Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên
Chương 311
Phủ Triệu Vương lúc xưa hiện giờ đổi thành phủ Yến Vương, tuy Trần Thiện Duệ chưa từng rầm rộ tu sửa, nhưng ngoại trừ chính đường Bạch Hổ và các hậu đường sảnh ngoài, đại đa số các viện đều sửa lại tên. Riêng Ngô Đồng uyển Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm đã từng trụ qua vẫn giữ nguyên tên, vì kiêng dè cũng tỏ vẻ cung kính nên phái chuyên gia trông coi quét tước sửa sang. Còn nội thư phòng Chính Tâm trai Trần Thiện Chiêu dùng nhiều năm cũng khóa lại không sử dụng, ngoại thư phòng thì Trần Thiện Duệ biến thành kho binh khí, dùng một tòa viện nhỏ phía Tây làm ngoại thư phòng, chính phòng ba gian được anh ta tự mình múa bút đặt tên, gọi là Hàn Giang quán.
Trong sảnh chính của Hàn Giang quán treo bức tranh tự của chính Trần Thiện Duệ, vẽ một ông lão cô độc ngồi trên thuyền thả câu kết hợp với bài thơ Giang Tuyết của Liễu Tông Nguyên. Hiện giờ, Chỉ huy sứ Kim Ngô tả vệ Đỗ Trung đứng trước bức họa, trong miệng lẩm bẩm tự ngâm bốn câu thơ ai cũng tâm đắc.
“Ngàn non cánh chim vắng
Vạn dặm bóng người đâu
Nón áo ông chài khoác
Sông tuyết một mình câu.
Thơ hay lắm, chữ của Yến Vương điện hạ càng đẹp!”
“Ít nói lời vô nghĩa, chuyện lúc nãy ngươi vừa mới đề nghị có ý gì?” Trần Thiện Duệ nhìn Đỗ Trung cười thâm trầm trước mặt mình, chau mày nói: “Thái Tử phi làm người thế nào ta rõ ràng nhất, khi lớn mật thì tất nhiên cả gan không sợ, nhưng lại cực kỳ biết đúng mực. Chương gia hiện giờ dính vào cái danh huân thích, đâu dại gì lặng lẽ mở rộng thực lực? Huống chi, bổn vương đã đáp ứng Vương phi, tuyệt đối không sử dụng những thủ đoạn ti tiện!”
“Yến Vương điện hạ nghĩ vậy sai rồi.” Đỗ Trung lớn mật phản bác lời Trần Thiện Duệ, mỉm cười chỉ ra: “Ti chức đâu phải muốn điện hạ bất nghĩa hãm hại Thái Tử phi, chỉ là sai người cố ý rải rác một ít tin tức. Nếu Triệu Phá Quân kia và những quan quân xuất thân từ Quy Đức phủ thật sự là quân tử hành động ngay thẳng, những quan viên muốn leo lên quyền quý cũng tự xét thấy không được xơ múi gì. Nhưng nếu bọn họ cũng muốn tạo thế lực cho Đông Cung để bò lên trên, dĩ nhiên sẽ ra sức thay Đông Cung mời chào nhân tài, ai không biết Thái Tử điện hạ hiện giờ chỉ có hư danh, dưới cánh không có một ai? Đây là dương mưu chứ không phải âm mưu! Nhưng thật ra ti chức còn vài câu khác không thể không nhắc nhở Yến Vương điện hạ.”
“Thái Tử phi điện hạ đã có một nhi tử, hiện giờ nếu lại thêm một con trai, đây chính là càng củng cố địa vị cho Thái Tử điện hạ! Tuy nghe đồn thai tượng không ổn, nhưng cho dù thật sự mẫu tử khó giữ được, nhi tử đầu tiên vẫn là đích trưởng tử của Thái Tử, đích trưởng tôn của Hoàng Thượng, không thể khinh thường!” Nói xong mấy câu này, thấy sắc mặt Trần Thiện Duệ không tốt, Đỗ Trung rèn sắt khi còn nóng nói tiếp: “Vì sao Hoàng hậu nương nương muốn ban người cho các vị thế tử quận vương khai chi tán diệp? Nếu điện hạ lo lắng cho Vương phi, sau khi hài tử xuất thế thì "lưu tử bỏ mẫu", nuôi dưới danh nghĩa của Vương phi là được! Ti chức nói một câu không xuôi tai, nếu không phải vì Vương phi không con, đâu thể nào náo động ra trò khôi hài lúc trước?”
