Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên
Chương 260
“Là trẫm quá mất cảnh giác.”
Trong Tây Noãn Các của Càn Thanh Cung, khi Hoàng đế được mọi người thật cẩn thận đặt trên giường, Triệu Vương đích thân kéo chăn đắp xong xuôi, ngài bèn thở dài than nhẹ. Cố Thục phi và Huệ phi Kính phi vừa nãy vẫn luôn chờ ở nơi này đưa mắt nhìn nhau, Cố Thục phi là người đầu tiên lên tiếng: “Hoàng Thượng vạn lần không thể nói thế, đâu ai nghĩ đến Thái Tử lại phát rồ như vậy, dám can đảm mưu hại phụ hoàng của mình.”
Triệu Vương mượn kế dương Đông kích Tây của Công chúa Gia Hưng, xuất hiện trong cung như thần binh từ trời giáng xuống. Hiện giờ đại công cáo thành, ông chẳng thèm chỉ trích Thái Tử trước mặt Hoàng đế, nghe vậy chỉ nhíu mày mà thôi. Nhưng Công chúa Gia Hưng xưa nay tính tình có sao nói vậy, lập tức quỳ trên bàn đạp trước giường nói thẳng: “Phụ hoàng, ngạn ngữ nói rất đúng, rồng sinh chín con đều không giống nhau, đây đâu phải ngài sai. Vừa rồi ngài xem bộ dáng của hắn kìa, vì sao phải tự trách?”
“Cái con bé này, biết nhặt lời dễ nghe mà nói!” Hoàng đế vươn tay, muốn xoa đầu Công chúa Gia Hưng như khi còn nhỏ, nhưng cuối cùng cánh tay không nghe nghe theo sự điều khiển lại rũ xuống. Hoàng đế biết vừa rồi sở dĩ có thể ra ngoài gặp người, có thể nói ra mấy câu, đều nhờ Công chúa Gia Hưng trăm cay ngàn đắng tìm kiếm đại phu bí mật mang vào cung. Thân thể ngài bị hao tổn quá nặng, khả năng khôi phục là rất xa vời, ngài cười khổ một tiếng, ngẩng đầu tìm được người muốn tìm trước giường.
“Lão Tam.”
“Vâng phụ hoàng, có nhi thần.”
Công chúa Gia Hưng lập tức im lặng lui về phía sau nhường vị trí đầu giường cho Triệu Vương, Hoàng đế nhìn chằm chằm gương mặt chữ điền mày kiếm hồi lâu, cuối cùng chậm rãi nói: “Lần này nếu không nhờ ngươi và đám nhi tử tức nhi liều mạng một trận, tám chín phần mười trẫm đành trơ mắt nhìn tên nghịch tử thực hiện được kế hoạch. Thân là phiên vương không có thánh mệnh không được nhập kinh, hôm nay tất cả quan viên triều đình và nhóm tân tiến sĩ đều nhìn thấy ngươi, nếu đã như thế, hãy tuyên bố ngươi theo sắc lệnh của trẫm bí mật vào thành. Mặt khác, hiện giờ trẫm không còn đủ sức để xử lý quốc sự, gánh nặng giám quốc ngươi hãy nhận lãnh. Đợi qua mấy ngày sức khỏe trẫm ổn định hơn một chút, trẫm sẽ tế cáo thiên địa phế đi lão Cửu, lập tức sắc lập ngươi thành Thái Tử.”
Ai cũng chưa nghĩ đến ngay lúc này Hoàng đế lại quyết định đại sự như vậy. Tam phi trao đổi ánh mắt cho nhau, cuối cùng không ai lên tiếng; còn phần các công chúa nếu đã chung tay hỗ trợ, dĩ nhiên càng không dị nghị. Dưới ánh nhìn chăm chú của Hoàng đế, Triệu Vương cúi đầu thật sâu.
“Nhi thần lĩnh mệnh.”
