Vĩnh Thặng Hoàng Triều Hệ Liệt – Phiến Trung Tình Duyên
Chương 11: Phiên ngoại: Viên hoang kí (nhật ký che lấp lời dối trá)
A Sửu chưa từng hối hận về quyết định của mình như lúc này, sớm biết Sở Đào ôm hứng thú lớn với nhà của hắn như vậy, hắn nhất định sẽ không mềm lòng vì nghe y lải nhải cầu xin, mà dẫn y về La Sát cung!
Quay về chỗ ở ngày trước thật ra không vấn đề gì, vấn đề là nương hắn hàng năm bế quan luyện công nay cư nhiên phá lệ ra gặp mặt, sau khi nhìn thấy bọn họ, lập tức hưng phấn xuất ra một phong thư nhà, nói bọn họ trở về đúng dịp, lão đương gia Hàn gia gửi thư, cũng chính là đại thọ của phụ thân hắn, mời hai mẹ con đến, Sở Đào đã đến đây, đương nhiến sẽ theo cùng.
“Ta có thể lựa chọn cự tuyệt không?” A Sửu không ôm gì hy vọng hỏi.
Hỏi xong đổi lấy Dạ Uyển lạnh lẽo lườm, nói: “Đứa con như ngươi đã mười mấy năm không về nhà, ngay cả đại thọ phụ thân cũng dám từ chối! Quên đi, ngươi không muốn ta cũng không ép, ta mang Thập Nhất đến gặp mọi người.”
Đối với tiểu hoàng tử thanh tú hồn nhiên, Dạ Uyển nhìn thế nào cũng yêu thích, so với đứa con từ nhỏ lạnh lùng nhạt nhẽo của nàng thì đáng yêu gấp trăm lần, A Sửu không nhắc tới quan hệ giữa hắn và Sở Đào, bất quá đã đưa người tới La Sát cung, chính là khẳng định trọng yếu, điểm này Dạ Uyển rất rõ ràng, Sở Đào tuy rằng không phải nữ tử, nhưng cá tính khôn khéo đáng yêu lại bù được khuyết điểm, đứa con khó có được lúc nghiêm túc với tình cảm, nàng sẽ không quấy mối nhân duyên này, lần này đưa Sở Đào đi chúc thọ, là phương thúc gián tiếp thừa nhận vị trí của Sở Đào.
Đối với ý tốt của Dạ Uyển, A Sửu hoàn toàn không có ý nhận, thế nào Sở Đào lại hứng thú, lập tức đáp ứng, A Sửu tức giận đến lấy tay bóp trán.
Năm nay quả nhiên phạm thái tuế, mọi việc không thuận, sớm biết muốn đi Hàn gia, hắn thà rằng bám ở kinh thành, cùng tên binh bộ thị lang ngầm đấu còn hơn.
Trên đường đi Hàn gia, Sở Đào lặng lẽ hỏi hắn, “A Tốn, ngươi không phải nói Dạ phu nhân là mẹ kế sao? Vì sao nàng cũng là thiếp thất của Hàn trang chủ?”
“Bởi vì......” Lấp liếm quả nhiên không phải chuyện vui vẻ gì, A Sửu đối với mấy lời lung tung ngày trước hối hận muốn chết, “Nàng là tỳ nữ của mẫu thân ta, của hồi môn Hàn gia, cho nên coi như là thị thiếp của cha ta.”
Thật may lúc trước hắn có nói thủ phạm hại mẹ hắn đã đền mạng, Hàn gia đối hắn coi như không tồi, chiếu theo cá tính Sở Đào, nhất định vì hắn đòi công đạo.
“Bất quá, mặc kệ nói như thế nào, ta vẫn là con thứ, người họ nội, có nhiều người còn phải xem sắc mặt, không thể thân mật quá, ngươi thông cảm một chút.” Điểm này nhất định phải nói rõ ràng với tiểu hoàng tử trước, nam nhân Hàn gia người nào người nấy trời sinh tính phong lưu, nhìn cha hắn thì biết, chỉ uống rượu thôi cũng cần kỹ nữ hầu, hắn cũng không muốn để Sở Đào thấy được rồi không vui.
“Yên tâm, ta không phải loại người tính toán chi li.”
Biết A Sửu tới thăm hỏi, trên dưới Hàn gia kinh hãi, trừ bỏ lão gia tử Hàn gia vui mừng vì con quay về chúc thọ, những người khác đều là một vẻ sát tinh tới gần.
Sở Đào được an bài ở một tiểu viện hẻo lánh, a Sửu nói là vì không để người Hàn gia quấy rầy hắn, kỳ thật là sợ mấy thằng cháu tầm tuổi mình đánh chủ ý lên Sở Đào, mặt khác, cùng chủ viện cách khá xa, có một số việc làm dở cũng không sợ bị quấy phá, Sở Đào không hoài nghi mục đích của hắn, thực sảng khoái mà hưởng thụ.
Sau khi ở lại, A Sửu ban ngày đùa nghịch với mấy đứa cháu, buổi tối trở về bồi sở đào, người Hàn gia ban đầu còn tặng lễ muốn Sở Đào ra ngoài gặp, bị A Sửu vài lần từ chối sau, cũng không cố chấp thêm. Tất cả mọi người đều nghĩ kia chắc chỉ là thị sủng của hắn, thị sủng, đương nhiên không được cho phép tới nơi thanh nhã.
