Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên
Chương 303
Không đến nửa năm, triều đình sắc lập Thái Tử hai lần, chuyện như vậy tự cổ chí kim đều cực kỳ hiếm thấy. Nếu tính luôn trường hợp Trần Vĩnh được sách phong Thái Tử mới hơn một tháng là đăng cơ thành Hoàng đế, chuyện này càng chưa từng xảy ra. Trước đó Trần Vĩnh gác lại không biết bao nhiêu tấu chương của các quan viên thỉnh lập Đông Cung, cho đến ngày nay đột nhiên nhắc lại, chắc chắn khiến chúng thần có chút thắc mắc. Mà càng làm cho quần thần ồ lên ngạc nhiên chính là, sau khi Trần Vĩnh sắc lập đích trưởng, miệng vàng lời ngọc đích thân định ra phong hào cho ba nhi tử thành niên.
Hoài Nhu Quận vương Trần Thiện Ân được phong Phạm Vương; Đông An Quận vương Trần Thiện Gia được phong Liêu Vương; Uyển Bình Quận vương Trần Thiện Duệ được phong Bình Vương.
Đối với Trần Thiện Ân văn không được võ không xong, ban phong hào gì đều không sao cả. Phong hào của Đông An Quận vương khiến người suy đoán có lẽ Hoàng đế sẽ ban đất phiên ở Liêu Đông cho vị thân vương này. Nhưng so sánh với hai phong hào trên, chữ "Bình" của Uyển Bình Quận vương Trần Thiện Duệ càng khiến người suy diễn miên man. Nghe nói Hoàng đế muốn ngợi khen chiến công hiển hách của Trần Thiện Duệ nên mới phong cho một chữ "Bình", tuy nhiên, đối với những người có tâm nhớ rõ lịch sử, dễ như trở bàn tay là có thể liên tưởng đến một vị thân vương nổi tiếng nào đó cũng được phong Bình Vương.
Đó chính là vị Bình Vương thời Đường lướt qua đích thứ trưởng ấu, bình loạn hết thân vương khác tiến đến ngôi vị Thái Tử rồi bước lên đế vị -- -- Đường Huyền Tông Lý Long Cơ!
Khi Trần Vĩnh uy quyền độc đoán định xong phong hào được Hạ Thủ Nghĩa đi chậm một bước nhắc nhở chuyện này, trước đây Hoàng đế không hề nghĩ tới vấn đề lại rắc rối như vậy, bèn không thể không khiêm tốn trưng cầu ý kiến Hạ Thủ Nghĩa, sau đó lập tức truyền khẩu dụ cho Lễ Bộ, đổi phong hào Bình Vương thành Yến Vương. Thế là Trần Thiện Duệ mặt mày âm trầm trở lại phủ, tức giận đến tột đỉnh, không nói một lời rút kiếm đi Diễn Võ Trường.
Mãi đến khi luyện đi luyện lại mười mấy lần bộ kiếm pháp phụ thân đích thân truyền dạy khi còn nhỏ, cả người không còn sức lực, hắn mới suy sụp ngã ngồi trên mặt đất. Vương Lăng vẫn luôn canh chừng bên sân thấp giọng phân phó Toàn Cơ và Thiên Hành ra ngoài tuần tra, đừng cho bất kỳ người nào tới gần, lúc này mới tiến ra phía trước.
"Đêm đã khuya, trở về phòng thôi."
Lời này vừa ra khỏi miệng thì Vương Lăng cảm thấy một bàn tay giống như gọng sắt siết chặt cổ tay mình. Trần Thiện Duệ bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh được cây đuốc nhựa thông bên cạnh rọi vào trông sâu thẳm không thấy đáy. Tim nàng tức khắc run lên, hít một hơi thật sâu mới nói: "Chuyện đã đến nước này, nghĩ nhiều vô ích. Ta biết chàng không cam lòng, nhưng phụ hoàng đã quyết định, chúng ta chỉ có thể tiếp thu."
