Vĩnh Hằng - Rosespy
Chương 25
Lâm Cầm mang đến một ly Tạp Bố Ký oán giận mỉm cười: “Vương tổng, nếu anh không đến tôi cũng rời nơi này đi. Lần này không tình nguyện viết đơn từ chức nữa, mà là xin vào đội ngũ tạp vụ pha chế của công ty”
Tôi vui vẻ giơ tách trà trong tay: “Lần sau pha cho đúng hương vị, nhớ là phải thêm đường, tôi không thích uống thuốc Bắc”
– “Nga? Vương tổng không thích Tạp Bố Ký nữa sao?”. Nàng giống như vừa phát hiện ra châu lục mới, mở to đôi mắt hình viên đạn bắn vào tôi. Tôi gật gật đầu, bắt đầu công tác lâm thời của mình
Hoàn Á dù rằng trải qua nhiều phen phong ba, nhưng dưới tài cai quản của Trương Khải Huy mọi việc vẫn phát triển, các hợp đồng Tây Á và Âu Mĩ vẫn thường xuyên kí kết. Nhưng thị trường trọng điểm của công ty vẫn là Á Châu nên những lợi nhuận từ hợp đồng với Âu Mĩ cũng không thấm tháp vào đâu với định mức doanh thu của Hoàn Á trước kia. Hiện giờ, Trương Khải Huy lợi dụng những mối quan hệ cá nhân làm ăn nhiều với các doanh nghiệp Âu Mĩ, nhưng đây cũng không phải là kế sách bền vững lâu dài. Việc kinh doanh với khu vực Đông Nam Á nếu cứ dậm chân như bây giờ thì tình hình công ty sẽ không khả quan. Hơn nữa gần đây vài doanh nghiệp Malaysia lại đột nhiên đơn phương hủy đơn đặt hàng, không biết việc này có liên quan gì đến Trịnh Hạo Khoa hay không? Theo tôi được biết, Mã Tử cùng họ Trịnh kia có thành lập một doanh nghiệp tư nhân. Nếu Hoàn Á không trực tiếp gây áp lực, hắn sẽ không bao giờ buông vũ khí đầu hàng, hơn nữa hắn cũng thừa biết nếu bây giờ quay về thì hậu quả phải gánh chịu nặng nề cỡ nào
Nghe nói sự việc còn một chút khúc mắt, nên Hoàn Á vẫn chưa giao hắn cho Viện Kiểm Sát để tránh những lùm xùm không đáng có, mà hiện giờ vẫn đang nắm Trịnh Hạo Khoa trong tay, giam lỏng hắn trong một gian nhà trọ. Tôi lại lo lắng hắn nhất định rất có năng lực làm việc, hơn nữa đã từng giao du với các thương nhân Malaysia kia, không biết lần này công ty có nên dùng lại hắn hay không? Tôi liền đi tìm Hứa Diệu Bang- một trong những công thần khai sinh nên Hoàn Á để hỏi. Vị này rất có địa vị tại Hoàn Á, tiếng nói của hắn cũng rất có trọng lượng. Đến Trương Diệu Bằng cũng phải nể lão vài phần. Nghe xong ý nghĩ của tôi, lão công thần nổi trận lôi đình, nổi trận lôi đình. Đầu tiên là liên tiếp giáo dục tôi tuổi trẻ khí thịnh làm gì cũng không suy xét đến hậu quả, tiếp theo là oán giận, là căm phẫn, là lên án hành vi phạm tội của Trịnh Hạo Khoa. Cuối cùng là chỉ trích tôi vẽ đường cho hưu chạy, gỗ đã mục thì không thể dùng. Tôi kiên trì nghe bài “Giáo Dục Công Dân” của lão công thần, thầm nghĩ, nếu hiện giờ tôi không phải là CEO tạm thời của Hoàn Á, phỏng chừng lão đã một cước đá đít tôi ra khỏi cửa
A, mới hai ngày nhậm chức CEO đã bị mắng xối xả, tôi dù mặc long bào cũng không thể thành Thái Tử, tôi không có tố chất ấy. Buổi tối, tôi đem ý nghĩ ấy nói cho Trương Khải Huy, hắn ở đầu dây bên kia sửng sốt nửa ngày, hết nửa ngày mới cười hỏi: “Như thế nào? Cậu bỏ qua cho hắn rồi à?”
