Vĩnh Hằng Chi Tâm
Chương 69: Cảm Tạ Quý Tông
Một đánh bốn ư?
Lá bài tẩy cường đại như Phí Nhạc Thiên lên sân khiến trên dưới Vân Nhạc môn đều cảm thấy nặng nề.
Khó trách, Thiết Kiếm môn dám khinh thường chỉ xuất chiến ba người, đánh với bốn người Vân Nhạc môn.
Thì ra tông này có nhiều lá bài tẩy như vậy, ba đệ tử lên sân, người sau mạnh hơn người trước.
Nghe khẩu khí của Phí Nhạc Thiên, cho dù một mình đánh với bốn người Trần Vũ cũng chẳng đáng gì.
- Một đánh bốn? Được, Thu sư muội, Vạn sư huynh... Mọi người cùng lên đài đi.
Trần Vũ cực kỳ vô sỉ cười một tiếng, kêu gọi ba người chủ lực Thu Nguyệt.
Bà mẹ...
Trưởng bối và đệ tử của ba tông môn đều sắp rơi cằm xuống đất.
Hắn thật sự muốn lấy bốn đánh một, như vậy cũng quá vô sỉ rồi.
Phí Nhạc Thiên nghe vậy, mặt cũng đen xuống, thậm chí khóe miệng còn hơi giật giật.
Hắn gần như muốn chửi ầm: “Bà mẹ ngươi! Ta nói một đánh với bốn người, không phải là để bốn người quần ẩu một mình ta, mà là lần lượt đánh với bốn người.”
Không chỉ thế, hắn nói vậy chẳng qua ra muốn khoe mẽ mà thôi, không ngờ gặp phải kẻ càng vô sỉ hơn.
- Ha ha... Nhạc Thiên nói đùa mà thôi! Đừng tưởng thật! Hơn nữa, ba vị kia đã thất bại đào thải, không thể tái chiến.
Trung niên râu cá trê cười ha hả lấp liếm.
Hắn thầm vuốt mồ hôi lạnh một phen, gặp phải người vô liêm sỉ như vậy, có lẽ Phí Nhạc Thiên cũng khinh thường suýt nữa không thu lại lời vừa rồi.
Ai bảo ngươi thích ngầu.
Trần Vũ thầm cười lạnh, chăm chú quan sát lá bài tẩy của Thiết Kiếm môn.
- Xú tiểu tử, đừng khinh thường, công pháp và cảnh giới của Phí Nhạc Thiên này vượt xa cấp bậc của ngươi.
Mao trưởng lão truyền âm nhắc nhở.
Phía đối diện, Phí Nhạc Thiên biểu tình lười biếng, ánh mắt lạnh lùng. Vừa rồi thiếu chút nữa bị tiểu tử vô sỉ này đem ra làm trò cười rồi.
Hắn nhất định phải thắng, còn là thắng nhẹ nhàng, khiến đối phương mất hết mặt mũi.
Đồng thời, bên tai hắn cũng vang lên truyền âm của tông chủ râu cá trê:
- Nhạc Thiên sư điệt, đừng khinh thường. Nếu chính diện đối chiến với người này, dù là ngươi cũng sẽ tốn không ít sức lực.
Trận chiến này quyết định kết quả thắng thua cuối cùng, thực sự quá then chốt.
Trung niên râu cá trê cũng không nhịn được, phải lên tiếng căn dặn.
- Ừm.
Phí Nhạc Thiên trở nên nghiêm túc, hắn đã nhìn qua trận chiến lúc trước, tất nhiên hiểu rõ ưu thế của Trần Vũ.
“Keng...”
Một đạo kiếm hoa như dải lụa vẽ lên trong không khí, hàn ý kiếm phong lạnh thấu xương lướt tới trước mặt Trần Vũ.
Thật nhanh!
Cảm nhận được luồng hàn ý ập tới, nhưng Trần Vũ hầu như không nhìn thấy rõ quỹ tích kiếm pháp của đối phương.
“Keng...”
Huyền Trọng kiếm của Trần Vũ vô thức vung lên, chém ra một đạo cầu vồng xám bạc, đẩy lùi kiếm của đối phương.
“Thịch thịch thịch...”
Trái tim nhảy lên, đột nhiên gia tốc.
Lúc này, phản ứng và tốc độ của Trần Vũ lập tức tăng lên một đoạn.
“Keng...”
Thanh bảo kiếm trong tay Phí Nhạc Thiên nổi lên vài tia hoa văn màu xanh nhạt, đan xen cùng một chỗ với Huyền Trọng kiếm, bắn ra từng tia đốm lửa.
- Bảo khí! Kiếm pháp của hắn cực kỳ cổ quái, rõ ràng va chạm với trọng kiếm của ta, nhưng lại nhẹ nhàng không hề chịu lực.
Thần sắc của Trần Vũ trở nên ngưng trọng.