“Về sau nếu ta lại nghe được ngươi bàn đến loại đề tài này, đừng trách ta trở mặt!” Sắc mặt Trần Thiện Duệ xanh mét, đứng bật dậy nổi giận nói: “Vương phi và ta là phu thê tình thâm, hiện giờ chúng ta đều còn trẻ, không cần phải lo lắng vấn đề con nối dõi sớm như vậy! Định Viễn Hầu là một nhân vật anh hùng vẫn có thể thủ thân vì nguyên phối suốt bao nhiêu năm, nếu ta chỉ vì một nhi tử mà làm ra loại chuyện này, chẳng phải đã khiến Vương phi - lúc trước vì một câu của ta bèn lập tức lưu lại kinh thành chịu khổ - thất vọng, chẳng phải đã khiến Định Viễn Hầu phó thác nữ nhi duy nhất cho ta thất vọng?”
Thấy Trần Thiện Duệ ngoan cố như vậy, Đỗ Trung không khỏi biến sắc, tròng mắt xoay chuyển vội vàng thành khẩn lạy dài tạ tội. Tuy nhiên, y lại không tránh đi đề tài này, ngược lại hướng dẫn từng bước: “Yến Vương điện hạ, nếu vừa rồi ti chức có điều mạo phạm, xin ngài thứ tội, nhưng ý của ti chức không phải chỉ vì vấn đề con nối dõi. Điện hạ có biết, Hoàng trưởng tôn do Thái Tử phi điện hạ sở sinh, hiện giờ không ở trong Đông Cung mà được Hoàng hậu nương nương nuôi dưỡng ở Khôn Ninh Cung?”
Lời này vừa nói ra, quả nhiên y thấy vẻ mặt giận dữ của Trần Thiện Duệ dịu đi một chút, nhíu mày suy tư. Đỗ Trung lập tức tiến lên một bước, trịnh trọng nói: “Tha thứ ti chức hỏi một câu đại nghịch bất đạo, tại sao Thái Tử điện hạ có thể làm chủ Đông Cung? Thứ nhất là do Hoàng hậu nương nương khuyên giải, nhưng trong đó có không ít duyên cớ là vì Hoàng hậu nương nương mang lòng áy náy với đích trưởng tử ; nhưng điểm thứ hai cũng là điểm mấu chốt nhất, đó chính là Thái Tử điện hạ được Thái Thượng Hoàng vô cùng sủng ái tin cậy!"
Đỗ Trung phân tích tiếp: "Hiện giờ, Thái Tử điện hạ và Thái Tử phi điện hạ dứt bỏ đích trưởng tử đưa vào Khôn Ninh Cung, nói dễ nghe là an ủi sự cô đơn của Hoàng hậu nương nương, nói không dễ nghe là muốn theo con đường xưa, muốn để Hoàng Thượng gần gũi với Hoàng trưởng tôn! Nếu thật sự thành công, cho dù sau này Yến Vương điện hạ xuất sắc đến đâu đi nữa thì vẫn chẳng có chút ít cơ hội nào! Nếu Yến Vương điện hạ có thể mau chóng sinh nhi tử, vậy thì cũng dùng lý do giống nhau đưa vào Khôn Ninh Cung làm bạn với Hoàng hậu nương nương. Cho dù không phải đích tử nhưng chỉ cần có thể phân mỏng tình cảm của Hoàng Thượng thì cũng đáng giá! Huống chi, không phải đích tử ngược lại càng tốt cho Vương phi; Thái Tử và Thái Tử phi có thể dễ dàng vứt bỏ tình thương con, nhưng điện hạ và Vương phi sao có thể tàn nhẫn như vậy? Còn nữa...”
Nói thao thao bất tuyệt một tràng, Đỗ Trung hơi ngưng lại, sau đó nói ra câu cuối cùng cũng là một câu quan trọng nhất: “Không phải chỉ một mình ti chức suy nghĩ như vậy, mà không ít các đại nhân trong quân cũng đều thấy rằng, chuyện đi tới nước này chỉ đành phải làm như thế!”
