Vĩnh Hằng Chi Tâm
Chương 66: Hai Trận
- Được!
Vân Nhạc tông chủ vung tay lên, tại chỗ đột nhiên xuất hiện mấy khối thiên ngoại vẫn thạch to bằng nắm tay.
Phía Thiết Kiếm môn có một lão giả chừng bảy mươi tuổi đứng ra, cầm vẫn thạch lên kiểm tra một chút, nói:
- Không tệ, phẩm chất cũng ổn.
- Hắc...
Mao trưởng lão đi tới đối diện, kiểm nghiệm Hoàng Đồng Tinh của Thiết Kiếm môn một chút, cười nói:
- Tỉ lệ cũng tàm tạm.
Trần Vũ ngạc nhiên, xem ra tư lịch của Mao trưởng lão không tầm thường chút nào, còn đứng ra phụ trách giám định tài liệu.
Đồng thời, hắn còn phát hiện một chi tiết: Vân Nhạc tông chủ và trung niên râu cá trê của Thiết Kiếm môn đều lăng không ném ra trân linh khoáng thạch đặt cược.
Lẽ nào là đạo cụ trữ vật trong truyền thuyết?
Trần Vũ không nghĩ nhiều, thế giới tông môn quá rộng lớn thần bí, còn rất nhiều việc bản thân chưa từng tiếp xúc qua.
- Tiền đặt cược không thành vấn đề, vậy liền bắt đầu đi. Quy tắc chiến đấu, giống như trước đây, chỉ cần đệ tử tuổi tác không vượt quá hai mươi tuổi đều có thể tham dự Cuộc chiến tranh đoạt...
Trung niên râu cá trê lại giảng giải quy tắc.
Rất nhanh.
Bên phía Thiết Kiếm môn có một thiếu niên tay cầm kiếm thuẫn, thân mặc nhuyễn giáp màu tím nhạt đứng ra.
Thiếu niên này mặt trơ như gỗ đá, toàn thân bị nhuyễn giáp bao trùm kín mít.
- Ai lên sân trước?
Ánh mắt của Vân Nhạc tông chủ đảo qua ba vị chủ lực.
Ba tên chủ lực Thu Nguyệt, Vạn Đông, Thạch Xuyên đều có chút rục rịch.
- Theo lời hứa hẹn của tông chủ, mỗi một trận thắng được ba nghìn nguyên thạch thứ phẩm, một cân vẫn thạch.
Nhất là Thu Nguyệt, vẻ mặt tràn đầy kỳ vọng, lòng tin dâng cao.
Chẳng qua, nàng là đệ tử áp trục, không chỉ công pháp tu luyện cường đại, còn có bảo khí đặc chế, đương nhiên sẽ không lập tức lên sân khấu vội.
- Để ta lên trước!
Thạch Xuyên tay cầm một thanh đại đao kim hoàn (*), vẻ mặt trầm ổn trấn định.
Mấy vị trưởng lão gật đầu.
“Vù...”
Thạch Xuyên tay cầm kim đao, tung người nhảy lên Thí Kim Đài.
- Vân Nhạc môn Thạch Xuyên, các hạ là người phương nào, mau báo danh tính?
Thạch Xuyên lạnh lùng nhìn thiếu niên mặt trơ như khúc gỗ.
Thế nhưng, thiếu niên mặt trơ như khúc gỗ đứng đối diện lại nhắm mắt làm ngơ, không nhìn thẳng Thạch Xuyên.
- Ngươi... chẳng lẽ bị câm?
Thạch Xuyên bị phớt lờ, sắc mặt đỏ bừng, căm hận nói.
Thiếu niên mặt trơ vẫn không nói một lời.
Một màn này, khiến đám người đang xem chiến đều cảm thấy kinh ngạc.
- Kim Lãng Đao!
Trong lòng Thạch Xuyên dấy lên lửa giận không tên, kim đao trong tay vung vẩy, nội tức cuồng khiếu, mắt thường chỉ thấy từng đạo ánh đao màu vàng như sóng lớn cuốn về phía thiếu niên mặt trơ ra như khúc gỗ.
- Kim Lãng Đao! Là đao pháp cao cấp nổi danh của Vân Nhạc môn.
Không ít đệ tử thốt lên.
Đối với đao pháp này, Trần Vũ cũng từng được nghe nói. Lúc đầu hắn lựa chọn công pháp chủ tu, đã từng so sánh giữa Kim Lãng Đao và Vân Sát quyền.
“Vù...”
Trên Thí Kim Đài truyền đến thanh âm sắt thép va chạm vang dội.
Chỉ thấy tấm chắn trong tay thiếu niên mặt trơ nổi lên một tầng ánh sáng xanh thẫm, khí kình bạo phát như chớp, đánh bật đao của Thạch Xuyên ra ngoài.
Cái gì?