Hoàng đế biết tính tình Triệu Vương, không hề bực bội vì nhi tử không nói lời khách sáo, ngược lại khóe miệng còn hơn nhếch lên. Nhưng đang lúc người khác cho rằng ngài sẽ ngưng lại ở đây, Hoàng đế lại nhàn nhạt nói tiếp: “Trẫm đã già rồi, trận bệnh lần này đã tổn thương thân thể nghiêm trọng. Thay vì miễn cưỡng chống đỡ, còn không bằng nên buông tay để an dưỡng. Chờ sau khi phế lập Thái tử, trẫm sẽ truyền ngôi cho ngươi ngay, có thể còn hưởng được thêm mấy năm thanh nhàn.”
Vừa rồi Hoàng đế giáp mặt hứa ban vị trí Thái tử, Triệu Vương còn có thể trực tiếp tiếp nhận, lúc này nghe nhắc đến truyền ngôi, ông tức khắc thay đổi sắc mặt, gần như không cần suy nghĩ dập đầu từ chối ngay: “Nếu phụ hoàng muốn nghỉ dưỡng, hãy để nhi thần giám quốc là được, vạn lần không thể đề cập đến vấn đề truyền ngôi! Năm xưa phụ hoàng dựng cờ khởi nghĩa giành được thiên hạ, lại trị thiên hạ suốt hai mươi năm, thần dân bá tánh đều bái phục. Giống như thế cục hôm nay vốn suýt nữa mất khống chế, sau khi phụ hoàng xuất hiện lập tức an ổn cục diện, đủ có thể thấy triều đình không thể thiếu ngài. Vạn lần thỉnh phụ hoàng cân nhắc.”
Huệ phi và Kính phi tính hùa theo khuyên giải nhưng bị Cố Thục phi nhẹ nhàng kéo tay ra hiệu. Hai người thấy Cố Thục phi khẽ lắc đầu, thấy mấy vị công chúa tuy muốn nói nhưng lại thôi, thấy không ai mở miệng nên lập tức im lặng. Hoàng đế nằm trên giường nhìn Triệu Vương dập đầu sát đất, đột nhiên khẽ cười: “Ngươi không cần nói nữa, ý trẫm đã quyết. Đương nhiên, dù sao cũng phải chờ đến khi thế cục Tây Bắc bình định, Nhị ca ngươi tự mình vào kinh thỉnh tội rồi lại bàn. Trẫm sẽ không để ngươi lên ngôi một cách danh không chính ngôn không thuận.”
Lời này của Hoàng đế khiến vừa rồi Triệu Vương đang trong tâm trạng hỗn loạn tức khắc giật mình ngẩng đầu lên, thấy trên mặt phụ hoàng toát ra vẻ nghiêm nghị, ông rốt cuộc xác định lời vừa nãy không phải thử lòng, không khỏi sinh ra cảm xúc mừng như điên. Làm chủ Đông Cung tuy tốt, nhưng vị trí trữ quân xưa nay đều là nhiệm vụ khó nhất trong toàn bộ thiên hạ, cứ nhìn từ xưa đến nay hơn phân nửa các vị Thái tử không thể bước lên ngôi vị hoàng đế là có thể hiểu rồi. Dĩ nhiên ông có tự tin mình sẽ làm tốt vai trò trữ quân, nhưng cũng không muốn phải sống trong cảnh nơm nớp lo sợ.
“Nhi thần... đa tạ phụ hoàng tin cậy.”
Nhìn Triệu Vương lại dập đầu lần nữa, ánh mắt Hoàng đế không khỏi thảng thốt. Khi đó vì muốn tốt cho đích trưởng tử Chiêu Khánh Thái Tử, ngài đã đặt đứa con thứ hai và thứ ba bên cạnh Thái Tử, để mấy đứa lớn lên cùng nhau, sau đó huấn luyện hai đứa thành đại tướng có thể một mình đảm đương một phía, nghĩ tương lai tránh được màn huynh đệ bất hoà. Ai biết ông trời rốt cuộc chơi ngài một vố thật lớn, nhi tử duy nhất của ngài và Hoàng Hậu cố tình mất sớm. Nghĩ đến ngài đã từng đáp ứng thê tử sớm buông tay cõi thế sẽ chăm sóc nhi tử thật tốt, Hoàng đế không khỏi lộ ra nụ cười chua xót.
Cả đời này của ngài ngoại trừ giành được giang sơn ngồi ổn Đế vị, tất cả mặt khác thật đúng là không có gì đáng để khen!
