Vô Ái Song Tử
Chương 13
Trải qua lộ trình 7 ngày 7 đêm, rốt cục cũng tới Hoa Phong quốc, vừa mới vào thành, đã bị cảnh tượng phồn hoa ở đây làm cho chấn động, đặc biệt hoàng cung tọa lạc ở giữa trung tâm, nhìn vào khiến người khác hết sức kinh ngạc.
Ta ở trong lòng nghĩ, đây là nơi ta sau này phải sống a.
Tiến nhập cung môn, có rất nhiều người đang đợi ta, trong đó có một vị công công đứng ra đối ta nói: “Nô tài Tiểu Thuận Tử thỉnh an ngài.” Nói xong nói với ta: “Vương gia, bên này thỉnh, nô tài dẫn người đến nơi ở của người trước.”
“Đi thôi.”
Đi được một lúc, rốt cục tới rồi, nghĩ thầm, nơi này thật lớn, đi lâu như thế mới tới
Tiểu Thuận tử đối ta cúi mình vái chào nói: “Vương gia, đây là nơi sau này ngươi sẽ ở, Hi Nam Các, nô tài là chuyên biệt hầu hạ ngài, có cái gì cần có thể nói với nô tài.”
Ta đi vào trong gian phòng của mình quay đầu hỏi Tiểu Thuận Tử: “Tiểu Thuận Tử, ta lúc nào thì có thể gặp hoàng thượng của các ngươi?”
“Nô tài không biết, hoàng thượng chích phân phó nô tài tới hầu hạ ngươi.”
“Như vậy a, vậy ngươi xuống phía dưới đi, ta muốn nghỉ ngơi.”
“Nô tài xin cáo lui.”
Tới Hi Nam Các gần một tháng, thế nhưng hoàng thượng cũng không triệu kiến ta. Ta cũng không quan trọng.
Trong một tháng này, không có việc gì làm, điều không phải nhìn chim nhỏ ở trên cây líu ríu, thì cũng nằm trên giường ngủ, không thì ăn cơm, ngẩn người, đánh đàn, khiêu vũ các loại. Nói chung việc gì có thể làm đều làm.
Ngoại trừ ngoài đại môn Hi Nam Các. Xem ra ta bị giam cầm.
Gần đến thời gian dùng bữa tối, ta tùy ý mặc một kiện lý y bạch sắc, khoác đầu đề. Chuẩn bị đến đại thính để dùng bữa.
Mới vừa ngồi xuống cầm lấy đôi đũa thì, bên ngoài truyền đến một tiếng “Hoàng thượng giá lâm!”
Tiểu Thuận Tử thấy trang phục của ta thì thập phần cuống quít, ta nhưng lại thập phần lãnh tĩnh.
Nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, ta và tất cả mọi người ở đây quỳ xuống.
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Đứng lên đi, ai là Tiêu Mộng Nam?” Nghe thanh âm hắn có vẻ có điểm tức giận.
“Hoàng thượng, tại hạ chính là Tiêu Mộng Nam.” Ta không muốn ngẩng đầu nhìn hắn, bởi vì ta không thích cùng người khác mặt đối mặt.
Hắn nghe xong cũng không xuất thanh, ta dùng dư quang thấy hắn hôm nay mặc một kiện trường y hoàng sắc dùng vải Kim tuyến long đồ đằng, ở thắt lưng lộ ra một chuỗi trang sức làm bằng ngọc, mặt trên có khắc con rồng rất sống động.
Thanh âm hắn lần thứ hai vang lên, quay sang nói với Tiểu Thuận Tử bên cạnh: “Tiêu Mộng Nam chuyên môn mặc thành cái dạng này? Không ai hầu hạ hắn sao? Người!! Đem Tiểu Thuận Tử xuống chém đứt tay đi!”
“Hoàng thượng, chậm đã! Điều không phải không ai hầu hạ ta, ta chính là muốn như vậy, ta cũng không biết hoàng thượng ngài đêm nay sẽ giá đáo Hi Nam Các, tất cả đều không phải cố ý không sơ trang chỉnh lý, thỉnh hoàng thượng tha thứ.” Ta nói, thế nhưng bản thân không có ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Ta xem thấy thân thể Tiểu Thuận Tử run lợi hai, thế nhưng không ai nâng đỡ hắn.
