Vĩnh Hằng Chi Tâm
Chương 14: Đồng Tượng Công
Lúc này, khi Mục Tuyết Tình nhìn nam tử anh tuấn trước mắt thì trong lời nói có nhiều phần bất đắc dĩ, hơn nữa lại không thể tùy tiện đắc tội.
Bời vì, đối phương chính là “Thất hoàng tử “ của nước Sở, thân phận cao quý, sau lưng y là Hoàng thất, có lực lượng cường đại, đủ ảnh hưởng ( DG: uy hiếp, loại bỏ) đến sự hưng thịnh của gia tộc mình. Còn loại cấp bậc tam đại gia tộc ở thành Tương Dương này thì cơ bản không lọt vào mắt của họ.
Cùng lúc đó
Trần Vũ đi thêm mấy bước, tiến nhập tầng thứ hai Thiên Vũ Các.
Ngược lại với tầng một, không gian tầng hai lại nhỏ hơn; bí tịch, ngọc giản bày biện ở đây cũng ít ra cũng ít hơn phân nữa.
Nhưng đa phần bí tịch võ học ở đây đều là đẳng cấp cao. Thậm chí còn có một vài môn võ học đỉnh giai, chỉ là muốn đổi chúng cũng cần điểm cống hiến cực lớn.
“Kinh Hồng Kiếm”: Nhất kiếm kinh hồng, Diệt Ma Trảm Yêu. Tu luyện bí quyết này đến đại thành, có thể cách thủy trảm kim, cách bờ đả thương người. Tu luyện đến cực hạn, có thể ngưng luyện ra “Kinh Hồng kiếm khí” đánh đâu thắng đó, có trợ giúp rất lớn khi đột phá Hóa khí cảnh.
Điểm cống hiền hối đoái: Một vạn năm ngàn.
Xem hết phần giới thiệu, nội tâm Trần Vũ thầm kinh hãi.
Uy lực môn võ học này thật đáng sợ, một khi đạt sơ thành thì có thể dễ dàng miểu sát Thiết Tông Hùng Vương. Thậm chí, nếu tu luyện đến đỉnh phong thì có thể vượt qua Luyện Tạng Kỳ, bước vào cảnh giới cao hơn nữa.
Hơn hết, đây là một môn đỉnh giai võ học, cần một vạn năm ngàn điểm cống hiến, Trần Vũ không có đủ khả năng hối đoái.
Trần Vũ lắc đầu, hắn dời ánh mắt sang chỗ khác, tìm tòi một môn võ học thích hợp cho bản thân mình trong đống “Võ học cao giai”.
“Vân Sát Quyền”: một nhánh nhỏ của công pháp trấn tông là “Nguyên Sát Thần Công”, phối hợp với “ Vân Sát tâm pháp”, trong quyền pháp có thể sinh ra Sát khí chi uy ( DG: uy lực của sát khí ). Có thể tăng phúc uy lực quyền pháp, có uy thế quét ngang vạn quân ( DG: lực bạt thiên quân); mà càng giết chóc nhiều, người tu luyện dung nhập sát khí càng mạnh. Công pháp này tu luyện đến cực hạn, có tỉ lệ ngưng luyện “ Vân Sát chi khí ” có thể phấn kim toái thiết ( DG: hiểu là nghiền nát sắt thép như bột), thân thể huyết nhục dính phải lập tức hủ toái ( DG: thối rữa) bá đạo vô cùng. Công pháp này nếu tiếp tục tu luyện, có thể tiến giai chính thức tu luyện “Nguyên Sát Thần Công”.
Điểm đổi: Sáu ngàn.
Xem hết giới thiệu, Trần Vũ ánh mắt lập tức sáng ngời.
Môn “Vân Sát Quyền” này, với tư cách là một môn võ học đẳng cấp cao, uy lực rất bá đạo, không hề thua kém đỉnh giai võ học. Hơn nữa, môn công pháp này tiến giai, còn có thể tiếp tục tu luyện công pháp trấn tông là “Nguyên Sát Thần Công” nữa.
So sánh với võ học đẳng cấp cao khác cần bốn, năm ngàn điểm cống hiến, thì so với những môn võ học kia thì giá của “Vân Sát Quyền” đều xem như là khá cao rồi.
Nhưng rất nhanh, Trần Vũ nhận ra nguyên nhân.
Bên dưới phần giới thiệu “Vân Sát Quyền” còn có ghi chú.
Ghi chú nói rõ : Công pháp này rất có tai hại, bởi vì nó không phải là nguyên bản nhập môn của “Nguyên Sát Thần Công”. Trong quá trình tu luyện, dễ bị sát khí ảnh hưởng đến thần trí, có khả năng tẩu hỏa nhập ma. Người không có ý chí cứng cỏi, phải thận trọng khi tu luyện.
Thấy được điểm này, Trần Vũ không khỏi có chút do dự.