Thấy Hoàng đế hoảng hốt thất thần, Cố Thục phi nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng nếu mệt mỏi, hãy an ổn nghỉ ngơi thật tốt. Ba người thần thiếp sẽ thay phiên canh chừng bên cạnh.”
Công chúa Gia Hưng cũng liên tục gật đầu: “Thục phi nương nương nói đúng, còn có nhóm nữ nhi chúng con nữa!”
Hoàng đế lúc này mới một lần nữa phục hồi tinh thần, mỉm cười gạt đi: “Mấy ngày nay mọi người đều lo lắng hãi hùng đủ rồi, không cần ở chỗ này hầu hạ... Lý Trung!”
Nghe tiếng gọi này, tất cả mọi người có mặt đều thất sắc. Công chúa Gia Hưng tận mắt nhìn Lý Trung uống thuốc độc tự sát, còn mấy vị công chúa tam phi và Triệu Vương đều nghe nàng kể về việc này. Nhưng còn không đợi bọn họ nghĩ ra nói gì để che lấp, Hoàng đã phát hiện vẻ mặt biến hóa của bọn họ, lập tức khô khốc hỏi: “Lý Trung gặp bất trắc?”
Mặc dù có tâm gạt Hoàng đế, nhưng nhìn ánh mắt nghiêm nghị đảo qua mọi người rồi cuối cùng dừng trên người mình, Công chúa Gia Hưng không hiểu sao phụ hoàng lại nhạy bén như vậy, do dự mãi rốt cuộc nhẹ giọng kể lại chuyện Lý Trung gây chuyện cản kiệu, khi bị nhận ra bèn ủy thác đại sự, cuối cùng uống thuốc độc tự sát. Một năm một mười kể xong, nàng bèn cởi xuống chuỗi Phật châu đang đeo trên tay quỳ gối dâng lên.
“Phụ hoàng thứ tội, khi đó nhi thần sợ lỡ như Cửu ca chó cùng rứt giậu phái người tới cửa sao kiểm, cho nên nghe theo lời dặn dò của Lý công công đưa thi thể ông ấy đi hỏa thiêu, lặng lẽ giữ lại tro cốt, chỉ gỡ xuống trên tay ông ấy chuỗi Phật châu.”
Lý Trung hầu hạ bên cạnh nhiều năm, Hoàng đế sao nhận không ra chuỗi hạt không rời người này? Ngài run rẩy duỗi tay nhận lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay một hồi lâu, sau đó mới nhắm mắt lại nói: “Được, nếu không nhờ Lý Trung gửi gắm đúng người thì cũng không có kết quả như hôm nay. Sau này chôn tro cốt hắn bên cạnh trẫm, coi như đáp tạ hắn theo trẫm bao nhiêu năm.”
Xưa nay được chôn cùng Đế lăng ngoại trừ phi tần thì chỉ có đại thần văn võ có công rất lớn, cho nên dù Hoàng đế chưa từng truy phong ban thưởng, nhưng đây là vinh dự tối cao, mỗi người ở đây đều không dị nghị. Lúc mọi người tính cáo lui ra ngoài, Hoàng đế đột nhiên mở miệng hỏi: “Đúng rồi, thằng bé ngốc và thê tử của nó, còn nữ nhi của Định Viễn Hầu Vương Thành đâu?”
Nghe Hoàng đế hỏi Trần Thiện Chiêu cùng Chương Hàm và Vương Lăng, Triệu Vương một đường hộ tống Hoàng đế hồi Càn Thanh Cung tức khắc trở tay không kịp. Cố Thục phi cùng Huệ phi Kính phi đưa mắt nhìn nhau đều không ai biết, Ninh An Công chúa Nhữ Ninh Công chúa và An Khánh Công chúa cũng lắc đầu, chỉ có Công chúa Gia Hưng hơi nhíu mày ngẫm nghĩ, chợt phì cười.
“Phụ hoàng đừng trách nhi thần thất nghi, thật sự nghĩ thằng ngốc kia tám chín phần mười là đi tìm thê tử rồi. Ai bảo thê tử nó quá lợi hại, trong lúc nguy cấp nhất đã trực tiếp hạ dược đuổi nó ra khỏi kinh thành...”