Thân hình Thạch Xuyên lùi lại vài bước, hổ khẩu (**) tê dại, vẻ mặt kinh ngạc.
Mà thiếu niên mặt trơ thì vẫn cầm theo thuẫn kiếm, chậm rãi từng bước đi tới gần hắn.
“Keng keng...”
Trên Thí Kim Đài, đốm lửa bắn tung tóe, kim đao của Thạch Xuyên phát ra ánh đao vàng óng, thanh thế dữ dội khiến người ta nhìn mà than thở. Nhưng mỗi lần hắn công kích, đều bị thiếu niên mặt trơ cản trở không để lọt.
- Kim Lãng Đao đại thành, tiếp cận đỉnh phong, uy lực cũng không chênh lệch Vân Sát quyền của ta là bao nhiêu...
Trần Vũ thầm giật mình.
Luận thanh thế và uy lực, đao pháp của Thạch Xuyên hầu như có thể sánh ngang với Đoàn Kiêu Long, thậm chí càng có tính chất duy trì kéo dài hơn.
- Tấm chắn của thiếu niên kia là một kiện bán bảo khí. Nhưng ở trong tay hắn, ngược lại phát huy ra hiệu quả phòng ngự không tầm thường.
- Người này tâm tư nhẵn nhụi, bước chân trầm ổn, phòng thủ không chút kẽ hở nào.
Một vài cao nhân trưởng bối đều lên tiếng đánh giá.
Ở phương diện tâm tính và phòng thủ, không thể bắt bẻ được thiếu niên mặt trơ như gỗ kia.
“Keng keng keng...”
Thạch Xuyên gia tăng thế công, kim đao trong tay bổ ra một loạt sóng đao màu vàng, tạo thành một trận sóng đao lập lòe.
Thế công này, đủ khiến cho đệ tử Luyện Tạng sơ kỳ phải xấu hổ.
Nhưng đối mặt với thiếu niên mặt trơ kia, thần sắc vẫn không thay đổi, tấm chắn trong tay giữ vững phòng ngự trước từng lượt công kích, thỉnh thoảng bộc phát một đoàn khí kình đánh bật kim đao của Thạch Xuyên ra.
Đã qua trăm chiêu.
Trên trán Thạch Xuyên mơ hồ xuất hiện mồ hôi lấm tấm, nhưng thiếu niên mặt trơ thì vẫn không thay đổi sắc mặt.
Vân Nhạc tông chủ và mấy vị trưởng lão đều cau mày.
- Rùa đen rút đầu!
Thạch Xuyên không nhịn được mắng chửi, mà thiếu niên mặt trơ kia thì chỉ nhếch miệng cười khẩy châm chọc.
- Đao của Thạch Xuyên cũng là bán bảo khí, vậy mà thiếu niên kia vẫn chịu đựng kháng cự được, tâm tính cực tốt.
Trần Vũ đã nhìn ra thế cục bất lợi.
Hắn hoài nghi: thiếu niên mặt trơ có phải từng tu hành loại công pháp đặc thù nào đó, hoặc công pháp hoành luyện (***), khiến cho lực lượng và sức chịu đựng đều đề thăng tới cực hạn.
“Keng keng keng...”
Giao kích trên sân kéo dài không ngừng nghỉ.
Dần dần, thiếu niên mặt trơ không chỉ phòng thủ nữa, tay cầm tấm chắn thỉnh thoảng chủ động xung kích Thạch Xuyên.
Ngươi không công kích, ta dùng tấm chắn bức ngươi.
Thí Kim Đài mặc dù lớn, nhưng một khi ngã ra ngoài thì xem như thua cuộc.
- Không được!
Thạch Xuyên cảm giác nội tức dần chống đỡ không nổi, hắn càng điên cuồng công kích một trận, tiêu hao càng lớn.
Mà thiếu niên kia, lực lượng và sức chịu thật sự đáng nể, lần lượt va chạm đều khiến cho cánh tay cầm đao của hắn tê dại, hổ khẩu cũng vỡ ra, chảy máu.
Nửa nén nhang sau...
Thạch Xuyên thở hồng hộc, thiếu niên tay cầm tấm chắn, đột nhiên cầm tấm chắn tông tới, ép Thạch Xuyên liên tục bại lui.
Đúng lúc này, bỗng nhiên cánh tay còn lại cầm kiếm của thiếu niên mặt trơ chợt vung ra một đạo kiếm ảnh, nhân lúc Thạch Xuyên vẫn không kịp phòng bị, chém trúng cánh tay cầm đao của hắn.
- Thật nhanh!
Mọi người đang xem chiến đều khẽ thốt lên.
“A...”
Thạch Xuyên hét lên một tiếng, thanh đao trong tay rơi xuống đất.
Trên cánh tay xuất hiện một đạo vết máu.
