Vĩnh An
Chương 28: Khúc giang yến (2)
Bởi vì sợ liên lụy Trương Cửu Linh, Lý Thành Khí phá lệ cẩn thận, chỉ dặn vài nội thị tâm phúc tìm chung quanh, ta cũng sai Nghi Hỉ truyền lời tới cung tỳ trong cung Tiên Huệ, nói là nàng ở cùng ta, không cần lo lắng.
Qua nửa canh giờ, vẫn chưa không tìm được tung tích, ta thấy ở xa Thái Bình cùng Phò mã yên tĩnh ngồi xem mã cầu, thúc phụ Võ Tam Tư thì ngồi cạnh Uyển Nhi thì thầm, ta âm thầm đổ mồ hôi. Lần này mặc dù thúc phụ không phải là chủ yến, nhưng cũng là tai mắt của Hoàng cô tổ mẫu, dò xét từng người Lý gia ở đây, nếu bị hắn phát hiện Tiên Huệ lén gặp gỡ tân khoa tiến sĩ, chắc chắn sẽ bí mật bẩm tấu bệ hạ, không phải là việc nhỏ.
Đang lo lắng, Hà Phúc xa xa vội vàng đi tới, khom người nói: "Quận vương, có người gặp Trương Cửu Linh đi chợ phía đông, tiểu nhân đã sai người đi tìm." Lý Thành Khí trầm mặc một lát, mới ra lệnh: "Cho người nói với nhị quận vương biết việc này, ngươi theo ta đi chợ phía đông." Hắn nói xong, ra hiệu bảo ta đi theo hắn, tuy ta có khó hiểu, nhưng mà biết hắn đều có chủ ý, cũng không hỏi nhiều, theo hắn tránh hướng Hạnh Viên, đi về chợ phía đông.
Nhờ một đường có Hà Phúc ứng đối, cũng không bị ai phát hiện.
Cả con đường toàn người qua lại, phần lớn là từ bờ Khúc Giang quay về. Lý Thành Khí kéo ta đi phía trong, tránh né xe ngựa, thấp giọng nói: "Có người biết nàng đang ở đâu không ?" Ta lắc đầu: "Ta chỉ cho Nghi Hỉ dặn dò cung tỳ của Tiên Huệ, những người khác cũng không kinh động." Lý Thành Khí đáp ừ, không nói nữa.
Sau một lúc lâu, hắn mới lọt vào một ngõ nhỏ, đứng trước một cánh cửa lớn nặng nề. Hà Phúc tiến lên khẽ gõ cửa, qua một lát, một lão phụ nhân ra mở cửa, thấy Lý Thành Khí liền biến sắc, vội khom người đưa chúng ta đi vào. Lão phụ nhân khêu đèn dẫn đường, dẫn chúng ta vào một gian thư phòng, dâng mấy chén trà nóng.
Hà Phúc rời khỏi phòng, khép cửa lại.
Lý Thành Khí thấy vẻ mặt ta suy đoán, nâng chung trà lên uống, mới nói: "Ngồi xuống đi, tối nay không thể hồi cung ." Ta theo bản năng nhìn hắn, xa xa nghe thấy tiếng trống “tiêu cấm”*, chợt kinh hãi.
*Cấm đi lại ban đêm
Hắn đem trà nóng đặt trước mặt ta, bình thản nói: "Tiên Huệ theo Trương Cửu Linh tự tiện rời tiệc, việc này đối với Tiên Huệ không lớn không nhỏ, nhưng đối với Trương Cửu Linh đó là tội chết. Chẳng bằng tối nay ở đây để người của ta tìm được nàng, ngày mai nàng, ta, Tiên Huệ ba người đồng thời vào cung, chỉ nói là nàng và Tiên Huệ ham chơi bị lạc, ta dẫn người tìm chung quanh mới trễ qua “tiêu cấm”, may ra còn có thể lừa dối cho qua."
