Vợ À! Địa Ngục Chờ Em
Chương 38: H
Cô vô thức nửa mê nửa tỉnh. Miệng bị ai đó chặn lại, hơi thở dồn dập. Hàng lông mày Diêm vương hơi nhíu lại. Hắn cúi xuống thấp nữa, ôm chặt lấy cô hôn càng sâu.
Trong tâm trí hắn bây giờ rối loạn. Bản thân hắn còn chẳng hiểu nổi tại sao mình lại làm như vậy. Hắn nghe theo lòng mình.
Bàn tay Diêm vương trượt xuống, chạm nhẹ lên những vết thương rách thịt của cô. Cảm giác đau đớn khiến mình mẩy cô hơi run mà rên khẽ. Từng đốt tay thon dài xoa nhẹ, mơn trớn lên những vết thương sau lưng cô. Kì lạ thay, những vết thương đó dần khép miệng biến mất hoàn toàn. Là hắn đang trị thương cho cô?
Lúc này, đôi đồng tử của cô hé mở. Gương mặt quen thuộc của Diêm vương kề sát mặt của cô. Khóe miệng cô hơi nhếch lộ rõ vẻ đau buồn. Chắc là cô đang mơ? Diêm vương quên cô thật rồi... Nhưng cô vẫn muốn chìm vào giấc mơ này. Bất giác, tay cô vòng qua ôm lấy cổ của Diêm vương, miệng lẩm bẩm nhỏ
- Đừng... Diêm vương đại nhân... đừng rời xa tôi... tôi biết sai rồi...
Hắn dừng lại động tác. Nhờ lời nói của cô mà hắn thoáng cái giật mình. Hắn đang làm gì vậy? Tại sao lại như thế? Hắn còn không kiểm soát được bản thân mà muốn cô?
Diêm vương vội hơi đẩy cô ra cách người mình một khoảng. Hơi thở của hắn dần trở lên hỗn loạn hơn bao giờ hết. Hắn nhủ thầm phải bình tĩnh. Người hắn yêu chỉ có Thiện Nhất. Nhưng, cái âm hồn này lại làm cho hắn si mê tới vậy.
- Chết tiệt! Ngươi... đi đi..
Ánh mắt cô mơ hồ nhìn chằm lấy Diêm vương. Đầu óc cô đang nửa tỉnh nửa mơ nên chỉ làm theo bản năng. Cô cứ ngỡ là mình đang mơ mà không nghe thấy những lời Diêm Vương nói. Cô nhoài người ôm hắn khư khư.
- Đừng... đuổi tôi đi... tôi biết sai rồi mà... hức hức...
Cô khóc. Hắn lại bàng hoàng hơn. Cơ thể của hắn thì hắn hiểu rõ hơn ai. Không ngờ lúc này hắn lại có thể mất kiểm soát mà động dục với một âm hồn. Giọng nói của Diêm vương có phần khàn khàn.
- Ngươi... không đi! Đừng hối hận...
Vừa dứt lời, hắn như một con sói hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô ngấu nghiếng. Bàn tay không yên phận chạm lên những nơi mẫn cảm của cô. Cơ thể của cô như mất trọng lực, không ngừng run rẩy, chỉ có thể ôm chặt lấy hắn làm trụ vững. Diêm vương hôn lên môi cô, chưa thỏa mãn, hắn lại trượt lên vành tai ngậm nhẹ. Xong trượt xuống hôn một đường dài tới bờ ngực căng tròn của cô mà cắn nhẹ một nhát.
Lúc này, cô thở dốc. Bản thân không biết phân biệt được đây là thực hay mộng. Tới khi, mảnh vải trắng mỏng manh được Diêm vương mạnh bạo xé ra. Khí lạnh lùa vào làm cô không ngừng run rẩy.
Cảnh xuân đẹp hiện ra trước mắt hắn. Diêm vương nuốt một ngụm nước bọt rồi cúi xuống cắn vào hai bên căng tròn của cô. Dục vọng của hắn như sắp bùng nổ. Y phục của hắn không cánh mà biến mất. Thân hình rắn chắc hiện ra đẹp mắt. Từng đường nét trên cơ thể hắn hoàn hảo như một bức tượng điêu khắc hoàn mĩ. Diêm vương hừ lạnh rồi nhấc cơ thể cô hơi dịch lên.
Dục vọng to lớn khiến hạ thân hắn khó chịu không thôi. Hắn muốn cô! Bất kể cô là ai, bất kể hắn tuy rằng hiện tại không nhớ ra cô. Nhưng hắn sẽ nghe theo tiềm thức của bản thân.
Cô còn chưa kịp định thần sau trận cuồng phong của Diêm Vương. Bỗng đâu, cơ thể cô như không có trọng lực. Diêm vương hơi nhấc thân thể của cô lên rồi từ từ dang hai chân cô ra. Chỉ biết lúc đó quá đột ngột. Một trận đau đớn truyền tới khiến cô thét to lên nức nở.