Nghe Công chúa Gia Hưng kể chuyện Trần Thiện Chiêu trải qua, biết được phủ Triệu Vương bị Chương Hàm và Vương Lăng hỏa thiêu thành phế tích, ánh mắt Hoàng đế sáng bừng một cách kỳ dị, nhìn sang Triệu Vương phân phó: “Nếu phủ Triệu Vương không thể dùng, ngươi hãy ở lại trong cung. Sai người tìm nhi tử và hai tức nhi của ngươi tới đây, trẫm muốn gặp bọn nó.”
Dù có tâm khuyên Hoàng đế không nên quá mệt nhọc, nhưng nhìn bộ dáng thích thú của Hoàng đế khi nghe Công chúa Gia Hưng kể chuyện, Triệu Vương chỉ có thể miễn cưỡng lườm Công chúa Gia Hưng một cái, đáp ứng xong rồi đứng dậy. Ông ra ngoài điện phân phó người đi tìm Trần Thiện Chiêu Chương Hàm và Vương Lăng, mới đứng ngẩn ngơ một lát thì thấy tam phi và mấy vị công chúa sóng vai ra tới, vội vàng khom lưng hành lễ.
“Hoàng Thượng có thể bình an không việc gì, cũng nhờ Triệu Vương kịp thời trở về đúng lúc.”
Nghe Cố Thục Phi nói vậy, Huệ phi và Kính phi cũng tán thưởng liên tục, Triệu Vương khiêm tốn khách sáo vài câu. Đến khi mấy vị công chúa cũng thay phiên khen ngợi khích lệ một hồi, rốt cuộc ông nhịn không được cười khổ chắp tay nói: “Các vị nương nương, các vị tỷ tỷ muội muội, xin đừng trêu chọc ta. Càn Thanh Cung xin nhờ các vị chiếu ứng nhiều hơn, ta đi trước gặp Hạ Thượng thư và các quan viên, trong ngoài kinh thành còn phải đàn áp.”
Công chúa Gia Hưng thấy Triệu Vương nói xong định đi ngay, ánh mắt nàng đột nhiên lóe lên, chụp một cái giữ lấy tay áo Triệu Vương rồi gằn giọng: “Tam ca, muội có một chuyện khẩn cầu. Người khác có thể buông tha, thằng khốn Cố Chấn xin huynh phải truy bắt cho được! Thằng khốn lòng lang dạ sói vì công danh lợi lộc mà dám đánh chủ ý trên đầu muội, muội không nuốt được cơn giận này!”
“Phải!”
Thấy Cố Thục Phi cũng gật đầu, Triệu Vương lập tức hiểu rõ, đáp ứng một tiếng rồi lại lần nữa chắp tay chào, vội vàng ra khỏi cửa điện. Đợi đến Càn Thanh Môn, ông thấy mấy tiểu thái giám dẫn ba người đi vào, không phải Trần Thiện Chiêu Chương Hàm và Vương Lăng thì còn là ai? Chờ ba người tới trước mặt định hành lễ, ông liền xua tay ngăn lại, trầm ngâm một lát rồi dặn dò: “Các ngươi gặp Hoàng Thượng không nên chỉ lo nói chuyện, hãy khuyên nhủ phụ hoàng nghỉ ngơi nhiều hơn.”
“Vâng ạ.”
Khi Trần Thiện Chiêu Chương Hàm và Vương Lăng vào Càn Thanh Cung, dĩ nhiên gặp ngay tam phi và các Công chúa, không thiếu được lại hành lễ một phen. Rõ ràng chỉ lớn hơn Trần Thiện Chiêu một tuổi, Công chúa Gia Hưng vừa nghe Trần Thiện Chiêu chào Thập nhị cô cô bèn khăng khăng tự mình đưa bọn họ đi Tây Noãn Các. Đến trước cửa Tây Noãn Các, nàng cho lui hai nội thị đang đứng canh, thấp giọng nói với ba người: “Phụ hoàng chẳng những giáp mặt hứa cho Tam ca vị trí Thái tử, hơn nữa ngay cả hai chữ "Truyền ngôi" cũng nói ra, mấy đứa nên chuẩn bị tinh thần.”
