Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên
Chương 324
Ngày hai mươi tám tháng sáu canh ba chính Dậu, Đông Cung chào đón nữ nhi, Thái Thượng Hoàng ban tên Trần Kiểu, tên tự Minh Nguyệt.
Ngày hai mươi tám tháng sáu giờ Hợi hai khắc, Thái Thượng Hoàng băng hà, hưởng dương sáu mươi sáu. Trước khi lâm chung truyền lại di chiếu: Hợp táng cùng Hiếu Từ Hoàng Hậu, truy phong Ngô thị thành Quang Liệt Hoàng Hậu, Lệ phi Quách thị thành Hiếu Minh Hoàng Hậu, phụ miếu. Thiên hạ thần dân mãn tang sau ba ngày, không cấm gả cưới uống rượu. Chư vương khóc tang ở đất phiên, không cần vào kinh thành. Các quan viên ngoài kinh và võ quan quản quân phòng thủ không được rời nơi công tác, không tự tiện gởi người vào kinh khi chưa được phép. Quan viên năm phủ sáu bộ và nha môn trong kinh hoạt động bình thường vào ngày thứ tư, xả tang vào ngày thứ hai mươi bảy. Đế Hậu cùng Thái Tử Thái Tử Phi, Vương gia, Thế tử, Quận vương, Vương phi, Quận vương phi, Quận chúa, và các Phi tần đều để tang ba năm, ngưng khóc tang ngày thứ tư, bỏ tang phục ngày thứ hai mươi bảy.
Trong thời gian này, khắp cả Hoàng cung đều là màu trắng, toàn bộ kinh thành đều để tang. Đặc sứ ban chiếu và sai dịch nâng di chiếu từng đợt từng đợt túa ra khắp các cửa cung và các cửa thành xuất phát đến toàn bộ quan bố chính châu huyện đô ty ấn sát ty và các vương phủ.
Tuy nhiên, dù việc tang sự được Lễ Bộ khua chiêng gõ mõ lo liệu, nhóm tông thất đều biết rõ ràng thời điểm nào ai nên khóc tang, nhưng đối với những người thật sự mấu chốt mà nói, ngoài việc khóc tang thì đang có vấn đề càng quan trọng hơn cần phải lo, đó chính là quân tình lửa sém lông mày. Cho nên, nói đúng ra trong ba ngày khóc tang không lâm triều không bàn quốc sự, nhưng Trần Vĩnh trực tiếp ở Văn Hoa Điện liên tiếp ba ngày triệu kiến đông đảo văn võ trọng thần, tra lệnh cho binh mã chuẩn bị sẵn sàng tiến đến Bắc Bình Đô ty và Bắc Bình Hành Đô ty. Trần Thiện Chiêu là Thái Tử đương nhiên cũng phải tham dự, ngày đêm túc trực bên linh cữu còn thêm nghị sự như thế, hơn nữa trước đây hầu bệnh nhiều ngày tại Thanh Ninh cung, cả người hốc hác thấy rõ.
Dù Chương Hàm lo lắng nhưng cũng biết, đây là nghĩa vụ của hiếu tử hiền tôn, mà nàng tuy được Thái Thượng Hoàng di mệnh vì ở cữ nên miễn khóc tang, vào ngày tang lễ nàng vẫn mặc tang phục sổ gấu đích thân trình diện. Đến khi hoàn tất lễ tang trở về Đông Cung, Đan ma ma và Kim cô cô luống cuống tay chân đỡ nàng vào phòng tĩnh dưỡng, vội vàng kêu Lưu Ngự y bắt mạch. Sau khi uống xong chén canh dưỡng sinh thì bị bao bọc kín mít giống như lúc sanh Trần Hi, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận. Nhớ tới tình hình lúc nãy mọi người khóc nghiêng trời lệch đất, còn sắc mặt xanh trắng của Trần Thiện Chiêu, nàng vội gọi Đan ma ma hỏi: “Thái Lượng không còn, hiện giờ ai đi theo Thái Tử điện hạ?”
“Hồi bẩm Thái Tử phi, chính là hai nội thị được ngài chọn lựa lúc trước ở Nhu Nghi điện, tuổi còn trẻ, cũng rất linh hoạt.”
