Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên
Chương 343
Hai phần thư dâng sớ chưa niêm phong kiến cả kinh thành ở trong tình trạng bấp bênh như con thuyền trong cơn gió bão.
Tin tức lan truyền nhanh hơn mọi người tưởng tượng, từ Thông Chính ty đến năm phủ sáu bộ, từ năm phủ sáu bộ đến tửu lầu quán trà, từ tửu lầu quán trà đến đầu đường cuối ngõ, trong một đêm hầu như mỗi người đều biết tin tức Đại Vương và Chu Vương mưu phản. Loạn phế Thái tử và Tần thứ dân đã trôi qua sáu bảy năm nhưng đến nay vẫn khắc sâu trong tâm trí mọi người; huống chi hiện giờ Thiên Tử đi Bắc tuần, binh mã hộ tống chỉ khoảng bốn năm ngàn, thế là thậm chí có kẻ đồn đãi Hoàng đế bị loạn quân bắt giữ còn chư vương đều hùa theo Đại phiên và Chu phiên làm phản.
“Đây giống như loạn Thất vương thời Hán, loạn Thất vương đó biết chưa? Chẳng hiểu Hoàng Thượng nghe ai xúi bậy mà dự tính phế phiên vương, dời tất cả Thiên tuế gia về lại kinh thành. Nhưng các Thiên tuế gia ở bên ngoài tự do tự tại quen rồi, hơn nữa lại có binh quyền, đâu chịu để "người làm dao thớt ta là thịt cá"? Rối loạn, thế đạo này sắp rối loạn nữa rồi!”
“Ngươi là một tú tài quèn mà cũng bắt đầu luận bàn quốc sự? Loạn Thất vương gì chứ, lúc ấy là thời nào, hiện giờ là thời nào? Những Thiên tuế gia kia đâu ai có binh quyền!”
"Các vị đó không có, nhưng nha môn Đô ty có binh đấy nhé! Sau khi Hoàng Thượng đăng cơ không lâu đã phong Hầu phong Bá cho các tướng lãnh dưới trướng, thế nhưng nha môn Đô ty các tỉnh đều có công lao không nhỏ thì đâu được ngó ngàng tới. Hiện giờ cứ nhìn những kẻ lúc xưa trật vị không bằng mình thậm chí còn phải hành lễ, ai nuốt nổi cơn uất ức này? Hừ, đây là bị bức phản...”
Đang lúc một bàn những kẻ trông có vẻ học thức đang thảo luận hùng hồn trong quán trà, đột nhiên bên ngoài vọt vào một đội binh sĩ như lang tựa hổ, lập tức tóm lấy Lưu Tú tài đang nói hăng say nhất, tiện đà xách ra luôn ba người ngồi cùng bàn. Mặc dù Lưu Tú tài la hét nói mình có công danh, nhưng ngay sau đó đã bị gã cầm đầu tiểu lại mắng trả.
“Phát ngôn lộng hành gây hoang mang cho dân chúng, dù có công danh cũng trốn không khỏi triều đình vấn tội. Một tú tài như ngươi dễ gì thoát được?”
Cảnh tượng giống vậy không chỉ phát sinh tại quán trà này, gần như cùng một thời khắc, bảy tám chỗ khác trong kinh thành đều trình diễn một màn hệt nhau. Lần đầu tiên khi tin đồn rải rác thì triều đình chỉ tăng mạnh thủ vệ ở các cửa thành và các cửa cung, đồng thời các đội quân trong kinh gia tăng thao duyệt, vẫn chưa cấm tiệt lời đồn đãi trong dân gian; huống chi xưa nay Trần Thiện Chiêu được coi là nhân từ thiện ái tài đức sáng suốt, hoàn toàn bất đồng với Hoàng đế Trần Vĩnh hành sự nghiêm khắc sát phạt quyết đoán, cho nên mọi người cứ nghị luận tự nhiên chẳng kiêng nể gì. Ai ngờ Trần Thiện Chiêu ban đầu nuông chiều nhưng sau đó thì động tác vừa chuẩn vừa tàn nhẫn!
