Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên
Chương 315
Trần Thiện Gia vừa dứt lời, đầu ngõ đột nhiên có người phi nhanh tới trước xe ngựa thì kiềm cương, xuống ngựa quỳ một gối dưới đất bẩm báo: “Liêu Vương điện hạ, có động tĩnh rồi ạ!”
“Bao nhiêu người?”
“Hồi bẩm điện hạ, đại khái khoảng hơn hai mươi, tất cả đều mặc thường phục, từ khắp các hướng lén lút tiến đến!”
“Hừ, xem ra người chúng ta chờ đã tới! Nếu bọn chúng dám mặc y giáp lại đây thì đành thôi, nếu không dám, vậy đừng trách ta không nể mặt!”
Trần Thiện Gia nhướng mày kiếm, lập tức nhảy ra từ trong xe ngựa. Thấy những tên quan văn kia vẫn còn ngây ngốc đứng chết trân không biết nên làm thế nào cho phải, anh chàng cũng không thèm để ý, chỉ xoay xoay cổ tay răng rắc trầm giọng phân phó: “Truyền lệnh xuống, thả người tiến vào! Ta thật muốn xem là ai to gan lớn mật như vậy!”
Hai mươi mấy gã kia tuy mặc thường phục nhìn không giống nhau, nhưng nếu người có tâm cẩn thận quan sát dáng vẻ yểm trợ cho nhau của bọn chúng, tự nhiên có thể cảm nhận thói quen ăn sâu trong quân đội. Vào thời điểm này đúng lúc người qua đường thưa thớt, hơn nữa vùng phụ cận vốn chỉ có một ít dinh thự của quan viên, người đi lại không nhiều, hành tung của bon chúng không gây chú ý.
Khi bọn chúng rốt cuộc đi tới vùng lân cận của mục tiêu, tên cầm đầu phân chia người khắp nơi theo dõi canh chừng, chính mình mang theo ba bốn tên đắc lực nhất yểm hộ lẫn nhau dần dần tiếp cận tòa nhà. Đột nhiên nghe tiếng còi sắc nhọn vang lên, một đám đều giật nảy mình, còn chưa kịp có bất luận phản ứng gì, đầu ngõ đã truyền đến vài tiếng kêu rên. Theo sát, một đoàn thân binh đồng phục tươi sáng bao vây chặt chẽ con ngõ.
“Giống vật giấu đầu lòi đuôi, lăn tới cho ta xem là thần thánh phương nào?”
Tiếng hô gọn gàng dứt khoát làm gã cầm đầu đột nhiên biến sắc, đặc biệt khi thấy một thanh niên cao to đôi vai bao la hùng vĩ xuất hiện ngay trong mục tiêu của mình, con tim gã trĩu nặng. Đầu ngõ tuy nhìn như chỉ có ba năm cá nhân, nhưng Liêu Vương Trần Thiện Gia đã xuất hiện ở nơi này, những thân binh của anh ta chắc chắc đã mai phục bên ngoài. Trừ khi cả đám đều bình yên thoát ra, bằng không lỡ có bất cứ người nào bị bắt lại, truy tra xuống dưới sẽ là phiền toái động trời! Huống chi, tướng mạo cả bọn đều lộ rõ rành rành, Trần Thiện Gia từ nhỏ lăn lộn trong quân, nhận được mặt cả bọn là điều chắc chắn!
Vì thế, sau khi do dự một chút, tên thủ lĩnh đành phải căng da đầu vẹt đám người tiến ra, chậm rãi đi đến cách Trần Thiện Gia vài chục bước thì ngừng lại, hành lễ xong bèn lên tiếng: “Không biết Liêu Vương điện hạ đang có ý gì?”
“Ta có ý gì? Câu này chắc hẳn phải hỏi các ngươi. Hai mươi mấy tên cải trang thành bình dân lén lút tới đây là có ý gì?” Trần Thiện Gia thấy ánh mắt đối phương lập loè, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nghiêm khắc quát: “Hạ Bao Tử, người khác có thể không nhận ra ngươi nhưng dưới mắt bổn vương không giấu được một hạt cát! Là ai sai ngươi tới?”