Thì ra từ lúc ở Khúc Giang hắn đã tính toán chu toàn. Nếu chỉ có mình hắn đi tìm Tiên Huệ, chắc chắn sẽ có người hoài nghi tại sao Tiên Huệ một mình tự rời tiệc, hắn mang ta đi theo, bị phạt ba người, nhiều nhất cũng chỉ là tội quên quy củ mất thể diện, thế nào cũng không liên lụy đến Trương Cửu Linh.
Tiên Huệ tâm tư đơn thuần, tuyệt đối không thể ngờ nàng làm như thế có thể bóp chết con đường làm quan của Trương Cửu Linh, cũng sẽ đem bản thân trở thành mục tiêu cho những kẻ có tâm. Lý Thành Khí phân phó người truyền lời cho nhị quận vương, nói vậy Lý Thành Nghĩa sẽ ở trong cung đối phó giúp bọn ta, nên sẽ không bại lộ quá lớn.
Ta nghĩ đến đây, thở phào nhẹ nhõm, nhìn hắn một cái. Hắn chỉ mỉm cười cúi đầu trầm tư, yên tĩnh chờ tin tức bên ngoài.
Xung quanh cực kỳ im lặng, dường như trong ngôi nhà này chỉ có một lão phụ nhân canh giữ. Qua một lát, lão phụ nhân kia lại gõ cửa vào, thay đổi trà nóng, thêm chút điểm tâm rồi vội vàng lui xuống. Trong phòng tuy có chậu than sưởi ấm, nhưng không lấn át được khí lạnh đầu xuân, ta ôm chén trà càng ngồi càng lạnh, lại không nghe được tin tức gì, trong lòng lại càng ngày càng hoảng.
Nếu đến sáng mai mà còn tìm không được nàng, thì thật sự là đại họa .
Nghĩ như thế, ta không thể tiếp tục ngồi yên, buông chén trà đi đến bên cửa sổ, ngắm nhìn cành liễu trong viện đến xuất thần. Không biết qua bao lâu, cảm thấy thân mình hơi lạnh cứng, vừa định xoay người đến lò than sưởi ấm, bỗng thấy toàn thân ấm áp, hắn từ phía sau dùng áo choàng đang mặc ôm chặt lấy ta, phủ kín cho cả hai người.
"Nàng luôn luôn sợ lạnh, thế mà còn đứng bên cửa sổ ?" Giọng nói của hắn ngay sát bên tai, mang theo hơi thở ấm áp. Ta chỉ cảm thấy bên tai nóng lên, không dám cục cựa, qua một lát mới lên tiếng: "Đây là phương pháp duy nhất, nhưng lại trăm ngàn chỗ hở, nếu Thái Bình công chúa cũng cho người xuất cung tìm chúng ta, chẳng phải là kinh động rất nhiều người?" Lý Thành Khí nói: "Cô cô cũng là người Lý gia, sẽ không muốn mọi người đều biết việc này ."
Ta lại nghĩ đến Võ Tam Tư, mới do dự hỏi tiếp: "Nếu thúc phụ ta muốn cho người âm thầm điều tra..." Hắn đánh gãy lời: "Chỗ Lương vương tạm thời không cần lo lắng, hắn sớm biết quan hệ của hai ta, nếu muốn đoán, cũng sẽ chỉ đoán là nàng và ta lấy Tiên Huệ làm cớ, ở ngoài cung lén gặp riêng." Cả người ta nóng lên từng trận, cúi đầu im lặng, sau mới thấp giọng nói: "Nếu thúc phụ nói cho bệ hạ việc này, chẳng phải là phiền toái càng lớn?"