“Vân Sát Quyền” có uy lực bá đạo, tính ra điểm đổi so cũng cao hơn nhưng chỗ tai hại, lại có nguy hiểm đến tánh mạng.
Lập tức Trần Vũ lại tiếp tục xem những võ học đẳng cấp cao khác.
Võ học ở tầng hai, đều là đẳng cấp cao, thậm chí có chút ít là đỉnh giai, số lượng cũng không nhiều lắm.
Trong đó, có những đỉnh giai võ học, Trần Vũ không có đủ điểm cống hiến để hối đoái.
Mà võ học đẳng cấp cao, cần bốn, năm ngàn điểm cống hiến thì uy lực lại không bằng “Vân Sát Quyền”.
Đương nhiên, cũng không phải không có võ học đẳng cấp cao sánh vai với “Vân Sát Quyền”
“Kim Lãng Đao”: Đao xuất như kim phong hải lãng (DG: không biết dịch sao, giống như biểm gầm, gió sắc bén như kim loại) lại giống như gió thu thổi lá rụng. Đao pháp này công thủ nhiều mặt, tu luyện đến đại thành, Lãng Đao có thể đoạn kiều trảm thác; tu luyện đến tận cùng “Kim vân đao mang” ( DG: đao mang màu vàng) có thể cách tường trảm người ( Nguyên văn: Tường ngăn trảm người – DG), cơ hồ có thể so với chân khí.
Điểm đổi: Bảy ngàn.
Trong hàng võ học đẳng cấp cao thì đao pháp này đúng là rất nổi bật, uy lực của nó không hề kém “Vân Sát Quyền”.
Quan trọng là … đao pháp này công thủ nhiều mặt, không hề có bất cứ tai hại nào trong tu luyện.
Chỉ tiếc, đây là một môn đao pháp.
Công pháp thích hợp với Trần Vũ mà có thể tiến giai, tốt nhất là loại thiên quyền chưởng. “Vân Sát Quyền” hàm ý hay phong cách đều tương ứng với “Thiết Lê Quyền”.
“ Trong các công pháp ở đây, cũng chỉ có “Vân Sát Quyền” là phù hợp với mình. Hơn nữa, uy lực cùng điểm đổi cũng hợp lý."
Trần Vũ ánh mắt lập lòe bất định.
Khi hắn chuẩn bị đưa ra lựa chọn, sau lưng truyền đến một thanh âm.
"Tuyết Tình, điểm cống hiến của nàng muốn đổi “Phong Ảnh Bộ” , tựa hồ có chút không đủ. Có cần bản điện hạ tặng cho nàng hai ngàn điểm cống hiến không?."
Thanh âm của Thất hoàng tử truyền đến.
"Đa tạ ý tốt của điện hạ, “Phong Ảnh Bộ” là võ học thân pháp đẳng cấp cao, Tuyết Tình cũng chỉ thiếu hơn một ngàn điểm cống hiến, đi ra ngoài làm một chuyến nhiệm vụ liền là đủ."
Mục Tuyết Tình nho nhã lễ độ mà nói.
Ân?
Trần Vũ không khỏi quay đầu, vừa hay nhìn thấy thiếu nữ thanh mị động lòng người mà mình đã từng nhớ thương.
"Trần đại ca?"
Thân thể xinh đẹp của Mục Tuyết Tình cứng đờ, con ngươi lấp lánh, vừa vặn cùng ánh mắt Trần Vũ gặp gỡ.
Lúc vừa mới tiến lên tầng hai, nàng không phải là không có chứng kiến thân ảnh kia, chỉ là nàng thấy có chút quen mắt, nhưng lại không nhận ra đó là Trần Vũ.
Giờ phút này, ấn tượng của nàng về Trần Vũ biến hóa, làm cho nàng có chút giật mình.
Lúc này mới có hơn mười ngày không gặp, trong ấn tượng của nàng, hắn là một thiếu niên non nớt, vậy mà giờ đây cao lớn thêm vài phân. Màu da trở nên trắng nuột, toát ra một khí chất say mê đầy hấp dẫn, có một loại khí phách dương cương cùng lão luyện không nói nên lời.
Cho nên, Mục Tuyết Tình cơ hồ không nhận ra hắn ngay từ lúc đầu.
Có lẽ ngay chính bản thân Trần Vũ cũng không cảm thấy được, sau khi dung nhập trái tim thần bí, toàn thân hắn đều thoát thai hoán cốt từ trong ra ngoài. ( DG: thay da đổi thịt)
Một cái chớp mắt của hắn, làm cho tâm hồn thiếu nữ của Mục Tuyết Tình cũng bất giác xao xuyến lạ thường (nguyên văn: cũng bất giác nhanh hơn nhảy lên vài cái – DG).
"Tuyết Tình cũng tới chọn võ học đó a."
Trần Vũ giữ lòng mình bình tĩnh.