Thấy Trần Thiện Gia quả nhiên nhận ra chính mình, hơn nữa trực tiếp đâm thủng điểm chết người kia, gã Hạ Lai Thuận có biệt hiệu là Hạ Bao Tử tức khắc tâm loạn như ma. Biết Trần Thiện Gia đến nơi này chắc chắn cũng có động cơ không thuần, nhưng người ta đã giăng bẫy sẵn sàng chờ gã tự chui đầu vào, cho dù sự tình náo động đến ngự tiền, tiền đồ của cả đám nhất định tiêu tùng! Vì thế, sau khi trái lo phải nghĩ một hồi, gã đành thót tim chối: “Sao điện hạ lại nói như vậy? Ti chức chỉ dẫn các huynh đệ đi giải trí...”
“Nơi này không phải Phú Nhạc viện cũng chẳng phải Diên Khang phường, giải trí con khỉ khô gì? Huống chi, đi giải trí mặc thường phục cũng có lý, nhưng cần phải giấu vũ khí trong người hay sao?” Giọng Trần Thiện Gia càng lúc càng lạnh lẽo, tách khỏi Triệu Phá Quân bước tới trước mặt Hạ Lai Thuận, lạnh lùng nói: “Bổn vương vẫn giữ câu hỏi kia -- -- Ai sai ngươi tới?”
“Điện hạ... Ngài không nên ép người quá đáng.” Thời tiết vốn đã nóng, hơn nữa Trần Thiện Gia từng bước áp sát, Hạ Lai Thuận toát mồ hôi đầy đầu. Nếu người khác bức bách như thế, gã sẽ phản kháng bằng bất cứ giá nào, nhưng Trần Thiện Gia chẳng những là Hoàng tử đã phong Liêu Vương, hơn nữa bản thân cũng là cao thủ một trong một vạn! Thấy Trần Thiện Gia không hề lo lắng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào mình, gã không khỏi lui ra sau một bước rồi khẽ cắn môi nói trắng ra: “Điện hạ, nếu sự tình náo động, nguyên do ngài đích thân đến đây cũng giấu không được, đến lúc đó mọi người đều không có lợi...”
“Mọi người? Ai thèm gộp chung với các ngươi?” Trần Thiện Gia đột nhiên giơ chân đá vào một đống sỏi trước người, những viên sỏi vụn tung lên rồi ào xuống như mưa hoa từ trời, táp vào đám người đứng phía sau Hạ Lai Thuận khiến bọn chúng tránh không kịp. Sự việc nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mấy bóng người cao lớn ở đầu ngõ bỗng nhiên vọt lại đây, chỉ vài ba chiêu đã dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai bắt lấy toàn bộ đối thủ ấn quỳ dưới đất. Lúc này, Trần Thiện Gia mới vung bàn tay to túm chặt cổ áo Hạ Lai Thuận.
“Nguyên nhân bổn vương có mặt ở nơi này rất đơn giản -- -- Nhìn thấy Thái Tử đại ca nhàn rỗi không có chuyện gì làm, cho nên kêu bọn họ liên danh ký tên thượng tấu, đề nghị Đại ca lãnh đạo những tông thất và học giả am hiểu tiếp tục biên soạn bộ Thịnh Thế Đại Điển trước đây đang làm dở thì bị gián đoạn! Nhưng còn đám người các ngươi lén la lén lút, bốn chữ "bụng dạ khó lường" đừng hòng trốn thoát!”
Sao có thể?! Hạ Lai Thuận chỉ cảm thấy đầu óc dường như muốn nổ tung, vẻ mặt không thể tin tưởng. Tuy nhiên, ngay lập tức gã ý thức được, Trần Thiện Gia đã tìm xong một lý do chính đáng, còn đám người của gã rơi vào tình cảnh nguy hiểm nhất. Nếu thật sự bị Trần Thiện Gia tố cáo lên trên, mặc kệ có nhận xét như thế nào về Thái Tử và vị Liêu Vương này, lửa giận của Hoàng đế sẽ rơi xuống đầu mình trước tiên!
