Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên
Chương 338
Phủ Triệu Vương khi xưa của đương kim Hoàng đế được ban cho Yến Vương Trần Thiện Duệ, chuyện này đã từng được nhóm võ tướng theo Hoàng đế Nam chinh Bắc chiến nhiều năm cho là một dấu hiệu khó giải thích. Tuy nhiên, sau khi Hoàng đế đăng cơ không lâu đã sắc lập đích trưởng tử Trần Thiện Chiêu thành Thái Tử, mặc dù Hoàng đế vẫn rất sủng ái đứa con Trần Thiện Duệ, ban thưởng bất cứ thứ gì cũng là tốt nhất, nhưng rốt cuộc chưa từng bao giờ biểu lộ một tầng ý tứ sâu hơn. Nếu Trần Thiện Chiêu là người có tính tình khinh cuồng thì thôi rồi, đằng này vị Thái Tử điện hạ vừa nhập chủ Đông Cung bèn lãnh nhiệm vụ đầu tiên là tu soạn Cổ kim đại điển. Bộ đại điển sử dụng đông đảo học sĩ uyên bác, mỗi năm đổi một nhóm người, hơn nữa phải tu soạn hai lần, suốt quá trình dùng hơn một trăm học sĩ, hơn hai trăm người sao chép. Trần Thiện Chiêu đứng giữa trung tâm bỏ ra công sức lớn lao, sau khi hoàn thành đại điển thì thanh danh trong giới nho lâm càng cao.
Năm xưa thanh danh nhân thiện hiếu nghĩa của Thái Tử Trần Thiện Chiêu vốn do Thái tổ hoàng đế khen thưởng mà lưu truyền trong thiên hạ, hiện giờ lại còn tinh thông kinh sử học thức uyên bác, thanh danh này sao có thể không tốt?
Dù Trần Thiện Duệ có khinh thường cũng không có khả năng lật đổ thanh danh tốt đến như thế của Đại ca. Đã vậy trước đây hắn còn đích thân bỏ qua cơ hội đi trấn thủ Bắc Bình, chỉ có thể trơ mắt nhìn Liêu Vương Trần Thiện Gia lãnh binh củng cố tường thành Bắc Bình, cùng Vĩnh Thanh Hầu Từ Chí Hoa và người của Công Bộ xây dựng “Hành cung” với danh nghĩa chuẩn bị cho Thiên Tử đi tuần sử dụng, khơi thông đường sông vận chuyển lương thực. Ngoài ra sau khi Vệ Quốc Công Cố Trường Phong về hưu buông xuống nhiệm vụ trấn thủ Liêu Đông, Trần Thiện Gia lại đến Thẩm Dương tiếp sức, tiện đà mấy lần dụng binh chống lại người Nữ Chân đều giành đại thắng, nâng cấp Nô Nhi Cán vệ lên thành Nô Nhi Cán Đô ty, sau đó tu sửa thành trì Nô Nhi Cán ven biển. Hiện giờ thanh danh hiển hách của Liêu Vương trong toàn bộ Đông Bắc quả thực có thể ngăn được trẻ con khóc đêm.
Cho nên, nhận được tin báo của cựu thần tâm phúc phía Bắc, biết Thát Đát và Ngột Lương Cáp một đôi tử địch đột nhiên bắt đầu câu kết làm bậy, Trần Thiện Duệ thương nghị rất nhiều lần với các bộ hạ cũ cùng Chu Phùng Xuân và Đỗ Trung, tự nhận đã nghiền ngẫm thấu đáo tâm tư của phụ hoàng, lúc này mới dâng tấu đề nghị chuyến Bắc tuần. Quả nhiên, Trần Vĩnh lúc đầu hơi do dự nhưng lúc sau chẳng những động tâm, hơn nữa lập tức xúc tiến mạnh mẽ thi hành đề nghị này. Thế nhưng hắn vạn lần không ngờ, phụ hoàng chỉ dẫn theo Nhị ca Phạm Vương Trần Thiện Ân, hơn nữa còn cho trưởng huynh Hoàng Thái Tử danh nghĩa giám quốc, lại cố tình không nhắc gì đến vụ muốn hắn đi theo!
“Đáng chết, thật đáng chết!”