Hiển nhiên, một kiếm vừa rồi của thiếu niên mặt trơ đã lưu tình, bằng không rơi xuống đất sẽ là một đoạn cánh tay chứ không phải kim đao.
Trận đầu, Vân Nhạc môn thua.
...
- Ha ha... A Đồng mặc dù câm điếc, nhưng trời sinh có một loại nghị lực chuyên chú hơn người. Mỗi ngày vung kiếm, đỡ thuẫn hơn vạn lần, gió mặc gió, mưa mặc mưa...
Trung niên râu cá trê của Thiết Kiếm môn cũng mừng rỡ khen ngợi.
Câm điếc ư?
Mọi người giật mình, nhìn về phía thiếu niên mặt trơ “A Đồng”.
- Câm điếc? Chuyên chú?
Trần Vũ lẩm bẩm, dường như ngộ ra điều gì đó.
Sau một trận thảm bại.
Vân Nhạc tông chủ và các trưởng lão đều nhìn về phía hai người còn lại trong ba chủ lực: Thu Nguyệt và Vạn Đông.
- Tông chủ, ta lên, nhất định có thể thắng hắn.
Thu Nguyệt nắm chặt bàn tay nhỏ.
Chẳng qua, tông chủ và các trưởng lão cũng không lựa chọn nàng.
- Ta lên!
Vạn Đông cũng tràn ngập lòng tin, hắn đã nhìn thấu sách lược của A Đồng, nắm chắc mười phần thắng lợi.
Mấy vị trưởng lão khẽ gật đầu.
Thu Nguyệt dù sao cũng là nhân vật áp trục, ra sân quá sớm cũng không có lợi.
Ngược lại Vạn Đông có kinh nghiệm thực chiến phong phú, lại tu hành công pháp thâm hậu như Vân Sát quyền, thực lực gần ngang với Thu Nguyệt.
- Nhớ kỹ, không nên lãng phí thể lực với hắn, phải cố gắng một kích trí mạng.
Vân Nhạc tông chủ nhắc nhở.
- Đệ tử đã hiểu.
Thân hình Vạn Đông thoắt một cái đã hạ xuống trên Thí Kim Đài.
“Vù...”
Trên người Vạn Đông xuất hiện một luồng sát khí, giống như con báo tràn ngập lực lượng bộc phát, thi triển bộ pháp, vòng quanh thiếu niên mặt trơ.
Vân Sát quyền của hắn có thể tu hành đến đại thành, tất nhiên đã trải qua nhiều trận giết chóc, kinh nghiệm phong phú.
Vạn Đông hoạt động bước chân, nhưng đôi mắt vẫn lạnh lùng quan sát tìm kiếm sơ hở của thiếu niên mặt trơ.
- Phá!
Tàn ảnh lóe lên, Vạn Đông dựa vào tốc độ kinh người, tiếp cận thiếu niên mặt trơ.
“Vù...”
Hắn đánh ra một quyền, sát khí âm phong gào thét, quyền kình cường đại tạo thành một đám mây đen mơ hồ.
Sát khí đáng sợ khiến cho thiếu niên mặt trơ như khúc gỗ cảm thấy hô hấp và khí huyết đều trầm xuống.
Vân Sát quyền càng tu hành về sau, uy lực sát khí càng mạnh, không chỉ tăng phúc quyền thế mà còn có thể áp chế và suy yếu đối thủ.
“Ầm...”
Thiếu niên mặt trơ lấy tĩnh chế động, tấm chắn vẫn chặn ngang một quyền của Vạn Đông, một luồng đại lực truyền vào tấm chắn, đẩy ngược về phía Vạn Đông.
Nào ngờ, Vạn Đông chợt cười một tiếng quỷ dị, sau khi xuất kích một đòn chớp nhoáng, thân hình lại cấp tốc trở ra.
Thậm chí, hắn còn mượn lực phản chấn của tấm chắn để đề thăng tốc độ thân pháp.
“Vù...”
Chiêu chiêu nối liền, Vạn Đông vòng quanh thiếu niên mặt trơ kia, một quyền mang theo sát khí hừng hực phát ra tiếng sấm rền, đánh lên bả vai thiếu niên mặt trơ.
- Không ổn!
Đám người bên phía Thiết Kiếm môn đều hô lên.
Vạn Đông quả thật giảo hoạt, kích thứ nhất thoạt nhìn uy thế cực lớn, nhưng thật ra là hư.
Sau khi thiếu niên mặt trơ tay cầm thuẫn kiếm bị áp sát, phương diện linh hoạt liền rơi vào thế yếu.
Một quyền này, muốn tránh cũng không được.
Nhưng sắc mặt thiếu niên mặt trơ lại không chút thay đổi, tâm tính tốt đến mức kinh người.
Nếu đã không tránh thoát... Vậy thì không cần tránh!
“Keng!”
Thiếu niên mặt trơ ném tấm chắn xuống đất, giống như một đầu trâu điên cường ngạnh, hung hăng xông về phía Vạn Đông.