Bất luận là tốc độ, kỹ xảo, hay cảnh giới, Phí Nhạc Thiên đều đạt tới cấp bậc mà Thông Mạch kỳ chỉ có thể ngưỡng vọng.
- Phản ứng không tệ! Mặc dù ta đã dùng kỹ xảo giảm bớt lực, nhưng tay vẫn có chút ê ẩm.
Phí Nhạc Thiên bất ngờ.
Vốn cho rằng một kiếm này có thể khiến Trần Vũ chật vật, kết quả không chiếm được tiện nghi gì.
Lực lượng của Trần Vũ thật sự quá lớn.
Nhất là khi Trần Vũ kết hợp với Huyền Trọng kiếm, kiếm này không chỉ đơn thuần cực kỳ nặng, mà còn có thể ngưng luyện nội tức, tăng cường cường độ công kích.
Hơn nữa, Trần Vũ không chỉ có lực lượng lớn, mà phản ứng cũng rất nhạy bén.
- Thú vị, có thể đánh một trận sảng khoái.
Phí Nhạc Thiên ngược lại vui vẻ.
“Vù...”
Tàn ảnh chợt lóe, Phí Nhạc Thiên đột nhiên sử dụng tốc độ cực kỳ đáng sợ, cả người lẫn kiếm đều lao tới bên cạnh Trần Vũ.
“Vù...”
Mắt thường chỉ thấy một đạo tàn ảnh ánh kiếm lướt quanh người Trần Vũ.
- Đây là kiếm pháp gì?
- Thân pháp thật quỷ dị, trong lúc thi triển kiếm pháp, căn bản không thể phân rõ đâu là kiếm, đâu là người.
Đệ tử của ba tông đều chăm chú quan sát, hô hấp như ngừng lại.
Thời khắc này, Trần Vũ gặp phải áp lực cực lớn, tàn ảnh ánh kiếm lấp lóe, không thấy bóng người ở đâu.
“Keng...”
Đột nhiên, tàn ảnh ánh kiếm va chạm với trọng kiếm của hắn, đốm lửa bắn tung tóe, sau đó lướt qua.
Lần này, sau khi ánh kiếm lóe lên, không hề rời đi, ngược lại chia làm hai đường.
“Vù...”
Một đạo tàn ảnh ánh kiếm chém tới trước người Trần Vũ, còn một đạo khác thì lướt ra xa.
Trần Vũ né tránh không kịp, thậm chí ngay cả bóng người cũng không bắt kịp.
- Chuyện gì xảy ra?
- Công kích và bóng người đồng thời tách ra?
Các đệ tử đang xem chiến đều kinh hãi thất thanh, giống như nhìn thấy ma thuật.
- Quỷ Mị Kiếm Bộ!
Cao tầng của ba tông đều giật mình thốt lên.
Quỷ Mị Kiếm Bộ vừa là kiếm pháp, vừa là bộ pháp. Thân pháp và kiếm pháp dung hợp hoàn mỹ, tuyệt đối là võ học cực kỳ khó luyện.
“Keng...”
Tia tàn ảnh ánh kiếm rơi lên người Trần Vũ, đốm lửa bắn tung tóe. Thân ảnh của Phí Nhạc Thiên đã xuất hiện đằng xa.
- Cái gì?
Tiếu ý vừa hiện bên khóe miệng Phí Nhạc Thiên, lập tức liền đọng lại.
Trước ngực Trần Vũ nổi lên một tầng đường vân đồng xanh, giống như phác họa trên bắp thịt, quần áo bị phá vỡ, lưu lại một đạo vết ngấn màu xanh cực nhỏ ngoài thân.
Lúc này, không chỉ Phí Nhạc Thiên kinh sợ, ngay cả thành viên của ba tông cũng đều kinh hãi thất thanh.
- Kiếm pháp thật cao minh, dựa vào cảnh giới cao, phóng ra ánh kiếm nội tức cách không, đồng thời trong khoảng khắc phân liệt khỏi thân thể.
Trần Vũ lẩm bẩm.
Nhưng một kiếm này, không phải bản thể bảo khí, so với công kích trực tiếp thì yếu nhược hơn vài phần, hầu như không phá được phòng ngự của Đồng Tượng công.
- Trọng Kiếm Thành Cương!
Trái tim thần bí của Trần Vũ giữ lực, “Vù...” một tiếng, thân hình chợt trở nên mơ hồ.
Ngay lập tức, kiếm cương trắng lóa xòe ra một mảnh hình quạt, quét ngang khu vực của Phí Nhạc Thiên.
- Quỷ Mị Kiếm Bộ!
Phí Nhạc Thiên kinh hãi, ngay tại chỗ xẹt qua một đạo tàn ảnh ánh kiếm, cưỡng ép thoát ra từ bên trong màn kiếm cương như cuồng phong.
Mặc dù hắn phản ứng nhanh, nhưng quần áo vẫn bị cắt vỡ một mảng lớn.