Nghe vậy, Chương Hàm hơi nhíu nhíu mày. Đúng lúc này, Thu Vận đột nhiên bước nhanh vào, vẻ mặt luôn trấn định nhưng hiện giờ lại có chút lo sợ không yên: “Thái Tử phi điện hạ, Thái Tử điện hạ được cáng về, nói là bỗng hôn mê bất tỉnh trước linh vị Thái Thượng Hoàng!”
Vừa nghe vậy, Đan ma ma và Kim cô cô sợ tới mức hồn phi phách tán. Chương Hàm cũng kinh hãi muốn lập tức đứng dậy tiến ra xem xét nhưng bị Kim cô cô cương quyết ấn xuống, ngay cả Đan ma ma cũng vội vàng khuyên: “Xin Thái Tử phi điện hạ yên tâm, lão nô đi nhìn xem sao, không có việc gì đâu ạ!”
Tuy nghe thế nhưng đoạn thời gian kế tiếp, Chương Hàm quả thực đứng ngồi không yên tâm loạn như ma. Nền tảng sức khỏe của Trần Thiện Chiêu vốn không được tốt, trước đây khó khăn lắm mới thanh nhàn tĩnh dưỡng một thời gian, lần này vừa hầu bệnh rồi lại ngày đêm khóc tang nên càng ngày càng tiều tụy. Đợi một hồi vẫn chưa thấy bên ngoài có ai mang đến tin chính xác, Chương Hàm quyết định xuống giường.
Kim cô cô vội đến độ mặt mũi trắng bệch: “Thái Tử phi điện hạ, không được đâu ạ! Hôm nay ngài đi khóc tang đã là vạn bất đắc dĩ, lúc này nếu lại vận động ra gió thì sẽ xảy ra chuyện lớn!”
“Tránh ra, đã đến nước này ta đâu thể nào ngồi yên!” Chương Hàm đẩy mạnh Kim cô cô. Nhưng còn chưa đợi nàng mang giày, một bóng người rốt cuộc vẹt tung rèm cửa xông vào, thở hổn hển hô: “Thái Tử gia tỉnh, tỉnh rồi ạ!” Phương Thảo thấy Chương Hàm ngồi ngây ngốc tại chỗ, vội vàng bước nhanh tới nhún gối hành lễ: “Thái Tử gia vừa tỉnh lại đã sai nô tỳ chạy về báo tin cho Thái Tử phi. Ngự y nói là mệt nhọc quá độ, nghỉ ngơi một thời gian thì tốt thôi ạ.”
Nghỉ ngơi... Hiện giờ các tông thất đều đang túc trực bên linh cữu, bởi vì nàng ở cữ mới có thể vắng mặt mà cũng đã đủ nổi trội; nếu Trần Thiện Chiêu cũng vắng mặt cả đêm, chắc chắn sẽ có người nói ra nói vào! Huống chi với tính tình Trần Thiện Chiêu, đâu thể nào chấp nhận bỏ qua cơ hội đồng hành với tổ phụ trong đoạn đường cuối cùng? Rốt cuộc sau khi an táng, ngoại trừ lễ Hiến tế ở Phụng Tiên điện, Thái Thượng Hoàng coi như đã vĩnh viễn rời khỏi cuộc sống của bọn họ!
Vẻ mặt Chương Hàm âm trầm khiến Phương Thảo không dám tùy tiện quấy rầy, chỉ có Kim cô cô sợ Chương Hàm nổi tính bướng bỉnh nhất định đòi đi thăm hỏi bèn thật cẩn thận chuyển bước chân tới chắn trước cửa chuẩn bị ngăn lại. Tuy nhiên, Kim cô cô muốn phòng ngừa người đi ra ngoài nhưng lại không đề phòng người tiến vào, chỉ trong chốc lát đã nghe được một tràng bước chân phía sau, vừa xoay người nhìn ra thì suýt nữa tròng mắt rớt xuống -- -- Thái Tử điện hạ mới báo đã tỉnh lại, lúc này đang ngồi trên ghế thái sư được người nâng vào!