Cái gì?
Vạn Đông thất kinh.
Mọi người ở đây đều ngạc nhiên hô to, thiếu niên kia vậy mà vứt bỏ tấm chắn, dùng thân thể nghênh đón Vạn Đông.
Đồng thời, lưỡi kiếm trong tay thiếu niên mặt trơ cũng xẹt qua một đạo ánh kiếm, hung hăng chém về phía cánh tay tấn công của Vạn Đông.
Một kiếm này, giống hệt một kiếm vừa đánh bại Thạch Xuyên, không xuất thì thôi, vừa xuất liền như sấm rung chớp giật.
Trong lúc mơ hồ, trong đầu Trần Vũ chợt tái hiện hình ảnh thiếu niên mặt trơ mỗi ngày huy kiếm hơn vạn lần, vẻ mặt chết lặng.
- Không xong!
Một quyền của Vạn Đông đã không thể thu về, thiếu niên mặt trơ kia xông lên đón đầu, làm sao tránh được?
Có lẽ, hắn có thể đánh trúng đối phương, nhưng cánh tay của mình cũng nhất định sẽ bị chém rụng.
“Ầm...”
Một chưởng của Vạn Đông đánh trúng thiếu niên mặt trơ, nhuyễn giáp trên người đối phương nổi lên một tầng tím nhạt, suy yếu phần lớn lực lượng của nắm quyền.
Nhuyễn giáp bán bảo khí!
Vạn Đông không khỏi kinh hãi thất sắc, một quyền cường hoành của mình đã bị suy giảm một phần lực lượng.
Hơn nữa, thiếu niên mặt trơ kia là đến có chuẩn bị, tất nhiên sẽ trọng điểm quán nhập nội tức vào vị trí bả vai, tăng mạnh phòng ngự.
Vạn Đông cảm thấy cay đắng.
Hắn nhất định thua, một chưởng của hắn, có lẽ có thể khiến đối phương bị thương, nhưng tuyệt đối không thể uy hiếp tính mạng.
Còn hắn thì tổn thất một cánh tay.
Ngay khoảng khắc này.
“Xẹt...”
Một âm thanh điện xẹt vang lên bên tai, tiếp ngay sau đó, một đạo chưởng lực màu lam nhạt xoay tròn, giống như bức tường khí nhu hòa, tách Vạn Đông và thiếu niên mặt trơ ra.
Một tia cảm giác tê dại lan khắp toàn thân hai người.
“Ộc...”
Trong đó, thiếu niên mặt trơ vì trúng một quyền nên hộc máu trọng thương.
Còn một chưởng vừa rồi thì cứu vãn một cánh tay của Vạn Đông.
- Tông chủ...
Vẻ mặt Vạn Đông tràn ngập xấu hổ, nhìn thân ảnh áo bào lam bên cạnh.
Người xuất thủ là Vân Nhạc tông chủ.
Khoảng khắc vừa rồi, Vạn Đông đã định sẵn sẽ thua cuộc, Vân Nhạc tông chủ chỉ có thể ra tay, bảo trụ cánh tay của môn hạ đệ tử.
- Ha ha, đa tạ đa tạ.
Trung niên râu cá trê của Thiết Kiếm môn cười tươi, mừng rỡ không thôi.
Thật sự mà nói, tình huống vừa rồi, một quyền giảo hoạt của Vạn Đông hết sức trí mạng, trung niên râu cá trê vốn còn tưởng rằng thiếu niên mặt trơ nhất định sẽ thua.
Nhưng không ngờ thiếu niên mặt trơ lại “hung ác” như thế, trực tiếp xông lên liều mạng.
Đương nhiên, nhuyễn giáp bán bảo khí và tâm tính của thiếu niên mặt trơ, chính là then chốt của thắng lợi lần này.
Luận thực lực thật sự, hắn không có bất kỳ ưu thế nào so với Vạn Đông.
- Vân Nhạc môn đã liên tục thua hai trận rồi.
Trên sân nổi lên một trận nghị luận.
Thiết Kiếm môn hoan hô ăn mừng, còn bên Thủy Nguyệt phái thì truyền đến tiếng xì xào khe khẽ của mấy cô gái.
- Tông chủ sư đệ, chúng ta còn có thể xuất ra hai người ứng chiến, không phải hoàn toàn không có phần thắng. Không bằng để cho đệ tử Trần Vũ của ta thử xem!
Mao trưởng lão đề nghị.
***
(*) Đao kim hoàn: đao có đính mấy cái vòng kim loại trên thân đao, khi vung lên phát ra thanh âm dọa đối phương.
(**) Hổ khẩu: vị trí giữa ngón cái và ngón trỏ trên lòng bàn tay.
(***) Phương pháp hoành luyện: luyện ngoại công, chuyên về phòng ngự, khí lực.
