Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên
Chương 205 ỦY THÁC KIM ẤN
Edited by Bà Còm in truyenwiki1.com
Converted by Leo Sing in Wikidich
Trần Thiện Chiêu còn chưa trở về.
Sau khi tiễn Vương Lăng và nhờ Chương Thịnh đưa Phương Thảo Bích Nhân đến công đường, Chương Hàm cho rằng mình có thể đạm nhiên trấn định tiếp tục ngồi trước cửa sổ đánh đàn, hoặc đứng trước án thư viết chữ vẽ tranh, hay ngồi trên trường kỷ tiếp tục đùa nghịch ván cờ, nhưng cuối cùng nàng lại phát hiện, lòng mình căn bản không có khả năng trầm ổn như vậy.
Nếu sự tình chỉ là người khác ngang ngược mưu hại thì sẽ không sao, nhưng Tống mụ mụ tất nhiên ngoan độc muốn đổ lên người nàng và Trương Kỳ tội danh mưu hại tỷ muội, ngoài ra đa số cáo buộc khác đều là sự thật. Lúc trước Trương Xương Ung và Tống mụ mụ liên thủ giải quyết tốt hậu quả, dẹp sạch xử trí không ít hạ nhân Trương gia, mà trong những năm Trương Du ở tại Quy Đức phủ nha rất ít khi ra cửa, cũng rất ít người gặp qua thứ nữ Trương Kỳ, nhưng vấn đề ở chỗ: Rất ít không có nghĩa là không có! Chỉ cần thật sự có tâm muốn tìm ra sơ hở thì chắc chắn tìm được!
“Thế tử gia không ở trong kho Cổ kim thông tập.” Đan ma ma lo lắng nhìn thoáng qua Chương Hàm đang ngồi ngơ ngẩn, thở dài than: “Nghe nói hôm nay Tri Vương điện hạ và Thế tử gia hẹn nhau đi hồ Huyền Vũ ngoài thành. Sớm không đi muộn không đi, cố tình lại đi ngay lúc này, ta đã phái người đến hồ Huyền Vũ tìm người, chỉ hy vọng có thể tìm về kịp thì tốt.”
Giọng nói của Đan ma ma rất nhỏ, Thu Vận cứ nghĩ Chương Hàm đang ngơ ngẩn chưa chắc có thể nghe được. Tuy nhiên khi Đan ma ma vừa dứt lời, Thu Vận lại nghe sau lưng truyền đến một thanh âm: “Đan ma ma, ma ma vừa nói Thế tử gia đi hồ Huyền Vũ?”
Thái Tử đang ước gì Trần Thiện Chiêu không ở đây. . . mà nói không chừng Trần Thiện Chiêu còn cố ý tạo ra lý do để không có mặt! Đây không phải lần đầu tiên thúc cháu hai người đấu nhau, chỉ khác một điểm Thái Tử ở chỗ sáng còn Trần Thiện Chiêu thì ẩn mình trong bóng tối. Ông tướng này nhìn như thư ngốc nhưng thật ra giảo hoạt vô cùng, nếu ngày hôm qua đã dám hứa hẹn với nàng, vậy thì nhất định đã chuẩn bị tốt mọi kế hoạch!
“Không có việc gì đâu, mấy ngày này Thế tử gia không phải bận rộn tu thư ở trong cung thì chính là bận rộn lo cho ta ở nhà, hiếm khi được cơ hội ra ngoài tiêu khiển, đây là chuyện nên làm.” Chương Hàm rốt cuộc mỉm cười một cách tự nhiên, bình tĩnh nói: “Phái một đội người đi tìm là đủ rồi. Đại ca ta đã mang theo mấy thân vệ hộ tống Phương Thảo và Bích Nhân đi Ứng Thiên phủ nha, Thế tử gia lại mang đi hai mươi mấy người, Tứ đệ Uyển Bình Quận vương không có mặt trong phủ, chắc hẳn cũng mang theo thân vệ bên người, vậy thì đội hộ vệ trong phủ đã ít đi rồi, nhiều lắm chỉ dư lại hơn một trăm. Ngay lúc này không cần phân tán nhân thủ. . .”