“Không ít các đại nhân trong quân? Có những ai?”
Thấy Trần Thiện Duệ quả nhiên hỏi như vậy, Đỗ Trung tức khắc biết rốt cuộc đã thuyết phục được vị Yến Vương điện hạ động tâm, mỉm cười nói: “Trương Minh, Chu Phùng Xuân, Từ Chí Hoa, ba vị đại nhân đều là phụ tá đắc lực cho Hoàng Thượng trong quân. Hiện giờ các vị ấy tuy chưa từng phong tước nhưng chỉ là vấn đề thời gian. Các vị ấy đều có giao tình đồng chí với điện hạ, dù ngoài mặt không nói rõ nhưng trong tâm đều hướng về điện hạ, đặc biệt là Chu đại nhân. Mục tiêu của các vị ấy quá lớn cho nên bề ngoài không dám qua lại gần gũi với điện hạ. Mà điện hạ bảo vệ được mạng của Đường Thuận khiến không ít quan quân đều cảm thấy điện hạ một lòng hướng về họ. Trong số đó...”
Y lấy ra một tờ giấy từ trong ngực áo, thật cẩn thận mở ra vuốt phẳng đưa đến trước mặt Trần Thiện Duệ. Thấy vị Yến Vương gia nhìn lướt qua một hàng tên họ rồi sắc mặt cực biến, y mỉm cười nói: “Đây là một trăm mười ba người trong quân từ Bách hộ Thiên hộ thẳng đến Chỉ huy sứ liên danh ký tên, nguyện ý cống hiến cho điện hạ! Biết ti chức cũng hướng tâm về phía điện hạ, hơn nữa thuận tiện ra vào vương phủ cho nên ủy thác ti chức mang đến. Điện hạ, đây chỉ là một tờ giấy nhưng nội dung lại nặng trĩu, đều là một mảnh tâm huyết của mọi người!”
Tiếp nhận tờ giấy hơi mỏng, trên đó đa số họ tên đều viết xiêu xiêu vẹo vẹo như gà bới, thậm chí còn có người viết sai nét bút, Trần Thiện Duệ lại cảm thấy trong lòng có ngọn lửa đang thiêu nóng bỏng. Tất cả những sự bực bội không vui vì vô duyên với Đông Cung, thậm chí cả phong hào cũng bị sửa lại, đã được tâm ý của mọi người làm phai nhạt rất nhiều, thay vào đó là một cỗ xúc động khó diễn tả.
“Tốt, tốt! Tờ giấy này ta nhận lấy, ngươi trở về hãy nói với mọi người, ta nhất định sẽ không phụ lòng bọn họ!”
“Vâng, ti chức tuân mệnh!” Đỗ Trung lập tức quỳ một gối xuống đất, cung kính nói: “Điện hạ có thể được chúng thần hỗ trợ, ngày nào đó tất nhiên sẽ công thành danh toại!”
“Cái gì công thành danh toại?”
Nghe bên ngoài truyền vào giọng nói quen thuộc, Đỗ Trung đứng bật dậy, cuống quít sửa sang lại nếp nhăn trên y phục, còn Trần Thiện Duệ theo bản năng nhanh chóng xếp gọn tờ giấy nhét vào ngực áo, lúc này mới nhìn ra phía cửa. Chốc lát, một bàn tay trắng nõn vén lên rèm cửa, chính là Vương Lăng vào phòng. Hiện giờ thời tiết càng ngày càng nóng, nàng mặc áo lụa cát cổ xéo đỏ thắm, phía dưới là váy đỏ thạch lựu, trên đầu không dùng những trang sức vàng ngọc phức tạp gây rối mắt mà chỉ dùng trâm ngọc cố định búi tóc, da trắng như tuyết, cổ tay nõn nà như ngọc, trong nét quý khí nghiêm trang lộ ra một cỗ anh khí khó tả. Chợt bị vị Yến Vương phi tiến vào cắt ngang, sắc mặt Đỗ Trung nháy mắt trở nên thấp thỏm không thôi.