Vân Nhạc tông chủ vung tay lên, tại chỗ đột nhiên xuất hiện mấy khối thiên ngoại vẫn thạch to bằng nắm tay.
Phía Thiết Kiếm môn có một lão giả chừng bảy mươi tuổi đứng ra, cầm vẫn thạch lên kiểm tra một chút, nói:
- Không tệ, phẩm chất cũng ổn.
- Hắc...
Mao trưởng lão đi tới đối diện, kiểm nghiệm Hoàng Đồng Tinh của Thiết Kiếm môn một chút, cười nói:
- Tỉ lệ cũng tàm tạm.
Trần Vũ ngạc nhiên, xem ra tư lịch của Mao trưởng lão không tầm thường chút nào, còn đứng ra phụ trách giám định tài liệu.
Đồng thời, hắn còn phát hiện một chi tiết: Vân Nhạc tông chủ và trung niên râu cá trê của Thiết Kiếm môn đều lăng không ném ra trân linh khoáng thạch đặt cược.
Lẽ nào là đạo cụ trữ vật trong truyền thuyết?
Trần Vũ không nghĩ nhiều, thế giới tông môn quá rộng lớn thần bí, còn rất nhiều việc bản thân chưa từng tiếp xúc qua.
- Tiền đặt cược không thành vấn đề, vậy liền bắt đầu đi. Quy tắc chiến đấu, giống như trước đây, chỉ cần đệ tử tuổi tác không vượt quá hai mươi tuổi đều có thể tham dự Cuộc chiến tranh đoạt...
Trung niên râu cá trê lại giảng giải quy tắc.
Rất nhanh.
Bên phía Thiết Kiếm môn có một thiếu niên tay cầm kiếm thuẫn, thân mặc nhuyễn giáp màu tím nhạt đứng ra.
Thiếu niên này mặt trơ như gỗ đá, toàn thân bị nhuyễn giáp bao trùm kín mít.
- Ai lên sân trước?
Ánh mắt của Vân Nhạc tông chủ đảo qua ba vị chủ lực.
Ba tên chủ lực Thu Nguyệt, Vạn Đông, Thạch Xuyên đều có chút rục rịch.
- Theo lời hứa hẹn của tông chủ, mỗi một trận thắng được ba nghìn nguyên thạch thứ phẩm, một cân vẫn thạch.
Nhất là Thu Nguyệt, vẻ mặt tràn đầy kỳ vọng, lòng tin dâng cao.
Chẳng qua, nàng là đệ tử áp trục, không chỉ công pháp tu luyện cường đại, còn có bảo khí đặc chế, đương nhiên sẽ không lập tức lên sân khấu vội.
- Để ta lên trước!
Thạch Xuyên tay cầm một thanh đại đao kim hoàn (*), vẻ mặt trầm ổn trấn định.
Mấy vị trưởng lão gật đầu.
“Vù...”
Thạch Xuyên tay cầm kim đao, tung người nhảy lên Thí Kim Đài.
- Vân Nhạc môn Thạch Xuyên, các hạ là người phương nào, mau báo danh tính?
Thạch Xuyên lạnh lùng nhìn thiếu niên mặt trơ như khúc gỗ.
Thế nhưng, thiếu niên mặt trơ như khúc gỗ đứng đối diện lại nhắm mắt làm ngơ, không nhìn thẳng Thạch Xuyên.
- Ngươi... chẳng lẽ bị câm?
Thạch Xuyên bị phớt lờ, sắc mặt đỏ bừng, căm hận nói.
Thiếu niên mặt trơ vẫn không nói một lời.
Một màn này, khiến đám người đang xem chiến đều cảm thấy kinh ngạc.
- Kim Lãng Đao!
Trong lòng Thạch Xuyên dấy lên lửa giận không tên, kim đao trong tay vung vẩy, nội tức cuồng khiếu, mắt thường chỉ thấy từng đạo ánh đao màu vàng như sóng lớn cuốn về phía thiếu niên mặt trơ ra như khúc gỗ.
- Kim Lãng Đao! Là đao pháp cao cấp nổi danh của Vân Nhạc môn.
Không ít đệ tử thốt lên.
Đối với đao pháp này, Trần Vũ cũng từng được nghe nói. Lúc đầu hắn lựa chọn công pháp chủ tu, đã từng so sánh giữa Kim Lãng Đao và Vân Sát quyền.
“Vù...”
Trên Thí Kim Đài truyền đến thanh âm sắt thép va chạm vang dội.
Chỉ thấy tấm chắn trong tay thiếu niên mặt trơ nổi lên một tầng ánh sáng xanh thẫm, khí kình bạo phát như chớp, đánh bật đao của Thạch Xuyên ra ngoài.
Cái gì?
Thân hình Thạch Xuyên lùi lại vài bước, hổ khẩu (**) tê dại, vẻ mặt kinh ngạc.
