Vĩnh Hằng Chi Tâm
Chương 105: Yến gia bảo
Trần Vũ càng nói càng lộ ra ngữ khí bất thiện, thậm chí có vài phần căm hận.
Sở Phong Vân cười khổ không nói, sau khi kể rõ chân tướng, hắn sớm đã đoán được đối phương sẽ cảm thấy không thoải mái, thậm chí trút xuống lửa giận.
Nhưng bây giờ, Trần Vũ ở Vân Nhạc môn đã không còn là đệ tử nội môn bình thường, sau lưng có chỗ dựa vững chắc là hai vị trưởng lão.
Nhân vật như vậy, mạnh như Sở gia cũng phải kiêng kỵ, lại càng không thể đắc tội.
Một lúc lâu sau.
Trần Vũ chậm rãi thở ra một hơi, mặt không biểu tình nói:
- Nếu đã kết luận như vậy, sao không khuyên nữ nhi ngươi bỏ tên Dịch Vân Phi kia đi, hoặc đổi một người môn đăng hộ đối khác.
- Nữ nhi của ta bản tính cố chấp, bị Dịch Vân Phi dụ dỗ mê hoặc, có nói nhiều hơn cũng vô dụng. Mà gia tộc khác thì nào dám trêu vào thiếu chủ Thủy Nguyệt phái.
Sở Phong Vân lắc đầu.
Trong lòng hắn còn một lời chưa nói hết. Sở Uyển Ngọc thậm chí còn ngây thơ nghĩ rằng sau khi bản thân gả cho Dịch Vân Phi, có thể trợ giúp gia tộc san sẻ nguy nan Cốt Ma Cung xâm lấn.
“Phịch... “
Sở Phong Vân đột nhiên quỳ xuống đất, đau khổ khẩn cầu:
- Sở mỗ tại nơi này thỉnh cầu Trần hiền chất tương trợ, chỉ cần duy trì hôn ước ban đầu, nữ nhi của ta vẫn còn hi vọng được cứu. Với địa vị của hiền chất hiện nay, cũng không sợ Dịch Vân Phi kia.
Một màn này, dọa Trần Vũ giật nảy mình.
- Sở thành chủ mau đứng lên.
Đám người Trần Thiên Uy, Trần phu phụ cũng vội vàng kéo Sở Phong Vân đứng dậy.
Trần Vũ trầm ngâm, cân nhắc chuyện này.
Hắn đã đắc tội với Dịch Vân Phi, thậm chí nếu như ngày sau có cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đối phương.
Với thân phận của Trần Vũ hiện nay, lại thêm có chỗ dựa vững chắc là hai vị trưởng lão thâm niên, quả thật không cần quá sợ hãi Dịch Vân Phi chính diện uy hiếp.
- Chỉ cần hiền chất đáp ứng, dù chỉ là duy trì hôn ước ngoài mặt, chúng ta cũng sẽ tận lực phối hợp, như vậy còn có cơ hội cứu con gái ta. Nếu hiền chất đồng ý, Sở gia ta tất sẽ thâm tạ!
Sở Phong Vân tiếp tục nói.
- Duy trì hôn ước ngoài mặt? Tức là giả hôn ước sao?
Trần Vũ cười nói.
- Đến lúc đó, nếu hiền chất muốn, vậy thì xem là thật cũng không sao. Nếu không đồng ý, chỉ cần đợi sau khi tiểu nữ vượt qua nguy cơ, lại giải trừ hôn ước là được.
Sở Phong Vân nghiêm nghị nói.
- Trần mỗ gánh chịu phiêu lưu lớn như vậy, Sở gia có thể bỏ ra thứ gì?
Ánh mắt Trần Vũ sáng lên.
Sở Phong Vân đã sớm có chuẩn bị, lập tức lấy một cái hộp gỗ mở ra.
Trần Vũ nhìn kỹ, chỉ thấy trong hộp đặt một gốc Thổ Linh Tham trăm năm, hai cái túi mật Hung Xà Vương, còn có một tờ khế đất.
Trần Vũ lộ vẻ ngoài ý muốn.
Xem ra Sở gia tương đối hiểu rõ tình huống của hắn trong tông môn, khó trách lại muốn bảo trụ hôn ước này như vậy.
- Chút lễ mọn trước hết dâng lên, nếu hiền chất đồng ý lấy tiểu nữ thật, lão tổ Sở gia ta đáp ứng sẽ xem ngươi như thiếu chủ, dốc tài nguyên tương trợ. Cho dù là giả hôn ước thì Sở gia ta và Trần gia các ngươi vẫn sẽ kết thành liên minh hỗ trợ nhau lúc Cốt Ma Cung xâm lấn...
