Vĩnh Hằng Chi Tâm
Chương 61: Huyết Tinh Và Sát Khí
- Đây... tuyệt đối là ngoài ý muốn.
Ngô Vũ cười khan một tiếng, thần sắc hai người có chút mất tự nhiên.
Cũng không thể nói: “Chúng ta đang đuổi theo sư đệ ngươi, lại dẫn theo đám hung điểu số đáng sợ này.”
- Hai người các ngươi nhất định đã làm gì đó. Đám hung điểu này vẫn lượn lờ bên ngoài hang núi, hoàn toàn không có ý định rời đi.
Dịch Vân Phi trầm giọng nói.
- Chuyện này... thực ra...
Hai người ấp úng một hồi.
Cuối cùng vẫn là Lý Đại Khuê lấy một trái trứng chim màu nâu đen từ trong bọc ra.
- Các ngươi dám trộm trứng hung điểu?
Dịch Vân Phi tức giận nói.
Trần Vũ và Đồng Ngọc Linh cũng không còn gì để nói.
Khó trách hai người này bị đám hung điểu cừu thị, đuổi chết không buông.
- Hai người sư huynh đệ chúng ta tới Vân Uyên sơn mạch, vốn định săn một loại tài liệu hung thú. Không ngờ nửa đường phát hiện đàn hung điểu đại chiến...
Ngô Vũ tự thuật.
Đàn hung điểu đại chiến ư?
Trần Vũ chợt nảy sinh một tia hiếu kỳ. Đương nhiên, hắn cũng không thể không chú ý việc hai người mượn cớ xuất môn.
Trần Vũ chắc chắn, hai người này là đuổi theo bản thân tới đây.
Lý Đại Khuê nói:
- Chúng ta nhân dịp bầy hung điểu này quần chiến với một con phi cầm khác, tiến vào sào huyệt trộm vài quả trứng hung điểu, không ngờ lại bị để mắt đến.
- Hừ! Hẳn là các ngươi trộm trứng của “Hung Điểu Vương”, bằng không sao thể có động tĩnh lớn như vậy?
Dịch Vân Phi hừ lạnh nói.
Hai người lúng túng cười một tiếng, chi tiết này chắc chắn không thể qua mắt Dịch Vân Phi được.
- Ta đã sớm nghi ngờ, tại sao vô cớ đột nhiên nhào ra một đám hung điểu. Thì ra các ngươi trộm trứng của Hung Điểu Vương, kinh động toàn bộ đàn hung điểu.
Sắc mặt Dịch Vân Phi cực kỳ âm u.
Nếu không phải lần đầu đàn hung điểu kia giết tới, Dịch Vân Phi đã sớm chém giết Hồng Giác Hung Ngưu, nào đến lượt hai người Trần Vũ.
Vẻ mặt Trần Vũ trở nên quái dị.
Như vậy chẳng phải nói bởi vì hai người Lý Đại Khuê cho nên hắn và Đồng Ngọc Linh mới thuận lợi chém giết hung ngưu, thu hoạch được tài liệu sao?
Lúc này, bên ngoài động truyền đến một tiếng khiếu vang vọng khắp sơn nhạc, cuồng phong cuốn cát bay đá chạy.
Tiếng khiếu này khiến tâm thần mọi người đều chấn động.
Nhìn ra ngoài, mọi người liền hoảng hốt, chỉ thấy một đầu hung điểu xích hắc sắc khổng lồ, cuốn theo cuồng phong màu đen cuồn cuộn, bay lượn quanh hang động trên đỉnh núi không rời đi.
- Hung Điểu Vương... E rằng thực lực của hung cầm này đã tiếp cận Hóa Khí Hậu Thiên.
Sắc mặt Dịch Vân Phi càng trở nên khó coi.
Ngoại trừ đầu “Hung Điểu Vương” này, còn có vài đầu hung điểu thể hình to lớn ra, khí tức có thể so với Luyện Tạng kỳ, không thua kém Hồng Giác Hung Ngưu.
Hơn nữa, ngàn vạn hung điểu nếu cùng xông vào, e rằng trong khoảnh khắc đám người bọn họ sẽ bị gặm không còn một mảnh xương vụn.
“Ầm...”
Đột nhiên, sâu trong hang núi truyền đến một tia run rẩy, dường như có hung vật khổng lồ đang bò lên, một luồng sát khí gió tanh ập thẳng vào mặt.
Luồng sát khí gió tanh giống như ống bễ phì phò, thanh thế không thua kém Hung Điểu Vương bên ngoài.
Năm người ở đây đều rùng mình một cái.
- Ra ngoài chỉ có đường chết.
Dịch Vân Phi khôi phục lãnh tĩnh.