Còn Chương Hàm đang thất thần ngồi ngây ngốc, mãi đến khi phát hiện trước mặt có người, lúc này mới thấy Trần Thiện Chiêu. Sau khi Trần Kiểu cất tiếng khóc chào đời, Trần Thiện Chiêu chỉ nhìn bé một lần ở Thanh Ninh cung, kế tiếp chưa từng trở về Đông Cung, Chương Hàm cũng là lần đầu tiên gặp mặt phu quân sau khi sinh. Nàng vừa phục hồi tinh thần tính mở miệng đặt câu hỏi thì nghe Trần Thiện Chiêu trầm giọng phân phó: “Ta có lời muốn nói với Thái Tử phi, các ngươi đều đi ra ngoài!”
Hai nội thị nâng Trần Thiện Chiêu vào nhà đã sớm lui xuống, Kim cô cô và Thu Vận tất nhiên không dám làm trái, cuống quít khoanh tay rời phòng. Lúc này Trần Thiện Chiêu mới giải thích: “Ta biết nàng không yên tâm, nhưng mọi người đều canh giữ ở Thanh Ninh cung, ta phải trở về.”
Vừa rồi đã đoán được điểm này, Chương Hàm chỉ cắn cắn môi rồi gật đầu: “Hãy mang theo mấy lát nhân sâm trong thắt lưng để giữ sức. Chàng cần nhớ rõ, nếu chàng có mệnh hệ gì, thiếp và nhi tử nữ nhi cho dù có bản lĩnh cao ngất trời cũng mất đi chỗ dựa!”
“Ta biết, nàng yên tâm.” Trần Thiện Chiêu lời ít ý nhiều phun ra mấy chữ, suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: “Khai Bình báo nguy, phụ hoàng sốt ruột lo lắng cho Bắc Bình và Bắc Bình Hành Đô ty. Hơn nữa, nếu Lỗ Khấu thật sự có nhiều binh mã như vậy, tính luôn thời gian trì hoãn vì phải mang tin cả đi lẫn về, sợ là hiện giờ cho dù thương nghị xong phái lộ binh mã nào đi cứu viện thì cũng không còn kịp. Chỉ đành chờ xem thành trì của Khai Bình có kiên cố giống trong lời đồn hay không, nhạc phụ dụng binh có vững chắc như bàn thạch hay không?”
Sắc mặt Chương Hàm lập tức tái nhợt, chống tay xuống giường đỡ lấy thân hình lung lay sắp đổ. Nàng cắn chặt môi đến mức gần như bật máu, giọng nói khàn khàn nghẹn ngào: “Nghe nói đã thương nghị vài ngày, đến nay vẫn chưa có kết quả?”
“Vấn đề nên đưa ra thương nghị chỉ là điều ai đi trấn thủ biên giới Bắc Bình. So sánh với việc nước xa không cứu được lửa gần, hiện giờ đây là vấn đề thiết thực nhất, đám người Chu Phùng Xuân đã sẵn sàng, thế nhưng hiện giờ vẫn chưa quyết đoán. Hơn nữa...” Trần Thiện Chiêu hơi chựng lại, ấn ấn giữa mày, vừa đau xót vừa mệt mỏi nói tiếp: “Quần thần đều đồng ý hiện giờ binh mã ở Tây Bắc và Bắc Bình không đủ, chi bằng lập tức bỏ rơi Khai Bình vệ Toàn Ninh vệ và Đại Ninh, bãi bỏ Bắc Bình Hành Đô ty. Còn phần Tây Bắc... bãi bỏ Đông Thắng vệ Vân Xuyên vệ và Phong Châu, củng cố thành Đại Đồng!”
Nghe kết quả bất ngờ này, Chương Hàm nhướng mày rồi mỉa mai: “Thái Thượng Hoàng chịu biết bao cực khổ mới giành được thiên hạ, nhiều năm qua dùng biết bao binh mã thuế ruộng mới xây lên được thành trì thủ vệ, thế mà bọn họ thản nhiên nói bỏ là phải bỏ?”