Sở Phong Vân thẳng thắn nói.
Trần Vũ trầm tư, mà Trần Thiên Uy và Trần phụ, Trần mẫu ở bên cạnh thì lại có chút động tâm.
Nhất là tờ khế đất và việc chân chính liên hôn, Sở gia đồng ý chấp nhận Trần Vũ làm thiếu chủ, dốc tài nguyên tương trợ.
Phải biết rằng, Sở gia là đại gia tộc có cường giả Hóa Khí cảnh trấn thủ, vốn liếng và của cải đều phong phú hơn Trần gia không biết gấp bao nhiêu lần.
Chẳng qua, điều khiến Trần Vũ động tâm nhất vẫn là việc Sở gia và Trần gia kết thành liên minh, trợ giúp lẫn nhau.
Trong quá trình đó, cha mẹ và gia tộc ở trong thế tục có thể bình an, hắn cũng bớt đi nỗi lo lắng về sau.
- Ngoài ra, Sở gia ta sẽ đáp ứng một yêu cầu của hiền chất trong phạm vi hợp lý.
Sở Phong Vân bổ sung.
Lúc này, một thanh âm truyền vào trong tai Trần Vũ:
- Trần sư đệ, thực lực nội tình của Sở gia không tầm thường. Nghe nói trong gia tộc này có một vị luyện khí sư rất nổi tiếng, là một trong ba luyện khí sư từng luyện chế bảo khí thượng phẩm tại Sở quốc.
- Ồ?
Nghe thấy lời này, trái tim của Trần Vũ bắt đầu đập nhanh hơn.
Người truyền âm chính là Phương Hạo Phi, không ngờ hắn lại ở ngoài cửa nghe trộm.
- Được, vãn bối đáp ứng duy trì hôn ước này như trước.
Trần Vũ cuối cùng cũng trả lời.
“Phù...”
Sở Phong Vân như trút được gánh nặng, đám người gia chủ Trần Thiên Uy cũng đều lộ vẻ vui mừng.
Trần Vũ tiếp nhận lấy gốc Thổ Linh Tham trăm năm và hai cái túi mật Hung Xà Vương. Còn tờ khế đất, hắn cũng không xem mà ném cho gia chủ Trần Thiên Uy.
Trần Thiên Uy tiếp nhận lấy khế đất, vừa nhìn liền mừng như điên.
- Nếu như vậy...
Sở Phong Vân ôm quyền đứng dậy, cười nói:
- Ta địa biểu lão tổ bổn gia kết liên minh với quý gia. Mấy ngày sau sẽ có một tên Luyện Tạng kỳ và vài tên Thông Mạch kỳ đến đây, giúp đỡ Trần gia ổn định trật tự nơi này.
Thực ra, lần này Sở Phong Vân cũng không phải đại biểu Sở gia, địa vị của hắn ở trong tộc cũng không phải cao lắm. Sở dĩ xem trọng Sở Uyển Ngọc như vậy, chủ yếu là bởi lão tổ Sở gia rất thương yêu Sở Uyển Ngọc, vượt xa những đệ tử gia tộc khác.
Trước khi Sở Phong Vân rời đi, Trần Vũ còn loáng thoáng biểu đạt sẽ nhờ vị luyện khí sư nổi danh của Sở gia giúp mình tinh luyện một kiện bảo khí.
Trong tay Trần Vũ còn có chút Nguyệt Linh khoáng, giá trị của nó còn cao hơn vẫn thạch rất nhiều. Nếu như lại chuẩn bị thêm vài thứ trân tài luyện khí khác, rất có khả năng có thể luyện ra được một kiện Bảo Khí trung phẩm.
Mỗi lần đề thăng một cấp của bảo khí, vậy thì uy lực sẽ chênh lệch không hề nhỏ chút nào.
Cũng giống như chênh lệch giữa Luyện Thể, Thông Mạch, Luyện Tạng vậy.
- Sau khi Sở mỗ trở về sẽ báo lại chuyện này, nhưng không nhất định có thể thành công. Vị luyện khí sư nổi danh kia vì từng được lão tổ bổn tộc cứu một mạng cho nên mới đáp ứng làm khách khanh của Sở gia, mà nhân tình đã sớm trả xong. Vị này có muốn ra tay hay không, còn phải xem tâm tình của hắn, Sở gia cũng không ép buộc được.