"Đây không phải một quả lê với một quả quýt, phụ hoàng muốn cho Đại ca quả nào thì ta chẳng để bụng. Đây chính là thiên hạ!" Tuy Trần Thiện Duệ buông lỏng tay rồi nhưng giọng nói vẫn như dã thú bị thương, nghẹn ngào trầm thấp, đôi mắt mờ sương không biết do mồ hôi hay là nước mắt, "Từ mười hai tuổi ta đã bắt đầu theo phụ hoàng ra trận đánh giặc. Mười hai tuổi! Khi Đại ca ở kinh thành ngồi hưởng vinh hoa phú quý, ta ở tiền tuyến tắm máu dãi nắng dầm mưa chiến đấu hăng hái! Nàng biết hay không, trận nguy hiểm nhất là khi lần đầu tiên ta ra chiến trường, bởi vì thuộc hạ dưới trướng lao ra quá xa, ta bị rơi vào trận địa đóng quân của địch, nếu không nhờ nằm dưới bụng ngựa thoát được thì có lẽ cũng đã chết! Nếu phụ hoàng chỉ coi ta như Nhị ca Tam ca mà nuôi thả thì cũng chịu thôi, nhưng dạy ta đọc sách là đại nho do phụ hoàng cố ý mời tới, dạy ta võ nghệ lại là đích thân phụ hoàng!"
Cho dù là phu thê, nhưng chuyện này Trần Thiện Duệ chưa từng nhắc đến trước mặt mình, Vương Lăng nghe xong chỉ cảm thấy vừa chua xót vừa khổ sở, những câu khuyên giải an ủi khó có thể xuất khẩu. Chuyện nàng làm được chỉ là ngồi bên cạnh bồi Trần Thiện Duệ, cầm thật chặt đôi tay lạnh băng của phu quân.
"Nếu không được vị trí Đông Cung, còn không phải chỉ là một phong hào "Bình Vương" -- một cái tên mà thôi, thế nhưng phụ hoàng vẫn phải cố kỵ cái này cố kỵ cái kia, cuối cùng cứ thế mà sửa lại, lan truyền ra ngoài ta thành thứ gì?" Trần Thiện Duệ đột nhiên rút tay ra, hung hăng đấm một quyền trên mặt đất, hàm răng gần như cắn môi đến bật máu, "Chẳng lẽ chỉ vì một chữ "Bình" mà ta sẽ trở thành đại nghịch bất đạo giống Nhị bá và Cửu thúc, chẳng lẽ sửa thành Yến Vương thì ta sẽ an phận tiếp thu? Hiện giờ ta rốt cuộc hiểu rõ, vì sao lúc trước phụ hoàng vẫn luôn sẵn sàng dự bị ra trận, vì sao trước nay không hề từ bỏ hy vọng... Đó là bởi vì muốn tranh, cho nên vẫn không cam lòng! Chính vì phụ hoàng không chết tâm, bằng không suốt bao năm qua chỉ cần làm một tông thất nhàn tản, tội quái gì phải háo thắng như vậy?"
Vương Lăng bị giọng điệu kiên quyết dứt khoát của Trần Thiện Duệ khiến cho trong lòng chấn động mạnh. Nhưng nàng bỗng nhiên bình tĩnh lại, đôi tay đè lên hai vai Trần Thiện Duệ nhấn xuống thật mạnh, lạnh giọng quát: "Trần Thiện Duệ, chàng tỉnh lại, mau tỉnh lại cho ta!"
Thấy Trần Thiện Duệ biến sắc, cả người trong tình trạng cuồng loạn nghiến răng nghiến lợi tạm thời ổn định lại, Vương Lăng mới gằn giọng khuyên: "Phụ hoàng chưa bao giờ từng hết hy vọng, nhưng chàng đừng quên, phụ hoàng chỉ tận tâm tận lực làm tốt mỗi một sự kiện, làm tốt dự bị cho bất cứ hoàn cảnh nào, nhưng rốt cuộc chưa hề vượt Lôi Trì một bước! Phế Thái Tử đã nhập chủ Đông Cung, thế nhưng vì quá nóng vội nên tạo thành cục diện thiên cổ tiếc hận; Tần thứ dân quyền khuynh Tây Bắc, cùng tranh với phụ hoàng rất nhiều năm, đến cuối cùng vẫn vì nhịn không được, đánh cược bản thân và toàn bộ thê nhi! Nếu chàng không nghĩ cho người khác thì vẫn nên suy nghĩ cho ta, suy nghĩ cho con cái chúng ta trong tương lai!"