Suy cho cùng, Thiết Cương Kiếm của Trần Vũ gần như có thể tạo thành công kích di động phạm vi nhỏ.
- Vẫn còn giữ lại thực lực sao?
Phí Nhạc Thiên xuất hiện tại một vị trí khác, trên mặt lộ vẻ không thể tin nổi.
Cùng lúc đó, Cao Phong ở dưới đài cũng thất thanh hô to:
- Vừa rồi tiểu tử này chiến đấu với ta cũng không có tốc độ và uy lực như vậy...
“Keng keng keng...”
Trên Thí Kim Đài, hai bóng người, lúc thì đan xen, lúc lại tách ra, đốm lửa bắn tung tóe.
Rất nhanh, Trần Vũ lại lâm vào phòng thủ bị động, “Quỷ Mị Kiếm Bộ” của đối phương thực sự quá nhanh và tà dị.
Hắn chỉ thỉnh thoảng sử dụng kỹ xảo trái tim giữ lực, gia tốc bạo phát, như vậy mới có thể bức lui đối phương một chút.
- Trần Vũ! Ngươi dùng bảo khí trọng kiếm, tiêu hao tuyệt đối lớn hơn ta. Chưa kể đến công lực cảnh giới của ta càng sâu, tuyệt đối có thể kiên trì lâu dài hơn ngươi.
Thân hình Phí Nhạc Thiên biến ảo không ngừng, trên mặt mang theo nụ cười tự tin.
Hai người đều sử dụng bảo khí, nhưng Trần Vũ dùng trọng kiếm, hắn dùng bảo kiếm bình thường, càng nhẹ nhàng, nên tiêu hao cũng nhỏ hơn rất nhiều.
“Keng keng keng...”
Hai người cấp tốc giao phong, trong nháy mắt đã vượt qua một, hai trăm chiêu.
Thế nhưng, khiến cho Phí Nhạc Thiên, thậm chí cả Thiết Kiếm môn đều khiếp sợ là mặc dù Trần Vũ sử dụng bảo khí trọng kiếm, nhưng không hề có chút dấu hiệu cạn kiệt sức lực.
Mặt không đỏ, tim không đập mạnh.
Ngược lại, Phí Nhạc Thiên đã bắt đầu hô hấp vội vàng, trên trán loáng thoáng có thể thấy được vài giọt mồ hôi.
- Sao có thể như vậy?
Phí Nhạc Thiên kinh hãi, khó mà tiếp thu nổi.
Công kích của hắn căn bản không đả thương được Trần Vũ, lại không thể chính diện đối cứng với trọng kiếm của đối phương.
Trọng Kiếm Thành Cương! Kiếm Võng Thiên Địa!
Chiêu thức trọng kiếm của Trần Vũ bỗng nhiên trở nên mãnh liệt, một mảnh kiếm cương bạo xạ, mở rộng phạm vi, đánh ra một vòng cương phong như sóng biển.
Không tốt... Phạm vi của kiếm chiêu...
Phí Nhạc Thiên biến sắc, thân hình cấp tốc lùi lại, thoát ly phạm vi của lưới kiếm.
“Phốc...”
Thế nhưng, một tia kình phong kiếm cương vẫn lưu lại một vệt máu trên người hắn.
Mặc dù chỉ là vết thương nhẹ ngoài da, nhưng hắn đã thực sự bị thương.
- Ha ha... kiếm pháp của Thiết Kiếm môn thật tinh xảo, Trần mỗ ngu dốt, chỉ miễn cưỡng ngộ được vài phần.
Trần Vũ cười lớn một tiếng.
Thì ra, sau khi trải qua giao chiến với hai đại thiên tài kiếm pháp Cao Phong và Phí Nhạc Thiên, Trần Vũ không ngừng rèn luyện, Thiết Cương Kiếm đại thành của hắn cũng đã hoàn toàn ổn định.
Thiết Cương Kiếm đại thành, kiếm cương có thể hình thành công kích phạm vi.
Dù thân pháp của Phí Nhạc Thiên cao minh cũng khó có thể né tránh công kích phạm vi. Suy cho cùng, thân pháp của hắn và Trần Vũ cũng không chênh lệch đến mức không hợp thói thường.
Sau đợt giao phong này, Trần Vũ đã bù đắp được khuyết điểm, không chỉ đồng thời lấy tĩnh chế động, còn thỉnh thoảng dùng “Kiếm Cương Hóa Võng” để phản công.
Đương nhiên, loại chiêu thức mang tính phạm vi này, tiêu hao rất lớn, nếu như liên tục sử dụng, ngay cả Trần Vũ cũng có chút ăn không tiêu.
Mặc dù thỉnh thoảng thi triển, cũng đem tới hiệu quả lớn vô cùng, khiến Phí Nhạc Thiên càng thêm kiêng kỵ.