Trong Tây Noãn Các của Càn Thanh Cung, khi Hoàng đế được mọi người thật cẩn thận đặt trên giường, Triệu Vương đích thân kéo chăn đắp xong xuôi, ngài bèn thở dài than nhẹ. Cố Thục phi và Huệ phi Kính phi vừa nãy vẫn luôn chờ ở nơi này đưa mắt nhìn nhau, Cố Thục phi là người đầu tiên lên tiếng: “Hoàng Thượng vạn lần không thể nói thế, đâu ai nghĩ đến Thái Tử lại phát rồ như vậy, dám can đảm mưu hại phụ hoàng của mình.”
Triệu Vương mượn kế dương Đông kích Tây của Công chúa Gia Hưng, xuất hiện trong cung như thần binh từ trời giáng xuống. Hiện giờ đại công cáo thành, ông chẳng thèm chỉ trích Thái Tử trước mặt Hoàng đế, nghe vậy chỉ nhíu mày mà thôi. Nhưng Công chúa Gia Hưng xưa nay tính tình có sao nói vậy, lập tức quỳ trên bàn đạp trước giường nói thẳng: “Phụ hoàng, ngạn ngữ nói rất đúng, rồng sinh chín con đều không giống nhau, đây đâu phải ngài sai. Vừa rồi ngài xem bộ dáng của hắn kìa, vì sao phải tự trách?”
“Cái con bé này, biết nhặt lời dễ nghe mà nói!” Hoàng đế vươn tay, muốn xoa đầu Công chúa Gia Hưng như khi còn nhỏ, nhưng cuối cùng cánh tay không nghe nghe theo sự điều khiển lại rũ xuống. Hoàng đế biết vừa rồi sở dĩ có thể ra ngoài gặp người, có thể nói ra mấy câu, đều nhờ Công chúa Gia Hưng trăm cay ngàn đắng tìm kiếm đại phu bí mật mang vào cung. Thân thể ngài bị hao tổn quá nặng, khả năng khôi phục là rất xa vời, ngài cười khổ một tiếng, ngẩng đầu tìm được người muốn tìm trước giường.
“Lão Tam.”
“Vâng phụ hoàng, có nhi thần.”
Công chúa Gia Hưng lập tức im lặng lui về phía sau nhường vị trí đầu giường cho Triệu Vương, Hoàng đế nhìn chằm chằm gương mặt chữ điền mày kiếm hồi lâu, cuối cùng chậm rãi nói: “Lần này nếu không nhờ ngươi và đám nhi tử tức nhi liều mạng một trận, tám chín phần mười trẫm đành trơ mắt nhìn tên nghịch tử thực hiện được kế hoạch. Thân là phiên vương không có thánh mệnh không được nhập kinh, hôm nay tất cả quan viên triều đình và nhóm tân tiến sĩ đều nhìn thấy ngươi, nếu đã như thế, hãy tuyên bố ngươi theo sắc lệnh của trẫm bí mật vào thành. Mặt khác, hiện giờ trẫm không còn đủ sức để xử lý quốc sự, gánh nặng giám quốc ngươi hãy nhận lãnh. Đợi qua mấy ngày sức khỏe trẫm ổn định hơn một chút, trẫm sẽ tế cáo thiên địa phế đi lão Cửu, lập tức sắc lập ngươi thành Thái Tử.”
Ai cũng chưa nghĩ đến ngay lúc này Hoàng đế lại quyết định đại sự như vậy. Tam phi trao đổi ánh mắt cho nhau, cuối cùng không ai lên tiếng; còn phần các công chúa nếu đã chung tay hỗ trợ, dĩ nhiên càng không dị nghị. Dưới ánh nhìn chăm chú của Hoàng đế, Triệu Vương cúi đầu thật sâu.
“Nhi thần lĩnh mệnh.”
Hoàng đế biết tính tình Triệu Vương, không hề bực bội vì nhi tử không nói lời khách sáo, ngược lại khóe miệng còn hơn nhếch lên. Nhưng đang lúc người khác cho rằng ngài sẽ ngưng lại ở đây, Hoàng đế lại nhàn nhạt nói tiếp: “Trẫm đã già rồi, trận bệnh lần này đã tổn thương thân thể nghiêm trọng. Thay vì miễn cưỡng chống đỡ, còn không bằng nên buông tay để an dưỡng. Chờ sau khi phế lập Thái tử, trẫm sẽ truyền ngôi cho ngươi ngay, có thể còn hưởng được thêm mấy năm thanh nhàn.”