Hắn không trả lời, dẫn ta đến bên giường ngồi xuống, đem áo choàng trên người hắn cởi ra, phủ lên người ta, cười nhẹ: "Đây đúng là lợi khí trong tay hắn." Ta ngạc nhiên nhìn hắn: "Thúc phụ dùng việc này bức chàng đi vào khuôn khổ?" Hắn mỉm cười: "Đúng vậy." Mặt mày hắn vẫn mang nét cười, nhất thời ta nghĩ không ra, chỉ bình tĩnh nhìn hắn, hắn ôn hòa nói: "Lão tin tưởng ta sẽ vì vậy mà chịu sự áp chế của lão, thay lão mưu lợi, đây cũng là kết quả ta mong muốn."
Ta kéo kín áo choàng, cân nhắc lời hắn nói.
Lúc này ở Võ gia, từ khi Võ Thừa Tự thất sủng, thúc phụ đã không còn chướng ngại gì. Nay người duy nhất muốn đối phó chính là Lý gia, Thái tử Lý Đán xưa nay không tranh giành, nếu Thái tử trưởng tử có thể bị hắn nắm giữ nhược điểm, vì bảo toàn tính mạng tất nhiên cũng sẽ để hắn lợi dụng. Kể từ đó, thúc phụ chỉ cần đem toàn bộ khí lực dùng trên người Hoàng cô tổ mẫu, ở Thái Bình công chúa và dùng tại triều đường, tuyệt sẽ không chú ý đến Lý Thành Khí đang bị mình nắm giữ cổ họng.
Nghĩ đến đây, chỉ cảm thấy như tham gia trên ván cờ, ngay cả bản thân ta cũng trở thành một con tốt. Ta yên lặng nhìn dưới mặt đất, không hỏi gì thêm.
Hắn im lặng quan sát ta một lát, mới khẽ thở dài: "Có một số việc, nàng có biết chỉ thêm nghĩ nhiều", hắn dừng một lát, dịu dàng nói tiếp: "Có điều, tối nay ta mang nàng ra ngoài, quả thực là có chút tư tâm." Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cười càng sâu, mới vừa rồi còn muốn hỏi đã nói không nên lời.
Hắn ôm thắt lưng ta, đem ta kéo lại gần, ta nhìn vào đôi mắt đen thẳm ấy, tim đập ngày càng nhanh, không khỏi vô thức nhắm mắt... Qua một lát, trên môi truyền đến cảm giác mát mát lành lạnh, đôi môi của hắn nhẹ nhàng trằn trọc hôn xuống, dịu dàng nhưng cũng rất mãnh liệt.
Thẳng đến khi dần hít thở không thông, ta không khỏi níu chặt vai hắn, cảm giác hắn rời đi, lại thấy cánh tay hắn ôm ta càng chặt.
Ánh nến lay động rọi trên vách tường, không khí vô cùng yên tĩnh ngọt ngào. Mới vừa rồi tay còn lạnh lẽo, giờ đã ẩm ẩm mồ hôi. Ta thử vùng vẫy, lại không đẩy ra nổi, đành phải cúi đầu an tĩnh tựa vào lòng hắn, không biết phải nói gì.
Lúc này, có người nhẹ gõ cửa, ta theo bản năng muốn tránh, thì nghe thấy hắn cười một tiếng, nói: "Vào đi." Cánh cửa nghe tiếng trả lời mở ra, Hà Phúc khom người đi vào, cúi đầu nói: "Quận vương, đã tìm được quận chúa và Trương công tử rồi." Lý Thành Khí thản nhiên gật đầu, phân phó Hà Phúc dẫn bọn hắn đi nghỉ tạm, Hà Phúc ngay cả đầu cũng không dám nâng, chỉ tuân lời, nhanh chóng rời khỏi thư phòng.
Cả đêm này, ta nằm trên giường sau bình phong. Mà Lý Thành Khí an vị đằng sau bàn học, đọc sách một đêm.
Ước chừng tới khi trời sáng, ta đang mơ màng sắp ngủ, thì bị tiếng nói chuyện rì rầm trong phòng đánh thức. Khi ta ngồi dậy, tiếng nói chuyện ngừng lại, ta đoán có thể là Trương Cửu Linh, cũng không quá để ý. Đi qua bình phong mới gặp Lý Long Cơ nửa ngồi nửa tựa vào bàn học, hắn đang nhấc chụp đèn đốt một tờ giấy.