“Không có gì, chỉ là cùng Đỗ Chỉ huy hồi tưởng thời điểm đánh giặc gian khổ lúc xưa, hiện giờ mọi người đều được công thành danh toại.” Trần Thiện Duệ cười ha ha nói tránh đi: “Sao Vương phi lại tới?”
“Thiếp lo liệu việc nhà xong, nhàn rỗi bèn đi dạo khắp nơi. Nghe nói điện hạ đang tiếp khách, tự nhiên muốn tới hỏi một chút có định giữ lại mời cơm hay không, hoặc là muốn thêm chút gì?” Vương Lăng vừa nói vừa liếc xéo Đỗ Trung, trong mắt toát ra mấy phần dò xét: “Thời tiết càng ngày càng nóng, khó tránh khỏi trong người khô khan đầu óc choáng váng, nên dùng những món tươi mát giải nhiệt. Thiếp thấy trong phòng bếp có chè đậu xanh bách hợp ướp lạnh và nước mơ chua, vì thế mang lại đây.”
Nàng nói xong, bên ngoài lập tức có thêm hai người vào phòng, là Toàn Cơ và Thiên Hành. Hai người bưng đồ đặt trên bàn cao, sau đó khoanh tay thối lui đứng phía sau Vương Lăng. Đối mặt với một màn này thêm những câu mỉa mai, Đỗ Trung đâu dám chường mặt ở đây nữa, cuống quít chắp tay cười giả lả: “Ý tốt của Vương phi ti chức vô cùng cảm kích, chỉ là trong nha môn còn chút chuyện cần giải quyết, ti chức xin cáo lui trước.”
Thấy Đỗ Trung chạy nhanh như ma đuổi, Vương Lăng hơi mỉm cười, xua tay phân phó Toàn Cơ và Thiên Hành lui ra. Lúc này nàng mới đến trước mặt Trần Thiện Duệ, làm như không chút để ý nhận xét: “Mấy ngày này tên Đỗ Trung có vẻ ân cần quá nhỉ, không có việc gì cũng tới cửa cầu kiến.”
“Y coi như là bộ hạ cũ của ta, hiện giờ được phụ hoàng sủng tín, y vẫn không quên tình cũ thường tới thăm ta, xem như người có tâm.” Trần Thiện Duệ ra vẻ thản nhiên nhún vai, thấy thê tử vẫn nghi ngờ không tin, hắn bèn ấn vai làm nàng ngồi xuống, cười giải thích: “Được rồi, nàng đừng đa tâm. Nói thật cho nàng biết, bởi vì Hoàng gia gia phế bỏ Cẩm Y Vệ, phụ hoàng không tiện sửa lại ý chỉ của Hoàng gia gia để ra lệnh phục kiến, cho nên Đỗ Trung thật ra là một Cẩm Y Vệ không tên tuổi, chẳng phải chuyện đứa nhỏ lúc trước cũng do y điều tra? Ta thường gặp y vì muốn biết thêm tình huống gần đây nhất, không đến mức xảy chuyện lại luống cuống trở tay không kịp.”
Dù Trần Thiện Duệ giải thích hùng hồn đầy lý lẽ, nhưng Vương Lăng vẫn quan sát vẻ mặt trượng phu một hồi lâu, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Mặc kệ chàng làm chuyện gì, chỉ cần chàng nhớ kỹ phu thê là nhất thể, ta luôn đứng sau chàng. Ta không giỏi như Đại tẩu có thể suy một ra ba, nhưng ta vẫn biết nhìn người nhìn mặt không thể nhìn tâm, người khác ủng hộ chàng chưa chắc đã có ý tốt, càng chưa chắc trung thành và tận tâm với riêng mình chàng!”
“Phải, phải, phải, hiền thê nói rất đúng.” Trần Thiện Duệ liên tục gật đầu đồng ý. Nhưng vấn đề Đỗ Trung vừa vạch trần lại khiến tâm tình của hắn cực kỳ mâu thuẫn. Tình cảm gắn bó giữa Trần Thiện Chiêu và tổ phụ Thái Thượng Hoàng, cho dù hắn thúc ngựa cũng không thể đuổi kịp; nếu họ tiếp tục dựa vào chiêu thức đó để lôi kéo tình cảm của phụ hoàng, vậy hắn còn dựa vào cái gì để tranh với chấp?
