Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên
Chương 290
Chuyện Hoàng Thái Tử Trần Vĩnh giám quốc cũng vô cùng suôn sẻ giống như vụ ông được sách phong Thái Tử. Mặc dù trước đây Trần Vĩnh là phiên vương trấn thủ Bắc địa, tuy có chiến công sặc sỡ nhưng thủ đoạn xử trí chính vụ lại chưa ai chứng kiến, vì thế lúc đầu còn có triều thần lo lắng khả năng của ông. Nhưng từ hai mươi ba tháng chạp đến sau Tết Nguyên tiêu, triều đình tuy dựa theo thông lệ không xử trí chính vụ nhưng vẫn hội kiến ngoại phiên, ngoại quan triều kiến báo cáo công tác, đủ loại sự tình vô cùng rườm rà đều được Trần Vĩnh giải quyết không sai một ly, nhận được càng nhiều khen ngợi.
Ngược lại, những ngày bận rộn đến mức không có thời gian ngủ của Trần Thiện Chiêu đã chấm dứt, nhưng chuyển biến từ bận rộn đến nhàn rỗi lại không hề khiến anh chàng cảm thấy hụt hẫng hay không tình nguyện. Dựa vào lý do thê tử có hỉ lần hai, anh chàng danh chính ngôn thuận lấy cớ ở ngốc trong phủ, ngay cả Hoàng thúc hay các đường huynh đệ mời mọc đều nhất quyết chối từ, một lòng một dạ ở nhà chăm sóc thê nhi, cực kỳ hưởng thụ.
Vào ngày Trừ tịch ba mươi tháng chạp, ngoài trời đổ tuyết, sức khỏe Hoàng đế chưa bình phục hẳn, Tri Vương phi Trương Như và Triệu Vương Thế tử phi Chương Hàm đều hoài thai, vì những lý do đó mà bữa tiệc giao thừa được tổ chức vào giữa trưa. Đến khi yến tiệc kết thúc, Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm cùng ngồi xe ngựa một đường từ trong cung về phủ. Trần Thiện Chiêu tự mình đỡ thê tử xuống xe dìu vào kiệu ấm trở về phòng, thấy thê tử uống chén trà sâm rồi sắc mặt dần dần hồng hào, nãy giờ anh chàng mang tâm trạng luôn lo lắng đề phòng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Bình thường ta chỉ cảm thấy tiệc giao thừa rất náo nhiệt, hôm nay mới biết thật sự hành xác, chỉ hận thời gian trôi qua quá chậm. Lúc xưa Thập thất thúc còn cười nhạo ta, thế mà hôm nay chẳng phải mắt cũng không rời khỏi Vương phi giống ta? Biết sớm như vậy, không bằng ta đến cầu Hoàng gia gia cho nàng nghỉ ngơi ở nhà.”
“Bữa tiệc giao thừa là lúc gia đình đoàn tụ vui vẻ, trong cung cũng như dân gian đều như thế. Hoàng Thượng đã thực chăm sóc chúng ta rồi, nếu dựa theo sức khỏe hiện giờ của ngài, muốn tổ chức buổi tối cũng đâu có sao, nhưng kỳ này đã đổi thành giữa trưa. Thập thất thẩm là lần đầu tiên có thai, Thập thất thúc còn chưa nói gì mà chàng dám đi mở miệng cầu xin, bốn chữ "Cậy sủng mà kiêu" đổ ập xuống đầu có chạy cũng không thoát!”
“Ta chỉ nói vậy thôi mà!” Trần Thiện Chiêu quàng tay ôm eo Chương Hàm nhẹ giọng hỏi: “Sao nào, hiện tại khá hơn chưa? Nhóc con này thật biết hành hạ mẫu thân, xem ra ta phải đặt cho hắn cái tên để trấn áp mới được...”
“Lần này chàng còn muốn giành trước Hoàng Thượng và phụ thân à?” Nhớ tới lần đầu tiên Trần Thiện Chiêu năn nỉ ỉ ôi với Hoàng đế mang về chữ "Hi", Chương Hàm không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười: “Tên của đứa bé này, khỏi cần suy đoán cũng biết không tới phiên chàng đặt nữa đâu.”