“Ti chức... Điện hạ thứ tội, ti chức chỉ nghe phong phanh từ chỗ Chu đại nhân, nói là Triệu Chỉ huy sẽ lén lút liên lạc với các quan văn mưu đồ gây rối, cho nên...”
Lời còn chưa phân trần xong, gã chỉ cảm thấy bàn tay đang gắt gao túm chặt cổ áo mình đột nhiên buông ra, cả người mất thăng bằng té bổ chửng trên mặt đất. Gã không rảnh lo khuỷu tay và phía sau người bị cọ xát vào đá sỏi đau nhức, đang tính nhổm dậy biện giải tiếp thì thấy trước mắt có một bóng đen đè xuống, lại bị Trần Thiện Gia một chân đá bay ra ngoài.
“Triệu Phá Quân, đi lấy giấy mực, đóng dấu tay tất cả những tên này cho ta!”
Mặc dù thời gian Triệu Phá Quân chân chính đi theo Trần Thiện Gia không lâu, nhưng ngay lúc này anh ta nhịn không được cảm thấy cách hành xử của vị Liêu Vương ngay thẳng dũng cảm vô cùng thích hợp với khẩu vị của mình. Triệu Phá Quân theo lệnh đi làm, chốc lát cầm ra mực đóng dấu và một quyển giấy Tuyên Thành từ trong nhà, nhanh chóng lấy dấu tay Hạ Lai Thuận và đồng bọn. Đang định nộp cho Trần Thiện Gia, anh chàng lại thấy vị Vương gia tức giận bĩu môi: “Còn đám chó má đang bị giữ bên ngoài, cũng lấy dấu tay từng đứa!”
Triệu Phá Quân lập tức đi làm, một hồi lâu mới cầm xấp giấy trở về bẩm báo. Trần Thiện Gia nhìn Hạ Lai Thuận mặt xám như tro tàn, lạnh lùng nói: “Nể tình ngươi lúc trước cũng lập được nhiều chiến công, hiện giờ bị người biến thành mũi thương để lợi dụng, hôm nay coi như cho ngươi chút giáo huấn! Nếu có lần sau, chính ngươi cũng hiểu sẽ nhận kết cục gì! Nếu ngươi dám miệng lưỡi lừa bịp ta, vậy ngươi cứ rửa sạch cổ mà chờ!”
Hạ Lai Thuận vốn không cảm thấy bị cưỡng chế lấy dấu tay tệ đến mức nào, tuy nhiên, Trần Thiện Gia không phải chỉ lưu lại một mình dấu tay của hắn mà là lấy hết dấu tay của hai mươi người, đặt chung trên một tờ giấy thì ý nghĩa khác nhau rất lớn. Ở phía trên người ta chỉ cần bịa đặt bài hịch mưu phản linh tinh gì đó, cả đám chẳng những chết không có chỗ chôn, hơn nữa người nhà cũng sống không nổi!
Đe dọa xong, Trần Thiện Gia xoay người đi ngay không thèm quay đầu lại. Vào tòa nhà đã có một đám quan văn thật nghiêm chỉnh đứng chờ, vừa thấy Liêu Vương điện hạ tiến tới lập tức có quan văn phẩm trật cao nhất hai tay dâng lên một phần sổ con. Trần Thiện Gia tiếp nhận quét mắt nhìn thoáng qua, thấy phía dưới có một đống chữ ký, sau đó lấy ra hai tờ giấy lúc nãy nhét trong ngực áo đưa cho Triệu Phá Quân đứng hầu bên cạnh, bĩu môi ra lệnh.
“Đốt đi.”