Nhưng đấy chỉ là thảo luận trong dân gian. Đại vương Thế tử đối mặt với tội danh động trời vừa kinh vừa giận ngất đi, tỉnh lại miệng hơi bị méo. Ngự y chẩn trị nói là bị trúng gió khiến Đại Vương Thế tử phi sợ tới mức không dám để trượng phu vào triều, khổ sở khuyên bảo triều đình đương nhiên sẽ trả lại trong sạch cho phụ vương, giữ trượng phu trong phủ dưỡng bệnh. Chu Vương Thế tử Trần Thiện Mục còn phản ứng kịch liệt hơn nhiều, nếu không nhờ ngay buổi tối hôm ấy Vũ Lâm tả vệ phá cửa vào phủ Chu Vương trực tiếp lôi cổ hắn vào cung rồi phái người coi chừng vương phủ, suýt nữa hắn đã gây ra chuyện lớn không thể vãn hồi!
Vị Chu Vương Thế tử tính toán mô phỏng Chương Hàm và Vương Lăng lúc trước, lôi ra tất cả dầu cải dự trữ trong phủ, dự bị nếu có chuyện gì thì sẽ đốt vương phủ!
Trần Thiện Mục bị xách tiến cung vẫn không có ý thỏa hiệp, sau khi vào cung bắt đầu tuyệt thực, chỉ dựa vào nước lã cầm hơi, mới ba ngày đã gầy một vòng lớn. Chạng vạng hôm nay, hắn ngồi xếp bằng trong phòng thả khối băng ánh mắt mê ly, bất giác nhớ tới tình cảnh khi nhập kinh lúc mười ba tuổi. Hắn còn nhớ rõ mẫu thân khóc lóc thảm thiết không muốn xa rời, khổ sở van nài phụ thân hãy đi cầu tình, cuối cùng lại bị một câu bất lực không kém của phụ thân chặn lại.
“Ta cũng khổ lắm chứ! Sinh trong Hoàng gia vừa ra đời đã hưởng cẩm y ngọc thực, thế mà lại không phải hoàn toàn hưởng phúc. Đây là số mệnh! Ta nguyện ý thay thế Thiện Mục đi ngốc ở kinh thành, nhưng phụ hoàng đồng ý sao?”
Vì thế Trần Thiện Mục phải vào kinh. Tính tình hắn lông bông nên không được Thái Tổ hoàng đế quá thích, nhưng tổ phụ đối xử với tôn nhi hắn đây cũng coi như tạm được, ngoại trừ không được rời kinh, trong kinh thành hắn có quậy phá một chút thì tổ phụ đều mở một con mắt nhắm một con mắt. Cho dù hắn lặng lẽ cắt nửa bên râu của sư phó đang ngủ say trong Văn Hoa Điện thì cũng chỉ bị phạt quỳ một đêm trước Càn Thanh Cung. Vốn dĩ hắn chẳng để ý ai là Thiên Tử tương lai, mãi tới sau ngày hắn và Trần Thiện Chiêu Trần Thiện Vũ thăm tổ phụ trên giường bệnh, phế Thái Tử đã cấm túc hắn và tất cả mọi người của phủ Chu Vương; ngoại trừ cung cấp như cũ thì hắn không biết được bất kỳ tin tức gì bên ngoài cũng không thể tuồn ra bất cứ tin nhắn nào. Chính lần đó đã khiến hắn rốt cuộc hiểu rõ, ở dưới Hoàng quyền thì một thân vương thế tử như hắn chả là cái đinh gì!
Sau khi Trần Vĩnh đăng cơ, mặc dù không chèn ép các nhà phiên vương trắng trợn táo bạo giống phế Thái tử Trần Hoa nhưng cũng tận hết sức lực không thua gì. Ngoại trừ thế tử hắn đây, đích tử bào đệ Trần Thiện Địch cũng phải để lại kinh thành, mà đầu năm nay ngay cả bào muội Trần Tuyên cũng bị giữ lại. Mặc dù bào muội đính hôn với một nhà tốt làm hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng cứ phải sống trong cảnh cổ họng bị người khác bóp chặt thật sự không dễ chịu chút nào! Càng không cần phải nói lần này tội danh mưu phản trực tiếp chụp lên đầu, nếu thật sự vì vậy mà cả nhà đều gặp tai họa ngập trời, dù sao cũng chết, hắn tình nguyện liều chết đấu tranh một phen!