Hắn và Lý Đại Khuê liếc nhìn nhau, rất nhanh liền có quyết định.
Một nhóm năm người cẩn thận từ từ tiến vào sâu trong hang núi.
Mặc dù sâu trong hang núi có một tồn tại khủng bố nào đó, nhưng dù sao cũng tốt hơn đối mặt với bầy hung điểu bên ngoài.
“Rào rào...”
Trong hang núi, hung vật khổng lồ đang bò sát mặt đất, sát khí gió tanh mãnh liệt khiến nhịp tim mọi người đều đập nhanh bất an.
- Tên này rất lớn!
Lý Đại Khuê gầm nhẹ một tiếng, bảo khí đại đao trong tay vung lên, che ở trước người.
Mấy người tập trung nhìn vào, hít một ngụm khí lạnh.
Chỉ thấy, một đầu huyết mãn dài năm sáu trượng, thân thô to như thùng nước, co mình ở phía trước, miệng như chậu máu phun ra nuốt vào lưỡi rắn dài ngoằng, thở ra mùi tanh hôi nồng nặc.
Đôi mắt đỏ sậm trong hang núi u ám giống như đèn dầu, khiến người nhìn mà lạnh toát cả người.
- Khí tức huyết mãng này tiếp cận Hóa Khí Hậu Thiên, ít nhất là Luyện Tạng kỳ đỉnh phong. Chúng ta cùng liên thủ mới có thể chiến một trận.
Dịch Vân Phi hít sâu một hơi.
Việc đã đến nước này, không còn đường lui, chỉ có thể buông tay chiến một trận.
Năm người ở đây, không người nào là tay mơ, tự mình lấy ra vũ khí, tạo thành một cái trận hình nửa bao vây.
Dịch Vân Phi và Lý Đại Khuê cùng đối mặt huyết mãng.
Ba người Ngô Vũ, Đồng Ngọc Linh, Trần Vũ thì đứng tại hai bên sườn.
Hai bên giằng co trong chốc lát, cuối cùng Lý Đại Khuê quát to một tiếng xuất thủ, bảo khí đại đao vung lên, chém ra một đạo khí nhận sóng đao, hung hăng bổ tới đầu huyết mãng.
“Ầm...”
Huyết mãng bỗng nhiên ngửa đầu lên, phảng phất một tòa núi nhỏ màu máu, thân rắn khổng lồ quét ngang, mang theo một trận gió xoáy huyết ảnh.
“Ầm...”
Lý Đại Khuê rống lên đau đớn, sau khi đối chiến một kích bị quét rơi xuống đất, rơi choáng váng.
Nếu chỉ một mình hắn, e rằng đã rơi vào bụng huyết mãng.
Nghiệt súc!
Bảo kiếm trong tay Dịch Vân Phi chém ra một đạo kiếm hà băng hàn kinh người, mang theo kiếm phong băng lãnh, chém trúng huyết mãng.
Trên người huyết mãng xuất hiện một vết máu sâu chừng nửa tấc, dài ba thước.
Uy thế của một kiếm này còn hơn xa lúc giao phong với hai người Trần Vũ.
Nhưng huyết mãng này lực lớn vô cùng, phản ứng cực nhanh, đuôi mãng xà quét động, bức lui cả người lẫn kiếm Dịch Vân Phi.
Sau đó là Ngô Vũ, vận khí của hắn rất kém, bị ép phải ngạnh kháng một kích của đuôi mãng xà.
“Phành...”
Ngô Vũ bị đánh bay ra ngoài, nện lên vách đá, miệng phun máu tươi. Nếu đổi lại là Thông Mạch kỳ bình thường, e rằng đã vỡ thành từng mảnh.
Cũng may lúc này công kích của Trần Vũ và Đồng Ngọc Linh cùng hàng lâm, chế trụ huyết mãng.
Nhất là Huyền Trọng kiếm của Trần Vũ, kéo theo một mảnh kiếm cương trắng lóa, chém trúng thân huyết mãng, khiến nó hí lên đau đớn.
“Phịch... Phịch...”
Nhuyễn kiếm trong tay Đồng Ngọc Linh cũng nổi lên một tia huyết quang, lưu lại vài vết máu không sâu lắm trên người cự mãng.
- Chém chết nghiệt súc ngươi!
Lý Đại Khuê bạo rống một tiếng, cùng Dịch Vân Phi đao kiếm liên thủ, chỉ thấy đao quang kiếm ảnh mãnh liệt cùng bổ lên người huyết mãng.
Huyết mãng gào thét một tiếng, thân rắn huyết sắc quét ngang, gần như phong kín toàn bộ khu vực phụ cận.
“Vù...”