Nhìn hai tờ danh sách dần dần hóa thành tro trong chậu than, sắc mặt bọn quan viên già trẻ lớn bé biến ảo không chừng. Một phen đụng độ bên ngoài bọn họ đều nghe vào tai, đương nhiên biết suýt nữa gặp phải vấn đề gì, cho nên gã râu chuột làm kẻ triệu tập bị mọi người hận thấu xương. Nhìn những gương mặt oán giận hoảng sợ hối hận đan xen, Trần Thiện Gia cười khẩy một tiếng.
“Nếu muốn làm quan tốt thì trước tiên hãy làm người tốt! Chỉ biết chơi ba cái trò xiếc thấp hèn thì đâu thể nào biến thành châu báu! Giống như chuyện hôm nay, các ngươi cho rằng "Thần không biết quỷ không hay" nhưng thật ra đều bị đặt dưới mí mắt người khác! Chỉ nghĩ đến việc kết giao nhân mạch để được một bước lên mây mà không biết bỏ công sức làm đến nơi đến chốn, các ngươi quả thực uổng phí đọc nhiều sách thánh hiền! Tên của các ngươi đều có trên sổ con thượng tấu này, lần sau nếu lại chơi trò quanh co, đừng tưởng rằng vẫn sẽ may mắn như hôm nay!”
Mắng xong, Trần Thiện Gia phất tay áo bỏ đi, nghe phía sau truyền đến tiếng chửi gã râu chuột ầm ĩ và tiếng đánh nhau, bước chân cũng chưa chựng lại chút nào. Khi ra ngoài ngõ nhỏ, thấy đám người Hạ Lai Thuận vẫn bị thân binh giam giữ đàng kia, Trần Thiện Gia đưa tay ra hiệu, nhìn thân binh buông tha bọn chúng rồi lui về phía sau ra khỏi ngõ nhỏ, anh chàng được Triệu Phá Quân hộ tống lên xe ngựa. Xe ngựa đi ngang qua đám người Hạ Lai Thuận, Trần Thiện Gia đột nhiên vén mành lạnh giọng cảnh cáo: “Sau này nếu lại rơi vào tay bổn vương, sẽ không hề may mắn vậy đâu!”
Xe ngựa dần dần rời đường Hoa Thị, Trần Thiện Gia rất ít khi ngồi xe ngựa có chút không thoải mái vặn người bẻ lưng, tiện đà nhìn Triệu Phá Quân nói: “Ngươi thật đủ xui xẻo, mới trở lại kinh thành đã bị người theo dõi! Thôi đừng ở bên ngoài nữa, trước khi ngươi nhận được nhâm mệnh thì hãy dọn đến vương phủ của ta ở tạm. Vương phủ nhiều phòng trống không ai ở cũng phí, vừa lúc ta còn có người luyện võ chung!”
Đối mặt với ý tốt thẳng thắng như vậy, Triệu Phá Quân thầm cười khổ, cúi đầu thật sâu: “Ti chức xin nhận, đa tạ điện hạ.”
“Cảm tạ cái gì?” Trần Thiện Gia xua xua tay, chau mày nói: “Ta đúng là không quen nhìn những bọc mủ kia! Lúc xưa trên chiến trường đều dám cược cả tánh mạng xông ra chém giết, hiện giờ thiên hạ thái bình thì làm ra loại hành vi hèn hạ như vậy! Thật là càng lăn lộn thì càng đi tụt lùi, nếu không phải ta đáp ứng với Đại tẩu, đâu chỉ đá một cú như vừa rồi, thật tức chết ta!”
Trần Thiện Gia vừa vào cung lập tức đi tới Khôn Ninh Cung, thấy Hoàng hậu Phó thị và Chương Hàm đều ở đây, anh chàng hành lễ xong nói thẳng: “Mẫu hậu, Đại tẩu, chuyện này nhi thần lo liệu sạch sẽ! Người sai khiến hẳn là Chu Phùng Xuân không thể nghi ngờ, dưới trướng phụ hoàng tuy có vài người họ Chu, nhưng đúng quy cách được xưng là Chu đại nhân thì chỉ có một mình ông ta!”