“Ngẩng đầu lên cho trẫm nhìn một cái.”
Hắn nói tuy rằng không cảm giác được tức giận, nhưng lại có thêm một cổ lực vô pháp chống cự.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, cũng không nói một chữ.
Hắn cười nhìn ta nói: “Quả nhiên lâm Thủy quốc không lừa dối trẫm, ha ha! Hảo một người thanh tú tuyệt sắc a, thì ra không sơ trang cũng mê người như vậy.” Sau khi nói xong đem tay ta kéo lại, ta vốn muốn giãy ra, nhưng sức của ta sao có thể có khả năng chống lại hắn?
Hắn đem ta kiên cường kéo vào phòng rồi khóa cửa lại, ta ra không được, những người khác cũng vào không được.
Ta nhìn hắn, không có để ý vết thương trên tay, nhàn nhạt đối hắn nói: “Hoàng thượng, ngươi làm cái gì vậy?”
Hắn xoay người nhìn ta, biểu tình trên mặt thập phần dữ tợn, tự tiếu phi tiếu đối ta nói: “Đương nhiên nhượng trẫm nhìn thân thể của ngươi.”
Nghe hắn nói, biểu tình trên mặt lạnh hơn, ngực yên lặng nghĩ, lại là một người cầm thú, lại là một người chỉ biết hạ thân làm việc.
Hắn nhìn ta, đối ta châm chọc: “Thế nào? Lẽ nào ngươi đã tập quán cùng người khác lăn qua lăn lại?” Ta còn không có mở miệng, hắn liền đem ta ném lên giường, nhất thời trước mắt một mảnh hôn ám, hắn đi tới đem y phục ta xé mở, hai tay không lưu tình ở trên người ta vuốt ve, không nặng không nhẹ đánh lên người, thế nhưng ta thủy chung không có mở miệng la lên. Hắn nhìn thấy loại tình cảnh này, càng thêm bạo lực, dùng phân than từ lâu đã đứng thẳng dùng sức đích tiến nhập vào ta, ta biết, ta phía sau đã bắt đầu chảy máu, hắn cũng không đình chỉ. Một mực tiếp tục, cho đến khi hắn đến cao trào bắn trong cơ thể ta, hắn mới đình chỉ.
Thấy ta từ đầu đến cuối không mở miệng, ngay cả biểu tình trên mặt cũng không biến hóa. Cắn răng một cái, mặc y phục vào đi ra, một câu nói cũng không nói.
Tiểu Thuận Tử thấy hoàng thượng đi ra, lập tức đi tới gian phòng của ta, một mảnh hỗn độn.
Ta từ trên giường ngồi dậy, ngồi ở bên mép giường, lộ ra nụ cười nhợt nhạt, uể oải đối Tiểu Thuận Tử nói: “Tiểu Thuận Tử, ta muốn tẩy trừ hạ thân.”
Tiểu Thuận Tử sau khi nghe thấy: “Ta đi chuẩn bị.”
Ta dựa vào biên mép gioừng, nhắm mắt lại. Nước mắt lặng yên hoạt hạ. Ta mở mắt, nhìn thân thể chính mình, nơi nào cũng là xanh tím sắc. Hai tay đỡ nhãn lệ, lẩm bẩm: “Vì sao bây giờ lại khóc, vừa nãy cũng không khóc…” Nước mắt trơn ướt cả hai tay, nhãn tình mơ hồ.
“Vương gia, chuẩn bị hảo.” Tiểu Thuận Tử cúi đầu. Ta khoác kiện y phục, cố bước chậm rãi tiêu sái đến dục dũng, ngồi ở trong đó thật lâu thật lâu, cho đến khi nước lạnh mới ra khỏi.