Trong Hàn Giang quán, Trần Thiện Duệ gạt ống dựng bút vung vãi đầy đất, dù vậy vẫn không đè nén được tà hỏa trong lòng. Mãi đến khi chống tay lên bàn viết kiên cố chậm rãi ngồi xuống, hít vào thật sâu rồi thở hắt ra, lặp đi lặp lại chu trình này nhiều lần, hắn mới loáng thoáng hiểu ra vấn đề. Bởi vì hắn đề nghị đi tuần đến phía Bắc là vừa lúc cuối thu -- đúng vào thời điểm xưa nay Lỗ Khấu thường xuyên phát binh, nếu không phải chờ năm sau -- nhưng mà phụ hoàng chỉ nghĩ đến Yến Vương phi sau bao nhiêu năm khó khăn lắm mới hoài thai! Trải qua nhiều năm rốt cuộc có thể được một hài tử rất quan trọng, nhưng cơ hội cho hắn thể hiện lại không có lần thứ hai!
“Điện hạ.”
Ngoài cửa đột nhiên truyền vào một thanh âm nhỏ nhẹ khiến hắn nhíu mày. Mấy năm gần đây, ngoại trừ hai cung nhân mẫu thân ban cho, người khác vơ vét không ít mỹ nhân dựa theo sở thích của hắn đưa vào phủ, nhiều vô số không dưới hai mươi ả. Hắn cứ thế thu nhận toàn bộ, ả nào nhìn thuận mắt thì qua một đêm, thường thường chỉ gọi tới tiếp rượu khi đãi tiệc, nếu có cấp dưới trung thành thì hào phóng ban thưởng cho ra phủ, còn nếu ả nào dây dưa không thôi thì ném ở hậu viện không bao giờ để ý. Dần dà, phủ Yến Vương thường xuyên có thị nữ ra ra vào vào nhưng chưa từng có một người hoài thai, càng chưa từng phong qua một người nào thành thiếp thất, ngay cả Đỗ Trung luôn lấy chuyện con nối dõi ra khuyên can cũng phải chết tâm, càng không cần nói đến người khác. Lúc này khi hắn cao giọng phân phó cho vào, thấy người tiến vô không phải ai khác mà là nha hoàn bên người Vương Lăng, sắc mặt của hắn mới dịu lại.
“Chuyện gì?”
“Bẩm Điện hạ, Vương phi sai phòng bếp hầm chè đậu xanh bách hợp thanh nhiệt, cố ý mệnh nô tỳ đưa tới cho Điện hạ.”
“Để đó đi, trở về nói với Vương phi không cần lo lắng như vậy.”
Nha hoàn kia cụp mắt rũ mi đặt xuống chung sứ rồi khoanh tay lui ra, Trần Thiện Duệ mở nắp liếc một cái, đột nhiên nhớ tới hiện giờ đâu phải mùa hè nóng bức, cần gì phải hạ hỏa? Nhớ lại sau lần cãi nhau với thê tử, Vương Lăng không còn khuyên hắn nửa chữ về chuyện bên ngoài. Mọi người nhìn vào vẫn thấy phu thê tôn trọng nhau như khách, nhưng một chữ "Kính" đã tóm gọn toàn bộ tinh túy trong cuộc sống chung của hai người. Sự âu yếm sau tân hôn và niềm vui đồng cam cộng khổ biến mất chẳng còn, dư lại chỉ là hai người đối xử với nhau bình đạm như nước lã. Hắn biết quan hệ gắn bó với Đại ca như lúc trước rốt cuộc không thể nào khôi phục, hắn cũng không quá tiếc nuối, nhưng tình nghĩa phu thê với Vương Lăng bất giác biến thành tình cảnh hiện giờ, mỗi khi nhớ hắn đều cảm thấy trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Trần Thiện Duệ cố gạt suy nghĩ này sang một bên, phân phó gã sai vặt tiến vào dọn dẹp chung chè đậu xanh bách hợp đem đi, sau đó trên mặt lại lộ ra vẻ sắc lạnh mấy năm nay càng ngày càng ăn sâu bén rễ: “Buổi tối ta muốn mời Bình Dương Hầu, Hà Âm Hầu, Phần Dương Bá, Vũ Âm Bá, Tương Thành Bá, và Đỗ đại nhân tới uống rượu, phân phó người đến các phủ đưa thiệp.”
Mặc dù hiện giờ Vương Lăng chỉ lo toàn tâm toàn ý an thai, nhưng tin tức Trần Thiện Duệ phái người đi các phủ đưa thiệp mời vẫn truyền tới tai nàng. Nàng chỉ hơi đổi sắc một chút nhưng không nói gì, lập tức xua tay cho người lui ra. Cầm lấy quyển Kinh Dịch bên cạnh, nàng mở ra rồi ngồi thất thần.
