Việt Thiên Quyết (Bách Việt Tranh Mệnh)
Chương 135: Linh
Hắc Vực Chủ đôi mắt đen láy lập lòe ánh điện rọi thẳng vào mặt Triệu Khuông như muốn dò xét xem lời nói của lão có bao nhiêu thành giá trị có thể tin tưởng được, bọn Hắc Vực đều là lão yêu sống lâu năm, bản lãnh nhìn người có chỗ đáng để nể phục.
“Hắc huynh, thế nào?”, Tây Lâm Cung chủ Hoàng Lâm giọng nói the thé lên tiếng hỏi.
“Lão nói dối.”, Hắc Long nheo mày đáp.
Lời nói của Hắc Long như mồi lửa kích phát mâu thuẫn bùng cháy giữa hai phe vốn đã bị Lý Minh hong tới khô nóng, lập tức hai phe lao vào hỗn chiến ngay trước cấm chế vào Tổ Cung.
Hắc Long ra tay trước nhất, hắn tế lên một viên châu sáng lòa chiếu thẳng tới đám người Cao Biền, Triệu Khuông khiến không ai có thể nhìn thấy thứ gì, tiếp tới Hoàng Lân ném ra Định Thần Châu đỏ rực, bảo vật trứ danh của Tây Lâm lập tức đem không gian phong tỏa lớp lớp như trăm ngàn mặt gương bọc lấy đám Triệu Khuông.
“Mẹ kiếp!”, Sạ Đẩu râu ria xồm xoàm chửi mắng, khắp người lão vốn đã đầy thương thế, vào lúc này lại bị đám người các môn phái hợp lực vây công khiến lão thực sự nổi điên, lão phóng thủ chưởng xé mở không gian, muốn trốn vào hư không tiềm phục giết người trước khi bị Hoàng Lâm phong tỏa, nhưng chặn lại lão là một đạo phất trần ngàn vạn sợi kiếm khí tua tủa của Oanh Thải bức lão không cách nào ẩn thân.
“Đám tiểu bối các ngươi giỏi lắm!”, Cao Biền gầm lên, lão điều động Ma Huyết Phiên chấn nát đạo ánh sáng từ Hắc Long, nhưng lúc này lão Tả đã nhảy tới trên đầu, toàn lực dậm một cước khiến phía dưới ầm ầm rung chuyển, Ma Huyết Phiên buộc phải quay về thủ lấy phía trên.
“Các vị còn chờ gì nữa?”, Lệ Hoằng gào lên, ma khí tỏa ra mù mịt, chưởng chỉ phóng ra loang loáng, trên đầu lão mọc ra một tôn Ma Thần to lớn vô cùng hung ác vận lực bổ xuống Triệu Khuông, lão Thiên Ma Giáo Chủ quả nhiên chơi lớn, ngay chiêu đầu đã phóng thích ra Nguyên Linh quyết ăn thua đủ, nghĩ tới nghĩ lại cũng phải, họ Triệu muốn thôn tính Thiên Ma Giáo của lão, dù có bỏ hết tiền vốn để giết một tên Triệu Khuông nào có xá gì.
Bọn cự đầu đánh nhau ít khi bày ra thực lực chân chính, thường là giấu trong người mấy miếng võ phòng thân, ít khi xuất ra Nguyên Linh hùng mạnh như lão Lệ Hoằng, nhưng lão Thiên Ma Giáo chủ đã muốn liều thì bọn người kia không thể xem thường, lần lượt từ Triệu Khuông cho tới Tiên La Điện Chủ nhất loạt phóng thích phô trương Nguyên Linh của mình, trong phút chốc bầu trời đêm dày đặc các loại dị tượng, đủ các loại Thiên Địa Nguyên Linh to lớn hùng vĩ bày ra, Lý Minh một phen trân trối không nói thành lời.
Nguyên Linh của Triệu Khuông là một thanh cổ kiếm rỉ sét to lớn cắm xuyên qua mười tám tầng trời, kiếm khí bạo động như bão táp phong ba, phô thiên cái địa kiếm khí phóng ra chặn lại thủ chưởng của tôn Ma Thần từ phía Lệ Hoằng, sau đòn đánh cả hai cùng văng ra, ánh mắt nhìn nhau đầy kiêng kị.