Mà thiếu niên mặt trơ thì vẫn cầm theo thuẫn kiếm, chậm rãi từng bước đi tới gần hắn.
“Keng keng...”
Trên Thí Kim Đài, đốm lửa bắn tung tóe, kim đao của Thạch Xuyên phát ra ánh đao vàng óng, thanh thế dữ dội khiến người ta nhìn mà than thở. Nhưng mỗi lần hắn công kích, đều bị thiếu niên mặt trơ cản trở không để lọt.
- Kim Lãng Đao đại thành, tiếp cận đỉnh phong, uy lực cũng không chênh lệch Vân Sát quyền của ta là bao nhiêu...
Trần Vũ thầm giật mình.
Luận thanh thế và uy lực, đao pháp của Thạch Xuyên hầu như có thể sánh ngang với Đoàn Kiêu Long, thậm chí càng có tính chất duy trì kéo dài hơn.
- Tấm chắn của thiếu niên kia là một kiện bán bảo khí. Nhưng ở trong tay hắn, ngược lại phát huy ra hiệu quả phòng ngự không tầm thường.
- Người này tâm tư nhẵn nhụi, bước chân trầm ổn, phòng thủ không chút kẽ hở nào.
Một vài cao nhân trưởng bối đều lên tiếng đánh giá.
Ở phương diện tâm tính và phòng thủ, không thể bắt bẻ được thiếu niên mặt trơ như gỗ kia.
“Keng keng keng...”
Thạch Xuyên gia tăng thế công, kim đao trong tay bổ ra một loạt sóng đao màu vàng, tạo thành một trận sóng đao lập lòe.
Thế công này, đủ khiến cho đệ tử Luyện Tạng sơ kỳ phải xấu hổ.
Nhưng đối mặt với thiếu niên mặt trơ kia, thần sắc vẫn không thay đổi, tấm chắn trong tay giữ vững phòng ngự trước từng lượt công kích, thỉnh thoảng bộc phát một đoàn khí kình đánh bật kim đao của Thạch Xuyên ra.
Đã qua trăm chiêu.
Trên trán Thạch Xuyên mơ hồ xuất hiện mồ hôi lấm tấm, nhưng thiếu niên mặt trơ thì vẫn không thay đổi sắc mặt.
Vân Nhạc tông chủ và mấy vị trưởng lão đều cau mày.
- Rùa đen rút đầu!
Thạch Xuyên không nhịn được mắng chửi, mà thiếu niên mặt trơ kia thì chỉ nhếch miệng cười khẩy châm chọc.
- Đao của Thạch Xuyên cũng là bán bảo khí, vậy mà thiếu niên kia vẫn chịu đựng kháng cự được, tâm tính cực tốt.
Trần Vũ đã nhìn ra thế cục bất lợi.
Hắn hoài nghi: thiếu niên mặt trơ có phải từng tu hành loại công pháp đặc thù nào đó, hoặc công pháp hoành luyện (***), khiến cho lực lượng và sức chịu đựng đều đề thăng tới cực hạn.
“Keng keng keng...”
Giao kích trên sân kéo dài không ngừng nghỉ.
Dần dần, thiếu niên mặt trơ không chỉ phòng thủ nữa, tay cầm tấm chắn thỉnh thoảng chủ động xung kích Thạch Xuyên.
Ngươi không công kích, ta dùng tấm chắn bức ngươi.
Thí Kim Đài mặc dù lớn, nhưng một khi ngã ra ngoài thì xem như thua cuộc.
- Không được!
Thạch Xuyên cảm giác nội tức dần chống đỡ không nổi, hắn càng điên cuồng công kích một trận, tiêu hao càng lớn.
Mà thiếu niên kia, lực lượng và sức chịu thật sự đáng nể, lần lượt va chạm đều khiến cho cánh tay cầm đao của hắn tê dại, hổ khẩu cũng vỡ ra, chảy máu.
Nửa nén nhang sau...
Thạch Xuyên thở hồng hộc, thiếu niên tay cầm tấm chắn, đột nhiên cầm tấm chắn tông tới, ép Thạch Xuyên liên tục bại lui.
Đúng lúc này, bỗng nhiên cánh tay còn lại cầm kiếm của thiếu niên mặt trơ chợt vung ra một đạo kiếm ảnh, nhân lúc Thạch Xuyên vẫn không kịp phòng bị, chém trúng cánh tay cầm đao của hắn.
- Thật nhanh!
Mọi người đang xem chiến đều khẽ thốt lên.
“A...”
Thạch Xuyên hét lên một tiếng, thanh đao trong tay rơi xuống đất.
Trên cánh tay xuất hiện một đạo vết máu.
Hiển nhiên, một kiếm vừa rồi của thiếu niên mặt trơ đã lưu tình, bằng không rơi xuống đất sẽ là một đoạn cánh tay chứ không phải kim đao.