Nguyên văn bài thơ Giang Tuyết (Tuyết Trên Sông) của nhà thơ Liễu Tông Nguyên thời Trung Đường
Thiên sơn điểu phi tuyệt
Vạn kính nhân tung diệt
Cô chu thoa lạp ông
Độc điếu hàn giang tuyết.
Trong sảnh chính của Hàn Giang quán treo bức tranh tự của chính Trần Thiện Duệ, vẽ một ông lão cô độc ngồi trên thuyền thả câu kết hợp với bài thơ Giang Tuyết của Liễu Tông Nguyên. Hiện giờ, Chỉ huy sứ Kim Ngô tả vệ Đỗ Trung đứng trước bức họa, trong miệng lẩm bẩm tự ngâm bốn câu thơ ai cũng tâm đắc.
“Ngàn non cánh chim vắng
Vạn dặm bóng người đâu
Nón áo ông chài khoác
Sông tuyết một mình câu.
Thơ hay lắm, chữ của Yến Vương điện hạ càng đẹp!”
“Ít nói lời vô nghĩa, chuyện lúc nãy ngươi vừa mới đề nghị có ý gì?” Trần Thiện Duệ nhìn Đỗ Trung cười thâm trầm trước mặt mình, chau mày nói: “Thái Tử phi làm người thế nào ta rõ ràng nhất, khi lớn mật thì tất nhiên cả gan không sợ, nhưng lại cực kỳ biết đúng mực. Chương gia hiện giờ dính vào cái danh huân thích, đâu dại gì lặng lẽ mở rộng thực lực? Huống chi, bổn vương đã đáp ứng Vương phi, tuyệt đối không sử dụng những thủ đoạn ti tiện!”
“Yến Vương điện hạ nghĩ vậy sai rồi.” Đỗ Trung lớn mật phản bác lời Trần Thiện Duệ, mỉm cười chỉ ra: “Ti chức đâu phải muốn điện hạ bất nghĩa hãm hại Thái Tử phi, chỉ là sai người cố ý rải rác một ít tin tức. Nếu Triệu Phá Quân kia và những quan quân xuất thân từ Quy Đức phủ thật sự là quân tử hành động ngay thẳng, những quan viên muốn leo lên quyền quý cũng tự xét thấy không được xơ múi gì. Nhưng nếu bọn họ cũng muốn tạo thế lực cho Đông Cung để bò lên trên, dĩ nhiên sẽ ra sức thay Đông Cung mời chào nhân tài, ai không biết Thái Tử điện hạ hiện giờ chỉ có hư danh, dưới cánh không có một ai? Đây là dương mưu chứ không phải âm mưu! Nhưng thật ra ti chức còn vài câu khác không thể không nhắc nhở Yến Vương điện hạ.”
“Thái Tử phi điện hạ đã có một nhi tử, hiện giờ nếu lại thêm một con trai, đây chính là càng củng cố địa vị cho Thái Tử điện hạ! Tuy nghe đồn thai tượng không ổn, nhưng cho dù thật sự mẫu tử khó giữ được, nhi tử đầu tiên vẫn là đích trưởng tử của Thái Tử, đích trưởng tôn của Hoàng Thượng, không thể khinh thường!” Nói xong mấy câu này, thấy sắc mặt Trần Thiện Duệ không tốt, Đỗ Trung rèn sắt khi còn nóng nói tiếp: “Vì sao Hoàng hậu nương nương muốn ban người cho các vị thế tử quận vương khai chi tán diệp? Nếu điện hạ lo lắng cho Vương phi, sau khi hài tử xuất thế thì "lưu tử bỏ mẫu", nuôi dưới danh nghĩa của Vương phi là được! Ti chức nói một câu không xuôi tai, nếu không phải vì Vương phi không con, đâu thể nào náo động ra trò khôi hài lúc trước?”