Giờ khắc này.
Hắn rốt cục làm ra một cái quyết định, dứt khoát cầm lấy bí tịch “Vân Sát Quyền” trước người.
"Vân Sát Quyền ?"
Ánh mắt Thất hoàng tử bén nhọn, miệng nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm: "Ngươi chỉ là một tên đệ tử ngoại môn, liệu có đủ điểm để đổi một môn tiếp cận đỉnh giai võ học không đấy?"
"Vì sao không thể?"
Trần Vũ mặt không đổi sắc. Hắn không biết Thất hoàng tử nhưng theo cách ăn mặc, khí chất, có thể thấy được người này bất phàm.
Dứt lời, hắn cầm “Vân Sát Quyền”, đi ra ngoài.
Trong mắt Mục Tuyết Tình chớp động, lóe lên vẻ kinh nghi bất định, chẳng lẽ Trần Vũ có nhiều điểm cống hiến như vậy?
Phải biết rằng, nàng muốn hối đoái “Phong Ảnh Bộ” với tư cách là võ học đẳng cấp cao ở nơi này thì điểm cống hiến cũng không quá bốn, năm ngàn mà thôi.
"Tiểu tử, ngươi xác nhận hối đoái môn võ học này, còn ý định làm môn tu luyện chính?"
Một lão giả mặt đỏ xuất quỷ nhập thần hiện thân hỏi.
"Vâng, tiền bối." Trần Vũ trịnh trọng nói.
Lão giả mặt đỏ không khỏi lắc đầu: "Môn Vân Sát Quyền này hung hiểm không cần phải bàn, môn võ học này với tư cách là quyển thứ của công pháp trấn tông cũng yêu cầu tư chất võ học không thấp đâu."
Nhưng lão đã nói đến vậy mà Trần Vũ không hề có chút thay đổi nào.
Lão giả mặt đỏ không hề nói thêm nữa, đem toàn bộ bản bí tịch “Vân Sát Quyền” giao cho Trần Vũ, cũng khấu trừ điểm cống hiến.
Mắt thấy, Trần Vũ có thể đổi được “Vân Sát Quyền”, Thất hoàng tử cùng Mục Tuyết Tình ở một bên đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Ha ha, người bằng hữu này của nàng thật không đơn giản a."
Thất hoàng tử có chút nheo lại mắt, tựa hồ đối với Trần Vũ sinh ra chút ít hứng thú. Đương nhiên, với tư cách Thất hoàng tử của nước Sở, y không vô cớ đi tìm một tên đệ tử ngoại môn so đấu, càng không coi đối phương là người có tư cách làm đối thủ cạnh tranh với mình.
Thiếu niên ở trước mắt, chỉ là để cho y hơi có chút hứng thú, không hơn.
Sau khi đạt được cả bộ bí tịch, lão giả mặt đỏ theo như lệ cũ nói mấy lời răn đe với hắn.
Điểm thứ nhất, bí tịch cho mượn phải trả lại trong vòng hai tháng, không được sao chép phó bản.
Điểm thứ hai, chỉ bản thân mới được tu luyện bí tịch, không được truyền ra bên ngoài.
Nếu như vi phạm bất kỳ một điểm nào trong đó sẽ bị phế bỏ tu vị, trục xuất khỏi tông môn.
"Tuyết Tình, tiểu tử này đã hối đoái đến tay “Vân Sát Quyền”, dù sao nàng cũng là đệ tử nội môn, sao có thể kém hơn được."
Nếu điểm cống hiến không đủ, bất kỳ lúc nào bản điện hạ cũngcó thể trả cho nàng.”
Thất hoàng tử dáng tươi cười ấm áp, phong độ nhẹ nhàng.
Y mơ hồ đoán được thân phận Trần Vũ, dùng cái này khích tướng Mục Tuyết Tình.
"Không được."
Mục Tuyết Tình vẫn là lắc đầu, không có tiếp nhận ân tình của Thất hoàng tử.
Thất hoàng tử cũng không có tức giận, nhìn Mục Tuyết Tình đi xuống lầu, trên mặt hiện vẻ tươi cười: "Rất có ý tứ, không ngờ nàng này có thể nhiều lần chống cự dụ hoặc của ngoại vật, tâm tính trầm ổn, khác với dự liệu. Hơn hết, nữ nhân như vậy, có thể bắt tới tay mới càng có cảm giác thành tựu."
. . .
Trần Vũ cầm trong tay “Vân Sát Quyền” từ tầng hai Thiên Vũ Các đi xuống.
Hắn vừa mới chuẩn bị ly khai, chợt thân hình dừng lại.
Hắn đứng nguyên tại chỗ chờ một lúc, đưa mắt nhìn Thất hoàng tử cùng Mục Tuyết Tình ly khai. Xem ra, Mục Tuyết Tình cũng không có nhận ân tình của Thất hoàng tử.