- Mẹ nó! Ta cũng tu luyện Thiết Cương Kiếm tới đại thành, vậy mà lúc Thông Mạch kỳ còn không được một nửa uy lực như vậy.
Một tên đệ tử nội môn của Vân Nhạc môn có chút không cam lòng lẩm bẩm.
Có người bên cạnh cười hỏi:
- Khí lực của ngươi có bằng một nửa hắn không?
-...
Người đó lại hỏi tiếp:
- Vũ khí của ngươi có nặng bằng một nửa của hắn không?
- Tốc độ, lực bạo phát,... của ngươi, có mạnh bằng một nửa hắn không?
-...
Tên đệ tử kia bị hỏi đến nghẹn họng không trả lời được.
Càng về cuối trận chiến, Trần Vũ càng đánh ổn định hơn, thân pháp cũng càng nhẹ nhàng linh hoạt.
Thiên phú Thể thuật, lại lần nữa tỏa sáng rực rỡ.
Giao phong với “Quỷ Mị Kiếm Bộ” của Phí Nhạc Thiên, Lăng Vân bộ của Trần Vũ cũng nhanh chóng tiến bộ, trong lúc mơ hồ đã chạm tới cảnh giới đỉnh phong.
- Thân pháp của Trần sư đệ, e rằng đã ổn định vượt qua ta rồi.
Nhạc Phong than thở.
Lúc trước, thân pháp của Trần Vũ tối đa chỉ sánh ngang với hắn, chỉ hơn ở tốc độ bạo phát quá mạnh mẽ.
Mà bây giờ, Lăng Vân bộ của Trần Vũ đã chân chính hoàn toàn vượt qua hắn.
Tiến bộ như vậy, không chỉ bởi thiên phú Thể thuật của Trần Vũ còn bởi vì “Quỷ Mị Kiếm Bộ” của Phí Nhạc Thiên cao siêu hơn hắn không chỉ một bậc.
Dưới áp lực giao phong này, Trần Vũ buộc lòng phải tiến bộ càng nhanh hơn.
- Mao trưởng lão, tên đệ tử này của ngươi thật đúng là quái thai.
Đám người Vân Nhạc tông chủ đều cảm thấy quái dị.
- Hắc hắc... Đây là thiên phú Thể thuật ngàn năm khó gặp. Đáng tiếc là Thể tu hiện nay đã sa sút.
Mao trưởng lão đắc ý nói, nhưng trong lời nói lại lộ ra một tia tiếc hận.
Thời gian nửa nén nhang sau.
“Keng...”
Kiếm trong tay Phí Nhạc Thiên cuối cùng cũng không chịu nổi áp lực trong lúc đối chiến với Trần Vũ, tuột tay bay ra ngoài.
- Ta thua rồi.
Phí Nhạc Thiên đầu đầy mồ hôi, hô hấp nặng nề, cánh tay nắm kiếm cũng mất đi tri giác.
Hắn bại không phải bởi kỹ xảo không đủ, mà bởi vì thể lực không đủ.
Mặc dù hắn tận lực không đối chiến với Trần Vũ, nhưng thỉnh thoảng vẫn phải tiếp xúc, dù có thể giảm bớt lực, nhưng về lâu về dài cũng không gánh nổi.
- Ha ha! Đa tạ quý tông.
Gương mặt Trần Vũ rạng ngời, phát ra cảm tạ từ tận nội tâm.
Đánh thắng trận này, xem như hắn kiếm được đầy bồn đầy bát.
Hơn nữa, thông qua hai trận chiến với Cao Phong và Phí Nhạc Thiên, kiếm pháp cùng thân pháp của hắn đều tinh tiến, lĩnh hội thêm nhiều thứ.
Đám người Thiết Kiếm môn, bao gồm cả vị tông chủ râu cá trê, đều lộ vẻ mặt khó coi.
- Xú tiểu tử! Được tiện nghi còn ra vẻ.
Mao trưởng lão cười mắng một câu.
Lúc này, Vân Nhạc tông chủ cũng đang trao đổi với Thủy Nguyệt phái.
- Đệ tử của quý tông hôm nay liên chiến, có chút mệt mỏi. Trận đánh cuộc của chúng ta, không bằng dời đến ngày kia đi.
Thủy Nguyệt tông chủ - mỹ phụ mặc cung trang cười nói.
- Hừ! Mỏi mệt cái gì? Rõ ràng thấy chúng ta cường thế, muốn kéo dài thời gian.
Đám người thế hệ trước của Vân Nhạc môn đều thầm bất mãn.
- Ha ha... Trần sư điệt của quý tông quả thật “mạnh mẽ”. Những nữ đệ tử của bổn tông, tất nhiên phải suy nghĩ chút đối sách.
Thủy Nguyệt tông chủ mỉm cười, trên người tản ra một loại phong vận quyến rũ thành thục.
Vị nữ tông chủ này vậy mà dám thừa nhận bên mình kiêng kỵ Trần Vũ, đây là quang minh chính đại kéo dài thời gian.