Pháp Vân Tự Vô Từ đại sư mắt thấy Vũ Phượng Tường bị Triệu Thất đánh cho bại lui liên tục, tôn Thần nhân sáu tay của lão Triệu Thất đánh ra sáu lộ chưởng pháp thủy kim hỏa thổ phong lôi bức cho Vô Vi Tông chủ trở tay không kịp, Vũ Phượng Tường tuy mạnh mẽ, nhưng chung quy nàng tu luyện chưa lâu, hỏa hầu còn thiếu, Nguyên Linh của nàng là một đầu Quy Thần tương tự Oanh Thải đạo cô bị tôn thần của Triệu Thất đánh tới lăn lộn buộc Vô Từ phải ra tay tiếp cứu.
Vô Từ đại sư niệm mô phật, xoa nhẹ bàn tay xòe ra thả đi một đóa hoa sen bay tới Triệu Thất, đóa hoa sen xoay mạnh, càng tới gần Triệu Thất thì càng hóa lớn, cuối cùng biến thành một đài sen khổng lồ như một quả núi chụp lên đầu lão Triệu Thất, ngàn vạn cánh hoa xoay tròn phóng ra tạo thành một chiếc lồng giam khổng lồ vây lấy Triệu Thất vào trong, cho dù lão dãy dụa thế nào cũng không thoát được.
“Liên Hoa Lung, Pháp Vân Tự tuyệt kỹ, sư đệ mau tránh!”, mắt thấy Triệu Thất sắp bị Vô Từ trói lại, Triệu Lục bèn dùng hết sức lực tránh khỏi một vị trưởng lão Hắc Vực đeo bám, tay phải lão quăng ra một chiếc Ma Luân to lớn cắt vỡ một đường của Liên Hoa Lung để lão Triệu Thất đầu bù tóc rối trốn chui ra ngoài, Vô Từ hít vào một hơi đuổi theo truy sát.
Lý Minh được lão Đinh bảo vệ chạy lui tới mười mấy dặm về sau quan sát, nếu hắn đứng gần hơn một chút, chỉ một hai tôn Nguyên Linh cũng đủ để ép hắn thành bãi bùn nhão.
“Đinh gia, ngài không đi giúp Tả gia sao?”, Lý Minh hỏi.
“Ngươi không cần lo lắng, lão trọc kia rất mạnh, hắn có thể chặn được tên sư bá của ngươi.”, lão Đinh chỉ về phía Thiên Âm Tự trụ trì, Quang Hộ lão tăng đang đánh nhau với Vương Thông rất ác liệt..
Lý Minh như si như mê quan sát, bất chợt hắn phát hiện nhóm Cao Biền, Vương Thông đang đánh nhau cùng lão Tả lẫn Quang Hộ lão tăng đều không phóng thích ra Nguyên Linh, Lý Minh không hiểu tại sao bèn quay sang hỏi: “Đinh gia?”
“Ngươi không cần hỏi thêm, bọn hắn đã tu luyện Nguyên Linh tới bình cảnh, cảm ngộ đối với thiên địa đại đạo đã tới cực hạn của bản thân, có thả ra Nguyên Linh cũng không trợ giúp được bao nhiêu, thậm chí còn vướng víu tay chân. Ngươi xem lão Tả đạp một cước đã mạnh hơn kiếm khí phóng ra từ Kiếm Linh của gã họ Triệu kia.“, Lão Đinh chỉ trỏ.
Lý Minh nhìn đóa sen của lão Vô Từ đem cả cặp huynh đệ họ Triệu nhốt lại, phấn khởi nói: “Đinh gia, ta khi nào mới có thể tu ra Nguyên Linh, ta nên chọn loại Linh gì?”
Lão Đinh bị Lý Minh hỏi chợt gãi đầu gãi tai suy nghĩ, không phải bởi lão thiếu hiểu biết, mà lão đang vô cùng băn khoăn xem nên chọn loại Linh nào cho Lý Minh tu luyện.
Lão Đinh nhẩm tính trong lòng: “Thường tu luyện nhất chính là Kiếm Linh, bọn họ Triệu giỏi nhất là môn này, hình như bọn này có một thanh Thần Kiếm từ Thiên Giới chuyên dùng cho đệ tử cảm ngộ linh lực, cướp được từ bảy lão kia cho Minh nhi chơi đùa có chút khó xơi.”