Người cũng được tấn phong Quốc Công là Vệ Quốc Công Cố Trường Phong đã về lại kinh thành hai năm trước, thế nhưng phụ thân vẫn chưa trở về. Không phải vì Ninh Hạ không thể thiếu ông, cũng không phải quân tình căng thẳng, mà là phụ thân vẫn còn một đám bộ hạ cũ trong quân, không muốn và cũng không thể cuốn vào bên trong cơn lốc xoáy. Nàng hiểu rất rõ vấn đề này, dĩ nhiên bực bội với sự chấp mê bất ngộ của Trần Thiện Duệ, nhưng càng thống hận mấy tên khốn nạn quanh năm suốt tháng xuất nhập vương phủ! Cho dù Hoàng đế vẫn còn tâm tư áy náy vì để ấu tử thua thiệt, nhưng cũng đâu thể nào không hề để ý tới phủ Yến Vương khách đến đầy nhà, không để ý tới Trần Thiện Duệ vẫn luôn giao tiếp thân cận với các võ tướng trong quân!
Toàn Cơ và Thiên Hành từ nhỏ cùng nhau lớn lên với nàng, Vương Lăng tỉ mỉ chọn lựa nhà tốt để gả họ ra ngoài. Hiện giờ chọn được mấy nha hoàn mới, nàng chỉ cần bọn họ có thể trung thành và tận tâm làm việc là đủ rồi, cũng lười xa cầu những thứ khác. Tuy nhiên, càng như thế thì nàng càng cảm thấy một nỗi tịch mịch thật sâu, đặc biệt khi Liêu Vương phi Ngụy thị còn có thể cùng trò chuyện đã theo Trần Thiện Gia lên phía Bắc, Chương Hàm thì ở sâu trong Đông Cung, nàng rất ít tiến cung nên dĩ nhiên ít gặp, vì thế hiện giờ nàng không có bất cứ người nào cùng trò chuyện.
Ngẫm nghĩ một hồi, Vương Lăng vuốt ve bụng dưới hiện giờ chỉ hơi phồng lên, thấp giọng thầm thì: “Cục cưng, mặc kệ con là nam hay nữ, chỉ cần con sinh ra là nương đã có người nói chuyện!”
Mời vào thăm nhà bà còm ở wattpad. Vào ban đêm, trước cửa phủ Yến Vương lại là quanh cảnh ngựa xe như nước, một màn này xuất hiện rất phổ biến trên con phố này. Hơn nữa bá tánh tầm thường sẽ không đi vào đây, cho nên dĩ nhiên sẽ không dấy lên bất luận xôn xao gì. Chỉ khi có đoàn người đi ngang qua ngã tư, vị thanh niên cầm đầu nhịn không được ngừng chân một lát rồi tiếp tục đi trước. Khi quẹo vào phố Uy Vũ, cuối cùng vào phủ Uy Ninh Hầu, người thanh niên lập tức lên tiếng hỏi: “Hôm nay trong nhà có ai tới không?”
“Hồi bẩm Hầu gia, chỉ có Thục Thái phi nương nương đưa tới một sọt anh đào, ngoài ra không còn ai khác.”
Cố gia đã từng vẻ vang một thời, hiện giờ tuy là một môn một Công một Hầu nhưng không còn như xưa. Sau khi Thái tổ hoàng đế qua đời, Cố Thục Phi và Huệ phi Kính phi đều phong Thái phi, dọn vào hậu viện và điện phụ đông tây của Thanh Ninh cung, chính điện lúc trước Thái tổ hoàng đế trụ qua thì bỏ trống; mặc dù vẫn được chế độ đãi ngộ như xưa, nhưng cả ba vị Thái phi đều không đụng đến cung vụ. Còn phần Cố gia, sau khi Thái phu nhân qua đời, Cố Trường Phong từ Liêu Đông hồi triều, phụng chỉ chưởng quản Trung Quân Đô đốc phủ, tuy cái tên dễ nghe nhưng thực quyền vô cùng bé nhỏ, vì thế trước cửa Cố gia cũng dần dần vắng vẻ. Cố Trấn cưới Trưởng công chúa Gia Hưng giữ một chức vụ làm màu trong Tiền Quân Đô đốc phủ, Uy Ninh Hầu Cố Minh lúc trước thăng Chỉ huy Đồng tri, nhưng hiện giờ sau khi mãn tang vẫn còn nhàn rỗi ở nhà, hôm nay vừa đi thăm huynh tẩu trở về.