– “Tôi cũng không phải thánh nhân. Bất quá, tên kia đã cuỗm đi rất nhiều lợi nhuận của Hoàn Á, bây giờ lại thêm vụ hủy đơn hàng của bên Malaysia, tôi sợ chúng ta sẽ xảy ra hiệu ứng “quả cầu tuyết” trong tương lai. Hơn nữa bây giờ chỉ có hắn mới giúp được Hoàn Á, nhược điểm của hắn chúng ta còn nắm trong tay, tôi nghĩ hắn sẽ không làm chuyện dại dột nữa đâu”
Trương Khải Huy do dự thêm nửa ngày nữa. “Nếu Trịnh Hạo Khoa lại làm hỏng chuyện nữa thì làm sao?”
Tôi thách hắn cũng không dám! Tôi cười nói: “Vậy chúng ta dùng hình phạt riêng? Tùng xẻo, dìm nước, xát ớt vào vết thương? Ha hả”
– “Hắn sẽ chấp nhận sao?”
– “Yên tâm! Hắn là người thức thời, bây giờ chúng ta cho hắn cơ hội khỏi ngồi tù, hắn còn không cảm động rớt nước mắt mới lạ”. Nhiều năm làm việc chung với Trịnh Hạo Khoa, tôi tin tưởng hắn sẽ như vậy
– “Bên Malaysia có phải hay không thông đồng với hắn? Bây giờ gây áp lực buộc chúng ta thả người?”
Tôi không lo lắng việc này. Cân nhắc một chút, tôi nói: “Tôi không nghĩ hắn có ảnh hưởng như vậy, những người kia cũng chỉ có lợi ích là tối quan trọng. Không có khả năng vì hắn mà Malaysia trở mặt với chúng ta. Nếu không vì sao sau khi cuỗm ba nghìn vạn hắn lại chạy tới Malaysia tị nạn nhưng không ai chứa? Làm hắn hít một mũi bụi rồi như chó mất chủ quay trở về? Bọn họ đơn phương hủy đơn hàng cũng chỉ là bỏ đá xuống giếng, muốn nhân cơ hội này hãm hại Hoàn Á. Nhưng chính bọn họ cũng tổn thất không nhỏ”
– “Ân, vậy tôi sẽ nói bọn họ đem người giao cho cậu”
Tôi chuẩn bị cúp máy, hắn lại tranh thủ nói thêm vài câu: “Hân, tôi đã sớm biết cậu là nhân tài mà”
– “A, đừng đắc ý sớm thế. Nhưng nói cho anh biết, hỏng việc cũng không được trách tội tôi”
Tôi vui vẻ giơ tách trà trong tay: “Lần sau pha cho đúng hương vị, nhớ là phải thêm đường, tôi không thích uống thuốc Bắc”
– “Nga? Vương tổng không thích Tạp Bố Ký nữa sao?”. Nàng giống như vừa phát hiện ra châu lục mới, mở to đôi mắt hình viên đạn bắn vào tôi. Tôi gật gật đầu, bắt đầu công tác lâm thời của mình
Hoàn Á dù rằng trải qua nhiều phen phong ba, nhưng dưới tài cai quản của Trương Khải Huy mọi việc vẫn phát triển, các hợp đồng Tây Á và Âu Mĩ vẫn thường xuyên kí kết. Nhưng thị trường trọng điểm của công ty vẫn là Á Châu nên những lợi nhuận từ hợp đồng với Âu Mĩ cũng không thấm tháp vào đâu với định mức doanh thu của Hoàn Á trước kia. Hiện giờ, Trương Khải Huy lợi dụng những mối quan hệ cá nhân làm ăn nhiều với các doanh nghiệp Âu Mĩ, nhưng đây cũng không phải là kế sách bền vững lâu dài. Việc kinh doanh với khu vực Đông Nam Á nếu cứ dậm chân như bây giờ thì tình hình công ty sẽ không khả quan. Hơn nữa gần đây vài doanh nghiệp Malaysia lại đột nhiên đơn phương hủy đơn đặt hàng, không biết việc này có liên quan gì đến Trịnh Hạo Khoa hay không? Theo tôi được biết, Mã Tử cùng họ Trịnh kia có thành lập một doanh nghiệp tư nhân. Nếu Hoàn Á không trực tiếp gây áp lực, hắn sẽ không bao giờ buông vũ khí đầu hàng, hơn nữa hắn cũng thừa biết nếu bây giờ quay về thì hậu quả phải gánh chịu nặng nề cỡ nào