Ta kinh ngạc nhìn hắn, hắn chỉ thản nhiên liếc ta một cái, tiếp tục nói với Lý Thành Khí: "Canh giờ không sai biệt lắm, đi thôi." Lý Thành Khí buông cuốn sách, nhẹ ấn huyệt thái dương, nói: "Vĩnh An vừa tỉnh ngủ, lúc này đi ra ngoài sợ sẽ cảm lạnh, chờ dùng xong tảo thiện (bữa sáng) hãy đi." Lý Long Cơ gật đầu: "Ta đây đi ra ngoài trước." Hắn nói xong rời khỏi phòng, giơ tay đẩy cửa.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, ta muốn hỏi gì đó, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Lý Thành Khí chỉ cười nhìn ta: "Sau khi ăn sáng chúng ta hồi cung, Trương Cửu Linh đã đi rồi, Tiên Huệ ở chỗ kia có vẻ tốt." Ta ừ một tiếng, đi đến ngồi xuống bên cạnh, trầm mặc một lát mới thấp giọng hỏi: "Lâm Tri quận vương biết khi nào?" Lý Thành Khí có vẻ mệt mỏi nhắm mắt: "Sau khi lật lại bản án mưu nghịch." Hắn nhíu mày, giống như nghĩ đến việc gì đó quan trọng hơn.
Trong đầu ta lướt nhanh đủ loại suy nghĩ, trong tâm nháo từng trận, nói không nên lời, vừa mừng vừa lo, không lên tiếng.
Khi vào cung, Lý Long Cơ cố ý đưa ta đến trước cửa cung.
Hắn thấy ta muốn nói lại thôi, liền trêu đùa: "Thế nào, một đường đều im lặng như vậy? Uổng cho ta thật tình, còn đặc biệt ra ngoài cung tìm các ngươi." Ta thấy hắn cong cong khoé mắt, lúc này nghe lời này, cũng đã là một loại hương vị khác, không khỏi cười nhìn hắn: "Ngươi ra cung khi nào?"
Lý Long Cơ nhăn mặt lại, nhếch miệng nói: "Bổn vương là phải đạp cửa sổ, bay ra cung, vất vả một nắng hai sương cả canh giờ." Ta bị hắn chọc cười ra tiếng: "Thật có lỗi." Hắn nghiêng đầu nhìn cung tỳ đi lại dưới bậc thang, nói: "Thật có lỗi cái gì? Nàng là phu nhân tương lai của ta, nếu ta an tâm ngủ ngon trong cung, chẳng phải sẽ bị hoài nghi? Huống hồ nàng và ta thuở nhỏ quen biết, tất cả mọi người đều nghĩ tình cảm sâu sắc, vậy càng phải làm ra đúng bộ dáng."
Ta nhìn khóe môi xinh đẹp của hắn cong lên, bỗng nhiên phát hiện, hắn từ lâu không còn là thiếu niên kiêu ngạo dễ xúc động ở Phượng Dương môn trước kia nữa.
Mẫu phi bị ban tử, gánh oan tội mưu nghịch cùng cả nhà ngoại bị lưu đày, hắn khổ sở chịu áp lực không thể so với người bên ngoài. Như chuyện tứ hôn mà nói, Hoàng cô tổ mẫu nhìn như sủng ái hắn, lại không khác gì đưa hắn ném tới trước mũi đao...
Ngón tay hắn gõ gõ lan can đá, nói: "Nhị ca nhờ ta tiện thể nhắn cho nàng." Ta sợ run, vội hỏi: "Nhị quận vương tìm ta?"
Lý Long Cơ ngửa đầu đón ánh nắng, mắt nhắm thành một đường, che khuất cảm xúc: "Người từ trong cung nàng có bầu, hôm qua bị ban thuốc, lạc thai ."