Hết thảy đều an bài thật sự hoàn mỹ, đáng tiếc cẩn thận mấy cũng có sai sót, A Sửu đã xem nhẹ Sở Đào rồi, hắn ở biệt viện im lặng đợi hai ngày, cuối cùng phiền chán, vì thế bắt đầu đi dạo chung quanh, A Sửu có phái hộ vệ đi theo, bất quá bị Sở Đào đuổi đi, chiêu đuổi đám người lẽo đẽo theo sau này từ nhõ hắn đã luyện thành thần, cả đám nội thị hùng hậu đều bị hắn dễ dàng tìm cách đuổi được, huống chi là mấy hộ vệ nho nhỏ.
Ở phụ cận sân dạo qua một vòng, trên đường gặp được không ít hạ nhân, đối hắn không phải lảng tránh thì là không nhìn, Sở Đào cảm thấy được rất kỳ quái, đi dạo trong chốc lát, đi vào một chỗ hoa viên, vừa mới tiến đi, đã bị hét lớn ngăn cản.
“Nơi này không phải nơi ngươi có thể tới, đi ra mau!”
Là một hoa tượng (người chăm vườn) lớn tuổi, Sở Đào chậm rãi tiến tới, liền một nắm bùn đất bay tới dính trên y phục hắn.
Hoa tượng thôi mà đã quá phận như thế, Sở Đào có chút không vui, lùi sang vườn hoa bên cạnh, hỏi lại: “Ta vì cái gì không thể tới?”
“Nơi này là chỗ ở của các chủ tử, thị sủng như ngươi đừng mơ bén mảng tới.”
Thị sủng? Sở Đào sửng sốt một chút mới rõ hoa tượng là đang chỉ mình.
“Ngươi không phải là thị sủng Tốn thiếu gia mang về sao? Ta tuy già rồi, nhưng mắt còn tốt lắm.” Lão hoa tượng tà mắt liếc hắn nói.
Hắn đường đường là hoàng tử, cư nhiên bị nói thành thị sủng?!
Dù Sở Đào tính tình tốt mấy, cũng không tránh được bốc hỏa, bất quá đối phương là người già, không cần so đo, phất tay áo liền đi, được vài bước đột nhiên dừng lại.
A Sửu nói để tránh một số chuyện phiền toái, cho nên không nói với Hàn gia thân phận của hắn, đổi xưng hô gọi hắn Đào công tử, nhưng dù là thế, cũng không đến mức bị hiểu lầm là thị sủng tiểu quan gì đi? Có phải ở giữa có nhầm lẫn gì không?
Hắn quay lại, hỏi hoa tượng: “Lão bá, ta có thể hỏi ngươi một việc không?”
Buổi chiều A Sửu trở lại biệt viện, liền thoáng thấy không khí có gì là lạ, Sở Đào không giống mọi khi thấy hắn liền ra chào đón, mà vẫn bình tĩnh ngồi ở ghế, bên cạnh xếp sẵn túi đồ.
“Ta phải đi, báo với ngươi một tiếng!”
Chưa kịp hỏi gì Sở Đào đã cho hắn đáp án, sau khi nói xong, cầm lấy túi đồ hướng ra cửa, A Sửu vội giữ chặt hắn.
Mỹ nhân trong tay còn chưa hưởng đủ lại vội bay mất, A Sửu vội bám, hỏi Sở Đào, “Là ở lâu thấy phiền sao? Kia chờ ta một chút, chúng ta cùng đi.”
“Không cần, ta chịu đủ rồi!” Đối diện ánh mắt kinh ngạc của A Sửu, Sở Đào cười lạnh: “Dù sao đối với ngươi mà nói, ta chỉ là tên thị sủng!”
Trực giác thấy tiêu rồi, A Sửu quát hỏi: “Ai nói như vậy?”
“Toàn bộ người trong trang nói như vậy!” Nghĩ đến hôm nay ra ngoài, những người đó nhìn mình ánh mắt khinh miệt, Sở Đào một trận ủy khuất, “Ta lớn như vậy, chưa từng bị coi thường thế này, ngươi không thích ta, nói thẳng là được, cần gì dùng cách này nhục nhã ta?”
“Ai bất kính với ngươi!” Lời này không phải hỏi câu, mà là khẳng định, nghĩ đến Sở Đào ở đây chịu ủy khuất, A Sửu máu nóng rồi, việc đầu tiên nghĩ tới là giết hết.
Cảm giác được sát khí của hắn, Sở Đào cười khẩy: “Ngươi còn giận chó đánh mèo kẻ khác? Nếu không phải ngươi nói, ai dám nói bừa chứ!”
“Xin lỗi, Thập Nhất.” Tự thấy bản thân quá nóng tính, A Sửu dịu giọng, hắn không nên kích động trước mặt tiểu tình nhân này, muốn phạt thì về sau còn đầy cơ hội.
Hắn ôm ôm Sở Đào, nói khẽ: “Là ta không tốt, để ngươi tủi thân, bất quá ngươi cũng biết thân phận của ta ở nhà thật xấu hổ......”
“Ta biết hết rồi.” Sở Đào nhẹ giọng nói.
“Cái gì?”
“Ngươi tám tuổi đem người trong trang làm vật thử kiếm, thử ám khí, chín tuổi thử độc, hạ độc vào giếng nước, làm hại mọi người trúng độc; mười tuổi lôi các cháu đi hoa lâu quậy phá...... Trong trang mọi người kính ngươi như quỷ thần, người như thế có vẻ gì là hoàn cảnh đáng xấu hổ!”