Thân pháp của Dịch Vân Phi huyền diệu kinh người, cấp tốc trốn thoát từ trong khe hở của huyết mãng.
“Phịch...”
Vận khí của Lý Đại Khuê thì không tốt như vậy, lại bị nện xuống đất.
Cũng may Trần Vũ và Đồng Ngọc Linh đúng lúc đến cứu viện kịp thời.
Nhất là Trần Vũ, trọng kiếm trong tay hung hăng chém, lực lượng khổng lồ lay động thân thể cự mãng.
Tại nơi này, cũng chỉ có hắn có đại lực đủ để lay động huyết mãng, có khả năng “cứu người trước miệng rắn”.
Sau đó, Đồng Ngọc Linh, Ngô Vũ cũng được Trần Vũ “cứu nguy”.
“Xì...”
Huyết mãng phẫn nộ gào thét, vô cùng căm tức, vài lần muốn xông lên trước tấn công Trần Vũ.
- Trọng kiếm hóa cương!
Trần Vũ cấp tốc thối lui, đồng thời trái tim giữ lực, Huyền Trọng kiếm trong tay múa lên một mảnh kiếm cương màu bạc, giống như một bức tường sắt.
Hắn tu hành Thiết Cương Kiếm, cực kỳ am hiểu phòng ngự.
“Phịch... Phành...”
Một kích chính diện của huyết mãng lay động tầng kiếm cương, kiếm cương lập tức vỡ vụn, nhưng thể phách của Trần Vũ cường đại, cộng thêm thân pháp nhanh nhẹn, vẫn có khả năng toàn thân trở ra.
Thừa dịp này, Dịch Vân Phi và Lý Đại Khuê cùng múa bảo khí, xuất thủ ngoan độc.
Huyết mãng gào thét một trận, trên người lưu lại vài vết thương.
- Công kích giao cho chúng ta. Trần sư đệ, ngươi phụ trách tìm cách cứu viện, thời khắc mấu chốt chặn lại nó một chút.
Lý Đại Khuê hô lên.
- Được!
Trần Vũ gật đầu.
Suy cho cùng, luận lực sát thương vẫn phải dựa vào hai tên Luyện Tạng trung kỳ, trong tay có bảo khí.
Nhất là Dịch Vân Phi, không chỉ lực công kích mạnh nhất, tạo nghệ ở phương diện thân pháp cũng quỷ mị khó lường.
Mỗi lần hắn công kích, đều khiến huyết mãng bị thương, đồng thời còn có thể nhanh chóng thối lui.
- Không hổ là đệ tử chân truyền.
Trong lòng Trần Vũ cảm khái, đều là Luyện Tạng trung kỳ, nhưng Dịch Vân Phi lại mạnh hơn Lý Đại Khuê quá nhiều.
Đương nhiên, không thể không nhắc đến công lao Trần Vũ kiềm chế, đồng thời “cứu viện”.
Chính vì thế mới bảo đảm đội ngũ năm người vẫn còn “nguyên vẹn”.
Nếu như lần lượt từng người chết đi, cho dù Dịch Vân Phi có cường thịnh hơn nữa cũng khó mà đấu lại huyết mãng thực lực tiếp cận Hóa Khí Hậu Thiên.
Thời gian chậm rãi trôi qua, dưới sự phối hợp nghiêm mật của năm người, trên thân huyết mãng máu tươi ào ào chảy xuống đất, thương thế càng ngày càng nặng.
“Xì...”
Huyết mãng rốt cuộc cũng có chút sợ hãi, kéo theo thân thể thương tích chui sâu vào trong hang núi.
- Giết!
Lý Đại Khuê một thân thương tích tàn tạ lại phấn khởi truy sát.
Mọi người cũng mừng rỡ.
Thực lực của huyết mãng này tiếp cận Hóa Khí cảnh, linh kiện trên người đều là tài liệu trân quý.
“Vù... Vù... Vù...”
Năm người một đường truy sát, tốc độ Dịch Vân Phi nhanh nhất, tiếp tục lưu lại rất nhiều vết thương trên người huyết mãng.
Lúc này, huyết mãng cũng nỗ lực phản công, kết quả bị “chuyên gia cứu viện” Trần Vũ dùng “trọng kiếm hóa cương” ngăn cản, vì thế mới không bị đánh loạn trận hình.
Lại một trận điên cuồng oanh tạc, huyết mãng bị trọng thương trí mạng, chỉ có thể trốn vào sâu trong hang động.
Không lâu sau, huyết mãng đã bị năm người bức tới cuối hang.
Trước mắt xuất hiện một cái ao máu lớn, từ bên trong tỏa ra mùi máu tanh và sát khí kinh người.
“Vù...”