Nghe những lời này của thê tử, Trần Thiện Duệ rốt cuộc dần dần trầm mặc. Ước chừng qua một hồi lâu, hắn mới lặng lẽ mỉm cười, một tay kéo Vương Lăng ôm vào lòng. Ghé sát tai nàng, hắn thấp giọng nỉ non: "Nàng yên tâm, ta sẽ học theo phụ hoàng, sẽ không bắt chước Nhị bá và Cửu thúc hành động ngu xuẩn. Từ nay về sau, ta sẽ tận lực làm tốt mỗi một sự kiện phụ hoàng giao cho ta, để mọi người nhìn thấy ta có năng lực và có tài cán hơn Đại ca nhiều! Chỉ cần ta không phạm sai lầm, người khác sẽ nhịn không được mà phạm sai lầm! Lăng nhi, ta sẽ để nhạc phụ biết, nhạc phụ gả nàng cho ta là đúng, chỉ có ta mới xứng đôi với nàng!"
Mặc dù Trần Thiện Duệ vẫn hiểu sai ý tứ của mình, nhưng Vương Lăng biết chỉ có thể tạm thời khuyên phục đến như vậy đã là cực hạn. Cho nên nàng không nói nữa, chỉ nhẹ nhàng gối đầu lên vai Trần Thiện Duệ, suy nghĩ xem lúc này Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm đang làm gì. Trần Thiện Chiêu rốt cuộc đã được danh phận Thái Tử, hai vợ chồng chắc đang chúc mừng đấy nhỉ?
Cảm ơn nếu vào thăm nhà bà còm ở wattpad. Lúc này đằng sau minh gian của chính phòng Ngô Đồng uyển, một mâm cơm nho nhỏ đặt bốn món một canh giống ngày thường như đúc, ngoại lệ duy nhất là một hồ bạc. Nha hoàn hầu hạ đều được cho lui ra ngoài, hiện tại Chương Hàm đang rót đầy chén bạc trước mặt Trần Thiện Chiêu rồi rót cho mình non nửa chén, xong xuôi mới buông hồ rượu dùng đôi tay nâng chén nói: "Bất luận thế nào thì đây vẫn là một sự kiện đáng mừng, rốt cuộc đã vượt qua được một rào cản, thiếp kính Thái Tử một chén."
"Nhưng sau rào cản này vẫn còn một con đường thật dài phải đi." Trần Thiện Chiêu nâng chén uống một hơi cạn sạch, nhàn nhạt cười: "Trên đời này khó nhất chính là làm Thái Tử. Từ xưa đến nay, Thái Tử có thể bình an kế vị chỉ sợ không đến một nửa, trong khi Thái Tử bị chết bị phế thì chỗ nào cũng có. Cho nên từ nay về sau, nàng hãy chuẩn bị thật tốt cùng ta chịu khổ."
"Khổ đến mức nào cũng đâu khổ hơn lúc chàng ở Bắc Bình còn em ở kinh thành? Nếu khi đó vẫn chịu đựng được, chẳng lẽ em còn sợ chịu khổ về sau?"
Trần Thiện Chiêu thấy Chương Hàm không chút do dự nói ra một câu như vậy, trầm ngâm thưởng thức chén rượu trống trơn trong tay một hồi, chợt lộ ra nụ cười hoài niệm: "Không hiểu sao, hôm nay ở Văn Hoa Điện nghe được tin tức, nhìn phản ứng của các đệ đệ, ta bất giác nhớ tới khi còn nhỏ. Lần đó, ta cùng phụ hoàng đi săn thú bị hành thích, phải nằm dưỡng thương suốt hai năm. Chẳng những Tam đệ, ngay cả Nhị đệ và Tứ đệ cũng thường xuyên tới thăm ta. Đại phu dặn dò tận lực kiêng cữ những món ăn dầu mỡ, nhưng ta bị thèm đến mức phát điên, trong đầu chỉ mơ ước được ăn thịt. Kết quả ba đứa nó bèn phối hợp nhau đi phòng bếp ăn trộm đùi gà, trộm thịt kho tàu. Tứ đệ nhỏ nhất nhưng lại ranh ma nhất, chẳng những vụng trộm cho ta ăn, còn chính mình ăn đến mức mồm miệng bóng nhẫy, thường xuyên qua lại liền bị mẫu hậu phát hiện."