Nhìn A Sửu một bộ ngạc nhiên nghi ngờ, Sở Đào thản nhiên nói: “Đừng hỏi ta những lời này là ai nói, chỉ trách ngươi trước kia gây họa, khiến bọn họ không nhớ kĩ cũng khó!”
Này đó đều là hắn thăm dò gia đinh mà nghe ra, muôn miệng một lời, làm cho hắn không thể không tin, mấy chuyện gây họa đấy còn nhiều lắm, bất quá hắn đã không muốn nghe thêm, A Sửu vẫn luôn gạt hắn, toàn bộ xuất thân cùng các mối quan hệ, chẳng câu nào là thật lòng nói!”
“Ngươi có biết hay không ta hận nhất người khác gạt ta!” Hắn lạnh lùng nói: “Nếu đây là trò chơi ngươi cố tình bày ra, thì chúc mừng, ngươi thắng!”
“...... Thực xin lỗi.” Trầm mặc sau một hồi, A Sửu khẽ nói. Trong chớp mắt, hắn muốn dùng cớ gì đó để che giấu cho qua chuyện, nhưng thấy hai mắt Sở Đào oán giận, ý nghĩ kia liền tiêu tán, hắn thật hiểu Sở Đào, khi y đã không tin, thì nói gì cũng vô ích.
“Ngươi còn dám kéo cả mẫu thân vào, vì nói dối mà nguyền rủa nàng chết sớm.” Đây là điểm Sở Đào càng không thể khoan dung, sau khi nghe được Dạ Uyển chính là mẫu thân của A Sửu, hắn đối A Sửu đã thất vọng tới đỉnh điểm rồi.
“Chúng ta chia tay, ta không muốn thấy ngươi!”
Sở Đào đẩy tay A Sửu đang bám hắn, nổi giận đùng đùng lao ra, thẳng đến cửa lớn Hàn gia, A Sửu cũng không thấy bóng.
Có phải hay không chính mình nên giả bộ hồ đồ một chút, thì quan hệ của giữa họ có thể kéo dài thêm?
Nhìn cửa lớn màu son chậm rãi đóng lại, Sở Đào đột nhiên có chút đau khổ, rõ ràng là chính mình yêu cầu chia tay, nhưng ở sâu trong nội tâm vẫn là chờ đợi A Sửu níu kéo, cho dù níu kéo bằng lời giải thích sứt sẹo nào đấy, như vậy, niệm tình lúc trước luôn bảo vệ mình, sẽ tha thứ cho hắn.
Chính là, A Sửu thủy chung không xuất hiện.
Đêm đó Sở Đào ngủ tại khách điếm phụ cận, trời lạnh, hắn một mình quấn chăn bông lăn qua lộn lại, mãi lâu mới miễn cưỡng vào giấc, một lúc, thân thể dần dần ấm áp, cảm xúc ấm áp quen thuộc bao quanh, hắn không tự giác thoải mái mà cuộn tròn, lại thấy một trận buồn phiền, ngực như có gì đè nặng, tránh thế nào cũng không thoát.
“Ân......”
Bàn tay không an phận với tới, cảm xúc lạnh như băng là Sở Đào lập tức mở mắt, cảm giác trêu ghẹo từ eo rõ ràng truyền đến, ngạnh khí trướng lớn đặt sát người, tay như thói quen thong thả nắn từng nơi mẫn cảm của hắn.
“Buông!”
Môi bị lấp đầy, ác ý ngăn chặn miệng hắn, lưỡi mềm thỏa sức vùng vẫy trong miệng hắn, phảng phất coi nơi đây như của y, hắn mỗi khi định phản kháng, lại bị hôn môi liên tục ấn trở về.
“Dừng tay, ta không muốn làm......” Hôn quá nồng nhiệt, hắn thở hổn hển, hơn nửa ngày mới nói ra câu.
“Thế nào? Cơ thể ngươi đã phản ứng rồi.” Nam nhân trêu đùa, đem một chân chen vào hai chân hắn, cùng lúc tay thuận thế vòng ra sau nhẹ chạm.
“Ngươi ngủ thôi cũng khả ái, vốn nghĩ chỉ ôm ngươi ngủ, kết quả vẫn là nhịn không được......”
A Sửu thật hiểu từng nơi trên thân thể hắn, dễ dàng đem hứng thú của hắn nổi lên, bất quá tâm lại như trước lạnh nhạt thờ ơ, đối với trách cứ hôm nay của hắn, A Sửu một câu giải thích cũng không có, nửa đêm mò tới giường, chỉ vì phát tiết.
Vạt áo bị kéo mở, bàn tay ở ngực bụng hắn tùy ý vuốt ve, tình sự lúc trước mê luyến giờ phút này lại thành mâu thuẫn, Sở Đào vài lần kháng cự không thành, rốt cuộc nhịn không được, tát hắn một cái.
Tiếng vang dội lại, lòng bàn tay truyền tới đau rát làm Sở Đào ngẩn ngơ, hành vi chiếm đoạt của A Sửu đối hắn chợt dừng, bốn phía thực tĩnh, tĩnh đến hoảng hốt, hắn không tự chủ lui về phía sau.
Hắn biết với võ công của A Sửu, có lùi mấy cũng chẳng tác dụng, kia chỉ là bản năng khi sợ thôi.