Lá bài tẩy cường đại như Phí Nhạc Thiên lên sân khiến trên dưới Vân Nhạc môn đều cảm thấy nặng nề.
Khó trách, Thiết Kiếm môn dám khinh thường chỉ xuất chiến ba người, đánh với bốn người Vân Nhạc môn.
Thì ra tông này có nhiều lá bài tẩy như vậy, ba đệ tử lên sân, người sau mạnh hơn người trước.
Nghe khẩu khí của Phí Nhạc Thiên, cho dù một mình đánh với bốn người Trần Vũ cũng chẳng đáng gì.
- Một đánh bốn? Được, Thu sư muội, Vạn sư huynh... Mọi người cùng lên đài đi.
Trần Vũ cực kỳ vô sỉ cười một tiếng, kêu gọi ba người chủ lực Thu Nguyệt.
Bà mẹ...
Trưởng bối và đệ tử của ba tông môn đều sắp rơi cằm xuống đất.
Hắn thật sự muốn lấy bốn đánh một, như vậy cũng quá vô sỉ rồi.
Phí Nhạc Thiên nghe vậy, mặt cũng đen xuống, thậm chí khóe miệng còn hơi giật giật.
Hắn gần như muốn chửi ầm: “Bà mẹ ngươi! Ta nói một đánh với bốn người, không phải là để bốn người quần ẩu một mình ta, mà là lần lượt đánh với bốn người.”
Không chỉ thế, hắn nói vậy chẳng qua ra muốn khoe mẽ mà thôi, không ngờ gặp phải kẻ càng vô sỉ hơn.
- Ha ha... Nhạc Thiên nói đùa mà thôi! Đừng tưởng thật! Hơn nữa, ba vị kia đã thất bại đào thải, không thể tái chiến.
Trung niên râu cá trê cười ha hả lấp liếm.
Hắn thầm vuốt mồ hôi lạnh một phen, gặp phải người vô liêm sỉ như vậy, có lẽ Phí Nhạc Thiên cũng khinh thường suýt nữa không thu lại lời vừa rồi.
Ai bảo ngươi thích ngầu.
Trần Vũ thầm cười lạnh, chăm chú quan sát lá bài tẩy của Thiết Kiếm môn.
- Xú tiểu tử, đừng khinh thường, công pháp và cảnh giới của Phí Nhạc Thiên này vượt xa cấp bậc của ngươi.
Mao trưởng lão truyền âm nhắc nhở.
Phía đối diện, Phí Nhạc Thiên biểu tình lười biếng, ánh mắt lạnh lùng. Vừa rồi thiếu chút nữa bị tiểu tử vô sỉ này đem ra làm trò cười rồi.
Hắn nhất định phải thắng, còn là thắng nhẹ nhàng, khiến đối phương mất hết mặt mũi.
Đồng thời, bên tai hắn cũng vang lên truyền âm của tông chủ râu cá trê:
- Nhạc Thiên sư điệt, đừng khinh thường. Nếu chính diện đối chiến với người này, dù là ngươi cũng sẽ tốn không ít sức lực.
Trận chiến này quyết định kết quả thắng thua cuối cùng, thực sự quá then chốt.
Trung niên râu cá trê cũng không nhịn được, phải lên tiếng căn dặn.
- Ừm.
Phí Nhạc Thiên trở nên nghiêm túc, hắn đã nhìn qua trận chiến lúc trước, tất nhiên hiểu rõ ưu thế của Trần Vũ.
“Keng...”
Một đạo kiếm hoa như dải lụa vẽ lên trong không khí, hàn ý kiếm phong lạnh thấu xương lướt tới trước mặt Trần Vũ.
Thật nhanh!
Cảm nhận được luồng hàn ý ập tới, nhưng Trần Vũ hầu như không nhìn thấy rõ quỹ tích kiếm pháp của đối phương.
“Keng...”
Huyền Trọng kiếm của Trần Vũ vô thức vung lên, chém ra một đạo cầu vồng xám bạc, đẩy lùi kiếm của đối phương.
“Thịch thịch thịch...”
Trái tim nhảy lên, đột nhiên gia tốc.
Lúc này, phản ứng và tốc độ của Trần Vũ lập tức tăng lên một đoạn.
“Keng...”
Thanh bảo kiếm trong tay Phí Nhạc Thiên nổi lên vài tia hoa văn màu xanh nhạt, đan xen cùng một chỗ với Huyền Trọng kiếm, bắn ra từng tia đốm lửa.
- Bảo khí! Kiếm pháp của hắn cực kỳ cổ quái, rõ ràng va chạm với trọng kiếm của ta, nhưng lại nhẹ nhàng không hề chịu lực.
Thần sắc của Trần Vũ trở nên ngưng trọng.
Bất luận là tốc độ, kỹ xảo, hay cảnh giới, Phí Nhạc Thiên đều đạt tới cấp bậc mà Thông Mạch kỳ chỉ có thể ngưỡng vọng.