Những lời này truyền ra bên ngoài có thể gợi lên một trận chỉ trích lớn từ đại thần văn võ, nhưng Trần Thiện Chiêu biết tính tình Chương Hàm, chỉ cười khổ đáp: “Nếu nàng hỏi bọn họ câu này, bọn họ sẽ biện luận hùng hồn đầy lý lẽ còn hơn nàng nhiều. Nào là không có binh mã, không có tiền lương, nào là những địa phương kia không thể tự cấp tự túc, chi bằng phế đi những thành vệ đó cho đỡ tốn công tốn sức!”
Suy yếu sau khi sinh sản lại còn bị một đống tin tức kiểu vậy đả kích, niềm phấn khởi vui mừng được quý nữ đã sớm bị hòa tan. Trầm mặc thật lâu, Chương Hàm mới ngước lên hỏi: “Chàng bình lui mọi người cố ý đơn độc thương nghị với thiếp, chắc không chỉ có một ít tin tức xấu như vậy chứ nhỉ?”
“Xác thật không thể giấu nàng chuyện gì...” Trần Thiện Chiêu đột nhiên nhắm mắt lại, một hồi lâu mới lên tiếng: “Thật ra, hiện giờ tình hình phía Bắc tuy căng thẳng, nhưng cũng không phải không có cách giải quyết. Nàng biết đấy, đối phó với đám Thát Lỗ cần nhất là những người có kinh nghiệm dưới trướng phụ hoàng. Trong số đó, ngoại trừ mấy viên đại tướng, bất luận là thanh danh uy vọng hay bản lĩnh thì Tứ đệ thật sự là lựa chọn tốt nhất!”
“Chàng nghĩ đến...” Nhìn Trần Thiện Chiêu khẽ gật đầu mà không nói rõ, Chương Hàm tức khắc minh bạch.
Hãy vào ủng hộ nhà bacom2 ở wattpad. Sau ba ngày tang lễ, theo lý thì không cần ngày ngày canh giữ ở Thanh Ninh cung, nhưng các Hoàng tử của Trần Vĩnh lại không thể về phủ giống như chư vương và các công chúa, trái lại phụng theo ý chỉ của phụ hoàng phải cùng Vương phi thay phiên canh gác linh đài ở Thanh Ninh cung hai mươi bảy ngày. Trần Thiện Chiêu ngất xỉu được đưa về Đông Cung nhưng không bao lâu lại chạy đến ngay, nhờ vậy có thể dẹp yên được những lời bàn tán bắt đầu nổi lên trong nhóm tông thất. Đến khi trời tối mịt, Trần Thiện Chiêu bèn bảo ba đệ đệ: “Ba vị Vương phi đã ở trong Thanh Ninh cung suốt bốn ngày, nơi này ở lại buổi tối không tiện. Đông Cung cách Thanh Ninh cung không xa, hãy kêu các Vương phi đến đó nghỉ ngơi một chút, cũng nhân tiện bồi Thái Tử phi.”
Bất luận là Lục thị hay Ngụy thị, thậm chí Vương Lăng sức khỏe dồi dào, sau mấy ngày liên tục túc trực bên linh cữu đều bắt đầu không chịu nổi. Vì thế Trần Thiện Chiêu vừa đề nghị là ba huynh đệ do dự một chút rồi đồng loạt đáp ứng. Lục thị Ngụy thị và Vương Lăng sau khi sách phong Vương phi đều được miễn triều kiến Thái Tử phi. Trước đây tuy nhân tiện tiến cung diện kiến Hoàng hậu cũng có tới Đông Cung, nhưng lần nào cũng chỉ ghé cho có lệ một lát là đi ngay, Vương Lăng cũng thế. Lúc này cả ba tới Đông Cung, trước tiên gặp Chương Hàm ngồi nói chuyện một chút, bên ngoài truyền lời nói phòng ở đều đã thu xếp xong, Lục thị và Ngụy thị đều lấy lý do không quấy rầy Chương Hàm an dưỡng đứng dậy cáo lui. Sau đó Vương Lăng cũng đứng dậy muốn đi, thấy Chương Hàm nháy mắt ra hiệu cho mình, cô nàng sửng sốt, hơi chần chờ một chút rồi ngồi lại.
“Đan ma ma, nhờ ma ma ra ngoài canh chừng, cửa sổ cũng phái người nhìn.”