“Bao nhiêu người?”
“Hồi bẩm điện hạ, đại khái khoảng hơn hai mươi, tất cả đều mặc thường phục, từ khắp các hướng lén lút tiến đến!”
“Hừ, xem ra người chúng ta chờ đã tới! Nếu bọn chúng dám mặc y giáp lại đây thì đành thôi, nếu không dám, vậy đừng trách ta không nể mặt!”
Trần Thiện Gia nhướng mày kiếm, lập tức nhảy ra từ trong xe ngựa. Thấy những tên quan văn kia vẫn còn ngây ngốc đứng chết trân không biết nên làm thế nào cho phải, anh chàng cũng không thèm để ý, chỉ xoay xoay cổ tay răng rắc trầm giọng phân phó: “Truyền lệnh xuống, thả người tiến vào! Ta thật muốn xem là ai to gan lớn mật như vậy!”
Hai mươi mấy gã kia tuy mặc thường phục nhìn không giống nhau, nhưng nếu người có tâm cẩn thận quan sát dáng vẻ yểm trợ cho nhau của bọn chúng, tự nhiên có thể cảm nhận thói quen ăn sâu trong quân đội. Vào thời điểm này đúng lúc người qua đường thưa thớt, hơn nữa vùng phụ cận vốn chỉ có một ít dinh thự của quan viên, người đi lại không nhiều, hành tung của bon chúng không gây chú ý.
Khi bọn chúng rốt cuộc đi tới vùng lân cận của mục tiêu, tên cầm đầu phân chia người khắp nơi theo dõi canh chừng, chính mình mang theo ba bốn tên đắc lực nhất yểm hộ lẫn nhau dần dần tiếp cận tòa nhà. Đột nhiên nghe tiếng còi sắc nhọn vang lên, một đám đều giật nảy mình, còn chưa kịp có bất luận phản ứng gì, đầu ngõ đã truyền đến vài tiếng kêu rên. Theo sát, một đoàn thân binh đồng phục tươi sáng bao vây chặt chẽ con ngõ.
“Giống vật giấu đầu lòi đuôi, lăn tới cho ta xem là thần thánh phương nào?”
Tiếng hô gọn gàng dứt khoát làm gã cầm đầu đột nhiên biến sắc, đặc biệt khi thấy một thanh niên cao to đôi vai bao la hùng vĩ xuất hiện ngay trong mục tiêu của mình, con tim gã trĩu nặng. Đầu ngõ tuy nhìn như chỉ có ba năm cá nhân, nhưng Liêu Vương Trần Thiện Gia đã xuất hiện ở nơi này, những thân binh của anh ta chắc chắc đã mai phục bên ngoài. Trừ khi cả đám đều bình yên thoát ra, bằng không lỡ có bất cứ người nào bị bắt lại, truy tra xuống dưới sẽ là phiền toái động trời! Huống chi, tướng mạo cả bọn đều lộ rõ rành rành, Trần Thiện Gia từ nhỏ lăn lộn trong quân, nhận được mặt cả bọn là điều chắc chắn!
Vì thế, sau khi do dự một chút, tên thủ lĩnh đành phải căng da đầu vẹt đám người tiến ra, chậm rãi đi đến cách Trần Thiện Gia vài chục bước thì ngừng lại, hành lễ xong bèn lên tiếng: “Không biết Liêu Vương điện hạ đang có ý gì?”
“Ta có ý gì? Câu này chắc hẳn phải hỏi các ngươi. Hai mươi mấy tên cải trang thành bình dân lén lút tới đây là có ý gì?” Trần Thiện Gia thấy ánh mắt đối phương lập loè, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nghiêm khắc quát: “Hạ Bao Tử, người khác có thể không nhận ra ngươi nhưng dưới mắt bổn vương không giấu được một hạt cát! Là ai sai ngươi tới?”