Sở Phong Vân trịnh trọng nói.
- Lý giải.
Trần Vũ gật đầu.
Những chức nghiệp đặc thù như luyện khí sư, luyện dược sư, đều rất nổi tiếng trong thế giới tông môn, địa vị hết sức đặc thù.
Trong sương phòng.
Trần Vũ nhìn đám người Sở Phong Vân, Trần Thiên Uy rời đi, lại nhìn Phương Hạo Phi và Mục Tuyết Tình ở bên cạnh.
- Chúc mừng Trần huynh chuyến này được lương duyên.
Phương Hạo Phi cười ha ha một tiếng.
Mục Tuyết Tình ở bên cạnh thì vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
- Được rồi, chuyện bên này đã giải quyết xong, chuẩn bị đi làm việc chính thôi...
Trần Vũ chậm rãi nói.
Lần này mục tiêu nhiệm vụ thế tục thực sự của bọn họ là Yến Gia Bảo.
Yến Gia Bảo đã từng là một đại thế lực sánh ngang với Sở gia tại khu vực này.
Nhưng gần mười năm qua, Yến Gia Bảo dần dần suy vong, không chỉ mất đi lão tổ Hóa Khí cảnh tọa trấn, ngay cả cường giả Luyện Tạng kỳ cũng càng ngày càng ít.
Cho đến nay, thực lực của bảo này thậm chí còn không mạnh hơn Trần gia bao nhiêu.
Đoạn thời gian trước, bảo chủ của Yến Gia Bảo chết bất đắc kỳ tử, xung quanh có vài cường tộc quật khởi, thậm chí mơ hồ có lời đồn nanh vuốt của Cốt Ma Cung thẩm thấu.
Vì vậy, thiếu chủ và thiên kim đương đại của Yến Gia Bảo đã liên tiếp phát ra cầu trợ tới Vân Nhạc môn.
Ba người Trần Vũ làm sứ giả tông môn, tất nhiên phải đến Yến Gia Bảo, ổn định cục diện khu vực.
Ngày hôm sau, ba người Trần Vũ khởi hành xuất phát, rời khỏi thành Tương Dương.
...
Hai ngày sau..., một tòa thành tọa lạc bên dòng sông trên gò đồi đập vào mắt.
Hai nam một nữ ngồi trên lưng ngựa, đi lại trong dòng người, tiến đến trước thành bảo.
Trước thành bảo, có ba bốn tên võ giả mặc giáp da thủ hộ cửa lớn.
Xung quanh có mười mấy cái thôn xóm tập trung phụ cận.
Quanh thành bảo có sông ngòi, cây rừng, hồ nước, khu mỏ, nhìn ra xa có thể thấy Vân Uyên sơn mạch.
- Ta từng đến Yến Gia Bảo một lần, nơi này thậm chí có một cái chợ phiên dành cho giới tông môn, tiền tệ thông dụng tại nơi đó là nguyên thạch, chẳng qua bây giờ đã không còn lớn như trước kia nữa.
Phương Hạo Phi cảm khái nói.
Ba người chậm rãi đi tới trước Yến Gia Bảo, vừa chuẩn bị đi vào truyền lời...
“Lọc cọc lọc cọc...”
Lúc này, vài chiếc xe ngựa xa hoa từ trong Yến Gia Bảo đi ra.
Trên cửa thành lâu, các võ giả đều dừng công việc trong tay, bầu không khí vô cùng trang nghiêm.
- Đây là ý gì?
Ba người Trần Vũ ngồi trên lưng ngựa, thoáng cau mày suy tư.
Rất nhanh bọn họ liền thấy trong những chiếc xe ngựa kia, có vài người nam nữ, già trẻ ăn mặc sa hoa bước ra.
Trong đó có một lão giả cường tráng mặc hồng bào, khoảng hơn năm mươi tuổi, giành tiến lên phía trước, khom mình hành lễ với ba người Trần Vũ.
- Lão phu Yến Hồng, đặc biệt đến cung nghênh ba vị thượng sứ tông môn.
Thanh âm của lão giả này vang dội rõ ràng, tinh thần quắc thước, có một loại phong phạm rất uy nghiệm.
Một vài nam nữ xung quanh lúc nhìn về phía lão giả “Yến Hồng”, đều lộ ra vài tia kính phục.
- Phản ứng thật nhanh, chúng ta vừa mới tới đây mà đã ra nghênh đón rồi.
Trần Vũ có chút kinh ngạc.