“Về sau nếu ta lại nghe được ngươi bàn đến loại đề tài này, đừng trách ta trở mặt!” Sắc mặt Trần Thiện Duệ xanh mét, đứng bật dậy nổi giận nói: “Vương phi và ta là phu thê tình thâm, hiện giờ chúng ta đều còn trẻ, không cần phải lo lắng vấn đề con nối dõi sớm như vậy! Định Viễn Hầu là một nhân vật anh hùng vẫn có thể thủ thân vì nguyên phối suốt bao nhiêu năm, nếu ta chỉ vì một nhi tử mà làm ra loại chuyện này, chẳng phải đã khiến Vương phi - lúc trước vì một câu của ta bèn lập tức lưu lại kinh thành chịu khổ - thất vọng, chẳng phải đã khiến Định Viễn Hầu phó thác nữ nhi duy nhất cho ta thất vọng?”
Thấy Trần Thiện Duệ ngoan cố như vậy, Đỗ Trung không khỏi biến sắc, tròng mắt xoay chuyển vội vàng thành khẩn lạy dài tạ tội. Tuy nhiên, y lại không tránh đi đề tài này, ngược lại hướng dẫn từng bước: “Yến Vương điện hạ, nếu vừa rồi ti chức có điều mạo phạm, xin ngài thứ tội, nhưng ý của ti chức không phải chỉ vì vấn đề con nối dõi. Điện hạ có biết, Hoàng trưởng tôn do Thái Tử phi điện hạ sở sinh, hiện giờ không ở trong Đông Cung mà được Hoàng hậu nương nương nuôi dưỡng ở Khôn Ninh Cung?”
Lời này vừa nói ra, quả nhiên y thấy vẻ mặt giận dữ của Trần Thiện Duệ dịu đi một chút, nhíu mày suy tư. Đỗ Trung lập tức tiến lên một bước, trịnh trọng nói: “Tha thứ ti chức hỏi một câu đại nghịch bất đạo, tại sao Thái Tử điện hạ có thể làm chủ Đông Cung? Thứ nhất là do Hoàng hậu nương nương khuyên giải, nhưng trong đó có không ít duyên cớ là vì Hoàng hậu nương nương mang lòng áy náy với đích trưởng tử ; nhưng điểm thứ hai cũng là điểm mấu chốt nhất, đó chính là Thái Tử điện hạ được Thái Thượng Hoàng vô cùng sủng ái tin cậy!"
Đỗ Trung phân tích tiếp: "Hiện giờ, Thái Tử điện hạ và Thái Tử phi điện hạ dứt bỏ đích trưởng tử đưa vào Khôn Ninh Cung, nói dễ nghe là an ủi sự cô đơn của Hoàng hậu nương nương, nói không dễ nghe là muốn theo con đường xưa, muốn để Hoàng Thượng gần gũi với Hoàng trưởng tôn! Nếu thật sự thành công, cho dù sau này Yến Vương điện hạ xuất sắc đến đâu đi nữa thì vẫn chẳng có chút ít cơ hội nào! Nếu Yến Vương điện hạ có thể mau chóng sinh nhi tử, vậy thì cũng dùng lý do giống nhau đưa vào Khôn Ninh Cung làm bạn với Hoàng hậu nương nương. Cho dù không phải đích tử nhưng chỉ cần có thể phân mỏng tình cảm của Hoàng Thượng thì cũng đáng giá! Huống chi, không phải đích tử ngược lại càng tốt cho Vương phi; Thái Tử và Thái Tử phi có thể dễ dàng vứt bỏ tình thương con, nhưng điện hạ và Vương phi sao có thể tàn nhẫn như vậy? Còn nữa...”
Nói thao thao bất tuyệt một tràng, Đỗ Trung hơi ngưng lại, sau đó nói ra câu cuối cùng cũng là một câu quan trọng nhất: “Không phải chỉ một mình ti chức suy nghĩ như vậy, mà không ít các đại nhân trong quân cũng đều thấy rằng, chuyện đi tới nước này chỉ đành phải làm như thế!”
“Không ít các đại nhân trong quân? Có những ai?”