“Đao, thương, côn, tiễn đều không có Thần binh linh lực đáng giá cảm ngộ, cây côn của Minh nhi tuy tốt, nhưng muốn dùng làm Linh Binh uy năng chưa đủ.”
Lão Đinh lại bấm ngón tay: “Linh Thần. Hừ, toàn bọn Thần Ma vớ vẫn, không đáng giá một xu, kể ra có Quy Thần của Vô Vi Tông cũng tính là được, Thiên Ma Giáo có một tên Ma Thần cũng rất lợi hại. Phải, còn có bọn Phật môn cũng được, nhưng đều là một lũ đầu óc trì độn, không đáng để tu hành, ngay cả cái tên Thiên Âm Tự, Huyền Âm Tự cũng lẫn lộn gọi nhầm.”
Lão Đinh chợt nghĩ về Chử Đạo Viện cùng Huyền Đạo Môn, nhưng vừa nhìn thấy lão Hư Vi trốn ngược chạy xuôi bèn lắc đầu than thở một tiếng: “Hỏng!”
Cuối cùng lão Đinh nghĩ về Thiên Linh, đây là Linh loại do thiên địa sinh ra, tỷ như Nhật Linh, Nguyệt Linh, Ngũ Diệu Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ đều là các loại linh lực hùng mạnh, tuy nhiên cảm ngộ cực khó, rất hiếm kẻ tu thành, hiếm như phượng mao lân giác, mỗi lần những kẻ này xuất hiện đều khiến cho tu chân giới nổi phong ba bão táp.
Việc tìm Linh cho Lý Minh là bài toán khó, ảnh hưởng tới tương lai sau này của hắn, bởi vậy lão Đinh muốn chờ đợi lão Tả về thảo luận, lão Đinh cũng có ý mấp mé để Lý Minh tu luyện Long Linh, tuy nhiên Tổ Cung chỉ có một mà cường giả đông như kiến, chưa biết kẻ nào đạt được cơ duyên.
Lão Đinh nói với Lý Minh: “Trước tiên ngươi đừng nghĩ tới Nguyên Linh vội, hẵng lo tu luyện nguyên thần cho thật tốt, Linh chỉ như cái cây, còn Nguyên Thần là mặt đất, mặt đất có rộng lớn phì nhiêu thì cái cây kia mới tốt tươi được.”
Lão Đinh lại đem cây cối ra giảng khiến Lý Minh nghĩ tới gốc xoan sau miếu gánh trên mình hàng tá dây leo mà ngày trước lão Đinh từng mang ra giáo dục hắn về động thiên trong Phá Cốt Cảnh, Lý Minh phì cười, thả ra thần thức của mình hỏi: “Đinh gia, thế này đã đủ.”
Lão Đinh tròn mắt kinh ngạc nhìn một màn, dưới chân Lý Minh một đạo Thái Cực Đồ chầm chậm vận chuyển, xung quanh thần thức tản ra tới mấy chục dặm, rộng lớn không sao tả xiết, chính giữa Thái Cực cắm một cây trường côn bị xích sắt quấn quanh, hỗn độn khí mờ mịt dọc theo thân côn chảy xuôi gia trì hắc bạch hai đạo, cả đời lão chưa bao giờ nhìn thấy một màn kỳ dị như vậy.
Bất chợt Lý Minh rơi vào mê mang, thần thức của lão Đinh thả ra quyện vào thần thức của hắn, trong đầu Lý Minh lúc này hiện ra một lão nông ống quần cao thấp đứng giữa thiên địa. Lão Đinh quát sát một hồi khiếp sợ nói không thành lời, đạo Thái Cực Đồ kia vậy mà đang âm thầm khai mở hỗn độn, không ngừng mở rộng không gian, đặc biệt lão còn nhìn thấy vô số vùng không gian rộng lớn đổ vỡ, dường như bị ma khí của Ma Huyết Phiên cùng một loại ma hỏa nào đó phá hỏng, đạo Thái Cực Đồ đang phóng xuất hắc bạch nhị khí chữa trị, lão thốt lên trong lòng: “Nếu vùng không gian kia lành lặn, không biết thần thức của Minh nhi còn mạnh tới đâu.”