Một trận im lặng, sau đó nến chợt sáng, A Sửu đốt nến, ánh vàng lung lay chiếu rõ vẻ khuôn mặt bình tĩnh.
“Chạm một chút liền không chịu được, ngươi đã chán ghét ta phải không?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
Không biết nên trả lời thế nào, Sở Đào mím môi dưới nhìn hướng khác.
“Nếu ngươi thực nghĩ như vậy, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi......” A Sửu xuống giường, đẩy cửa ra ngoài, ở cửa đột nhiên nói: “Ta là đã gạt ngươi nhiều chuyện, nhưng tình cảm đối ngươi là thật!”
Sở Đào ngạc nhiên ngẩng đầu, cửa đã đóng lại.
A Tốn nói vậy, là tính từ nay không xuất hiện? Nửa đêm chạy tới, một câu giải thích cũng không nói? Hắn kỳ thật đã không muốn giận dỗi nữa, tính tình A Tốn so với hình tượng anh hùng đại nghĩa còn kém xa, nhưng không ảnh hưởng tới yêu thích của hắn, trước mặt vụt qua ngày tháng hoạn nạn lúc trước, nghĩ đến vòng tay luôn ôm hắn giờ muốn buông, Sở Đào một trận hoảng hốt, vội vàng nhảy xuống giường, giầy cũng không đi chạy ra ngoài.
“A Tốn!” Bên ngoài bóng đêm mờ mịt, nhìn không tới bóng hình kia.
Còn dám nói dối tình cảm tình cảm đối hắn là thật lòng, nếu thực thích hắn, đâu có chuyện không chút lưu luyến mà rời đi.
Sở Đào hốc mắt có chút ướt, xoay người nghĩ muốn trở về phòng, lại giật mình, A Sửu đang dựa vào bên cạnh yên lặng nhìn hắn, khóe miệng biểu lộ mỉm cười quen thuộc.
“Ngươi......” Lại gạt người!
Lời mới nói được nửa, đã bị A Sửu kéo vào lòng, dùng hôn ngăn lại.
“Ta là tính đếm đến mười, nếu ngươi còn không đuổi theo ta sẽ đi.” A Sửu khẽ nói: “Lúc này đây ta không có lừa ngươi.”
Tay ôm bên hông như ghìm chặt, Sở Đào cảm giác đối phương muốn ấn chặt lấy hắn, hôn nồng nhiệt sau hắn thở dốc nói: “Ta chỉ là muốn nghe ngươi giải thích một tiếng, sau khi nói xong ngươi có thể đi!”
“Ta đây vĩnh viễn không nói!”
“Ngươi!”
Lời nói lần thứ hai bị chôn vùi, Sở Đào nghe được bên tai lời thủ thỉ thổi đến, “Cho dù nói, ngươi cũng sẽ không tin, đúng không?”
Hắn không nghĩ có lời nói dễ nghe nào giải thích ổn thỏa cả đống âm mưu lúc trước, cho nên khi Sở Đào tức giận bỏ đi mới không vội đuổi theo giải thích, mà buổi tối chờ hắn nguôi giận trực tiếp quyến rũ hắn, ở tình hình Sở Đào không thể cự tuyệt hắn, lúc này dỗ dễ dàng hơn.
“Ngu ngốc!”
Còn tưởng rằng Dạ Tu La là người thông minh thế nào, thì ra ngu đến mười cái đầu heo chạy theo không kịp!
Nghĩ đến nam nhân ngốc đến giải thích không xong, Sở Đào cười hì hì, “Ta là đợi giải thích của ngươi, ngươi lại một lời không nói leo lên giường động dục, làm như ta thật sự giống thị sủng của ngươi.”
A Sửu mắt có chút đen rồi, còn nói chính mình là thị sủng, có thị sủng nào dám đánh cả chủ tử không?
Sở Đào nắm cằm cắm trái phái ngó nghiêng “Có chút sưng, không bằng bên phải tát thêm cái nữa cho cân, đỡ bị người khác cười chê.”
“Cũng được, bất quá về sau không được nói sẽ chia tay, biết chưa?”
Sở Đào kỳ thật cũng hối hận không lựa lời lúc thịnh nộ, kéo A Sửu trở lại trong phòng, đem nến đến soi cho rõ, một bên mặt sưng đỏ làm hắn thật khó nín cười, lại có chút đau lòng, sau một lúc lâu, đột nhiên nói: “A Tốn, ta đã thông suốt, nếu không phải quá để ý một người, sẽ không hao hết tâm tư mà che giấu, nỗ lực kia, cũng có thể cho là một loại thích?”
“Ngươi hiện tại mới hiểu được!” A Sửu lại cười, đem Sở Đào áp đến giường.
Một câu chia tay của hắn, làm hại chính mình cả buổi chiều bất an lo nghĩ, thật vất vả bò lên được giường, lại ăn đánh, hiện tại giờ hắn đã hiểu cái khó xử rồi, thì mình còn vướng bận gì đâu?
“Nói, ngươi cũng thích ta!”
Y phục vốn bị kéo ra phân nửa chỉ chờ được tấn công, Sở Đào còn chưa hồi phục tinh thần, dưới thân đã tùy tiện chịu khinh bạc, nóng bỏng mới nãy tiêu tán lại nổi lên, động tác quá lỗ mãng khiến hắn có chút chịu không nổi, rên rỉ nói “Ngươi làm cái gì?!”