Sau lưng lão giả cường tráng Yến Hồng, một ít nam nữ đi tới, lần lượt cung nghênh.
Lúc Trần Vũ tiếp nhận nhiệm vụ, trong tay cũng thu được một phần tư liệu.
Yến Hồng này là người quyền thế nhất Yến Gia Bảo hiện nay, là huynh trưởng của vị Bảo chủ đã chết.
Năm xưa, Yến Hồng là trưởng tử, thế nhưng vị trí Bảo chủ lại bị nhị đệ Yến Thông - cũng chính là vị Bảo chủ đã chết kế thừa.
- Yến Vũ Tích bái kiến ba vị thượng sự. Đây là đệ đệ Yến Phi của ta.
Một thiếu nữ xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài, chân thành hành lễ.
Yến Vũ Tích?
Trần Vũ thoáng lưu tâm, phần tài liệu trong tay hắn có ghi chép lại những thành viên trọng yếu, nên hắn lập tức nhận ra đây là thiên kim của vị Bảo chủ đã chết.
Yến Vũ Tích thiên sinh lệ chất, sau khi lớn lên lại càng là mỹ nhân nổi tiếng gần xa.
Cho dù đặt nàng cùng một chỗ với Mục Tuyết Tình thì nữ nhân này cũng không thua kém bao nhiêu, thần vận của nàng càng có nét đằm thắm của thiếu nữ, khiến người nhìn mà thương tiếc.
- Yến Phi bái kiến ba vị thượng sứ.
Một thiếu niên mười một mười hai tuổi đứng bên cạnh Yến Vũ Tích, cung kính hành lễ.
Thiếu niên “Yến Phi” này chính là tiểu thiếu chủ trên danh nghĩa của Yến Gia Bảo, là người thừa kế Bảo chủ.
- Ba vị thượng sứ, tệ xá đã chuẩn bị tiệc rượu ca vũ, đặc biệt đón gió tẩy trần cho ba vị.
Yến Hồng chắp tay cung nghênh.
Tiệc rượu ca vũ?
Mục Tuyết Tình nghe vậy liền nhíu mày, dường như rất không thích loại tác phong này.
Trên mặt Phương Hạo Phi thì thoáng lộ ra vẻ đặc sắc, tựa cười mà không phải cười.
- Ừm.
Trần Vũ không có biểu lộ gì, chỉ khẽ gật đầu.
- Mời thượng sứ!
Yến Hồng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, không ngờ Trần Vũ nhỏ tuổi nhất trong ba người lại là lĩnh đội lần này.
Lúc này, Yến Hồng sai người nghênh đón, mời ba vị thượng sứ tông môn tiến vào.
- Không cần làm phiền.
Trần Vũ xua tay.
Ba người cưỡi ngựa, dọc trên đường cũng dễ dàng quan sát tình huống thực tế của Yến Gia Bảo hơn.
Dọc theo đường đi.
Trên mặt Yến Hồng luôn mang nụ cười, ngôn từ cung kính, thỉnh giáo tôn tính đại danh của ba người.
Phía sau đám người, Yến Vũ Tích và mấy vị tộc lão Yến Gia Bảo sánh vai đi cùng nhau.
Yến Vũ Tích thoáng chậm bước chân một chút.
“Phốc...”
Bên trong một cái kiệu, chiếc rèm hơi mở ra, để lộ dung mạo của một mỹ phu nhân.
- Mẹ, ngài nói ba vị sứ giá này liệu có đáng tin không? Ta lo lắng bọn họ sẽ bị đại bá mượn hơi... Nếu như vậy, chẳng phải thù của cha khó báo? Mà đệ đệ và chúng ta càng không có hi vọng đặt chân ở Yến Gia Bảo này.
Yến Vũ Tích hạ giọng, trên mặt lộ ra thần sắc lo lắng.
- Cứ xem tình hình trước đã, nếu có cơ hội thì mượn hơi bọn họ. Chẳng qua, ba vị thượng sự lần này đều trẻ tuổi như vậy, chỉ sợ sẽ bị thủ đoạn của Yến Hồng che mắt.
Mỹ phụ thở dài một hơi, trong lòng có chút bất an.
Cùng lúc đó, phụ cận Yến Gia Bảo, trên một cây đại thụ, một tên nam tử mang mặt nạ ẩn nấp trong tán lá, nhìn ba người Trần Vũ đi vào bảo, miệng khẽ nhếch lên một nụ cười châm chọc.
Ánh mắt của hắn dừng lại trên người Mục Tuyết Tình và Yến Vũ Tích giây lát, khóe miệng để lộ nụ cười dâm tà tham lam.