Đan ma ma đáp vâng rồi rời phòng, Chương Hàm nhìn Vương Lăng hỏi: “Tứ đệ muội có biết về chuyện Khai Bình?”
Ngày hai mươi tám tháng sáu giờ Hợi hai khắc, Thái Thượng Hoàng băng hà, hưởng dương sáu mươi sáu. Trước khi lâm chung truyền lại di chiếu: Hợp táng cùng Hiếu Từ Hoàng Hậu, truy phong Ngô thị thành Quang Liệt Hoàng Hậu, Lệ phi Quách thị thành Hiếu Minh Hoàng Hậu, phụ miếu. Thiên hạ thần dân mãn tang sau ba ngày, không cấm gả cưới uống rượu. Chư vương khóc tang ở đất phiên, không cần vào kinh thành. Các quan viên ngoài kinh và võ quan quản quân phòng thủ không được rời nơi công tác, không tự tiện gởi người vào kinh khi chưa được phép. Quan viên năm phủ sáu bộ và nha môn trong kinh hoạt động bình thường vào ngày thứ tư, xả tang vào ngày thứ hai mươi bảy. Đế Hậu cùng Thái Tử Thái Tử Phi, Vương gia, Thế tử, Quận vương, Vương phi, Quận vương phi, Quận chúa, và các Phi tần đều để tang ba năm, ngưng khóc tang ngày thứ tư, bỏ tang phục ngày thứ hai mươi bảy.
Trong thời gian này, khắp cả Hoàng cung đều là màu trắng, toàn bộ kinh thành đều để tang. Đặc sứ ban chiếu và sai dịch nâng di chiếu từng đợt từng đợt túa ra khắp các cửa cung và các cửa thành xuất phát đến toàn bộ quan bố chính châu huyện đô ty ấn sát ty và các vương phủ.
Tuy nhiên, dù việc tang sự được Lễ Bộ khua chiêng gõ mõ lo liệu, nhóm tông thất đều biết rõ ràng thời điểm nào ai nên khóc tang, nhưng đối với những người thật sự mấu chốt mà nói, ngoài việc khóc tang thì đang có vấn đề càng quan trọng hơn cần phải lo, đó chính là quân tình lửa sém lông mày. Cho nên, nói đúng ra trong ba ngày khóc tang không lâm triều không bàn quốc sự, nhưng Trần Vĩnh trực tiếp ở Văn Hoa Điện liên tiếp ba ngày triệu kiến đông đảo văn võ trọng thần, tra lệnh cho binh mã chuẩn bị sẵn sàng tiến đến Bắc Bình Đô ty và Bắc Bình Hành Đô ty. Trần Thiện Chiêu là Thái Tử đương nhiên cũng phải tham dự, ngày đêm túc trực bên linh cữu còn thêm nghị sự như thế, hơn nữa trước đây hầu bệnh nhiều ngày tại Thanh Ninh cung, cả người hốc hác thấy rõ.
Dù Chương Hàm lo lắng nhưng cũng biết, đây là nghĩa vụ của hiếu tử hiền tôn, mà nàng tuy được Thái Thượng Hoàng di mệnh vì ở cữ nên miễn khóc tang, vào ngày tang lễ nàng vẫn mặc tang phục sổ gấu đích thân trình diện. Đến khi hoàn tất lễ tang trở về Đông Cung, Đan ma ma và Kim cô cô luống cuống tay chân đỡ nàng vào phòng tĩnh dưỡng, vội vàng kêu Lưu Ngự y bắt mạch. Sau khi uống xong chén canh dưỡng sinh thì bị bao bọc kín mít giống như lúc sanh Trần Hi, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận. Nhớ tới tình hình lúc nãy mọi người khóc nghiêng trời lệch đất, còn sắc mặt xanh trắng của Trần Thiện Chiêu, nàng vội gọi Đan ma ma hỏi: “Thái Lượng không còn, hiện giờ ai đi theo Thái Tử điện hạ?”
“Hồi bẩm Thái Tử phi, chính là hai nội thị được ngài chọn lựa lúc trước ở Nhu Nghi điện, tuổi còn trẻ, cũng rất linh hoạt.”