Thấy Chương Hàm nghe rất hứng thú, nụ cười của Trần Thiện Chiêu càng sâu: "Mẫu hậu nghiêm mặt chất vấn, Nhị đệ sợ tới mức run rẩy không dám nói câu nào, Tam đệ vỗ ngực nhận là nó đầu têu, Tứ đệ thì nói năng hùng hồn đầy lý lẽ mà ngụy biện, bảo là đại phu kia y thuật không giỏi vân vân, bày ra sự thật giảng đạo lý, nói sắc mặt của ta sở dĩ tốt hơn trước rất nhiều là nhờ được ăn thịt vào bụng, đủ có thể thấy bọn nó không làm sai, có sai chính là tên lang băm kia. Mẫu hậu tức giận đến mức muốn lôi roi ra, kết quả ta xuống giường đau khổ cầu xin cho bọn nó, kết quả bốn huynh đệ ăn một trận răn dạy, mỗi người bị phạt chép ba lần Hiếu kinh. Tứ đệ lại còn cò kè mặc cả với ta, bảo ta chép phạt giùm nó thì nó sẽ tiếp tục trộm thịt cho ta ăn. Thế nhưng mẫu hậu canh chừng nghiêm ngặt, vì thế nó chỉ có thể tìm cho ta đủ loại đồ chơi, còn tìm được mấy quyển sách ta muốn đọc."
Nói tới đây, Trần Thiện Chiêu cầm hồ rượu rót đầy chén cho mình rồi lại uống một hơi cạn sạch, đôi mắt sáng lấp lánh: "Năm đó huynh đệ chúng ta vô cùng thân cận. Cho nên khi rời Bắc Bình đến kinh thành, ta thực không quen chút nào. Hoàng gia gia đầu tiên là Hoàng Thượng, sau đó mới là tổ phụ; người khác mặt ngoài thì khách sáo nhưng sau lưng lại bắn lén không ngừng. Bị hại quá nhiều nên ta luôn muốn trở về Bắc Bình, thậm chí đêm khuya mộng tỉnh là gối đã ướt đẫm... Lúc ấy cứ mỗi năm phụ hoàng mẫu hậu và các đệ đệ đến kinh thành triều kiến luôn là thời điểm ta vui mừng nhất, thả lỏng nhất. Thoắt một cái mà ta đã ngây người ở kinh thành hơn mười năm, mọi thứ đều thay đổi."
Khi Trần Thiện Chiêu duỗi tay lấy hồ rượu lần nữa, anh chàng phát hiện một bàn tay đã nhẹ nhàng giữ hồ rượu lại. Chàng ngẩng đầu nhìn Chương Hàm, khóe miệng nhếch lên: "Đêm nay trong hoàn cảnh này, hãy để ta phóng túng một lần."
Ngẫm lại rượu trong hồ cũng không nhiều, Chương Hàm rốt cuộc rút tay lại. Trần Thiện Chiêu rót đầy chén cho chính mình, sau đó uống rượu như uống nước ngửa cổ đổ vào, thở dài: "Trên đời này không có tình cảm nào là bất biến, mọi người đều trưởng thành, khó tránh có tâm tư khác. Ngay cả ta cũng chưa từng nghĩ tới muốn từ bỏ vị trí kia! Từ xưa đến nay, có hoàng tử tranh qua ngôi vị Hoàng đế vẫn có thể chết già, nhưng chưa từng có Thái Tử bị phế có thể tiêu dao sống nốt quãng đời còn lại. Lần này phụ hoàng có thể hạ quyết tâm nhanh như vậy, ngoại trừ chuyện của Thập thất thúc thì còn nhờ mẫu hậu khuyên can, thêm Hoàng gia gia gây áp lực... Nói tóm lại, bởi vì thế mà ta mới có thể được vị trí này, chứ hoàn toàn không phải vì phụ hoàng thật sự cho rằng ta xứng đáng hơn Tứ đệ."
Trần Thiện Chiêu nhấc lên hồ rượu, cứ thế ùng ục đổ thẳng vào miệng. Đến khi rượu chảy dọc cổ xuống dưới, anh chàng mới cầm hồ rượu dốc ngược, thấy trong đó hết sạch mới tùy tiện ném sang một bên, mặc cho hồ rượu lăn lông lốc dưới đất. Nháy mắt đó, anh chàng không nhịn được bật cười một cách thương tâm rồi đứng dậy.
Trong khoảng khắc này, Chương Hàm hiểu rõ nỗi khổ sở trong lòng Trần Thiện Chiêu. Lẻ loi một mình ở kinh thành dốc sức làm nhiều năm, cuối cùng giúp được phụ thân có thể vinh đăng đại bảo. Thế mà hôm nay mặc dù Trần Thiện Chiêu được phong Thái Tử, nhưng trong cảm nhận của Hoàng đế sợ rằng chỉ thấy có lỗi với Trần Thiện Duệ! Đúng như Trần Thiện Chiêu đã suy đoán, vụ bôi nhọ danh tiếng của Trần Thiện Duệ tuy bị phong ấn vĩnh viễn, nhưng nguyên nhân chính vì không tra ra kết quả nên đã trở thành cây gai đâm trong lòng mỗi người. Cho dù Đông Cung có chủ, danh phận đã định, thế nhưng tai họa ngầm vẫn chưa hề trừ khử!