“Chu Vương Thế tử vẫn chưa chịu ăn gì?”
“Hồi bẩm Thái Tử điện hạ, nô tài vô năng, Thế tử gia vẫn không chịu ăn cơm.”
Bên ngoài truyền đến giọng nói đã nhiều ngày đều nghe được, vẻ mặt Trần Thiện Mục lộ ra một tia cười lạnh. Nhưng khiến hắn ngoài ý muốn chính là, mấy hôm trước Trần Thiện Chiêu chỉ hỏi một câu, nhìn qua cửa sổ xem một cái rồi sau đó bỏ đi ngay, thế mà lần này lại nghe tiếng cửa kẽo kẹt. Thấy Trần Thiện Chiêu mặt trầm như nước vào phòng, Trần Thiện Mục nhếch khóe miệng, thanh âm khô khốc hỏi: “Sao thế, đám nô tài không khuyên được ta, Chiêu ca muốn đích thân ra trận? Cho dù miệng lưỡi huynh dẻo quẹo đến mức nào, lúc này ta đã quyết tâm, huynh đừng tốn công vô ích!”
“Đệ cho rằng ta thích tốn công hay sao?” Trần Thiện Chiêu nhìn vị cành vàng lá ngọc đã tuyệt thực suốt ba ngày, hơn nữa còn không chịu hoạt động khiến cả người toát ra mùi thum thủm, tức khắc giận sôi máu: “Sự tình vẫn chưa tra ra manh mối đã tính đốt phủ tuyệt thực thị uy, đệ tưởng làm như vậy sẽ gây tiếng vang? Hết thảy cố nhiên được quyết định dựa theo phụ hoàng nghĩ thế nào, nhưng hành động này của để không phải đang chọc giận Hoàng đế?”
“Chọc giận Hoàng đế, ta thật sự đang muốn chọc giận Hoàng đế đấy!” Trần Thiện Mục hung hăng đấm tay xuống giường, nhưng hiện giờ hắn không còn dư lại bao nhiêu sức lực, cú đấm kia không khác gì gãi ngứa còn làm hắn suýt ngã lăn đùng. Hắn hung tợn trừng mắt nhìn Trần Thiện Chiêu: “Từ sớm khi Hoàng đế ban roi cho huynh, bảo huynh quản giáo chúng ta ở Văn Hoa Điện đọc sách, ta đã nói với huynh rồi -- -- Chúng ta hiện tại chính là hình ảnh của những đệ đệ ruột thịt nhà huynh sau này!”
“Đây chỉ là suy nghĩ sai lầm của đệ. Hiện giờ Tam đệ nhà ta trấn thủ Liêu Đông uy chấn một phương, nói vậy đệ cũng nên thấy được!”
Trần Thiện Mục sửng sốt nhưng vẫn già mồm cãi: “Đó là vì phụ hoàng của huynh coi như còn tin cậy nhi tử này! Ai biết sau này huynh đăng cơ có thể bao dung hắn hay không?”
“Vì sao không thể? Có lẽ đệ không biết, là chính ta thuyết phục Tam đệ đến gặp phụ hoàng tự động xin ra trận. Mà trước đó, ta vốn dĩ muốn để Tứ đệ đi trấn thủ Bắc Bình, khổ nỗi nó chưa khai thông đầu óc nên không muốn đi, bằng không hiện giờ người nắm giữ một phương ở Bắc Bình chính là nó!” Nói tới đây, thấy vẻ mặt Trần Thiện Mục rốt cuộc có chút xúc động, anh bèn nhàn nhạt bảo: “Đệ tin hay không đâu cần vội, ta cũng không cần đệ tin tưởng lời ta nói. Tuy nhiên có một tin tức ta muốn thông báo cho đệ, hôm nay Ngũ Thành Binh Mã Tư đồng loạt xuất kích khắp nơi trong kinh thành, bắt hết đám người mấy ngày qua lan tản tin đồn hăng say nhất, hiện giờ đang gia tăng khảo vấn. Thư tố giác Đại Vương mưu phản, Chu Vương mưu phản đưa đến kinh thành mà không niêm phong, theo sát là toàn bộ kinh thành ồn ào huyên náo, đây rõ ràng có người muốn quấy đục ao hồ! Đang êm đẹp lại lôi sinh mệnh chính mình ra đánh cuộc, đệ không làm phụ mẫu ở Khai Phong thất vọng à?”