Huyết mãng xông vào trong ao máu, mặc dù ao máu rất lớn cũng không thể hoàn toàn che giấu thân thể khổng lồ của nó.
- Đừng ngừng lại! Huyết mãng này đang mượn lực lượng của ao máu để khôi phục thương thế và nguyên khí...
Đồng Ngọc Linh giật mình quát to.
Trần Vũ tập trung nhìn lại, chỉ thấy huyết mãng sau khi nhảy vào ao máu, thương thế trên người cũng dần được chữa trị, khí sắc có vẻ đã chuyển biến tốt hơn.
- Tiến lên!
Mọi người rùng mình, vội vàng phát động tiến công đối với huyết mãng trong ao máu.
Nội tức của Luyện Tạng kỳ đã có thể tiến hành cách không công kích, nhất là Dịch Vân Phi và Lý Đại Khuê, mượn bảo khí phát động cách không công kích, đánh cho huyết mãng liên tục rú thảm.
Trần Vũ dựa vào Huyền Trọng kiếm vừa to vừa dài, cũng thống hạ sát thủ với huyết mãng.
Nửa nén nhang qua đi.
Huyết mãng xui xẻo bị mọi người quần ẩu tới chết, trước khi chết, ánh mắt lạnh lẽo không cam lòng còn đảo qua Trần Vũ và Dịch Vân Phi.
“Ục ục ục...”
Thi thể của huyết mãng ngã trong ao máu, nổi lên sóng máu quỷ dị. Huyết thủy trong ao càng trở nên đặc sệt.
- Trong ao này nhất định có loại khoáng vật huyết linh nào đó. Nhanh xử lý thi thể, nếu không toàn bộ lực lượng tinh huyết của nó sẽ bị xói mòn sạch.
Đồng Ngọc Linh nhắc nhở.
Mấy người vội vàng đi xuống, liên thủ vớt thi thể huyết mãng lên. Thi thể huyết mãng này toàn thân đều là bảo, không thể bỏ qua.
Nhưng ngay khoảng khắc Đồng Ngọc Linh bước vào ao máu, dị biến bỗng nhiên phát sinh.
“Ầm...”
Lấy Đồng Ngọc Linh làm trung tâm, ao máu đột nhiên dâng lên sóng khí huyết sát kinh người, bao trùm quanh thân thể Đồng Ngọc Linh.
- Cứu ta!
Đồng Ngọc Linh bị sóng máu cuồng bạo phong tỏa, sắc mặt trắng bệch.
“Huyết Ngọc Linh Duẩn” nàng mang theo bên người lóe lên một đoàn huyết quang, giống như một cái vòng xoáy vô hình, dẫn dắt đi phần lớn sóng khí huyết sát, quấn quanh toàn thân.
Phần lớn sóng khí huyết sát tràn vào trong Huyết Ngọc Linh Duẩn, còn một bộ phận thì dung nhập vào cơ thể nàng.
Đồng Ngọc Linh hét lên một tiếng đau đớn, trên gương mặt tú lệ hiện lên một tia diễm hồng, thống khổ vặn vẹo.
“Ầm...”
Lấy nàng làm trung tâm, sóng máu cường đại mang theo sát phong tản ra, đẩy cho những người xung quanh không thể đứng vững.
Trần Vũ cách nàng gần nhất, trên mặt thoáng hiện một tia do dự.
“Phịch...”
Đột nhiên, cánh tay hắn bị Đồng Ngọc Linh bắt lấy.
- Ngươi...
Trần Vũ thất kinh.
Nhưng khoảng khắc bị bắt lấy cánh tay, một luồng khí lưu huyết sát theo đó tràn vào trong cơ thể.
“Ầm...”
Vân Sát nội tức trong cơ thể hắn bỗng nhiên sôi trào, hòa tan khí lưu huyết sát kia, dung hợp thành một thể.
“Thịch thịch thịch thịch...”
Trái tim trong cơ thể Trần Vũ đột nhiên nhảy lên.
Khí lưu huyết sát tràn vào trong người bị một luồng “hấp lực” vô hình điên cuồng hấp thu, nhập vào trong cơ thể.
“Ầm... Ầm...”
Thoáng chốc, toàn bộ huyết thủy trong ao máu liền hóa thành từng đạo huyết xà thô to, quấn quanh thân thể hai người.
- Xảy ra chuyện gì?
Đám người Lý Đại Khuê kinh hãi, liên tục thối lui.
Chỉ thấy một nam một nữ trong ao giống như hóa thành một đôi bức tượng huyết sắc, hấp thu toàn bộ sóng khí huyết sát trong ao máu.
- Hai người này...
Trên mặt Dịch Vân Phi lộ ra thần sắc phức tạp, thậm chí mơ hồ có một tia yêu thích và ngưỡng mộ.