Vừa rồi Hoàng đế giáp mặt hứa ban vị trí Thái tử, Triệu Vương còn có thể trực tiếp tiếp nhận, lúc này nghe nhắc đến truyền ngôi, ông tức khắc thay đổi sắc mặt, gần như không cần suy nghĩ dập đầu từ chối ngay: “Nếu phụ hoàng muốn nghỉ dưỡng, hãy để nhi thần giám quốc là được, vạn lần không thể đề cập đến vấn đề truyền ngôi! Năm xưa phụ hoàng dựng cờ khởi nghĩa giành được thiên hạ, lại trị thiên hạ suốt hai mươi năm, thần dân bá tánh đều bái phục. Giống như thế cục hôm nay vốn suýt nữa mất khống chế, sau khi phụ hoàng xuất hiện lập tức an ổn cục diện, đủ có thể thấy triều đình không thể thiếu ngài. Vạn lần thỉnh phụ hoàng cân nhắc.”
Huệ phi và Kính phi tính hùa theo khuyên giải nhưng bị Cố Thục phi nhẹ nhàng kéo tay ra hiệu. Hai người thấy Cố Thục phi khẽ lắc đầu, thấy mấy vị công chúa tuy muốn nói nhưng lại thôi, thấy không ai mở miệng nên lập tức im lặng. Hoàng đế nằm trên giường nhìn Triệu Vương dập đầu sát đất, đột nhiên khẽ cười: “Ngươi không cần nói nữa, ý trẫm đã quyết. Đương nhiên, dù sao cũng phải chờ đến khi thế cục Tây Bắc bình định, Nhị ca ngươi tự mình vào kinh thỉnh tội rồi lại bàn. Trẫm sẽ không để ngươi lên ngôi một cách danh không chính ngôn không thuận.”
Lời này của Hoàng đế khiến vừa rồi Triệu Vương đang trong tâm trạng hỗn loạn tức khắc giật mình ngẩng đầu lên, thấy trên mặt phụ hoàng toát ra vẻ nghiêm nghị, ông rốt cuộc xác định lời vừa nãy không phải thử lòng, không khỏi sinh ra cảm xúc mừng như điên. Làm chủ Đông Cung tuy tốt, nhưng vị trí trữ quân xưa nay đều là nhiệm vụ khó nhất trong toàn bộ thiên hạ, cứ nhìn từ xưa đến nay hơn phân nửa các vị Thái tử không thể bước lên ngôi vị hoàng đế là có thể hiểu rồi. Dĩ nhiên ông có tự tin mình sẽ làm tốt vai trò trữ quân, nhưng cũng không muốn phải sống trong cảnh nơm nớp lo sợ.
“Nhi thần... đa tạ phụ hoàng tin cậy.”
Nhìn Triệu Vương lại dập đầu lần nữa, ánh mắt Hoàng đế không khỏi thảng thốt. Khi đó vì muốn tốt cho đích trưởng tử Chiêu Khánh Thái Tử, ngài đã đặt đứa con thứ hai và thứ ba bên cạnh Thái Tử, để mấy đứa lớn lên cùng nhau, sau đó huấn luyện hai đứa thành đại tướng có thể một mình đảm đương một phía, nghĩ tương lai tránh được màn huynh đệ bất hoà. Ai biết ông trời rốt cuộc chơi ngài một vố thật lớn, nhi tử duy nhất của ngài và Hoàng Hậu cố tình mất sớm. Nghĩ đến ngài đã từng đáp ứng thê tử sớm buông tay cõi thế sẽ chăm sóc nhi tử thật tốt, Hoàng đế không khỏi lộ ra nụ cười chua xót.
Cả đời này của ngài ngoại trừ giành được giang sơn ngồi ổn Đế vị, tất cả mặt khác thật đúng là không có gì đáng để khen!