Nói tới đây, trên mặt Trần Thiện Chiêu tức khắc lộ ra vẻ lạnh lùng sắc bén hiếm có: “Lúc trước Thái Tử phi và Yến Vương phi đốt phủ Triệu Vương là đập nồi dìm thuyền, không phải lôi tính mạng ra làm trò đùa. Các nàng là nữ lưu, còn đệ đường đường chính chính là nam tử hán đại trượng phu mà tính toán noi theo các phụ nữ, đệ muốn chơi trò một khóc hai nháo ba thắt cổ phải không?”
Trần Thiện Mục biến sắc, buột miệng thốt lên: “Đừng nói nữa, huynh đừng nói nữa!”
“Đệ muốn tìm chết ta ngăn không được, nhưng đệ đừng quên trong vương phủ còn có đệ đệ và muội muội, bọn họ đều dựa vào đệ! Phụ vương của đệ xưa nay luôn kính cẩn tuân theo, sau khi điều tra chưa chắc bị chuyện gì. Đệ chẳng những không thể phân ưu cho phụ vương, ngược lại còn tạo thêm phiền toái cho ông ấy!”
Trơ mắt nhìn Trần Thiện Chiêu dứt khoát quay người ra khỏi phòng, Trần Thiện Mục mặt mày tái nhợt. Đến khi nội thị thật cẩn thận bưng vào một chén cháo, hắn nhìn chằm chằm chén sứ nho nhỏ hồi lâu, cuối cùng đột nhiên chống tay xuống giường đứng dậy, thất tha thất thểu đi đến trước bàn chộp lấy chén cháo đổ thẳng vào miệng. Đợi cho một chén cháo ấm áp trôi hết xuống bụng hoàn toàn không kịp nếm ra là hương vị gì, hắn trừng đôi mắt đỏ quạch lườm nội thị đang đứng ngây người há hốc mồm, sau đó khàn khàn bảo: “Lấy thêm chén nữa tới đây!”
Cùng lúc đó, Trần Thiện Duệ đóng cửa dưỡng bệnh hơn một tháng cũng đang đối mặt với một gã khách không mời mà đến. Nhìn Đỗ Trung toàn thân hắc y lén la lén lút, Trần Thiện Duệ tức giận mắng: “Ngươi làm gì thế? Hay là có người ở bên ngoài giám thị cửa nhà ta, khiến ngươi phải cải trang giả dạng như vậy?”
“Tuy không nói trúng nhưng cũng không xa đâu ạ!” Đỗ Trung cởi xuống áo choàng đen, lúc này mới gập người vái chào: “Yến Vương điện hạ, hôm nay Ngũ Thành Binh Mã Tư xuất kích tứ phía, tróc nã bắt giữ tất cả người rảnh rỗi nghị luận vụ Chu Vương mưu phản Đại Vương mưu phản, ngài biết chuyện này chưa ạ? Nếu ngài đã biết, vậy ti chức càng muốn nói thêm, bọn họ gần như xuất kích cùng một lúc, hơn nữa tóm một cái là chuẩn, quả thật chính xác không chê được! Thái Tử điện hạ có thể tinh tế chuẩn xác làm được việc này, vậy thì phái người giám thị phủ Yến Vương đâu có gì khó xử? Điện hạ, các cửa kinh thành phòng thủ nghiêm mật, các cửa hoàng thành tăng mạnh thủ vệ, chẳng lẽ điện hạ còn chưa đoán ra? Đây có khác gì vụ phế Thái tử nổi loạn năm xưa!”
Trần Thiện Duệ đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó chộp lấy cái chén sứ bên cạnh ném thật mạnh xuống đất: “Ngươi đừng mở miệng nói chuyện giật gân, cho dù Đại ca có ngàn vạn thứ không tốt, nhưng nhất định sẽ không làm ra chuyện hành thích vua giết cha giống phế Thái tử!”