Thẳng một đường đến trước phòng ngoài của chính phòng, Cố Minh nghe thanh âm trong trẻo đang ngâm nga Kinh Thi, bất giác dừng bước chân. Mãi đến khi nha hoàn canh cửa truyền báo rồi vén mành chờ sẵn, Cố Minh mới bước nhanh hơn. Vừa vào cửa đã thấy Trương Kỳ dắt một cô bé ra đón chào. Cô bé vừa thấy Cố Minh đã ngọt ngào kêu cha, buông tay chạy vội đến bên cạnh.
“Nương nói cha đi thăm Đại bá phụ và Đại bá mẫu, có gặp được Trân ca ca không ạ? Đã lâu huynh ấy không tới thăm chúng ta.”
Sau khi hai người thành hôn không lâu, Trương Kỳ sinh hạ nữ nhi Cố Nghi. Hơn hai năm trước Thái phu nhân qua đời, Cố Trường Phong mượn lý do tang mẫu xin về kinh chịu tang, Liêu Đông mới giao cho Liêu Vương Trần Thiện Gia thay thế. Cố Minh thừa tự cho Đông phủ thành chủ nhân của Đại phòng, là tộc trưởng của Cố thị, tuy không phải cháu thừa trọng nhưng vẫn giữ tang hai mươi bảy tháng. Lúc này, nhìn nữ nhi tuổi còn nhỏ mà dung mạo đã rất xuất chúng, Cố Minh chỉ cảm thấy một cỗ thương tiếc dâng lên tự đáy lòng, nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô bé cười nói: “Thúc tổ phụ con đã cao tuổi, cho nên Đại bá phụ và Đại bá mẫu dự định thỉnh cầu Hoàng Thượng cho phép về Tây phủ thường trú. Nếu được phê chuẩn, vậy là con có thể gặp Trân ca ca thường xuyên.”
“Cha, là thật sao?”
Thấy phụ thân gật đầu, Cố Nghi tức khắc cười híp mắt thành hình trăng non. Cô bé cao hứng reo: “Nếu thế, để con đi báo cho thúc tổ mẫu.”
Trương Kỳ vội vàng nháy mắt ra hiệu cho mấy nha hoàn bà tử đi theo Cố Nghi đến Tây phủ. Mọi người ra ngoài, nàng cởi áo ngoài cho trượng phu. Thấy vẻ mặt Cố Minh không còn vui vẻ giống như lúc nãy ở trước mặt Cố Nghi, nhớ tới mấy năm nay trong triều nhìn như bình tĩnh không gợn sóng nhưng thật ra mạch nước ngầm đang sôi sục, nàng chợt thót tim, theo trượng phu vào phòng rồi hỏi: “Sao thế ạ, là vụ Đại ca Đại tẩu dọn về có gì rắc rối?”
“Chuyện này tuy có vài phần khó khăn, nhưng lễ pháp cũng không cấm cản công chúa về ở với phu gia, hơn nữa Đại ca là đích trưởng tử, sau này phải thừa kế tước vị Vệ Quốc Công.” Cố Minh nói xong bèn cười khổ rồi thở dài nói tiếp: “Đại ca và Đại tẩu đang lo lắng một vấn đề khác. Năm nay Hoàng trưởng tôn đã chín tuổi, được Hoàng Thượng đích thân dạy dỗ, tuổi nhỏ đã hiển lộ oai phong, không ít người đang lặng lẽ khơi mào vụ chúng ta muốn tiến cử cô nương Cố gia vừa độ tuổi. Sau khi Đại ca và Đại tẩu có Trân ca nhi, tuy lại có Trác nhi nhưng nữ nhi mới mấy tháng, ngược lại chúng ta... Có lẽ vì mấy hôm trước nàng đưa Nghi nhi nhập Đông Cung bái kiến Thái Tử Phi đấy!”
Trương Kỳ tức khắc hít hà một hơi, lập tức nói theo bản năng: “Thiếp chưa bao giờ có ý niệm đó!”
“Ta cũng vậy.” Cố Minh lắc đầu, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Cho dù tình cảm giữa Thái Tử Phi và nàng như tỷ muội ruột thịt, giả sử tỷ ấy gả vào gia đình bình thường, nếu con cái hai nhà hợp ý nhau thì chúng ta làm thông gia cũng là câu chuyện mọi người ca tụng, khổ nỗi đây là Đông Cung! Chúng ta tất nhiên không hề nghĩ tới, nhưng Đại tẩu đã nghe được lời đồn đãi, hơn nữa người có tâm sẽ theo dõi nhà chúng ta. Hiện giờ chỉ còn một cách duy nhất có thể thoát khỏi vấn đề này, đó là trước tiên định nhà cho Nghi nhi!”
“Chỉ là... Nghi nhi mới năm tuổi... Hoàng trưởng tôn cũng mới chín tuổi...”