- Phản ứng không tệ! Mặc dù ta đã dùng kỹ xảo giảm bớt lực, nhưng tay vẫn có chút ê ẩm.
Phí Nhạc Thiên bất ngờ.
Vốn cho rằng một kiếm này có thể khiến Trần Vũ chật vật, kết quả không chiếm được tiện nghi gì.
Lực lượng của Trần Vũ thật sự quá lớn.
Nhất là khi Trần Vũ kết hợp với Huyền Trọng kiếm, kiếm này không chỉ đơn thuần cực kỳ nặng, mà còn có thể ngưng luyện nội tức, tăng cường cường độ công kích.
Hơn nữa, Trần Vũ không chỉ có lực lượng lớn, mà phản ứng cũng rất nhạy bén.
- Thú vị, có thể đánh một trận sảng khoái.
Phí Nhạc Thiên ngược lại vui vẻ.
“Vù...”
Tàn ảnh chợt lóe, Phí Nhạc Thiên đột nhiên sử dụng tốc độ cực kỳ đáng sợ, cả người lẫn kiếm đều lao tới bên cạnh Trần Vũ.
“Vù...”
Mắt thường chỉ thấy một đạo tàn ảnh ánh kiếm lướt quanh người Trần Vũ.
- Đây là kiếm pháp gì?
- Thân pháp thật quỷ dị, trong lúc thi triển kiếm pháp, căn bản không thể phân rõ đâu là kiếm, đâu là người.
Đệ tử của ba tông đều chăm chú quan sát, hô hấp như ngừng lại.
Thời khắc này, Trần Vũ gặp phải áp lực cực lớn, tàn ảnh ánh kiếm lấp lóe, không thấy bóng người ở đâu.
“Keng...”
Đột nhiên, tàn ảnh ánh kiếm va chạm với trọng kiếm của hắn, đốm lửa bắn tung tóe, sau đó lướt qua.
Lần này, sau khi ánh kiếm lóe lên, không hề rời đi, ngược lại chia làm hai đường.
“Vù...”
Một đạo tàn ảnh ánh kiếm chém tới trước người Trần Vũ, còn một đạo khác thì lướt ra xa.
Trần Vũ né tránh không kịp, thậm chí ngay cả bóng người cũng không bắt kịp.
- Chuyện gì xảy ra?
- Công kích và bóng người đồng thời tách ra?
Các đệ tử đang xem chiến đều kinh hãi thất thanh, giống như nhìn thấy ma thuật.
- Quỷ Mị Kiếm Bộ!
Cao tầng của ba tông đều giật mình thốt lên.
Quỷ Mị Kiếm Bộ vừa là kiếm pháp, vừa là bộ pháp. Thân pháp và kiếm pháp dung hợp hoàn mỹ, tuyệt đối là võ học cực kỳ khó luyện.
“Keng...”
Tia tàn ảnh ánh kiếm rơi lên người Trần Vũ, đốm lửa bắn tung tóe. Thân ảnh của Phí Nhạc Thiên đã xuất hiện đằng xa.
- Cái gì?
Tiếu ý vừa hiện bên khóe miệng Phí Nhạc Thiên, lập tức liền đọng lại.
Trước ngực Trần Vũ nổi lên một tầng đường vân đồng xanh, giống như phác họa trên bắp thịt, quần áo bị phá vỡ, lưu lại một đạo vết ngấn màu xanh cực nhỏ ngoài thân.
Lúc này, không chỉ Phí Nhạc Thiên kinh sợ, ngay cả thành viên của ba tông cũng đều kinh hãi thất thanh.
- Kiếm pháp thật cao minh, dựa vào cảnh giới cao, phóng ra ánh kiếm nội tức cách không, đồng thời trong khoảng khắc phân liệt khỏi thân thể.
Trần Vũ lẩm bẩm.
Nhưng một kiếm này, không phải bản thể bảo khí, so với công kích trực tiếp thì yếu nhược hơn vài phần, hầu như không phá được phòng ngự của Đồng Tượng công.
- Trọng Kiếm Thành Cương!
Trái tim thần bí của Trần Vũ giữ lực, “Vù...” một tiếng, thân hình chợt trở nên mơ hồ.
Ngay lập tức, kiếm cương trắng lóa xòe ra một mảnh hình quạt, quét ngang khu vực của Phí Nhạc Thiên.
- Quỷ Mị Kiếm Bộ!
Phí Nhạc Thiên kinh hãi, ngay tại chỗ xẹt qua một đạo tàn ảnh ánh kiếm, cưỡng ép thoát ra từ bên trong màn kiếm cương như cuồng phong.
Mặc dù hắn phản ứng nhanh, nhưng quần áo vẫn bị cắt vỡ một mảng lớn.
Suy cho cùng, Thiết Cương Kiếm của Trần Vũ gần như có thể tạo thành công kích di động phạm vi nhỏ.