Tin tức lan truyền nhanh hơn mọi người tưởng tượng, từ Thông Chính ty đến năm phủ sáu bộ, từ năm phủ sáu bộ đến tửu lầu quán trà, từ tửu lầu quán trà đến đầu đường cuối ngõ, trong một đêm hầu như mỗi người đều biết tin tức Đại Vương và Chu Vương mưu phản. Loạn phế Thái tử và Tần thứ dân đã trôi qua sáu bảy năm nhưng đến nay vẫn khắc sâu trong tâm trí mọi người; huống chi hiện giờ Thiên Tử đi Bắc tuần, binh mã hộ tống chỉ khoảng bốn năm ngàn, thế là thậm chí có kẻ đồn đãi Hoàng đế bị loạn quân bắt giữ còn chư vương đều hùa theo Đại phiên và Chu phiên làm phản.
“Đây giống như loạn Thất vương thời Hán, loạn Thất vương đó biết chưa? Chẳng hiểu Hoàng Thượng nghe ai xúi bậy mà dự tính phế phiên vương, dời tất cả Thiên tuế gia về lại kinh thành. Nhưng các Thiên tuế gia ở bên ngoài tự do tự tại quen rồi, hơn nữa lại có binh quyền, đâu chịu để "người làm dao thớt ta là thịt cá"? Rối loạn, thế đạo này sắp rối loạn nữa rồi!”
“Ngươi là một tú tài quèn mà cũng bắt đầu luận bàn quốc sự? Loạn Thất vương gì chứ, lúc ấy là thời nào, hiện giờ là thời nào? Những Thiên tuế gia kia đâu ai có binh quyền!”
"Các vị đó không có, nhưng nha môn Đô ty có binh đấy nhé! Sau khi Hoàng Thượng đăng cơ không lâu đã phong Hầu phong Bá cho các tướng lãnh dưới trướng, thế nhưng nha môn Đô ty các tỉnh đều có công lao không nhỏ thì đâu được ngó ngàng tới. Hiện giờ cứ nhìn những kẻ lúc xưa trật vị không bằng mình thậm chí còn phải hành lễ, ai nuốt nổi cơn uất ức này? Hừ, đây là bị bức phản...”
Đang lúc một bàn những kẻ trông có vẻ học thức đang thảo luận hùng hồn trong quán trà, đột nhiên bên ngoài vọt vào một đội binh sĩ như lang tựa hổ, lập tức tóm lấy Lưu Tú tài đang nói hăng say nhất, tiện đà xách ra luôn ba người ngồi cùng bàn. Mặc dù Lưu Tú tài la hét nói mình có công danh, nhưng ngay sau đó đã bị gã cầm đầu tiểu lại mắng trả.
“Phát ngôn lộng hành gây hoang mang cho dân chúng, dù có công danh cũng trốn không khỏi triều đình vấn tội. Một tú tài như ngươi dễ gì thoát được?”
Cảnh tượng giống vậy không chỉ phát sinh tại quán trà này, gần như cùng một thời khắc, bảy tám chỗ khác trong kinh thành đều trình diễn một màn hệt nhau. Lần đầu tiên khi tin đồn rải rác thì triều đình chỉ tăng mạnh thủ vệ ở các cửa thành và các cửa cung, đồng thời các đội quân trong kinh gia tăng thao duyệt, vẫn chưa cấm tiệt lời đồn đãi trong dân gian; huống chi xưa nay Trần Thiện Chiêu được coi là nhân từ thiện ái tài đức sáng suốt, hoàn toàn bất đồng với Hoàng đế Trần Vĩnh hành sự nghiêm khắc sát phạt quyết đoán, cho nên mọi người cứ nghị luận tự nhiên chẳng kiêng nể gì. Ai ngờ Trần Thiện Chiêu ban đầu nuông chiều nhưng sau đó thì động tác vừa chuẩn vừa tàn nhẫn!