“Thượng ngươi.” Trả lời rất chính nghĩa, giữ bàn tay đang vùng vẫy, hắn đêm nay phải hảo hảo hầu hạ hoàng tử điện hạ.
“A Tốn, ta quả nhiên vẫn là ghét nhất ngươi!”
—— Toàn văn hoàn ——
Quay về chỗ ở ngày trước thật ra không vấn đề gì, vấn đề là nương hắn hàng năm bế quan luyện công nay cư nhiên phá lệ ra gặp mặt, sau khi nhìn thấy bọn họ, lập tức hưng phấn xuất ra một phong thư nhà, nói bọn họ trở về đúng dịp, lão đương gia Hàn gia gửi thư, cũng chính là đại thọ của phụ thân hắn, mời hai mẹ con đến, Sở Đào đã đến đây, đương nhiến sẽ theo cùng.
“Ta có thể lựa chọn cự tuyệt không?” A Sửu không ôm gì hy vọng hỏi.
Hỏi xong đổi lấy Dạ Uyển lạnh lẽo lườm, nói: “Đứa con như ngươi đã mười mấy năm không về nhà, ngay cả đại thọ phụ thân cũng dám từ chối! Quên đi, ngươi không muốn ta cũng không ép, ta mang Thập Nhất đến gặp mọi người.”
Đối với tiểu hoàng tử thanh tú hồn nhiên, Dạ Uyển nhìn thế nào cũng yêu thích, so với đứa con từ nhỏ lạnh lùng nhạt nhẽo của nàng thì đáng yêu gấp trăm lần, A Sửu không nhắc tới quan hệ giữa hắn và Sở Đào, bất quá đã đưa người tới La Sát cung, chính là khẳng định trọng yếu, điểm này Dạ Uyển rất rõ ràng, Sở Đào tuy rằng không phải nữ tử, nhưng cá tính khôn khéo đáng yêu lại bù được khuyết điểm, đứa con khó có được lúc nghiêm túc với tình cảm, nàng sẽ không quấy mối nhân duyên này, lần này đưa Sở Đào đi chúc thọ, là phương thúc gián tiếp thừa nhận vị trí của Sở Đào.
Đối với ý tốt của Dạ Uyển, A Sửu hoàn toàn không có ý nhận, thế nào Sở Đào lại hứng thú, lập tức đáp ứng, A Sửu tức giận đến lấy tay bóp trán.
Năm nay quả nhiên phạm thái tuế, mọi việc không thuận, sớm biết muốn đi Hàn gia, hắn thà rằng bám ở kinh thành, cùng tên binh bộ thị lang ngầm đấu còn hơn.
Trên đường đi Hàn gia, Sở Đào lặng lẽ hỏi hắn, “A Tốn, ngươi không phải nói Dạ phu nhân là mẹ kế sao? Vì sao nàng cũng là thiếp thất của Hàn trang chủ?”
“Bởi vì......” Lấp liếm quả nhiên không phải chuyện vui vẻ gì, A Sửu đối với mấy lời lung tung ngày trước hối hận muốn chết, “Nàng là tỳ nữ của mẫu thân ta, của hồi môn Hàn gia, cho nên coi như là thị thiếp của cha ta.”
Thật may lúc trước hắn có nói thủ phạm hại mẹ hắn đã đền mạng, Hàn gia đối hắn coi như không tồi, chiếu theo cá tính Sở Đào, nhất định vì hắn đòi công đạo.
“Bất quá, mặc kệ nói như thế nào, ta vẫn là con thứ, người họ nội, có nhiều người còn phải xem sắc mặt, không thể thân mật quá, ngươi thông cảm một chút.” Điểm này nhất định phải nói rõ ràng với tiểu hoàng tử trước, nam nhân Hàn gia người nào người nấy trời sinh tính phong lưu, nhìn cha hắn thì biết, chỉ uống rượu thôi cũng cần kỹ nữ hầu, hắn cũng không muốn để Sở Đào thấy được rồi không vui.
“Yên tâm, ta không phải loại người tính toán chi li.”
Biết A Sửu tới thăm hỏi, trên dưới Hàn gia kinh hãi, trừ bỏ lão gia tử Hàn gia vui mừng vì con quay về chúc thọ, những người khác đều là một vẻ sát tinh tới gần.
Sở Đào được an bài ở một tiểu viện hẻo lánh, a Sửu nói là vì không để người Hàn gia quấy rầy hắn, kỳ thật là sợ mấy thằng cháu tầm tuổi mình đánh chủ ý lên Sở Đào, mặt khác, cùng chủ viện cách khá xa, có một số việc làm dở cũng không sợ bị quấy phá, Sở Đào không hoài nghi mục đích của hắn, thực sảng khoái mà hưởng thụ.
Sau khi ở lại, A Sửu ban ngày đùa nghịch với mấy đứa cháu, buổi tối trở về bồi sở đào, người Hàn gia ban đầu còn tặng lễ muốn Sở Đào ra ngoài gặp, bị A Sửu vài lần từ chối sau, cũng không cố chấp thêm. Tất cả mọi người đều nghĩ kia chắc chỉ là thị sủng của hắn, thị sủng, đương nhiên không được cho phép tới nơi thanh nhã.