"Tiểu bối."
Lão giả mặt đỏ xuất hiện tại bên người hắn, trong tay còn cầm một cái hộp gỗ màu tím.
"Tiền bối, ngài gọi ta lại có việc gì không ạ?"
Trần Vũ cung kính nói.
Nguyên lai, tại lúc đi xuống lầu, hắn đột nhiên nghe được truyền âm của lão giả, có việc cần bản thân lưu lại.
"Lão hủ chỉ là không hiểu, dựa vào căn cơ thể chất của ngươi tốt như vậy sao lại để phí. Nơi này có một môn công pháp đặc thù, có lẽ ngươi có thể cho thử một lần."
Lão giả mặt đỏ nói xong, mở hộp gỗ trong tay ra.
Bên trong hộp gỗ, hiện ra một bản bí tịch cũ kỹ đã ố vàng, thậm chí có thể thấy một lớp bụi đất trên bề mặt.
"Đồng Tượng Công ?"
Trần Vũ tiếp nhận quyển bí tịch, thổi đi lớp bụi bậm dày cộp, thấy được tên công pháp.
Ánh mắt hắn không khỏi có chút hoài nghi: ”Nếu thật là một môn công pháp tốt , sao lại bị phủ đầy bụi lâu như thế? Xem ra, đã nhiều năm không có người động đến nó.”
"Khục!"
Lão giả mặt đỏ ho nhẹ một tiếng: "Tiểu tử, ánh mắt của ngươi là ý gì hả? Công pháp này nếu là tu thành thì uy lực chỉ có mạnh hơn cái môn “Vân Sát Quyền” kia mà thôi."
Thật lợi hại như vậy?
Trần Vũ cảm thấy có chút ngoài ý muốn, uy lực vậy mà còn mạnh hơn “Vân Sát Quyền”, đây chẳng phải là vượt qua phạm trù đỉnh giai võ học rồi hả?
"Hơn nữa."
Lão giả mặt đỏ dừng lại, tiếp tục nói: "Môn võ học này, cũng không thể cho không ngươi. Dựa theo giá gốc quy định, tối thiểu ít nhất cần sáu, bảy ngàn điểm cống hiến, lão hủ làm chủ, giảm giá cho ngươi, chỉ cần hai ngàn năm trăm điểm ."
"Thế nhưng mà, vì sao ta chưa từng nghe qua môn võ học “Đồng Tượng Công” này? Dường như chưa thấy ai tu luyện qua cả?".
Trần Vũ nhịn không được nói.
Dù sao đi nữa thì hắn vẫn thấy cái quyển bí tịch dính đầy bụi bặm này, mang lại cho người ta một loại cảm giác không đáng tin cậy.
Càng trùng hợp hơn nữa, sau khi chi trả hai ngàn năm trăm điểm cống hiến thì số điểm mà Trần Vũ tích góp được cũng vừa hết.
"Lựa chọn là do ngươi thôi! Môn “Đồng Tượng Công” hoàn toàn là lựa chọn chính xác, đối với yêu cầu thể chất người tu luyện, cực kỳ hà khắc, mà người không có đại nghị lực, thì khó có thể tu luyện thành công."
Lão giả mặt đỏ ra vẻ nghiêm mặt, chờ đợi Trần Vũ đưa ra lựa chọn cuối cùng.
"Được rồi."
Trần Vũ cuối cùng cũng đồng ý. Nghĩ đến thân phận đối phương là cao tầng trong tông môn, sẽ không nhàm chán đi hãm hại chính mình.
Còn nữa, hắn cũng không dám nhiều lần cự tuyệt ý tốt của đối phương, nếu đắc tội một vị tông môn túc lão thì làm sao còn lăn lộn ở Vân Nhạc Môn được nữa.
"Rất tốt."
Lão giả mặt đỏ lộ ra nụ cười hài lòng, đem môn võ học “Đồng Tượng Công” này đổi cho Trần Vũ.
Cứ như vậy.
Trần Vũ mang theo “Vân Sát Quyền”, “Đồng Tượng Công” hai môn bí tịch võ học, ly khai Thiên Vũ Các.
Bá!
Trần Vũ vừa rời đi, trước người lão giả mặt đỏ, đột nhiên xuất hiện một vị lão giả râu bạc trắng.
"Vậy mà, ngươi lại đem “Đồng Tượng Công” truyền thụ cho một tên đệ tử ngoại môn, công pháp này gần hai mươi năm rồi vẫn không có ai tu luyện thành công."
Lão giả râu bạc trắng nói.
"Hắc hắc, coi như đánh cuộc một lần. Nếu là thành công, đối với kế hoạch kia, có thể là tăng thêm trợ giúp thật lớn."
Lão giả mặt đỏ lộ ra một bộ dáng gian trá.