Nói tới đây, Chương Hàm tức khắc dừng lại, trong lòng chợt có cảm tưởng dường như mình xem nhẹ vấn đề gì đó. Nàng nhíu mày trầm tư hồi lâu bèn nhớ lại Trần Thiện Chiêu đã từng nhắc nhở -- Phải biết rằng, Thất công tử phủ Hàn Quốc công hiện giờ chắc hẳn vẫn còn ở kinh thành, mấy tháng qua không có bất luận tin tức gì, càng không hề tìm cách liên lạc với nàng hoặc Trương Kỳ. Hiện giờ phủ Triệu Vương đột nhiên lâm vào vụ cáo buộc lùm xùm như vậy, nếu lỡ có kẻ lợi dụng cơ hội xâm nhập. . .
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi nắm chặt tấm đệm lông gấu trắng dưới thân, trầm giọng nói: “Đan ma ma, nhờ ma ma đi gặp Uyển Bình Quận Vương phi truyền lời, hãy nói tình hình hiện giờ rất bất thường, xin nàng đích thân chưởng quản thân vệ trong phủ. . . Khoan đã, Thu Vận, đi lấy cái tráp ở đầu giường của ta tới đây.”
Phân phó xong, thấy Thu Vận sau khi lộ vẻ kinh ngạc liền lập tức đến đầu giường ôm một cái hộp nhỏ lại đây, Chương Hàm tiếp nhận rồi tháo xuống chìa khóa đeo trên cổ, thật cẩn thận cắm vào ổ khóa trên tráp xoay tới xoay lui một hồi mới mở được. Trong tráp là một kim ấn sáng lấp lánh rộng ba tấc chín phân, cao một tấc hai phân. Không cần xem nàng cũng biết, phía dưới được khắc bảy chữ 'Triệu Vương Thế tử phi chi ấn'.
Nàng trực tiếp đưa tráp cho Đan ma ma, nói từng câu từng chữ: “Đem kim ấn này giao cho Quận vương phi!”
[Thế tử phi tin cậy Quận vương phi đến thế!] Đan ma ma giật nảy mình nhưng vẫn vươn đôi tay trịnh trọng ôm tráp vào lòng, nhún gối hành lễ: “Thế tử phi yên tâm, lão nô tất nhiên làm tốt việc này.” Mời vào ɯαttραd ủng hộ ????à ????òm
Trong phòng nghị sự, Vương Lăng vừa thẩm tra xong công việc tuần tra nội ngoại viện, dùng giọng sắc bén nhất đưa ra vài vụ thưởng phạt. Sau khi cho một đám người vừa bị khiển trách lui ra, nàng không khỏi nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới tiếp nhận chén trà Dao Quang dâng lên uống một ngụm, chợt cảm thấy cổ họng vừa khô vừa ngứa, trong lòng cực kỳ không thoải mái. Nghĩ tới sự tình phát sinh liên tiếp vài ngày qua, đừng nói là nàng từ nhỏ đã được phụ thân coi như bé trai mà giáo dưỡng, cho dù chỉ là thiên kim thế gia tầm thường cũng có thể nhận thấy được -- mặt nước vốn đang phẳng lặng cất giấu một mạch nước ngầm ẩn sâu, hiện giờ đã hoàn toàn trồi lên, sắp biến thành một trận sóng to gió lớn xưa nay chưa từng có.
"Cưỡi gió, phá sóng hẳn có ngày,
Treo thẳng buồm mây vượt biển cả!"
Nàng vừa lẩm bẩm tự nói một câu thì tiểu nha đầu canh giữ bên ngoài phòng nghị sự đột nhiên bẩm báo: “Quận vương phi, Đan ma ma tới.”