Nhìn thê tử đầy mặt khiếp sợ, Cố Minh nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, thấp giọng trấn an: “Có kẻ không vui với thế cục bình yên như lúc này nên dĩ nhiên sẽ dùng mọi kỹ xảo khuấy động. Ta chỉ nói trước với nàng một tiếng, để trong lòng nàng có sự chuẩn bị, ta cũng sẽ nghĩ xem có biện pháp nào tốt nhất. Lần tới vào cung gặp Thái Tử Phi, nàng hãy ám chỉ một chút vụ này. Thái Tử Phi cũng là mẫu thân, nhất định sẽ không chấp nhận có kẻ dùng nhi tử của mình gây sóng gió!”
Năm xưa thanh danh nhân thiện hiếu nghĩa của Thái Tử Trần Thiện Chiêu vốn do Thái tổ hoàng đế khen thưởng mà lưu truyền trong thiên hạ, hiện giờ lại còn tinh thông kinh sử học thức uyên bác, thanh danh này sao có thể không tốt?
Dù Trần Thiện Duệ có khinh thường cũng không có khả năng lật đổ thanh danh tốt đến như thế của Đại ca. Đã vậy trước đây hắn còn đích thân bỏ qua cơ hội đi trấn thủ Bắc Bình, chỉ có thể trơ mắt nhìn Liêu Vương Trần Thiện Gia lãnh binh củng cố tường thành Bắc Bình, cùng Vĩnh Thanh Hầu Từ Chí Hoa và người của Công Bộ xây dựng “Hành cung” với danh nghĩa chuẩn bị cho Thiên Tử đi tuần sử dụng, khơi thông đường sông vận chuyển lương thực. Ngoài ra sau khi Vệ Quốc Công Cố Trường Phong về hưu buông xuống nhiệm vụ trấn thủ Liêu Đông, Trần Thiện Gia lại đến Thẩm Dương tiếp sức, tiện đà mấy lần dụng binh chống lại người Nữ Chân đều giành đại thắng, nâng cấp Nô Nhi Cán vệ lên thành Nô Nhi Cán Đô ty, sau đó tu sửa thành trì Nô Nhi Cán ven biển. Hiện giờ thanh danh hiển hách của Liêu Vương trong toàn bộ Đông Bắc quả thực có thể ngăn được trẻ con khóc đêm.
Cho nên, nhận được tin báo của cựu thần tâm phúc phía Bắc, biết Thát Đát và Ngột Lương Cáp một đôi tử địch đột nhiên bắt đầu câu kết làm bậy, Trần Thiện Duệ thương nghị rất nhiều lần với các bộ hạ cũ cùng Chu Phùng Xuân và Đỗ Trung, tự nhận đã nghiền ngẫm thấu đáo tâm tư của phụ hoàng, lúc này mới dâng tấu đề nghị chuyến Bắc tuần. Quả nhiên, Trần Vĩnh lúc đầu hơi do dự nhưng lúc sau chẳng những động tâm, hơn nữa lập tức xúc tiến mạnh mẽ thi hành đề nghị này. Thế nhưng hắn vạn lần không ngờ, phụ hoàng chỉ dẫn theo Nhị ca Phạm Vương Trần Thiện Ân, hơn nữa còn cho trưởng huynh Hoàng Thái Tử danh nghĩa giám quốc, lại cố tình không nhắc gì đến vụ muốn hắn đi theo!
“Đáng chết, thật đáng chết!”
Trong Hàn Giang quán, Trần Thiện Duệ gạt ống dựng bút vung vãi đầy đất, dù vậy vẫn không đè nén được tà hỏa trong lòng. Mãi đến khi chống tay lên bàn viết kiên cố chậm rãi ngồi xuống, hít vào thật sâu rồi thở hắt ra, lặp đi lặp lại chu trình này nhiều lần, hắn mới loáng thoáng hiểu ra vấn đề. Bởi vì hắn đề nghị đi tuần đến phía Bắc là vừa lúc cuối thu -- đúng vào thời điểm xưa nay Lỗ Khấu thường xuyên phát binh, nếu không phải chờ năm sau -- nhưng mà phụ hoàng chỉ nghĩ đến Yến Vương phi sau bao nhiêu năm khó khăn lắm mới hoài thai! Trải qua nhiều năm rốt cuộc có thể được một hài tử rất quan trọng, nhưng cơ hội cho hắn thể hiện lại không có lần thứ hai!
“Điện hạ.”