Sở Phong Vân cười khổ không nói, sau khi kể rõ chân tướng, hắn sớm đã đoán được đối phương sẽ cảm thấy không thoải mái, thậm chí trút xuống lửa giận.
Nhưng bây giờ, Trần Vũ ở Vân Nhạc môn đã không còn là đệ tử nội môn bình thường, sau lưng có chỗ dựa vững chắc là hai vị trưởng lão.
Nhân vật như vậy, mạnh như Sở gia cũng phải kiêng kỵ, lại càng không thể đắc tội.
Một lúc lâu sau.
Trần Vũ chậm rãi thở ra một hơi, mặt không biểu tình nói:
- Nếu đã kết luận như vậy, sao không khuyên nữ nhi ngươi bỏ tên Dịch Vân Phi kia đi, hoặc đổi một người môn đăng hộ đối khác.
- Nữ nhi của ta bản tính cố chấp, bị Dịch Vân Phi dụ dỗ mê hoặc, có nói nhiều hơn cũng vô dụng. Mà gia tộc khác thì nào dám trêu vào thiếu chủ Thủy Nguyệt phái.
Sở Phong Vân lắc đầu.
Trong lòng hắn còn một lời chưa nói hết. Sở Uyển Ngọc thậm chí còn ngây thơ nghĩ rằng sau khi bản thân gả cho Dịch Vân Phi, có thể trợ giúp gia tộc san sẻ nguy nan Cốt Ma Cung xâm lấn.
“Phịch... “
Sở Phong Vân đột nhiên quỳ xuống đất, đau khổ khẩn cầu:
- Sở mỗ tại nơi này thỉnh cầu Trần hiền chất tương trợ, chỉ cần duy trì hôn ước ban đầu, nữ nhi của ta vẫn còn hi vọng được cứu. Với địa vị của hiền chất hiện nay, cũng không sợ Dịch Vân Phi kia.
Một màn này, dọa Trần Vũ giật nảy mình.
- Sở thành chủ mau đứng lên.
Đám người Trần Thiên Uy, Trần phu phụ cũng vội vàng kéo Sở Phong Vân đứng dậy.
Trần Vũ trầm ngâm, cân nhắc chuyện này.
Hắn đã đắc tội với Dịch Vân Phi, thậm chí nếu như ngày sau có cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đối phương.
Với thân phận của Trần Vũ hiện nay, lại thêm có chỗ dựa vững chắc là hai vị trưởng lão thâm niên, quả thật không cần quá sợ hãi Dịch Vân Phi chính diện uy hiếp.
- Chỉ cần hiền chất đáp ứng, dù chỉ là duy trì hôn ước ngoài mặt, chúng ta cũng sẽ tận lực phối hợp, như vậy còn có cơ hội cứu con gái ta. Nếu hiền chất đồng ý, Sở gia ta tất sẽ thâm tạ!
Sở Phong Vân tiếp tục nói.
- Duy trì hôn ước ngoài mặt? Tức là giả hôn ước sao?
Trần Vũ cười nói.
- Đến lúc đó, nếu hiền chất muốn, vậy thì xem là thật cũng không sao. Nếu không đồng ý, chỉ cần đợi sau khi tiểu nữ vượt qua nguy cơ, lại giải trừ hôn ước là được.
Sở Phong Vân nghiêm nghị nói.
- Trần mỗ gánh chịu phiêu lưu lớn như vậy, Sở gia có thể bỏ ra thứ gì?
Ánh mắt Trần Vũ sáng lên.
Sở Phong Vân đã sớm có chuẩn bị, lập tức lấy một cái hộp gỗ mở ra.
Trần Vũ nhìn kỹ, chỉ thấy trong hộp đặt một gốc Thổ Linh Tham trăm năm, hai cái túi mật Hung Xà Vương, còn có một tờ khế đất.
Trần Vũ lộ vẻ ngoài ý muốn.
Xem ra Sở gia tương đối hiểu rõ tình huống của hắn trong tông môn, khó trách lại muốn bảo trụ hôn ước này như vậy.
- Chút lễ mọn trước hết dâng lên, nếu hiền chất đồng ý lấy tiểu nữ thật, lão tổ Sở gia ta đáp ứng sẽ xem ngươi như thiếu chủ, dốc tài nguyên tương trợ. Cho dù là giả hôn ước thì Sở gia ta và Trần gia các ngươi vẫn sẽ kết thành liên minh hỗ trợ nhau lúc Cốt Ma Cung xâm lấn...