Thấy Trần Thiện Gia quả nhiên nhận ra chính mình, hơn nữa trực tiếp đâm thủng điểm chết người kia, gã Hạ Lai Thuận có biệt hiệu là Hạ Bao Tử tức khắc tâm loạn như ma. Biết Trần Thiện Gia đến nơi này chắc chắn cũng có động cơ không thuần, nhưng người ta đã giăng bẫy sẵn sàng chờ gã tự chui đầu vào, cho dù sự tình náo động đến ngự tiền, tiền đồ của cả đám nhất định tiêu tùng! Vì thế, sau khi trái lo phải nghĩ một hồi, gã đành thót tim chối: “Sao điện hạ lại nói như vậy? Ti chức chỉ dẫn các huynh đệ đi giải trí...”
“Nơi này không phải Phú Nhạc viện cũng chẳng phải Diên Khang phường, giải trí con khỉ khô gì? Huống chi, đi giải trí mặc thường phục cũng có lý, nhưng cần phải giấu vũ khí trong người hay sao?” Giọng Trần Thiện Gia càng lúc càng lạnh lẽo, tách khỏi Triệu Phá Quân bước tới trước mặt Hạ Lai Thuận, lạnh lùng nói: “Bổn vương vẫn giữ câu hỏi kia -- -- Ai sai ngươi tới?”
“Điện hạ... Ngài không nên ép người quá đáng.” Thời tiết vốn đã nóng, hơn nữa Trần Thiện Gia từng bước áp sát, Hạ Lai Thuận toát mồ hôi đầy đầu. Nếu người khác bức bách như thế, gã sẽ phản kháng bằng bất cứ giá nào, nhưng Trần Thiện Gia chẳng những là Hoàng tử đã phong Liêu Vương, hơn nữa bản thân cũng là cao thủ một trong một vạn! Thấy Trần Thiện Gia không hề lo lắng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào mình, gã không khỏi lui ra sau một bước rồi khẽ cắn môi nói trắng ra: “Điện hạ, nếu sự tình náo động, nguyên do ngài đích thân đến đây cũng giấu không được, đến lúc đó mọi người đều không có lợi...”
“Mọi người? Ai thèm gộp chung với các ngươi?” Trần Thiện Gia đột nhiên giơ chân đá vào một đống sỏi trước người, những viên sỏi vụn tung lên rồi ào xuống như mưa hoa từ trời, táp vào đám người đứng phía sau Hạ Lai Thuận khiến bọn chúng tránh không kịp. Sự việc nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mấy bóng người cao lớn ở đầu ngõ bỗng nhiên vọt lại đây, chỉ vài ba chiêu đã dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai bắt lấy toàn bộ đối thủ ấn quỳ dưới đất. Lúc này, Trần Thiện Gia mới vung bàn tay to túm chặt cổ áo Hạ Lai Thuận.
“Nguyên nhân bổn vương có mặt ở nơi này rất đơn giản -- -- Nhìn thấy Thái Tử đại ca nhàn rỗi không có chuyện gì làm, cho nên kêu bọn họ liên danh ký tên thượng tấu, đề nghị Đại ca lãnh đạo những tông thất và học giả am hiểu tiếp tục biên soạn bộ Thịnh Thế Đại Điển trước đây đang làm dở thì bị gián đoạn! Nhưng còn đám người các ngươi lén la lén lút, bốn chữ "bụng dạ khó lường" đừng hòng trốn thoát!”
Sao có thể?! Hạ Lai Thuận chỉ cảm thấy đầu óc dường như muốn nổ tung, vẻ mặt không thể tin tưởng. Tuy nhiên, ngay lập tức gã ý thức được, Trần Thiện Gia đã tìm xong một lý do chính đáng, còn đám người của gã rơi vào tình cảnh nguy hiểm nhất. Nếu thật sự bị Trần Thiện Gia tố cáo lên trên, mặc kệ có nhận xét như thế nào về Thái Tử và vị Liêu Vương này, lửa giận của Hoàng đế sẽ rơi xuống đầu mình trước tiên!
