Vợ À, Em Chỉ Có Thể Ở Bên Cạnh Anh
Chương 90
“Vi Như!” Hàn Dạ Thần trợn maqst nhìn thân ảnh nhỏ bé ngã xuống trước mặt mình. Cô đã đỡ đạn cho anh! Hàn Dạ Thần nhanh tay đỡ cô, vết thương ở bên phần ngực trái, máu chảy thấm ướt bàn tay anh. Hàn Dạ Thần hoảng hốt xoa má cô, run giọng “Vi Như, em tỉnh lại đi mà, anh xin em, anh xin em đó” Mạc Vi Như vẫn còn ý thức, cô mỉm cười, hé môi yếu ớt nói “Còn...muốn...chia tay em...nữa không?” Hàn Dạ Thần lắc đầu, ôm chặt cô hơn “Không, không bao giờ muốn nữa” Cô gắng cười tươi “Vậy là tốt rồi!” Rồi lịm đi vì đuối sức. Hàn Dạ Thần ôm cô trên tay, Nghị Phong bước ra đặt tay lên vai anh nói “Để cô ấy cho tôi, cậu xử lý nốt tên kia đi” Hàn Dạ Thần gật đầu, để Nghị Phong bế ngang cô đi. Mắt anh lóe lên tia căm hận nhìn về phía Thiên Uy “Đụng vào cô ấy, mày sẽ sống không bằng chết!!” Anh bước đi theo Nghị Phong “Minh Hạo, cậu xử lý chuyện này đi” Minh Hạo gật đầu, anh quay ra nhìn Thiên Uy ngất trên mặt đất, khẽ lắc đầu thở dài.
Phần thắng chắc ai cũng đã rõ, bang Hắc Dạ của Hàn Dạ Thần là bang chiến thắng. Hoả Diễm chính thức thất bại, thiệt hại nặng nề về quân số và vật chất.
Tại bệnh viện, bảng phòng cấp cứu vẫn sáng đèn. Hàn Dạ Thần áo quần và tay bị dính máu, màu máu khô lại thành màu đen trông rất đáng sợ. Nhưng anh vẫn ngồi yên trên ghế, lặng người nhìn vào phòng cấp cứu. Ông quản gia đặt túi đồ xuống bên cạnh, ông thở dài “Haizz... thiếu gia, cháu nên đi thay quần áo đi, bác sẽ ngồi đây đợi cho, có gì bác sẽ thông báo với cháu, cháu cứ yên tâm đi” Hàn Dạ Thần ban đầu định từ chối nhưng căn bệnh sạch sẽ thái quá của anh khiến anh đành phải đồng ý.
Sau một lúc, Minh Hạo chạy đến, anh ngồi xuống ghế thở hồng hộc, nhận chai nước từ tay của ông quản gia tu ộc một phát. Ổn định nhịp thở, Minh Hạo hỏi ông quản gia “Thần đi đâu rồi hở bác?” “Thiếu gia đi thay quần áo rồi” Minh Hạo gật đầu, anh nhìn vào phòng cấp cứu đang đóng kia, nhíu mày “Đã bao lâu rồi ạ?” Ông quản gia thở dài “Tôi coi cũng gần 4 tiếng rồi, không biết có sao không nữa” Minh Hạo gục đầu giữa hai tay “Tất cả là do cháu mà ra...” ông quản gia ngạc nhiên. Minh Hạo mím môi rồi kể lại mọi chuyện cho ông nghe. Rồi anh nhắm mắt lại “Chắc Thần sẽ giận cháu lắm, mọi việc xảy ra cũng là do cháu mà” ông quản gia vỗ vai anh an ủi “Đừng tự trách bản thân nữa, lỗi không hoàn toàn là do cháu đâu. Bác tin thiếu gia sẽ không giận cháu, hai đứa là bạn thân từ nhỏ mà, thiếu gia sẽ hiểu thôi” Minh Hạo gật đầu.
Hàn Dạ Thân thay xong quần áo, anh quay lại chỗ ghế chờ. Ngồi xuống bên cạnh Minh Hạo, im lặng nhìn về phía phòng cấp cứu. Minh Hạo khẽ hỏi “Cậu có trách tớ không?” Hàn Dạ Thần im lặng một hồi rồi lên tiếng “Tớ hiểu cậu, tớ cũng hiểu cô ấy, cậu không có lỗi trong chuyện này, đừng tự trách bản thân, tớ không trách cậu, cũng sẽ không giận cậu” Minh Hạo mỉm cười “Cảm ơn cậu” Hàn Dạ Thần gật đầu. Cả hai cùng im lặng ngồi nhìn về phòng cấp cứu.