Ngoài cửa đột nhiên truyền vào một thanh âm nhỏ nhẹ khiến hắn nhíu mày. Mấy năm gần đây, ngoại trừ hai cung nhân mẫu thân ban cho, người khác vơ vét không ít mỹ nhân dựa theo sở thích của hắn đưa vào phủ, nhiều vô số không dưới hai mươi ả. Hắn cứ thế thu nhận toàn bộ, ả nào nhìn thuận mắt thì qua một đêm, thường thường chỉ gọi tới tiếp rượu khi đãi tiệc, nếu có cấp dưới trung thành thì hào phóng ban thưởng cho ra phủ, còn nếu ả nào dây dưa không thôi thì ném ở hậu viện không bao giờ để ý. Dần dà, phủ Yến Vương thường xuyên có thị nữ ra ra vào vào nhưng chưa từng có một người hoài thai, càng chưa từng phong qua một người nào thành thiếp thất, ngay cả Đỗ Trung luôn lấy chuyện con nối dõi ra khuyên can cũng phải chết tâm, càng không cần nói đến người khác. Lúc này khi hắn cao giọng phân phó cho vào, thấy người tiến vô không phải ai khác mà là nha hoàn bên người Vương Lăng, sắc mặt của hắn mới dịu lại.
“Chuyện gì?”
“Bẩm Điện hạ, Vương phi sai phòng bếp hầm chè đậu xanh bách hợp thanh nhiệt, cố ý mệnh nô tỳ đưa tới cho Điện hạ.”
“Để đó đi, trở về nói với Vương phi không cần lo lắng như vậy.”
Nha hoàn kia cụp mắt rũ mi đặt xuống chung sứ rồi khoanh tay lui ra, Trần Thiện Duệ mở nắp liếc một cái, đột nhiên nhớ tới hiện giờ đâu phải mùa hè nóng bức, cần gì phải hạ hỏa? Nhớ lại sau lần cãi nhau với thê tử, Vương Lăng không còn khuyên hắn nửa chữ về chuyện bên ngoài. Mọi người nhìn vào vẫn thấy phu thê tôn trọng nhau như khách, nhưng một chữ "Kính" đã tóm gọn toàn bộ tinh túy trong cuộc sống chung của hai người. Sự âu yếm sau tân hôn và niềm vui đồng cam cộng khổ biến mất chẳng còn, dư lại chỉ là hai người đối xử với nhau bình đạm như nước lã. Hắn biết quan hệ gắn bó với Đại ca như lúc trước rốt cuộc không thể nào khôi phục, hắn cũng không quá tiếc nuối, nhưng tình nghĩa phu thê với Vương Lăng bất giác biến thành tình cảnh hiện giờ, mỗi khi nhớ hắn đều cảm thấy trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Trần Thiện Duệ cố gạt suy nghĩ này sang một bên, phân phó gã sai vặt tiến vào dọn dẹp chung chè đậu xanh bách hợp đem đi, sau đó trên mặt lại lộ ra vẻ sắc lạnh mấy năm nay càng ngày càng ăn sâu bén rễ: “Buổi tối ta muốn mời Bình Dương Hầu, Hà Âm Hầu, Phần Dương Bá, Vũ Âm Bá, Tương Thành Bá, và Đỗ đại nhân tới uống rượu, phân phó người đến các phủ đưa thiệp.”
Mặc dù hiện giờ Vương Lăng chỉ lo toàn tâm toàn ý an thai, nhưng tin tức Trần Thiện Duệ phái người đi các phủ đưa thiệp mời vẫn truyền tới tai nàng. Nàng chỉ hơi đổi sắc một chút nhưng không nói gì, lập tức xua tay cho người lui ra. Cầm lấy quyển Kinh Dịch bên cạnh, nàng mở ra rồi ngồi thất thần.
Người cũng được tấn phong Quốc Công là Vệ Quốc Công Cố Trường Phong đã về lại kinh thành hai năm trước, thế nhưng phụ thân vẫn chưa trở về. Không phải vì Ninh Hạ không thể thiếu ông, cũng không phải quân tình căng thẳng, mà là phụ thân vẫn còn một đám bộ hạ cũ trong quân, không muốn và cũng không thể cuốn vào bên trong cơn lốc xoáy. Nàng hiểu rất rõ vấn đề này, dĩ nhiên bực bội với sự chấp mê bất ngộ của Trần Thiện Duệ, nhưng càng thống hận mấy tên khốn nạn quanh năm suốt tháng xuất nhập vương phủ! Cho dù Hoàng đế vẫn còn tâm tư áy náy vì để ấu tử thua thiệt, nhưng cũng đâu thể nào không hề để ý tới phủ Yến Vương khách đến đầy nhà, không để ý tới Trần Thiện Duệ vẫn luôn giao tiếp thân cận với các võ tướng trong quân!