"Tốt rồi, đến phiên ta trông coi." Lão giả râu bạc trắng không cho là đúng nói, hiển nhiên cũng không để ý đến sự gian dối của lão giả mặt đỏ.
Bời vì, đối phương chính là “Thất hoàng tử “ của nước Sở, thân phận cao quý, sau lưng y là Hoàng thất, có lực lượng cường đại, đủ ảnh hưởng ( DG: uy hiếp, loại bỏ) đến sự hưng thịnh của gia tộc mình. Còn loại cấp bậc tam đại gia tộc ở thành Tương Dương này thì cơ bản không lọt vào mắt của họ.
Cùng lúc đó
Trần Vũ đi thêm mấy bước, tiến nhập tầng thứ hai Thiên Vũ Các.
Ngược lại với tầng một, không gian tầng hai lại nhỏ hơn; bí tịch, ngọc giản bày biện ở đây cũng ít ra cũng ít hơn phân nữa.
Nhưng đa phần bí tịch võ học ở đây đều là đẳng cấp cao. Thậm chí còn có một vài môn võ học đỉnh giai, chỉ là muốn đổi chúng cũng cần điểm cống hiến cực lớn.
“Kinh Hồng Kiếm”: Nhất kiếm kinh hồng, Diệt Ma Trảm Yêu. Tu luyện bí quyết này đến đại thành, có thể cách thủy trảm kim, cách bờ đả thương người. Tu luyện đến cực hạn, có thể ngưng luyện ra “Kinh Hồng kiếm khí” đánh đâu thắng đó, có trợ giúp rất lớn khi đột phá Hóa khí cảnh.
Điểm cống hiền hối đoái: Một vạn năm ngàn.
Xem hết phần giới thiệu, nội tâm Trần Vũ thầm kinh hãi.
Uy lực môn võ học này thật đáng sợ, một khi đạt sơ thành thì có thể dễ dàng miểu sát Thiết Tông Hùng Vương. Thậm chí, nếu tu luyện đến đỉnh phong thì có thể vượt qua Luyện Tạng Kỳ, bước vào cảnh giới cao hơn nữa.
Hơn hết, đây là một môn đỉnh giai võ học, cần một vạn năm ngàn điểm cống hiến, Trần Vũ không có đủ khả năng hối đoái.
Trần Vũ lắc đầu, hắn dời ánh mắt sang chỗ khác, tìm tòi một môn võ học thích hợp cho bản thân mình trong đống “Võ học cao giai”.
“Vân Sát Quyền”: một nhánh nhỏ của công pháp trấn tông là “Nguyên Sát Thần Công”, phối hợp với “ Vân Sát tâm pháp”, trong quyền pháp có thể sinh ra Sát khí chi uy ( DG: uy lực của sát khí ). Có thể tăng phúc uy lực quyền pháp, có uy thế quét ngang vạn quân ( DG: lực bạt thiên quân); mà càng giết chóc nhiều, người tu luyện dung nhập sát khí càng mạnh. Công pháp này tu luyện đến cực hạn, có tỉ lệ ngưng luyện “ Vân Sát chi khí ” có thể phấn kim toái thiết ( DG: hiểu là nghiền nát sắt thép như bột), thân thể huyết nhục dính phải lập tức hủ toái ( DG: thối rữa) bá đạo vô cùng. Công pháp này nếu tiếp tục tu luyện, có thể tiến giai chính thức tu luyện “Nguyên Sát Thần Công”.
Điểm đổi: Sáu ngàn.
Xem hết giới thiệu, Trần Vũ ánh mắt lập tức sáng ngời.
Môn “Vân Sát Quyền” này, với tư cách là một môn võ học đẳng cấp cao, uy lực rất bá đạo, không hề thua kém đỉnh giai võ học. Hơn nữa, môn công pháp này tiến giai, còn có thể tiếp tục tu luyện công pháp trấn tông là “Nguyên Sát Thần Công” nữa.
So sánh với võ học đẳng cấp cao khác cần bốn, năm ngàn điểm cống hiến, thì so với những môn võ học kia thì giá của “Vân Sát Quyền” đều xem như là khá cao rồi.
Nhưng rất nhanh, Trần Vũ nhận ra nguyên nhân.
Bên dưới phần giới thiệu “Vân Sát Quyền” còn có ghi chú.
Ghi chú nói rõ : Công pháp này rất có tai hại, bởi vì nó không phải là nguyên bản nhập môn của “Nguyên Sát Thần Công”. Trong quá trình tu luyện, dễ bị sát khí ảnh hưởng đến thần trí, có khả năng tẩu hỏa nhập ma. Người không có ý chí cứng cỏi, phải thận trọng khi tu luyện.
Thấy được điểm này, Trần Vũ không khỏi có chút do dự.
“Vân Sát Quyền” có uy lực bá đạo, tính ra điểm đổi so cũng cao hơn nhưng chỗ tai hại, lại có nguy hiểm đến tánh mạng.