“Ừ, nghĩ cũng đúng! Chưa nói đến phụ thân đã trở về kinh thành, ngay cả chỗ Hoàng gia gia cũng không dễ năn nỉ như vậy.”
Phu thê đang tán dóc một chút thì Chương Hàm lại cảm thấy buồn nôn, có lẽ bởi vì lúc nãy đi đường xe kiệu xóc nảy. Nàng vội vàng tiếp nhận chén trà Thu Vận nhanh nhẹn đưa tới, uống một ngụm để cố gắng nén xuống, lúc này mới thoáng đỡ hơn một chút. Lần trước mang thai Trần Hi, phản ứng của nàng không hề nghiêm trọng, cho dù khi sắp sinh gặp chút mạo hiểm nhưng quá trình sinh nở không gặp khó khăn gì. Nhưng lần mang thai kỳ này sau khi khám ra không bao lâu thì nàng bị hành quá trời, không những nôn mửa choáng váng đầu óc mà còn thường xuyên đau lưng. Nếu không nhờ vị Ngự y của Thái Y Viện từ trước chăm sóc nàng đã bảo đảm không có gì lo ngại, nàng quả thực lo lắng thai nhi trong bụng có vấn đề gì đó không ổn.
Được Phương Thảo nâng đỡ nằm tựa trên trường kỷ, Chương Hàm thấy Trần Thiện Chiêu cầm một quyển sách ngồi xuống bên cạnh mình. Nàng nghe bên ngoài quản sự phòng bếp đang nhỏ giọng bẩm báo với Đan ma ma về bữa tối của các Quận vương thể theo phân phó trước đó giao cho phòng bếp nhỏ của mỗi viện tự làm, nàng biết ngay là Trần Thiện Chiêu sớm đi khắp nơi an bài, tức khắc mỉm cười. Bỗng nhiên nàng nghe dưới đất truyền đến tiếng bé con ư ư a a, cúi đầu liền thấy hóa ra là Trần Hi đang vui vẻ bò tới bò lui trên tấm thảm da gấu thật dầy, nhũ mẫu cùng Phương Thảo và Bích Nhân đều bám theo sau.
“Tiệc buổi trưa có vài món nàng không thích, hiện tại có đói bụng không? Lúc ta tiến vào đã hỏi qua, trong phòng bếp vừa hầm canh bồ câu.”
“Mỡ màng quá, vả lại em cũng chả thiết ăn!” Thấy vẻ mặt Trần Thiện Chiêu lo lắng quan tâm, Chương Hàm mỉm cười trấn an: “Không sao đâu, khi cần ăn thì em cũng ăn không ít. Chi bằng lúc này chàng hãy để em gối đầu trên người chốc lát.”
Trần Thiện Chiêu lập tức dịch người bày ra một tư thế sẵn sàng, chờ đến khi Chương Hàm thật sự gối đầu lên cánh tay mình, anh chàng không khỏi cúi đầu ngắm nhìn thê tử. Mặc dù nàng đã nhắm mắt lại, nhưng hàng mi dài vẫn hơi rung động, gò má được mình tống đồ bổ mấy ngày qua đã bắt đầu hồng hào nõn nà, kết hợp với làn môi đỏ mê người làm anh chàng rất nhớ đến mùi vị mất hồn của những đêm trước. Ngắm nhìn một hồi, anh chàng cố dời ánh mắt tập trung vào quyển sách trong tay.
Thê tử mang thai tất nhiên là chuyện vui mừng, nhưng ngẫm lại phải nhịn một thời gian lâu không thể đụng vào nàng thực sự kiến tâm tình chàng ta buồn bực! Còn tên của đứa bé, rốt cuộc đến lúc đó sẽ do tổ phụ đặt hay do phụ thân đặt? Chỉ hy vọng ông trời phù hộ có thể gần giống với tên mình mong muốn, đừng dùng những từ gì quá quái lạ...