Một tiếng nữa trôi qua, bảng đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt. Nghị Phong mặc đồ phẫu thuật màu xanh bước ra, theo sau anh là ba bốn người phụ tá. Hàn Dạ Thần bật dậy bước nhanh đến, vội vã hỏi “Cô ấy thế nào rồi?” Nghị Phong tháo khẩu trang ra, anh thở hắt ra một tiếng rồi nói “Cô ấy đã ổn rồi, haizz...thật may mắn khi viên đạn còn chệch tim tầm 5 mm. Cô ấy thật sự đã chiến đấu với tử thần vì cậu đấy Thần” Hàn Dạ Thần thở phào nhẹ nhõm, Minh Hạo cùng ông quản gia cũng thấy mừng. Nghị Phong mỉm cười vỗ vai anh “Cậu đi nghỉ ngơi trước đi, hiện giờ chưa thể vào thăm cô ấy được đâu” Nhưng Hàn Dạ Thần thì không muốn xa cô chút nào, vì như vậy đối với anh là quá đủ rồi. Hiểu được tâm trạng của bạn mình, Minh Hạo chỉ biết động viên “Cô ấy đã không sao rồi, cậu nên yên tâm mà đi nghỉ ngơi cho thật tốt đi! Nếu không lúc cô ấy tỉnh dậy, nhìn bộ dạng này của cậu sẽ phát hoảng đấy” Hàn Dạ Thần suy nghĩ rồi mỉm cười gật đầu. Minh Hạo cười cười khoác vai anh đi về.
***************
“Choang” - tiếng đồ thủy tinh liên tục rơi vỡ xuống sàn nhà. Bang chủ của Hỏa Diễm - mẹ của Thiên Uy, bà ta mới vừa nhận được tin Hỏa Diễm thất bại, con bà còn bị Hắc Dạ giam giữ. Bà tức giận đập vỡ đống đồ thủy tinh có trong phòng làm việc. Tên X (Nam Khánh giả dạng) đứng ở cửa phòng, yên lặng nhìn người đàn bà đang hóa điên.
Bà ta sau khi đập hết đồ trong phòng, mệt mỏi ngồi bệch xuống ghế, ngửa mặt nhìn lên trần nhà lẩm bẩm “Thế là hết, hết thật rồi...” bỗng bà ta đứng phắt dậy “Không thể để như vậy được” bà nhìn sang X ra lệnh “X, mày nghĩ cách đi cứu thiếu chủ về đây đi!” X im lặng không trả lời làm bà ta tức giận quát lên “Mày câm rồi hả?? Tao bảo mày hãy nghĩ cách đi!! Sao mày im lặng như vậy?” X bỗng bật cười làm bà ta ngạc nhiên “Mày cười gì vậy?” X lắc đầu mỉm cười “Bang Hỏa Diễm các người, một lũ ngu ngốc chẳng khác gì nhau, từ bang chủ cho đến bọn thuộc hạ. Haizz...” Bà ta trợn mắt đứng phắt dậy, chỉ thẳng tay vào mặt X, không thốt lên lời “X, mày...!” X hay là Nam Khánh “chịp chịp” vài tiếng rồi cười nhạo “Rõ ràng như vậy còn không biết!? Haha, xin giới thiệu tôi là Nam Khánh, còn tên X kia của bà đã bị tôi cho gặp diêm vương rồi, vui chứ!?” Sau đó anh kéo lớp da mặt nạ ra, gương mặt điển trai lộ ra, không phải X!!! Bà ta ngỡ ngàng hét lên “Người đâu!!”
- Hắc Dạ chúng tôi đã bao vây xung quanh rồi, bà nghĩ là bà còn có thể lớn tiếng gọi người được?
- Không... không phải thế!! - Bà ta hốt hoảng ôm mặt gục xuống.
- À còn nữa, những thông tin bảo mật của Hỏa Diễm, tôi đã lấy hết rồi - Dừng một chút, Nam Khánh mỉm cười nói - Ngày tàn của Hỏa Diễm đã đến rồi, bà nên chấp nhận đi.