Lập tức Trần Vũ lại tiếp tục xem những võ học đẳng cấp cao khác.
Võ học ở tầng hai, đều là đẳng cấp cao, thậm chí có chút ít là đỉnh giai, số lượng cũng không nhiều lắm.
Trong đó, có những đỉnh giai võ học, Trần Vũ không có đủ điểm cống hiến để hối đoái.
Mà võ học đẳng cấp cao, cần bốn, năm ngàn điểm cống hiến thì uy lực lại không bằng “Vân Sát Quyền”.
Đương nhiên, cũng không phải không có võ học đẳng cấp cao sánh vai với “Vân Sát Quyền”
“Kim Lãng Đao”: Đao xuất như kim phong hải lãng (DG: không biết dịch sao, giống như biểm gầm, gió sắc bén như kim loại) lại giống như gió thu thổi lá rụng. Đao pháp này công thủ nhiều mặt, tu luyện đến đại thành, Lãng Đao có thể đoạn kiều trảm thác; tu luyện đến tận cùng “Kim vân đao mang” ( DG: đao mang màu vàng) có thể cách tường trảm người ( Nguyên văn: Tường ngăn trảm người – DG), cơ hồ có thể so với chân khí.
Điểm đổi: Bảy ngàn.
Trong hàng võ học đẳng cấp cao thì đao pháp này đúng là rất nổi bật, uy lực của nó không hề kém “Vân Sát Quyền”.
Quan trọng là … đao pháp này công thủ nhiều mặt, không hề có bất cứ tai hại nào trong tu luyện.
Chỉ tiếc, đây là một môn đao pháp.
Công pháp thích hợp với Trần Vũ mà có thể tiến giai, tốt nhất là loại thiên quyền chưởng. “Vân Sát Quyền” hàm ý hay phong cách đều tương ứng với “Thiết Lê Quyền”.
“ Trong các công pháp ở đây, cũng chỉ có “Vân Sát Quyền” là phù hợp với mình. Hơn nữa, uy lực cùng điểm đổi cũng hợp lý."
Trần Vũ ánh mắt lập lòe bất định.
Khi hắn chuẩn bị đưa ra lựa chọn, sau lưng truyền đến một thanh âm.
"Tuyết Tình, điểm cống hiến của nàng muốn đổi “Phong Ảnh Bộ” , tựa hồ có chút không đủ. Có cần bản điện hạ tặng cho nàng hai ngàn điểm cống hiến không?."
Thanh âm của Thất hoàng tử truyền đến.
"Đa tạ ý tốt của điện hạ, “Phong Ảnh Bộ” là võ học thân pháp đẳng cấp cao, Tuyết Tình cũng chỉ thiếu hơn một ngàn điểm cống hiến, đi ra ngoài làm một chuyến nhiệm vụ liền là đủ."
Mục Tuyết Tình nho nhã lễ độ mà nói.
Ân?
Trần Vũ không khỏi quay đầu, vừa hay nhìn thấy thiếu nữ thanh mị động lòng người mà mình đã từng nhớ thương.
"Trần đại ca?"
Thân thể xinh đẹp của Mục Tuyết Tình cứng đờ, con ngươi lấp lánh, vừa vặn cùng ánh mắt Trần Vũ gặp gỡ.
Lúc vừa mới tiến lên tầng hai, nàng không phải là không có chứng kiến thân ảnh kia, chỉ là nàng thấy có chút quen mắt, nhưng lại không nhận ra đó là Trần Vũ.
Giờ phút này, ấn tượng của nàng về Trần Vũ biến hóa, làm cho nàng có chút giật mình.
Lúc này mới có hơn mười ngày không gặp, trong ấn tượng của nàng, hắn là một thiếu niên non nớt, vậy mà giờ đây cao lớn thêm vài phân. Màu da trở nên trắng nuột, toát ra một khí chất say mê đầy hấp dẫn, có một loại khí phách dương cương cùng lão luyện không nói nên lời.
Cho nên, Mục Tuyết Tình cơ hồ không nhận ra hắn ngay từ lúc đầu.
Có lẽ ngay chính bản thân Trần Vũ cũng không cảm thấy được, sau khi dung nhập trái tim thần bí, toàn thân hắn đều thoát thai hoán cốt từ trong ra ngoài. ( DG: thay da đổi thịt)
Một cái chớp mắt của hắn, làm cho tâm hồn thiếu nữ của Mục Tuyết Tình cũng bất giác xao xuyến lạ thường (nguyên văn: cũng bất giác nhanh hơn nhảy lên vài cái – DG).
"Tuyết Tình cũng tới chọn võ học đó a."
Trần Vũ giữ lòng mình bình tĩnh.
Giờ khắc này.
Hắn rốt cục làm ra một cái quyết định, dứt khoát cầm lấy bí tịch “Vân Sát Quyền” trước người.