Sở Phong Vân thẳng thắn nói.
Trần Vũ trầm tư, mà Trần Thiên Uy và Trần phụ, Trần mẫu ở bên cạnh thì lại có chút động tâm.
Nhất là tờ khế đất và việc chân chính liên hôn, Sở gia đồng ý chấp nhận Trần Vũ làm thiếu chủ, dốc tài nguyên tương trợ.
Phải biết rằng, Sở gia là đại gia tộc có cường giả Hóa Khí cảnh trấn thủ, vốn liếng và của cải đều phong phú hơn Trần gia không biết gấp bao nhiêu lần.
Chẳng qua, điều khiến Trần Vũ động tâm nhất vẫn là việc Sở gia và Trần gia kết thành liên minh, trợ giúp lẫn nhau.
Trong quá trình đó, cha mẹ và gia tộc ở trong thế tục có thể bình an, hắn cũng bớt đi nỗi lo lắng về sau.
- Ngoài ra, Sở gia ta sẽ đáp ứng một yêu cầu của hiền chất trong phạm vi hợp lý.
Sở Phong Vân bổ sung.
Lúc này, một thanh âm truyền vào trong tai Trần Vũ:
- Trần sư đệ, thực lực nội tình của Sở gia không tầm thường. Nghe nói trong gia tộc này có một vị luyện khí sư rất nổi tiếng, là một trong ba luyện khí sư từng luyện chế bảo khí thượng phẩm tại Sở quốc.
- Ồ?
Nghe thấy lời này, trái tim của Trần Vũ bắt đầu đập nhanh hơn.
Người truyền âm chính là Phương Hạo Phi, không ngờ hắn lại ở ngoài cửa nghe trộm.
- Được, vãn bối đáp ứng duy trì hôn ước này như trước.
Trần Vũ cuối cùng cũng trả lời.
“Phù...”
Sở Phong Vân như trút được gánh nặng, đám người gia chủ Trần Thiên Uy cũng đều lộ vẻ vui mừng.
Trần Vũ tiếp nhận lấy gốc Thổ Linh Tham trăm năm và hai cái túi mật Hung Xà Vương. Còn tờ khế đất, hắn cũng không xem mà ném cho gia chủ Trần Thiên Uy.
Trần Thiên Uy tiếp nhận lấy khế đất, vừa nhìn liền mừng như điên.
- Nếu như vậy...
Sở Phong Vân ôm quyền đứng dậy, cười nói:
- Ta địa biểu lão tổ bổn gia kết liên minh với quý gia. Mấy ngày sau sẽ có một tên Luyện Tạng kỳ và vài tên Thông Mạch kỳ đến đây, giúp đỡ Trần gia ổn định trật tự nơi này.
Thực ra, lần này Sở Phong Vân cũng không phải đại biểu Sở gia, địa vị của hắn ở trong tộc cũng không phải cao lắm. Sở dĩ xem trọng Sở Uyển Ngọc như vậy, chủ yếu là bởi lão tổ Sở gia rất thương yêu Sở Uyển Ngọc, vượt xa những đệ tử gia tộc khác.
Trước khi Sở Phong Vân rời đi, Trần Vũ còn loáng thoáng biểu đạt sẽ nhờ vị luyện khí sư nổi danh của Sở gia giúp mình tinh luyện một kiện bảo khí.
Trong tay Trần Vũ còn có chút Nguyệt Linh khoáng, giá trị của nó còn cao hơn vẫn thạch rất nhiều. Nếu như lại chuẩn bị thêm vài thứ trân tài luyện khí khác, rất có khả năng có thể luyện ra được một kiện Bảo Khí trung phẩm.
Mỗi lần đề thăng một cấp của bảo khí, vậy thì uy lực sẽ chênh lệch không hề nhỏ chút nào.
Cũng giống như chênh lệch giữa Luyện Thể, Thông Mạch, Luyện Tạng vậy.
- Sau khi Sở mỗ trở về sẽ báo lại chuyện này, nhưng không nhất định có thể thành công. Vị luyện khí sư nổi danh kia vì từng được lão tổ bổn tộc cứu một mạng cho nên mới đáp ứng làm khách khanh của Sở gia, mà nhân tình đã sớm trả xong. Vị này có muốn ra tay hay không, còn phải xem tâm tình của hắn, Sở gia cũng không ép buộc được.
Sở Phong Vân trịnh trọng nói.
- Lý giải.
Trần Vũ gật đầu.