“Ti chức... Điện hạ thứ tội, ti chức chỉ nghe phong phanh từ chỗ Chu đại nhân, nói là Triệu Chỉ huy sẽ lén lút liên lạc với các quan văn mưu đồ gây rối, cho nên...”
Lời còn chưa phân trần xong, gã chỉ cảm thấy bàn tay đang gắt gao túm chặt cổ áo mình đột nhiên buông ra, cả người mất thăng bằng té bổ chửng trên mặt đất. Gã không rảnh lo khuỷu tay và phía sau người bị cọ xát vào đá sỏi đau nhức, đang tính nhổm dậy biện giải tiếp thì thấy trước mắt có một bóng đen đè xuống, lại bị Trần Thiện Gia một chân đá bay ra ngoài.
“Triệu Phá Quân, đi lấy giấy mực, đóng dấu tay tất cả những tên này cho ta!”
Mặc dù thời gian Triệu Phá Quân chân chính đi theo Trần Thiện Gia không lâu, nhưng ngay lúc này anh ta nhịn không được cảm thấy cách hành xử của vị Liêu Vương ngay thẳng dũng cảm vô cùng thích hợp với khẩu vị của mình. Triệu Phá Quân theo lệnh đi làm, chốc lát cầm ra mực đóng dấu và một quyển giấy Tuyên Thành từ trong nhà, nhanh chóng lấy dấu tay Hạ Lai Thuận và đồng bọn. Đang định nộp cho Trần Thiện Gia, anh chàng lại thấy vị Vương gia tức giận bĩu môi: “Còn đám chó má đang bị giữ bên ngoài, cũng lấy dấu tay từng đứa!”
Triệu Phá Quân lập tức đi làm, một hồi lâu mới cầm xấp giấy trở về bẩm báo. Trần Thiện Gia nhìn Hạ Lai Thuận mặt xám như tro tàn, lạnh lùng nói: “Nể tình ngươi lúc trước cũng lập được nhiều chiến công, hiện giờ bị người biến thành mũi thương để lợi dụng, hôm nay coi như cho ngươi chút giáo huấn! Nếu có lần sau, chính ngươi cũng hiểu sẽ nhận kết cục gì! Nếu ngươi dám miệng lưỡi lừa bịp ta, vậy ngươi cứ rửa sạch cổ mà chờ!”
Hạ Lai Thuận vốn không cảm thấy bị cưỡng chế lấy dấu tay tệ đến mức nào, tuy nhiên, Trần Thiện Gia không phải chỉ lưu lại một mình dấu tay của hắn mà là lấy hết dấu tay của hai mươi người, đặt chung trên một tờ giấy thì ý nghĩa khác nhau rất lớn. Ở phía trên người ta chỉ cần bịa đặt bài hịch mưu phản linh tinh gì đó, cả đám chẳng những chết không có chỗ chôn, hơn nữa người nhà cũng sống không nổi!
Đe dọa xong, Trần Thiện Gia xoay người đi ngay không thèm quay đầu lại. Vào tòa nhà đã có một đám quan văn thật nghiêm chỉnh đứng chờ, vừa thấy Liêu Vương điện hạ tiến tới lập tức có quan văn phẩm trật cao nhất hai tay dâng lên một phần sổ con. Trần Thiện Gia tiếp nhận quét mắt nhìn thoáng qua, thấy phía dưới có một đống chữ ký, sau đó lấy ra hai tờ giấy lúc nãy nhét trong ngực áo đưa cho Triệu Phá Quân đứng hầu bên cạnh, bĩu môi ra lệnh.
“Đốt đi.”