Thấy Hoàng đế hoảng hốt thất thần, Cố Thục phi nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng nếu mệt mỏi, hãy an ổn nghỉ ngơi thật tốt. Ba người thần thiếp sẽ thay phiên canh chừng bên cạnh.”
Công chúa Gia Hưng cũng liên tục gật đầu: “Thục phi nương nương nói đúng, còn có nhóm nữ nhi chúng con nữa!”
Hoàng đế lúc này mới một lần nữa phục hồi tinh thần, mỉm cười gạt đi: “Mấy ngày nay mọi người đều lo lắng hãi hùng đủ rồi, không cần ở chỗ này hầu hạ... Lý Trung!”
Nghe tiếng gọi này, tất cả mọi người có mặt đều thất sắc. Công chúa Gia Hưng tận mắt nhìn Lý Trung uống thuốc độc tự sát, còn mấy vị công chúa tam phi và Triệu Vương đều nghe nàng kể về việc này. Nhưng còn không đợi bọn họ nghĩ ra nói gì để che lấp, Hoàng đã phát hiện vẻ mặt biến hóa của bọn họ, lập tức khô khốc hỏi: “Lý Trung gặp bất trắc?”
Mặc dù có tâm gạt Hoàng đế, nhưng nhìn ánh mắt nghiêm nghị đảo qua mọi người rồi cuối cùng dừng trên người mình, Công chúa Gia Hưng không hiểu sao phụ hoàng lại nhạy bén như vậy, do dự mãi rốt cuộc nhẹ giọng kể lại chuyện Lý Trung gây chuyện cản kiệu, khi bị nhận ra bèn ủy thác đại sự, cuối cùng uống thuốc độc tự sát. Một năm một mười kể xong, nàng bèn cởi xuống chuỗi Phật châu đang đeo trên tay quỳ gối dâng lên.
“Phụ hoàng thứ tội, khi đó nhi thần sợ lỡ như Cửu ca chó cùng rứt giậu phái người tới cửa sao kiểm, cho nên nghe theo lời dặn dò của Lý công công đưa thi thể ông ấy đi hỏa thiêu, lặng lẽ giữ lại tro cốt, chỉ gỡ xuống trên tay ông ấy chuỗi Phật châu.”
Lý Trung hầu hạ bên cạnh nhiều năm, Hoàng đế sao nhận không ra chuỗi hạt không rời người này? Ngài run rẩy duỗi tay nhận lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay một hồi lâu, sau đó mới nhắm mắt lại nói: “Được, nếu không nhờ Lý Trung gửi gắm đúng người thì cũng không có kết quả như hôm nay. Sau này chôn tro cốt hắn bên cạnh trẫm, coi như đáp tạ hắn theo trẫm bao nhiêu năm.”
Xưa nay được chôn cùng Đế lăng ngoại trừ phi tần thì chỉ có đại thần văn võ có công rất lớn, cho nên dù Hoàng đế chưa từng truy phong ban thưởng, nhưng đây là vinh dự tối cao, mỗi người ở đây đều không dị nghị. Lúc mọi người tính cáo lui ra ngoài, Hoàng đế đột nhiên mở miệng hỏi: “Đúng rồi, thằng bé ngốc và thê tử của nó, còn nữ nhi của Định Viễn Hầu Vương Thành đâu?”
Nghe Hoàng đế hỏi Trần Thiện Chiêu cùng Chương Hàm và Vương Lăng, Triệu Vương một đường hộ tống Hoàng đế hồi Càn Thanh Cung tức khắc trở tay không kịp. Cố Thục phi cùng Huệ phi Kính phi đưa mắt nhìn nhau đều không ai biết, Ninh An Công chúa Nhữ Ninh Công chúa và An Khánh Công chúa cũng lắc đầu, chỉ có Công chúa Gia Hưng hơi nhíu mày ngẫm nghĩ, chợt phì cười.
“Phụ hoàng đừng trách nhi thần thất nghi, thật sự nghĩ thằng ngốc kia tám chín phần mười là đi tìm thê tử rồi. Ai bảo thê tử nó quá lợi hại, trong lúc nguy cấp nhất đã trực tiếp hạ dược đuổi nó ra khỏi kinh thành...”