Ngô Vũ cười khan một tiếng, thần sắc hai người có chút mất tự nhiên.
Cũng không thể nói: “Chúng ta đang đuổi theo sư đệ ngươi, lại dẫn theo đám hung điểu số đáng sợ này.”
- Hai người các ngươi nhất định đã làm gì đó. Đám hung điểu này vẫn lượn lờ bên ngoài hang núi, hoàn toàn không có ý định rời đi.
Dịch Vân Phi trầm giọng nói.
- Chuyện này... thực ra...
Hai người ấp úng một hồi.
Cuối cùng vẫn là Lý Đại Khuê lấy một trái trứng chim màu nâu đen từ trong bọc ra.
- Các ngươi dám trộm trứng hung điểu?
Dịch Vân Phi tức giận nói.
Trần Vũ và Đồng Ngọc Linh cũng không còn gì để nói.
Khó trách hai người này bị đám hung điểu cừu thị, đuổi chết không buông.
- Hai người sư huynh đệ chúng ta tới Vân Uyên sơn mạch, vốn định săn một loại tài liệu hung thú. Không ngờ nửa đường phát hiện đàn hung điểu đại chiến...
Ngô Vũ tự thuật.
Đàn hung điểu đại chiến ư?
Trần Vũ chợt nảy sinh một tia hiếu kỳ. Đương nhiên, hắn cũng không thể không chú ý việc hai người mượn cớ xuất môn.
Trần Vũ chắc chắn, hai người này là đuổi theo bản thân tới đây.
Lý Đại Khuê nói:
- Chúng ta nhân dịp bầy hung điểu này quần chiến với một con phi cầm khác, tiến vào sào huyệt trộm vài quả trứng hung điểu, không ngờ lại bị để mắt đến.
- Hừ! Hẳn là các ngươi trộm trứng của “Hung Điểu Vương”, bằng không sao thể có động tĩnh lớn như vậy?
Dịch Vân Phi hừ lạnh nói.
Hai người lúng túng cười một tiếng, chi tiết này chắc chắn không thể qua mắt Dịch Vân Phi được.
- Ta đã sớm nghi ngờ, tại sao vô cớ đột nhiên nhào ra một đám hung điểu. Thì ra các ngươi trộm trứng của Hung Điểu Vương, kinh động toàn bộ đàn hung điểu.
Sắc mặt Dịch Vân Phi cực kỳ âm u.
Nếu không phải lần đầu đàn hung điểu kia giết tới, Dịch Vân Phi đã sớm chém giết Hồng Giác Hung Ngưu, nào đến lượt hai người Trần Vũ.
Vẻ mặt Trần Vũ trở nên quái dị.
Như vậy chẳng phải nói bởi vì hai người Lý Đại Khuê cho nên hắn và Đồng Ngọc Linh mới thuận lợi chém giết hung ngưu, thu hoạch được tài liệu sao?
Lúc này, bên ngoài động truyền đến một tiếng khiếu vang vọng khắp sơn nhạc, cuồng phong cuốn cát bay đá chạy.
Tiếng khiếu này khiến tâm thần mọi người đều chấn động.
Nhìn ra ngoài, mọi người liền hoảng hốt, chỉ thấy một đầu hung điểu xích hắc sắc khổng lồ, cuốn theo cuồng phong màu đen cuồn cuộn, bay lượn quanh hang động trên đỉnh núi không rời đi.
- Hung Điểu Vương... E rằng thực lực của hung cầm này đã tiếp cận Hóa Khí Hậu Thiên.
Sắc mặt Dịch Vân Phi càng trở nên khó coi.
Ngoại trừ đầu “Hung Điểu Vương” này, còn có vài đầu hung điểu thể hình to lớn ra, khí tức có thể so với Luyện Tạng kỳ, không thua kém Hồng Giác Hung Ngưu.
Hơn nữa, ngàn vạn hung điểu nếu cùng xông vào, e rằng trong khoảnh khắc đám người bọn họ sẽ bị gặm không còn một mảnh xương vụn.
“Ầm...”
Đột nhiên, sâu trong hang núi truyền đến một tia run rẩy, dường như có hung vật khổng lồ đang bò lên, một luồng sát khí gió tanh ập thẳng vào mặt.
Luồng sát khí gió tanh giống như ống bễ phì phò, thanh thế không thua kém Hung Điểu Vương bên ngoài.
Năm người ở đây đều rùng mình một cái.
- Ra ngoài chỉ có đường chết.
Dịch Vân Phi khôi phục lãnh tĩnh.
Hắn và Lý Đại Khuê liếc nhìn nhau, rất nhanh liền có quyết định.