Nhưng đấy chỉ là thảo luận trong dân gian. Đại vương Thế tử đối mặt với tội danh động trời vừa kinh vừa giận ngất đi, tỉnh lại miệng hơi bị méo. Ngự y chẩn trị nói là bị trúng gió khiến Đại Vương Thế tử phi sợ tới mức không dám để trượng phu vào triều, khổ sở khuyên bảo triều đình đương nhiên sẽ trả lại trong sạch cho phụ vương, giữ trượng phu trong phủ dưỡng bệnh. Chu Vương Thế tử Trần Thiện Mục còn phản ứng kịch liệt hơn nhiều, nếu không nhờ ngay buổi tối hôm ấy Vũ Lâm tả vệ phá cửa vào phủ Chu Vương trực tiếp lôi cổ hắn vào cung rồi phái người coi chừng vương phủ, suýt nữa hắn đã gây ra chuyện lớn không thể vãn hồi!
Vị Chu Vương Thế tử tính toán mô phỏng Chương Hàm và Vương Lăng lúc trước, lôi ra tất cả dầu cải dự trữ trong phủ, dự bị nếu có chuyện gì thì sẽ đốt vương phủ!
Trần Thiện Mục bị xách tiến cung vẫn không có ý thỏa hiệp, sau khi vào cung bắt đầu tuyệt thực, chỉ dựa vào nước lã cầm hơi, mới ba ngày đã gầy một vòng lớn. Chạng vạng hôm nay, hắn ngồi xếp bằng trong phòng thả khối băng ánh mắt mê ly, bất giác nhớ tới tình cảnh khi nhập kinh lúc mười ba tuổi. Hắn còn nhớ rõ mẫu thân khóc lóc thảm thiết không muốn xa rời, khổ sở van nài phụ thân hãy đi cầu tình, cuối cùng lại bị một câu bất lực không kém của phụ thân chặn lại.
“Ta cũng khổ lắm chứ! Sinh trong Hoàng gia vừa ra đời đã hưởng cẩm y ngọc thực, thế mà lại không phải hoàn toàn hưởng phúc. Đây là số mệnh! Ta nguyện ý thay thế Thiện Mục đi ngốc ở kinh thành, nhưng phụ hoàng đồng ý sao?”
Vì thế Trần Thiện Mục phải vào kinh. Tính tình hắn lông bông nên không được Thái Tổ hoàng đế quá thích, nhưng tổ phụ đối xử với tôn nhi hắn đây cũng coi như tạm được, ngoại trừ không được rời kinh, trong kinh thành hắn có quậy phá một chút thì tổ phụ đều mở một con mắt nhắm một con mắt. Cho dù hắn lặng lẽ cắt nửa bên râu của sư phó đang ngủ say trong Văn Hoa Điện thì cũng chỉ bị phạt quỳ một đêm trước Càn Thanh Cung. Vốn dĩ hắn chẳng để ý ai là Thiên Tử tương lai, mãi tới sau ngày hắn và Trần Thiện Chiêu Trần Thiện Vũ thăm tổ phụ trên giường bệnh, phế Thái Tử đã cấm túc hắn và tất cả mọi người của phủ Chu Vương; ngoại trừ cung cấp như cũ thì hắn không biết được bất kỳ tin tức gì bên ngoài cũng không thể tuồn ra bất cứ tin nhắn nào. Chính lần đó đã khiến hắn rốt cuộc hiểu rõ, ở dưới Hoàng quyền thì một thân vương thế tử như hắn chả là cái đinh gì!
Sau khi Trần Vĩnh đăng cơ, mặc dù không chèn ép các nhà phiên vương trắng trợn táo bạo giống phế Thái tử Trần Hoa nhưng cũng tận hết sức lực không thua gì. Ngoại trừ thế tử hắn đây, đích tử bào đệ Trần Thiện Địch cũng phải để lại kinh thành, mà đầu năm nay ngay cả bào muội Trần Tuyên cũng bị giữ lại. Mặc dù bào muội đính hôn với một nhà tốt làm hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng cứ phải sống trong cảnh cổ họng bị người khác bóp chặt thật sự không dễ chịu chút nào! Càng không cần phải nói lần này tội danh mưu phản trực tiếp chụp lên đầu, nếu thật sự vì vậy mà cả nhà đều gặp tai họa ngập trời, dù sao cũng chết, hắn tình nguyện liều chết đấu tranh một phen!