Lý Minh từ trong mê man tỉnh lại, lão Đinh bèn dặn dò hắn: “Minh nhi, từ nay về sau ngươi không nên tùy tiện thi triển thần thức, rất dễ gặp ám toán như vừa rồi. Đợi ngươi tu thành Nguyên Linh, Linh cùng Thần hợp nhất, thần thức có chỗ phát huy tác dụng hẵng phô diễn.”
Lý Minh vẫn còn sợ hãi một màn, gật đầu như gà mổ thóc.
Lúc này trước Tổ Cung cấm chế đã đánh nhau tới hồi cam go, rất nhiều trưỡng lão hai phe đầu rơi máu chảy, Nguyên Linh bị đánh tan tác cọng rơm bị vò nát. Bọn Cao Biền người ít thế yếu, lại trọng thương từ trước nên càng đánh càng nguy, không gian lại bị Hoàng Lâm phong tỏa, mấy bận muốn đi nhưng không xong, Triệu Khuông đã bị Lệ Hoằng cùng Hắc Long liên thủ đánh hộc máu mồm, mười tám trọng thiên đã sụp đổ quá phân nửa, Vương Thông thì bị lão Tả chặt mất một cánh tay, tình thế vô cùng nguy cấp.
Đúng lúc này, Cao Biền dứt khoát một chiêu chịu lão Tả đánh trọng thương, quay mặt về phía Tổ Cung cấm chế trước cửa huy động Ma Huyết Phiên đánh ra một đòn long trời lở đất, Tổ Cung ào ào rung động, màn sáng cấm chế lay động kịch liệt, từ sâu bên trong cánh cửa phát ra một tiếng lệ hú kinh người, giống như có viễn cổ quái vật sống lại khiến ai nấy sởn cả tóc gáy.
Cánh cửa cấm chế nứt toác mở ra một cái động lớn, kình khí gió lốc theo bên trong thoát ra đánh nát toàn bộ không gian phong cấm khiến Hoàng Lâm bị phản phệ văng đi, toàn bộ cường giả bị hất tới nghiêng ngả, ngơ ngơ ngác ngác không hiểu chuyện gì xảy ra bên trong.
Cao Biền tranh thủ thời khắc cuốn lấy Vương Thông biến mất, phía sau còn vọng lại tiếng hú của lão: “Ta để lại Tổ Cung bảo vật cho các ngươi, cố gắng mà hưởng thụ.”
“Hắc huynh, thế nào?”, Tây Lâm Cung chủ Hoàng Lâm giọng nói the thé lên tiếng hỏi.
“Lão nói dối.”, Hắc Long nheo mày đáp.
Lời nói của Hắc Long như mồi lửa kích phát mâu thuẫn bùng cháy giữa hai phe vốn đã bị Lý Minh hong tới khô nóng, lập tức hai phe lao vào hỗn chiến ngay trước cấm chế vào Tổ Cung.
Hắc Long ra tay trước nhất, hắn tế lên một viên châu sáng lòa chiếu thẳng tới đám người Cao Biền, Triệu Khuông khiến không ai có thể nhìn thấy thứ gì, tiếp tới Hoàng Lân ném ra Định Thần Châu đỏ rực, bảo vật trứ danh của Tây Lâm lập tức đem không gian phong tỏa lớp lớp như trăm ngàn mặt gương bọc lấy đám Triệu Khuông.
“Mẹ kiếp!”, Sạ Đẩu râu ria xồm xoàm chửi mắng, khắp người lão vốn đã đầy thương thế, vào lúc này lại bị đám người các môn phái hợp lực vây công khiến lão thực sự nổi điên, lão phóng thủ chưởng xé mở không gian, muốn trốn vào hư không tiềm phục giết người trước khi bị Hoàng Lâm phong tỏa, nhưng chặn lại lão là một đạo phất trần ngàn vạn sợi kiếm khí tua tủa của Oanh Thải bức lão không cách nào ẩn thân.
“Đám tiểu bối các ngươi giỏi lắm!”, Cao Biền gầm lên, lão điều động Ma Huyết Phiên chấn nát đạo ánh sáng từ Hắc Long, nhưng lúc này lão Tả đã nhảy tới trên đầu, toàn lực dậm một cước khiến phía dưới ầm ầm rung chuyển, Ma Huyết Phiên buộc phải quay về thủ lấy phía trên.