Nghĩ đến đây, Trần Thiện Chiêu không khỏi có chút hoảng hốt, chợt nghe bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều, anh chàng thật cẩn thận nghiêng đầu nhìn xem, phát hiện Chương Hàm đã gối đầu lên tay mình ngủ mất từ lúc nào rồi, không khỏi ngạc nhiên. Nghĩ mấy ngày nay buổi tối nàng thường xuyên không ngủ ngon, ban ngày càng thích ngủ, anh chàng vội vàng đưa tay ra hiệu cho mấy nha hoàn và nhũ mẫu, Nhạc mụ mụ bế lên Trần Hi lặng lẽ rời phòng. Chỉ trong chốc lát, Đan ma ma đã dẫn vào phòng vị Kim ma ma có kinh nghiệm chăm sóc thai phụ do Phó thị đưa tới.
Kim ma ma năm xưa đã từng hầu hạ Phó thị sinh hạ Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ, sau đó trong phủ bao nhiêu đứa trẻ được sanh ra đều có bà ta theo sát, đương nhiên kinh nghiệm phong phú không ai sánh bằng. Thấy Trần Thiện Chiêu ra hiệu dò hỏi, bà ta quan sát tư thế hiện giờ của Chương Hàm, mỉm cười nhỏ giọng nói: “Thế tử phi chợp mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, không sao đâu ạ, hai khắc sau đánh thức là tốt rồi. Nếu để ngủ thiếp đi một thời gian dài, khó tránh khỏi huyết mạch không thông dễ dàng khiến eo đau lưng mỏi, còn phải đề phòng bị lạnh.”
Khi Chương Hàm ngủ dậy nhìn thấy trong phòng sáng sủa, phản ứng đầu tiên là mặt trời đã lên cao. Nhưng khi thấy rõ đệm dưới thân và chăn gấm trên người, nàng mới ý thức được đây là trên trường kỷ, hiện giờ là buổi chiều không phải buổi sáng. Nàng ngóc đầu chống tay định ngồi dậy thì nghe bên cạnh truyền đến giọng trầm thấp của Trần Thiện Chiêu.
“Tỉnh rồi à? Vừa đúng hai khắc không nhiều không ít, nếu ngủ lâu hơn nữa là ta phải đánh thức nàng.” Trần Thiện Chiêu mỉm cười, vươn tay muốn vén gọn lọn tóc rối trên trán Chương Hàm. Nhưng tay phải vừa nhấc lên thì đau nhói như kim châm, ui da một tiếng mới sực nhớ lúc nãy để Chương Hàm gối đầu lên nên cánh tay đã tê rần.
Nghe thế, nhìn bộ dạng nhe răng trợn mắt của phu quân, Chương Hàm biết ngay là chuyện gì, vội vàng kéo cánh tay chàng đến bên người nhẹ nhàng xoa bóp. Chỉ mới xoa bóp vài cái, nàng nghe anh chàng thở dài một hơi.
“Tuy nói thai này làm ta thật cao hứng, nhưng nghĩ đến kế hoạch đưa nàng đi chơi biệt trang suối nước nóng lần trước ta hứa với nàng, ta lại có chút tiếc nuối... Chờ khi đứa bé sinh ra thì phụ vương đã là vua của một nước. Tới lúc đó, chúng ta không bao giờ có thể tùy hứng rời khỏi kinh thành. Mấy ngày nay ta luôn suy nghĩ, phụ vương ở phía Bắc tự do tự tại quen rồi, hiện ở trong Đông Cung tuy không có đám con cái chúng ta quấy rầy, nhưng chẳng lẽ sẽ không bị ngột ngạt hay sao?”
“Mỗi người luôn có trách nhiệm của riêng mình, nếu là con đường do chính mình lựa chọn thì cũng phải trả cái giá tương ứng!” Chương Hàm cúi đầu nhìn bụng vẫn còn bằng phẳng, sau đó ngửa đầu nhìn ngọn đèn cung đình bằng kiếng năm màu trên nóc nhà, tiện đà chậm rãi ngồi thẳng người: “Trần Thiện Chiêu, bất luận chàng lựa chọn con đường gì, em đều đi theo chàng.”