Toàn Cơ và Thiên Hành từ nhỏ cùng nhau lớn lên với nàng, Vương Lăng tỉ mỉ chọn lựa nhà tốt để gả họ ra ngoài. Hiện giờ chọn được mấy nha hoàn mới, nàng chỉ cần bọn họ có thể trung thành và tận tâm làm việc là đủ rồi, cũng lười xa cầu những thứ khác. Tuy nhiên, càng như thế thì nàng càng cảm thấy một nỗi tịch mịch thật sâu, đặc biệt khi Liêu Vương phi Ngụy thị còn có thể cùng trò chuyện đã theo Trần Thiện Gia lên phía Bắc, Chương Hàm thì ở sâu trong Đông Cung, nàng rất ít tiến cung nên dĩ nhiên ít gặp, vì thế hiện giờ nàng không có bất cứ người nào cùng trò chuyện.
Ngẫm nghĩ một hồi, Vương Lăng vuốt ve bụng dưới hiện giờ chỉ hơi phồng lên, thấp giọng thầm thì: “Cục cưng, mặc kệ con là nam hay nữ, chỉ cần con sinh ra là nương đã có người nói chuyện!”
Mời vào thăm nhà bà còm ở wattpad. Vào ban đêm, trước cửa phủ Yến Vương lại là quanh cảnh ngựa xe như nước, một màn này xuất hiện rất phổ biến trên con phố này. Hơn nữa bá tánh tầm thường sẽ không đi vào đây, cho nên dĩ nhiên sẽ không dấy lên bất luận xôn xao gì. Chỉ khi có đoàn người đi ngang qua ngã tư, vị thanh niên cầm đầu nhịn không được ngừng chân một lát rồi tiếp tục đi trước. Khi quẹo vào phố Uy Vũ, cuối cùng vào phủ Uy Ninh Hầu, người thanh niên lập tức lên tiếng hỏi: “Hôm nay trong nhà có ai tới không?”
“Hồi bẩm Hầu gia, chỉ có Thục Thái phi nương nương đưa tới một sọt anh đào, ngoài ra không còn ai khác.”
Cố gia đã từng vẻ vang một thời, hiện giờ tuy là một môn một Công một Hầu nhưng không còn như xưa. Sau khi Thái tổ hoàng đế qua đời, Cố Thục Phi và Huệ phi Kính phi đều phong Thái phi, dọn vào hậu viện và điện phụ đông tây của Thanh Ninh cung, chính điện lúc trước Thái tổ hoàng đế trụ qua thì bỏ trống; mặc dù vẫn được chế độ đãi ngộ như xưa, nhưng cả ba vị Thái phi đều không đụng đến cung vụ. Còn phần Cố gia, sau khi Thái phu nhân qua đời, Cố Trường Phong từ Liêu Đông hồi triều, phụng chỉ chưởng quản Trung Quân Đô đốc phủ, tuy cái tên dễ nghe nhưng thực quyền vô cùng bé nhỏ, vì thế trước cửa Cố gia cũng dần dần vắng vẻ. Cố Trấn cưới Trưởng công chúa Gia Hưng giữ một chức vụ làm màu trong Tiền Quân Đô đốc phủ, Uy Ninh Hầu Cố Minh lúc trước thăng Chỉ huy Đồng tri, nhưng hiện giờ sau khi mãn tang vẫn còn nhàn rỗi ở nhà, hôm nay vừa đi thăm huynh tẩu trở về.
Thẳng một đường đến trước phòng ngoài của chính phòng, Cố Minh nghe thanh âm trong trẻo đang ngâm nga Kinh Thi, bất giác dừng bước chân. Mãi đến khi nha hoàn canh cửa truyền báo rồi vén mành chờ sẵn, Cố Minh mới bước nhanh hơn. Vừa vào cửa đã thấy Trương Kỳ dắt một cô bé ra đón chào. Cô bé vừa thấy Cố Minh đã ngọt ngào kêu cha, buông tay chạy vội đến bên cạnh.
“Nương nói cha đi thăm Đại bá phụ và Đại bá mẫu, có gặp được Trân ca ca không ạ? Đã lâu huynh ấy không tới thăm chúng ta.”