**************
1 tuần sau, Hàn Dạ Thần vừa xử lý xong công việc ở tập đoàn. Anh lại đến bệnh viện thăm cô như thường lệ. Nói chuyện với cô dù biết cô vẫn chưa tỉnh lại. Anh vừa nắm tay cô vừa nói “Vi Như, em nằm đây cũng đã một tuần rồi đó, anh sắp không chịu nổi nữa rồi!”
- Em mà không tỉnh dậy là anh sẽ yêu người khác cho coi, anh làm thật đó -
Anh dúi trán vào lòng bàn tay cô
Vẫn là sự im lặng quen thuộc.
- Vi Như, em thật sự để anh cưới người khác sao? Hôn lễ của chúng ta anh đã sắp xếp chuẩn bị xong xuôi hết rồi, chỉ còn đợi em tỉnh lại và tha thứ cho anh nữa thôi...
- Vi Như, anh xin lỗi, vì anh mà em phải chịu nhiều đau đớn như vậy, em hãy tỉnh dậy mà đánh anh, mắng anh thế nào cũng được, chỉ cần em nguôi giận.
- Vi Như, em vẫn chưa tha thứ cho anh nên em mới ngủ lâu như vậy đúng không?
- Tỉnh dậy đi vợ ơi, anh sẽ không cưới người khác, cũng sẽ không để em một mình nữa... - Mắt anh phủ một làn hơi nước. - Cuộc sống của anh khi không có em, trống vắng và cô đơn lắm vợ ơi...
Khi một giọt nước mắt của Hàn Dạ Thần rơi xuống tay Mạc Vi Như. Anh giật mình khi thấy ngón tay cô khẽ cử động. Anh vui mừng gọi cho Nghị Phong “Vợ tớ, cô ấy tỉnh lại rồi!!” Vài phút sau, Nghị Phong đi vào phòng bệnh. Anh kiểm tra qua cho cô một lượt rồi nói “Đúng là cô ấy có dấu hiệu tỉnh lại nhưng chưa hoàn toàn là khôi phục được ý thức. Có lẽ tối nay hoặc sáng ngày hôm sau cô ấy mới hoàn toàn tỉnh lại được” Hàn Dạ Thần ỉu xìu cúi gầm mặt xuống, cứ tưởng cô tỉnh lại, làm anh mừng hụt. Nghị Phong có chút buồn cười khi nhìn biêu cảm của Hàn Dạ Thần. Anh nên dùng từ “trẻ con” không nhỉ? Haha... Nghị Phong đang cười bỗng anh chợt thấy khóe mắt của Hàn Dạ Thần còn vương lại giọt nước. Anh nhíu mày, đừng nói là...không chắc không phải đâu, Hắc Dạ thì làm gì có chuyện rơi nước mắt nhỉ? Anh cố xua đi cái ý nghĩ điên khùng này mà đi ra khỏi phòng bệnh.
Phần thắng chắc ai cũng đã rõ, bang Hắc Dạ của Hàn Dạ Thần là bang chiến thắng. Hoả Diễm chính thức thất bại, thiệt hại nặng nề về quân số và vật chất.
Tại bệnh viện, bảng phòng cấp cứu vẫn sáng đèn. Hàn Dạ Thần áo quần và tay bị dính máu, màu máu khô lại thành màu đen trông rất đáng sợ. Nhưng anh vẫn ngồi yên trên ghế, lặng người nhìn vào phòng cấp cứu. Ông quản gia đặt túi đồ xuống bên cạnh, ông thở dài “Haizz... thiếu gia, cháu nên đi thay quần áo đi, bác sẽ ngồi đây đợi cho, có gì bác sẽ thông báo với cháu, cháu cứ yên tâm đi” Hàn Dạ Thần ban đầu định từ chối nhưng căn bệnh sạch sẽ thái quá của anh khiến anh đành phải đồng ý.