Mặc dù đôi phu thê vẫn luôn ăn ý không nhắc đến đề tài này, nhưng lời nói của Chương Hàm rốt cuộc đã đâm thủng một tầng giấy dán cửa sổ. Trần Thiện Chiêu ngơ ngẩn thật lâu thì khóe miệng mới nhếch lên mỉm cười: “Lời khác ta không muốn nói thêm, ta chỉ nhắc cho nàng một chuyện duy nhất, từ lúc ta nắm tay nàng ở Ngọc Hư Quan thì ta sẽ không bao giờ buông ra. Ta sống, nàng sống, ta vinh, nàng vinh, không có bất kỳ khả năng nào khác. Nàng sẽ không có cơ hội chuốc dược cho ra lần thứ hai, ta sẽ không để loại chuyện đó phát sinh lần nữa!”
Đùng -- -- đùng -- --
Mặc dù trước đó phủ Hoàng tôn định ra lệnh không đốt pháo để tránh chấn động thai khí, nhưng Chương Hàm nghĩ đây là đêm giao thừa đầu tiên các huynh đệ tỷ muội của Trần Thiện Chiêu sum họp tại kinh thành, cũng là giao thừa đầu tiên sau khi Triệu Vương Trần Vĩnh được sắc phong Đông Cung trữ quân, cho nên nhất quyết không đồng ý. Vào lúc này, tiếng pháo kia tuy không phải pháo đốt trong phủ nhưng Trần Thiện Chiêu vẫn bịt kín tai cho Chương Hàm. Chương Hàm kéo tay phu quân ra khỏi tai mình, khẽ cười nói: “Em đâu yếu ớt đến như vậy! Tuyết lành báo hiệu một năm bội thu, đốt pháo hân hoan đón chào năm mới, vào ngày giao thừa vui vẻ này mà không có tiếng pháo đì đùng chẳng phải quá lạnh lẽo?”
“Ta vốn định dẫn nàng đi xem hội đèn lồng vào Tết Nguyên tiêu, hiện giờ cũng không thể thực hiện!”
“Đại ca Đại tẩu!”
Bên ngoài truyền đến tiếng hô ồn ào làm Trần Thiện Chiêu sửng sốt. Ngay sau đó, Phương Thảo vọt vào báo là Đông An Quận vương và Quận vương phi tới thăm. Trần Thiện Chiêu buông tay đang ôm Chương Hàm, kinh ngạc hỏi: “Ủa, Tam đệ nói đêm nay muốn đưa Tam đệ muội đi Bạch tháp tự ngoài thành xem phóng pháo hoa mà, sao lúc này còn chưa ra thành?”
Đang thắc mắc thì Trần Thiện Gia hấp tấp xông vào phòng, chân còn chưa đứng vững đã cười nói: “Đại ca, Đại tẩu, Nhu nương cho rằng đêm giao thừa mà ai lo phận nấy không náo nhiệt chút nào, đi xem pháo hoa ngoài thành cũng đâu vui gì, đệ ngẫm lại cũng đúng. Lúc trước khi còn nhỏ ở Bảo Định phủ, cứ mỗi dịp Tết mọi người quây quần náo nhiệt vô cùng. Đệ nhớ rõ có một năm cha phải đánh giặc bên ngoài, tối giao thừa nương và các đầu bếp nữ gói sủi cảo. Đệ mới đi hỏi rồi, phòng bếp đã có sẵn nguyên liệu, năm nay chúng ta cùng nhau gói sủi cảo nhé? Đệ đã sai người đi kêu Nhị ca Nhị tẩu và Tứ đệ Tứ đệ muội!”
Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm đều bị một tràng liên châu pháo nổ của Trần Thiện Gia làm cho sửng sốt, chờ đến khi cậu chàng nói xong, Chương Hàm tức khắc mỉm cười. Nhìn Ngụy thị theo vào có chút xấu hổ không dám ngẩng đầu, Trần Thiện Chiêu thì hơi do dự, nàng bèn vui vẻ tán thành: “Ý kiến của Tam đệ hay lắm. Chuyện gì khác ta giúp không được, nhưng nếu chỉ gói sủi cảo thì cứ đơn giản kêu người ở phòng bếp chuẩn bị nhân thịt và nhồi bột, chúng ta cùng nhau làm là kịp ăn giao thừa!”
Ngược lại, những ngày bận rộn đến mức không có thời gian ngủ của Trần Thiện Chiêu đã chấm dứt, nhưng chuyển biến từ bận rộn đến nhàn rỗi lại không hề khiến anh chàng cảm thấy hụt hẫng hay không tình nguyện. Dựa vào lý do thê tử có hỉ lần hai, anh chàng danh chính ngôn thuận lấy cớ ở ngốc trong phủ, ngay cả Hoàng thúc hay các đường huynh đệ mời mọc đều nhất quyết chối từ, một lòng một dạ ở nhà chăm sóc thê nhi, cực kỳ hưởng thụ.
Vào ngày Trừ tịch ba mươi tháng chạp, ngoài trời đổ tuyết, sức khỏe Hoàng đế chưa bình phục hẳn, Tri Vương phi Trương Như và Triệu Vương Thế tử phi Chương Hàm đều hoài thai, vì những lý do đó mà bữa tiệc giao thừa được tổ chức vào giữa trưa. Đến khi yến tiệc kết thúc, Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm cùng ngồi xe ngựa một đường từ trong cung về phủ. Trần Thiện Chiêu tự mình đỡ thê tử xuống xe dìu vào kiệu ấm trở về phòng, thấy thê tử uống chén trà sâm rồi sắc mặt dần dần hồng hào, nãy giờ anh chàng mang tâm trạng luôn lo lắng đề phòng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Bình thường ta chỉ cảm thấy tiệc giao thừa rất náo nhiệt, hôm nay mới biết thật sự hành xác, chỉ hận thời gian trôi qua quá chậm. Lúc xưa Thập thất thúc còn cười nhạo ta, thế mà hôm nay chẳng phải mắt cũng không rời khỏi Vương phi giống ta? Biết sớm như vậy, không bằng ta đến cầu Hoàng gia gia cho nàng nghỉ ngơi ở nhà.”
“Bữa tiệc giao thừa là lúc gia đình đoàn tụ vui vẻ, trong cung cũng như dân gian đều như thế. Hoàng Thượng đã thực chăm sóc chúng ta rồi, nếu dựa theo sức khỏe hiện giờ của ngài, muốn tổ chức buổi tối cũng đâu có sao, nhưng kỳ này đã đổi thành giữa trưa. Thập thất thẩm là lần đầu tiên có thai, Thập thất thúc còn chưa nói gì mà chàng dám đi mở miệng cầu xin, bốn chữ "Cậy sủng mà kiêu" đổ ập xuống đầu có chạy cũng không thoát!”
“Ta chỉ nói vậy thôi mà!” Trần Thiện Chiêu quàng tay ôm eo Chương Hàm nhẹ giọng hỏi: “Sao nào, hiện tại khá hơn chưa? Nhóc con này thật biết hành hạ mẫu thân, xem ra ta phải đặt cho hắn cái tên để trấn áp mới được...”
“Lần này chàng còn muốn giành trước Hoàng Thượng và phụ thân à?” Nhớ tới lần đầu tiên Trần Thiện Chiêu năn nỉ ỉ ôi với Hoàng đế mang về chữ "Hi", Chương Hàm không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười: “Tên của đứa bé này, khỏi cần suy đoán cũng biết không tới phiên chàng đặt nữa đâu.”
“Ừ, nghĩ cũng đúng! Chưa nói đến phụ thân đã trở về kinh thành, ngay cả chỗ Hoàng gia gia cũng không dễ năn nỉ như vậy.”