“Chu Vương Thế tử vẫn chưa chịu ăn gì?”
“Hồi bẩm Thái Tử điện hạ, nô tài vô năng, Thế tử gia vẫn không chịu ăn cơm.”
Bên ngoài truyền đến giọng nói đã nhiều ngày đều nghe được, vẻ mặt Trần Thiện Mục lộ ra một tia cười lạnh. Nhưng khiến hắn ngoài ý muốn chính là, mấy hôm trước Trần Thiện Chiêu chỉ hỏi một câu, nhìn qua cửa sổ xem một cái rồi sau đó bỏ đi ngay, thế mà lần này lại nghe tiếng cửa kẽo kẹt. Thấy Trần Thiện Chiêu mặt trầm như nước vào phòng, Trần Thiện Mục nhếch khóe miệng, thanh âm khô khốc hỏi: “Sao thế, đám nô tài không khuyên được ta, Chiêu ca muốn đích thân ra trận? Cho dù miệng lưỡi huynh dẻo quẹo đến mức nào, lúc này ta đã quyết tâm, huynh đừng tốn công vô ích!”
“Đệ cho rằng ta thích tốn công hay sao?” Trần Thiện Chiêu nhìn vị cành vàng lá ngọc đã tuyệt thực suốt ba ngày, hơn nữa còn không chịu hoạt động khiến cả người toát ra mùi thum thủm, tức khắc giận sôi máu: “Sự tình vẫn chưa tra ra manh mối đã tính đốt phủ tuyệt thực thị uy, đệ tưởng làm như vậy sẽ gây tiếng vang? Hết thảy cố nhiên được quyết định dựa theo phụ hoàng nghĩ thế nào, nhưng hành động này của để không phải đang chọc giận Hoàng đế?”
“Chọc giận Hoàng đế, ta thật sự đang muốn chọc giận Hoàng đế đấy!” Trần Thiện Mục hung hăng đấm tay xuống giường, nhưng hiện giờ hắn không còn dư lại bao nhiêu sức lực, cú đấm kia không khác gì gãi ngứa còn làm hắn suýt ngã lăn đùng. Hắn hung tợn trừng mắt nhìn Trần Thiện Chiêu: “Từ sớm khi Hoàng đế ban roi cho huynh, bảo huynh quản giáo chúng ta ở Văn Hoa Điện đọc sách, ta đã nói với huynh rồi -- -- Chúng ta hiện tại chính là hình ảnh của những đệ đệ ruột thịt nhà huynh sau này!”
“Đây chỉ là suy nghĩ sai lầm của đệ. Hiện giờ Tam đệ nhà ta trấn thủ Liêu Đông uy chấn một phương, nói vậy đệ cũng nên thấy được!”
Trần Thiện Mục sửng sốt nhưng vẫn già mồm cãi: “Đó là vì phụ hoàng của huynh coi như còn tin cậy nhi tử này! Ai biết sau này huynh đăng cơ có thể bao dung hắn hay không?”
“Vì sao không thể? Có lẽ đệ không biết, là chính ta thuyết phục Tam đệ đến gặp phụ hoàng tự động xin ra trận. Mà trước đó, ta vốn dĩ muốn để Tứ đệ đi trấn thủ Bắc Bình, khổ nỗi nó chưa khai thông đầu óc nên không muốn đi, bằng không hiện giờ người nắm giữ một phương ở Bắc Bình chính là nó!” Nói tới đây, thấy vẻ mặt Trần Thiện Mục rốt cuộc có chút xúc động, anh bèn nhàn nhạt bảo: “Đệ tin hay không đâu cần vội, ta cũng không cần đệ tin tưởng lời ta nói. Tuy nhiên có một tin tức ta muốn thông báo cho đệ, hôm nay Ngũ Thành Binh Mã Tư đồng loạt xuất kích khắp nơi trong kinh thành, bắt hết đám người mấy ngày qua lan tản tin đồn hăng say nhất, hiện giờ đang gia tăng khảo vấn. Thư tố giác Đại Vương mưu phản, Chu Vương mưu phản đưa đến kinh thành mà không niêm phong, theo sát là toàn bộ kinh thành ồn ào huyên náo, đây rõ ràng có người muốn quấy đục ao hồ! Đang êm đẹp lại lôi sinh mệnh chính mình ra đánh cuộc, đệ không làm phụ mẫu ở Khai Phong thất vọng à?”