Những chức nghiệp đặc thù như luyện khí sư, luyện dược sư, đều rất nổi tiếng trong thế giới tông môn, địa vị hết sức đặc thù.
Trong sương phòng.
Trần Vũ nhìn đám người Sở Phong Vân, Trần Thiên Uy rời đi, lại nhìn Phương Hạo Phi và Mục Tuyết Tình ở bên cạnh.
- Chúc mừng Trần huynh chuyến này được lương duyên.
Phương Hạo Phi cười ha ha một tiếng.
Mục Tuyết Tình ở bên cạnh thì vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
- Được rồi, chuyện bên này đã giải quyết xong, chuẩn bị đi làm việc chính thôi...
Trần Vũ chậm rãi nói.
Lần này mục tiêu nhiệm vụ thế tục thực sự của bọn họ là Yến Gia Bảo.
Yến Gia Bảo đã từng là một đại thế lực sánh ngang với Sở gia tại khu vực này.
Nhưng gần mười năm qua, Yến Gia Bảo dần dần suy vong, không chỉ mất đi lão tổ Hóa Khí cảnh tọa trấn, ngay cả cường giả Luyện Tạng kỳ cũng càng ngày càng ít.
Cho đến nay, thực lực của bảo này thậm chí còn không mạnh hơn Trần gia bao nhiêu.
Đoạn thời gian trước, bảo chủ của Yến Gia Bảo chết bất đắc kỳ tử, xung quanh có vài cường tộc quật khởi, thậm chí mơ hồ có lời đồn nanh vuốt của Cốt Ma Cung thẩm thấu.
Vì vậy, thiếu chủ và thiên kim đương đại của Yến Gia Bảo đã liên tiếp phát ra cầu trợ tới Vân Nhạc môn.
Ba người Trần Vũ làm sứ giả tông môn, tất nhiên phải đến Yến Gia Bảo, ổn định cục diện khu vực.
Ngày hôm sau, ba người Trần Vũ khởi hành xuất phát, rời khỏi thành Tương Dương.
...
Hai ngày sau..., một tòa thành tọa lạc bên dòng sông trên gò đồi đập vào mắt.
Hai nam một nữ ngồi trên lưng ngựa, đi lại trong dòng người, tiến đến trước thành bảo.
Trước thành bảo, có ba bốn tên võ giả mặc giáp da thủ hộ cửa lớn.
Xung quanh có mười mấy cái thôn xóm tập trung phụ cận.
Quanh thành bảo có sông ngòi, cây rừng, hồ nước, khu mỏ, nhìn ra xa có thể thấy Vân Uyên sơn mạch.
- Ta từng đến Yến Gia Bảo một lần, nơi này thậm chí có một cái chợ phiên dành cho giới tông môn, tiền tệ thông dụng tại nơi đó là nguyên thạch, chẳng qua bây giờ đã không còn lớn như trước kia nữa.
Phương Hạo Phi cảm khái nói.
Ba người chậm rãi đi tới trước Yến Gia Bảo, vừa chuẩn bị đi vào truyền lời...
“Lọc cọc lọc cọc...”
Lúc này, vài chiếc xe ngựa xa hoa từ trong Yến Gia Bảo đi ra.
Trên cửa thành lâu, các võ giả đều dừng công việc trong tay, bầu không khí vô cùng trang nghiêm.
- Đây là ý gì?
Ba người Trần Vũ ngồi trên lưng ngựa, thoáng cau mày suy tư.
Rất nhanh bọn họ liền thấy trong những chiếc xe ngựa kia, có vài người nam nữ, già trẻ ăn mặc sa hoa bước ra.
Trong đó có một lão giả cường tráng mặc hồng bào, khoảng hơn năm mươi tuổi, giành tiến lên phía trước, khom mình hành lễ với ba người Trần Vũ.
- Lão phu Yến Hồng, đặc biệt đến cung nghênh ba vị thượng sứ tông môn.
Thanh âm của lão giả này vang dội rõ ràng, tinh thần quắc thước, có một loại phong phạm rất uy nghiệm.
Một vài nam nữ xung quanh lúc nhìn về phía lão giả “Yến Hồng”, đều lộ ra vài tia kính phục.
- Phản ứng thật nhanh, chúng ta vừa mới tới đây mà đã ra nghênh đón rồi.
Trần Vũ có chút kinh ngạc.
Sau lưng lão giả cường tráng Yến Hồng, một ít nam nữ đi tới, lần lượt cung nghênh.