Trận đầu, Vân Nhạc môn thua.
...
- Ha ha... A Đồng mặc dù câm điếc, nhưng trời sinh có một loại nghị lực chuyên chú hơn người. Mỗi ngày vung kiếm, đỡ thuẫn hơn vạn lần, gió mặc gió, mưa mặc mưa...
Trung niên râu cá trê của Thiết Kiếm môn cũng mừng rỡ khen ngợi.
Câm điếc ư?
Mọi người giật mình, nhìn về phía thiếu niên mặt trơ “A Đồng”.
- Câm điếc? Chuyên chú?
Trần Vũ lẩm bẩm, dường như ngộ ra điều gì đó.
Sau một trận thảm bại.
Vân Nhạc tông chủ và các trưởng lão đều nhìn về phía hai người còn lại trong ba chủ lực: Thu Nguyệt và Vạn Đông.
- Tông chủ, ta lên, nhất định có thể thắng hắn.
Thu Nguyệt nắm chặt bàn tay nhỏ.
Chẳng qua, tông chủ và các trưởng lão cũng không lựa chọn nàng.
- Ta lên!
Vạn Đông cũng tràn ngập lòng tin, hắn đã nhìn thấu sách lược của A Đồng, nắm chắc mười phần thắng lợi.
Mấy vị trưởng lão khẽ gật đầu.
Thu Nguyệt dù sao cũng là nhân vật áp trục, ra sân quá sớm cũng không có lợi.
Ngược lại Vạn Đông có kinh nghiệm thực chiến phong phú, lại tu hành công pháp thâm hậu như Vân Sát quyền, thực lực gần ngang với Thu Nguyệt.
- Nhớ kỹ, không nên lãng phí thể lực với hắn, phải cố gắng một kích trí mạng.
Vân Nhạc tông chủ nhắc nhở.
- Đệ tử đã hiểu.
Thân hình Vạn Đông thoắt một cái đã hạ xuống trên Thí Kim Đài.
“Vù...”
Trên người Vạn Đông xuất hiện một luồng sát khí, giống như con báo tràn ngập lực lượng bộc phát, thi triển bộ pháp, vòng quanh thiếu niên mặt trơ.
Vân Sát quyền của hắn có thể tu hành đến đại thành, tất nhiên đã trải qua nhiều trận giết chóc, kinh nghiệm phong phú.
Vạn Đông hoạt động bước chân, nhưng đôi mắt vẫn lạnh lùng quan sát tìm kiếm sơ hở của thiếu niên mặt trơ.
- Phá!
Tàn ảnh lóe lên, Vạn Đông dựa vào tốc độ kinh người, tiếp cận thiếu niên mặt trơ.
“Vù...”
Hắn đánh ra một quyền, sát khí âm phong gào thét, quyền kình cường đại tạo thành một đám mây đen mơ hồ.
Sát khí đáng sợ khiến cho thiếu niên mặt trơ như khúc gỗ cảm thấy hô hấp và khí huyết đều trầm xuống.
Vân Sát quyền càng tu hành về sau, uy lực sát khí càng mạnh, không chỉ tăng phúc quyền thế mà còn có thể áp chế và suy yếu đối thủ.
“Ầm...”
Thiếu niên mặt trơ lấy tĩnh chế động, tấm chắn vẫn chặn ngang một quyền của Vạn Đông, một luồng đại lực truyền vào tấm chắn, đẩy ngược về phía Vạn Đông.
Nào ngờ, Vạn Đông chợt cười một tiếng quỷ dị, sau khi xuất kích một đòn chớp nhoáng, thân hình lại cấp tốc trở ra.
Thậm chí, hắn còn mượn lực phản chấn của tấm chắn để đề thăng tốc độ thân pháp.
“Vù...”
Chiêu chiêu nối liền, Vạn Đông vòng quanh thiếu niên mặt trơ kia, một quyền mang theo sát khí hừng hực phát ra tiếng sấm rền, đánh lên bả vai thiếu niên mặt trơ.
- Không ổn!
Đám người bên phía Thiết Kiếm môn đều hô lên.
Vạn Đông quả thật giảo hoạt, kích thứ nhất thoạt nhìn uy thế cực lớn, nhưng thật ra là hư.
Sau khi thiếu niên mặt trơ tay cầm thuẫn kiếm bị áp sát, phương diện linh hoạt liền rơi vào thế yếu.
Một quyền này, muốn tránh cũng không được.
Nhưng sắc mặt thiếu niên mặt trơ lại không chút thay đổi, tâm tính tốt đến mức kinh người.
Nếu đã không tránh thoát... Vậy thì không cần tránh!
“Keng!”
Thiếu niên mặt trơ ném tấm chắn xuống đất, giống như một đầu trâu điên cường ngạnh, hung hăng xông về phía Vạn Đông.
