Nhưng đi qua hết đoạn đường này, rốt cuộc cũng không còn nhìn thấy những đóa hoa xán lạn kia nữa.
Xe cảnh sát chạy vào trong thành phố, rõ ràng là khung cảnh thân quen nhưng lại khiến Lục Thừa Vũ không khỏi sợ hãi. Cơ thể bởi vì sắp đến nơi tuyên án mà căng cứng, hắn vẫn cố giữ một chút ảo tưởng – coi như ngay cả chính bản thân mình cũng hiểu đây chẳng qua là ảo tưởng mà thôi. Nhưng khi đến nơi, chỉ sợ là ngay cả một chút vọng tưởng đều bị phá vỡ triệt để.
Đến cùng hắn vẫn không thể thản nhiên đối mặt với sự thật được.
Khi xe cảnh sát dừng lại, Lục Thừa Vũ thậm chí ngồi ngẩn người trong xe một lát, bị cảnh sát gọi một tiếng mới phản ứng lại, tay chân hắn cứng ngắc bước xuống xe. Cho dù bên cạnh đều là cảnh ngục quen thuộc, nhưng khi ở bên ngoài thì hai bên đều có một người kiềm chế tay hắn, để phòng xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn.
Hắn bước tới trước cửa.
Sân trước vốn dĩ trồng đầy tường vi nay lại dựng rạp đen để người đi đường biết trong nhà đang có tang. Nhìn thấy hắn đi tới, có lẽ là có khách chạy vào thông báo một tiếng, người phụ trách và mấy người họ hàng đều chạy ra từ bên trong. Bọn họ đều là bậc cha chú của Lục Thừa Vũ, nhìn thấy dáng vẻ lụi bại này của hắn trong lòng họ cũng khó tránh khỏi chua xót.
“Thừa Vũ, vào nhìn mặt cha mẹ cháu đi…”
“Bọn họ đợi cháu rất lâu rồi.”
Lục Thừa Vũ không biết mình là đồng ý ra làm sao, hắn biết có rất nhiều người đang nhìn mình, nhưng cũng không còn tâm trí mà suy nghĩ nhiều. Cơ thể hình như bị giám ngục đẩy tiến lên trước, hắn đi qua nơi khách khứa ngồi, thẩn thờ bước vào linh đường.
Linh đường trước đó vốn là phòng khách, lúc này lại giăng đầy vải lụa màu đen, khiến cho bầu không khí như bị đè nén. Lọt vào trong tầm mắt hắn chính là di ảnh của cha mẹ mình, có lẽ là ảnh chụp chung hồi còn trẻ. Xung quanh bức ảnh được cắm một vòng hoa trắng muốt, bên dưới treo một chữ Điện(奠) lớn.
Hai bên di ảnh treo bức trướng phúng điếu, ca tụng công tích của hai người cả đời. Còn phía trước thì trưng bày bàn thờ, có hoa quả, có nến đỏ và có đèn điện.
Thời tiết đã hơi nóng lên, thi thể tất nhiên không thể trực tiếp đặt trong quan tài gỗ, mà là đặt trong hòm lạnh ướp xác của bệnh viện. Xung quanh hòm lạnh cũng được trang trí bằng những đóa hoa làm bằng tơ lụa để không làm cho người ta sợ hãi, ngược lại còn rất xinh đẹp, thậm chí còn có thể ngửi thấy một mùi hương thơm nhàn nhạt. Phía trước còn đặt ba chiếc đệm quỳ, đã có hai cái người mặc áo tang đang quỳ gối ở đó.
Hắn chậm rãi tiến về phía trước một bước, lúc này quản ngục cũng không tiếp tục hạn chế hắn, mà là đứng ở ngoài cửa linh đường âm thầm giám sát.
Trái tim của hắn đang không ngừng nhảy lên, giống như càng tiến lại gần nhịp tim lại càng thêm kịch liệt. Người đàn ông thẫn thờ đi lên phía trước, mà lúc này hai người đang quỳ gối trước hòm lạnh rốt cục cũng nghe thấy tiếng động mà vừa quay đầu lại.
Là Thẩm Mặc và Thẩm Trạch Hiên.
Trong giây phút nhìn thấy Lục Thừa Vũ ấy, Thẩm Mặc gần như không kiềm chế bản thân mà muốn hô lên tên đối phương, song khi nhìn thấy còng số tám trên cổ tay hắn thì từ trong cổ họng cậu không thể phát ra được một chút âm thanh nào. Nước mắt từ từ tuôn rơi, cậu ngửa đầu ngắm nhìn người đàn ông đã lâu không được gặp lại này, Thẩm Mặc lẩm bẩm trong miệng.
Nhưng Lục Thừa Vũ lại lướt qua cứ như là không nhìn thấy cậu vậy.
– Hết chương 73 –
Tác giả :
Tiểu Trúc Tử Quân