Sau khi hai người thành hôn không lâu, Trương Kỳ sinh hạ nữ nhi Cố Nghi. Hơn hai năm trước Thái phu nhân qua đời, Cố Trường Phong mượn lý do tang mẫu xin về kinh chịu tang, Liêu Đông mới giao cho Liêu Vương Trần Thiện Gia thay thế. Cố Minh thừa tự cho Đông phủ thành chủ nhân của Đại phòng, là tộc trưởng của Cố thị, tuy không phải cháu thừa trọng nhưng vẫn giữ tang hai mươi bảy tháng. Lúc này, nhìn nữ nhi tuổi còn nhỏ mà dung mạo đã rất xuất chúng, Cố Minh chỉ cảm thấy một cỗ thương tiếc dâng lên tự đáy lòng, nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô bé cười nói: “Thúc tổ phụ con đã cao tuổi, cho nên Đại bá phụ và Đại bá mẫu dự định thỉnh cầu Hoàng Thượng cho phép về Tây phủ thường trú. Nếu được phê chuẩn, vậy là con có thể gặp Trân ca ca thường xuyên.”
“Cha, là thật sao?”
Thấy phụ thân gật đầu, Cố Nghi tức khắc cười híp mắt thành hình trăng non. Cô bé cao hứng reo: “Nếu thế, để con đi báo cho thúc tổ mẫu.”
Trương Kỳ vội vàng nháy mắt ra hiệu cho mấy nha hoàn bà tử đi theo Cố Nghi đến Tây phủ. Mọi người ra ngoài, nàng cởi áo ngoài cho trượng phu. Thấy vẻ mặt Cố Minh không còn vui vẻ giống như lúc nãy ở trước mặt Cố Nghi, nhớ tới mấy năm nay trong triều nhìn như bình tĩnh không gợn sóng nhưng thật ra mạch nước ngầm đang sôi sục, nàng chợt thót tim, theo trượng phu vào phòng rồi hỏi: “Sao thế ạ, là vụ Đại ca Đại tẩu dọn về có gì rắc rối?”
“Chuyện này tuy có vài phần khó khăn, nhưng lễ pháp cũng không cấm cản công chúa về ở với phu gia, hơn nữa Đại ca là đích trưởng tử, sau này phải thừa kế tước vị Vệ Quốc Công.” Cố Minh nói xong bèn cười khổ rồi thở dài nói tiếp: “Đại ca và Đại tẩu đang lo lắng một vấn đề khác. Năm nay Hoàng trưởng tôn đã chín tuổi, được Hoàng Thượng đích thân dạy dỗ, tuổi nhỏ đã hiển lộ oai phong, không ít người đang lặng lẽ khơi mào vụ chúng ta muốn tiến cử cô nương Cố gia vừa độ tuổi. Sau khi Đại ca và Đại tẩu có Trân ca nhi, tuy lại có Trác nhi nhưng nữ nhi mới mấy tháng, ngược lại chúng ta... Có lẽ vì mấy hôm trước nàng đưa Nghi nhi nhập Đông Cung bái kiến Thái Tử Phi đấy!”
Trương Kỳ tức khắc hít hà một hơi, lập tức nói theo bản năng: “Thiếp chưa bao giờ có ý niệm đó!”
“Ta cũng vậy.” Cố Minh lắc đầu, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Cho dù tình cảm giữa Thái Tử Phi và nàng như tỷ muội ruột thịt, giả sử tỷ ấy gả vào gia đình bình thường, nếu con cái hai nhà hợp ý nhau thì chúng ta làm thông gia cũng là câu chuyện mọi người ca tụng, khổ nỗi đây là Đông Cung! Chúng ta tất nhiên không hề nghĩ tới, nhưng Đại tẩu đã nghe được lời đồn đãi, hơn nữa người có tâm sẽ theo dõi nhà chúng ta. Hiện giờ chỉ còn một cách duy nhất có thể thoát khỏi vấn đề này, đó là trước tiên định nhà cho Nghi nhi!”
“Chỉ là... Nghi nhi mới năm tuổi... Hoàng trưởng tôn cũng mới chín tuổi...”
Nhìn thê tử đầy mặt khiếp sợ, Cố Minh nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, thấp giọng trấn an: “Có kẻ không vui với thế cục bình yên như lúc này nên dĩ nhiên sẽ dùng mọi kỹ xảo khuấy động. Ta chỉ nói trước với nàng một tiếng, để trong lòng nàng có sự chuẩn bị, ta cũng sẽ nghĩ xem có biện pháp nào tốt nhất. Lần tới vào cung gặp Thái Tử Phi, nàng hãy ám chỉ một chút vụ này. Thái Tử Phi cũng là mẫu thân, nhất định sẽ không chấp nhận có kẻ dùng nhi tử của mình gây sóng gió!”
Tác giả :
Phủ Thiên