Ta ngạc nhiên nhìn hắn, chợt thấy cả người phát lạnh, há hốc mồm, phát không ra tiếng.
Qua nửa canh giờ, vẫn chưa không tìm được tung tích, ta thấy ở xa Thái Bình cùng Phò mã yên tĩnh ngồi xem mã cầu, thúc phụ Võ Tam Tư thì ngồi cạnh Uyển Nhi thì thầm, ta âm thầm đổ mồ hôi. Lần này mặc dù thúc phụ không phải là chủ yến, nhưng cũng là tai mắt của Hoàng cô tổ mẫu, dò xét từng người Lý gia ở đây, nếu bị hắn phát hiện Tiên Huệ lén gặp gỡ tân khoa tiến sĩ, chắc chắn sẽ bí mật bẩm tấu bệ hạ, không phải là việc nhỏ.
Đang lo lắng, Hà Phúc xa xa vội vàng đi tới, khom người nói: "Quận vương, có người gặp Trương Cửu Linh đi chợ phía đông, tiểu nhân đã sai người đi tìm." Lý Thành Khí trầm mặc một lát, mới ra lệnh: "Cho người nói với nhị quận vương biết việc này, ngươi theo ta đi chợ phía đông." Hắn nói xong, ra hiệu bảo ta đi theo hắn, tuy ta có khó hiểu, nhưng mà biết hắn đều có chủ ý, cũng không hỏi nhiều, theo hắn tránh hướng Hạnh Viên, đi về chợ phía đông.
Nhờ một đường có Hà Phúc ứng đối, cũng không bị ai phát hiện.
Cả con đường toàn người qua lại, phần lớn là từ bờ Khúc Giang quay về. Lý Thành Khí kéo ta đi phía trong, tránh né xe ngựa, thấp giọng nói: "Có người biết nàng đang ở đâu không ?" Ta lắc đầu: "Ta chỉ cho Nghi Hỉ dặn dò cung tỳ của Tiên Huệ, những người khác cũng không kinh động." Lý Thành Khí đáp ừ, không nói nữa.
Sau một lúc lâu, hắn mới lọt vào một ngõ nhỏ, đứng trước một cánh cửa lớn nặng nề. Hà Phúc tiến lên khẽ gõ cửa, qua một lát, một lão phụ nhân ra mở cửa, thấy Lý Thành Khí liền biến sắc, vội khom người đưa chúng ta đi vào. Lão phụ nhân khêu đèn dẫn đường, dẫn chúng ta vào một gian thư phòng, dâng mấy chén trà nóng.
Hà Phúc rời khỏi phòng, khép cửa lại.
Lý Thành Khí thấy vẻ mặt ta suy đoán, nâng chung trà lên uống, mới nói: "Ngồi xuống đi, tối nay không thể hồi cung ." Ta theo bản năng nhìn hắn, xa xa nghe thấy tiếng trống “tiêu cấm”*, chợt kinh hãi.
*Cấm đi lại ban đêm
Hắn đem trà nóng đặt trước mặt ta, bình thản nói: "Tiên Huệ theo Trương Cửu Linh tự tiện rời tiệc, việc này đối với Tiên Huệ không lớn không nhỏ, nhưng đối với Trương Cửu Linh đó là tội chết. Chẳng bằng tối nay ở đây để người của ta tìm được nàng, ngày mai nàng, ta, Tiên Huệ ba người đồng thời vào cung, chỉ nói là nàng và Tiên Huệ ham chơi bị lạc, ta dẫn người tìm chung quanh mới trễ qua “tiêu cấm”, may ra còn có thể lừa dối cho qua."
Thì ra từ lúc ở Khúc Giang hắn đã tính toán chu toàn. Nếu chỉ có mình hắn đi tìm Tiên Huệ, chắc chắn sẽ có người hoài nghi tại sao Tiên Huệ một mình tự rời tiệc, hắn mang ta đi theo, bị phạt ba người, nhiều nhất cũng chỉ là tội quên quy củ mất thể diện, thế nào cũng không liên lụy đến Trương Cửu Linh.