“Các vị còn chờ gì nữa?”, Lệ Hoằng gào lên, ma khí tỏa ra mù mịt, chưởng chỉ phóng ra loang loáng, trên đầu lão mọc ra một tôn Ma Thần to lớn vô cùng hung ác vận lực bổ xuống Triệu Khuông, lão Thiên Ma Giáo Chủ quả nhiên chơi lớn, ngay chiêu đầu đã phóng thích ra Nguyên Linh quyết ăn thua đủ, nghĩ tới nghĩ lại cũng phải, họ Triệu muốn thôn tính Thiên Ma Giáo của lão, dù có bỏ hết tiền vốn để giết một tên Triệu Khuông nào có xá gì.
Bọn cự đầu đánh nhau ít khi bày ra thực lực chân chính, thường là giấu trong người mấy miếng võ phòng thân, ít khi xuất ra Nguyên Linh hùng mạnh như lão Lệ Hoằng, nhưng lão Thiên Ma Giáo chủ đã muốn liều thì bọn người kia không thể xem thường, lần lượt từ Triệu Khuông cho tới Tiên La Điện Chủ nhất loạt phóng thích phô trương Nguyên Linh của mình, trong phút chốc bầu trời đêm dày đặc các loại dị tượng, đủ các loại Thiên Địa Nguyên Linh to lớn hùng vĩ bày ra, Lý Minh một phen trân trối không nói thành lời.
Nguyên Linh của Triệu Khuông là một thanh cổ kiếm rỉ sét to lớn cắm xuyên qua mười tám tầng trời, kiếm khí bạo động như bão táp phong ba, phô thiên cái địa kiếm khí phóng ra chặn lại thủ chưởng của tôn Ma Thần từ phía Lệ Hoằng, sau đòn đánh cả hai cùng văng ra, ánh mắt nhìn nhau đầy kiêng kị.
Pháp Vân Tự Vô Từ đại sư mắt thấy Vũ Phượng Tường bị Triệu Thất đánh cho bại lui liên tục, tôn Thần nhân sáu tay của lão Triệu Thất đánh ra sáu lộ chưởng pháp thủy kim hỏa thổ phong lôi bức cho Vô Vi Tông chủ trở tay không kịp, Vũ Phượng Tường tuy mạnh mẽ, nhưng chung quy nàng tu luyện chưa lâu, hỏa hầu còn thiếu, Nguyên Linh của nàng là một đầu Quy Thần tương tự Oanh Thải đạo cô bị tôn thần của Triệu Thất đánh tới lăn lộn buộc Vô Từ phải ra tay tiếp cứu.
Vô Từ đại sư niệm mô phật, xoa nhẹ bàn tay xòe ra thả đi một đóa hoa sen bay tới Triệu Thất, đóa hoa sen xoay mạnh, càng tới gần Triệu Thất thì càng hóa lớn, cuối cùng biến thành một đài sen khổng lồ như một quả núi chụp lên đầu lão Triệu Thất, ngàn vạn cánh hoa xoay tròn phóng ra tạo thành một chiếc lồng giam khổng lồ vây lấy Triệu Thất vào trong, cho dù lão dãy dụa thế nào cũng không thoát được.
“Liên Hoa Lung, Pháp Vân Tự tuyệt kỹ, sư đệ mau tránh!”, mắt thấy Triệu Thất sắp bị Vô Từ trói lại, Triệu Lục bèn dùng hết sức lực tránh khỏi một vị trưởng lão Hắc Vực đeo bám, tay phải lão quăng ra một chiếc Ma Luân to lớn cắt vỡ một đường của Liên Hoa Lung để lão Triệu Thất đầu bù tóc rối trốn chui ra ngoài, Vô Từ hít vào một hơi đuổi theo truy sát.
Lý Minh được lão Đinh bảo vệ chạy lui tới mười mấy dặm về sau quan sát, nếu hắn đứng gần hơn một chút, chỉ một hai tôn Nguyên Linh cũng đủ để ép hắn thành bãi bùn nhão.
“Đinh gia, ngài không đi giúp Tả gia sao?”, Lý Minh hỏi.
“Ngươi không cần lo lắng, lão trọc kia rất mạnh, hắn có thể chặn được tên sư bá của ngươi.”, lão Đinh chỉ về phía Thiên Âm Tự trụ trì, Quang Hộ lão tăng đang đánh nhau với Vương Thông rất ác liệt..