Hết thảy đều an bài thật sự hoàn mỹ, đáng tiếc cẩn thận mấy cũng có sai sót, A Sửu đã xem nhẹ Sở Đào rồi, hắn ở biệt viện im lặng đợi hai ngày, cuối cùng phiền chán, vì thế bắt đầu đi dạo chung quanh, A Sửu có phái hộ vệ đi theo, bất quá bị Sở Đào đuổi đi, chiêu đuổi đám người lẽo đẽo theo sau này từ nhõ hắn đã luyện thành thần, cả đám nội thị hùng hậu đều bị hắn dễ dàng tìm cách đuổi được, huống chi là mấy hộ vệ nho nhỏ.
Ở phụ cận sân dạo qua một vòng, trên đường gặp được không ít hạ nhân, đối hắn không phải lảng tránh thì là không nhìn, Sở Đào cảm thấy được rất kỳ quái, đi dạo trong chốc lát, đi vào một chỗ hoa viên, vừa mới tiến đi, đã bị hét lớn ngăn cản.
“Nơi này không phải nơi ngươi có thể tới, đi ra mau!”
Là một hoa tượng (người chăm vườn) lớn tuổi, Sở Đào chậm rãi tiến tới, liền một nắm bùn đất bay tới dính trên y phục hắn.
Hoa tượng thôi mà đã quá phận như thế, Sở Đào có chút không vui, lùi sang vườn hoa bên cạnh, hỏi lại: “Ta vì cái gì không thể tới?”
“Nơi này là chỗ ở của các chủ tử, thị sủng như ngươi đừng mơ bén mảng tới.”
Thị sủng? Sở Đào sửng sốt một chút mới rõ hoa tượng là đang chỉ mình.
“Ngươi không phải là thị sủng Tốn thiếu gia mang về sao? Ta tuy già rồi, nhưng mắt còn tốt lắm.” Lão hoa tượng tà mắt liếc hắn nói.
Hắn đường đường là hoàng tử, cư nhiên bị nói thành thị sủng?!
Dù Sở Đào tính tình tốt mấy, cũng không tránh được bốc hỏa, bất quá đối phương là người già, không cần so đo, phất tay áo liền đi, được vài bước đột nhiên dừng lại.
A Sửu nói để tránh một số chuyện phiền toái, cho nên không nói với Hàn gia thân phận của hắn, đổi xưng hô gọi hắn Đào công tử, nhưng dù là thế, cũng không đến mức bị hiểu lầm là thị sủng tiểu quan gì đi? Có phải ở giữa có nhầm lẫn gì không?
Hắn quay lại, hỏi hoa tượng: “Lão bá, ta có thể hỏi ngươi một việc không?”
Buổi chiều A Sửu trở lại biệt viện, liền thoáng thấy không khí có gì là lạ, Sở Đào không giống mọi khi thấy hắn liền ra chào đón, mà vẫn bình tĩnh ngồi ở ghế, bên cạnh xếp sẵn túi đồ.
“Ta phải đi, báo với ngươi một tiếng!”
Chưa kịp hỏi gì Sở Đào đã cho hắn đáp án, sau khi nói xong, cầm lấy túi đồ hướng ra cửa, A Sửu vội giữ chặt hắn.
Mỹ nhân trong tay còn chưa hưởng đủ lại vội bay mất, A Sửu vội bám, hỏi Sở Đào, “Là ở lâu thấy phiền sao? Kia chờ ta một chút, chúng ta cùng đi.”
“Không cần, ta chịu đủ rồi!” Đối diện ánh mắt kinh ngạc của A Sửu, Sở Đào cười lạnh: “Dù sao đối với ngươi mà nói, ta chỉ là tên thị sủng!”
Trực giác thấy tiêu rồi, A Sửu quát hỏi: “Ai nói như vậy?”
“Toàn bộ người trong trang nói như vậy!” Nghĩ đến hôm nay ra ngoài, những người đó nhìn mình ánh mắt khinh miệt, Sở Đào một trận ủy khuất, “Ta lớn như vậy, chưa từng bị coi thường thế này, ngươi không thích ta, nói thẳng là được, cần gì dùng cách này nhục nhã ta?”
“Ai bất kính với ngươi!” Lời này không phải hỏi câu, mà là khẳng định, nghĩ đến Sở Đào ở đây chịu ủy khuất, A Sửu máu nóng rồi, việc đầu tiên nghĩ tới là giết hết.
Cảm giác được sát khí của hắn, Sở Đào cười khẩy: “Ngươi còn giận chó đánh mèo kẻ khác? Nếu không phải ngươi nói, ai dám nói bừa chứ!”
“Xin lỗi, Thập Nhất.” Tự thấy bản thân quá nóng tính, A Sửu dịu giọng, hắn không nên kích động trước mặt tiểu tình nhân này, muốn phạt thì về sau còn đầy cơ hội.
Hắn ôm ôm Sở Đào, nói khẽ: “Là ta không tốt, để ngươi tủi thân, bất quá ngươi cũng biết thân phận của ta ở nhà thật xấu hổ......”
“Ta biết hết rồi.” Sở Đào nhẹ giọng nói.
“Cái gì?”
“Ngươi tám tuổi đem người trong trang làm vật thử kiếm, thử ám khí, chín tuổi thử độc, hạ độc vào giếng nước, làm hại mọi người trúng độc; mười tuổi lôi các cháu đi hoa lâu quậy phá...... Trong trang mọi người kính ngươi như quỷ thần, người như thế có vẻ gì là hoàn cảnh đáng xấu hổ!”
Nhìn A Sửu một bộ ngạc nhiên nghi ngờ, Sở Đào thản nhiên nói: “Đừng hỏi ta những lời này là ai nói, chỉ trách ngươi trước kia gây họa, khiến bọn họ không nhớ kĩ cũng khó!”