Tiên Huệ tâm tư đơn thuần, tuyệt đối không thể ngờ nàng làm như thế có thể bóp chết con đường làm quan của Trương Cửu Linh, cũng sẽ đem bản thân trở thành mục tiêu cho những kẻ có tâm. Lý Thành Khí phân phó người truyền lời cho nhị quận vương, nói vậy Lý Thành Nghĩa sẽ ở trong cung đối phó giúp bọn ta, nên sẽ không bại lộ quá lớn.
Ta nghĩ đến đây, thở phào nhẹ nhõm, nhìn hắn một cái. Hắn chỉ mỉm cười cúi đầu trầm tư, yên tĩnh chờ tin tức bên ngoài.
Xung quanh cực kỳ im lặng, dường như trong ngôi nhà này chỉ có một lão phụ nhân canh giữ. Qua một lát, lão phụ nhân kia lại gõ cửa vào, thay đổi trà nóng, thêm chút điểm tâm rồi vội vàng lui xuống. Trong phòng tuy có chậu than sưởi ấm, nhưng không lấn át được khí lạnh đầu xuân, ta ôm chén trà càng ngồi càng lạnh, lại không nghe được tin tức gì, trong lòng lại càng ngày càng hoảng.
Nếu đến sáng mai mà còn tìm không được nàng, thì thật sự là đại họa .
Nghĩ như thế, ta không thể tiếp tục ngồi yên, buông chén trà đi đến bên cửa sổ, ngắm nhìn cành liễu trong viện đến xuất thần. Không biết qua bao lâu, cảm thấy thân mình hơi lạnh cứng, vừa định xoay người đến lò than sưởi ấm, bỗng thấy toàn thân ấm áp, hắn từ phía sau dùng áo choàng đang mặc ôm chặt lấy ta, phủ kín cho cả hai người.
"Nàng luôn luôn sợ lạnh, thế mà còn đứng bên cửa sổ ?" Giọng nói của hắn ngay sát bên tai, mang theo hơi thở ấm áp. Ta chỉ cảm thấy bên tai nóng lên, không dám cục cựa, qua một lát mới lên tiếng: "Đây là phương pháp duy nhất, nhưng lại trăm ngàn chỗ hở, nếu Thái Bình công chúa cũng cho người xuất cung tìm chúng ta, chẳng phải là kinh động rất nhiều người?" Lý Thành Khí nói: "Cô cô cũng là người Lý gia, sẽ không muốn mọi người đều biết việc này ."
Ta lại nghĩ đến Võ Tam Tư, mới do dự hỏi tiếp: "Nếu thúc phụ ta muốn cho người âm thầm điều tra..." Hắn đánh gãy lời: "Chỗ Lương vương tạm thời không cần lo lắng, hắn sớm biết quan hệ của hai ta, nếu muốn đoán, cũng sẽ chỉ đoán là nàng và ta lấy Tiên Huệ làm cớ, ở ngoài cung lén gặp riêng." Cả người ta nóng lên từng trận, cúi đầu im lặng, sau mới thấp giọng nói: "Nếu thúc phụ nói cho bệ hạ việc này, chẳng phải là phiền toái càng lớn?"
Hắn không trả lời, dẫn ta đến bên giường ngồi xuống, đem áo choàng trên người hắn cởi ra, phủ lên người ta, cười nhẹ: "Đây đúng là lợi khí trong tay hắn." Ta ngạc nhiên nhìn hắn: "Thúc phụ dùng việc này bức chàng đi vào khuôn khổ?" Hắn mỉm cười: "Đúng vậy." Mặt mày hắn vẫn mang nét cười, nhất thời ta nghĩ không ra, chỉ bình tĩnh nhìn hắn, hắn ôn hòa nói: "Lão tin tưởng ta sẽ vì vậy mà chịu sự áp chế của lão, thay lão mưu lợi, đây cũng là kết quả ta mong muốn."