Cái gì?
Vạn Đông thất kinh.
Mọi người ở đây đều ngạc nhiên hô to, thiếu niên kia vậy mà vứt bỏ tấm chắn, dùng thân thể nghênh đón Vạn Đông.
Đồng thời, lưỡi kiếm trong tay thiếu niên mặt trơ cũng xẹt qua một đạo ánh kiếm, hung hăng chém về phía cánh tay tấn công của Vạn Đông.
Một kiếm này, giống hệt một kiếm vừa đánh bại Thạch Xuyên, không xuất thì thôi, vừa xuất liền như sấm rung chớp giật.
Trong lúc mơ hồ, trong đầu Trần Vũ chợt tái hiện hình ảnh thiếu niên mặt trơ mỗi ngày huy kiếm hơn vạn lần, vẻ mặt chết lặng.
- Không xong!
Một quyền của Vạn Đông đã không thể thu về, thiếu niên mặt trơ kia xông lên đón đầu, làm sao tránh được?
Có lẽ, hắn có thể đánh trúng đối phương, nhưng cánh tay của mình cũng nhất định sẽ bị chém rụng.
“Ầm...”
Một chưởng của Vạn Đông đánh trúng thiếu niên mặt trơ, nhuyễn giáp trên người đối phương nổi lên một tầng tím nhạt, suy yếu phần lớn lực lượng của nắm quyền.
Nhuyễn giáp bán bảo khí!
Vạn Đông không khỏi kinh hãi thất sắc, một quyền cường hoành của mình đã bị suy giảm một phần lực lượng.
Hơn nữa, thiếu niên mặt trơ kia là đến có chuẩn bị, tất nhiên sẽ trọng điểm quán nhập nội tức vào vị trí bả vai, tăng mạnh phòng ngự.
Vạn Đông cảm thấy cay đắng.
Hắn nhất định thua, một chưởng của hắn, có lẽ có thể khiến đối phương bị thương, nhưng tuyệt đối không thể uy hiếp tính mạng.
Còn hắn thì tổn thất một cánh tay.
Ngay khoảng khắc này.
“Xẹt...”
Một âm thanh điện xẹt vang lên bên tai, tiếp ngay sau đó, một đạo chưởng lực màu lam nhạt xoay tròn, giống như bức tường khí nhu hòa, tách Vạn Đông và thiếu niên mặt trơ ra.
Một tia cảm giác tê dại lan khắp toàn thân hai người.
“Ộc...”
Trong đó, thiếu niên mặt trơ vì trúng một quyền nên hộc máu trọng thương.
Còn một chưởng vừa rồi thì cứu vãn một cánh tay của Vạn Đông.
- Tông chủ...
Vẻ mặt Vạn Đông tràn ngập xấu hổ, nhìn thân ảnh áo bào lam bên cạnh.
Người xuất thủ là Vân Nhạc tông chủ.
Khoảng khắc vừa rồi, Vạn Đông đã định sẵn sẽ thua cuộc, Vân Nhạc tông chủ chỉ có thể ra tay, bảo trụ cánh tay của môn hạ đệ tử.
- Ha ha, đa tạ đa tạ.
Trung niên râu cá trê của Thiết Kiếm môn cười tươi, mừng rỡ không thôi.
Thật sự mà nói, tình huống vừa rồi, một quyền giảo hoạt của Vạn Đông hết sức trí mạng, trung niên râu cá trê vốn còn tưởng rằng thiếu niên mặt trơ nhất định sẽ thua.
Nhưng không ngờ thiếu niên mặt trơ lại “hung ác” như thế, trực tiếp xông lên liều mạng.
Đương nhiên, nhuyễn giáp bán bảo khí và tâm tính của thiếu niên mặt trơ, chính là then chốt của thắng lợi lần này.
Luận thực lực thật sự, hắn không có bất kỳ ưu thế nào so với Vạn Đông.
- Vân Nhạc môn đã liên tục thua hai trận rồi.
Trên sân nổi lên một trận nghị luận.
Thiết Kiếm môn hoan hô ăn mừng, còn bên Thủy Nguyệt phái thì truyền đến tiếng xì xào khe khẽ của mấy cô gái.
- Tông chủ sư đệ, chúng ta còn có thể xuất ra hai người ứng chiến, không phải hoàn toàn không có phần thắng. Không bằng để cho đệ tử Trần Vũ của ta thử xem!
Mao trưởng lão đề nghị.
***
(*) Đao kim hoàn: đao có đính mấy cái vòng kim loại trên thân đao, khi vung lên phát ra thanh âm dọa đối phương.
(**) Hổ khẩu: vị trí giữa ngón cái và ngón trỏ trên lòng bàn tay.
(***) Phương pháp hoành luyện: luyện ngoại công, chuyên về phòng ngự, khí lực.
Tác giả :
Khoái Xan Điếm