Hoài Nhu Quận vương Trần Thiện Ân được phong Phạm Vương; Đông An Quận vương Trần Thiện Gia được phong Liêu Vương; Uyển Bình Quận vương Trần Thiện Duệ được phong Bình Vương.
Đối với Trần Thiện Ân văn không được võ không xong, ban phong hào gì đều không sao cả. Phong hào của Đông An Quận vương khiến người suy đoán có lẽ Hoàng đế sẽ ban đất phiên ở Liêu Đông cho vị thân vương này. Nhưng so sánh với hai phong hào trên, chữ "Bình" của Uyển Bình Quận vương Trần Thiện Duệ càng khiến người suy diễn miên man. Nghe nói Hoàng đế muốn ngợi khen chiến công hiển hách của Trần Thiện Duệ nên mới phong cho một chữ "Bình", tuy nhiên, đối với những người có tâm nhớ rõ lịch sử, dễ như trở bàn tay là có thể liên tưởng đến một vị thân vương nổi tiếng nào đó cũng được phong Bình Vương.
Đó chính là vị Bình Vương thời Đường lướt qua đích thứ trưởng ấu, bình loạn hết thân vương khác tiến đến ngôi vị Thái Tử rồi bước lên đế vị -- -- Đường Huyền Tông Lý Long Cơ!
Khi Trần Vĩnh uy quyền độc đoán định xong phong hào được Hạ Thủ Nghĩa đi chậm một bước nhắc nhở chuyện này, trước đây Hoàng đế không hề nghĩ tới vấn đề lại rắc rối như vậy, bèn không thể không khiêm tốn trưng cầu ý kiến Hạ Thủ Nghĩa, sau đó lập tức truyền khẩu dụ cho Lễ Bộ, đổi phong hào Bình Vương thành Yến Vương. Thế là Trần Thiện Duệ mặt mày âm trầm trở lại phủ, tức giận đến tột đỉnh, không nói một lời rút kiếm đi Diễn Võ Trường.
Mãi đến khi luyện đi luyện lại mười mấy lần bộ kiếm pháp phụ thân đích thân truyền dạy khi còn nhỏ, cả người không còn sức lực, hắn mới suy sụp ngã ngồi trên mặt đất. Vương Lăng vẫn luôn canh chừng bên sân thấp giọng phân phó Toàn Cơ và Thiên Hành ra ngoài tuần tra, đừng cho bất kỳ người nào tới gần, lúc này mới tiến ra phía trước.
"Đêm đã khuya, trở về phòng thôi."
Lời này vừa ra khỏi miệng thì Vương Lăng cảm thấy một bàn tay giống như gọng sắt siết chặt cổ tay mình. Trần Thiện Duệ bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh được cây đuốc nhựa thông bên cạnh rọi vào trông sâu thẳm không thấy đáy. Tim nàng tức khắc run lên, hít một hơi thật sâu mới nói: "Chuyện đã đến nước này, nghĩ nhiều vô ích. Ta biết chàng không cam lòng, nhưng phụ hoàng đã quyết định, chúng ta chỉ có thể tiếp thu."
"Đây không phải một quả lê với một quả quýt, phụ hoàng muốn cho Đại ca quả nào thì ta chẳng để bụng. Đây chính là thiên hạ!" Tuy Trần Thiện Duệ buông lỏng tay rồi nhưng giọng nói vẫn như dã thú bị thương, nghẹn ngào trầm thấp, đôi mắt mờ sương không biết do mồ hôi hay là nước mắt, "Từ mười hai tuổi ta đã bắt đầu theo phụ hoàng ra trận đánh giặc. Mười hai tuổi! Khi Đại ca ở kinh thành ngồi hưởng vinh hoa phú quý, ta ở tiền tuyến tắm máu dãi nắng dầm mưa chiến đấu hăng hái! Nàng biết hay không, trận nguy hiểm nhất là khi lần đầu tiên ta ra chiến trường, bởi vì thuộc hạ dưới trướng lao ra quá xa, ta bị rơi vào trận địa đóng quân của địch, nếu không nhờ nằm dưới bụng ngựa thoát được thì có lẽ cũng đã chết! Nếu phụ hoàng chỉ coi ta như Nhị ca Tam ca mà nuôi thả thì cũng chịu thôi, nhưng dạy ta đọc sách là đại nho do phụ hoàng cố ý mời tới, dạy ta võ nghệ lại là đích thân phụ hoàng!"