- Đau... đau quá...
Có cái gì đó nóng nóng từ từ tiến vào cơ thể của cô. Cảm giác như thân thể không còn phải của mình nữa. Diêm vương lại cúi xuống hôn cô an ủi.
Hắn không ngờ, bản thân lại là người đầu tiên của cô. Mà chính ra thì hắn cũng vốn dĩ là xử nam. Cái chuyện quan hệ gì đó hắn cũng chẳng bận tâm. Nhưng, từ khi hắn tiếp quản Âm Phủ. Tất cả các chúng tiên đều thúc giục hắn lập Diêm hậu. Có người còn mặt dày dẫn con gái họ tới giới thiệu. Cũng có người lại mang những bức trang giường chiếu để chỉ hắn cách giao hoan... tất cả đều bị hắn lạnh lùng đạp ra khỏi âm phủ một đi không bao giờ quay lại...
Lúc đầu cả hai tuy còn bỡ ngỡ. Nhất là Diêm vương. Hắn lại không ngờ rằng mình lại có thể làm được tới bước như vậy.
Hắn hơi dịch người để cho dễ vận động hơn. Xong từ từ luân động. Cô víu vào vai hắn, mồ hôi chảy xuống khiến mái tóc cô hơi rối. Dần dần, sự xê dịch có chút thay đổi. Hắn tăng tốc khiến cô bắt buộc phải phối hợp theo. Cả một tầng địa ngục thứ 4 chỉ còn hai người bị dục vọng dẫn dắt.
Lần đầu tiên làm chuyện đó ở địa ngục!
Cô vẫn chìm trong mơ màng. Bản thân lại không thể thoát khỏi sự cám dỗ mị hoặc đó. Cô chỉ muốn ở cạnh Diêm Vương đại nhân... bên cạnh mãi mãi mãi...
Diêm vương gầm nhẹ, tiết tấu vẫn diễn ra đột ngột khiến cảm xúc của cô cao trào. Không màn dạo đầu cũng chẳng thấy hồi kết đâu. Lần nữa cô lại cùng hắn liên hồi.
- Diêm vương đại nhân! Nếu ngài thực sự quên đi tôi. Chúng ta có thể bắt đầu lại được chứ? Tôi muốn sửa chữa sự ngu muội mà trước kia đã lầm lỡ... thật xin lỗi...
Nước mắt cô rơi lã chã rồi từ từ ngất lịm đi.
Trong tâm trí hắn bây giờ rối loạn. Bản thân hắn còn chẳng hiểu nổi tại sao mình lại làm như vậy. Hắn nghe theo lòng mình.
Bàn tay Diêm vương trượt xuống, chạm nhẹ lên những vết thương rách thịt của cô. Cảm giác đau đớn khiến mình mẩy cô hơi run mà rên khẽ. Từng đốt tay thon dài xoa nhẹ, mơn trớn lên những vết thương sau lưng cô. Kì lạ thay, những vết thương đó dần khép miệng biến mất hoàn toàn. Là hắn đang trị thương cho cô?
Lúc này, đôi đồng tử của cô hé mở. Gương mặt quen thuộc của Diêm vương kề sát mặt của cô. Khóe miệng cô hơi nhếch lộ rõ vẻ đau buồn. Chắc là cô đang mơ? Diêm vương quên cô thật rồi... Nhưng cô vẫn muốn chìm vào giấc mơ này. Bất giác, tay cô vòng qua ôm lấy cổ của Diêm vương, miệng lẩm bẩm nhỏ
- Đừng... Diêm vương đại nhân... đừng rời xa tôi... tôi biết sai rồi...
Hắn dừng lại động tác. Nhờ lời nói của cô mà hắn thoáng cái giật mình. Hắn đang làm gì vậy? Tại sao lại như thế? Hắn còn không kiểm soát được bản thân mà muốn cô?
Diêm vương vội hơi đẩy cô ra cách người mình một khoảng. Hơi thở của hắn dần trở lên hỗn loạn hơn bao giờ hết. Hắn nhủ thầm phải bình tĩnh. Người hắn yêu chỉ có Thiện Nhất. Nhưng, cái âm hồn này lại làm cho hắn si mê tới vậy.
- Chết tiệt! Ngươi... đi đi..
Ánh mắt cô mơ hồ nhìn chằm lấy Diêm vương. Đầu óc cô đang nửa tỉnh nửa mơ nên chỉ làm theo bản năng. Cô cứ ngỡ là mình đang mơ mà không nghe thấy những lời Diêm Vương nói. Cô nhoài người ôm hắn khư khư.
- Đừng... đuổi tôi đi... tôi biết sai rồi mà... hức hức...