Này đó đều là hắn thăm dò gia đinh mà nghe ra, muôn miệng một lời, làm cho hắn không thể không tin, mấy chuyện gây họa đấy còn nhiều lắm, bất quá hắn đã không muốn nghe thêm, A Sửu vẫn luôn gạt hắn, toàn bộ xuất thân cùng các mối quan hệ, chẳng câu nào là thật lòng nói!”
“Ngươi có biết hay không ta hận nhất người khác gạt ta!” Hắn lạnh lùng nói: “Nếu đây là trò chơi ngươi cố tình bày ra, thì chúc mừng, ngươi thắng!”
“...... Thực xin lỗi.” Trầm mặc sau một hồi, A Sửu khẽ nói. Trong chớp mắt, hắn muốn dùng cớ gì đó để che giấu cho qua chuyện, nhưng thấy hai mắt Sở Đào oán giận, ý nghĩ kia liền tiêu tán, hắn thật hiểu Sở Đào, khi y đã không tin, thì nói gì cũng vô ích.
“Ngươi còn dám kéo cả mẫu thân vào, vì nói dối mà nguyền rủa nàng chết sớm.” Đây là điểm Sở Đào càng không thể khoan dung, sau khi nghe được Dạ Uyển chính là mẫu thân của A Sửu, hắn đối A Sửu đã thất vọng tới đỉnh điểm rồi.
“Chúng ta chia tay, ta không muốn thấy ngươi!”
Sở Đào đẩy tay A Sửu đang bám hắn, nổi giận đùng đùng lao ra, thẳng đến cửa lớn Hàn gia, A Sửu cũng không thấy bóng.
Có phải hay không chính mình nên giả bộ hồ đồ một chút, thì quan hệ của giữa họ có thể kéo dài thêm?
Nhìn cửa lớn màu son chậm rãi đóng lại, Sở Đào đột nhiên có chút đau khổ, rõ ràng là chính mình yêu cầu chia tay, nhưng ở sâu trong nội tâm vẫn là chờ đợi A Sửu níu kéo, cho dù níu kéo bằng lời giải thích sứt sẹo nào đấy, như vậy, niệm tình lúc trước luôn bảo vệ mình, sẽ tha thứ cho hắn.
Chính là, A Sửu thủy chung không xuất hiện.
Đêm đó Sở Đào ngủ tại khách điếm phụ cận, trời lạnh, hắn một mình quấn chăn bông lăn qua lộn lại, mãi lâu mới miễn cưỡng vào giấc, một lúc, thân thể dần dần ấm áp, cảm xúc ấm áp quen thuộc bao quanh, hắn không tự giác thoải mái mà cuộn tròn, lại thấy một trận buồn phiền, ngực như có gì đè nặng, tránh thế nào cũng không thoát.
“Ân......”
Bàn tay không an phận với tới, cảm xúc lạnh như băng là Sở Đào lập tức mở mắt, cảm giác trêu ghẹo từ eo rõ ràng truyền đến, ngạnh khí trướng lớn đặt sát người, tay như thói quen thong thả nắn từng nơi mẫn cảm của hắn.
“Buông!”
Môi bị lấp đầy, ác ý ngăn chặn miệng hắn, lưỡi mềm thỏa sức vùng vẫy trong miệng hắn, phảng phất coi nơi đây như của y, hắn mỗi khi định phản kháng, lại bị hôn môi liên tục ấn trở về.
“Dừng tay, ta không muốn làm......” Hôn quá nồng nhiệt, hắn thở hổn hển, hơn nửa ngày mới nói ra câu.
“Thế nào? Cơ thể ngươi đã phản ứng rồi.” Nam nhân trêu đùa, đem một chân chen vào hai chân hắn, cùng lúc tay thuận thế vòng ra sau nhẹ chạm.
“Ngươi ngủ thôi cũng khả ái, vốn nghĩ chỉ ôm ngươi ngủ, kết quả vẫn là nhịn không được......”
A Sửu thật hiểu từng nơi trên thân thể hắn, dễ dàng đem hứng thú của hắn nổi lên, bất quá tâm lại như trước lạnh nhạt thờ ơ, đối với trách cứ hôm nay của hắn, A Sửu một câu giải thích cũng không có, nửa đêm mò tới giường, chỉ vì phát tiết.
Vạt áo bị kéo mở, bàn tay ở ngực bụng hắn tùy ý vuốt ve, tình sự lúc trước mê luyến giờ phút này lại thành mâu thuẫn, Sở Đào vài lần kháng cự không thành, rốt cuộc nhịn không được, tát hắn một cái.
Tiếng vang dội lại, lòng bàn tay truyền tới đau rát làm Sở Đào ngẩn ngơ, hành vi chiếm đoạt của A Sửu đối hắn chợt dừng, bốn phía thực tĩnh, tĩnh đến hoảng hốt, hắn không tự chủ lui về phía sau.
Hắn biết với võ công của A Sửu, có lùi mấy cũng chẳng tác dụng, kia chỉ là bản năng khi sợ thôi.
Một trận im lặng, sau đó nến chợt sáng, A Sửu đốt nến, ánh vàng lung lay chiếu rõ vẻ khuôn mặt bình tĩnh.
“Chạm một chút liền không chịu được, ngươi đã chán ghét ta phải không?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
Không biết nên trả lời thế nào, Sở Đào mím môi dưới nhìn hướng khác.