Vương Lăng nghe vậy sửng sốt, lập tức phân phó mời vào. Khi Đan ma ma tiến vào hành lễ, nàng phát hiện trên tay bà ôm một cái tráp nho nhỏ, trong lòng có chút nghi hoặc. Tuy nhiên, Đan ma ma vừa nói ra mục đích đến đây liền khiến Vương Lăng choáng váng, gần như cảm thấy lỗ tai mình xảy ra vấn đề, chắc là đã nghe nhầm rồi.
“Quận vương phi, Thế tử phi sai lão nô đưa tới thứ này, đồng thời truyền lời, 'Hiện tại tình huống không bình thường, Chương Chỉ huy đã phụng mệnh ra ngoài, Thế tử gia và Quận vương gia đều không có mặt, mong Quận vương phi dùng vật này để điều khiển thân vệ trong phủ.” Nói tới đây, Đan ma ma bèn dùng hai tay nâng tráp lên cao: “Trong tráp là kim ấn của Thế tử phi.”
Sau một hồi lâu, Vương Lăng mới xác nhận Đan ma ma không phải nói giỡn. Thấy Võ mụ mụ duỗi tay muốn tiếp lấy, nàng lập tức xua tay ngăn lại, tự mình đứng dậy dùng hai tay nhận tráp. Khi ngồi xuống ghế chủ vị lần nữa, Vương Lăng chỉ dùng ngón trỏ ấn nhẹ là nắp tráp liền mở ra, bên trong rõ ràng là một kim ấn ba tấc vuông. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve một lát nhưng không cầm kim ấn lên xem xét, cứ thế dứt khoát kiên quyết đóng nắp lại.
Vào đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận ồn ào, Triệu Tứ gia cai quản nhị môn không màng lễ nghĩa vọt vào: “Quận vương phi, không xong rồi ạ! Có mười mấy hung đồ cầm đao sắc bén với ý đồ phá cửa xông vào, vừa mới bị gia đinh coi cửa đánh đuổi rồi!”
Nghe vậy, mọi người trong phòng đều biến sắc, Vương Lăng chỉ nhướng mày cười lạnh: “Mười mấy tên? Giữa ban ngày ban mặt chỉ có mười mấy tên mà muốn xông vào phủ Triệu Vương, thật cho rằng vương phủ không người hay sao? Truyền lệnh xuống, ta phụng mệnh tiếp quản kim ấn của Thế tử phi điều khiển thân vệ của vương phủ, toàn bộ thân vệ còn lại trong phủ tập trung trước Bạch Hổ đường chuẩn bị nghe lệnh!”
Triệu Tứ gia sửng sốt, cuống quít thưa vâng rồi chạy ra ngoài. Vương Lăng nhìn sang Đan ma ma, ôm tráp bình tĩnh nói: “Nhờ Đan ma ma chuyển lời cho Đại tẩu, bên ngoài đã có ta, xin Đại tẩu cứ việc yên tâm!"
Nói xong bèn nhìn về phía Võ mụ mụ, trầm giọng phân phó: “Đi nhanh đến tiền viện lập tức đưa Ngự y của Thái Y Viện và hai bà đỡ đến Ngô Đồng Uyển. Truyền lời của ta cho bọn họ, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng phải bảo đảm mẫu tử đều bình an. Ngoại trừ trong cung ban thưởng thì vương phủ sẽ trọng thưởng thêm. Nhưng nếu bất kỳ người lớn hay đứa bé có một ai gặp bất trắc gì. . . dù là người khác có lẽ tha tội cho bọn họ nhưng ta vẫn không nói hai lời, lập tức khiến bọn họ đền mạng!”