"Vân Sát Quyền ?"
Ánh mắt Thất hoàng tử bén nhọn, miệng nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm: "Ngươi chỉ là một tên đệ tử ngoại môn, liệu có đủ điểm để đổi một môn tiếp cận đỉnh giai võ học không đấy?"
"Vì sao không thể?"
Trần Vũ mặt không đổi sắc. Hắn không biết Thất hoàng tử nhưng theo cách ăn mặc, khí chất, có thể thấy được người này bất phàm.
Dứt lời, hắn cầm “Vân Sát Quyền”, đi ra ngoài.
Trong mắt Mục Tuyết Tình chớp động, lóe lên vẻ kinh nghi bất định, chẳng lẽ Trần Vũ có nhiều điểm cống hiến như vậy?
Phải biết rằng, nàng muốn hối đoái “Phong Ảnh Bộ” với tư cách là võ học đẳng cấp cao ở nơi này thì điểm cống hiến cũng không quá bốn, năm ngàn mà thôi.
"Tiểu tử, ngươi xác nhận hối đoái môn võ học này, còn ý định làm môn tu luyện chính?"
Một lão giả mặt đỏ xuất quỷ nhập thần hiện thân hỏi.
"Vâng, tiền bối." Trần Vũ trịnh trọng nói.
Lão giả mặt đỏ không khỏi lắc đầu: "Môn Vân Sát Quyền này hung hiểm không cần phải bàn, môn võ học này với tư cách là quyển thứ của công pháp trấn tông cũng yêu cầu tư chất võ học không thấp đâu."
Nhưng lão đã nói đến vậy mà Trần Vũ không hề có chút thay đổi nào.
Lão giả mặt đỏ không hề nói thêm nữa, đem toàn bộ bản bí tịch “Vân Sát Quyền” giao cho Trần Vũ, cũng khấu trừ điểm cống hiến.
Mắt thấy, Trần Vũ có thể đổi được “Vân Sát Quyền”, Thất hoàng tử cùng Mục Tuyết Tình ở một bên đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Ha ha, người bằng hữu này của nàng thật không đơn giản a."
Thất hoàng tử có chút nheo lại mắt, tựa hồ đối với Trần Vũ sinh ra chút ít hứng thú. Đương nhiên, với tư cách Thất hoàng tử của nước Sở, y không vô cớ đi tìm một tên đệ tử ngoại môn so đấu, càng không coi đối phương là người có tư cách làm đối thủ cạnh tranh với mình.
Thiếu niên ở trước mắt, chỉ là để cho y hơi có chút hứng thú, không hơn.
Sau khi đạt được cả bộ bí tịch, lão giả mặt đỏ theo như lệ cũ nói mấy lời răn đe với hắn.
Điểm thứ nhất, bí tịch cho mượn phải trả lại trong vòng hai tháng, không được sao chép phó bản.
Điểm thứ hai, chỉ bản thân mới được tu luyện bí tịch, không được truyền ra bên ngoài.
Nếu như vi phạm bất kỳ một điểm nào trong đó sẽ bị phế bỏ tu vị, trục xuất khỏi tông môn.
"Tuyết Tình, tiểu tử này đã hối đoái đến tay “Vân Sát Quyền”, dù sao nàng cũng là đệ tử nội môn, sao có thể kém hơn được."
Nếu điểm cống hiến không đủ, bất kỳ lúc nào bản điện hạ cũngcó thể trả cho nàng.”
Thất hoàng tử dáng tươi cười ấm áp, phong độ nhẹ nhàng.
Y mơ hồ đoán được thân phận Trần Vũ, dùng cái này khích tướng Mục Tuyết Tình.
"Không được."
Mục Tuyết Tình vẫn là lắc đầu, không có tiếp nhận ân tình của Thất hoàng tử.
Thất hoàng tử cũng không có tức giận, nhìn Mục Tuyết Tình đi xuống lầu, trên mặt hiện vẻ tươi cười: "Rất có ý tứ, không ngờ nàng này có thể nhiều lần chống cự dụ hoặc của ngoại vật, tâm tính trầm ổn, khác với dự liệu. Hơn hết, nữ nhân như vậy, có thể bắt tới tay mới càng có cảm giác thành tựu."
. . .
Trần Vũ cầm trong tay “Vân Sát Quyền” từ tầng hai Thiên Vũ Các đi xuống.
Hắn vừa mới chuẩn bị ly khai, chợt thân hình dừng lại.
Hắn đứng nguyên tại chỗ chờ một lúc, đưa mắt nhìn Thất hoàng tử cùng Mục Tuyết Tình ly khai. Xem ra, Mục Tuyết Tình cũng không có nhận ân tình của Thất hoàng tử.
"Tiểu bối."
Lão giả mặt đỏ xuất hiện tại bên người hắn, trong tay còn cầm một cái hộp gỗ màu tím.