Nghe vậy, Chương Hàm hơi nhíu nhíu mày. Đúng lúc này, Thu Vận đột nhiên bước nhanh vào, vẻ mặt luôn trấn định nhưng hiện giờ lại có chút lo sợ không yên: “Thái Tử phi điện hạ, Thái Tử điện hạ được cáng về, nói là bỗng hôn mê bất tỉnh trước linh vị Thái Thượng Hoàng!”
Vừa nghe vậy, Đan ma ma và Kim cô cô sợ tới mức hồn phi phách tán. Chương Hàm cũng kinh hãi muốn lập tức đứng dậy tiến ra xem xét nhưng bị Kim cô cô cương quyết ấn xuống, ngay cả Đan ma ma cũng vội vàng khuyên: “Xin Thái Tử phi điện hạ yên tâm, lão nô đi nhìn xem sao, không có việc gì đâu ạ!”
Tuy nghe thế nhưng đoạn thời gian kế tiếp, Chương Hàm quả thực đứng ngồi không yên tâm loạn như ma. Nền tảng sức khỏe của Trần Thiện Chiêu vốn không được tốt, trước đây khó khăn lắm mới thanh nhàn tĩnh dưỡng một thời gian, lần này vừa hầu bệnh rồi lại ngày đêm khóc tang nên càng ngày càng tiều tụy. Đợi một hồi vẫn chưa thấy bên ngoài có ai mang đến tin chính xác, Chương Hàm quyết định xuống giường.
Kim cô cô vội đến độ mặt mũi trắng bệch: “Thái Tử phi điện hạ, không được đâu ạ! Hôm nay ngài đi khóc tang đã là vạn bất đắc dĩ, lúc này nếu lại vận động ra gió thì sẽ xảy ra chuyện lớn!”
“Tránh ra, đã đến nước này ta đâu thể nào ngồi yên!” Chương Hàm đẩy mạnh Kim cô cô. Nhưng còn chưa đợi nàng mang giày, một bóng người rốt cuộc vẹt tung rèm cửa xông vào, thở hổn hển hô: “Thái Tử gia tỉnh, tỉnh rồi ạ!” Phương Thảo thấy Chương Hàm ngồi ngây ngốc tại chỗ, vội vàng bước nhanh tới nhún gối hành lễ: “Thái Tử gia vừa tỉnh lại đã sai nô tỳ chạy về báo tin cho Thái Tử phi. Ngự y nói là mệt nhọc quá độ, nghỉ ngơi một thời gian thì tốt thôi ạ.”
Nghỉ ngơi... Hiện giờ các tông thất đều đang túc trực bên linh cữu, bởi vì nàng ở cữ mới có thể vắng mặt mà cũng đã đủ nổi trội; nếu Trần Thiện Chiêu cũng vắng mặt cả đêm, chắc chắn sẽ có người nói ra nói vào! Huống chi với tính tình Trần Thiện Chiêu, đâu thể nào chấp nhận bỏ qua cơ hội đồng hành với tổ phụ trong đoạn đường cuối cùng? Rốt cuộc sau khi an táng, ngoại trừ lễ Hiến tế ở Phụng Tiên điện, Thái Thượng Hoàng coi như đã vĩnh viễn rời khỏi cuộc sống của bọn họ!
Vẻ mặt Chương Hàm âm trầm khiến Phương Thảo không dám tùy tiện quấy rầy, chỉ có Kim cô cô sợ Chương Hàm nổi tính bướng bỉnh nhất định đòi đi thăm hỏi bèn thật cẩn thận chuyển bước chân tới chắn trước cửa chuẩn bị ngăn lại. Tuy nhiên, Kim cô cô muốn phòng ngừa người đi ra ngoài nhưng lại không đề phòng người tiến vào, chỉ trong chốc lát đã nghe được một tràng bước chân phía sau, vừa xoay người nhìn ra thì suýt nữa tròng mắt rớt xuống -- -- Thái Tử điện hạ mới báo đã tỉnh lại, lúc này đang ngồi trên ghế thái sư được người nâng vào!