Nói tới đây, trên mặt Trần Thiện Chiêu tức khắc lộ ra vẻ lạnh lùng sắc bén hiếm có: “Lúc trước Thái Tử phi và Yến Vương phi đốt phủ Triệu Vương là đập nồi dìm thuyền, không phải lôi tính mạng ra làm trò đùa. Các nàng là nữ lưu, còn đệ đường đường chính chính là nam tử hán đại trượng phu mà tính toán noi theo các phụ nữ, đệ muốn chơi trò một khóc hai nháo ba thắt cổ phải không?”
Trần Thiện Mục biến sắc, buột miệng thốt lên: “Đừng nói nữa, huynh đừng nói nữa!”
“Đệ muốn tìm chết ta ngăn không được, nhưng đệ đừng quên trong vương phủ còn có đệ đệ và muội muội, bọn họ đều dựa vào đệ! Phụ vương của đệ xưa nay luôn kính cẩn tuân theo, sau khi điều tra chưa chắc bị chuyện gì. Đệ chẳng những không thể phân ưu cho phụ vương, ngược lại còn tạo thêm phiền toái cho ông ấy!”
Trơ mắt nhìn Trần Thiện Chiêu dứt khoát quay người ra khỏi phòng, Trần Thiện Mục mặt mày tái nhợt. Đến khi nội thị thật cẩn thận bưng vào một chén cháo, hắn nhìn chằm chằm chén sứ nho nhỏ hồi lâu, cuối cùng đột nhiên chống tay xuống giường đứng dậy, thất tha thất thểu đi đến trước bàn chộp lấy chén cháo đổ thẳng vào miệng. Đợi cho một chén cháo ấm áp trôi hết xuống bụng hoàn toàn không kịp nếm ra là hương vị gì, hắn trừng đôi mắt đỏ quạch lườm nội thị đang đứng ngây người há hốc mồm, sau đó khàn khàn bảo: “Lấy thêm chén nữa tới đây!”
Cùng lúc đó, Trần Thiện Duệ đóng cửa dưỡng bệnh hơn một tháng cũng đang đối mặt với một gã khách không mời mà đến. Nhìn Đỗ Trung toàn thân hắc y lén la lén lút, Trần Thiện Duệ tức giận mắng: “Ngươi làm gì thế? Hay là có người ở bên ngoài giám thị cửa nhà ta, khiến ngươi phải cải trang giả dạng như vậy?”
“Tuy không nói trúng nhưng cũng không xa đâu ạ!” Đỗ Trung cởi xuống áo choàng đen, lúc này mới gập người vái chào: “Yến Vương điện hạ, hôm nay Ngũ Thành Binh Mã Tư xuất kích tứ phía, tróc nã bắt giữ tất cả người rảnh rỗi nghị luận vụ Chu Vương mưu phản Đại Vương mưu phản, ngài biết chuyện này chưa ạ? Nếu ngài đã biết, vậy ti chức càng muốn nói thêm, bọn họ gần như xuất kích cùng một lúc, hơn nữa tóm một cái là chuẩn, quả thật chính xác không chê được! Thái Tử điện hạ có thể tinh tế chuẩn xác làm được việc này, vậy thì phái người giám thị phủ Yến Vương đâu có gì khó xử? Điện hạ, các cửa kinh thành phòng thủ nghiêm mật, các cửa hoàng thành tăng mạnh thủ vệ, chẳng lẽ điện hạ còn chưa đoán ra? Đây có khác gì vụ phế Thái tử nổi loạn năm xưa!”
Trần Thiện Duệ đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó chộp lấy cái chén sứ bên cạnh ném thật mạnh xuống đất: “Ngươi đừng mở miệng nói chuyện giật gân, cho dù Đại ca có ngàn vạn thứ không tốt, nhưng nhất định sẽ không làm ra chuyện hành thích vua giết cha giống phế Thái tử!”
Tác giả :
Phủ Thiên