Một nhóm năm người cẩn thận từ từ tiến vào sâu trong hang núi.
Mặc dù sâu trong hang núi có một tồn tại khủng bố nào đó, nhưng dù sao cũng tốt hơn đối mặt với bầy hung điểu bên ngoài.
“Rào rào...”
Trong hang núi, hung vật khổng lồ đang bò sát mặt đất, sát khí gió tanh mãnh liệt khiến nhịp tim mọi người đều đập nhanh bất an.
- Tên này rất lớn!
Lý Đại Khuê gầm nhẹ một tiếng, bảo khí đại đao trong tay vung lên, che ở trước người.
Mấy người tập trung nhìn vào, hít một ngụm khí lạnh.
Chỉ thấy, một đầu huyết mãn dài năm sáu trượng, thân thô to như thùng nước, co mình ở phía trước, miệng như chậu máu phun ra nuốt vào lưỡi rắn dài ngoằng, thở ra mùi tanh hôi nồng nặc.
Đôi mắt đỏ sậm trong hang núi u ám giống như đèn dầu, khiến người nhìn mà lạnh toát cả người.
- Khí tức huyết mãng này tiếp cận Hóa Khí Hậu Thiên, ít nhất là Luyện Tạng kỳ đỉnh phong. Chúng ta cùng liên thủ mới có thể chiến một trận.
Dịch Vân Phi hít sâu một hơi.
Việc đã đến nước này, không còn đường lui, chỉ có thể buông tay chiến một trận.
Năm người ở đây, không người nào là tay mơ, tự mình lấy ra vũ khí, tạo thành một cái trận hình nửa bao vây.
Dịch Vân Phi và Lý Đại Khuê cùng đối mặt huyết mãng.
Ba người Ngô Vũ, Đồng Ngọc Linh, Trần Vũ thì đứng tại hai bên sườn.
Hai bên giằng co trong chốc lát, cuối cùng Lý Đại Khuê quát to một tiếng xuất thủ, bảo khí đại đao vung lên, chém ra một đạo khí nhận sóng đao, hung hăng bổ tới đầu huyết mãng.
“Ầm...”
Huyết mãng bỗng nhiên ngửa đầu lên, phảng phất một tòa núi nhỏ màu máu, thân rắn khổng lồ quét ngang, mang theo một trận gió xoáy huyết ảnh.
“Ầm...”
Lý Đại Khuê rống lên đau đớn, sau khi đối chiến một kích bị quét rơi xuống đất, rơi choáng váng.
Nếu chỉ một mình hắn, e rằng đã rơi vào bụng huyết mãng.
Nghiệt súc!
Bảo kiếm trong tay Dịch Vân Phi chém ra một đạo kiếm hà băng hàn kinh người, mang theo kiếm phong băng lãnh, chém trúng huyết mãng.
Trên người huyết mãng xuất hiện một vết máu sâu chừng nửa tấc, dài ba thước.
Uy thế của một kiếm này còn hơn xa lúc giao phong với hai người Trần Vũ.
Nhưng huyết mãng này lực lớn vô cùng, phản ứng cực nhanh, đuôi mãng xà quét động, bức lui cả người lẫn kiếm Dịch Vân Phi.
Sau đó là Ngô Vũ, vận khí của hắn rất kém, bị ép phải ngạnh kháng một kích của đuôi mãng xà.
“Phành...”
Ngô Vũ bị đánh bay ra ngoài, nện lên vách đá, miệng phun máu tươi. Nếu đổi lại là Thông Mạch kỳ bình thường, e rằng đã vỡ thành từng mảnh.
Cũng may lúc này công kích của Trần Vũ và Đồng Ngọc Linh cùng hàng lâm, chế trụ huyết mãng.
Nhất là Huyền Trọng kiếm của Trần Vũ, kéo theo một mảnh kiếm cương trắng lóa, chém trúng thân huyết mãng, khiến nó hí lên đau đớn.
“Phịch... Phịch...”
Nhuyễn kiếm trong tay Đồng Ngọc Linh cũng nổi lên một tia huyết quang, lưu lại vài vết máu không sâu lắm trên người cự mãng.
- Chém chết nghiệt súc ngươi!
Lý Đại Khuê bạo rống một tiếng, cùng Dịch Vân Phi đao kiếm liên thủ, chỉ thấy đao quang kiếm ảnh mãnh liệt cùng bổ lên người huyết mãng.
Huyết mãng gào thét một tiếng, thân rắn huyết sắc quét ngang, gần như phong kín toàn bộ khu vực phụ cận.
“Vù...”
Thân pháp của Dịch Vân Phi huyền diệu kinh người, cấp tốc trốn thoát từ trong khe hở của huyết mãng.