Còn Chương Hàm đang thất thần ngồi ngây ngốc, mãi đến khi phát hiện trước mặt có người, lúc này mới thấy Trần Thiện Chiêu. Sau khi Trần Kiểu cất tiếng khóc chào đời, Trần Thiện Chiêu chỉ nhìn bé một lần ở Thanh Ninh cung, kế tiếp chưa từng trở về Đông Cung, Chương Hàm cũng là lần đầu tiên gặp mặt phu quân sau khi sinh. Nàng vừa phục hồi tinh thần tính mở miệng đặt câu hỏi thì nghe Trần Thiện Chiêu trầm giọng phân phó: “Ta có lời muốn nói với Thái Tử phi, các ngươi đều đi ra ngoài!”
Hai nội thị nâng Trần Thiện Chiêu vào nhà đã sớm lui xuống, Kim cô cô và Thu Vận tất nhiên không dám làm trái, cuống quít khoanh tay rời phòng. Lúc này Trần Thiện Chiêu mới giải thích: “Ta biết nàng không yên tâm, nhưng mọi người đều canh giữ ở Thanh Ninh cung, ta phải trở về.”
Vừa rồi đã đoán được điểm này, Chương Hàm chỉ cắn cắn môi rồi gật đầu: “Hãy mang theo mấy lát nhân sâm trong thắt lưng để giữ sức. Chàng cần nhớ rõ, nếu chàng có mệnh hệ gì, thiếp và nhi tử nữ nhi cho dù có bản lĩnh cao ngất trời cũng mất đi chỗ dựa!”
“Ta biết, nàng yên tâm.” Trần Thiện Chiêu lời ít ý nhiều phun ra mấy chữ, suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: “Khai Bình báo nguy, phụ hoàng sốt ruột lo lắng cho Bắc Bình và Bắc Bình Hành Đô ty. Hơn nữa, nếu Lỗ Khấu thật sự có nhiều binh mã như vậy, tính luôn thời gian trì hoãn vì phải mang tin cả đi lẫn về, sợ là hiện giờ cho dù thương nghị xong phái lộ binh mã nào đi cứu viện thì cũng không còn kịp. Chỉ đành chờ xem thành trì của Khai Bình có kiên cố giống trong lời đồn hay không, nhạc phụ dụng binh có vững chắc như bàn thạch hay không?”
Sắc mặt Chương Hàm lập tức tái nhợt, chống tay xuống giường đỡ lấy thân hình lung lay sắp đổ. Nàng cắn chặt môi đến mức gần như bật máu, giọng nói khàn khàn nghẹn ngào: “Nghe nói đã thương nghị vài ngày, đến nay vẫn chưa có kết quả?”
“Vấn đề nên đưa ra thương nghị chỉ là điều ai đi trấn thủ biên giới Bắc Bình. So sánh với việc nước xa không cứu được lửa gần, hiện giờ đây là vấn đề thiết thực nhất, đám người Chu Phùng Xuân đã sẵn sàng, thế nhưng hiện giờ vẫn chưa quyết đoán. Hơn nữa...” Trần Thiện Chiêu hơi chựng lại, ấn ấn giữa mày, vừa đau xót vừa mệt mỏi nói tiếp: “Quần thần đều đồng ý hiện giờ binh mã ở Tây Bắc và Bắc Bình không đủ, chi bằng lập tức bỏ rơi Khai Bình vệ Toàn Ninh vệ và Đại Ninh, bãi bỏ Bắc Bình Hành Đô ty. Còn phần Tây Bắc... bãi bỏ Đông Thắng vệ Vân Xuyên vệ và Phong Châu, củng cố thành Đại Đồng!”
Nghe kết quả bất ngờ này, Chương Hàm nhướng mày rồi mỉa mai: “Thái Thượng Hoàng chịu biết bao cực khổ mới giành được thiên hạ, nhiều năm qua dùng biết bao binh mã thuế ruộng mới xây lên được thành trì thủ vệ, thế mà bọn họ thản nhiên nói bỏ là phải bỏ?”
Những lời này truyền ra bên ngoài có thể gợi lên một trận chỉ trích lớn từ đại thần văn võ, nhưng Trần Thiện Chiêu biết tính tình Chương Hàm, chỉ cười khổ đáp: “Nếu nàng hỏi bọn họ câu này, bọn họ sẽ biện luận hùng hồn đầy lý lẽ còn hơn nàng nhiều. Nào là không có binh mã, không có tiền lương, nào là những địa phương kia không thể tự cấp tự túc, chi bằng phế đi những thành vệ đó cho đỡ tốn công tốn sức!”