Đứng lên mặc vào y phục Tiểu Thuận Tử vì ta chuẩn bị hảo, thấy cạnh y phục một lọ Kim sang dược, nghĩ thầm nhất định là Tiểu Thuận tử chuẩn bị, bản thân cảm nhận được ấm áp cười cười
Ta ở trong lòng nghĩ, đây là nơi ta sau này phải sống a.
Tiến nhập cung môn, có rất nhiều người đang đợi ta, trong đó có một vị công công đứng ra đối ta nói: “Nô tài Tiểu Thuận Tử thỉnh an ngài.” Nói xong nói với ta: “Vương gia, bên này thỉnh, nô tài dẫn người đến nơi ở của người trước.”
“Đi thôi.”
Đi được một lúc, rốt cục tới rồi, nghĩ thầm, nơi này thật lớn, đi lâu như thế mới tới
Tiểu Thuận tử đối ta cúi mình vái chào nói: “Vương gia, đây là nơi sau này ngươi sẽ ở, Hi Nam Các, nô tài là chuyên biệt hầu hạ ngài, có cái gì cần có thể nói với nô tài.”
Ta đi vào trong gian phòng của mình quay đầu hỏi Tiểu Thuận Tử: “Tiểu Thuận Tử, ta lúc nào thì có thể gặp hoàng thượng của các ngươi?”
“Nô tài không biết, hoàng thượng chích phân phó nô tài tới hầu hạ ngươi.”
“Như vậy a, vậy ngươi xuống phía dưới đi, ta muốn nghỉ ngơi.”
“Nô tài xin cáo lui.”
Tới Hi Nam Các gần một tháng, thế nhưng hoàng thượng cũng không triệu kiến ta. Ta cũng không quan trọng.
Trong một tháng này, không có việc gì làm, điều không phải nhìn chim nhỏ ở trên cây líu ríu, thì cũng nằm trên giường ngủ, không thì ăn cơm, ngẩn người, đánh đàn, khiêu vũ các loại. Nói chung việc gì có thể làm đều làm.
Ngoại trừ ngoài đại môn Hi Nam Các. Xem ra ta bị giam cầm.
Gần đến thời gian dùng bữa tối, ta tùy ý mặc một kiện lý y bạch sắc, khoác đầu đề. Chuẩn bị đến đại thính để dùng bữa.
Mới vừa ngồi xuống cầm lấy đôi đũa thì, bên ngoài truyền đến một tiếng “Hoàng thượng giá lâm!”
Tiểu Thuận Tử thấy trang phục của ta thì thập phần cuống quít, ta nhưng lại thập phần lãnh tĩnh.
Nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, ta và tất cả mọi người ở đây quỳ xuống.
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Đứng lên đi, ai là Tiêu Mộng Nam?” Nghe thanh âm hắn có vẻ có điểm tức giận.
“Hoàng thượng, tại hạ chính là Tiêu Mộng Nam.” Ta không muốn ngẩng đầu nhìn hắn, bởi vì ta không thích cùng người khác mặt đối mặt.
Hắn nghe xong cũng không xuất thanh, ta dùng dư quang thấy hắn hôm nay mặc một kiện trường y hoàng sắc dùng vải Kim tuyến long đồ đằng, ở thắt lưng lộ ra một chuỗi trang sức làm bằng ngọc, mặt trên có khắc con rồng rất sống động.
Thanh âm hắn lần thứ hai vang lên, quay sang nói với Tiểu Thuận Tử bên cạnh: “Tiêu Mộng Nam chuyên môn mặc thành cái dạng này? Không ai hầu hạ hắn sao? Người!! Đem Tiểu Thuận Tử xuống chém đứt tay đi!”
“Hoàng thượng, chậm đã! Điều không phải không ai hầu hạ ta, ta chính là muốn như vậy, ta cũng không biết hoàng thượng ngài đêm nay sẽ giá đáo Hi Nam Các, tất cả đều không phải cố ý không sơ trang chỉnh lý, thỉnh hoàng thượng tha thứ.” Ta nói, thế nhưng bản thân không có ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Ta xem thấy thân thể Tiểu Thuận Tử run lợi hai, thế nhưng không ai nâng đỡ hắn.