Ta kéo kín áo choàng, cân nhắc lời hắn nói.
Lúc này ở Võ gia, từ khi Võ Thừa Tự thất sủng, thúc phụ đã không còn chướng ngại gì. Nay người duy nhất muốn đối phó chính là Lý gia, Thái tử Lý Đán xưa nay không tranh giành, nếu Thái tử trưởng tử có thể bị hắn nắm giữ nhược điểm, vì bảo toàn tính mạng tất nhiên cũng sẽ để hắn lợi dụng. Kể từ đó, thúc phụ chỉ cần đem toàn bộ khí lực dùng trên người Hoàng cô tổ mẫu, ở Thái Bình công chúa và dùng tại triều đường, tuyệt sẽ không chú ý đến Lý Thành Khí đang bị mình nắm giữ cổ họng.
Nghĩ đến đây, chỉ cảm thấy như tham gia trên ván cờ, ngay cả bản thân ta cũng trở thành một con tốt. Ta yên lặng nhìn dưới mặt đất, không hỏi gì thêm.
Hắn im lặng quan sát ta một lát, mới khẽ thở dài: "Có một số việc, nàng có biết chỉ thêm nghĩ nhiều", hắn dừng một lát, dịu dàng nói tiếp: "Có điều, tối nay ta mang nàng ra ngoài, quả thực là có chút tư tâm." Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cười càng sâu, mới vừa rồi còn muốn hỏi đã nói không nên lời.
Hắn ôm thắt lưng ta, đem ta kéo lại gần, ta nhìn vào đôi mắt đen thẳm ấy, tim đập ngày càng nhanh, không khỏi vô thức nhắm mắt... Qua một lát, trên môi truyền đến cảm giác mát mát lành lạnh, đôi môi của hắn nhẹ nhàng trằn trọc hôn xuống, dịu dàng nhưng cũng rất mãnh liệt.
Thẳng đến khi dần hít thở không thông, ta không khỏi níu chặt vai hắn, cảm giác hắn rời đi, lại thấy cánh tay hắn ôm ta càng chặt.
Ánh nến lay động rọi trên vách tường, không khí vô cùng yên tĩnh ngọt ngào. Mới vừa rồi tay còn lạnh lẽo, giờ đã ẩm ẩm mồ hôi. Ta thử vùng vẫy, lại không đẩy ra nổi, đành phải cúi đầu an tĩnh tựa vào lòng hắn, không biết phải nói gì.
Lúc này, có người nhẹ gõ cửa, ta theo bản năng muốn tránh, thì nghe thấy hắn cười một tiếng, nói: "Vào đi." Cánh cửa nghe tiếng trả lời mở ra, Hà Phúc khom người đi vào, cúi đầu nói: "Quận vương, đã tìm được quận chúa và Trương công tử rồi." Lý Thành Khí thản nhiên gật đầu, phân phó Hà Phúc dẫn bọn hắn đi nghỉ tạm, Hà Phúc ngay cả đầu cũng không dám nâng, chỉ tuân lời, nhanh chóng rời khỏi thư phòng.
Cả đêm này, ta nằm trên giường sau bình phong. Mà Lý Thành Khí an vị đằng sau bàn học, đọc sách một đêm.
Ước chừng tới khi trời sáng, ta đang mơ màng sắp ngủ, thì bị tiếng nói chuyện rì rầm trong phòng đánh thức. Khi ta ngồi dậy, tiếng nói chuyện ngừng lại, ta đoán có thể là Trương Cửu Linh, cũng không quá để ý. Đi qua bình phong mới gặp Lý Long Cơ nửa ngồi nửa tựa vào bàn học, hắn đang nhấc chụp đèn đốt một tờ giấy.