Lý Minh như si như mê quan sát, bất chợt hắn phát hiện nhóm Cao Biền, Vương Thông đang đánh nhau cùng lão Tả lẫn Quang Hộ lão tăng đều không phóng thích ra Nguyên Linh, Lý Minh không hiểu tại sao bèn quay sang hỏi: “Đinh gia?”
“Ngươi không cần hỏi thêm, bọn hắn đã tu luyện Nguyên Linh tới bình cảnh, cảm ngộ đối với thiên địa đại đạo đã tới cực hạn của bản thân, có thả ra Nguyên Linh cũng không trợ giúp được bao nhiêu, thậm chí còn vướng víu tay chân. Ngươi xem lão Tả đạp một cước đã mạnh hơn kiếm khí phóng ra từ Kiếm Linh của gã họ Triệu kia.“, Lão Đinh chỉ trỏ.
Lý Minh nhìn đóa sen của lão Vô Từ đem cả cặp huynh đệ họ Triệu nhốt lại, phấn khởi nói: “Đinh gia, ta khi nào mới có thể tu ra Nguyên Linh, ta nên chọn loại Linh gì?”
Lão Đinh bị Lý Minh hỏi chợt gãi đầu gãi tai suy nghĩ, không phải bởi lão thiếu hiểu biết, mà lão đang vô cùng băn khoăn xem nên chọn loại Linh nào cho Lý Minh tu luyện.
Lão Đinh nhẩm tính trong lòng: “Thường tu luyện nhất chính là Kiếm Linh, bọn họ Triệu giỏi nhất là môn này, hình như bọn này có một thanh Thần Kiếm từ Thiên Giới chuyên dùng cho đệ tử cảm ngộ linh lực, cướp được từ bảy lão kia cho Minh nhi chơi đùa có chút khó xơi.”
“Đao, thương, côn, tiễn đều không có Thần binh linh lực đáng giá cảm ngộ, cây côn của Minh nhi tuy tốt, nhưng muốn dùng làm Linh Binh uy năng chưa đủ.”
Lão Đinh lại bấm ngón tay: “Linh Thần. Hừ, toàn bọn Thần Ma vớ vẫn, không đáng giá một xu, kể ra có Quy Thần của Vô Vi Tông cũng tính là được, Thiên Ma Giáo có một tên Ma Thần cũng rất lợi hại. Phải, còn có bọn Phật môn cũng được, nhưng đều là một lũ đầu óc trì độn, không đáng để tu hành, ngay cả cái tên Thiên Âm Tự, Huyền Âm Tự cũng lẫn lộn gọi nhầm.”
Lão Đinh chợt nghĩ về Chử Đạo Viện cùng Huyền Đạo Môn, nhưng vừa nhìn thấy lão Hư Vi trốn ngược chạy xuôi bèn lắc đầu than thở một tiếng: “Hỏng!”
Cuối cùng lão Đinh nghĩ về Thiên Linh, đây là Linh loại do thiên địa sinh ra, tỷ như Nhật Linh, Nguyệt Linh, Ngũ Diệu Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ đều là các loại linh lực hùng mạnh, tuy nhiên cảm ngộ cực khó, rất hiếm kẻ tu thành, hiếm như phượng mao lân giác, mỗi lần những kẻ này xuất hiện đều khiến cho tu chân giới nổi phong ba bão táp.
Việc tìm Linh cho Lý Minh là bài toán khó, ảnh hưởng tới tương lai sau này của hắn, bởi vậy lão Đinh muốn chờ đợi lão Tả về thảo luận, lão Đinh cũng có ý mấp mé để Lý Minh tu luyện Long Linh, tuy nhiên Tổ Cung chỉ có một mà cường giả đông như kiến, chưa biết kẻ nào đạt được cơ duyên.
Lão Đinh nói với Lý Minh: “Trước tiên ngươi đừng nghĩ tới Nguyên Linh vội, hẵng lo tu luyện nguyên thần cho thật tốt, Linh chỉ như cái cây, còn Nguyên Thần là mặt đất, mặt đất có rộng lớn phì nhiêu thì cái cây kia mới tốt tươi được.”