“Ngẩng đầu lên cho trẫm nhìn một cái.”
Hắn nói tuy rằng không cảm giác được tức giận, nhưng lại có thêm một cổ lực vô pháp chống cự.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, cũng không nói một chữ.
Hắn cười nhìn ta nói: “Quả nhiên lâm Thủy quốc không lừa dối trẫm, ha ha! Hảo một người thanh tú tuyệt sắc a, thì ra không sơ trang cũng mê người như vậy.” Sau khi nói xong đem tay ta kéo lại, ta vốn muốn giãy ra, nhưng sức của ta sao có thể có khả năng chống lại hắn?
Hắn đem ta kiên cường kéo vào phòng rồi khóa cửa lại, ta ra không được, những người khác cũng vào không được.
Ta nhìn hắn, không có để ý vết thương trên tay, nhàn nhạt đối hắn nói: “Hoàng thượng, ngươi làm cái gì vậy?”
Hắn xoay người nhìn ta, biểu tình trên mặt thập phần dữ tợn, tự tiếu phi tiếu đối ta nói: “Đương nhiên nhượng trẫm nhìn thân thể của ngươi.”
Nghe hắn nói, biểu tình trên mặt lạnh hơn, ngực yên lặng nghĩ, lại là một người cầm thú, lại là một người chỉ biết hạ thân làm việc.
Hắn nhìn ta, đối ta châm chọc: “Thế nào? Lẽ nào ngươi đã tập quán cùng người khác lăn qua lăn lại?” Ta còn không có mở miệng, hắn liền đem ta ném lên giường, nhất thời trước mắt một mảnh hôn ám, hắn đi tới đem y phục ta xé mở, hai tay không lưu tình ở trên người ta vuốt ve, không nặng không nhẹ đánh lên người, thế nhưng ta thủy chung không có mở miệng la lên. Hắn nhìn thấy loại tình cảnh này, càng thêm bạo lực, dùng phân than từ lâu đã đứng thẳng dùng sức đích tiến nhập vào ta, ta biết, ta phía sau đã bắt đầu chảy máu, hắn cũng không đình chỉ. Một mực tiếp tục, cho đến khi hắn đến cao trào bắn trong cơ thể ta, hắn mới đình chỉ.
Thấy ta từ đầu đến cuối không mở miệng, ngay cả biểu tình trên mặt cũng không biến hóa. Cắn răng một cái, mặc y phục vào đi ra, một câu nói cũng không nói.
Tiểu Thuận Tử thấy hoàng thượng đi ra, lập tức đi tới gian phòng của ta, một mảnh hỗn độn.
Ta từ trên giường ngồi dậy, ngồi ở bên mép giường, lộ ra nụ cười nhợt nhạt, uể oải đối Tiểu Thuận Tử nói: “Tiểu Thuận Tử, ta muốn tẩy trừ hạ thân.”
Tiểu Thuận Tử sau khi nghe thấy: “Ta đi chuẩn bị.”
Ta dựa vào biên mép gioừng, nhắm mắt lại. Nước mắt lặng yên hoạt hạ. Ta mở mắt, nhìn thân thể chính mình, nơi nào cũng là xanh tím sắc. Hai tay đỡ nhãn lệ, lẩm bẩm: “Vì sao bây giờ lại khóc, vừa nãy cũng không khóc…” Nước mắt trơn ướt cả hai tay, nhãn tình mơ hồ.
“Vương gia, chuẩn bị hảo.” Tiểu Thuận Tử cúi đầu. Ta khoác kiện y phục, cố bước chậm rãi tiêu sái đến dục dũng, ngồi ở trong đó thật lâu thật lâu, cho đến khi nước lạnh mới ra khỏi.
Đứng lên mặc vào y phục Tiểu Thuận Tử vì ta chuẩn bị hảo, thấy cạnh y phục một lọ Kim sang dược, nghĩ thầm nhất định là Tiểu Thuận tử chuẩn bị, bản thân cảm nhận được ấm áp cười cười
Tác giả :
Hà Lộ Nguyệt