Lúc Trần Vũ tiếp nhận nhiệm vụ, trong tay cũng thu được một phần tư liệu.
Yến Hồng này là người quyền thế nhất Yến Gia Bảo hiện nay, là huynh trưởng của vị Bảo chủ đã chết.
Năm xưa, Yến Hồng là trưởng tử, thế nhưng vị trí Bảo chủ lại bị nhị đệ Yến Thông - cũng chính là vị Bảo chủ đã chết kế thừa.
- Yến Vũ Tích bái kiến ba vị thượng sự. Đây là đệ đệ Yến Phi của ta.
Một thiếu nữ xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài, chân thành hành lễ.
Yến Vũ Tích?
Trần Vũ thoáng lưu tâm, phần tài liệu trong tay hắn có ghi chép lại những thành viên trọng yếu, nên hắn lập tức nhận ra đây là thiên kim của vị Bảo chủ đã chết.
Yến Vũ Tích thiên sinh lệ chất, sau khi lớn lên lại càng là mỹ nhân nổi tiếng gần xa.
Cho dù đặt nàng cùng một chỗ với Mục Tuyết Tình thì nữ nhân này cũng không thua kém bao nhiêu, thần vận của nàng càng có nét đằm thắm của thiếu nữ, khiến người nhìn mà thương tiếc.
- Yến Phi bái kiến ba vị thượng sứ.
Một thiếu niên mười một mười hai tuổi đứng bên cạnh Yến Vũ Tích, cung kính hành lễ.
Thiếu niên “Yến Phi” này chính là tiểu thiếu chủ trên danh nghĩa của Yến Gia Bảo, là người thừa kế Bảo chủ.
- Ba vị thượng sứ, tệ xá đã chuẩn bị tiệc rượu ca vũ, đặc biệt đón gió tẩy trần cho ba vị.
Yến Hồng chắp tay cung nghênh.
Tiệc rượu ca vũ?
Mục Tuyết Tình nghe vậy liền nhíu mày, dường như rất không thích loại tác phong này.
Trên mặt Phương Hạo Phi thì thoáng lộ ra vẻ đặc sắc, tựa cười mà không phải cười.
- Ừm.
Trần Vũ không có biểu lộ gì, chỉ khẽ gật đầu.
- Mời thượng sứ!
Yến Hồng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, không ngờ Trần Vũ nhỏ tuổi nhất trong ba người lại là lĩnh đội lần này.
Lúc này, Yến Hồng sai người nghênh đón, mời ba vị thượng sứ tông môn tiến vào.
- Không cần làm phiền.
Trần Vũ xua tay.
Ba người cưỡi ngựa, dọc trên đường cũng dễ dàng quan sát tình huống thực tế của Yến Gia Bảo hơn.
Dọc theo đường đi.
Trên mặt Yến Hồng luôn mang nụ cười, ngôn từ cung kính, thỉnh giáo tôn tính đại danh của ba người.
Phía sau đám người, Yến Vũ Tích và mấy vị tộc lão Yến Gia Bảo sánh vai đi cùng nhau.
Yến Vũ Tích thoáng chậm bước chân một chút.
“Phốc...”
Bên trong một cái kiệu, chiếc rèm hơi mở ra, để lộ dung mạo của một mỹ phu nhân.
- Mẹ, ngài nói ba vị sứ giá này liệu có đáng tin không? Ta lo lắng bọn họ sẽ bị đại bá mượn hơi... Nếu như vậy, chẳng phải thù của cha khó báo? Mà đệ đệ và chúng ta càng không có hi vọng đặt chân ở Yến Gia Bảo này.
Yến Vũ Tích hạ giọng, trên mặt lộ ra thần sắc lo lắng.
- Cứ xem tình hình trước đã, nếu có cơ hội thì mượn hơi bọn họ. Chẳng qua, ba vị thượng sự lần này đều trẻ tuổi như vậy, chỉ sợ sẽ bị thủ đoạn của Yến Hồng che mắt.
Mỹ phụ thở dài một hơi, trong lòng có chút bất an.
Cùng lúc đó, phụ cận Yến Gia Bảo, trên một cây đại thụ, một tên nam tử mang mặt nạ ẩn nấp trong tán lá, nhìn ba người Trần Vũ đi vào bảo, miệng khẽ nhếch lên một nụ cười châm chọc.
Ánh mắt của hắn dừng lại trên người Mục Tuyết Tình và Yến Vũ Tích giây lát, khóe miệng để lộ nụ cười dâm tà tham lam.
Tác giả :
Khoái Xan Điếm