Cô khóc. Hắn lại bàng hoàng hơn. Cơ thể của hắn thì hắn hiểu rõ hơn ai. Không ngờ lúc này hắn lại có thể mất kiểm soát mà động dục với một âm hồn. Giọng nói của Diêm vương có phần khàn khàn.
- Ngươi... không đi! Đừng hối hận...
Vừa dứt lời, hắn như một con sói hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô ngấu nghiếng. Bàn tay không yên phận chạm lên những nơi mẫn cảm của cô. Cơ thể của cô như mất trọng lực, không ngừng run rẩy, chỉ có thể ôm chặt lấy hắn làm trụ vững. Diêm vương hôn lên môi cô, chưa thỏa mãn, hắn lại trượt lên vành tai ngậm nhẹ. Xong trượt xuống hôn một đường dài tới bờ ngực căng tròn của cô mà cắn nhẹ một nhát.
Lúc này, cô thở dốc. Bản thân không biết phân biệt được đây là thực hay mộng. Tới khi, mảnh vải trắng mỏng manh được Diêm vương mạnh bạo xé ra. Khí lạnh lùa vào làm cô không ngừng run rẩy.
Cảnh xuân đẹp hiện ra trước mắt hắn. Diêm vương nuốt một ngụm nước bọt rồi cúi xuống cắn vào hai bên căng tròn của cô. Dục vọng của hắn như sắp bùng nổ. Y phục của hắn không cánh mà biến mất. Thân hình rắn chắc hiện ra đẹp mắt. Từng đường nét trên cơ thể hắn hoàn hảo như một bức tượng điêu khắc hoàn mĩ. Diêm vương hừ lạnh rồi nhấc cơ thể cô hơi dịch lên.
Dục vọng to lớn khiến hạ thân hắn khó chịu không thôi. Hắn muốn cô! Bất kể cô là ai, bất kể hắn tuy rằng hiện tại không nhớ ra cô. Nhưng hắn sẽ nghe theo tiềm thức của bản thân.
Cô còn chưa kịp định thần sau trận cuồng phong của Diêm Vương. Bỗng đâu, cơ thể cô như không có trọng lực. Diêm vương hơi nhấc thân thể của cô lên rồi từ từ dang hai chân cô ra. Chỉ biết lúc đó quá đột ngột. Một trận đau đớn truyền tới khiến cô thét to lên nức nở.
- Đau... đau quá...
Có cái gì đó nóng nóng từ từ tiến vào cơ thể của cô. Cảm giác như thân thể không còn phải của mình nữa. Diêm vương lại cúi xuống hôn cô an ủi.
Hắn không ngờ, bản thân lại là người đầu tiên của cô. Mà chính ra thì hắn cũng vốn dĩ là xử nam. Cái chuyện quan hệ gì đó hắn cũng chẳng bận tâm. Nhưng, từ khi hắn tiếp quản Âm Phủ. Tất cả các chúng tiên đều thúc giục hắn lập Diêm hậu. Có người còn mặt dày dẫn con gái họ tới giới thiệu. Cũng có người lại mang những bức trang giường chiếu để chỉ hắn cách giao hoan... tất cả đều bị hắn lạnh lùng đạp ra khỏi âm phủ một đi không bao giờ quay lại...
Lúc đầu cả hai tuy còn bỡ ngỡ. Nhất là Diêm vương. Hắn lại không ngờ rằng mình lại có thể làm được tới bước như vậy.
Hắn hơi dịch người để cho dễ vận động hơn. Xong từ từ luân động. Cô víu vào vai hắn, mồ hôi chảy xuống khiến mái tóc cô hơi rối. Dần dần, sự xê dịch có chút thay đổi. Hắn tăng tốc khiến cô bắt buộc phải phối hợp theo. Cả một tầng địa ngục thứ 4 chỉ còn hai người bị dục vọng dẫn dắt.
Lần đầu tiên làm chuyện đó ở địa ngục!
Cô vẫn chìm trong mơ màng. Bản thân lại không thể thoát khỏi sự cám dỗ mị hoặc đó. Cô chỉ muốn ở cạnh Diêm Vương đại nhân... bên cạnh mãi mãi mãi...
Diêm vương gầm nhẹ, tiết tấu vẫn diễn ra đột ngột khiến cảm xúc của cô cao trào. Không màn dạo đầu cũng chẳng thấy hồi kết đâu. Lần nữa cô lại cùng hắn liên hồi.
- Diêm vương đại nhân! Nếu ngài thực sự quên đi tôi. Chúng ta có thể bắt đầu lại được chứ? Tôi muốn sửa chữa sự ngu muội mà trước kia đã lầm lỡ... thật xin lỗi...
Nước mắt cô rơi lã chã rồi từ từ ngất lịm đi.
Tác giả :
Bạc Hà