Suy yếu sau khi sinh sản lại còn bị một đống tin tức kiểu vậy đả kích, niềm phấn khởi vui mừng được quý nữ đã sớm bị hòa tan. Trầm mặc thật lâu, Chương Hàm mới ngước lên hỏi: “Chàng bình lui mọi người cố ý đơn độc thương nghị với thiếp, chắc không chỉ có một ít tin tức xấu như vậy chứ nhỉ?”
“Xác thật không thể giấu nàng chuyện gì...” Trần Thiện Chiêu đột nhiên nhắm mắt lại, một hồi lâu mới lên tiếng: “Thật ra, hiện giờ tình hình phía Bắc tuy căng thẳng, nhưng cũng không phải không có cách giải quyết. Nàng biết đấy, đối phó với đám Thát Lỗ cần nhất là những người có kinh nghiệm dưới trướng phụ hoàng. Trong số đó, ngoại trừ mấy viên đại tướng, bất luận là thanh danh uy vọng hay bản lĩnh thì Tứ đệ thật sự là lựa chọn tốt nhất!”
“Chàng nghĩ đến...” Nhìn Trần Thiện Chiêu khẽ gật đầu mà không nói rõ, Chương Hàm tức khắc minh bạch.
Hãy vào ủng hộ nhà bacom2 ở wattpad. Sau ba ngày tang lễ, theo lý thì không cần ngày ngày canh giữ ở Thanh Ninh cung, nhưng các Hoàng tử của Trần Vĩnh lại không thể về phủ giống như chư vương và các công chúa, trái lại phụng theo ý chỉ của phụ hoàng phải cùng Vương phi thay phiên canh gác linh đài ở Thanh Ninh cung hai mươi bảy ngày. Trần Thiện Chiêu ngất xỉu được đưa về Đông Cung nhưng không bao lâu lại chạy đến ngay, nhờ vậy có thể dẹp yên được những lời bàn tán bắt đầu nổi lên trong nhóm tông thất. Đến khi trời tối mịt, Trần Thiện Chiêu bèn bảo ba đệ đệ: “Ba vị Vương phi đã ở trong Thanh Ninh cung suốt bốn ngày, nơi này ở lại buổi tối không tiện. Đông Cung cách Thanh Ninh cung không xa, hãy kêu các Vương phi đến đó nghỉ ngơi một chút, cũng nhân tiện bồi Thái Tử phi.”
Bất luận là Lục thị hay Ngụy thị, thậm chí Vương Lăng sức khỏe dồi dào, sau mấy ngày liên tục túc trực bên linh cữu đều bắt đầu không chịu nổi. Vì thế Trần Thiện Chiêu vừa đề nghị là ba huynh đệ do dự một chút rồi đồng loạt đáp ứng. Lục thị Ngụy thị và Vương Lăng sau khi sách phong Vương phi đều được miễn triều kiến Thái Tử phi. Trước đây tuy nhân tiện tiến cung diện kiến Hoàng hậu cũng có tới Đông Cung, nhưng lần nào cũng chỉ ghé cho có lệ một lát là đi ngay, Vương Lăng cũng thế. Lúc này cả ba tới Đông Cung, trước tiên gặp Chương Hàm ngồi nói chuyện một chút, bên ngoài truyền lời nói phòng ở đều đã thu xếp xong, Lục thị và Ngụy thị đều lấy lý do không quấy rầy Chương Hàm an dưỡng đứng dậy cáo lui. Sau đó Vương Lăng cũng đứng dậy muốn đi, thấy Chương Hàm nháy mắt ra hiệu cho mình, cô nàng sửng sốt, hơi chần chờ một chút rồi ngồi lại.
“Đan ma ma, nhờ ma ma ra ngoài canh chừng, cửa sổ cũng phái người nhìn.”
Đan ma ma đáp vâng rồi rời phòng, Chương Hàm nhìn Vương Lăng hỏi: “Tứ đệ muội có biết về chuyện Khai Bình?”
Tác giả :
Phủ Thiên