Cho dù là phu thê, nhưng chuyện này Trần Thiện Duệ chưa từng nhắc đến trước mặt mình, Vương Lăng nghe xong chỉ cảm thấy vừa chua xót vừa khổ sở, những câu khuyên giải an ủi khó có thể xuất khẩu. Chuyện nàng làm được chỉ là ngồi bên cạnh bồi Trần Thiện Duệ, cầm thật chặt đôi tay lạnh băng của phu quân.
"Nếu không được vị trí Đông Cung, còn không phải chỉ là một phong hào "Bình Vương" -- một cái tên mà thôi, thế nhưng phụ hoàng vẫn phải cố kỵ cái này cố kỵ cái kia, cuối cùng cứ thế mà sửa lại, lan truyền ra ngoài ta thành thứ gì?" Trần Thiện Duệ đột nhiên rút tay ra, hung hăng đấm một quyền trên mặt đất, hàm răng gần như cắn môi đến bật máu, "Chẳng lẽ chỉ vì một chữ "Bình" mà ta sẽ trở thành đại nghịch bất đạo giống Nhị bá và Cửu thúc, chẳng lẽ sửa thành Yến Vương thì ta sẽ an phận tiếp thu? Hiện giờ ta rốt cuộc hiểu rõ, vì sao lúc trước phụ hoàng vẫn luôn sẵn sàng dự bị ra trận, vì sao trước nay không hề từ bỏ hy vọng... Đó là bởi vì muốn tranh, cho nên vẫn không cam lòng! Chính vì phụ hoàng không chết tâm, bằng không suốt bao năm qua chỉ cần làm một tông thất nhàn tản, tội quái gì phải háo thắng như vậy?"
Vương Lăng bị giọng điệu kiên quyết dứt khoát của Trần Thiện Duệ khiến cho trong lòng chấn động mạnh. Nhưng nàng bỗng nhiên bình tĩnh lại, đôi tay đè lên hai vai Trần Thiện Duệ nhấn xuống thật mạnh, lạnh giọng quát: "Trần Thiện Duệ, chàng tỉnh lại, mau tỉnh lại cho ta!"
Thấy Trần Thiện Duệ biến sắc, cả người trong tình trạng cuồng loạn nghiến răng nghiến lợi tạm thời ổn định lại, Vương Lăng mới gằn giọng khuyên: "Phụ hoàng chưa bao giờ từng hết hy vọng, nhưng chàng đừng quên, phụ hoàng chỉ tận tâm tận lực làm tốt mỗi một sự kiện, làm tốt dự bị cho bất cứ hoàn cảnh nào, nhưng rốt cuộc chưa hề vượt Lôi Trì một bước! Phế Thái Tử đã nhập chủ Đông Cung, thế nhưng vì quá nóng vội nên tạo thành cục diện thiên cổ tiếc hận; Tần thứ dân quyền khuynh Tây Bắc, cùng tranh với phụ hoàng rất nhiều năm, đến cuối cùng vẫn vì nhịn không được, đánh cược bản thân và toàn bộ thê nhi! Nếu chàng không nghĩ cho người khác thì vẫn nên suy nghĩ cho ta, suy nghĩ cho con cái chúng ta trong tương lai!"
Nghe những lời này của thê tử, Trần Thiện Duệ rốt cuộc dần dần trầm mặc. Ước chừng qua một hồi lâu, hắn mới lặng lẽ mỉm cười, một tay kéo Vương Lăng ôm vào lòng. Ghé sát tai nàng, hắn thấp giọng nỉ non: "Nàng yên tâm, ta sẽ học theo phụ hoàng, sẽ không bắt chước Nhị bá và Cửu thúc hành động ngu xuẩn. Từ nay về sau, ta sẽ tận lực làm tốt mỗi một sự kiện phụ hoàng giao cho ta, để mọi người nhìn thấy ta có năng lực và có tài cán hơn Đại ca nhiều! Chỉ cần ta không phạm sai lầm, người khác sẽ nhịn không được mà phạm sai lầm! Lăng nhi, ta sẽ để nhạc phụ biết, nhạc phụ gả nàng cho ta là đúng, chỉ có ta mới xứng đôi với nàng!"