Nhìn hai tờ danh sách dần dần hóa thành tro trong chậu than, sắc mặt bọn quan viên già trẻ lớn bé biến ảo không chừng. Một phen đụng độ bên ngoài bọn họ đều nghe vào tai, đương nhiên biết suýt nữa gặp phải vấn đề gì, cho nên gã râu chuột làm kẻ triệu tập bị mọi người hận thấu xương. Nhìn những gương mặt oán giận hoảng sợ hối hận đan xen, Trần Thiện Gia cười khẩy một tiếng.
“Nếu muốn làm quan tốt thì trước tiên hãy làm người tốt! Chỉ biết chơi ba cái trò xiếc thấp hèn thì đâu thể nào biến thành châu báu! Giống như chuyện hôm nay, các ngươi cho rằng "Thần không biết quỷ không hay" nhưng thật ra đều bị đặt dưới mí mắt người khác! Chỉ nghĩ đến việc kết giao nhân mạch để được một bước lên mây mà không biết bỏ công sức làm đến nơi đến chốn, các ngươi quả thực uổng phí đọc nhiều sách thánh hiền! Tên của các ngươi đều có trên sổ con thượng tấu này, lần sau nếu lại chơi trò quanh co, đừng tưởng rằng vẫn sẽ may mắn như hôm nay!”
Mắng xong, Trần Thiện Gia phất tay áo bỏ đi, nghe phía sau truyền đến tiếng chửi gã râu chuột ầm ĩ và tiếng đánh nhau, bước chân cũng chưa chựng lại chút nào. Khi ra ngoài ngõ nhỏ, thấy đám người Hạ Lai Thuận vẫn bị thân binh giam giữ đàng kia, Trần Thiện Gia đưa tay ra hiệu, nhìn thân binh buông tha bọn chúng rồi lui về phía sau ra khỏi ngõ nhỏ, anh chàng được Triệu Phá Quân hộ tống lên xe ngựa. Xe ngựa đi ngang qua đám người Hạ Lai Thuận, Trần Thiện Gia đột nhiên vén mành lạnh giọng cảnh cáo: “Sau này nếu lại rơi vào tay bổn vương, sẽ không hề may mắn vậy đâu!”
Xe ngựa dần dần rời đường Hoa Thị, Trần Thiện Gia rất ít khi ngồi xe ngựa có chút không thoải mái vặn người bẻ lưng, tiện đà nhìn Triệu Phá Quân nói: “Ngươi thật đủ xui xẻo, mới trở lại kinh thành đã bị người theo dõi! Thôi đừng ở bên ngoài nữa, trước khi ngươi nhận được nhâm mệnh thì hãy dọn đến vương phủ của ta ở tạm. Vương phủ nhiều phòng trống không ai ở cũng phí, vừa lúc ta còn có người luyện võ chung!”
Đối mặt với ý tốt thẳng thắng như vậy, Triệu Phá Quân thầm cười khổ, cúi đầu thật sâu: “Ti chức xin nhận, đa tạ điện hạ.”
“Cảm tạ cái gì?” Trần Thiện Gia xua xua tay, chau mày nói: “Ta đúng là không quen nhìn những bọc mủ kia! Lúc xưa trên chiến trường đều dám cược cả tánh mạng xông ra chém giết, hiện giờ thiên hạ thái bình thì làm ra loại hành vi hèn hạ như vậy! Thật là càng lăn lộn thì càng đi tụt lùi, nếu không phải ta đáp ứng với Đại tẩu, đâu chỉ đá một cú như vừa rồi, thật tức chết ta!”
Trần Thiện Gia vừa vào cung lập tức đi tới Khôn Ninh Cung, thấy Hoàng hậu Phó thị và Chương Hàm đều ở đây, anh chàng hành lễ xong nói thẳng: “Mẫu hậu, Đại tẩu, chuyện này nhi thần lo liệu sạch sẽ! Người sai khiến hẳn là Chu Phùng Xuân không thể nghi ngờ, dưới trướng phụ hoàng tuy có vài người họ Chu, nhưng đúng quy cách được xưng là Chu đại nhân thì chỉ có một mình ông ta!”
Tác giả :
Phủ Thiên