Sau một lúc, Minh Hạo chạy đến, anh ngồi xuống ghế thở hồng hộc, nhận chai nước từ tay của ông quản gia tu ộc một phát. Ổn định nhịp thở, Minh Hạo hỏi ông quản gia “Thần đi đâu rồi hở bác?” “Thiếu gia đi thay quần áo rồi” Minh Hạo gật đầu, anh nhìn vào phòng cấp cứu đang đóng kia, nhíu mày “Đã bao lâu rồi ạ?” Ông quản gia thở dài “Tôi coi cũng gần 4 tiếng rồi, không biết có sao không nữa” Minh Hạo gục đầu giữa hai tay “Tất cả là do cháu mà ra...” ông quản gia ngạc nhiên. Minh Hạo mím môi rồi kể lại mọi chuyện cho ông nghe. Rồi anh nhắm mắt lại “Chắc Thần sẽ giận cháu lắm, mọi việc xảy ra cũng là do cháu mà” ông quản gia vỗ vai anh an ủi “Đừng tự trách bản thân nữa, lỗi không hoàn toàn là do cháu đâu. Bác tin thiếu gia sẽ không giận cháu, hai đứa là bạn thân từ nhỏ mà, thiếu gia sẽ hiểu thôi” Minh Hạo gật đầu.
Hàn Dạ Thân thay xong quần áo, anh quay lại chỗ ghế chờ. Ngồi xuống bên cạnh Minh Hạo, im lặng nhìn về phía phòng cấp cứu. Minh Hạo khẽ hỏi “Cậu có trách tớ không?” Hàn Dạ Thần im lặng một hồi rồi lên tiếng “Tớ hiểu cậu, tớ cũng hiểu cô ấy, cậu không có lỗi trong chuyện này, đừng tự trách bản thân, tớ không trách cậu, cũng sẽ không giận cậu” Minh Hạo mỉm cười “Cảm ơn cậu” Hàn Dạ Thần gật đầu. Cả hai cùng im lặng ngồi nhìn về phòng cấp cứu.
Một tiếng nữa trôi qua, bảng đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt. Nghị Phong mặc đồ phẫu thuật màu xanh bước ra, theo sau anh là ba bốn người phụ tá. Hàn Dạ Thần bật dậy bước nhanh đến, vội vã hỏi “Cô ấy thế nào rồi?” Nghị Phong tháo khẩu trang ra, anh thở hắt ra một tiếng rồi nói “Cô ấy đã ổn rồi, haizz...thật may mắn khi viên đạn còn chệch tim tầm 5 mm. Cô ấy thật sự đã chiến đấu với tử thần vì cậu đấy Thần” Hàn Dạ Thần thở phào nhẹ nhõm, Minh Hạo cùng ông quản gia cũng thấy mừng. Nghị Phong mỉm cười vỗ vai anh “Cậu đi nghỉ ngơi trước đi, hiện giờ chưa thể vào thăm cô ấy được đâu” Nhưng Hàn Dạ Thần thì không muốn xa cô chút nào, vì như vậy đối với anh là quá đủ rồi. Hiểu được tâm trạng của bạn mình, Minh Hạo chỉ biết động viên “Cô ấy đã không sao rồi, cậu nên yên tâm mà đi nghỉ ngơi cho thật tốt đi! Nếu không lúc cô ấy tỉnh dậy, nhìn bộ dạng này của cậu sẽ phát hoảng đấy” Hàn Dạ Thần suy nghĩ rồi mỉm cười gật đầu. Minh Hạo cười cười khoác vai anh đi về.
***************
“Choang” - tiếng đồ thủy tinh liên tục rơi vỡ xuống sàn nhà. Bang chủ của Hỏa Diễm - mẹ của Thiên Uy, bà ta mới vừa nhận được tin Hỏa Diễm thất bại, con bà còn bị Hắc Dạ giam giữ. Bà tức giận đập vỡ đống đồ thủy tinh có trong phòng làm việc. Tên X (Nam Khánh giả dạng) đứng ở cửa phòng, yên lặng nhìn người đàn bà đang hóa điên.