Lão Đinh lại đem cây cối ra giảng khiến Lý Minh nghĩ tới gốc xoan sau miếu gánh trên mình hàng tá dây leo mà ngày trước lão Đinh từng mang ra giáo dục hắn về động thiên trong Phá Cốt Cảnh, Lý Minh phì cười, thả ra thần thức của mình hỏi: “Đinh gia, thế này đã đủ.”
Lão Đinh tròn mắt kinh ngạc nhìn một màn, dưới chân Lý Minh một đạo Thái Cực Đồ chầm chậm vận chuyển, xung quanh thần thức tản ra tới mấy chục dặm, rộng lớn không sao tả xiết, chính giữa Thái Cực cắm một cây trường côn bị xích sắt quấn quanh, hỗn độn khí mờ mịt dọc theo thân côn chảy xuôi gia trì hắc bạch hai đạo, cả đời lão chưa bao giờ nhìn thấy một màn kỳ dị như vậy.
Bất chợt Lý Minh rơi vào mê mang, thần thức của lão Đinh thả ra quyện vào thần thức của hắn, trong đầu Lý Minh lúc này hiện ra một lão nông ống quần cao thấp đứng giữa thiên địa. Lão Đinh quát sát một hồi khiếp sợ nói không thành lời, đạo Thái Cực Đồ kia vậy mà đang âm thầm khai mở hỗn độn, không ngừng mở rộng không gian, đặc biệt lão còn nhìn thấy vô số vùng không gian rộng lớn đổ vỡ, dường như bị ma khí của Ma Huyết Phiên cùng một loại ma hỏa nào đó phá hỏng, đạo Thái Cực Đồ đang phóng xuất hắc bạch nhị khí chữa trị, lão thốt lên trong lòng: “Nếu vùng không gian kia lành lặn, không biết thần thức của Minh nhi còn mạnh tới đâu.”
Lý Minh từ trong mê man tỉnh lại, lão Đinh bèn dặn dò hắn: “Minh nhi, từ nay về sau ngươi không nên tùy tiện thi triển thần thức, rất dễ gặp ám toán như vừa rồi. Đợi ngươi tu thành Nguyên Linh, Linh cùng Thần hợp nhất, thần thức có chỗ phát huy tác dụng hẵng phô diễn.”
Lý Minh vẫn còn sợ hãi một màn, gật đầu như gà mổ thóc.
Lúc này trước Tổ Cung cấm chế đã đánh nhau tới hồi cam go, rất nhiều trưỡng lão hai phe đầu rơi máu chảy, Nguyên Linh bị đánh tan tác cọng rơm bị vò nát. Bọn Cao Biền người ít thế yếu, lại trọng thương từ trước nên càng đánh càng nguy, không gian lại bị Hoàng Lâm phong tỏa, mấy bận muốn đi nhưng không xong, Triệu Khuông đã bị Lệ Hoằng cùng Hắc Long liên thủ đánh hộc máu mồm, mười tám trọng thiên đã sụp đổ quá phân nửa, Vương Thông thì bị lão Tả chặt mất một cánh tay, tình thế vô cùng nguy cấp.
Đúng lúc này, Cao Biền dứt khoát một chiêu chịu lão Tả đánh trọng thương, quay mặt về phía Tổ Cung cấm chế trước cửa huy động Ma Huyết Phiên đánh ra một đòn long trời lở đất, Tổ Cung ào ào rung động, màn sáng cấm chế lay động kịch liệt, từ sâu bên trong cánh cửa phát ra một tiếng lệ hú kinh người, giống như có viễn cổ quái vật sống lại khiến ai nấy sởn cả tóc gáy.
Cánh cửa cấm chế nứt toác mở ra một cái động lớn, kình khí gió lốc theo bên trong thoát ra đánh nát toàn bộ không gian phong cấm khiến Hoàng Lâm bị phản phệ văng đi, toàn bộ cường giả bị hất tới nghiêng ngả, ngơ ngơ ngác ngác không hiểu chuyện gì xảy ra bên trong.
Cao Biền tranh thủ thời khắc cuốn lấy Vương Thông biến mất, phía sau còn vọng lại tiếng hú của lão: “Ta để lại Tổ Cung bảo vật cho các ngươi, cố gắng mà hưởng thụ.”
Tác giả :
thanhlt801@