“Phịch...”
Vận khí của Lý Đại Khuê thì không tốt như vậy, lại bị nện xuống đất.
Cũng may Trần Vũ và Đồng Ngọc Linh đúng lúc đến cứu viện kịp thời.
Nhất là Trần Vũ, trọng kiếm trong tay hung hăng chém, lực lượng khổng lồ lay động thân thể cự mãng.
Tại nơi này, cũng chỉ có hắn có đại lực đủ để lay động huyết mãng, có khả năng “cứu người trước miệng rắn”.
Sau đó, Đồng Ngọc Linh, Ngô Vũ cũng được Trần Vũ “cứu nguy”.
“Xì...”
Huyết mãng phẫn nộ gào thét, vô cùng căm tức, vài lần muốn xông lên trước tấn công Trần Vũ.
- Trọng kiếm hóa cương!
Trần Vũ cấp tốc thối lui, đồng thời trái tim giữ lực, Huyền Trọng kiếm trong tay múa lên một mảnh kiếm cương màu bạc, giống như một bức tường sắt.
Hắn tu hành Thiết Cương Kiếm, cực kỳ am hiểu phòng ngự.
“Phịch... Phành...”
Một kích chính diện của huyết mãng lay động tầng kiếm cương, kiếm cương lập tức vỡ vụn, nhưng thể phách của Trần Vũ cường đại, cộng thêm thân pháp nhanh nhẹn, vẫn có khả năng toàn thân trở ra.
Thừa dịp này, Dịch Vân Phi và Lý Đại Khuê cùng múa bảo khí, xuất thủ ngoan độc.
Huyết mãng gào thét một trận, trên người lưu lại vài vết thương.
- Công kích giao cho chúng ta. Trần sư đệ, ngươi phụ trách tìm cách cứu viện, thời khắc mấu chốt chặn lại nó một chút.
Lý Đại Khuê hô lên.
- Được!
Trần Vũ gật đầu.
Suy cho cùng, luận lực sát thương vẫn phải dựa vào hai tên Luyện Tạng trung kỳ, trong tay có bảo khí.
Nhất là Dịch Vân Phi, không chỉ lực công kích mạnh nhất, tạo nghệ ở phương diện thân pháp cũng quỷ mị khó lường.
Mỗi lần hắn công kích, đều khiến huyết mãng bị thương, đồng thời còn có thể nhanh chóng thối lui.
- Không hổ là đệ tử chân truyền.
Trong lòng Trần Vũ cảm khái, đều là Luyện Tạng trung kỳ, nhưng Dịch Vân Phi lại mạnh hơn Lý Đại Khuê quá nhiều.
Đương nhiên, không thể không nhắc đến công lao Trần Vũ kiềm chế, đồng thời “cứu viện”.
Chính vì thế mới bảo đảm đội ngũ năm người vẫn còn “nguyên vẹn”.
Nếu như lần lượt từng người chết đi, cho dù Dịch Vân Phi có cường thịnh hơn nữa cũng khó mà đấu lại huyết mãng thực lực tiếp cận Hóa Khí Hậu Thiên.
Thời gian chậm rãi trôi qua, dưới sự phối hợp nghiêm mật của năm người, trên thân huyết mãng máu tươi ào ào chảy xuống đất, thương thế càng ngày càng nặng.
“Xì...”
Huyết mãng rốt cuộc cũng có chút sợ hãi, kéo theo thân thể thương tích chui sâu vào trong hang núi.
- Giết!
Lý Đại Khuê một thân thương tích tàn tạ lại phấn khởi truy sát.
Mọi người cũng mừng rỡ.
Thực lực của huyết mãng này tiếp cận Hóa Khí cảnh, linh kiện trên người đều là tài liệu trân quý.
“Vù... Vù... Vù...”
Năm người một đường truy sát, tốc độ Dịch Vân Phi nhanh nhất, tiếp tục lưu lại rất nhiều vết thương trên người huyết mãng.
Lúc này, huyết mãng cũng nỗ lực phản công, kết quả bị “chuyên gia cứu viện” Trần Vũ dùng “trọng kiếm hóa cương” ngăn cản, vì thế mới không bị đánh loạn trận hình.
Lại một trận điên cuồng oanh tạc, huyết mãng bị trọng thương trí mạng, chỉ có thể trốn vào sâu trong hang động.
Không lâu sau, huyết mãng đã bị năm người bức tới cuối hang.
Trước mắt xuất hiện một cái ao máu lớn, từ bên trong tỏa ra mùi máu tanh và sát khí kinh người.
“Vù...”
Huyết mãng xông vào trong ao máu, mặc dù ao máu rất lớn cũng không thể hoàn toàn che giấu thân thể khổng lồ của nó.