- Vẫn còn giữ lại thực lực sao?
Phí Nhạc Thiên xuất hiện tại một vị trí khác, trên mặt lộ vẻ không thể tin nổi.
Cùng lúc đó, Cao Phong ở dưới đài cũng thất thanh hô to:
- Vừa rồi tiểu tử này chiến đấu với ta cũng không có tốc độ và uy lực như vậy...
“Keng keng keng...”
Trên Thí Kim Đài, hai bóng người, lúc thì đan xen, lúc lại tách ra, đốm lửa bắn tung tóe.
Rất nhanh, Trần Vũ lại lâm vào phòng thủ bị động, “Quỷ Mị Kiếm Bộ” của đối phương thực sự quá nhanh và tà dị.
Hắn chỉ thỉnh thoảng sử dụng kỹ xảo trái tim giữ lực, gia tốc bạo phát, như vậy mới có thể bức lui đối phương một chút.
- Trần Vũ! Ngươi dùng bảo khí trọng kiếm, tiêu hao tuyệt đối lớn hơn ta. Chưa kể đến công lực cảnh giới của ta càng sâu, tuyệt đối có thể kiên trì lâu dài hơn ngươi.
Thân hình Phí Nhạc Thiên biến ảo không ngừng, trên mặt mang theo nụ cười tự tin.
Hai người đều sử dụng bảo khí, nhưng Trần Vũ dùng trọng kiếm, hắn dùng bảo kiếm bình thường, càng nhẹ nhàng, nên tiêu hao cũng nhỏ hơn rất nhiều.
“Keng keng keng...”
Hai người cấp tốc giao phong, trong nháy mắt đã vượt qua một, hai trăm chiêu.
Thế nhưng, khiến cho Phí Nhạc Thiên, thậm chí cả Thiết Kiếm môn đều khiếp sợ là mặc dù Trần Vũ sử dụng bảo khí trọng kiếm, nhưng không hề có chút dấu hiệu cạn kiệt sức lực.
Mặt không đỏ, tim không đập mạnh.
Ngược lại, Phí Nhạc Thiên đã bắt đầu hô hấp vội vàng, trên trán loáng thoáng có thể thấy được vài giọt mồ hôi.
- Sao có thể như vậy?
Phí Nhạc Thiên kinh hãi, khó mà tiếp thu nổi.
Công kích của hắn căn bản không đả thương được Trần Vũ, lại không thể chính diện đối cứng với trọng kiếm của đối phương.
Trọng Kiếm Thành Cương! Kiếm Võng Thiên Địa!
Chiêu thức trọng kiếm của Trần Vũ bỗng nhiên trở nên mãnh liệt, một mảnh kiếm cương bạo xạ, mở rộng phạm vi, đánh ra một vòng cương phong như sóng biển.
Không tốt... Phạm vi của kiếm chiêu...
Phí Nhạc Thiên biến sắc, thân hình cấp tốc lùi lại, thoát ly phạm vi của lưới kiếm.
“Phốc...”
Thế nhưng, một tia kình phong kiếm cương vẫn lưu lại một vệt máu trên người hắn.
Mặc dù chỉ là vết thương nhẹ ngoài da, nhưng hắn đã thực sự bị thương.
- Ha ha... kiếm pháp của Thiết Kiếm môn thật tinh xảo, Trần mỗ ngu dốt, chỉ miễn cưỡng ngộ được vài phần.
Trần Vũ cười lớn một tiếng.
Thì ra, sau khi trải qua giao chiến với hai đại thiên tài kiếm pháp Cao Phong và Phí Nhạc Thiên, Trần Vũ không ngừng rèn luyện, Thiết Cương Kiếm đại thành của hắn cũng đã hoàn toàn ổn định.
Thiết Cương Kiếm đại thành, kiếm cương có thể hình thành công kích phạm vi.
Dù thân pháp của Phí Nhạc Thiên cao minh cũng khó có thể né tránh công kích phạm vi. Suy cho cùng, thân pháp của hắn và Trần Vũ cũng không chênh lệch đến mức không hợp thói thường.
Sau đợt giao phong này, Trần Vũ đã bù đắp được khuyết điểm, không chỉ đồng thời lấy tĩnh chế động, còn thỉnh thoảng dùng “Kiếm Cương Hóa Võng” để phản công.
Đương nhiên, loại chiêu thức mang tính phạm vi này, tiêu hao rất lớn, nếu như liên tục sử dụng, ngay cả Trần Vũ cũng có chút ăn không tiêu.
Mặc dù thỉnh thoảng thi triển, cũng đem tới hiệu quả lớn vô cùng, khiến Phí Nhạc Thiên càng thêm kiêng kỵ.
- Mẹ nó! Ta cũng tu luyện Thiết Cương Kiếm tới đại thành, vậy mà lúc Thông Mạch kỳ còn không được một nửa uy lực như vậy.