Mặc dù Trần Thiện Duệ vẫn hiểu sai ý tứ của mình, nhưng Vương Lăng biết chỉ có thể tạm thời khuyên phục đến như vậy đã là cực hạn. Cho nên nàng không nói nữa, chỉ nhẹ nhàng gối đầu lên vai Trần Thiện Duệ, suy nghĩ xem lúc này Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm đang làm gì. Trần Thiện Chiêu rốt cuộc đã được danh phận Thái Tử, hai vợ chồng chắc đang chúc mừng đấy nhỉ?
Cảm ơn nếu vào thăm nhà bà còm ở wattpad. Lúc này đằng sau minh gian của chính phòng Ngô Đồng uyển, một mâm cơm nho nhỏ đặt bốn món một canh giống ngày thường như đúc, ngoại lệ duy nhất là một hồ bạc. Nha hoàn hầu hạ đều được cho lui ra ngoài, hiện tại Chương Hàm đang rót đầy chén bạc trước mặt Trần Thiện Chiêu rồi rót cho mình non nửa chén, xong xuôi mới buông hồ rượu dùng đôi tay nâng chén nói: "Bất luận thế nào thì đây vẫn là một sự kiện đáng mừng, rốt cuộc đã vượt qua được một rào cản, thiếp kính Thái Tử một chén."
"Nhưng sau rào cản này vẫn còn một con đường thật dài phải đi." Trần Thiện Chiêu nâng chén uống một hơi cạn sạch, nhàn nhạt cười: "Trên đời này khó nhất chính là làm Thái Tử. Từ xưa đến nay, Thái Tử có thể bình an kế vị chỉ sợ không đến một nửa, trong khi Thái Tử bị chết bị phế thì chỗ nào cũng có. Cho nên từ nay về sau, nàng hãy chuẩn bị thật tốt cùng ta chịu khổ."
"Khổ đến mức nào cũng đâu khổ hơn lúc chàng ở Bắc Bình còn em ở kinh thành? Nếu khi đó vẫn chịu đựng được, chẳng lẽ em còn sợ chịu khổ về sau?"
Trần Thiện Chiêu thấy Chương Hàm không chút do dự nói ra một câu như vậy, trầm ngâm thưởng thức chén rượu trống trơn trong tay một hồi, chợt lộ ra nụ cười hoài niệm: "Không hiểu sao, hôm nay ở Văn Hoa Điện nghe được tin tức, nhìn phản ứng của các đệ đệ, ta bất giác nhớ tới khi còn nhỏ. Lần đó, ta cùng phụ hoàng đi săn thú bị hành thích, phải nằm dưỡng thương suốt hai năm. Chẳng những Tam đệ, ngay cả Nhị đệ và Tứ đệ cũng thường xuyên tới thăm ta. Đại phu dặn dò tận lực kiêng cữ những món ăn dầu mỡ, nhưng ta bị thèm đến mức phát điên, trong đầu chỉ mơ ước được ăn thịt. Kết quả ba đứa nó bèn phối hợp nhau đi phòng bếp ăn trộm đùi gà, trộm thịt kho tàu. Tứ đệ nhỏ nhất nhưng lại ranh ma nhất, chẳng những vụng trộm cho ta ăn, còn chính mình ăn đến mức mồm miệng bóng nhẫy, thường xuyên qua lại liền bị mẫu hậu phát hiện."
Thấy Chương Hàm nghe rất hứng thú, nụ cười của Trần Thiện Chiêu càng sâu: "Mẫu hậu nghiêm mặt chất vấn, Nhị đệ sợ tới mức run rẩy không dám nói câu nào, Tam đệ vỗ ngực nhận là nó đầu têu, Tứ đệ thì nói năng hùng hồn đầy lý lẽ mà ngụy biện, bảo là đại phu kia y thuật không giỏi vân vân, bày ra sự thật giảng đạo lý, nói sắc mặt của ta sở dĩ tốt hơn trước rất nhiều là nhờ được ăn thịt vào bụng, đủ có thể thấy bọn nó không làm sai, có sai chính là tên lang băm kia. Mẫu hậu tức giận đến mức muốn lôi roi ra, kết quả ta xuống giường đau khổ cầu xin cho bọn nó, kết quả bốn huynh đệ ăn một trận răn dạy, mỗi người bị phạt chép ba lần Hiếu kinh. Tứ đệ lại còn cò kè mặc cả với ta, bảo ta chép phạt giùm nó thì nó sẽ tiếp tục trộm thịt cho ta ăn. Thế nhưng mẫu hậu canh chừng nghiêm ngặt, vì thế nó chỉ có thể tìm cho ta đủ loại đồ chơi, còn tìm được mấy quyển sách ta muốn đọc."