"Tiền bối, ngài gọi ta lại có việc gì không ạ?"
Trần Vũ cung kính nói.
Nguyên lai, tại lúc đi xuống lầu, hắn đột nhiên nghe được truyền âm của lão giả, có việc cần bản thân lưu lại.
"Lão hủ chỉ là không hiểu, dựa vào căn cơ thể chất của ngươi tốt như vậy sao lại để phí. Nơi này có một môn công pháp đặc thù, có lẽ ngươi có thể cho thử một lần."
Lão giả mặt đỏ nói xong, mở hộp gỗ trong tay ra.
Bên trong hộp gỗ, hiện ra một bản bí tịch cũ kỹ đã ố vàng, thậm chí có thể thấy một lớp bụi đất trên bề mặt.
"Đồng Tượng Công ?"
Trần Vũ tiếp nhận quyển bí tịch, thổi đi lớp bụi bậm dày cộp, thấy được tên công pháp.
Ánh mắt hắn không khỏi có chút hoài nghi: ”Nếu thật là một môn công pháp tốt , sao lại bị phủ đầy bụi lâu như thế? Xem ra, đã nhiều năm không có người động đến nó.”
"Khục!"
Lão giả mặt đỏ ho nhẹ một tiếng: "Tiểu tử, ánh mắt của ngươi là ý gì hả? Công pháp này nếu là tu thành thì uy lực chỉ có mạnh hơn cái môn “Vân Sát Quyền” kia mà thôi."
Thật lợi hại như vậy?
Trần Vũ cảm thấy có chút ngoài ý muốn, uy lực vậy mà còn mạnh hơn “Vân Sát Quyền”, đây chẳng phải là vượt qua phạm trù đỉnh giai võ học rồi hả?
"Hơn nữa."
Lão giả mặt đỏ dừng lại, tiếp tục nói: "Môn võ học này, cũng không thể cho không ngươi. Dựa theo giá gốc quy định, tối thiểu ít nhất cần sáu, bảy ngàn điểm cống hiến, lão hủ làm chủ, giảm giá cho ngươi, chỉ cần hai ngàn năm trăm điểm ."
"Thế nhưng mà, vì sao ta chưa từng nghe qua môn võ học “Đồng Tượng Công” này? Dường như chưa thấy ai tu luyện qua cả?".
Trần Vũ nhịn không được nói.
Dù sao đi nữa thì hắn vẫn thấy cái quyển bí tịch dính đầy bụi bặm này, mang lại cho người ta một loại cảm giác không đáng tin cậy.
Càng trùng hợp hơn nữa, sau khi chi trả hai ngàn năm trăm điểm cống hiến thì số điểm mà Trần Vũ tích góp được cũng vừa hết.
"Lựa chọn là do ngươi thôi! Môn “Đồng Tượng Công” hoàn toàn là lựa chọn chính xác, đối với yêu cầu thể chất người tu luyện, cực kỳ hà khắc, mà người không có đại nghị lực, thì khó có thể tu luyện thành công."
Lão giả mặt đỏ ra vẻ nghiêm mặt, chờ đợi Trần Vũ đưa ra lựa chọn cuối cùng.
"Được rồi."
Trần Vũ cuối cùng cũng đồng ý. Nghĩ đến thân phận đối phương là cao tầng trong tông môn, sẽ không nhàm chán đi hãm hại chính mình.
Còn nữa, hắn cũng không dám nhiều lần cự tuyệt ý tốt của đối phương, nếu đắc tội một vị tông môn túc lão thì làm sao còn lăn lộn ở Vân Nhạc Môn được nữa.
"Rất tốt."
Lão giả mặt đỏ lộ ra nụ cười hài lòng, đem môn võ học “Đồng Tượng Công” này đổi cho Trần Vũ.
Cứ như vậy.
Trần Vũ mang theo “Vân Sát Quyền”, “Đồng Tượng Công” hai môn bí tịch võ học, ly khai Thiên Vũ Các.
Bá!
Trần Vũ vừa rời đi, trước người lão giả mặt đỏ, đột nhiên xuất hiện một vị lão giả râu bạc trắng.
"Vậy mà, ngươi lại đem “Đồng Tượng Công” truyền thụ cho một tên đệ tử ngoại môn, công pháp này gần hai mươi năm rồi vẫn không có ai tu luyện thành công."
Lão giả râu bạc trắng nói.
"Hắc hắc, coi như đánh cuộc một lần. Nếu là thành công, đối với kế hoạch kia, có thể là tăng thêm trợ giúp thật lớn."
Lão giả mặt đỏ lộ ra một bộ dáng gian trá.
"Tốt rồi, đến phiên ta trông coi." Lão giả râu bạc trắng không cho là đúng nói, hiển nhiên cũng không để ý đến sự gian dối của lão giả mặt đỏ.
Tác giả :
Khoái Xan Điếm