Phu thê đang tán dóc một chút thì Chương Hàm lại cảm thấy buồn nôn, có lẽ bởi vì lúc nãy đi đường xe kiệu xóc nảy. Nàng vội vàng tiếp nhận chén trà Thu Vận nhanh nhẹn đưa tới, uống một ngụm để cố gắng nén xuống, lúc này mới thoáng đỡ hơn một chút. Lần trước mang thai Trần Hi, phản ứng của nàng không hề nghiêm trọng, cho dù khi sắp sinh gặp chút mạo hiểm nhưng quá trình sinh nở không gặp khó khăn gì. Nhưng lần mang thai kỳ này sau khi khám ra không bao lâu thì nàng bị hành quá trời, không những nôn mửa choáng váng đầu óc mà còn thường xuyên đau lưng. Nếu không nhờ vị Ngự y của Thái Y Viện từ trước chăm sóc nàng đã bảo đảm không có gì lo ngại, nàng quả thực lo lắng thai nhi trong bụng có vấn đề gì đó không ổn.
Được Phương Thảo nâng đỡ nằm tựa trên trường kỷ, Chương Hàm thấy Trần Thiện Chiêu cầm một quyển sách ngồi xuống bên cạnh mình. Nàng nghe bên ngoài quản sự phòng bếp đang nhỏ giọng bẩm báo với Đan ma ma về bữa tối của các Quận vương thể theo phân phó trước đó giao cho phòng bếp nhỏ của mỗi viện tự làm, nàng biết ngay là Trần Thiện Chiêu sớm đi khắp nơi an bài, tức khắc mỉm cười. Bỗng nhiên nàng nghe dưới đất truyền đến tiếng bé con ư ư a a, cúi đầu liền thấy hóa ra là Trần Hi đang vui vẻ bò tới bò lui trên tấm thảm da gấu thật dầy, nhũ mẫu cùng Phương Thảo và Bích Nhân đều bám theo sau.
“Tiệc buổi trưa có vài món nàng không thích, hiện tại có đói bụng không? Lúc ta tiến vào đã hỏi qua, trong phòng bếp vừa hầm canh bồ câu.”
“Mỡ màng quá, vả lại em cũng chả thiết ăn!” Thấy vẻ mặt Trần Thiện Chiêu lo lắng quan tâm, Chương Hàm mỉm cười trấn an: “Không sao đâu, khi cần ăn thì em cũng ăn không ít. Chi bằng lúc này chàng hãy để em gối đầu trên người chốc lát.”
Trần Thiện Chiêu lập tức dịch người bày ra một tư thế sẵn sàng, chờ đến khi Chương Hàm thật sự gối đầu lên cánh tay mình, anh chàng không khỏi cúi đầu ngắm nhìn thê tử. Mặc dù nàng đã nhắm mắt lại, nhưng hàng mi dài vẫn hơi rung động, gò má được mình tống đồ bổ mấy ngày qua đã bắt đầu hồng hào nõn nà, kết hợp với làn môi đỏ mê người làm anh chàng rất nhớ đến mùi vị mất hồn của những đêm trước. Ngắm nhìn một hồi, anh chàng cố dời ánh mắt tập trung vào quyển sách trong tay.
Thê tử mang thai tất nhiên là chuyện vui mừng, nhưng ngẫm lại phải nhịn một thời gian lâu không thể đụng vào nàng thực sự kiến tâm tình chàng ta buồn bực! Còn tên của đứa bé, rốt cuộc đến lúc đó sẽ do tổ phụ đặt hay do phụ thân đặt? Chỉ hy vọng ông trời phù hộ có thể gần giống với tên mình mong muốn, đừng dùng những từ gì quá quái lạ...
Nghĩ đến đây, Trần Thiện Chiêu không khỏi có chút hoảng hốt, chợt nghe bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều, anh chàng thật cẩn thận nghiêng đầu nhìn xem, phát hiện Chương Hàm đã gối đầu lên tay mình ngủ mất từ lúc nào rồi, không khỏi ngạc nhiên. Nghĩ mấy ngày nay buổi tối nàng thường xuyên không ngủ ngon, ban ngày càng thích ngủ, anh chàng vội vàng đưa tay ra hiệu cho mấy nha hoàn và nhũ mẫu, Nhạc mụ mụ bế lên Trần Hi lặng lẽ rời phòng. Chỉ trong chốc lát, Đan ma ma đã dẫn vào phòng vị Kim ma ma có kinh nghiệm chăm sóc thai phụ do Phó thị đưa tới.