- Đừng ngừng lại! Huyết mãng này đang mượn lực lượng của ao máu để khôi phục thương thế và nguyên khí...
Đồng Ngọc Linh giật mình quát to.
Trần Vũ tập trung nhìn lại, chỉ thấy huyết mãng sau khi nhảy vào ao máu, thương thế trên người cũng dần được chữa trị, khí sắc có vẻ đã chuyển biến tốt hơn.
- Tiến lên!
Mọi người rùng mình, vội vàng phát động tiến công đối với huyết mãng trong ao máu.
Nội tức của Luyện Tạng kỳ đã có thể tiến hành cách không công kích, nhất là Dịch Vân Phi và Lý Đại Khuê, mượn bảo khí phát động cách không công kích, đánh cho huyết mãng liên tục rú thảm.
Trần Vũ dựa vào Huyền Trọng kiếm vừa to vừa dài, cũng thống hạ sát thủ với huyết mãng.
Nửa nén nhang qua đi.
Huyết mãng xui xẻo bị mọi người quần ẩu tới chết, trước khi chết, ánh mắt lạnh lẽo không cam lòng còn đảo qua Trần Vũ và Dịch Vân Phi.
“Ục ục ục...”
Thi thể của huyết mãng ngã trong ao máu, nổi lên sóng máu quỷ dị. Huyết thủy trong ao càng trở nên đặc sệt.
- Trong ao này nhất định có loại khoáng vật huyết linh nào đó. Nhanh xử lý thi thể, nếu không toàn bộ lực lượng tinh huyết của nó sẽ bị xói mòn sạch.
Đồng Ngọc Linh nhắc nhở.
Mấy người vội vàng đi xuống, liên thủ vớt thi thể huyết mãng lên. Thi thể huyết mãng này toàn thân đều là bảo, không thể bỏ qua.
Nhưng ngay khoảng khắc Đồng Ngọc Linh bước vào ao máu, dị biến bỗng nhiên phát sinh.
“Ầm...”
Lấy Đồng Ngọc Linh làm trung tâm, ao máu đột nhiên dâng lên sóng khí huyết sát kinh người, bao trùm quanh thân thể Đồng Ngọc Linh.
- Cứu ta!
Đồng Ngọc Linh bị sóng máu cuồng bạo phong tỏa, sắc mặt trắng bệch.
“Huyết Ngọc Linh Duẩn” nàng mang theo bên người lóe lên một đoàn huyết quang, giống như một cái vòng xoáy vô hình, dẫn dắt đi phần lớn sóng khí huyết sát, quấn quanh toàn thân.
Phần lớn sóng khí huyết sát tràn vào trong Huyết Ngọc Linh Duẩn, còn một bộ phận thì dung nhập vào cơ thể nàng.
Đồng Ngọc Linh hét lên một tiếng đau đớn, trên gương mặt tú lệ hiện lên một tia diễm hồng, thống khổ vặn vẹo.
“Ầm...”
Lấy nàng làm trung tâm, sóng máu cường đại mang theo sát phong tản ra, đẩy cho những người xung quanh không thể đứng vững.
Trần Vũ cách nàng gần nhất, trên mặt thoáng hiện một tia do dự.
“Phịch...”
Đột nhiên, cánh tay hắn bị Đồng Ngọc Linh bắt lấy.
- Ngươi...
Trần Vũ thất kinh.
Nhưng khoảng khắc bị bắt lấy cánh tay, một luồng khí lưu huyết sát theo đó tràn vào trong cơ thể.
“Ầm...”
Vân Sát nội tức trong cơ thể hắn bỗng nhiên sôi trào, hòa tan khí lưu huyết sát kia, dung hợp thành một thể.
“Thịch thịch thịch thịch...”
Trái tim trong cơ thể Trần Vũ đột nhiên nhảy lên.
Khí lưu huyết sát tràn vào trong người bị một luồng “hấp lực” vô hình điên cuồng hấp thu, nhập vào trong cơ thể.
“Ầm... Ầm...”
Thoáng chốc, toàn bộ huyết thủy trong ao máu liền hóa thành từng đạo huyết xà thô to, quấn quanh thân thể hai người.
- Xảy ra chuyện gì?
Đám người Lý Đại Khuê kinh hãi, liên tục thối lui.
Chỉ thấy một nam một nữ trong ao giống như hóa thành một đôi bức tượng huyết sắc, hấp thu toàn bộ sóng khí huyết sát trong ao máu.
- Hai người này...
Trên mặt Dịch Vân Phi lộ ra thần sắc phức tạp, thậm chí mơ hồ có một tia yêu thích và ngưỡng mộ.
Tác giả :
Khoái Xan Điếm