Thấy Trần Thiện Duệ quả nhiên hỏi như vậy, Đỗ Trung tức khắc biết rốt cuộc đã thuyết phục được vị Yến Vương điện hạ động tâm, mỉm cười nói: “Trương Minh, Chu Phùng Xuân, Từ Chí Hoa, ba vị đại nhân đều là phụ tá đắc lực cho Hoàng Thượng trong quân. Hiện giờ các vị ấy tuy chưa từng phong tước nhưng chỉ là vấn đề thời gian. Các vị ấy đều có giao tình đồng chí với điện hạ, dù ngoài mặt không nói rõ nhưng trong tâm đều hướng về điện hạ, đặc biệt là Chu đại nhân. Mục tiêu của các vị ấy quá lớn cho nên bề ngoài không dám qua lại gần gũi với điện hạ. Mà điện hạ bảo vệ được mạng của Đường Thuận khiến không ít quan quân đều cảm thấy điện hạ một lòng hướng về họ. Trong số đó...”
Y lấy ra một tờ giấy từ trong ngực áo, thật cẩn thận mở ra vuốt phẳng đưa đến trước mặt Trần Thiện Duệ. Thấy vị Yến Vương gia nhìn lướt qua một hàng tên họ rồi sắc mặt cực biến, y mỉm cười nói: “Đây là một trăm mười ba người trong quân từ Bách hộ Thiên hộ thẳng đến Chỉ huy sứ liên danh ký tên, nguyện ý cống hiến cho điện hạ! Biết ti chức cũng hướng tâm về phía điện hạ, hơn nữa thuận tiện ra vào vương phủ cho nên ủy thác ti chức mang đến. Điện hạ, đây chỉ là một tờ giấy nhưng nội dung lại nặng trĩu, đều là một mảnh tâm huyết của mọi người!”
Tiếp nhận tờ giấy hơi mỏng, trên đó đa số họ tên đều viết xiêu xiêu vẹo vẹo như gà bới, thậm chí còn có người viết sai nét bút, Trần Thiện Duệ lại cảm thấy trong lòng có ngọn lửa đang thiêu nóng bỏng. Tất cả những sự bực bội không vui vì vô duyên với Đông Cung, thậm chí cả phong hào cũng bị sửa lại, đã được tâm ý của mọi người làm phai nhạt rất nhiều, thay vào đó là một cỗ xúc động khó diễn tả.
“Tốt, tốt! Tờ giấy này ta nhận lấy, ngươi trở về hãy nói với mọi người, ta nhất định sẽ không phụ lòng bọn họ!”
“Vâng, ti chức tuân mệnh!” Đỗ Trung lập tức quỳ một gối xuống đất, cung kính nói: “Điện hạ có thể được chúng thần hỗ trợ, ngày nào đó tất nhiên sẽ công thành danh toại!”
“Cái gì công thành danh toại?”
Nghe bên ngoài truyền vào giọng nói quen thuộc, Đỗ Trung đứng bật dậy, cuống quít sửa sang lại nếp nhăn trên y phục, còn Trần Thiện Duệ theo bản năng nhanh chóng xếp gọn tờ giấy nhét vào ngực áo, lúc này mới nhìn ra phía cửa. Chốc lát, một bàn tay trắng nõn vén lên rèm cửa, chính là Vương Lăng vào phòng. Hiện giờ thời tiết càng ngày càng nóng, nàng mặc áo lụa cát cổ xéo đỏ thắm, phía dưới là váy đỏ thạch lựu, trên đầu không dùng những trang sức vàng ngọc phức tạp gây rối mắt mà chỉ dùng trâm ngọc cố định búi tóc, da trắng như tuyết, cổ tay nõn nà như ngọc, trong nét quý khí nghiêm trang lộ ra một cỗ anh khí khó tả. Chợt bị vị Yến Vương phi tiến vào cắt ngang, sắc mặt Đỗ Trung nháy mắt trở nên thấp thỏm không thôi.
“Không có gì, chỉ là cùng Đỗ Chỉ huy hồi tưởng thời điểm đánh giặc gian khổ lúc xưa, hiện giờ mọi người đều được công thành danh toại.” Trần Thiện Duệ cười ha ha nói tránh đi: “Sao Vương phi lại tới?”