Nghe nói sự việc còn một chút khúc mắt, nên Hoàn Á vẫn chưa giao hắn cho Viện Kiểm Sát để tránh những lùm xùm không đáng có, mà hiện giờ vẫn đang nắm Trịnh Hạo Khoa trong tay, giam lỏng hắn trong một gian nhà trọ. Tôi lại lo lắng hắn nhất định rất có năng lực làm việc, hơn nữa đã từng giao du với các thương nhân Malaysia kia, không biết lần này công ty có nên dùng lại hắn hay không? Tôi liền đi tìm Hứa Diệu Bang- một trong những công thần khai sinh nên Hoàn Á để hỏi. Vị này rất có địa vị tại Hoàn Á, tiếng nói của hắn cũng rất có trọng lượng. Đến Trương Diệu Bằng cũng phải nể lão vài phần. Nghe xong ý nghĩ của tôi, lão công thần nổi trận lôi đình, nổi trận lôi đình. Đầu tiên là liên tiếp giáo dục tôi tuổi trẻ khí thịnh làm gì cũng không suy xét đến hậu quả, tiếp theo là oán giận, là căm phẫn, là lên án hành vi phạm tội của Trịnh Hạo Khoa. Cuối cùng là chỉ trích tôi vẽ đường cho hưu chạy, gỗ đã mục thì không thể dùng. Tôi kiên trì nghe bài “Giáo Dục Công Dân” của lão công thần, thầm nghĩ, nếu hiện giờ tôi không phải là CEO tạm thời của Hoàn Á, phỏng chừng lão đã một cước đá đít tôi ra khỏi cửa
A, mới hai ngày nhậm chức CEO đã bị mắng xối xả, tôi dù mặc long bào cũng không thể thành Thái Tử, tôi không có tố chất ấy. Buổi tối, tôi đem ý nghĩ ấy nói cho Trương Khải Huy, hắn ở đầu dây bên kia sửng sốt nửa ngày, hết nửa ngày mới cười hỏi: “Như thế nào? Cậu bỏ qua cho hắn rồi à?”
– “Tôi cũng không phải thánh nhân. Bất quá, tên kia đã cuỗm đi rất nhiều lợi nhuận của Hoàn Á, bây giờ lại thêm vụ hủy đơn hàng của bên Malaysia, tôi sợ chúng ta sẽ xảy ra hiệu ứng “quả cầu tuyết” trong tương lai. Hơn nữa bây giờ chỉ có hắn mới giúp được Hoàn Á, nhược điểm của hắn chúng ta còn nắm trong tay, tôi nghĩ hắn sẽ không làm chuyện dại dột nữa đâu”
Trương Khải Huy do dự thêm nửa ngày nữa. “Nếu Trịnh Hạo Khoa lại làm hỏng chuyện nữa thì làm sao?”
Tôi thách hắn cũng không dám! Tôi cười nói: “Vậy chúng ta dùng hình phạt riêng? Tùng xẻo, dìm nước, xát ớt vào vết thương? Ha hả”
– “Hắn sẽ chấp nhận sao?”
– “Yên tâm! Hắn là người thức thời, bây giờ chúng ta cho hắn cơ hội khỏi ngồi tù, hắn còn không cảm động rớt nước mắt mới lạ”. Nhiều năm làm việc chung với Trịnh Hạo Khoa, tôi tin tưởng hắn sẽ như vậy
– “Bên Malaysia có phải hay không thông đồng với hắn? Bây giờ gây áp lực buộc chúng ta thả người?”
Tôi không lo lắng việc này. Cân nhắc một chút, tôi nói: “Tôi không nghĩ hắn có ảnh hưởng như vậy, những người kia cũng chỉ có lợi ích là tối quan trọng. Không có khả năng vì hắn mà Malaysia trở mặt với chúng ta. Nếu không vì sao sau khi cuỗm ba nghìn vạn hắn lại chạy tới Malaysia tị nạn nhưng không ai chứa? Làm hắn hít một mũi bụi rồi như chó mất chủ quay trở về? Bọn họ đơn phương hủy đơn hàng cũng chỉ là bỏ đá xuống giếng, muốn nhân cơ hội này hãm hại Hoàn Á. Nhưng chính bọn họ cũng tổn thất không nhỏ”
– “Ân, vậy tôi sẽ nói bọn họ đem người giao cho cậu”
Tôi chuẩn bị cúp máy, hắn lại tranh thủ nói thêm vài câu: “Hân, tôi đã sớm biết cậu là nhân tài mà”
– “A, đừng đắc ý sớm thế. Nhưng nói cho anh biết, hỏng việc cũng không được trách tội tôi”
Tác giả :
Rosespy