Hãy vào ủng hộ người làm truyện ở ωαttραd. Tuy Triệu Tứ gia vội vội vàng vàng chạy về nhị môn truyền lệnh của Vương Lăng nhưng vẫn khôn lanh, nửa đường ngăn lại một bà tử quen biết nhờ chạy nhanh đến Ngô Đồng Uyển thông báo vụ có hung đồ tập kích vương phủ. Vì thế, Đan ma ma còn chưa trở về thì Chương Hàm đã biết tình hình. Nàng đã có chút chuẩn bị tâm lý đối mặt với sự kiện đột phát này, do đó chỉ nhẹ nhàng nhíu mày, trong khi Thu Vận đứng bên cạnh lại nhịn không được.
“Thế tử phi, có nên nhờ Quận vương phi phân phối thân vệ đến Ngô Đồng Uyển bảo vệ bốn phía không ạ, để phòng ngừa có chuyện bất trắc?”
“Quận vương phi không phải là thiên kim hầu môn tầm thường mà là nữ nhi duy nhất của Định Viễn Hầu thanh danh hiển hách, từ nhỏ luyện võ học tập quân trận quân lược, còn phải chờ người khác khoa tay múa chân chỉ dẫn?” Chương Hàm gọn gàng dứt khoát từ chối đề nghị của Thu Vận, vịn tay Thu Vận đứng dậy: “Ta có chút mệt mỏi, ngươi đỡ ta lên giường chợp mắt một chút.”
“Thế tử phi!”
Thu Vận vô cùng khẩn trương, thế nhưng đối mặt với bộ dáng bình ổn của Chương Hàm, cô nàng chỉ có thể kiềm chế lo âu trong lòng, thật cẩn thận hầu hạ Chương Hàm cởi ra áo ngoài rồi đỡ lên giường nằm xuống. Vừa mới kéo chăn đắp lên, Thu Vận nghe phía sau vang lên tiếng bước chân, giật mình quay đầu thì phát hiện là Đan ma ma vào cửa.
Thấy Chương Hàm ngay lúc này mà còn có thể chợp mắt, Đan ma ma không khỏi ngạc nhiên, mau chân tiến lên báo: “Thế tử phi, Quận vương phi đã thu kim ấn, phân phó thân vệ tập hợp tại Bạch Hổ đường, lại sai người đưa Ngự y và hai bà đỡ đến Ngô Đồng Uyển. Quận vương phi còn truyền lại một câu đe dọa, nếu lỡ Thế tử phi hoặc thai nhi có gì bất trắc thì sẽ bắt bọn họ đền mạng! Quận vương phi tiện thể nhờ lão nô nhắn cho Thế tử phi, bên ngoài đã có Quận vương phi trấn giữ, xin ngài cứ việc yên tâm.”
“Ta tất nhiên yên tâm.”
Chương Hàm hơi gật đầu rồi điềm tĩnh khép lại hai mắt, một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên bụng. Trong thời khắc rối loạn này, dường như nàng có thể cảm nhận được hài tử huyết nhục tương liên với mình đang an tĩnh ngủ ngon, chờ đến khi lâm bồn thì mở to mắt chào đời. Trong nháy mắt, tất cả mọi sự lo âu hay bất an trong lòng nàng đều biến mất không còn bóng dáng. Cho dù trong sân truyền đến tiếng ồn ào, nghe được giọng Thu Vận nhẹ nhàng bẩm báo Quận vương phi đã phái tám gia tướng riêng của mình đến Ngô Đồng Uyển trấn thủ, nàng cũng không lên tiếng.
Hai câu thơ trên trích trong bài Hành Lộ Nan (Đường đi khó) của nhà thơ Lý Bạch, nguyên văn:
Trường phong phá lãng hôi hữu thì,
Trực quải vân phàm tế thương hải.
Hai câu thơ ngụ ý khi gặp khó khăn hiểm trở thì phải có sức mạnh và chí lớn phi thường thì mới có thể bay tới mọi chân trời, thực hiện lý tưởng và ước mơ của mình.