“Thiếp lo liệu việc nhà xong, nhàn rỗi bèn đi dạo khắp nơi. Nghe nói điện hạ đang tiếp khách, tự nhiên muốn tới hỏi một chút có định giữ lại mời cơm hay không, hoặc là muốn thêm chút gì?” Vương Lăng vừa nói vừa liếc xéo Đỗ Trung, trong mắt toát ra mấy phần dò xét: “Thời tiết càng ngày càng nóng, khó tránh khỏi trong người khô khan đầu óc choáng váng, nên dùng những món tươi mát giải nhiệt. Thiếp thấy trong phòng bếp có chè đậu xanh bách hợp ướp lạnh và nước mơ chua, vì thế mang lại đây.”
Nàng nói xong, bên ngoài lập tức có thêm hai người vào phòng, là Toàn Cơ và Thiên Hành. Hai người bưng đồ đặt trên bàn cao, sau đó khoanh tay thối lui đứng phía sau Vương Lăng. Đối mặt với một màn này thêm những câu mỉa mai, Đỗ Trung đâu dám chường mặt ở đây nữa, cuống quít chắp tay cười giả lả: “Ý tốt của Vương phi ti chức vô cùng cảm kích, chỉ là trong nha môn còn chút chuyện cần giải quyết, ti chức xin cáo lui trước.”
Thấy Đỗ Trung chạy nhanh như ma đuổi, Vương Lăng hơi mỉm cười, xua tay phân phó Toàn Cơ và Thiên Hành lui ra. Lúc này nàng mới đến trước mặt Trần Thiện Duệ, làm như không chút để ý nhận xét: “Mấy ngày này tên Đỗ Trung có vẻ ân cần quá nhỉ, không có việc gì cũng tới cửa cầu kiến.”
“Y coi như là bộ hạ cũ của ta, hiện giờ được phụ hoàng sủng tín, y vẫn không quên tình cũ thường tới thăm ta, xem như người có tâm.” Trần Thiện Duệ ra vẻ thản nhiên nhún vai, thấy thê tử vẫn nghi ngờ không tin, hắn bèn ấn vai làm nàng ngồi xuống, cười giải thích: “Được rồi, nàng đừng đa tâm. Nói thật cho nàng biết, bởi vì Hoàng gia gia phế bỏ Cẩm Y Vệ, phụ hoàng không tiện sửa lại ý chỉ của Hoàng gia gia để ra lệnh phục kiến, cho nên Đỗ Trung thật ra là một Cẩm Y Vệ không tên tuổi, chẳng phải chuyện đứa nhỏ lúc trước cũng do y điều tra? Ta thường gặp y vì muốn biết thêm tình huống gần đây nhất, không đến mức xảy chuyện lại luống cuống trở tay không kịp.”
Dù Trần Thiện Duệ giải thích hùng hồn đầy lý lẽ, nhưng Vương Lăng vẫn quan sát vẻ mặt trượng phu một hồi lâu, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Mặc kệ chàng làm chuyện gì, chỉ cần chàng nhớ kỹ phu thê là nhất thể, ta luôn đứng sau chàng. Ta không giỏi như Đại tẩu có thể suy một ra ba, nhưng ta vẫn biết nhìn người nhìn mặt không thể nhìn tâm, người khác ủng hộ chàng chưa chắc đã có ý tốt, càng chưa chắc trung thành và tận tâm với riêng mình chàng!”
“Phải, phải, phải, hiền thê nói rất đúng.” Trần Thiện Duệ liên tục gật đầu đồng ý. Nhưng vấn đề Đỗ Trung vừa vạch trần lại khiến tâm tình của hắn cực kỳ mâu thuẫn. Tình cảm gắn bó giữa Trần Thiện Chiêu và tổ phụ Thái Thượng Hoàng, cho dù hắn thúc ngựa cũng không thể đuổi kịp; nếu họ tiếp tục dựa vào chiêu thức đó để lôi kéo tình cảm của phụ hoàng, vậy hắn còn dựa vào cái gì để tranh với chấp?
Nguyên văn bài thơ Giang Tuyết (Tuyết Trên Sông) của nhà thơ Liễu Tông Nguyên thời Trung Đường
Thiên sơn điểu phi tuyệt
Vạn kính nhân tung diệt
Cô chu thoa lạp ông
Độc điếu hàn giang tuyết.
Tác giả :
Phủ Thiên