Kim ma ma năm xưa đã từng hầu hạ Phó thị sinh hạ Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ, sau đó trong phủ bao nhiêu đứa trẻ được sanh ra đều có bà ta theo sát, đương nhiên kinh nghiệm phong phú không ai sánh bằng. Thấy Trần Thiện Chiêu ra hiệu dò hỏi, bà ta quan sát tư thế hiện giờ của Chương Hàm, mỉm cười nhỏ giọng nói: “Thế tử phi chợp mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, không sao đâu ạ, hai khắc sau đánh thức là tốt rồi. Nếu để ngủ thiếp đi một thời gian dài, khó tránh khỏi huyết mạch không thông dễ dàng khiến eo đau lưng mỏi, còn phải đề phòng bị lạnh.”
Khi Chương Hàm ngủ dậy nhìn thấy trong phòng sáng sủa, phản ứng đầu tiên là mặt trời đã lên cao. Nhưng khi thấy rõ đệm dưới thân và chăn gấm trên người, nàng mới ý thức được đây là trên trường kỷ, hiện giờ là buổi chiều không phải buổi sáng. Nàng ngóc đầu chống tay định ngồi dậy thì nghe bên cạnh truyền đến giọng trầm thấp của Trần Thiện Chiêu.
“Tỉnh rồi à? Vừa đúng hai khắc không nhiều không ít, nếu ngủ lâu hơn nữa là ta phải đánh thức nàng.” Trần Thiện Chiêu mỉm cười, vươn tay muốn vén gọn lọn tóc rối trên trán Chương Hàm. Nhưng tay phải vừa nhấc lên thì đau nhói như kim châm, ui da một tiếng mới sực nhớ lúc nãy để Chương Hàm gối đầu lên nên cánh tay đã tê rần.
Nghe thế, nhìn bộ dạng nhe răng trợn mắt của phu quân, Chương Hàm biết ngay là chuyện gì, vội vàng kéo cánh tay chàng đến bên người nhẹ nhàng xoa bóp. Chỉ mới xoa bóp vài cái, nàng nghe anh chàng thở dài một hơi.
“Tuy nói thai này làm ta thật cao hứng, nhưng nghĩ đến kế hoạch đưa nàng đi chơi biệt trang suối nước nóng lần trước ta hứa với nàng, ta lại có chút tiếc nuối... Chờ khi đứa bé sinh ra thì phụ vương đã là vua của một nước. Tới lúc đó, chúng ta không bao giờ có thể tùy hứng rời khỏi kinh thành. Mấy ngày nay ta luôn suy nghĩ, phụ vương ở phía Bắc tự do tự tại quen rồi, hiện ở trong Đông Cung tuy không có đám con cái chúng ta quấy rầy, nhưng chẳng lẽ sẽ không bị ngột ngạt hay sao?”
“Mỗi người luôn có trách nhiệm của riêng mình, nếu là con đường do chính mình lựa chọn thì cũng phải trả cái giá tương ứng!” Chương Hàm cúi đầu nhìn bụng vẫn còn bằng phẳng, sau đó ngửa đầu nhìn ngọn đèn cung đình bằng kiếng năm màu trên nóc nhà, tiện đà chậm rãi ngồi thẳng người: “Trần Thiện Chiêu, bất luận chàng lựa chọn con đường gì, em đều đi theo chàng.”