“Nếu ngươi thực nghĩ như vậy, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi......” A Sửu xuống giường, đẩy cửa ra ngoài, ở cửa đột nhiên nói: “Ta là đã gạt ngươi nhiều chuyện, nhưng tình cảm đối ngươi là thật!”
Sở Đào ngạc nhiên ngẩng đầu, cửa đã đóng lại.
A Tốn nói vậy, là tính từ nay không xuất hiện? Nửa đêm chạy tới, một câu giải thích cũng không nói? Hắn kỳ thật đã không muốn giận dỗi nữa, tính tình A Tốn so với hình tượng anh hùng đại nghĩa còn kém xa, nhưng không ảnh hưởng tới yêu thích của hắn, trước mặt vụt qua ngày tháng hoạn nạn lúc trước, nghĩ đến vòng tay luôn ôm hắn giờ muốn buông, Sở Đào một trận hoảng hốt, vội vàng nhảy xuống giường, giầy cũng không đi chạy ra ngoài.
“A Tốn!” Bên ngoài bóng đêm mờ mịt, nhìn không tới bóng hình kia.
Còn dám nói dối tình cảm tình cảm đối hắn là thật lòng, nếu thực thích hắn, đâu có chuyện không chút lưu luyến mà rời đi.
Sở Đào hốc mắt có chút ướt, xoay người nghĩ muốn trở về phòng, lại giật mình, A Sửu đang dựa vào bên cạnh yên lặng nhìn hắn, khóe miệng biểu lộ mỉm cười quen thuộc.
“Ngươi......” Lại gạt người!
Lời mới nói được nửa, đã bị A Sửu kéo vào lòng, dùng hôn ngăn lại.
“Ta là tính đếm đến mười, nếu ngươi còn không đuổi theo ta sẽ đi.” A Sửu khẽ nói: “Lúc này đây ta không có lừa ngươi.”
Tay ôm bên hông như ghìm chặt, Sở Đào cảm giác đối phương muốn ấn chặt lấy hắn, hôn nồng nhiệt sau hắn thở dốc nói: “Ta chỉ là muốn nghe ngươi giải thích một tiếng, sau khi nói xong ngươi có thể đi!”
“Ta đây vĩnh viễn không nói!”
“Ngươi!”
Lời nói lần thứ hai bị chôn vùi, Sở Đào nghe được bên tai lời thủ thỉ thổi đến, “Cho dù nói, ngươi cũng sẽ không tin, đúng không?”
Hắn không nghĩ có lời nói dễ nghe nào giải thích ổn thỏa cả đống âm mưu lúc trước, cho nên khi Sở Đào tức giận bỏ đi mới không vội đuổi theo giải thích, mà buổi tối chờ hắn nguôi giận trực tiếp quyến rũ hắn, ở tình hình Sở Đào không thể cự tuyệt hắn, lúc này dỗ dễ dàng hơn.
“Ngu ngốc!”
Còn tưởng rằng Dạ Tu La là người thông minh thế nào, thì ra ngu đến mười cái đầu heo chạy theo không kịp!
Nghĩ đến nam nhân ngốc đến giải thích không xong, Sở Đào cười hì hì, “Ta là đợi giải thích của ngươi, ngươi lại một lời không nói leo lên giường động dục, làm như ta thật sự giống thị sủng của ngươi.”
A Sửu mắt có chút đen rồi, còn nói chính mình là thị sủng, có thị sủng nào dám đánh cả chủ tử không?
Sở Đào nắm cằm cắm trái phái ngó nghiêng “Có chút sưng, không bằng bên phải tát thêm cái nữa cho cân, đỡ bị người khác cười chê.”
“Cũng được, bất quá về sau không được nói sẽ chia tay, biết chưa?”
Sở Đào kỳ thật cũng hối hận không lựa lời lúc thịnh nộ, kéo A Sửu trở lại trong phòng, đem nến đến soi cho rõ, một bên mặt sưng đỏ làm hắn thật khó nín cười, lại có chút đau lòng, sau một lúc lâu, đột nhiên nói: “A Tốn, ta đã thông suốt, nếu không phải quá để ý một người, sẽ không hao hết tâm tư mà che giấu, nỗ lực kia, cũng có thể cho là một loại thích?”
“Ngươi hiện tại mới hiểu được!” A Sửu lại cười, đem Sở Đào áp đến giường.
Một câu chia tay của hắn, làm hại chính mình cả buổi chiều bất an lo nghĩ, thật vất vả bò lên được giường, lại ăn đánh, hiện tại giờ hắn đã hiểu cái khó xử rồi, thì mình còn vướng bận gì đâu?
“Nói, ngươi cũng thích ta!”
Y phục vốn bị kéo ra phân nửa chỉ chờ được tấn công, Sở Đào còn chưa hồi phục tinh thần, dưới thân đã tùy tiện chịu khinh bạc, nóng bỏng mới nãy tiêu tán lại nổi lên, động tác quá lỗ mãng khiến hắn có chút chịu không nổi, rên rỉ nói “Ngươi làm cái gì?!”
“Thượng ngươi.” Trả lời rất chính nghĩa, giữ bàn tay đang vùng vẫy, hắn đêm nay phải hảo hảo hầu hạ hoàng tử điện hạ.
“A Tốn, ta quả nhiên vẫn là ghét nhất ngươi!”
—— Toàn văn hoàn ——
Tác giả :
Phiền Lạc