Ta kinh ngạc nhìn hắn, hắn chỉ thản nhiên liếc ta một cái, tiếp tục nói với Lý Thành Khí: "Canh giờ không sai biệt lắm, đi thôi." Lý Thành Khí buông cuốn sách, nhẹ ấn huyệt thái dương, nói: "Vĩnh An vừa tỉnh ngủ, lúc này đi ra ngoài sợ sẽ cảm lạnh, chờ dùng xong tảo thiện (bữa sáng) hãy đi." Lý Long Cơ gật đầu: "Ta đây đi ra ngoài trước." Hắn nói xong rời khỏi phòng, giơ tay đẩy cửa.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, ta muốn hỏi gì đó, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Lý Thành Khí chỉ cười nhìn ta: "Sau khi ăn sáng chúng ta hồi cung, Trương Cửu Linh đã đi rồi, Tiên Huệ ở chỗ kia có vẻ tốt." Ta ừ một tiếng, đi đến ngồi xuống bên cạnh, trầm mặc một lát mới thấp giọng hỏi: "Lâm Tri quận vương biết khi nào?" Lý Thành Khí có vẻ mệt mỏi nhắm mắt: "Sau khi lật lại bản án mưu nghịch." Hắn nhíu mày, giống như nghĩ đến việc gì đó quan trọng hơn.
Trong đầu ta lướt nhanh đủ loại suy nghĩ, trong tâm nháo từng trận, nói không nên lời, vừa mừng vừa lo, không lên tiếng.
Khi vào cung, Lý Long Cơ cố ý đưa ta đến trước cửa cung.
Hắn thấy ta muốn nói lại thôi, liền trêu đùa: "Thế nào, một đường đều im lặng như vậy? Uổng cho ta thật tình, còn đặc biệt ra ngoài cung tìm các ngươi." Ta thấy hắn cong cong khoé mắt, lúc này nghe lời này, cũng đã là một loại hương vị khác, không khỏi cười nhìn hắn: "Ngươi ra cung khi nào?"
Lý Long Cơ nhăn mặt lại, nhếch miệng nói: "Bổn vương là phải đạp cửa sổ, bay ra cung, vất vả một nắng hai sương cả canh giờ." Ta bị hắn chọc cười ra tiếng: "Thật có lỗi." Hắn nghiêng đầu nhìn cung tỳ đi lại dưới bậc thang, nói: "Thật có lỗi cái gì? Nàng là phu nhân tương lai của ta, nếu ta an tâm ngủ ngon trong cung, chẳng phải sẽ bị hoài nghi? Huống hồ nàng và ta thuở nhỏ quen biết, tất cả mọi người đều nghĩ tình cảm sâu sắc, vậy càng phải làm ra đúng bộ dáng."
Ta nhìn khóe môi xinh đẹp của hắn cong lên, bỗng nhiên phát hiện, hắn từ lâu không còn là thiếu niên kiêu ngạo dễ xúc động ở Phượng Dương môn trước kia nữa.
Mẫu phi bị ban tử, gánh oan tội mưu nghịch cùng cả nhà ngoại bị lưu đày, hắn khổ sở chịu áp lực không thể so với người bên ngoài. Như chuyện tứ hôn mà nói, Hoàng cô tổ mẫu nhìn như sủng ái hắn, lại không khác gì đưa hắn ném tới trước mũi đao...
Ngón tay hắn gõ gõ lan can đá, nói: "Nhị ca nhờ ta tiện thể nhắn cho nàng." Ta sợ run, vội hỏi: "Nhị quận vương tìm ta?"
Lý Long Cơ ngửa đầu đón ánh nắng, mắt nhắm thành một đường, che khuất cảm xúc: "Người từ trong cung nàng có bầu, hôm qua bị ban thuốc, lạc thai ."
Ta ngạc nhiên nhìn hắn, chợt thấy cả người phát lạnh, há hốc mồm, phát không ra tiếng.
Tác giả :
Mặc Bảo Phi Bảo