Nói tới đây, Trần Thiện Chiêu cầm hồ rượu rót đầy chén cho mình rồi lại uống một hơi cạn sạch, đôi mắt sáng lấp lánh: "Năm đó huynh đệ chúng ta vô cùng thân cận. Cho nên khi rời Bắc Bình đến kinh thành, ta thực không quen chút nào. Hoàng gia gia đầu tiên là Hoàng Thượng, sau đó mới là tổ phụ; người khác mặt ngoài thì khách sáo nhưng sau lưng lại bắn lén không ngừng. Bị hại quá nhiều nên ta luôn muốn trở về Bắc Bình, thậm chí đêm khuya mộng tỉnh là gối đã ướt đẫm... Lúc ấy cứ mỗi năm phụ hoàng mẫu hậu và các đệ đệ đến kinh thành triều kiến luôn là thời điểm ta vui mừng nhất, thả lỏng nhất. Thoắt một cái mà ta đã ngây người ở kinh thành hơn mười năm, mọi thứ đều thay đổi."
Khi Trần Thiện Chiêu duỗi tay lấy hồ rượu lần nữa, anh chàng phát hiện một bàn tay đã nhẹ nhàng giữ hồ rượu lại. Chàng ngẩng đầu nhìn Chương Hàm, khóe miệng nhếch lên: "Đêm nay trong hoàn cảnh này, hãy để ta phóng túng một lần."
Ngẫm lại rượu trong hồ cũng không nhiều, Chương Hàm rốt cuộc rút tay lại. Trần Thiện Chiêu rót đầy chén cho chính mình, sau đó uống rượu như uống nước ngửa cổ đổ vào, thở dài: "Trên đời này không có tình cảm nào là bất biến, mọi người đều trưởng thành, khó tránh có tâm tư khác. Ngay cả ta cũng chưa từng nghĩ tới muốn từ bỏ vị trí kia! Từ xưa đến nay, có hoàng tử tranh qua ngôi vị Hoàng đế vẫn có thể chết già, nhưng chưa từng có Thái Tử bị phế có thể tiêu dao sống nốt quãng đời còn lại. Lần này phụ hoàng có thể hạ quyết tâm nhanh như vậy, ngoại trừ chuyện của Thập thất thúc thì còn nhờ mẫu hậu khuyên can, thêm Hoàng gia gia gây áp lực... Nói tóm lại, bởi vì thế mà ta mới có thể được vị trí này, chứ hoàn toàn không phải vì phụ hoàng thật sự cho rằng ta xứng đáng hơn Tứ đệ."
Trần Thiện Chiêu nhấc lên hồ rượu, cứ thế ùng ục đổ thẳng vào miệng. Đến khi rượu chảy dọc cổ xuống dưới, anh chàng mới cầm hồ rượu dốc ngược, thấy trong đó hết sạch mới tùy tiện ném sang một bên, mặc cho hồ rượu lăn lông lốc dưới đất. Nháy mắt đó, anh chàng không nhịn được bật cười một cách thương tâm rồi đứng dậy.
Trong khoảng khắc này, Chương Hàm hiểu rõ nỗi khổ sở trong lòng Trần Thiện Chiêu. Lẻ loi một mình ở kinh thành dốc sức làm nhiều năm, cuối cùng giúp được phụ thân có thể vinh đăng đại bảo. Thế mà hôm nay mặc dù Trần Thiện Chiêu được phong Thái Tử, nhưng trong cảm nhận của Hoàng đế sợ rằng chỉ thấy có lỗi với Trần Thiện Duệ! Đúng như Trần Thiện Chiêu đã suy đoán, vụ bôi nhọ danh tiếng của Trần Thiện Duệ tuy bị phong ấn vĩnh viễn, nhưng nguyên nhân chính vì không tra ra kết quả nên đã trở thành cây gai đâm trong lòng mỗi người. Cho dù Đông Cung có chủ, danh phận đã định, thế nhưng tai họa ngầm vẫn chưa hề trừ khử!
Tác giả :
Phủ Thiên