Một tên đệ tử nội môn của Vân Nhạc môn có chút không cam lòng lẩm bẩm.
Có người bên cạnh cười hỏi:
- Khí lực của ngươi có bằng một nửa hắn không?
-...
Người đó lại hỏi tiếp:
- Vũ khí của ngươi có nặng bằng một nửa của hắn không?
- Tốc độ, lực bạo phát,... của ngươi, có mạnh bằng một nửa hắn không?
-...
Tên đệ tử kia bị hỏi đến nghẹn họng không trả lời được.
Càng về cuối trận chiến, Trần Vũ càng đánh ổn định hơn, thân pháp cũng càng nhẹ nhàng linh hoạt.
Thiên phú Thể thuật, lại lần nữa tỏa sáng rực rỡ.
Giao phong với “Quỷ Mị Kiếm Bộ” của Phí Nhạc Thiên, Lăng Vân bộ của Trần Vũ cũng nhanh chóng tiến bộ, trong lúc mơ hồ đã chạm tới cảnh giới đỉnh phong.
- Thân pháp của Trần sư đệ, e rằng đã ổn định vượt qua ta rồi.
Nhạc Phong than thở.
Lúc trước, thân pháp của Trần Vũ tối đa chỉ sánh ngang với hắn, chỉ hơn ở tốc độ bạo phát quá mạnh mẽ.
Mà bây giờ, Lăng Vân bộ của Trần Vũ đã chân chính hoàn toàn vượt qua hắn.
Tiến bộ như vậy, không chỉ bởi thiên phú Thể thuật của Trần Vũ còn bởi vì “Quỷ Mị Kiếm Bộ” của Phí Nhạc Thiên cao siêu hơn hắn không chỉ một bậc.
Dưới áp lực giao phong này, Trần Vũ buộc lòng phải tiến bộ càng nhanh hơn.
- Mao trưởng lão, tên đệ tử này của ngươi thật đúng là quái thai.
Đám người Vân Nhạc tông chủ đều cảm thấy quái dị.
- Hắc hắc... Đây là thiên phú Thể thuật ngàn năm khó gặp. Đáng tiếc là Thể tu hiện nay đã sa sút.
Mao trưởng lão đắc ý nói, nhưng trong lời nói lại lộ ra một tia tiếc hận.
Thời gian nửa nén nhang sau.
“Keng...”
Kiếm trong tay Phí Nhạc Thiên cuối cùng cũng không chịu nổi áp lực trong lúc đối chiến với Trần Vũ, tuột tay bay ra ngoài.
- Ta thua rồi.
Phí Nhạc Thiên đầu đầy mồ hôi, hô hấp nặng nề, cánh tay nắm kiếm cũng mất đi tri giác.
Hắn bại không phải bởi kỹ xảo không đủ, mà bởi vì thể lực không đủ.
Mặc dù hắn tận lực không đối chiến với Trần Vũ, nhưng thỉnh thoảng vẫn phải tiếp xúc, dù có thể giảm bớt lực, nhưng về lâu về dài cũng không gánh nổi.
- Ha ha! Đa tạ quý tông.
Gương mặt Trần Vũ rạng ngời, phát ra cảm tạ từ tận nội tâm.
Đánh thắng trận này, xem như hắn kiếm được đầy bồn đầy bát.
Hơn nữa, thông qua hai trận chiến với Cao Phong và Phí Nhạc Thiên, kiếm pháp cùng thân pháp của hắn đều tinh tiến, lĩnh hội thêm nhiều thứ.
Đám người Thiết Kiếm môn, bao gồm cả vị tông chủ râu cá trê, đều lộ vẻ mặt khó coi.
- Xú tiểu tử! Được tiện nghi còn ra vẻ.
Mao trưởng lão cười mắng một câu.
Lúc này, Vân Nhạc tông chủ cũng đang trao đổi với Thủy Nguyệt phái.
- Đệ tử của quý tông hôm nay liên chiến, có chút mệt mỏi. Trận đánh cuộc của chúng ta, không bằng dời đến ngày kia đi.
Thủy Nguyệt tông chủ - mỹ phụ mặc cung trang cười nói.
- Hừ! Mỏi mệt cái gì? Rõ ràng thấy chúng ta cường thế, muốn kéo dài thời gian.
Đám người thế hệ trước của Vân Nhạc môn đều thầm bất mãn.
- Ha ha... Trần sư điệt của quý tông quả thật “mạnh mẽ”. Những nữ đệ tử của bổn tông, tất nhiên phải suy nghĩ chút đối sách.
Thủy Nguyệt tông chủ mỉm cười, trên người tản ra một loại phong vận quyến rũ thành thục.
Vị nữ tông chủ này vậy mà dám thừa nhận bên mình kiêng kỵ Trần Vũ, đây là quang minh chính đại kéo dài thời gian.
Tác giả :
Khoái Xan Điếm