Mặc dù đôi phu thê vẫn luôn ăn ý không nhắc đến đề tài này, nhưng lời nói của Chương Hàm rốt cuộc đã đâm thủng một tầng giấy dán cửa sổ. Trần Thiện Chiêu ngơ ngẩn thật lâu thì khóe miệng mới nhếch lên mỉm cười: “Lời khác ta không muốn nói thêm, ta chỉ nhắc cho nàng một chuyện duy nhất, từ lúc ta nắm tay nàng ở Ngọc Hư Quan thì ta sẽ không bao giờ buông ra. Ta sống, nàng sống, ta vinh, nàng vinh, không có bất kỳ khả năng nào khác. Nàng sẽ không có cơ hội chuốc dược cho ra lần thứ hai, ta sẽ không để loại chuyện đó phát sinh lần nữa!”
Đùng -- -- đùng -- --
Mặc dù trước đó phủ Hoàng tôn định ra lệnh không đốt pháo để tránh chấn động thai khí, nhưng Chương Hàm nghĩ đây là đêm giao thừa đầu tiên các huynh đệ tỷ muội của Trần Thiện Chiêu sum họp tại kinh thành, cũng là giao thừa đầu tiên sau khi Triệu Vương Trần Vĩnh được sắc phong Đông Cung trữ quân, cho nên nhất quyết không đồng ý. Vào lúc này, tiếng pháo kia tuy không phải pháo đốt trong phủ nhưng Trần Thiện Chiêu vẫn bịt kín tai cho Chương Hàm. Chương Hàm kéo tay phu quân ra khỏi tai mình, khẽ cười nói: “Em đâu yếu ớt đến như vậy! Tuyết lành báo hiệu một năm bội thu, đốt pháo hân hoan đón chào năm mới, vào ngày giao thừa vui vẻ này mà không có tiếng pháo đì đùng chẳng phải quá lạnh lẽo?”
“Ta vốn định dẫn nàng đi xem hội đèn lồng vào Tết Nguyên tiêu, hiện giờ cũng không thể thực hiện!”
“Đại ca Đại tẩu!”
Bên ngoài truyền đến tiếng hô ồn ào làm Trần Thiện Chiêu sửng sốt. Ngay sau đó, Phương Thảo vọt vào báo là Đông An Quận vương và Quận vương phi tới thăm. Trần Thiện Chiêu buông tay đang ôm Chương Hàm, kinh ngạc hỏi: “Ủa, Tam đệ nói đêm nay muốn đưa Tam đệ muội đi Bạch tháp tự ngoài thành xem phóng pháo hoa mà, sao lúc này còn chưa ra thành?”
Đang thắc mắc thì Trần Thiện Gia hấp tấp xông vào phòng, chân còn chưa đứng vững đã cười nói: “Đại ca, Đại tẩu, Nhu nương cho rằng đêm giao thừa mà ai lo phận nấy không náo nhiệt chút nào, đi xem pháo hoa ngoài thành cũng đâu vui gì, đệ ngẫm lại cũng đúng. Lúc trước khi còn nhỏ ở Bảo Định phủ, cứ mỗi dịp Tết mọi người quây quần náo nhiệt vô cùng. Đệ nhớ rõ có một năm cha phải đánh giặc bên ngoài, tối giao thừa nương và các đầu bếp nữ gói sủi cảo. Đệ mới đi hỏi rồi, phòng bếp đã có sẵn nguyên liệu, năm nay chúng ta cùng nhau gói sủi cảo nhé? Đệ đã sai người đi kêu Nhị ca Nhị tẩu và Tứ đệ Tứ đệ muội!”
Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm đều bị một tràng liên châu pháo nổ của Trần Thiện Gia làm cho sửng sốt, chờ đến khi cậu chàng nói xong, Chương Hàm tức khắc mỉm cười. Nhìn Ngụy thị theo vào có chút xấu hổ không dám ngẩng đầu, Trần Thiện Chiêu thì hơi do dự, nàng bèn vui vẻ tán thành: “Ý kiến của Tam đệ hay lắm. Chuyện gì khác ta giúp không được, nhưng nếu chỉ gói sủi cảo thì cứ đơn giản kêu người ở phòng bếp chuẩn bị nhân thịt và nhồi bột, chúng ta cùng nhau làm là kịp ăn giao thừa!”
Tác giả :
Phủ Thiên