Nghe Công chúa Gia Hưng kể chuyện Trần Thiện Chiêu trải qua, biết được phủ Triệu Vương bị Chương Hàm và Vương Lăng hỏa thiêu thành phế tích, ánh mắt Hoàng đế sáng bừng một cách kỳ dị, nhìn sang Triệu Vương phân phó: “Nếu phủ Triệu Vương không thể dùng, ngươi hãy ở lại trong cung. Sai người tìm nhi tử và hai tức nhi của ngươi tới đây, trẫm muốn gặp bọn nó.”
Dù có tâm khuyên Hoàng đế không nên quá mệt nhọc, nhưng nhìn bộ dáng thích thú của Hoàng đế khi nghe Công chúa Gia Hưng kể chuyện, Triệu Vương chỉ có thể miễn cưỡng lườm Công chúa Gia Hưng một cái, đáp ứng xong rồi đứng dậy. Ông ra ngoài điện phân phó người đi tìm Trần Thiện Chiêu Chương Hàm và Vương Lăng, mới đứng ngẩn ngơ một lát thì thấy tam phi và mấy vị công chúa sóng vai ra tới, vội vàng khom lưng hành lễ.
“Hoàng Thượng có thể bình an không việc gì, cũng nhờ Triệu Vương kịp thời trở về đúng lúc.”
Nghe Cố Thục Phi nói vậy, Huệ phi và Kính phi cũng tán thưởng liên tục, Triệu Vương khiêm tốn khách sáo vài câu. Đến khi mấy vị công chúa cũng thay phiên khen ngợi khích lệ một hồi, rốt cuộc ông nhịn không được cười khổ chắp tay nói: “Các vị nương nương, các vị tỷ tỷ muội muội, xin đừng trêu chọc ta. Càn Thanh Cung xin nhờ các vị chiếu ứng nhiều hơn, ta đi trước gặp Hạ Thượng thư và các quan viên, trong ngoài kinh thành còn phải đàn áp.”
Công chúa Gia Hưng thấy Triệu Vương nói xong định đi ngay, ánh mắt nàng đột nhiên lóe lên, chụp một cái giữ lấy tay áo Triệu Vương rồi gằn giọng: “Tam ca, muội có một chuyện khẩn cầu. Người khác có thể buông tha, thằng khốn Cố Chấn xin huynh phải truy bắt cho được! Thằng khốn lòng lang dạ sói vì công danh lợi lộc mà dám đánh chủ ý trên đầu muội, muội không nuốt được cơn giận này!”
“Phải!”
Thấy Cố Thục Phi cũng gật đầu, Triệu Vương lập tức hiểu rõ, đáp ứng một tiếng rồi lại lần nữa chắp tay chào, vội vàng ra khỏi cửa điện. Đợi đến Càn Thanh Môn, ông thấy mấy tiểu thái giám dẫn ba người đi vào, không phải Trần Thiện Chiêu Chương Hàm và Vương Lăng thì còn là ai? Chờ ba người tới trước mặt định hành lễ, ông liền xua tay ngăn lại, trầm ngâm một lát rồi dặn dò: “Các ngươi gặp Hoàng Thượng không nên chỉ lo nói chuyện, hãy khuyên nhủ phụ hoàng nghỉ ngơi nhiều hơn.”
“Vâng ạ.”
Khi Trần Thiện Chiêu Chương Hàm và Vương Lăng vào Càn Thanh Cung, dĩ nhiên gặp ngay tam phi và các Công chúa, không thiếu được lại hành lễ một phen. Rõ ràng chỉ lớn hơn Trần Thiện Chiêu một tuổi, Công chúa Gia Hưng vừa nghe Trần Thiện Chiêu chào Thập nhị cô cô bèn khăng khăng tự mình đưa bọn họ đi Tây Noãn Các. Đến trước cửa Tây Noãn Các, nàng cho lui hai nội thị đang đứng canh, thấp giọng nói với ba người: “Phụ hoàng chẳng những giáp mặt hứa cho Tam ca vị trí Thái tử, hơn nữa ngay cả hai chữ "Truyền ngôi" cũng nói ra, mấy đứa nên chuẩn bị tinh thần.”
Tác giả :
Phủ Thiên