Bà ta sau khi đập hết đồ trong phòng, mệt mỏi ngồi bệch xuống ghế, ngửa mặt nhìn lên trần nhà lẩm bẩm “Thế là hết, hết thật rồi...” bỗng bà ta đứng phắt dậy “Không thể để như vậy được” bà nhìn sang X ra lệnh “X, mày nghĩ cách đi cứu thiếu chủ về đây đi!” X im lặng không trả lời làm bà ta tức giận quát lên “Mày câm rồi hả?? Tao bảo mày hãy nghĩ cách đi!! Sao mày im lặng như vậy?” X bỗng bật cười làm bà ta ngạc nhiên “Mày cười gì vậy?” X lắc đầu mỉm cười “Bang Hỏa Diễm các người, một lũ ngu ngốc chẳng khác gì nhau, từ bang chủ cho đến bọn thuộc hạ. Haizz...” Bà ta trợn mắt đứng phắt dậy, chỉ thẳng tay vào mặt X, không thốt lên lời “X, mày...!” X hay là Nam Khánh “chịp chịp” vài tiếng rồi cười nhạo “Rõ ràng như vậy còn không biết!? Haha, xin giới thiệu tôi là Nam Khánh, còn tên X kia của bà đã bị tôi cho gặp diêm vương rồi, vui chứ!?” Sau đó anh kéo lớp da mặt nạ ra, gương mặt điển trai lộ ra, không phải X!!! Bà ta ngỡ ngàng hét lên “Người đâu!!”
- Hắc Dạ chúng tôi đã bao vây xung quanh rồi, bà nghĩ là bà còn có thể lớn tiếng gọi người được?
- Không... không phải thế!! - Bà ta hốt hoảng ôm mặt gục xuống.
- À còn nữa, những thông tin bảo mật của Hỏa Diễm, tôi đã lấy hết rồi - Dừng một chút, Nam Khánh mỉm cười nói - Ngày tàn của Hỏa Diễm đã đến rồi, bà nên chấp nhận đi.
**************
1 tuần sau, Hàn Dạ Thần vừa xử lý xong công việc ở tập đoàn. Anh lại đến bệnh viện thăm cô như thường lệ. Nói chuyện với cô dù biết cô vẫn chưa tỉnh lại. Anh vừa nắm tay cô vừa nói “Vi Như, em nằm đây cũng đã một tuần rồi đó, anh sắp không chịu nổi nữa rồi!”
- Em mà không tỉnh dậy là anh sẽ yêu người khác cho coi, anh làm thật đó -
Anh dúi trán vào lòng bàn tay cô
Vẫn là sự im lặng quen thuộc.
- Vi Như, em thật sự để anh cưới người khác sao? Hôn lễ của chúng ta anh đã sắp xếp chuẩn bị xong xuôi hết rồi, chỉ còn đợi em tỉnh lại và tha thứ cho anh nữa thôi...
- Vi Như, anh xin lỗi, vì anh mà em phải chịu nhiều đau đớn như vậy, em hãy tỉnh dậy mà đánh anh, mắng anh thế nào cũng được, chỉ cần em nguôi giận.
- Vi Như, em vẫn chưa tha thứ cho anh nên em mới ngủ lâu như vậy đúng không?
- Tỉnh dậy đi vợ ơi, anh sẽ không cưới người khác, cũng sẽ không để em một mình nữa... - Mắt anh phủ một làn hơi nước. - Cuộc sống của anh khi không có em, trống vắng và cô đơn lắm vợ ơi...
Khi một giọt nước mắt của Hàn Dạ Thần rơi xuống tay Mạc Vi Như. Anh giật mình khi thấy ngón tay cô khẽ cử động. Anh vui mừng gọi cho Nghị Phong “Vợ tớ, cô ấy tỉnh lại rồi!!” Vài phút sau, Nghị Phong đi vào phòng bệnh. Anh kiểm tra qua cho cô một lượt rồi nói “Đúng là cô ấy có dấu hiệu tỉnh lại nhưng chưa hoàn toàn là khôi phục được ý thức. Có lẽ tối nay hoặc sáng ngày hôm sau cô ấy mới hoàn toàn tỉnh lại được” Hàn Dạ Thần ỉu xìu cúi gầm mặt xuống, cứ tưởng cô tỉnh lại, làm anh mừng hụt. Nghị Phong có chút buồn cười khi nhìn biêu cảm của Hàn Dạ Thần. Anh nên dùng từ “trẻ con” không nhỉ? Haha... Nghị Phong đang cười bỗng anh chợt thấy khóe mắt của Hàn Dạ Thần còn vương lại giọt nước. Anh nhíu mày, đừng nói là...không chắc không phải đâu, Hắc Dạ thì làm gì có chuyện rơi nước mắt nhỉ? Anh cố xua đi cái ý nghĩ điên khùng này mà đi ra khỏi phòng bệnh.
Tác giả :
MyNguyen120